Người Yêu Trưởng Quan
-
Chương 62: Núi lớn, hẹn gặp lại!
Chúc Kỳ Trinh hung dữ trợn mắt nhìn Đông Phương Càn một cái, đưa ra ngón tay cái lắc lắc ra phía sau lưng, tức giận nói: "Anh, cầm hành lý cho em đi."
Lúc này cậu chiến sĩ đón Chúc Kỳ Trinh tới vội vàng tiến lên vài bước, lấy lòng nói: "Chị dâu, hành lý em đã cầm rồi.
Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu, nhìn cậu chiến sĩ, lộ ra khuôn mặt cười giả, "Cậu trên đường đi vất vả rồi, Liên Trưởng các cậu nói anh ấy sẽ cầm."
Đông Phương Càn ho nhẹ một tiếng, đưa tay ra tiếp nhận hành lý nghiêm trang nói: "Để tôi cầm, cậu đi ăn cơm."
Đông Phương Càn đưa Chúc Kỳ Trinh về phòng đặt hành lý xuống, sau đó dẫn cô đến phòng ăn ăn cơm.
Đã qua giờ ăn, trong phòng ăn không có người nào, Chúc Kỳ Trinh nhìn thấy thức ăn trên bàn, không nhẫn nại được nhỏ giọng hỏi: "Đông Phương Càn, các anh đổi đầu bếp rồi hả?"
Đông Phương Càn chau chau mày, không rõ chân tướng, "Còn chưa tới lúc giải ngũ. Sao lại nói thế?"
"Lần trước em đến chỗ này của các anh, cơm mang đến phòng vừa đẹp mắt lại vừa ngon, bữa hôm nay với hôm đấy quả thực không cùng cấp bậc mà!"
Đông Phương Càn lạnh lùng khẽ hừ, xem thường, "Lần đó là đám tiểu tử thối ban cấp dưỡng kia vì để lấy lòng chị dâu, đặc biệt chuẩn bị! Em nghĩ rằng bọn anh ngày nào cũng ăn ngon như vậy?"
Chúc Kỳ Trinh xấu hổ cười, "Em nói nè, lúc ấy em còn nghĩ cơm bộ đội các anh thật không tệ, còn kèm theo sữa tươi, hắc hắc!"
Đông Phương Càn nhếch miệng, ho nhẹ một tiếng ra lệnh: "Mau ăn!"
Sau khi ăn xong, Đông Phương Càn đề nghị nói đưa Chúc Kỳ Trinh ra ngoài đi dạo, lần này Chúc Kỳ Trinh hấp thụ bài học kinh nghiệm lần trước, mang theo mấy cái áo dài tay tới đây, cũng phun khắp dung dịch chống muỗi mới đi theo Đông Phương Càn ra ngoài.
Đông Phương Càn dẫn cô ra khỏi cổng chính doanh trại, dọc theo đường nhỏ đi thẳng lên núi, cách đó không xa trông thấy một gò núi nhỏ, anh nhanh chóng nhảy lên mấy bước, mà ngược lại Chúc Kỳ Trinh mất sức của chín trâu hai hổ mới leo lên được.
Mới vừa đứng thẳng người, trước mắt trở nên sáng sủa, trong nháy mắt cô bị cảnh sắc nơi này chinh phục.
Từ góc độ này nhìn xuống, từng ngọn núi ngay ngắn trật tự như bướu lạc đà đứng sừng sững dưới ánh trăng, phía dưới tầng tầng ruộng bậc thang quanh co khúc khuỷu nằm rạp. Cô cảm giác mình giờ phút này đứng trước đỉnh Tử Kinh(1), đột nhiên có loại cảm giác thế ngoại cao nhân.
(1) Tử Kinh (tên khoa học: Cercis Chinensis) họ đậu, cây cao to lá rụng hoặc thành từng lùm cây. Vốn sinh ra ở Trung Quốc. Tính hướng sáng, có lính chịu lạnh. Vỏ, quả, gỗ, hoa đều có thể dùng làm thuốc, trong hạt có độc. Là biểu tượng cho gia đình mỹ mãn, cốt nhục tình thâm.
Vì thế, cô không nhịn được nhắm mắt lại bật thốt lên: "Thật là đẹp quá!"
"Đương nhiên" Đông Phương Càn trả lời như là chuyện phải làm, vẻ mặt một mực nhẹ nhõm. Nói rồi anh nằm xuống, dang tay chân, như nói một mình: "Nơi này là thiên đường du lịch của anh."
Chúc Kỳ Trinh xoay người nhìn Đông Phương Càn đang nhắm mắt lại, đáy lòng phát lên một hồi cảm động. Đông Phương Càn tính trẻ con ngây thơ như thế, có lẽ chỉ có ở lúc cực kỳ mệt mỏi mới có thể biểu hiện ra chăng?
Cô dựa vào anh, chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh, gối lên tay của anh, gần sát lồng ngực của anh.
Ngước nhìn dãy núi với bầu trời, lại là một khung cảnh khác. Gió mùa hạ từ từ nhẹ nhàng phất qua gò má, loài cây không biết tên bên cạnh như ẩn như hiện bao trùm tầm mắt, tâm tình theo núi cao theo bầu không khí mà thoáng chốc phiêu phiêu.
Cô không tự chủ mà nhắm mắt lại, mỉm cười nói: "Đông Phương Càn, biết bây giờ em đang nghĩ cái gì không?"
"Cái gì?"
"Em đang nghĩ, năm ngoái, cũng là lúc này, cũng là bầu trời trong xanh thế này, cũng là ánh trăng tuyệt đẹp như này, em lại không để mắt đến những cảnh đẹp này, đi cả đêm trên đường núi tới đây, chỉ vì từ hôn với anh." Cô khe khẽ cười một tiếng, như tự giễu,"Nếu như lúc đó chúng ta từ hôn rồi, anh nói bây giờ chúng ta sẽ thế nào?"
"Không có nếu như." Đông Phương Càn thản nhiên trả lời.
Chúc Kỳ Trinh tức giận, đá anh một cước, "Đông Phương Càn, anh thật không có tinh thần!"
Đông Phương Càn hé miệng mà cười cười, ôm chặt bả vai của cô thêm nhích lại gần mình, thanh âm trầm thấp dịu dàng nói: "Anh sẽ không từ hôn, cho nên không có nếu như."
Chúc Kỳ Trinh cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt lại sâu xa nói: "Nơi này thật tốt, tự do, mỹ lệ, bởi vì là thiên đường của anh, cho nên càng tươi đẹp hơn, em cũng yêu nơi này rồi."
Ngón tay Đông Phương Càn luồn vào mái tóc trơn mềm của cô, theo sống lưng nhẹ nhàng mơn trớn, "Yêu ai yêu cả đường đi, không sai."
Hơi thở của anh ở bên tai Chúc Kỳ Trinh, chọc cho Chúc Kỳ Trinh tâm nhột khó chịu. Cô rụt cổ một cái, khẽ cười lên khanh khách. Hồi lâu, cô nhỏ giọng hỏi: "Nhưng so với nơi này, em có quan trọng hơn không?"
"Không có." Anh trả lời dứt khoát lưu loát.
Chúc Kỳ Trinh nổi đóa, đưa tay hung hăng đấm anh một quyền, "Mặt cá ươn, nói một câu dễ nghe sẽ lấy mạng anh sao?"
Đông Phương Càn cầm tay của cô cúi đầu cười, anh biết Chúc Kỳ Trinh nói xa nói gần chính là để khuyên mình quay về, nhưng trong bầu không khí ngọt ngào vui vẻ hôm nay, anh không muốn nói. Anh nắm chặt tay Chúc Kỳ Trinh đặt vào ngực mình, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chúng ta không nói chuyện này."
Như vậy sao được? Chúc Kỳ Trinh nghĩ, nhiệm vụ em đến chính là dẫn anh đi, cả nhà vẫn chờ em phục mệnh trở về! "Vậy nói gì?"
"Cái gì cũng được, tùy em."
"Vậy thì nói cái này."
"Anh từ chối trả lời."
"Chậc!"
Vừa nghe đến thanh âm này, Đông Phương Càn biết cô lại muốn làm khó dễ, vì vậy nhướn mày quay đầu hỏi: "Lại đùa?"
"Đông Phương Càn, em bây giờ ra lệnh cho anh đứng nghiêm ngay ngắn."
Đông Phương Càn thở dài, lúc rút tay về đẩy cô ra đứng lên.
Chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh "Ai ya" một tiếng, đầu đập xuống đất, đau đến nghiến răng, cô vụt từ dưới đất bò dậy, một tay chống nạnh làm ra dáng bình trà, khí thế hung hăng ra lệnh: "Đông Phương Càn, anh ác ý trả thù em, em bây giờ ra lệnh cho anh lập tức ra thao trường chạy 20 vòng."
Đông Phương Càn không nói hai lời, xoay người nhảy mấy bước xuống đồi nhỏ chạy đi.
Chúc Kỳ Trinh sững sờ, sao ngài một chút phản kháng cũng không có à?"Aiz aiz aiz…… Mặt cá ươn, đỡ em một cái a! Cao thế này em xuống thế nào hả?"
Đông Phương Càn trừng mắt nhìn cô, lần nữa trèo lên, ôm lấy cô trực tiếp nhảy xuống.
Chúc Kỳ Trinh bị dọa đến hét lớn chói tai, Đông Phương Càn vội vàng cúi đầu hôn cô, gầm nhẹ như cảnh cáo: "Em muốn gọi người cả Liên đội cũng nghe được à?"
Bị anh chặn miệng, Chúc Kỳ Trinh mới từ trong kinh sợ chậm rãi lấy lại tinh thần, "Ai bảo anh đùa Ngọa Hổ Tàng Long làm em sợ rồi, cũng không thông báo trước một tiếng."
"Mệnh lệnh còn muốn thi hành không?" Đông Phương Càn không để ý tới cô bị giật mình, vẫn hỏi.
"Dĩ nhiên, dọa em như thế còn muốn kêu em bỏ qua cho anh? Không phạt anh thêm mà mừng trộm rồi!"
Con ngươi Đông Phương Càn co rút lại, đột nhiên buông tay, Chúc Kỳ Trinh dựa trong ngực anh suýt chút nữa mông rơi xuống đất. Sau đó nhanh chân mà chạy đi, Chúc Kỳ Trinh phía sau quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt cá ươn đây rõ ràng là mưu sát vợ a!
Đến thao trường, bước chân Đông Phương Càn chậm lại bắt đầu đều đặn nhanh chóng luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Chúc Kỳ Trinh đứng ở một bên, hưng phấn đếm số vòng, mỗi lần phạt Đông Phương Càn, cô đều có cảm giác thành tựu đặc biệt.
Đếm rồi đếm, cô dần dần không còn vui sướng, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống một bên nhàm chán quan sát. Lại qua hồi lâu, Đông Phương Càn vẫn không có ý muốn dừng lại, nhưng số vòng anh chạy đã vượt xa 20 vòng rồi a?
Cô bắt đầu nôn nóng, Đông Phương Càn đùa giỡn tính khí mình? Cô hoàn toàn không có đếm Đông Phương Càn rốt cuộc chạy bao nhiêu vòng, nhưng anh chạy lâu như vậy, tiếp tục chạy như thế sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là nghe nói làm lính thường xuyên huấn luyện dã ngoại, chắc không có vấn đề chứ?
Lại đợi gần nửa tiếng, cô rốt cuộc bắt đầu sợ, lúc này mặt cá ươn thật sự giận dỗi với mình rồi. Cô vội vàng chạy đến bãi tập, đuổi theo Đông Phương Càn, vừa chạy vừa làm bộ trấn định nói: "Được rồi, trừng phạt kết thúc, đừng chạy nữa." Nói xong cô chờ Đông Phương Càn mở miệng, thấy anh không nhìn mình vẫn không ngừng bước, vì vậy tăng thêm giọng điệu, nói: "Đông Phương Càn, em bây giờ ra lệnh anh dừng lại."
Đông Phương Càn không để ý đến, thở hổn hển nặng nề tiếp tục chạy.
Chúc Kỳ Trinh tức giận, "Không chấp nhận trừng phạt thì nói chứ? Không nói tiếng nào mà tiếp nhận, lại đùa giỡn tính tình, đây là đàn ông làm việc sao?" Dừng lại hồi lâu, thấy phép khích tướng không có hiệu quả, cô cắn răng một cái, "Được, anh không dừng lại thì em chạy với anh, anh chạy bao lâu thì em chạy bấy lâu." Nói rồi cô chạy theo bước chân Đông Phương Càn, nhưng căn bản cô không hề vận động được nữa, mới mấy vòng, đã sớm thở hồng hộc.
Cô nghĩ, lúc này là thật sự làm mặt cá ươn phát bực rồi hả? Aiz…… Đâm tai vạ rồi, ngày đẹp kết thúc rồi!
"Đông Phương Càn, " cô kéo tay anh lấy lòng nói: "Chúng mình đừng chạy nữa, nghỉ ngơi một chút uống miếng nước có được hay không?"
Không có phản ứng? Tiếp tục.
"Được rồi được rồi, về sau không phạt anh nữa, như vậy được chưa?"
Còn ngang bướng? Ép mình ra tuyệt chiêu?
"Đông Phương Càn…… Em sai rồi còn không được nha, không bao giờ phạt anh nữa, tất cả nghe theo anh, được không? Cầu xin anh, đừng chạy nữa được không?"
Đông Phương Càn lại hất tay cô ra, phấn khởi chạy nước rút, bỏ rơi cô xa xa phía sau.
Chúc Kỳ Trinh chống chân đứng tại chỗ thở dốc, lúc đang khổ vì không còn cách nào thì chỉ đạo Viên đi tới bên cạnh cô, anh ngưng mắt nhìn Đông Phương Càn trên thao trường bất đắc dĩ nói: "Để cho cậu ta chạy đi, ngày mai là đi rồi, một lần cuối cùng huấn luyện ở chỗ này rồi."
Ngày mai đi? Chúc Kỳ Trinh giật mình, sao cô không biết?
Đông Phương Càn vừa chạy, vừa nhìn tất cả nơi này. Anh muốn đem tất cả mọi sự vật đều nhất nhất ghi chép ở trong đầu. Thời gian đợi ở đây bốn năm, cũng là thời gian vui vẻ nhất tự do nhất trong hành trình quân đội của anh. Ở nơi đây anh vượt qua quãng thời gian thanh xuân nhất đầy tự do vui vẻ thoải mái, nơi này là thế giới của anh, là thiên đường của anh, bây giờ, anh phải rời đi rồi, có thể, anh ung dung tự tại cáo biệt, có thể, cũng không có cơ hội tới nữa……
Thật ra, anh biết sau khi Chúc Kỳ Trinh muốn tới doanh trại, liền đặt xong vé máy bay đi thành phố T. Anh cũng biết không thể kéo dài được nữa, mặc dù không muốn đi quân phân khu, nhưng cũng không phải không muốn làm lính, điểm này đúng mực anh vẫn còn có thể chần chừ.
Anh từ từ chạy đến bên Chúc Kỳ Trinh và chỉ đạo Viên, thở hổn hển nói: "Lão Viên, nơi này về sau giao cho anh." Nói xong anh trực tiếp đi về phía doanh trại.
Biết được câu trả lời muốn đi của Đông Phương Càn rồi, tâm tình Chúc Kỳ Trinh vô cùng thả lỏng, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành. Cô bước nhanh đuổi theo, cười híp mắt nói: "Anh muốn đi rồi sao không nói với em một tiếng, hại em còn nghĩ mãi khuyên anh thế nào."
Đông Phương Càn liếc cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Anh nói rồi hôm nay không nói chuyện này."
"Ừ, không nói không nói." Suy nghĩ một chút, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái đó…… Lời em nói lúc trước có thể thu hồi không?" Sớm biết Đông Phương Càn đã chuẩn bị về nhà rồi, có đánh chết cô cũng sẽ không nói ‘ không phạt anh nữa, đều nghe theo anh ’ kiểu lời ngu ngốc a!
Không ngờ Đông Phương Càn không chút suy nghĩ rất nhanh trả lời: "Không thể!"
"Tại sao a? Là anh lừa gạt em trước, em cho là anh đang tức giận với em, mới cố ý liều mạng chạy."
"Anh có ép em nói?"
"Nhưng anh tạo cho em cảm giác khiến cho em hiểu lầm a!"
Đông Phương Càn dừng bước, khẽ nâng khóe miệng, "Mình ngốc không thể trách người khác."
Sáng sớm ngày thứ hai, tín hiệu gọi dậy còn chưa vang, Đông Phương Càn liền đến phòng Chúc Kỳ Trinh gọi cô dậy. Nhanh chóng thu dọn ổn thỏa, hai người xách theo hành lý đơn giản lên đường.
Hai người đi ra doanh trại không xa, đột nhiên, trông thấy ánh sáng ban mai rạng rỡ, bộ đội hai bên cửa chính, những chiến sĩ thân mặc quân trang màu xanh đứng thẳng tắp hai hàng, bọn họ dưới da màu trà, là thần sắc trang nghiêm.
Đông Phương Càn chậm rãi đi tới giữa bọn họ, dùng ánh mắt đưa mọi người nhất nhất vào trong mắt, trầm giọng nói: "Không huấn luyện đều đứng đây làm gì?"
Không có ai trả lời, không gian yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, chỉ có con chim vui mừng hát không đúng lúc kêu lên không ngừng……
"Tất cả đi huấn luyện hết cho tôi!"
Vẫn không ai trả lời, tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích, kể cả vẻ mặt.
Đông Phương Càn liếc nhìn chỉ đạo viên, lạnh lùng quát: "Tôi còn chưa đi các cậu liền dám kháng lệnh?"
Lúc này, đột nhiên có một chiến sĩ nghẹn ngào nói: "Liên Trưởng, chúng em sẽ nhớ anh."
Trong nháy mắt, mọi người giống như vòi nước được mở ra, rối rít thổ lộ tình cảm lưu luyến của mình, không ít người còn rơi nước mắt.
Tình cảm đồng đội khắc sâu, cũng không phải người bình thường có thể hiểu được. Chúc Kỳ Trinh nhìn cảnh tượng như thế, trong lòng chỉ thấy cảm động không thôi, nếu là mình, có lẽ cũng không cam lòng rời khỏi. Cô nghĩ, một người ngoài cuộc như mình cũng cảm động như thế, rốt cuộc Đông Phương Càn sẽ buồn thế nào?
Khẽ quay đầu, cô tinh tường nhìn thấy, cổ họng Đông Phương Càn nổi lên không ngừng chuyển động lên xuống. Cô biết, người đàn ông này lại đang ngấm ngầm chịu đựng tâm tình của mình rồi.
"Mọi người nghe lệnh, lập tức đi huấn luyện!" Thanh âm Đông Phương Càn nghẹn ngào lần nữa hạ lệnh.
Không biết là người nào, lúc này lớn tiếng hát lên:
"Hướng về phía trước, hướng về phía trước!" Tiếp theo, tất cả binh sĩ cùng hát vang,
"Đội ngũ chúng ta hướng về mặt trời,
Chân đặt lên khắp nơi tổ quốc,
Lưng mang hy vọng dân tộc,
Chúng ta là một lực lượng không thể không chiến thắng……"
Bọn họ hát quân ca quân giải phóng nhân dân Trung Quốc chạy về phía bãi tập, tiếng hát to rõ, rung động bên tai……
Chúc Kỳ Trinh nhìn vẻ mặt Đông Phương Càn, phần lưu luyến không thôi này khiến cô đau lòng. "Đông Phương Càn, em thay anh đi chạy một vòng với bọn họ nhé!" Vừa nói xong, cô buông hành lý xuống liền đi theo đội ngũ.
Chúc Kỳ Trinh mặc áo T-shirt màu trắng, chen lẫn trong một đám bóng dáng màu xanh lá cây, lóa mắt như thế, rực rỡ như thế!
Tim Đông Phương Càn không ngừng nảy lên, chiến hữu như vậy khiến anh vui mừng, mà Chúc Kỳ Trinh như vậy khiến anh cảm động, cô là tùy theo cảm tính như thế, khéo hiểu lòng người như thế……
Chúc Kỳ Trinh chạy xong một vòng trở lại, thở hồng hộc đứng trước mặt Đông Phương Càn, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Đông Phương Càn lại quay đầu nói với tài xế: "Cậu ở đây đợi chút." Nói xong anh kéo tay Chúc Kỳ Trinh đi ra bên ngoài. Anh càng chạy càng nhanh, dần dần Chúc Kỳ Trinh có chút theo không kịp, cô tò mò hỏi: "Đông Phương Càn, anh chậm một chút, đi đâu thế?"
Đông Phương Càn đột nhiên dừng bước, xoay người vác cô lên vai, chạy như bay về phía gò núi hôm qua.
Lúc này cậu chiến sĩ đón Chúc Kỳ Trinh tới vội vàng tiến lên vài bước, lấy lòng nói: "Chị dâu, hành lý em đã cầm rồi.
Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu, nhìn cậu chiến sĩ, lộ ra khuôn mặt cười giả, "Cậu trên đường đi vất vả rồi, Liên Trưởng các cậu nói anh ấy sẽ cầm."
Đông Phương Càn ho nhẹ một tiếng, đưa tay ra tiếp nhận hành lý nghiêm trang nói: "Để tôi cầm, cậu đi ăn cơm."
Đông Phương Càn đưa Chúc Kỳ Trinh về phòng đặt hành lý xuống, sau đó dẫn cô đến phòng ăn ăn cơm.
Đã qua giờ ăn, trong phòng ăn không có người nào, Chúc Kỳ Trinh nhìn thấy thức ăn trên bàn, không nhẫn nại được nhỏ giọng hỏi: "Đông Phương Càn, các anh đổi đầu bếp rồi hả?"
Đông Phương Càn chau chau mày, không rõ chân tướng, "Còn chưa tới lúc giải ngũ. Sao lại nói thế?"
"Lần trước em đến chỗ này của các anh, cơm mang đến phòng vừa đẹp mắt lại vừa ngon, bữa hôm nay với hôm đấy quả thực không cùng cấp bậc mà!"
Đông Phương Càn lạnh lùng khẽ hừ, xem thường, "Lần đó là đám tiểu tử thối ban cấp dưỡng kia vì để lấy lòng chị dâu, đặc biệt chuẩn bị! Em nghĩ rằng bọn anh ngày nào cũng ăn ngon như vậy?"
Chúc Kỳ Trinh xấu hổ cười, "Em nói nè, lúc ấy em còn nghĩ cơm bộ đội các anh thật không tệ, còn kèm theo sữa tươi, hắc hắc!"
Đông Phương Càn nhếch miệng, ho nhẹ một tiếng ra lệnh: "Mau ăn!"
Sau khi ăn xong, Đông Phương Càn đề nghị nói đưa Chúc Kỳ Trinh ra ngoài đi dạo, lần này Chúc Kỳ Trinh hấp thụ bài học kinh nghiệm lần trước, mang theo mấy cái áo dài tay tới đây, cũng phun khắp dung dịch chống muỗi mới đi theo Đông Phương Càn ra ngoài.
Đông Phương Càn dẫn cô ra khỏi cổng chính doanh trại, dọc theo đường nhỏ đi thẳng lên núi, cách đó không xa trông thấy một gò núi nhỏ, anh nhanh chóng nhảy lên mấy bước, mà ngược lại Chúc Kỳ Trinh mất sức của chín trâu hai hổ mới leo lên được.
Mới vừa đứng thẳng người, trước mắt trở nên sáng sủa, trong nháy mắt cô bị cảnh sắc nơi này chinh phục.
Từ góc độ này nhìn xuống, từng ngọn núi ngay ngắn trật tự như bướu lạc đà đứng sừng sững dưới ánh trăng, phía dưới tầng tầng ruộng bậc thang quanh co khúc khuỷu nằm rạp. Cô cảm giác mình giờ phút này đứng trước đỉnh Tử Kinh(1), đột nhiên có loại cảm giác thế ngoại cao nhân.
(1) Tử Kinh (tên khoa học: Cercis Chinensis) họ đậu, cây cao to lá rụng hoặc thành từng lùm cây. Vốn sinh ra ở Trung Quốc. Tính hướng sáng, có lính chịu lạnh. Vỏ, quả, gỗ, hoa đều có thể dùng làm thuốc, trong hạt có độc. Là biểu tượng cho gia đình mỹ mãn, cốt nhục tình thâm.
Vì thế, cô không nhịn được nhắm mắt lại bật thốt lên: "Thật là đẹp quá!"
"Đương nhiên" Đông Phương Càn trả lời như là chuyện phải làm, vẻ mặt một mực nhẹ nhõm. Nói rồi anh nằm xuống, dang tay chân, như nói một mình: "Nơi này là thiên đường du lịch của anh."
Chúc Kỳ Trinh xoay người nhìn Đông Phương Càn đang nhắm mắt lại, đáy lòng phát lên một hồi cảm động. Đông Phương Càn tính trẻ con ngây thơ như thế, có lẽ chỉ có ở lúc cực kỳ mệt mỏi mới có thể biểu hiện ra chăng?
Cô dựa vào anh, chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh, gối lên tay của anh, gần sát lồng ngực của anh.
Ngước nhìn dãy núi với bầu trời, lại là một khung cảnh khác. Gió mùa hạ từ từ nhẹ nhàng phất qua gò má, loài cây không biết tên bên cạnh như ẩn như hiện bao trùm tầm mắt, tâm tình theo núi cao theo bầu không khí mà thoáng chốc phiêu phiêu.
Cô không tự chủ mà nhắm mắt lại, mỉm cười nói: "Đông Phương Càn, biết bây giờ em đang nghĩ cái gì không?"
"Cái gì?"
"Em đang nghĩ, năm ngoái, cũng là lúc này, cũng là bầu trời trong xanh thế này, cũng là ánh trăng tuyệt đẹp như này, em lại không để mắt đến những cảnh đẹp này, đi cả đêm trên đường núi tới đây, chỉ vì từ hôn với anh." Cô khe khẽ cười một tiếng, như tự giễu,"Nếu như lúc đó chúng ta từ hôn rồi, anh nói bây giờ chúng ta sẽ thế nào?"
"Không có nếu như." Đông Phương Càn thản nhiên trả lời.
Chúc Kỳ Trinh tức giận, đá anh một cước, "Đông Phương Càn, anh thật không có tinh thần!"
Đông Phương Càn hé miệng mà cười cười, ôm chặt bả vai của cô thêm nhích lại gần mình, thanh âm trầm thấp dịu dàng nói: "Anh sẽ không từ hôn, cho nên không có nếu như."
Chúc Kỳ Trinh cũng khẽ mỉm cười, tiếp tục nhắm mắt lại sâu xa nói: "Nơi này thật tốt, tự do, mỹ lệ, bởi vì là thiên đường của anh, cho nên càng tươi đẹp hơn, em cũng yêu nơi này rồi."
Ngón tay Đông Phương Càn luồn vào mái tóc trơn mềm của cô, theo sống lưng nhẹ nhàng mơn trớn, "Yêu ai yêu cả đường đi, không sai."
Hơi thở của anh ở bên tai Chúc Kỳ Trinh, chọc cho Chúc Kỳ Trinh tâm nhột khó chịu. Cô rụt cổ một cái, khẽ cười lên khanh khách. Hồi lâu, cô nhỏ giọng hỏi: "Nhưng so với nơi này, em có quan trọng hơn không?"
"Không có." Anh trả lời dứt khoát lưu loát.
Chúc Kỳ Trinh nổi đóa, đưa tay hung hăng đấm anh một quyền, "Mặt cá ươn, nói một câu dễ nghe sẽ lấy mạng anh sao?"
Đông Phương Càn cầm tay của cô cúi đầu cười, anh biết Chúc Kỳ Trinh nói xa nói gần chính là để khuyên mình quay về, nhưng trong bầu không khí ngọt ngào vui vẻ hôm nay, anh không muốn nói. Anh nắm chặt tay Chúc Kỳ Trinh đặt vào ngực mình, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chúng ta không nói chuyện này."
Như vậy sao được? Chúc Kỳ Trinh nghĩ, nhiệm vụ em đến chính là dẫn anh đi, cả nhà vẫn chờ em phục mệnh trở về! "Vậy nói gì?"
"Cái gì cũng được, tùy em."
"Vậy thì nói cái này."
"Anh từ chối trả lời."
"Chậc!"
Vừa nghe đến thanh âm này, Đông Phương Càn biết cô lại muốn làm khó dễ, vì vậy nhướn mày quay đầu hỏi: "Lại đùa?"
"Đông Phương Càn, em bây giờ ra lệnh cho anh đứng nghiêm ngay ngắn."
Đông Phương Càn thở dài, lúc rút tay về đẩy cô ra đứng lên.
Chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh "Ai ya" một tiếng, đầu đập xuống đất, đau đến nghiến răng, cô vụt từ dưới đất bò dậy, một tay chống nạnh làm ra dáng bình trà, khí thế hung hăng ra lệnh: "Đông Phương Càn, anh ác ý trả thù em, em bây giờ ra lệnh cho anh lập tức ra thao trường chạy 20 vòng."
Đông Phương Càn không nói hai lời, xoay người nhảy mấy bước xuống đồi nhỏ chạy đi.
Chúc Kỳ Trinh sững sờ, sao ngài một chút phản kháng cũng không có à?"Aiz aiz aiz…… Mặt cá ươn, đỡ em một cái a! Cao thế này em xuống thế nào hả?"
Đông Phương Càn trừng mắt nhìn cô, lần nữa trèo lên, ôm lấy cô trực tiếp nhảy xuống.
Chúc Kỳ Trinh bị dọa đến hét lớn chói tai, Đông Phương Càn vội vàng cúi đầu hôn cô, gầm nhẹ như cảnh cáo: "Em muốn gọi người cả Liên đội cũng nghe được à?"
Bị anh chặn miệng, Chúc Kỳ Trinh mới từ trong kinh sợ chậm rãi lấy lại tinh thần, "Ai bảo anh đùa Ngọa Hổ Tàng Long làm em sợ rồi, cũng không thông báo trước một tiếng."
"Mệnh lệnh còn muốn thi hành không?" Đông Phương Càn không để ý tới cô bị giật mình, vẫn hỏi.
"Dĩ nhiên, dọa em như thế còn muốn kêu em bỏ qua cho anh? Không phạt anh thêm mà mừng trộm rồi!"
Con ngươi Đông Phương Càn co rút lại, đột nhiên buông tay, Chúc Kỳ Trinh dựa trong ngực anh suýt chút nữa mông rơi xuống đất. Sau đó nhanh chân mà chạy đi, Chúc Kỳ Trinh phía sau quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt cá ươn đây rõ ràng là mưu sát vợ a!
Đến thao trường, bước chân Đông Phương Càn chậm lại bắt đầu đều đặn nhanh chóng luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Chúc Kỳ Trinh đứng ở một bên, hưng phấn đếm số vòng, mỗi lần phạt Đông Phương Càn, cô đều có cảm giác thành tựu đặc biệt.
Đếm rồi đếm, cô dần dần không còn vui sướng, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống một bên nhàm chán quan sát. Lại qua hồi lâu, Đông Phương Càn vẫn không có ý muốn dừng lại, nhưng số vòng anh chạy đã vượt xa 20 vòng rồi a?
Cô bắt đầu nôn nóng, Đông Phương Càn đùa giỡn tính khí mình? Cô hoàn toàn không có đếm Đông Phương Càn rốt cuộc chạy bao nhiêu vòng, nhưng anh chạy lâu như vậy, tiếp tục chạy như thế sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là nghe nói làm lính thường xuyên huấn luyện dã ngoại, chắc không có vấn đề chứ?
Lại đợi gần nửa tiếng, cô rốt cuộc bắt đầu sợ, lúc này mặt cá ươn thật sự giận dỗi với mình rồi. Cô vội vàng chạy đến bãi tập, đuổi theo Đông Phương Càn, vừa chạy vừa làm bộ trấn định nói: "Được rồi, trừng phạt kết thúc, đừng chạy nữa." Nói xong cô chờ Đông Phương Càn mở miệng, thấy anh không nhìn mình vẫn không ngừng bước, vì vậy tăng thêm giọng điệu, nói: "Đông Phương Càn, em bây giờ ra lệnh anh dừng lại."
Đông Phương Càn không để ý đến, thở hổn hển nặng nề tiếp tục chạy.
Chúc Kỳ Trinh tức giận, "Không chấp nhận trừng phạt thì nói chứ? Không nói tiếng nào mà tiếp nhận, lại đùa giỡn tính tình, đây là đàn ông làm việc sao?" Dừng lại hồi lâu, thấy phép khích tướng không có hiệu quả, cô cắn răng một cái, "Được, anh không dừng lại thì em chạy với anh, anh chạy bao lâu thì em chạy bấy lâu." Nói rồi cô chạy theo bước chân Đông Phương Càn, nhưng căn bản cô không hề vận động được nữa, mới mấy vòng, đã sớm thở hồng hộc.
Cô nghĩ, lúc này là thật sự làm mặt cá ươn phát bực rồi hả? Aiz…… Đâm tai vạ rồi, ngày đẹp kết thúc rồi!
"Đông Phương Càn, " cô kéo tay anh lấy lòng nói: "Chúng mình đừng chạy nữa, nghỉ ngơi một chút uống miếng nước có được hay không?"
Không có phản ứng? Tiếp tục.
"Được rồi được rồi, về sau không phạt anh nữa, như vậy được chưa?"
Còn ngang bướng? Ép mình ra tuyệt chiêu?
"Đông Phương Càn…… Em sai rồi còn không được nha, không bao giờ phạt anh nữa, tất cả nghe theo anh, được không? Cầu xin anh, đừng chạy nữa được không?"
Đông Phương Càn lại hất tay cô ra, phấn khởi chạy nước rút, bỏ rơi cô xa xa phía sau.
Chúc Kỳ Trinh chống chân đứng tại chỗ thở dốc, lúc đang khổ vì không còn cách nào thì chỉ đạo Viên đi tới bên cạnh cô, anh ngưng mắt nhìn Đông Phương Càn trên thao trường bất đắc dĩ nói: "Để cho cậu ta chạy đi, ngày mai là đi rồi, một lần cuối cùng huấn luyện ở chỗ này rồi."
Ngày mai đi? Chúc Kỳ Trinh giật mình, sao cô không biết?
Đông Phương Càn vừa chạy, vừa nhìn tất cả nơi này. Anh muốn đem tất cả mọi sự vật đều nhất nhất ghi chép ở trong đầu. Thời gian đợi ở đây bốn năm, cũng là thời gian vui vẻ nhất tự do nhất trong hành trình quân đội của anh. Ở nơi đây anh vượt qua quãng thời gian thanh xuân nhất đầy tự do vui vẻ thoải mái, nơi này là thế giới của anh, là thiên đường của anh, bây giờ, anh phải rời đi rồi, có thể, anh ung dung tự tại cáo biệt, có thể, cũng không có cơ hội tới nữa……
Thật ra, anh biết sau khi Chúc Kỳ Trinh muốn tới doanh trại, liền đặt xong vé máy bay đi thành phố T. Anh cũng biết không thể kéo dài được nữa, mặc dù không muốn đi quân phân khu, nhưng cũng không phải không muốn làm lính, điểm này đúng mực anh vẫn còn có thể chần chừ.
Anh từ từ chạy đến bên Chúc Kỳ Trinh và chỉ đạo Viên, thở hổn hển nói: "Lão Viên, nơi này về sau giao cho anh." Nói xong anh trực tiếp đi về phía doanh trại.
Biết được câu trả lời muốn đi của Đông Phương Càn rồi, tâm tình Chúc Kỳ Trinh vô cùng thả lỏng, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành. Cô bước nhanh đuổi theo, cười híp mắt nói: "Anh muốn đi rồi sao không nói với em một tiếng, hại em còn nghĩ mãi khuyên anh thế nào."
Đông Phương Càn liếc cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Anh nói rồi hôm nay không nói chuyện này."
"Ừ, không nói không nói." Suy nghĩ một chút, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái đó…… Lời em nói lúc trước có thể thu hồi không?" Sớm biết Đông Phương Càn đã chuẩn bị về nhà rồi, có đánh chết cô cũng sẽ không nói ‘ không phạt anh nữa, đều nghe theo anh ’ kiểu lời ngu ngốc a!
Không ngờ Đông Phương Càn không chút suy nghĩ rất nhanh trả lời: "Không thể!"
"Tại sao a? Là anh lừa gạt em trước, em cho là anh đang tức giận với em, mới cố ý liều mạng chạy."
"Anh có ép em nói?"
"Nhưng anh tạo cho em cảm giác khiến cho em hiểu lầm a!"
Đông Phương Càn dừng bước, khẽ nâng khóe miệng, "Mình ngốc không thể trách người khác."
Sáng sớm ngày thứ hai, tín hiệu gọi dậy còn chưa vang, Đông Phương Càn liền đến phòng Chúc Kỳ Trinh gọi cô dậy. Nhanh chóng thu dọn ổn thỏa, hai người xách theo hành lý đơn giản lên đường.
Hai người đi ra doanh trại không xa, đột nhiên, trông thấy ánh sáng ban mai rạng rỡ, bộ đội hai bên cửa chính, những chiến sĩ thân mặc quân trang màu xanh đứng thẳng tắp hai hàng, bọn họ dưới da màu trà, là thần sắc trang nghiêm.
Đông Phương Càn chậm rãi đi tới giữa bọn họ, dùng ánh mắt đưa mọi người nhất nhất vào trong mắt, trầm giọng nói: "Không huấn luyện đều đứng đây làm gì?"
Không có ai trả lời, không gian yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, chỉ có con chim vui mừng hát không đúng lúc kêu lên không ngừng……
"Tất cả đi huấn luyện hết cho tôi!"
Vẫn không ai trả lời, tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích, kể cả vẻ mặt.
Đông Phương Càn liếc nhìn chỉ đạo viên, lạnh lùng quát: "Tôi còn chưa đi các cậu liền dám kháng lệnh?"
Lúc này, đột nhiên có một chiến sĩ nghẹn ngào nói: "Liên Trưởng, chúng em sẽ nhớ anh."
Trong nháy mắt, mọi người giống như vòi nước được mở ra, rối rít thổ lộ tình cảm lưu luyến của mình, không ít người còn rơi nước mắt.
Tình cảm đồng đội khắc sâu, cũng không phải người bình thường có thể hiểu được. Chúc Kỳ Trinh nhìn cảnh tượng như thế, trong lòng chỉ thấy cảm động không thôi, nếu là mình, có lẽ cũng không cam lòng rời khỏi. Cô nghĩ, một người ngoài cuộc như mình cũng cảm động như thế, rốt cuộc Đông Phương Càn sẽ buồn thế nào?
Khẽ quay đầu, cô tinh tường nhìn thấy, cổ họng Đông Phương Càn nổi lên không ngừng chuyển động lên xuống. Cô biết, người đàn ông này lại đang ngấm ngầm chịu đựng tâm tình của mình rồi.
"Mọi người nghe lệnh, lập tức đi huấn luyện!" Thanh âm Đông Phương Càn nghẹn ngào lần nữa hạ lệnh.
Không biết là người nào, lúc này lớn tiếng hát lên:
"Hướng về phía trước, hướng về phía trước!" Tiếp theo, tất cả binh sĩ cùng hát vang,
"Đội ngũ chúng ta hướng về mặt trời,
Chân đặt lên khắp nơi tổ quốc,
Lưng mang hy vọng dân tộc,
Chúng ta là một lực lượng không thể không chiến thắng……"
Bọn họ hát quân ca quân giải phóng nhân dân Trung Quốc chạy về phía bãi tập, tiếng hát to rõ, rung động bên tai……
Chúc Kỳ Trinh nhìn vẻ mặt Đông Phương Càn, phần lưu luyến không thôi này khiến cô đau lòng. "Đông Phương Càn, em thay anh đi chạy một vòng với bọn họ nhé!" Vừa nói xong, cô buông hành lý xuống liền đi theo đội ngũ.
Chúc Kỳ Trinh mặc áo T-shirt màu trắng, chen lẫn trong một đám bóng dáng màu xanh lá cây, lóa mắt như thế, rực rỡ như thế!
Tim Đông Phương Càn không ngừng nảy lên, chiến hữu như vậy khiến anh vui mừng, mà Chúc Kỳ Trinh như vậy khiến anh cảm động, cô là tùy theo cảm tính như thế, khéo hiểu lòng người như thế……
Chúc Kỳ Trinh chạy xong một vòng trở lại, thở hồng hộc đứng trước mặt Đông Phương Càn, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Đông Phương Càn lại quay đầu nói với tài xế: "Cậu ở đây đợi chút." Nói xong anh kéo tay Chúc Kỳ Trinh đi ra bên ngoài. Anh càng chạy càng nhanh, dần dần Chúc Kỳ Trinh có chút theo không kịp, cô tò mò hỏi: "Đông Phương Càn, anh chậm một chút, đi đâu thế?"
Đông Phương Càn đột nhiên dừng bước, xoay người vác cô lên vai, chạy như bay về phía gò núi hôm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook