Người Yêu Trưởng Quan
-
Chương 38: Uy hiếp
Nội tâm rất rối rắm, đầu óc rất hỗn loạn, cô nghĩ: mình là đi giúp mẹ chồng kéo người đàn ông kia ra, còn là giả bộ không nhìn thấy?
Lại lặng lẻ nghiêng đầu nhìn, mẹ chồng vẫn tỉnh táo ngồi như cũ, dường như đang nói cái gì, đôi tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng người đàn ông kia, nhìn ánh mắt của bà, tựa như đối đãi một vãn bối, không có chút mập mờ nào.
Uống nhiều rồi. Đây là từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chúc Kỳ Trinh.
Nghĩ tới dáng vẻ bọn họ ôm nhau, giờ khắc này cô mới coi là hiểu, bình thường ở trên thương trường mẹ chồng nói một không hai, lúc nào mà trên bàn rượu sợ hơn người? Huống chi là cáo buộc say rượu như hôm nay còn bắt mình tới tiếp? Mặc dù Tiểu Vương xin nghỉ về nhà, Đông Phương Khải Ca còn có tài xế mà?
Thì ra tất cả cũng là vì vướng mắc người đàn ông này.
Thì ra, mẹ chồng tuổi trẻ cũng trôi qua rồi.
Thì ra, đây chính là con dâu nhà Đông Phương, mỗi người đều có chuyện.
Lại liếc trộm một cái, trời ạ, bọn bọn bọn. . . . . . Bọn họ, đang làm gì? Cái người đàn ông có tuổi đó lại cường hôn mẹ chồng?
Dám động vào phụ nữ nhà Đông Phương? Hắn không muốn sống nữa?
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh lập tức hiện ra lúc Đông Phương Khải Ca nổi giận mặt đen xì trợn trừng mắt, dáng vẻ lệ khí ngút trời, còn có ông cụ động một chút là uy hiếp dọa xử bắn.
Xong rồi xong rồi, lúc này sắp xảy ra án mạng rồi!
Cô xem chừng lập tức quay đầu lại, xem trên xe có cái gì như gậy gộc có thể đập tên sắc lang già kia không.
Phát hiện trên xe không có gì cả, vì vậy chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài đá văng người đàn ông già kia ra, lại nghĩ lại, nếu như mẹ chồng phát hiện mình nhìn thấy rồi, về sau càng lúng túng a? Bà ấy thật sự cần mình giúp đỡ sao?
. . . . . .
Cô nghiến chặt răng, đến cửa cũng quên đóng, hoảng hốt khẩn trương nhấn ga chạy đi.
Cô nghĩ, nhanh trốn, nếu không không biết có bị giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích* hay không, chết trên đỉnh núi này, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể được tìm thấy.
*Hủy thi diệt tích: cũng có nghĩa tương đương như giết người diệt khẩu. Ý từ Hán Việt mà ra là giết người xóa dấu vết.
Mới vừa lái đến cửa chính, cô bất thình lình lại phanh xe lại. Mình đi rồi, vậy mẹ chồng về thế nào đây? Nếu thật sự bị cái tên sắc lang kia làm gì đó, có lẽ mình không chết trên núi nhưng sẽ chết ở dưới tay Đông Phương Càn.
Thế nào đi nữa cũng chết. . . . . . Thôi bỏ đi, cứ quay về cứu mẹ chồng vậy!
Thế nào mà cái “khoai” khó giải quyết này lại rơi vào tay cô?
Lúc lần nữa lái tới cửa “ghế lô” thì trong đó đã có rất nhiều người đứng, các bạn học của mẹ dường như cũng đều đi ra. Bà khách sáo lễ phép bắt tay với mọi người, sau đó ngồi vào trong xe, còn hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Chúc Kỳ Trinh cắn môi nghĩ, vừa nãy bạn học của mẹ có trông thấy cái gì hay không? Nhìn dáng vẻ trấn định tự nhiên của bà, có lẽ là không có?
"Sao vẫn chưa lái xe?"
Ý thức được là mẹ chồng đang nói với mình, cô lập tức gật đầu trả lời, "A dạ."
Xe chậm rãi đi xuống chân núi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, Trương Tuyết ngồi tựa vào ghế sau, dáng vẻ dường như là đang ngủ.
Chúc Kỳ Trinh thầm nghĩ, thế nào mà cả gia đình đều có một tật xấu giống Đông Phương Càn, phản ứng trì trệ như vậy, mẹ chồng chẳng lẽ không muốn mở miệng cảnh cáo mình mấy câu, hoặc là uy hiếp mình không cho nói ra ngoài những lời xấu sao? Chẳng lẽ bà cho là mình không thấy?
"Bé ngoan."
Cuối cùng sắp cảnh cáo mình rồi, cô nghĩ.
Tới rồi tới rồi, vì vậy Chúc Kỳ Trinh trước đó đã nghĩ ra mấy lời trôi chảy để nói ra: "Con cái gì cũng không nhìn thấy, lúc đi ra không tìm được đường, sau lại lái quay lại, khi trở về thì mẹ và bạn học đang tạm biệt nhau rồi."
"Con với người bạn trai trước là bạn học?" Trương Tuyết nhắm mắt lại lạnh nhạt hỏi.
Chúc Kỳ Trinh bất mãn nghĩ: thật giảo quyệt, rõ ràng mình làm chuyện sai lầm, còn muốn truy cứu quá khứ của người khác để uy hiếp.
"Không phải cùng học, là bạn cùng trường." Tất cả những giáo dục cô được hưởng thụ từ nhỏ khiến cô không thể không trả lời, không để ý trưởng bối là vô cùng vô lễ.
"Hai đứa bây giờ vẫn còn liên lạc sao?"
"Không có không có! Sau khi kết hôn thì không có liên lạc riêng nữa rồi." Cô lắc đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích. Cô ngẫu nhiên gặp gỡ sau đó lại ăn một bữa cơm, cũng không tính là liên lạc riêng chứ? Mình không có nói dối chứ?
"Đừng căng thẳng" Trương Tuyết cười cười, "Mẹ không chuẩn bị lấy cái này ra để làm điều kiện trao đổi với con, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Hôm nay chợt nhớ tới lúc mình còn trẻ."
"Mẹ, mẹ lúc còn trẻ thì sao ạ?"
"Mẹ lúc còn trẻ?" Bà khẽ cười nhắc lại, sau đó chậm rãi nói: "Náo nhiệt hơn con, cũng xinh đẹp hơn con."
Chúc Kỳ Trinh phát hiện bà thế nào mà lại định xỏ xiên mình à? Mặc dù mình trông thấy điều không nên trông thấy, nhưng mẹ cũng không cần phải hạ thấp con như vậy chứ?
Chỉ nghe Trương Tuyết lại nói: "Hai cha con bọn họ rất giống nhau, tính cách con như vậy mới thích hợp, từ từ trải qua thôi, đàn ông nhà Đông Phương không bạc đãi phụ nữ."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm, con không muốn là không từ từ trải qua a? Hay là mẹ không muốn từ từ trải qua? Nghĩ lại lại thấy mình suy nghĩ lung tung, bố mẹ chồng cũng đã sống với nhau hơn nửa đời người rồi, không từ từ trải qua có thể qua đến bây giờ?
"Dạ. . . . . . Mẹ, con, con cái gì cũng sẽ không nói, tin tưởng con." Vẫn là nhấn mạnh lập trường của mình tương đối tốt, nếu mẹ chồng không lợi hại như vậy, sau này còn không biết sẽ trừng trị mình thế nào.
Nhưng Trương Tuyết không tiếp lời, tựa vào ghế ngồi giống như đang ngủ, suốt đường đi cũng không mở miệng nữa.
Mới vừa đưa mẹ chồng về đến nhà, người còn chưa có bước vào trong sân, điện thoại của Chúc Kỳ Trinh vang lên, vừa mở ra nhìn, điện thoại gọi tới hiển nhiên là ‘ mặt cá ươn ’.
Mới vừa nhấn nghe còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe Đông Phương Càn ở trong điện thoại nói: "Tới đón anh, đường nhân dân cửa phòng 888." Nói xong liền cúp.
Chúc Kỳ Trinh nghiến răng nghiến lợi nhìn điện thoại, anh lại gấp, dùng một câu nói liền cúp điện thoại sao? Tại sao anh để cho em nhận em liền nhận? Hiện tại cũng mười một giờ rồi, có bản lĩnh chết ở bên ngoài được rồi!
Cô lý tưởng hào hùng nghĩ xong, sau đó nhụt chí trong nháy mắt, bước chân vội vã chạy đi ra ngoài.
Cô cũng không dám để mặt cá ươn đợi, Đông Phương Càn nếu một cái mất hứng, có được là cách hành hạ mình, đắc tội với anh thì đồng nghĩa với việc để cho mình không dễ chịu, huống chi anh ngày mai đi rồi, muốn phản kháng cũng không vội trong một hai ngày này!
Chúc Kỳ Trinh không tim không phổi luôn có thể tìm ra các loại lý do an ủi mình.
Nhân viên phục vụ dẫn Chúc Kỳ Trinh đi tới cửa số 888. Gõ cửa đi vào, dọa cô giật mình, bên trong khói thuốc nồng nặc cuồn cuộn nhào tới, người đang hát cũng dừng lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Trong này không có cháy chứ?"
"Tìm ai?" Một người đàn ông đứng hát cầm micro hỏi.
Cô nhìn vào trong hướng ghế lô, khó khăn lắm mới trông thấy một vẻ mặt như xem kịch hay của Đông Phương Càn từ trong một đám nam nữ, cô tức giận nghĩ: mặt cá ươn, nhìn thấy tôi tới cũng không đứng lên, cố ý bêu xấu tôi sao?
"Đông Phương Càn." Cô tức giận trả lời.
"A! Chị dâu a! Mau vào trong vào trong!" Chỗ ngồi lập tức có người đứng dậy, hắn cười nói: "Chị mặc như vậy không nhận ra được."
Chúc Kỳ Trinh không hiểu, "Chúng ta gặp qua?"
"Dĩ nhiên, không nhớ rõ? Lần trước ở bệnh viện a!" Nói xong hắn quay đầu lại nói với người trong ghế lô: "Ngày Đông Phương kết hôn, lại bị tôi gặp được ở trong bệnh viện, đôi vợ chồng nhỏ còn đang mặc đồ ngủ !"
Tất cả mọi người đều cười ha hả, rối rít trêu chọc Đông Phương Càn.
"Vào đi chị dâu, đứng đó làm gì?" Lại một người bạn học mời nói.
Xem ra người nịnh bợ mặt cá ươn cũng không ít, kể cả bạn học cũng nhận anh làm lão đại. Cô khinh thường nghĩ, nhưng không có đi vào, vẫn đứng ở cửa như cũ nói: "Không vào được rồi, tôi đang ở bên ngoài đợi." Mặt cá ươn cũng không mời mình đi vào, mình còn đi vào tự tìm mất mặt?
"Chúc Kỳ Trinh, tới đây." Đông Phương Càn mở miệng gọi.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên mặt cá ươn gọi tên mình, anh tựa hồ từ trước tới nay nói chuyện với mình đều tỉnh lược tên gọi hết, nếu như bây giờ mình không qua đó, sẽ thế nào?
Nhưng, cô không dám.
Cô ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đông Phương Càn, người ngồi bên cạnh Đông Phương Càn đều đứng hết lên, rối rít nhường chỗ ngồi, trừ một người, Từ Hoan Hoan.
Cô ta yên tâm ngồi bên cạnh Đông Phương Càn, không nhúc nhích chút nào, cũng không có ý chào hỏi, chỉ lẳng lặng rót rượu.
Cô âm thầm vuốt ngực liên tục, sao lại không nghĩ tới đây? Trong ảnh bọn họ đều mặc quân trang, nhất định là bạn học a!
Vận mệnh mình hôm nay đã đảo ngược, gần sang năm mới lần lượt bị làm tài xế, còn lần lượt bị người lợi dụng. Mẹ chồng lợi dụng mình là vì thoát thân, Đông Phương Càn này? Bọn họ không phải ái mộ lẫn nhau sao? Còn gọi mình tới làm gì? Xem bọn họ thâm tình nhìn nhau? Xem bọn họ lưu luyến không rời?
"Ngồi." Đông Phương Càn vỗ vỗ ghế khác bên cạnh nói.
Chúc Kỳ Trinh ngồi xuống, tầm mắt nhìn sang Từ Hoan Hoan đang ngẩng đầu uống cạn cốc rượu, vẻ mặt cô ta tự nhiên khẽ mỉm cười.
Chúc Kỳ Trinh cũng cười cười, "Xin chào."
"Uống một chén không?"
Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu nhìn Đông Phương Càn ngồi ở bên cạnh, anh đang nhìn màn hình lớn, dường như hoàn toàn không chú ý tới hai người đang đối thoại qua anh.
Âm thanh đi qua trước mặt anh, không ảnh hưởng chút nào tới sự chuyên chú nghe nhạc của anh.
"Cảm ơn!" Cô đưa tay nhận lấy cốc rượu Từ Hoan Hoan chuyển tới, "Cạn chén." Sau đó đưa cốc của mình cụng lấy chiếc cốc của cô ta ở trên bàn, nâng chén liền uống.
Nói không ra tại sao, cô chính là không thích thái độ một người chủ tiếp đãi khách của Từ Hoan Hoan, lại càng không vui vẻ với dáng vẻ để mình tự sinh tự diệt của Đông Phương Càn. Cô nghĩ mặt cá ươn nhất định là gọi mình tới để khó xử, áp đảo tinh thần mình.
Con dâu nhà Đông Phương? Nhà Đông Phương đáng chết nhà anh!
Lại lặng lẻ nghiêng đầu nhìn, mẹ chồng vẫn tỉnh táo ngồi như cũ, dường như đang nói cái gì, đôi tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng người đàn ông kia, nhìn ánh mắt của bà, tựa như đối đãi một vãn bối, không có chút mập mờ nào.
Uống nhiều rồi. Đây là từ ngữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chúc Kỳ Trinh.
Nghĩ tới dáng vẻ bọn họ ôm nhau, giờ khắc này cô mới coi là hiểu, bình thường ở trên thương trường mẹ chồng nói một không hai, lúc nào mà trên bàn rượu sợ hơn người? Huống chi là cáo buộc say rượu như hôm nay còn bắt mình tới tiếp? Mặc dù Tiểu Vương xin nghỉ về nhà, Đông Phương Khải Ca còn có tài xế mà?
Thì ra tất cả cũng là vì vướng mắc người đàn ông này.
Thì ra, mẹ chồng tuổi trẻ cũng trôi qua rồi.
Thì ra, đây chính là con dâu nhà Đông Phương, mỗi người đều có chuyện.
Lại liếc trộm một cái, trời ạ, bọn bọn bọn. . . . . . Bọn họ, đang làm gì? Cái người đàn ông có tuổi đó lại cường hôn mẹ chồng?
Dám động vào phụ nữ nhà Đông Phương? Hắn không muốn sống nữa?
Trong lòng Chúc Kỳ Trinh lập tức hiện ra lúc Đông Phương Khải Ca nổi giận mặt đen xì trợn trừng mắt, dáng vẻ lệ khí ngút trời, còn có ông cụ động một chút là uy hiếp dọa xử bắn.
Xong rồi xong rồi, lúc này sắp xảy ra án mạng rồi!
Cô xem chừng lập tức quay đầu lại, xem trên xe có cái gì như gậy gộc có thể đập tên sắc lang già kia không.
Phát hiện trên xe không có gì cả, vì vậy chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài đá văng người đàn ông già kia ra, lại nghĩ lại, nếu như mẹ chồng phát hiện mình nhìn thấy rồi, về sau càng lúng túng a? Bà ấy thật sự cần mình giúp đỡ sao?
. . . . . .
Cô nghiến chặt răng, đến cửa cũng quên đóng, hoảng hốt khẩn trương nhấn ga chạy đi.
Cô nghĩ, nhanh trốn, nếu không không biết có bị giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích* hay không, chết trên đỉnh núi này, cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể được tìm thấy.
*Hủy thi diệt tích: cũng có nghĩa tương đương như giết người diệt khẩu. Ý từ Hán Việt mà ra là giết người xóa dấu vết.
Mới vừa lái đến cửa chính, cô bất thình lình lại phanh xe lại. Mình đi rồi, vậy mẹ chồng về thế nào đây? Nếu thật sự bị cái tên sắc lang kia làm gì đó, có lẽ mình không chết trên núi nhưng sẽ chết ở dưới tay Đông Phương Càn.
Thế nào đi nữa cũng chết. . . . . . Thôi bỏ đi, cứ quay về cứu mẹ chồng vậy!
Thế nào mà cái “khoai” khó giải quyết này lại rơi vào tay cô?
Lúc lần nữa lái tới cửa “ghế lô” thì trong đó đã có rất nhiều người đứng, các bạn học của mẹ dường như cũng đều đi ra. Bà khách sáo lễ phép bắt tay với mọi người, sau đó ngồi vào trong xe, còn hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Chúc Kỳ Trinh cắn môi nghĩ, vừa nãy bạn học của mẹ có trông thấy cái gì hay không? Nhìn dáng vẻ trấn định tự nhiên của bà, có lẽ là không có?
"Sao vẫn chưa lái xe?"
Ý thức được là mẹ chồng đang nói với mình, cô lập tức gật đầu trả lời, "A dạ."
Xe chậm rãi đi xuống chân núi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, Trương Tuyết ngồi tựa vào ghế sau, dáng vẻ dường như là đang ngủ.
Chúc Kỳ Trinh thầm nghĩ, thế nào mà cả gia đình đều có một tật xấu giống Đông Phương Càn, phản ứng trì trệ như vậy, mẹ chồng chẳng lẽ không muốn mở miệng cảnh cáo mình mấy câu, hoặc là uy hiếp mình không cho nói ra ngoài những lời xấu sao? Chẳng lẽ bà cho là mình không thấy?
"Bé ngoan."
Cuối cùng sắp cảnh cáo mình rồi, cô nghĩ.
Tới rồi tới rồi, vì vậy Chúc Kỳ Trinh trước đó đã nghĩ ra mấy lời trôi chảy để nói ra: "Con cái gì cũng không nhìn thấy, lúc đi ra không tìm được đường, sau lại lái quay lại, khi trở về thì mẹ và bạn học đang tạm biệt nhau rồi."
"Con với người bạn trai trước là bạn học?" Trương Tuyết nhắm mắt lại lạnh nhạt hỏi.
Chúc Kỳ Trinh bất mãn nghĩ: thật giảo quyệt, rõ ràng mình làm chuyện sai lầm, còn muốn truy cứu quá khứ của người khác để uy hiếp.
"Không phải cùng học, là bạn cùng trường." Tất cả những giáo dục cô được hưởng thụ từ nhỏ khiến cô không thể không trả lời, không để ý trưởng bối là vô cùng vô lễ.
"Hai đứa bây giờ vẫn còn liên lạc sao?"
"Không có không có! Sau khi kết hôn thì không có liên lạc riêng nữa rồi." Cô lắc đầu như trống bỏi, vội vàng giải thích. Cô ngẫu nhiên gặp gỡ sau đó lại ăn một bữa cơm, cũng không tính là liên lạc riêng chứ? Mình không có nói dối chứ?
"Đừng căng thẳng" Trương Tuyết cười cười, "Mẹ không chuẩn bị lấy cái này ra để làm điều kiện trao đổi với con, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Hôm nay chợt nhớ tới lúc mình còn trẻ."
"Mẹ, mẹ lúc còn trẻ thì sao ạ?"
"Mẹ lúc còn trẻ?" Bà khẽ cười nhắc lại, sau đó chậm rãi nói: "Náo nhiệt hơn con, cũng xinh đẹp hơn con."
Chúc Kỳ Trinh phát hiện bà thế nào mà lại định xỏ xiên mình à? Mặc dù mình trông thấy điều không nên trông thấy, nhưng mẹ cũng không cần phải hạ thấp con như vậy chứ?
Chỉ nghe Trương Tuyết lại nói: "Hai cha con bọn họ rất giống nhau, tính cách con như vậy mới thích hợp, từ từ trải qua thôi, đàn ông nhà Đông Phương không bạc đãi phụ nữ."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm, con không muốn là không từ từ trải qua a? Hay là mẹ không muốn từ từ trải qua? Nghĩ lại lại thấy mình suy nghĩ lung tung, bố mẹ chồng cũng đã sống với nhau hơn nửa đời người rồi, không từ từ trải qua có thể qua đến bây giờ?
"Dạ. . . . . . Mẹ, con, con cái gì cũng sẽ không nói, tin tưởng con." Vẫn là nhấn mạnh lập trường của mình tương đối tốt, nếu mẹ chồng không lợi hại như vậy, sau này còn không biết sẽ trừng trị mình thế nào.
Nhưng Trương Tuyết không tiếp lời, tựa vào ghế ngồi giống như đang ngủ, suốt đường đi cũng không mở miệng nữa.
Mới vừa đưa mẹ chồng về đến nhà, người còn chưa có bước vào trong sân, điện thoại của Chúc Kỳ Trinh vang lên, vừa mở ra nhìn, điện thoại gọi tới hiển nhiên là ‘ mặt cá ươn ’.
Mới vừa nhấn nghe còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe Đông Phương Càn ở trong điện thoại nói: "Tới đón anh, đường nhân dân cửa phòng 888." Nói xong liền cúp.
Chúc Kỳ Trinh nghiến răng nghiến lợi nhìn điện thoại, anh lại gấp, dùng một câu nói liền cúp điện thoại sao? Tại sao anh để cho em nhận em liền nhận? Hiện tại cũng mười một giờ rồi, có bản lĩnh chết ở bên ngoài được rồi!
Cô lý tưởng hào hùng nghĩ xong, sau đó nhụt chí trong nháy mắt, bước chân vội vã chạy đi ra ngoài.
Cô cũng không dám để mặt cá ươn đợi, Đông Phương Càn nếu một cái mất hứng, có được là cách hành hạ mình, đắc tội với anh thì đồng nghĩa với việc để cho mình không dễ chịu, huống chi anh ngày mai đi rồi, muốn phản kháng cũng không vội trong một hai ngày này!
Chúc Kỳ Trinh không tim không phổi luôn có thể tìm ra các loại lý do an ủi mình.
Nhân viên phục vụ dẫn Chúc Kỳ Trinh đi tới cửa số 888. Gõ cửa đi vào, dọa cô giật mình, bên trong khói thuốc nồng nặc cuồn cuộn nhào tới, người đang hát cũng dừng lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chúc Kỳ Trinh.
Chúc Kỳ Trinh quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Trong này không có cháy chứ?"
"Tìm ai?" Một người đàn ông đứng hát cầm micro hỏi.
Cô nhìn vào trong hướng ghế lô, khó khăn lắm mới trông thấy một vẻ mặt như xem kịch hay của Đông Phương Càn từ trong một đám nam nữ, cô tức giận nghĩ: mặt cá ươn, nhìn thấy tôi tới cũng không đứng lên, cố ý bêu xấu tôi sao?
"Đông Phương Càn." Cô tức giận trả lời.
"A! Chị dâu a! Mau vào trong vào trong!" Chỗ ngồi lập tức có người đứng dậy, hắn cười nói: "Chị mặc như vậy không nhận ra được."
Chúc Kỳ Trinh không hiểu, "Chúng ta gặp qua?"
"Dĩ nhiên, không nhớ rõ? Lần trước ở bệnh viện a!" Nói xong hắn quay đầu lại nói với người trong ghế lô: "Ngày Đông Phương kết hôn, lại bị tôi gặp được ở trong bệnh viện, đôi vợ chồng nhỏ còn đang mặc đồ ngủ !"
Tất cả mọi người đều cười ha hả, rối rít trêu chọc Đông Phương Càn.
"Vào đi chị dâu, đứng đó làm gì?" Lại một người bạn học mời nói.
Xem ra người nịnh bợ mặt cá ươn cũng không ít, kể cả bạn học cũng nhận anh làm lão đại. Cô khinh thường nghĩ, nhưng không có đi vào, vẫn đứng ở cửa như cũ nói: "Không vào được rồi, tôi đang ở bên ngoài đợi." Mặt cá ươn cũng không mời mình đi vào, mình còn đi vào tự tìm mất mặt?
"Chúc Kỳ Trinh, tới đây." Đông Phương Càn mở miệng gọi.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên mặt cá ươn gọi tên mình, anh tựa hồ từ trước tới nay nói chuyện với mình đều tỉnh lược tên gọi hết, nếu như bây giờ mình không qua đó, sẽ thế nào?
Nhưng, cô không dám.
Cô ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đông Phương Càn, người ngồi bên cạnh Đông Phương Càn đều đứng hết lên, rối rít nhường chỗ ngồi, trừ một người, Từ Hoan Hoan.
Cô ta yên tâm ngồi bên cạnh Đông Phương Càn, không nhúc nhích chút nào, cũng không có ý chào hỏi, chỉ lẳng lặng rót rượu.
Cô âm thầm vuốt ngực liên tục, sao lại không nghĩ tới đây? Trong ảnh bọn họ đều mặc quân trang, nhất định là bạn học a!
Vận mệnh mình hôm nay đã đảo ngược, gần sang năm mới lần lượt bị làm tài xế, còn lần lượt bị người lợi dụng. Mẹ chồng lợi dụng mình là vì thoát thân, Đông Phương Càn này? Bọn họ không phải ái mộ lẫn nhau sao? Còn gọi mình tới làm gì? Xem bọn họ thâm tình nhìn nhau? Xem bọn họ lưu luyến không rời?
"Ngồi." Đông Phương Càn vỗ vỗ ghế khác bên cạnh nói.
Chúc Kỳ Trinh ngồi xuống, tầm mắt nhìn sang Từ Hoan Hoan đang ngẩng đầu uống cạn cốc rượu, vẻ mặt cô ta tự nhiên khẽ mỉm cười.
Chúc Kỳ Trinh cũng cười cười, "Xin chào."
"Uống một chén không?"
Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu nhìn Đông Phương Càn ngồi ở bên cạnh, anh đang nhìn màn hình lớn, dường như hoàn toàn không chú ý tới hai người đang đối thoại qua anh.
Âm thanh đi qua trước mặt anh, không ảnh hưởng chút nào tới sự chuyên chú nghe nhạc của anh.
"Cảm ơn!" Cô đưa tay nhận lấy cốc rượu Từ Hoan Hoan chuyển tới, "Cạn chén." Sau đó đưa cốc của mình cụng lấy chiếc cốc của cô ta ở trên bàn, nâng chén liền uống.
Nói không ra tại sao, cô chính là không thích thái độ một người chủ tiếp đãi khách của Từ Hoan Hoan, lại càng không vui vẻ với dáng vẻ để mình tự sinh tự diệt của Đông Phương Càn. Cô nghĩ mặt cá ươn nhất định là gọi mình tới để khó xử, áp đảo tinh thần mình.
Con dâu nhà Đông Phương? Nhà Đông Phương đáng chết nhà anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook