Người Yêu Trưởng Quan
-
Chương 23: Chương 13: Công tác chuẩn bị trước khi kết hôn
Đông Phương Càn rất
tuân thủ lời hứa, mãi cho đến một ngày trước khi kết hôn mới trở về.
Nhận được điện thoại của anh, Chúc Kỳ Trinh thấy là số lạ, không hề để
ý, nhai khoai tây chiên hỏi: "Ai tìm tôi."
Đối phương trầm mặc, Chúc Kỳ Trinh lại hỏi: "Nói chuyện a, ai tìm tôi!"
"Lúc nghe điện thoại không được ăn đồ ăn."
Chúc Kỳ Trinh giận dữ, chưa nói mình làm ai, mà dám giáo huấn cô? "Anh là ai? Quản tôi làm gì?"
"Chồng cô."
Nhất thời, miệng Chúc Kỳ Trinh mở rộng không phản ứng kịp, "Đông đông đông đông Phương Càn?"
"Mặc quần áo tử tế nhanh lên, hai mươi phút sau tôi đến nhà cô đón cô."
"Để làm gì?"
"Mua nhẫn."
"A..... Đợi đã nào. . . ! Không cần anh tới đón, tự tôi có xe."
"Được, nửa giờ sau ở cửa hàng Mậu Hoa, đừng đến trở!"
Chúc Kỳ Trinh vừa định nói 'đươc', đối phương đã trực tiếp cúp máy.
Cô nhìn điện thoại di động, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo, dựa vào cái gì anh lại đối với mình đến thì kêu đi thì hét? Bây giờ cô còn chưa phải vợ của anh, tại sao anh lại có thái độ như thế, vậy khi trở thành vợ của anh rồi không phải giắt mình ở lưng quần tùy thời tùy lúc mang theo? Mình còn có quyền lợi căn bản của con người sao?
Chúc Kỳ Trinh nhảy lên ghế sa lon, hướng về phía đệm dựa liều mạng đạp, "Lính thối tha, mặt cá ươn, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi.....”
Chửi mắng mấy phút, mặc quần áo chải đầu mấy phút, lúc mở cửa xuất phát cũng đã qua mười phút. Điểm chết người là chiếc xe được đổi thiết bị không được tốt lắm, trong nhà chỉ có dì Lý, cũng không thể giúp được gì, cô càng gấp càng chuyển xe không được, tức giận, cô nhảy xuống xe hướng về phía chiếc xe mà cha cùng anh trai thích hung hăng đá mấy đá, làm dì Lý sợ đến mực chạy nhanh ra kéo cô, "Tiểu tổ tông, cháu đá đồ chơi thì được chứ đừng đá chiếc xe này, cái này là bảo bối của hai người bọn họ đấy!"
Thật vất vả mới lái xe lên đường, đã qua gần 20 phút, Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu mình đi trễ không biết cái mặt cá ươn kia sẽ hành hạ cô như thế nào. Vừa nghĩ tới liền hốt hoảng, nhưng thật sự kỹ thuật lái xe của cô có hạn, chỉ có thể chậm rãi chạy với tốc độ'Gió bão' ba mươi mã*.
*Mã: biểu thị con số chỉ vận tốc.
Nhìn từng chiếc xe chạy bên cạnh mình nhanh như tên bắn, cô liền cao giọng kêu to: "Được rồi đừng kích động chạy nhanh như thế.... Anh gì ơi chạy chậm một chút, chờ tôi với!"
Thời điểm đến Mậu Hoa, Chúc Kỳ Trinh đã đến trễ hơn hai mươi phút, nhìn gương mặt đen thui của Đông Phương Càn đang đứng chờ ngoài cửa, cô ngượng ngùng cười cười, "Cái đó....xe tôi nhỏ, chạy lại chậm, đợi có lâu không?” Đây là lí do trên xe mà cô đã nghĩ kĩ, cũng không thể nói với anh kĩ thuật lái xe của mình không tốt, như vậy rất là mất mặt.
Đông Phương Càn liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Chìa khóa."
"Cái gì?"
"Chìa khóa xe."
Chúc Kỳ Trinh buồn bực, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho anh. Anh nhận lấy chìa khóa, kéo Chúc Kỳ Trinh đi, đến trước xe anh nói: "Lên xe."
Chúc Kỳ Trinh giống như là người không có suy nghĩ vậy, hồ đồ nghe theo lời anh lên xe.
Sau khi lên xe chỉ nghe Đông Phương Càn nói: "Tôi ngược lại muốn nhìn xem chiếc xe nhỏ được lái đi nhanh sẽ chậm lại bao nhiêu!" Nói xong nhanh chân đạp chân ga, phóng vụt ra ngoài.
Đúng là tiêu rồi!
Chúc Kỳ Trinh thấp thỏm ngồi, nhìn đồng hồ đo một chút, đã lên tới 100 mã, cô vẫn cứ nghĩ xe này là phế thãi? Vì vậy không nhịn được mở miệng nói: "Anh chạy chậm lại, không thì nó sẽ hư mất."
Đông Phương Càn không lên tiếng, lại đạp mạnh chân ga, Chúc Kỳ Trịnh bị dọa sợ, nhanh nói: "Xin anh đấy, chạy chậm một chút, chiếc xe này là tôi tự bỏ tiền ra mua đấy.
Đông Phương Càn liếc cô một cái, “Cô không phải nói xe này chạy rất chậm sao?"
"Cái đó... Là tôi nói sai rồi không được sao....Chậm một chút chậm một chút, nó là tài sản riêng của tôi đấy."
Lúc này Đông Phương Càn mới chậm lại tốc độ, nói: "Về sau đừng có nói dối với tôi, nhất là trước mặt người nhà của tôi, bọn họ đều là người thông minh, chỉ là bọn họ lười phải vạch trần cô mà thôi."
Nghe anh nói thế Chúc Kỳ Trinh mới biết anh không chỉ nói chuyện nói dối xe chạy chậm ngày hôm nay, còn có lần trước đến nhà anh nói dối hai ngày bỏ trốn đều là ở cạnh anh.
"Lần đó....Thật sự không còn biện pháp, ai biết người nhà của anh lại chỉnh tôi như vậy chứ?"
Lửa giận của Đông Phương Càn đánh tan suy nghĩ, đạp gấp thắng xe, dừng xe ở trên đường cái lớn. Anh xoay đầu lại sắc mặt u ám nói: "Trong lòng cô người nhà của tôi làm cho cô khó chịu sao? Tôi không có cô thì sẽ không lấy được vợ sao?"
Chúc Kỳ Trinh bị dọa không nhẹ, nghĩ thầm, anh và cha anh thật sự rất giống nhau, đến bao giờ mới học được một chút sự kín đáo (tư tưởng, tình cảm) của ông nội anh đây?
Chúc Kỳ Trinh vội vàng xua tay giải thích, "Không phải không phải, là tôi làm sai, tôi làm sai rồi. Anh muốn lấy vợ, một trăm người đều có, là tôi không ai thèm lấy, được chưa?"
"Nói, có phải cô tự nguyện gả cho tôi không?"
Chúc Kỳ Trinh vội vàng gật đầu, "Tự nguyện tự nguyện."
"Không đủ thành ý .”
Như vậy mà còn chưa đủ thành ý à? Chỉ còn kém là quỳ xuống thôi, hôm nay không phải chỉ là đi trễ, nói dối, nói bậy, tại sao lại thành ra tình trạng này, anh chỉnh chết tôi thì mới bỏ qua sao!
"Tôi rất tự giác tự nguyện, tâm phục khẩu phụ muốn gả cho tiên sinh Đông Phương Càn." Thấy anh không có phản ứng lại bồi thêm một câu, "Không bao giờ đổi ý, nếu anh đổi ý, tôi vẫn sẽ không đổi ý."
Cuối cùng miệng của Đông Phương Càn cũng mím lại, tay anh nắm thành quyền đặt ở khóe miệng vội ho khan một tiếng, sau đó một lần nữa khởi động xe.
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm, thật là ngây thơ, nhất định phải hành hạ mình như thế mới chịu bỏ qua!
"Chúng ta đang đi đâu vậy, không đi mua nhẫn sao?"
"Lấy tây trang."
"Anh có tuân thủ lời hứa không thế? Làm gì có thời gian để kịp may tây trang? Anh không phải bây giờ mới trở về sao?"
"Hai tháng trước đã đặt rồi, chuyện như vậy cũng phải cần tôi trở lại sao?"
"Anh thật đúng là đại gia!" Chúc Kỳ Trinh nói thầm.
"Nói cái gì, Lớn Tiếng (nguyên văn là 'Đại Thanh Điểm')!" Anh lại quát lớn một câu.
Chúc Kỳ Trinh liếc anh một cái, nghĩ, nãy giờ tôi có dám lớn tiếng đâu? Tôi sống đâu có chán như anh? Lòng nghĩ như thế, nhưng cô lại nịnh nọt cười lấy lòng anh: "Tôi nói này anh thật là lợi hại, áo cưới của tôi làm không kịp, mấy hôm trước đã tùy tiện mua rồi."
Xe dừng lại ở một cửa hàng, sau khi hai người bước xuống xe, Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng than thở: Wow, nhãn hiệu Armani chỉ trong vòng hai tháng mà có thể đặt được! Đúng là lợi hại!
Khi nhìn thấy tây trang màu đậm phẳng phiu tràn đầy khuynh hướng cảm xúc được mặc trên người anh thì Chúc Kỳ Trinh lại không khỏi cảm thán: Đúng là tiền nào của nấy!
Lấy xong tây trang, lần thứ hai, hai người lên tầng ba của Mậu Hoa, Đông Phương Càn đã xát định mục đích, lên thẳng tầng buôn bán trang sức, cuối đầu nhìn các loại nhẫn.
"Cô thích kiểu nào?" Anh hỏi.
Chúc Kỳ Trinh tự nhiên lớn gan, không cần suy nghĩ trực tiếp nói một câu: "Đắt nhất."
Mắt người bán hàng sáng lên, vui sướng chạy tới quầy tủ đựng trang sức, dùng khóa mở ra, cầm ra một chiếc nhẫn có viên kim cương to.
Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, cái này cũng quá lớn đi? Mặc dù cô muốn báo thù cái mặt cá ươn kia, nhưng đeo chiếc nhẫn lớn như thế, đó không phải nói cô là kẻ cướp sao!
"Tiểu thư, trong tiệm của chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương này là đắt nhất cũng xinh đẹp nhất, hơn nữa chỉ có một chiếc độc nhất vô nhị, tiểu thư nếu đeo vào khẳng định sẽ rất xinh đẹp."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu đeo chiếc nhẫn đó thì thật là đã nghiền, nhưng cho dù mua, chiếc nhẫn to như vậy nếu đeo vào tay không phải giống như gánh nặng sao, như vậy khẳng định sẽ rất phiền phức.
Cô vừa mới đưa tay ra, còn chưa đụng tới chiếc nhẫn, Đông Phương Càn đã lên tiếng, "Gói lại."
Người bán hàng sửng sốt, không nghĩ tới chuyện bán chiếc nhẫn kim cương này lại thuận lợi như thế. Trong nháy mắt người bán hàng phục lại tinh thần, lập tức lấy về chiếc nhẫn chạy đi đóng gói, còn lớn tiếng kêu gọi đồng nghiệp mau viết hóa đơn, rất sợ vị khách này đổi ý.
Chúc Kỳ Trinh cũng cả kinh, vội vàng kéo tay áo của Đông Phương Càn, nhẹ giọng nói: "Không cần không cần, chiếc nhẫn đó tôi không thích."
Đông Phương Càn chau mày, từ chối cho ý kiến, không rảnh để ý tới, trực tiếp hướng quầy thu tiền bên kia đi tới.
Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng van nài: "Tôi không thích chiếc nhẫn đó, nó rất lớn, tôi mang thế nào được?"
"Ý cô là cái này đẹp hơn?" Đông Phương Càn giống như không nghe thấy, lấy tay chỉ chiếc nhẫn bạch kim đơn giản đang nằm trong tù trưng bày.
Thấy anh quyết tâm không đổi ý, Chúc Kỳ Trinh quay đầu đi về hướng bên kia, giận dỗi trả lời: "Không đẹp." Thật ra cô nghĩ , ánh mắt thẫm mĩ của mặt cá ươn cũng không tệ, chiếc nhẫn đó đúng là rất đẹp.
Cô đi tới khu vàng bạc, thấy một chiếc nhẫn lớn, trong lòng liền mừng rỡ, "Đông Phương Càn, mau tới đây."
Đông Phương Càn bước nhanh tới, Chúc Kỳ Trinh chỉ vào một cái hộp hình vuông, bên trong là chiếc nhẫn hoàng kim có khắc một chữ 'Phát', nói: "Tôi thấy cái này rất được, rất đẹp mắt."
Đông Phương Càn nghiên đầu nhìn cô cười lạnh, "Ý của cô là chúng ta mua nhẫn cho đối phương đúng không?"
Chúc Kỳ Trinh khẽ run rẩy, cái mặt cá ươn chết tiệc này chỉnh người thật lợi hại, mình đúng không phải là đối thủ của anh? Vì vậy vội vàng xua tay, "Không không không không không, chính anh, anh chọn, anh chọn đi!"
Toàn bộ người bán hàng che miệng cười trộm, Chúc Kỳ Trinh liếc mắt nhìn các cô một cái, rầu rĩ không vui ngồi qua một bên.
Cuối cùng, Đông Phương Càn mua cho mình một chiếc nhẫn thấy đầu tiên, đó là một chiếc nhẫn đơn giản, phía trên không có kim cương, cũng không có bất kỳ hoa văn, chỉ là bên ngoài có những họa tiết cuồn cuộn, rất có khuynh hướng cảm xúc.
Đông Phương Càn cầm hai chiếc nhẫn cùng một bộ tây trang, liền lái xe của mình đi mất, miệng cũng không nói gặp lại, trong lòng Chúc kỳ Trinh lại một lần nữa thăm hỏi mười tám đời họ hàng nhà anh.
Đối phương trầm mặc, Chúc Kỳ Trinh lại hỏi: "Nói chuyện a, ai tìm tôi!"
"Lúc nghe điện thoại không được ăn đồ ăn."
Chúc Kỳ Trinh giận dữ, chưa nói mình làm ai, mà dám giáo huấn cô? "Anh là ai? Quản tôi làm gì?"
"Chồng cô."
Nhất thời, miệng Chúc Kỳ Trinh mở rộng không phản ứng kịp, "Đông đông đông đông Phương Càn?"
"Mặc quần áo tử tế nhanh lên, hai mươi phút sau tôi đến nhà cô đón cô."
"Để làm gì?"
"Mua nhẫn."
"A..... Đợi đã nào. . . ! Không cần anh tới đón, tự tôi có xe."
"Được, nửa giờ sau ở cửa hàng Mậu Hoa, đừng đến trở!"
Chúc Kỳ Trinh vừa định nói 'đươc', đối phương đã trực tiếp cúp máy.
Cô nhìn điện thoại di động, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo, dựa vào cái gì anh lại đối với mình đến thì kêu đi thì hét? Bây giờ cô còn chưa phải vợ của anh, tại sao anh lại có thái độ như thế, vậy khi trở thành vợ của anh rồi không phải giắt mình ở lưng quần tùy thời tùy lúc mang theo? Mình còn có quyền lợi căn bản của con người sao?
Chúc Kỳ Trinh nhảy lên ghế sa lon, hướng về phía đệm dựa liều mạng đạp, "Lính thối tha, mặt cá ươn, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi.....”
Chửi mắng mấy phút, mặc quần áo chải đầu mấy phút, lúc mở cửa xuất phát cũng đã qua mười phút. Điểm chết người là chiếc xe được đổi thiết bị không được tốt lắm, trong nhà chỉ có dì Lý, cũng không thể giúp được gì, cô càng gấp càng chuyển xe không được, tức giận, cô nhảy xuống xe hướng về phía chiếc xe mà cha cùng anh trai thích hung hăng đá mấy đá, làm dì Lý sợ đến mực chạy nhanh ra kéo cô, "Tiểu tổ tông, cháu đá đồ chơi thì được chứ đừng đá chiếc xe này, cái này là bảo bối của hai người bọn họ đấy!"
Thật vất vả mới lái xe lên đường, đã qua gần 20 phút, Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu mình đi trễ không biết cái mặt cá ươn kia sẽ hành hạ cô như thế nào. Vừa nghĩ tới liền hốt hoảng, nhưng thật sự kỹ thuật lái xe của cô có hạn, chỉ có thể chậm rãi chạy với tốc độ'Gió bão' ba mươi mã*.
*Mã: biểu thị con số chỉ vận tốc.
Nhìn từng chiếc xe chạy bên cạnh mình nhanh như tên bắn, cô liền cao giọng kêu to: "Được rồi đừng kích động chạy nhanh như thế.... Anh gì ơi chạy chậm một chút, chờ tôi với!"
Thời điểm đến Mậu Hoa, Chúc Kỳ Trinh đã đến trễ hơn hai mươi phút, nhìn gương mặt đen thui của Đông Phương Càn đang đứng chờ ngoài cửa, cô ngượng ngùng cười cười, "Cái đó....xe tôi nhỏ, chạy lại chậm, đợi có lâu không?” Đây là lí do trên xe mà cô đã nghĩ kĩ, cũng không thể nói với anh kĩ thuật lái xe của mình không tốt, như vậy rất là mất mặt.
Đông Phương Càn liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Chìa khóa."
"Cái gì?"
"Chìa khóa xe."
Chúc Kỳ Trinh buồn bực, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho anh. Anh nhận lấy chìa khóa, kéo Chúc Kỳ Trinh đi, đến trước xe anh nói: "Lên xe."
Chúc Kỳ Trinh giống như là người không có suy nghĩ vậy, hồ đồ nghe theo lời anh lên xe.
Sau khi lên xe chỉ nghe Đông Phương Càn nói: "Tôi ngược lại muốn nhìn xem chiếc xe nhỏ được lái đi nhanh sẽ chậm lại bao nhiêu!" Nói xong nhanh chân đạp chân ga, phóng vụt ra ngoài.
Đúng là tiêu rồi!
Chúc Kỳ Trinh thấp thỏm ngồi, nhìn đồng hồ đo một chút, đã lên tới 100 mã, cô vẫn cứ nghĩ xe này là phế thãi? Vì vậy không nhịn được mở miệng nói: "Anh chạy chậm lại, không thì nó sẽ hư mất."
Đông Phương Càn không lên tiếng, lại đạp mạnh chân ga, Chúc Kỳ Trịnh bị dọa sợ, nhanh nói: "Xin anh đấy, chạy chậm một chút, chiếc xe này là tôi tự bỏ tiền ra mua đấy.
Đông Phương Càn liếc cô một cái, “Cô không phải nói xe này chạy rất chậm sao?"
"Cái đó... Là tôi nói sai rồi không được sao....Chậm một chút chậm một chút, nó là tài sản riêng của tôi đấy."
Lúc này Đông Phương Càn mới chậm lại tốc độ, nói: "Về sau đừng có nói dối với tôi, nhất là trước mặt người nhà của tôi, bọn họ đều là người thông minh, chỉ là bọn họ lười phải vạch trần cô mà thôi."
Nghe anh nói thế Chúc Kỳ Trinh mới biết anh không chỉ nói chuyện nói dối xe chạy chậm ngày hôm nay, còn có lần trước đến nhà anh nói dối hai ngày bỏ trốn đều là ở cạnh anh.
"Lần đó....Thật sự không còn biện pháp, ai biết người nhà của anh lại chỉnh tôi như vậy chứ?"
Lửa giận của Đông Phương Càn đánh tan suy nghĩ, đạp gấp thắng xe, dừng xe ở trên đường cái lớn. Anh xoay đầu lại sắc mặt u ám nói: "Trong lòng cô người nhà của tôi làm cho cô khó chịu sao? Tôi không có cô thì sẽ không lấy được vợ sao?"
Chúc Kỳ Trinh bị dọa không nhẹ, nghĩ thầm, anh và cha anh thật sự rất giống nhau, đến bao giờ mới học được một chút sự kín đáo (tư tưởng, tình cảm) của ông nội anh đây?
Chúc Kỳ Trinh vội vàng xua tay giải thích, "Không phải không phải, là tôi làm sai, tôi làm sai rồi. Anh muốn lấy vợ, một trăm người đều có, là tôi không ai thèm lấy, được chưa?"
"Nói, có phải cô tự nguyện gả cho tôi không?"
Chúc Kỳ Trinh vội vàng gật đầu, "Tự nguyện tự nguyện."
"Không đủ thành ý .”
Như vậy mà còn chưa đủ thành ý à? Chỉ còn kém là quỳ xuống thôi, hôm nay không phải chỉ là đi trễ, nói dối, nói bậy, tại sao lại thành ra tình trạng này, anh chỉnh chết tôi thì mới bỏ qua sao!
"Tôi rất tự giác tự nguyện, tâm phục khẩu phụ muốn gả cho tiên sinh Đông Phương Càn." Thấy anh không có phản ứng lại bồi thêm một câu, "Không bao giờ đổi ý, nếu anh đổi ý, tôi vẫn sẽ không đổi ý."
Cuối cùng miệng của Đông Phương Càn cũng mím lại, tay anh nắm thành quyền đặt ở khóe miệng vội ho khan một tiếng, sau đó một lần nữa khởi động xe.
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm, thật là ngây thơ, nhất định phải hành hạ mình như thế mới chịu bỏ qua!
"Chúng ta đang đi đâu vậy, không đi mua nhẫn sao?"
"Lấy tây trang."
"Anh có tuân thủ lời hứa không thế? Làm gì có thời gian để kịp may tây trang? Anh không phải bây giờ mới trở về sao?"
"Hai tháng trước đã đặt rồi, chuyện như vậy cũng phải cần tôi trở lại sao?"
"Anh thật đúng là đại gia!" Chúc Kỳ Trinh nói thầm.
"Nói cái gì, Lớn Tiếng (nguyên văn là 'Đại Thanh Điểm')!" Anh lại quát lớn một câu.
Chúc Kỳ Trinh liếc anh một cái, nghĩ, nãy giờ tôi có dám lớn tiếng đâu? Tôi sống đâu có chán như anh? Lòng nghĩ như thế, nhưng cô lại nịnh nọt cười lấy lòng anh: "Tôi nói này anh thật là lợi hại, áo cưới của tôi làm không kịp, mấy hôm trước đã tùy tiện mua rồi."
Xe dừng lại ở một cửa hàng, sau khi hai người bước xuống xe, Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng than thở: Wow, nhãn hiệu Armani chỉ trong vòng hai tháng mà có thể đặt được! Đúng là lợi hại!
Khi nhìn thấy tây trang màu đậm phẳng phiu tràn đầy khuynh hướng cảm xúc được mặc trên người anh thì Chúc Kỳ Trinh lại không khỏi cảm thán: Đúng là tiền nào của nấy!
Lấy xong tây trang, lần thứ hai, hai người lên tầng ba của Mậu Hoa, Đông Phương Càn đã xát định mục đích, lên thẳng tầng buôn bán trang sức, cuối đầu nhìn các loại nhẫn.
"Cô thích kiểu nào?" Anh hỏi.
Chúc Kỳ Trinh tự nhiên lớn gan, không cần suy nghĩ trực tiếp nói một câu: "Đắt nhất."
Mắt người bán hàng sáng lên, vui sướng chạy tới quầy tủ đựng trang sức, dùng khóa mở ra, cầm ra một chiếc nhẫn có viên kim cương to.
Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, cái này cũng quá lớn đi? Mặc dù cô muốn báo thù cái mặt cá ươn kia, nhưng đeo chiếc nhẫn lớn như thế, đó không phải nói cô là kẻ cướp sao!
"Tiểu thư, trong tiệm của chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương này là đắt nhất cũng xinh đẹp nhất, hơn nữa chỉ có một chiếc độc nhất vô nhị, tiểu thư nếu đeo vào khẳng định sẽ rất xinh đẹp."
Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu đeo chiếc nhẫn đó thì thật là đã nghiền, nhưng cho dù mua, chiếc nhẫn to như vậy nếu đeo vào tay không phải giống như gánh nặng sao, như vậy khẳng định sẽ rất phiền phức.
Cô vừa mới đưa tay ra, còn chưa đụng tới chiếc nhẫn, Đông Phương Càn đã lên tiếng, "Gói lại."
Người bán hàng sửng sốt, không nghĩ tới chuyện bán chiếc nhẫn kim cương này lại thuận lợi như thế. Trong nháy mắt người bán hàng phục lại tinh thần, lập tức lấy về chiếc nhẫn chạy đi đóng gói, còn lớn tiếng kêu gọi đồng nghiệp mau viết hóa đơn, rất sợ vị khách này đổi ý.
Chúc Kỳ Trinh cũng cả kinh, vội vàng kéo tay áo của Đông Phương Càn, nhẹ giọng nói: "Không cần không cần, chiếc nhẫn đó tôi không thích."
Đông Phương Càn chau mày, từ chối cho ý kiến, không rảnh để ý tới, trực tiếp hướng quầy thu tiền bên kia đi tới.
Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng van nài: "Tôi không thích chiếc nhẫn đó, nó rất lớn, tôi mang thế nào được?"
"Ý cô là cái này đẹp hơn?" Đông Phương Càn giống như không nghe thấy, lấy tay chỉ chiếc nhẫn bạch kim đơn giản đang nằm trong tù trưng bày.
Thấy anh quyết tâm không đổi ý, Chúc Kỳ Trinh quay đầu đi về hướng bên kia, giận dỗi trả lời: "Không đẹp." Thật ra cô nghĩ , ánh mắt thẫm mĩ của mặt cá ươn cũng không tệ, chiếc nhẫn đó đúng là rất đẹp.
Cô đi tới khu vàng bạc, thấy một chiếc nhẫn lớn, trong lòng liền mừng rỡ, "Đông Phương Càn, mau tới đây."
Đông Phương Càn bước nhanh tới, Chúc Kỳ Trinh chỉ vào một cái hộp hình vuông, bên trong là chiếc nhẫn hoàng kim có khắc một chữ 'Phát', nói: "Tôi thấy cái này rất được, rất đẹp mắt."
Đông Phương Càn nghiên đầu nhìn cô cười lạnh, "Ý của cô là chúng ta mua nhẫn cho đối phương đúng không?"
Chúc Kỳ Trinh khẽ run rẩy, cái mặt cá ươn chết tiệc này chỉnh người thật lợi hại, mình đúng không phải là đối thủ của anh? Vì vậy vội vàng xua tay, "Không không không không không, chính anh, anh chọn, anh chọn đi!"
Toàn bộ người bán hàng che miệng cười trộm, Chúc Kỳ Trinh liếc mắt nhìn các cô một cái, rầu rĩ không vui ngồi qua một bên.
Cuối cùng, Đông Phương Càn mua cho mình một chiếc nhẫn thấy đầu tiên, đó là một chiếc nhẫn đơn giản, phía trên không có kim cương, cũng không có bất kỳ hoa văn, chỉ là bên ngoài có những họa tiết cuồn cuộn, rất có khuynh hướng cảm xúc.
Đông Phương Càn cầm hai chiếc nhẫn cùng một bộ tây trang, liền lái xe của mình đi mất, miệng cũng không nói gặp lại, trong lòng Chúc kỳ Trinh lại một lần nữa thăm hỏi mười tám đời họ hàng nhà anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook