Có vẻ mua sắm không tệ mà xem phim cũng khá tốt, nét mặt Mộ Lôi tỏ rõ vẻ buồn rầu. Sau khi ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng cô uể oải hỏi một câu: “Chủ nhân, em có thể chọn cả hai không ạ?”

Quyền Đình bị bộ dáng buồn rầu của cô chọc đến bật cười, đáp: “Có thể.”

Mộ Lôi vui vẻ nở nụ cười tươi, cô đứng lên kéo tay Quyền Đình và hỏi: “Vậy giờ chúng ta xuất phát luôn à?”

“Không vội.” Nói xong, anh đứng lên cùng Mộ Lôi, ôm chặt lấy cô, kề sát bên tai cô khàn giọng nói: “Một tuần không gặp mà em chẳng nhớ chủ nhân sao, hửm?”

Từ trước đến nay, Mộ Lôi không hề có sức chống cự với giọng nói của anh, mới chỉ một câu đã khiến cả người cô mềm nhũn, âm cuối cao lên gần như câu lấy linh hồn của cô.

Nhưng Quyền Đình không chịu buông tha, anh còn giơ tay xoa bóp vành tai xinh xắn nhạy cảm của cô: “Nô lệ nhỏ, em không trả lời tôi hả?”

Từng câu từng chữ, vô cùng khiêu khích.

“Em nhớ… Nhớ chủ nhân ạ…” Mộ Lôi bị anh trêu chọc đến đỏ cả tai, cả người khẽ run rẩy trong lòng ngực anh.

“Ngoan.”

Dứt lời, bàn tay nóng như lửa của người đàn ông từ dưới áo chui vào, theo sát phía sau là một nụ hôn che trời lấp đất phủ lên. Anh cắn môi Mộ Lôi, không ngừng mút mát, sau đó xâm nhập càn quét khắp nơi trong khoang miệng thơm ngọt của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô trêu đùa, gần như hôn cô đến nghẹt thở.

Tay anh cũng không hề rảnh rỗi. Một tay giữ chặt eo cô và ấn sát vào người mình, một tay đẩy áo lót lên rồi thỏa sức xoa bóp nơi mềm mại trước ngực thiếu nữ.

“Ha a —”

Tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng bị Quyền Đình nuốt vào trong, cô chỉ có thể bất lực túm lấy vạt áo anh, đón nhận sự khiêu khích và chiếm đoạt của anh.

Ngón tay cọ mạnh vào đầu v*, thiếu nữ nhạy cảm thở dốc một tiếng, gần như mềm nhũn người trong lòng ngực anh, hai chân mềm như sợi mỳ.

Anh đột nhiên kẹp lấy nụ hoa và nhéo mạnh một cái, đau đớn làm Mộ Lôi thoáng tỉnh táo lại. Nhận ra đây là nhà của mình, thấy rõ cảnh vật xung quanh làm cô càng ngượng ngùng. Bị Quyền Đình trêu chọc ở nơi quen thuộc nhất lại không thể phản kháng, chỉ cần nghĩ đến đây đã khiến cô ướt đẫm, hai tay đang túm vạt áo chuyển thành ôm vòng lấy eo anh.

“Chủ nhân, em muốn…”

Thấy anh chăm chú đùa nghịch bầu ngực trắng tuyết mềm mại, cô khó chịu lên tiếng. Khoái cảm phần thân trên mãnh liệt bao nhiêu thì bên dưới lại trống rỗng đến sợ hãi bấy nhiêu.

“Chưa gì mà em đã có cảm giác rồi à?” Anh dùng ngón tay búng nhẹ vào hai núm v* nhô cao và dùng tay còn lại siết chặt eo cô.

Mỗi một lần búng đều làm dây thần kinh trên người Mộ Lôi căng ra, búng một cái cô lại run một chút.

“Ưm, em rất muốn…”

Cô ứa nước mắt, vừa nói vừa sờ xuống phía dưới Quyền Đình, quả nhiên nơi đó đã căng phồng. Đúng lúc cô định tiến thêm một bước thì người đàn ông lại ngăn lại.

“Chịu đựng đi, đừng có n*ng.” Anh vỗ mạnh vào bàn tay không an phận của cô, sau đó kéo hai tay cô ra sau và giữ chặt.

Lại là chịu đựng! Cô ghét nhất hai chữ này!

Mộ Lôi tức giận nghĩ, cơ thể lại ngoãn ngoãn ngả vào lòng anh, toàn bộ trọng lượng của cô gần như được nâng bởi bàn tay anh đang đỡ sau thắt lưng.

“Em có điều gì bất mãn với tôi à?” Quyền Đình vừa nói vừa cắn mạnh một cái vào cằm cô.

“…Nô lệ không dám ạ.”

Mộ Lôi lẩm bẩm, sự phản kháng thoáng hiện lên trong lời nói làm Quyền Đình không khỏi cười khẽ.

Bàn tay đang xoa bóp hai bầu ngực Mộ Lôi di chuyển xuống phía dưới, vén chiếc váy ngắn màu đen lên, men theo cặp đùi trắng nõn, cuối cùng bao phủ lấy đóa hoa mềm mại của cô qua lớp quần lót. Nơi đó đã sớm ướt đẫm, dịch thể thấm vào quần lót đến sũng nước, anh vừa mới chạm đã dính đầy tay.

Hết chương 79

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương