“Chủ nhân… Không thể… Đánh… Ưm…”

Mộ Lôi cố gắng diễn đạt ý của mình bằng những từ ngữ ngắt quãng, Quyền Đình thực sự nghe hiểu.

Đương nhiên nghe hiểu là nghe hiểu, có làm hay không lại là một chuyện khác. “Vì sao không thể, hửm?”

“Sẽ chảy ra… A…” Cô vừa nói, mông lại bị tét một cái, dòng chất lỏng chảy dọc theo mông rồi nhỏ giọt xuống sô pha.

“Năm phút… Tới rồi…”

Quyền Đình khẽ cười một tiếng, sau đó cúi người hôn lên cánh hoa của cô, đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào trong và cuốn lấy hỗn hợp dịch sữa vào miệng.

“Ưm…”

Bề mặt lưỡi thô ráp liếm láp lối vào chật hẹp, sống lưng Mộ Lôi tê rần, cô bất giác ưỡn người, đôi tay giơ cao trên đỉnh đầu siết chặt lấy nhau.

“Ha a… Chủ nhân… Nơi đó bẩn… Đừng mà…”

Cô được liếm vô cùng thoải mái, cho dù ngoài miệng từ chối thì vẫn không ngừng lắc mông đưa hạ thân tới gần miệng anh.

Tất nhiên Quyền Đình không hề để ý tới cô, anh tiếp tục uống từng ngụm sữa, bàn tay to cũng bận rộn xoa bóp cặp mông của cô không ngừng.

Chất lỏng ít dần, cảm giác khó chịu ở bụng nhỏ chậm rãi biến mất, khoái cảm do môi lưỡi mang đến cũng dần trở nên rõ ràng.

“Ha a… Ưm…”

Nghe tiếng rên rỉ dần biến điệu của Mộ Lôi, một tay anh dời khỏi mông, sau đó xoa nắn thật mạnh hạt châu bên trên cửa hang.

“A a…!”

Tấm lưng mảnh mai của Mộ Lôi cong lên, ngón chân trắng nõn cuộn lại, sau một tiếng hét thì giữa hai chân lại trào ra một lượng nước nhờn trong suốt.

Lúc này, Quyền Đình lùi về phía sau để toàn bộ nước chảy xuống ghế sô pha. Mộ Lôi kích động thở hổn hển, cô ra sức bình tĩnh lại.

Ổn định lại trong chốc lát cô mới đỏ mặt tụt xuống sô pha, lí nhí nói một câu: “Em đi bưng bữa sáng ra cho chủ nhân ạ.”

Nói xong, cô cúi đầu chạy đi, không dám nhìn vệt nước dính trên sô pha.

Đến khi cô bưng bánh mỳ nướng ra, Quyền Đình ngồi trên chiếc sô pha đơn, cong chân và ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

Cô quỳ gối đi tới rồi đặt bánh mỳ lên tay người đàn ông, sau đó cúi đầu quỳ bên người anh.

“Em ra lau sạch chỗ kia đi.”

Mộ Lôi nhìn hỗn hợp dịch sữa kia, đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay: “Vâng thưa chủ nhân.”

Nói đoạn, cô bò đến bên chiếc sô pha lớn, rút mấy tờ giấy ướt trên bàn để lau khô nó.

“Lau bằng miệng.”

Mộ Lôi thoáng sửng sốt, vừa ngẩng đầu lại đối diện với đôi mắt đen nhánh, trái tim cô đập thình thịch.

Chủ nhân của cô há miệng cắn một miếng bánh mỳ, chờ đợi hành động của cô một cách thích thú như thể đang chờ đợi một màn trình diễn đã được đợi từ lâu.

“Vâng ạ.”

Dường như Mộ Lôi càng ngày càng không thể chịu đựng nổi những cảm xúc tiêu cực toát ra từ đôi mắt đen ấy, thậm chí cô sắn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn, chỉ cần sau khi hoàn thành sẽ nhận được một cái ôm, một nụ hôn nhẹ, hay thậm chí chỉ là một biểu cảm hài lòng làm thù lao.

Còn cô càng ngày càng quen với cảm giác này, hoặc có thể nói thói quen trong tiềm thức bắt đầu hòa vào máu thịt.

Mộ Lôi chống hai tay lên sô pha, vươn đầu lưỡi xinh xắn liếm vệt nước kia.

Mùi tanh thoang thoảng chiếm lấy vị giác, cô lại liếm một cái, mùi vị dường như không lạ như cô nghĩ nhưng ngẫm đến nó chảy ra từ hạ thân mình thì vẫn hơi bối rối. Cô giữ nguyên tư thế đó liếm hết toàn bộ dấu vết xấu hổ trên sô pha.

Sau khi hoàn thành, cô nhanh chóng bò đến bên người đàn ông, khuôn mặt chứa đầy vẻ cầu xin được khen ngợi.

Quyền Đình bật cười: “Sao gần đây nô lệ nhỏ của tôi càng ngày càng thích làm nũng thế nhỉ.” Anh vừa nói vừa cúi người khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, trán cô, cuối cùng đặt một nụ hôn mềm nhẹ xuống bên môi.

“Thích, chủ nhân.”

Mộ Lôi nở một nụ cười thật tươi và cọ cọ vào chân Quyền Đình, vô thức lẩm bẩm.

Hết chương 73

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương