“Học tỷ, hôm nay chị không chơi bóng sao?”

Nữ sinh bên ngoài túc xá, một đống lớp mười quấn quít chặt lấy, chính là ngăn chặn không cho Kỳ Trăn đeo túi sách đang muốn rời đi, không cho cô rời đi.

Đã lâu không thấy được Kỳ Trăn luyện bóng rồi, lại đến kỳ nghỉ phép, cơ hội được gặp cô càng ít, thừa dịp hiện tại... Xem có thể ngăn chặn cô hay không, được nói chuyện phiếm với cô thêm vài câu cũng tốt!

Uông Truyền Đạo tổ trưởng tổ phụ đạo đi qua, chứng kiến hình ảnh quen thuộc này cũng nhịn không được lắc đầu, nếu như bí mật tình cảm lưu luyến của cô tiết ra ngoài, không biết bạn tốt của anh có thể bị bọn tiểu nữ sinh này lột da hay không?

“Ai da! Chị có việc a! Phải đi sớm chút...” Kỳ Trăn mặc áo sơmi quần jean liền thân [chắc bỏ áo trong quần], đeo ba lô lớn, thần sắc vội vàng, bộ dạng đang vội.

“Học tỷ...” Giản Bội Bội ôm chặt cô không tha sắp khóc lên.

“Xin thương xót, chị đang đuổi máy bay! Sắp không kịp rồi, các em ngoan ngoãn ở trường học chờ chị trở lại nha!” Kỳ Trăn vội vàng rời đi vỗ vỗ vài học muội bắt lấy cô, muốn các cô buông tay, chờ cô trở lại, muốn cô nuốt kiếm, nhảy vòng lửa, cô đều chịu.

“Ách?” Không ngờ tới sẽ nghe được chuyện Kỳ Trăn phải ra khỏi nước, Giản Bội Bội không cẩn thận buông tay, Kỳ Trăn phất phất tay với các cô, liền chạy xa không còn thấy bóng dáng.

★★★

Nhanh chóng chạy đến cửa trường học, từ xa đã thấy một chiếc xe đứng đợi ở cách đó không xa, Kỳ Trăn vội vàng xông đến.

“Tiểu thư, em chậm quá?” Người đàn ông đã đợi đến nổi giận trong bụng, thấy bạn gái lúc này mới xuất hiện, sắc mặt tự nhiên khó coi.

“Không có cố ý nha, lúc nãy bị vài học muội bám lấy...”

Kỳ Trăn ngồi trên ghế lái phụ, buộc chặt dây an toàn, mới đem ba lô ném đến ghế sau.

“Em rất được nữ sinh hoan nghênh sao!” Giọng điệu của anh rất chua.

Trước khi đến Thánh Tâm dạy thế, anh vẫn cho là chỉ có đàn ông mới có thể bị con gái vây quanh, không nghĩ tới Kỳ Trăn... lại cũng có bản lĩnh này?

“Ha! Các cô ấy cũng thích vận động.” Kỳ Trăn chỉ có thể giải thích như vậy.

“Vậy hẳn nên cùng chạy quanh sân thể dục với em chứ? Làm gì chỉ đứng bên ngoài xem? Làm gì mang máy cam¬eras?” Anh ngắm người con gái làm thần kinh mình không ổn định.

“Ha... Luyện tập chụp ảnh? Ha ha...” Kỳ Trăn tự cho là nói một câu nói đùa cực mắc cười, không nghĩ tới lại lạnh vô cùng.

Từ Trọng Hi lái xe, mặt nhìn như thần kinh bị thương, khóe miệng không động đậy, chỉ để cho cô ngồi đó tự nói giỡn một mình.

A, thật sự quá lạnh...

“Anh làm gì ghi hận như vậy? Rất ngây thơ! Cũng không phải em cố ý đến trễ, một mực tìm em phiền toái cái gì?”

“A! Anh chính là ngây thơ như vậy a! Như thế nào? Em lại thành thục bao nhiêu? Anh đây ngây thơ, em muốn vứt bỏ anh... Dám một tuần lễ không để ý tới anh? Không để ý tới anh thì thôi! Anh làm việc đến chết...” Người đàn ông đang ghi hận này không ngừng ồn ào phàn nàn.

Kỳ Trăn ngồi ở vị trí kế bên chỗ tài xế thừa nhận ồn ào của anh công kích, vẻ mặt vô tội.

Từ sau khi bọn họ hòa hảo, cô phát hiện khí thế giương cao nữ vương của mình bị điệu bộ giả làm chó nhỏ của anh áp đảo, hai người chỉ cần cãi nhau, anh khẳng định lấy ra chuyện cũ cô bỏ anh... Bắt đầu lải nhải, nói mình thật đáng thương, bị con gái bội tình bạc nghĩa...

Một mực công kích cô, phải nghe được cô nói xin lỗi, hơn nữa thâm tình chân thành nói thương anh, phàn nàn của anh mới có thể đình chỉ.

“Từ Trọng Hi, em thật sự rất yêu anh!” Đã muốn đáng ghét như vậy, vậy đến đây đi! Trực tiếp cắt bỏ quá trình, nhảy đến một cái trạm kiểm soát cuối cùng...

Kỳ Trăn dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chăm chú nhìn chằm chằm vào bạn trai.

Đôi mắt thâm thuý của cô ý đồ phóng điện năm trăm vạn Volt, ngay cả chim sẻ bay ngang qua đều bị điện của cô nướng thành Aba [Aba là 1 vùng đất của người da đen]... Chiêu này lợi hại không!

“Thật vậy chăng?” Từ Trọng Hi mở cờ trong bụng, hô hấp bắt đầu không xong.

“Bạn trai thân yêu, anh chưa nói với em anh có yêu em hay không?”

Kỳ Trăn rất tốt tính nhắc nhở, bởi vì nếu như cô không hỏi, anh cũng sẽ nói.

Hiện tại xe đang chạy trên đường cao tốc, vì cái mạng nhỏ của cô mà suy nghĩ, thật sự phải chăm chỉ chấp hành trình tự tình yêu tiếp tục...

“Yêu! Anh đương nhiên yêu em.” Từ Trọng Hi thật sự thật là vui, bạn gái của anh tôn trọng ý kiến của anh như vậy!

A, vì cô, anh về nước từ nay về sau sẽ càng chăm chỉ làm việc ! [#Ami: hix sập bẫy =]]]

“Yêu em? Vậy em là ai? Anh chưa nói tên của em.” Kỳ Trăn thật sự cảm giác từ lúc yêu mình trở nên rất nhẫn nại.

“Kỳ Trăn, anh đương nhiên yêu em nhất!” Đáp lại lời của người yêu, Từ Trọng Hi vui vẻ vô cùng.

“Thật tốt quá! Hi vọng anh một mực yêu em như vậy đó...”

Lời nói ngọt chết người như vậy còn chê ít, người đàn ông này đã thích bỏ đường như vậy.

Cô cũng sẵn lòng bỏ thêm một chút.

Hi vọng tất cả mọi người không bị sâu răng!

Hết trọn bộ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương