Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
-
Chương 64: Phiên ngoại 4
Vì sao Cố Nhan Tân không có ký ức.
Chẳng lẽ, Cố Nhan Tân cũng tiếp nhận trị liệu, hơn nữa khi trị liệu cũng quên mất ký ức, giống Kiều Mạch?
Lão Trương do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Không sai, Cố tổng hắn…… Cũng được bác sĩ Lý trị liệu.”
“Chú Trương, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Cố Nhan Tân trầm giọng mở miệng.
Lão Trương dù thế nào đối với Cố Nhan Tân cũng chỉ là tài xế mà thôi, trên thực tế lão Trương nhìn hắn lớn lên, ông là người mà cha hắn lưu lại bên người Cố Nhan Tân. Tuy rằng lão Trương tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trước nay luôn rất để ý thân phận mình, nhưng mà đối với Cố Nhan Tân mà nói, ông tính ra cũng là nửa thân nhân.
Hắn cho dù vào bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, nhưng ở bên trong muốn giải quyết một số vấn đề, trên cơ bản đều sẽ qua tay lão Trương, nếu nghe ngay cả lão Trương cũng lừa gạt hắn, Cố Nhan Tân thực sự sẽ cảm thấy có bao nhiêu khổ sở.
Tựa như Kiều Mạch hiện tại cũng nhất định rất đau lòng khi Chúc Thanh Phi lừa dối, dấu diếm chân tướng sự việc.
“Kỳ thật tình trạng Cố tổng và Kiều tiên sinh cũng không khác nhau lắm.” Lão Trương mở miệng, “Lúc ấy Cố tổng cùng Kiều tiên sinh xác nhận quan hệ không lâu, bỗng nhiên liền biến mất, bệnh viện căn bản là tìm không thấy Kiều tiên sinh, Cố tổng và tôi đều cho rằng Kiều tiên sinh đã xuất viện. Cho nên lúc ấy Cố tổng liều mạng muốn xuất viện, nhưng mà khi ấy Cố tổng còn đang trị liệu, không thể ra ngoài, Cố tổng vì thế phản ứng có chút kịch liệt……”
Lão Trương nói khá uyển chuyển, nhưng Cố Nhan Tân và Kiều Mạch vẫn có thể ý mà đối phương muốn biểu đạt nói cách khác lúc ấy Cố Nhan Tân cho rằng Kiều Mạch đã xuất viện, cho nên cũng muốn xuất viện, nhưng bởi vì bệnh còn chưa hết, lại bị bác sĩ phủ và mọi người ngăn cản, bởi vậy sinh ra hành vi phản kháng tương đối kịch liệt, rất có khả năng cũng bởi vậy mà thương tổn người khác, tỷ như là bác sĩ hộ sĩ bệnh viện, hoặc là nói thương tổn người bệnh khác.
Chuyện càng nháo càng lớn, ảnh hưởng càng ngày càng rộng, thật sự là gây hấn rất lớn, tình hình bệnh viện cũng khó nói. Cho nên bệnh viện chọn cách cưỡng chế trị liệu, làm giảm độ nguy hiểm của Cố Nhan Tân xuống mức thấp nhất.
Tỷ như nói, giống Kiều Mạch hiện tại, cũng lựa chọn với những những nhân cách khác của Cố Nhan Tân bằng cách…… Tiêu diệt toàn bộ……
“Cho nên bệnh viện chọn dùng thủ đoạn này?” Chúc Thanh Phi như suy tư gì nói, “Muốn tiêu diệt những nhân cách khác của Cố Nhan Tân, cưỡng chế để chữa khỏi cho Cố Nhan Tân, sau đó để hắn xuất viện, về sau Cố Nhan Tân muốn nháo cũng không thể nháo trong bệnh viện, bệnh viện cũng không có trở ngại.”
“Không sai.” Lão Trương gật gật đầu, “Lúc ấy bệnh viện đưa Cố tổng cho một vị bác sĩ Lý, hiện tại xem ra, hẳn đó chính là vị bác sĩ đã trị liệu cho Kiều tiên sinh.”
“Cho nên trước khi xin xuất viện, bệnh viện lại đáp ứng đơn giản như vậy.” Cố Nhan Tân nhíu mày, “Tôi tự hỏi những thủ tục sao có thể nhanh như thế, hoá ra bọn họ muốn tôi sớm xuất viện mới tốt.”
Không ngờ người trị cho hai bọn họ là cùng người, tựa hồ vĩnh viễn đều không gặp được mặt nhau, trong lòng Cố Nhan Tân thập phần phức tạp, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Nhưng rất rõ ràng ở giữa đã xảy ra sai lầm.” Kiều Mạch tiếp lời nói, “Bởi vì…… ba nhân cách của Cố Nhan Tân vẫn tồn tại.”
Chúc Thanh Phi nhướng mày, nhìn thoáng qua Cố Nhan Tân, người sau nhấp môi mặt âm trầm.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều bình lặng hẳn, không người nào phát ra thanh âm, phòng khách nho nhỏ cũng trong nháy mắt khôi phục yên lặng.
Chỉ có thể nghe thấy có rất hít thở nhợt nhạt nhỏ tiếng vang lên.
“Thanh Phi.”
“Kiều Mạch.”
Tiếng Kiều Mạch và Chúc Thanh Phi đồng thời vang lên, hai người dừng một chút, Kiều Mạch cười cười: “Cậu nói trước đi.”
Chúc Thanh Phi gật gật đầu, cũng không chối từ, mở miệng nói: “Kỳ thật chuyện muốn rõ ràng thật không dễ, nhưng chúng ta nên cẩn thận ngẫm lại là có thể phát hiện, nghi vấn đều chỉ hướng đến một người.”
“Bác sĩ Lý.”
“Không sai.” Chúc Thanh Phi gật đầu, tiếp tục nói, “Chúng ta cần nói chuyện này lại một lần nữa.”
Kiều Mạch và Cố Nhan Tân cùng gật đầu đồng ý, Chúc Thanh Phi liền lấy từ phía dưới bàn trà một tờ giấy trắng, lại lấy một chiếc bút từ túi mình, viết xuyên bốn chữ ‘Bệnh viện Duyệt Đại’, sau đó vẽ mấy mũi tên.
“Mọi chuyện đều phát sinh tại bệnh viện này.”
Cố Nhan Tân và Kiều Mạch gật đầu.
Chúc Thanh Phi đặt bút viết tên Kiều Mạch và Cố Nhan Tân: “Hai người vào bệnh viện, bác sĩ chủ trị đều là bác sĩ Lý.”
Tên của Kiều Mạch và Cố Nhan Tân kéo vòng lên nối với bác sĩ Lý.
“Trước kia hai người đều xuất hiện những hành vi tự thương tổn mình và người khác, làm cho bệnh tình thêm nặng, sau đó liền tiếp nhận trị liệu của bác sĩ Lý, những nhân cách khác của Kiều Mạch bị thành công tiêu diệt, Cố Nhan Tân thì không, nhưng điểm giống nhau giữa hai người, hai người có biết không?”
Mày Kiều Mạch dựng lên, còn chưa nói ra đáp án, Cố Nhan Tân đã lạnh lùng mở miệng.
“Chúng ta đều mất đi ký ức.”
“Không sai.” Chúc Thanh Phi lại viết lên giấy hai chữ ký ức, “Ký ức đồng thời biến mất, cái này cũng không tránh khỏi việc quá mức trùng hợp sao.”
Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, cảm giác đầu ẩn ẩn đau.
Anh vẫn luôn cảm thấy mình không phải loại người thông minh, anh chỉ chết não, đối mặt với con số và một số chuyện còn có thể tự hỏi, nếu như đối mặt với loại chuyện như trinh thám, anh liền cảm thấy mình có chút luống cuống, căn bản là không có manh mối gì, cũng không đưa ra ý kiến được.
Đến tột cùng là vì gì lại phát triển thành như vậy, Kiều Mạch cũng không hiểu, anh vốn chỉ muốn yêu một cách bình thường, cùng Cố Nhan Tân cạnh nhau, cả hai cùng bên nhau, cùng cãi nhau, vì muốn vào bếp mà phải tranh luận một trận, tự hỏi đêm nay phải dùng bao nhiêu tư thế, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ khiến anh hạnh phúc.
Vì sao bây giờ lại biến thành âm mưu như thế?
Cũng may bọn họ có được quá khứ là thật sự, tình yêu của bọn họ là thật sự, hết thảy của bọn họ đều là thật sự.
Như vật cũng đủ để Kiều Mạch nắm tay Cố Nhan Tân thật chặt.
“Mặc kệ thế nào.” Kiều Mạch nói, “Tôi đều phải biết chân tướng.”
“Đương nhiên.” Một mạt hàn quang hiện lên trong mắt Chúc Thanh Phi, trên mặt tươi cười lại có vẻ văn nhã lại vô hại, “Tôi cũng muốn biết chân tướng, lâu như vậy, không có người có thể ở trước mặt tôi dùng mánh lới để thành công qua đâu, mệt là tôi phải trở lại rồi.”
Chúc Thanh Phi dừng một chút, thu hồi bút trong tay một lần nữa bỏ vào túi tiền, hỏi: “Các người cẩn thận suy nghĩ một chút, khi gặp mặt bác sĩ Lý có chỗ nào không thích hợp hay không, vì cái gì hắn lại làm cho các người mất đi ký ức?”
“Nếu nói không quan trọng, chỉ là muốn cho chúng ta mất đi ký ức thôi, chứng minh trong trí nhớ chúng ta có chuyện gì là khiến hắn sợ hãi.” Cố Nhan Tân nheo nheo mắt, phỏng đoán nói, “Tỷ như nói, tôi cùng Kiều Mạch có lẽ ở đâu đó đã làm hỏng chuyện của hắn, phát hiện một ít bí mật của hắn, làm hắn không thể không áp dụng loại hành vi này.”
“Phỏng đoán của anh đúng là có lý.” Chúc Thanh Phi nói, “Tạm thời dựa theo ý tưởng mà anh nói để phỏng đoán. Bí mật thế nào mà khiến hắn hành động như vậy, lại là bí mật mà hai người phát hiện khi không có người ngoài ở đó?”
Dựa theo việc hiện tại bác sĩ Lý nhằm vào Kiều Mạch và hành vi của hắn ta thì xem ra, bí mật này không hề bị Chúc Thanh Phi cùng lão Trương biết được, bí mật này nhất định là trường hợp tương đối tư mật, được bảo vệ rất kĩ lưỡng, cho nên Kiều Mạch cùng Cố Nhan Tân xem như hai người dut nhất biết.
“Có lẽ là trong phòng ngủ của bác sĩ Lý.” Kiều Mạch ấn ấn đường đau khổ suy tư, “trong bệnh viện rất nhiều thời điểm không có tính tư mật, nhưng phòng nghỉ bác sĩ Lý lại không được đi vào. Cơ bản chỉ có người bệnh đi vào, nếu tôi là hắn, phải làm chuyện gì, hoặc là có gì bí mật, cũng nhất định sẽ ở trong phòng nghỉ tiến hành.”
“Không tồi.” Chúc Thanh Phi gật đầu, ngẩng đầu lại thấy sắc mặt Kiều Mạch có điểm không thích hợp, ngón tay tựa hồ cũng có chút phát run, cảm xúc thoạt nhìn có chút kích động, không khỏi khẩn trương hỏi, “Kiều Mạch, anh làm sao vậy?”
“Tôi…… Tôi giống như nghĩ tới cái gì đó……”
Kiều Mạch có chút đau đớn che trán, anh cảm thấy trong não mình như có đinh cắm vào, làm đại não anh phát đau từng đợt.
Anh cảm giác đầu mình tựa hồ muốn nứt ra.
“Anh đừng suy nghĩ gì nữa.” Cố Nhan Tân hoảng loạn, đưa tay ôm lấy Kiều Mạch thật chặt, “Đừng nghĩ gì hết, Kiều Mạch, đừng nghĩ!”
Kiều Mạch gắt gao bắt lấy tay Cố Nhan Tân, trên trán thậm chí có mồ hôi nhè nhẹ tiết ra: “Không được, tôi nhớ rõ, lúc trước ở trong mộng…… Mơ thấy phòng nghỉ, tôi khẳng định là có chút ký ức, để tôi nghĩ lại……”
Hắn khẳng định là nhớ rõ, lập tức phải nghĩ ra, Kiều Mạch bị Cố Nhan Tân ôm vào trong ngực, hốt hoảng nhớ tới khoảng thời gian trước bị thôi miên đã trải qua như thế nào.
Không cần hoảng, chậm rãi nghĩ……
Kiều Mạch nỗ lực khống chế cảm xúc, để mình không hoảng loạn như vậy, như vậy, đau đầu tựa hồ đỡ hơn một ít, không khó chịu như lúc trước.
Anh nhớ rõ lúc ấy anh bị người là “cảnh sát Lý” đưa tới bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, sau đó dọc theo đường đi tham quan phòng bệnh “Trác Tuấn Vũ”, còn có phòng bệnh “Đinh Thu Vinh”, cuối cùng bị anh ta đẩy vào một phòng khác nhốt lại.
Phòng nghỉ trong tưởng tượng và phòng nghỉ trong hiện thực giống nhau như đúc, có sô pha, đèn bàn, bàn công tác, còn có một ngăn kéo được khoá cẩn thận……
Ngón tay Kiều Mạch lập tức buộc chặt: “Là ngăn kéo kia!”
“Được rồi được rồi, là ngăn kéo, là ngăn kéo, anh đừng nghĩ nữa.” Cố Nhan Tân nhìn bộ dáng Kiều Mạch đến đau lòng không kịp, vội vàng đưa tay đè huyệt Thái Dương anh, muốn giảm bớt cơn đau cho anh, “Về sau nghĩ tiếp, hiện tại thân thể của anh chịu không nổi.”
Kiều Mạch cầm tay hắn, lắc đầu: “Anh không có việc gì.”
“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân nhíu mày, không tán đồng hành vi của Kiều Mạch, “Em sẽ đau lòng, rất đau lòng.”
“Không đau lòng, yêu em.” Kiều Mạch lại gần ở hôn một cái lên môi hắn, cảm giác đầu mình không còn đau, “Anh không sao.”
Cố Nhan Tân trầm giọng nói: “Lần này bỏ qua, lần sau không được như vậy nữa.”
“Được rồi được rồi, đều nghe em.”
“Khụ khụ.” Chúc Thanh Phi ho khan một tiếng, cảm thấy ruột gan mình đã sắp lộn lên, thật sự là nhịn không được đánh gãy hành vi ân ân tú ái của hai người, “Tuy rằng không muốn làm phiền hai ngườu, nhưng tôi còn muốn hỏi một chút, chuyện ngăn kéo là chuyện như thế nào?”
Chẳng lẽ, Cố Nhan Tân cũng tiếp nhận trị liệu, hơn nữa khi trị liệu cũng quên mất ký ức, giống Kiều Mạch?
Lão Trương do dự một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Không sai, Cố tổng hắn…… Cũng được bác sĩ Lý trị liệu.”
“Chú Trương, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Cố Nhan Tân trầm giọng mở miệng.
Lão Trương dù thế nào đối với Cố Nhan Tân cũng chỉ là tài xế mà thôi, trên thực tế lão Trương nhìn hắn lớn lên, ông là người mà cha hắn lưu lại bên người Cố Nhan Tân. Tuy rằng lão Trương tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trước nay luôn rất để ý thân phận mình, nhưng mà đối với Cố Nhan Tân mà nói, ông tính ra cũng là nửa thân nhân.
Hắn cho dù vào bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, nhưng ở bên trong muốn giải quyết một số vấn đề, trên cơ bản đều sẽ qua tay lão Trương, nếu nghe ngay cả lão Trương cũng lừa gạt hắn, Cố Nhan Tân thực sự sẽ cảm thấy có bao nhiêu khổ sở.
Tựa như Kiều Mạch hiện tại cũng nhất định rất đau lòng khi Chúc Thanh Phi lừa dối, dấu diếm chân tướng sự việc.
“Kỳ thật tình trạng Cố tổng và Kiều tiên sinh cũng không khác nhau lắm.” Lão Trương mở miệng, “Lúc ấy Cố tổng cùng Kiều tiên sinh xác nhận quan hệ không lâu, bỗng nhiên liền biến mất, bệnh viện căn bản là tìm không thấy Kiều tiên sinh, Cố tổng và tôi đều cho rằng Kiều tiên sinh đã xuất viện. Cho nên lúc ấy Cố tổng liều mạng muốn xuất viện, nhưng mà khi ấy Cố tổng còn đang trị liệu, không thể ra ngoài, Cố tổng vì thế phản ứng có chút kịch liệt……”
Lão Trương nói khá uyển chuyển, nhưng Cố Nhan Tân và Kiều Mạch vẫn có thể ý mà đối phương muốn biểu đạt nói cách khác lúc ấy Cố Nhan Tân cho rằng Kiều Mạch đã xuất viện, cho nên cũng muốn xuất viện, nhưng bởi vì bệnh còn chưa hết, lại bị bác sĩ phủ và mọi người ngăn cản, bởi vậy sinh ra hành vi phản kháng tương đối kịch liệt, rất có khả năng cũng bởi vậy mà thương tổn người khác, tỷ như là bác sĩ hộ sĩ bệnh viện, hoặc là nói thương tổn người bệnh khác.
Chuyện càng nháo càng lớn, ảnh hưởng càng ngày càng rộng, thật sự là gây hấn rất lớn, tình hình bệnh viện cũng khó nói. Cho nên bệnh viện chọn cách cưỡng chế trị liệu, làm giảm độ nguy hiểm của Cố Nhan Tân xuống mức thấp nhất.
Tỷ như nói, giống Kiều Mạch hiện tại, cũng lựa chọn với những những nhân cách khác của Cố Nhan Tân bằng cách…… Tiêu diệt toàn bộ……
“Cho nên bệnh viện chọn dùng thủ đoạn này?” Chúc Thanh Phi như suy tư gì nói, “Muốn tiêu diệt những nhân cách khác của Cố Nhan Tân, cưỡng chế để chữa khỏi cho Cố Nhan Tân, sau đó để hắn xuất viện, về sau Cố Nhan Tân muốn nháo cũng không thể nháo trong bệnh viện, bệnh viện cũng không có trở ngại.”
“Không sai.” Lão Trương gật gật đầu, “Lúc ấy bệnh viện đưa Cố tổng cho một vị bác sĩ Lý, hiện tại xem ra, hẳn đó chính là vị bác sĩ đã trị liệu cho Kiều tiên sinh.”
“Cho nên trước khi xin xuất viện, bệnh viện lại đáp ứng đơn giản như vậy.” Cố Nhan Tân nhíu mày, “Tôi tự hỏi những thủ tục sao có thể nhanh như thế, hoá ra bọn họ muốn tôi sớm xuất viện mới tốt.”
Không ngờ người trị cho hai bọn họ là cùng người, tựa hồ vĩnh viễn đều không gặp được mặt nhau, trong lòng Cố Nhan Tân thập phần phức tạp, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Nhưng rất rõ ràng ở giữa đã xảy ra sai lầm.” Kiều Mạch tiếp lời nói, “Bởi vì…… ba nhân cách của Cố Nhan Tân vẫn tồn tại.”
Chúc Thanh Phi nhướng mày, nhìn thoáng qua Cố Nhan Tân, người sau nhấp môi mặt âm trầm.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người đều bình lặng hẳn, không người nào phát ra thanh âm, phòng khách nho nhỏ cũng trong nháy mắt khôi phục yên lặng.
Chỉ có thể nghe thấy có rất hít thở nhợt nhạt nhỏ tiếng vang lên.
“Thanh Phi.”
“Kiều Mạch.”
Tiếng Kiều Mạch và Chúc Thanh Phi đồng thời vang lên, hai người dừng một chút, Kiều Mạch cười cười: “Cậu nói trước đi.”
Chúc Thanh Phi gật gật đầu, cũng không chối từ, mở miệng nói: “Kỳ thật chuyện muốn rõ ràng thật không dễ, nhưng chúng ta nên cẩn thận ngẫm lại là có thể phát hiện, nghi vấn đều chỉ hướng đến một người.”
“Bác sĩ Lý.”
“Không sai.” Chúc Thanh Phi gật đầu, tiếp tục nói, “Chúng ta cần nói chuyện này lại một lần nữa.”
Kiều Mạch và Cố Nhan Tân cùng gật đầu đồng ý, Chúc Thanh Phi liền lấy từ phía dưới bàn trà một tờ giấy trắng, lại lấy một chiếc bút từ túi mình, viết xuyên bốn chữ ‘Bệnh viện Duyệt Đại’, sau đó vẽ mấy mũi tên.
“Mọi chuyện đều phát sinh tại bệnh viện này.”
Cố Nhan Tân và Kiều Mạch gật đầu.
Chúc Thanh Phi đặt bút viết tên Kiều Mạch và Cố Nhan Tân: “Hai người vào bệnh viện, bác sĩ chủ trị đều là bác sĩ Lý.”
Tên của Kiều Mạch và Cố Nhan Tân kéo vòng lên nối với bác sĩ Lý.
“Trước kia hai người đều xuất hiện những hành vi tự thương tổn mình và người khác, làm cho bệnh tình thêm nặng, sau đó liền tiếp nhận trị liệu của bác sĩ Lý, những nhân cách khác của Kiều Mạch bị thành công tiêu diệt, Cố Nhan Tân thì không, nhưng điểm giống nhau giữa hai người, hai người có biết không?”
Mày Kiều Mạch dựng lên, còn chưa nói ra đáp án, Cố Nhan Tân đã lạnh lùng mở miệng.
“Chúng ta đều mất đi ký ức.”
“Không sai.” Chúc Thanh Phi lại viết lên giấy hai chữ ký ức, “Ký ức đồng thời biến mất, cái này cũng không tránh khỏi việc quá mức trùng hợp sao.”
Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, cảm giác đầu ẩn ẩn đau.
Anh vẫn luôn cảm thấy mình không phải loại người thông minh, anh chỉ chết não, đối mặt với con số và một số chuyện còn có thể tự hỏi, nếu như đối mặt với loại chuyện như trinh thám, anh liền cảm thấy mình có chút luống cuống, căn bản là không có manh mối gì, cũng không đưa ra ý kiến được.
Đến tột cùng là vì gì lại phát triển thành như vậy, Kiều Mạch cũng không hiểu, anh vốn chỉ muốn yêu một cách bình thường, cùng Cố Nhan Tân cạnh nhau, cả hai cùng bên nhau, cùng cãi nhau, vì muốn vào bếp mà phải tranh luận một trận, tự hỏi đêm nay phải dùng bao nhiêu tư thế, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ khiến anh hạnh phúc.
Vì sao bây giờ lại biến thành âm mưu như thế?
Cũng may bọn họ có được quá khứ là thật sự, tình yêu của bọn họ là thật sự, hết thảy của bọn họ đều là thật sự.
Như vật cũng đủ để Kiều Mạch nắm tay Cố Nhan Tân thật chặt.
“Mặc kệ thế nào.” Kiều Mạch nói, “Tôi đều phải biết chân tướng.”
“Đương nhiên.” Một mạt hàn quang hiện lên trong mắt Chúc Thanh Phi, trên mặt tươi cười lại có vẻ văn nhã lại vô hại, “Tôi cũng muốn biết chân tướng, lâu như vậy, không có người có thể ở trước mặt tôi dùng mánh lới để thành công qua đâu, mệt là tôi phải trở lại rồi.”
Chúc Thanh Phi dừng một chút, thu hồi bút trong tay một lần nữa bỏ vào túi tiền, hỏi: “Các người cẩn thận suy nghĩ một chút, khi gặp mặt bác sĩ Lý có chỗ nào không thích hợp hay không, vì cái gì hắn lại làm cho các người mất đi ký ức?”
“Nếu nói không quan trọng, chỉ là muốn cho chúng ta mất đi ký ức thôi, chứng minh trong trí nhớ chúng ta có chuyện gì là khiến hắn sợ hãi.” Cố Nhan Tân nheo nheo mắt, phỏng đoán nói, “Tỷ như nói, tôi cùng Kiều Mạch có lẽ ở đâu đó đã làm hỏng chuyện của hắn, phát hiện một ít bí mật của hắn, làm hắn không thể không áp dụng loại hành vi này.”
“Phỏng đoán của anh đúng là có lý.” Chúc Thanh Phi nói, “Tạm thời dựa theo ý tưởng mà anh nói để phỏng đoán. Bí mật thế nào mà khiến hắn hành động như vậy, lại là bí mật mà hai người phát hiện khi không có người ngoài ở đó?”
Dựa theo việc hiện tại bác sĩ Lý nhằm vào Kiều Mạch và hành vi của hắn ta thì xem ra, bí mật này không hề bị Chúc Thanh Phi cùng lão Trương biết được, bí mật này nhất định là trường hợp tương đối tư mật, được bảo vệ rất kĩ lưỡng, cho nên Kiều Mạch cùng Cố Nhan Tân xem như hai người dut nhất biết.
“Có lẽ là trong phòng ngủ của bác sĩ Lý.” Kiều Mạch ấn ấn đường đau khổ suy tư, “trong bệnh viện rất nhiều thời điểm không có tính tư mật, nhưng phòng nghỉ bác sĩ Lý lại không được đi vào. Cơ bản chỉ có người bệnh đi vào, nếu tôi là hắn, phải làm chuyện gì, hoặc là có gì bí mật, cũng nhất định sẽ ở trong phòng nghỉ tiến hành.”
“Không tồi.” Chúc Thanh Phi gật đầu, ngẩng đầu lại thấy sắc mặt Kiều Mạch có điểm không thích hợp, ngón tay tựa hồ cũng có chút phát run, cảm xúc thoạt nhìn có chút kích động, không khỏi khẩn trương hỏi, “Kiều Mạch, anh làm sao vậy?”
“Tôi…… Tôi giống như nghĩ tới cái gì đó……”
Kiều Mạch có chút đau đớn che trán, anh cảm thấy trong não mình như có đinh cắm vào, làm đại não anh phát đau từng đợt.
Anh cảm giác đầu mình tựa hồ muốn nứt ra.
“Anh đừng suy nghĩ gì nữa.” Cố Nhan Tân hoảng loạn, đưa tay ôm lấy Kiều Mạch thật chặt, “Đừng nghĩ gì hết, Kiều Mạch, đừng nghĩ!”
Kiều Mạch gắt gao bắt lấy tay Cố Nhan Tân, trên trán thậm chí có mồ hôi nhè nhẹ tiết ra: “Không được, tôi nhớ rõ, lúc trước ở trong mộng…… Mơ thấy phòng nghỉ, tôi khẳng định là có chút ký ức, để tôi nghĩ lại……”
Hắn khẳng định là nhớ rõ, lập tức phải nghĩ ra, Kiều Mạch bị Cố Nhan Tân ôm vào trong ngực, hốt hoảng nhớ tới khoảng thời gian trước bị thôi miên đã trải qua như thế nào.
Không cần hoảng, chậm rãi nghĩ……
Kiều Mạch nỗ lực khống chế cảm xúc, để mình không hoảng loạn như vậy, như vậy, đau đầu tựa hồ đỡ hơn một ít, không khó chịu như lúc trước.
Anh nhớ rõ lúc ấy anh bị người là “cảnh sát Lý” đưa tới bệnh viện tâm thần Duyệt Đại, sau đó dọc theo đường đi tham quan phòng bệnh “Trác Tuấn Vũ”, còn có phòng bệnh “Đinh Thu Vinh”, cuối cùng bị anh ta đẩy vào một phòng khác nhốt lại.
Phòng nghỉ trong tưởng tượng và phòng nghỉ trong hiện thực giống nhau như đúc, có sô pha, đèn bàn, bàn công tác, còn có một ngăn kéo được khoá cẩn thận……
Ngón tay Kiều Mạch lập tức buộc chặt: “Là ngăn kéo kia!”
“Được rồi được rồi, là ngăn kéo, là ngăn kéo, anh đừng nghĩ nữa.” Cố Nhan Tân nhìn bộ dáng Kiều Mạch đến đau lòng không kịp, vội vàng đưa tay đè huyệt Thái Dương anh, muốn giảm bớt cơn đau cho anh, “Về sau nghĩ tiếp, hiện tại thân thể của anh chịu không nổi.”
Kiều Mạch cầm tay hắn, lắc đầu: “Anh không có việc gì.”
“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân nhíu mày, không tán đồng hành vi của Kiều Mạch, “Em sẽ đau lòng, rất đau lòng.”
“Không đau lòng, yêu em.” Kiều Mạch lại gần ở hôn một cái lên môi hắn, cảm giác đầu mình không còn đau, “Anh không sao.”
Cố Nhan Tân trầm giọng nói: “Lần này bỏ qua, lần sau không được như vậy nữa.”
“Được rồi được rồi, đều nghe em.”
“Khụ khụ.” Chúc Thanh Phi ho khan một tiếng, cảm thấy ruột gan mình đã sắp lộn lên, thật sự là nhịn không được đánh gãy hành vi ân ân tú ái của hai người, “Tuy rằng không muốn làm phiền hai ngườu, nhưng tôi còn muốn hỏi một chút, chuyện ngăn kéo là chuyện như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook