Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi
-
Chương 10
Cô biết rõ dưới giường là thân thể không mảnh vải che của mình, nhưng cũng đã để cho anh xem hết, sờ hết, làm gì phải giả bộ thẹn thùng a? Như vậy sẽ không là cô.
“Nếu như em không muốn đang ăn một nửa thì bị anh đè đến trên giường, phải đi thay bộ y phục!” Cho dù bọn họ đã hoan ái cả ngày, Từ Trọng Hi vẫn rất khó đem ánh mắt dời khỏi người cô, cho nên chỉ có thể khuyên cô như vậy.
“Anh, sắc lang này!” Nghe được cảnh cáo của anh, cô le lưỡi, tranh thủ thời gi¬an chọn một bộ y phục, tiến vào phòng tắm.
Kỳ Trăn lại chui ra, liền chứng kiến trên bàn bày đầy các dạng thức ăn bọn họ yêu tha thiết, ớt xanh xào thịt bò, bắp thịt dấm đường, ruột già xào gừng, thịt kho tàu hải sâm, súp cá tươi cùng hai chén cơm thịt khô lớn, chỉnh tề bày ở trước mắt.
“A! Rất phong phú. Em thích.” Kỳ Trăn mặc áo sơ mi của đàn ông một cái bước xa chạy đến trước cơm thịt khô, nâng lên liền ăn.
Dù sao một ngày vừa qua, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, cần phải bồi bổ.
“Không có ai tranh với em, chậm một chút.” Ánh mắt mang theo sự chiều chuộng nhìn về phía người con gái của anh, duy chỉ có anh biết rõ đường cong yểu điệu ở dưới áo sơ mi là phong tình như thế nào...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Trọng Hi lại hỗn tạp màu sắc khác nhau.
“Em biết rõ! Nhưng em đói quá!” Cô vừa ăn vừa trả lời, cười hì hì nhìn người yêu, chỉ cần có thức ăn nóng, cô rất dễ đuổi.
“Anh cũng đói bụng!” Ngồi ở cô bên cạnh, đáy mắt tản ra dục vọng bất đồng.
“Tự mình ăn đi –” Cô kiều mỵ làm nũng với anh, cũng không muốn đút anh ăn cơm lúc này.
“Anh vất vả tìm bữa tiệc phong phú đến giúp em, em hồi báo anh như vậy sao?” Từ Trọng Hi cũng bắt đầu khóc thét, trình độ đáng thương không thua người con gái vừa mới nằm ở trên giường “khóc yểu”.
“A! Anh đáng thương như vậy sao?” Kỳ Trăn cười trêu chọc anh, nhưng vẫn múc một muỗng cơm thịt khô đưa đến trước miệng của anh.
“Ừ hừ... Cám ơn, nhờ em đút mới ăn ngon.” Từ Trọng Hi liên tiếp gật đầu, dùng sức nhấm nuốt mấy ngụm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vui vẻ.
“Thức ăn của ‘Khách mau tới’ ăn ngon không?” Ngắm đàn ông đang nói chuyện điên đảo, “Em ngửi thấy được mùi thơm, liền biết anh gọi bên ngoài đưa tới! Ăn một miếng nữa.” Lại gắp một đũa ruột già xào gừng lớn, đưa đến trong miệng người yêu.
Chẳng lẽ đút người ăn cơm sẽ trở thành thói quen? Nhưng nhìn anh vui vẻ, trong lòng cô cũng không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
★★★
“Anh no rồi.” Từ Trọng Hi nhún nhún vai, liền múc thịt kho tàu hải sâm, đưa đến trước cặp môi đỏ mọng, “Em nên ăn nhiều một chút! Sợ em đói bụng lắm.” Ánh mắt thâm tình chân thành giống như dẫn theo dòng điện, làm cho Kỳ Trăn thoáng thất thần.
“Bây giờ anh mới nói như vậy... lúc trước em nói không muốn anh lại...” Kỳ Trăn bĩu môi, không tin anh thật sự sợ cô đói bụng.
“Anh kìm lòng không được nha, ai bảo em mê người như vậy.”
Nhanh tay nhanh chân giúp cô múc thêm một chén canh cá.
Hừ, nhìn xem người đàn ông này đang nói chuyện ma quỷ gì?
Tự mình túng dục quá độ, bây giờ ngược lại đổ thừa cho người khác? Diện mạo cô rất mê người sao! Cô chưa bao giờ biết diện mạo mình lại đẹp...
“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Lườm anh một cái, ngăn lại hồ ngôn loạn ngữ của anh, giọng điệu rất lạnh nhạt.
“Vâng... Vâng... Lập tức tuân mệnh! Nữ hoàng của anh.” Thân mật ôm người trong lòng, giọng điệu ngoan ngoãn phục tùng tựa như thiếu niên mới nếm thử tư vị tình.
“Hì!” Kỳ Trăn nhịn không được cười ra tiếng. Anh thật láu lỉnh!
“Vui vẻ không...” Thì ra tâm tình đế vương cổ đại chiếm được nụ cười của mỹ nhân là như thế này sao!
Chứng kiến nụ cười của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi đột nhiên cảm nhận được tâm tình của những quân vương mất nước kia.
★★★
Kỳ Trăn vung tóc đuôi ngựa, mạnh mẽ bước vào vào phòng họp hội học sinh, đã bị Tư Đồ Tĩnh chặn lại. ”Như thế nào? Bây giờ vào phòng họp hội học sinh phải trình thẻ sao?” Kỳ Trăn không hiểu cái tay kia có ý tứ gì, nhướng mày hỏi thăm.
“Gần đây em bận rộn nhiều việc? Đã lâu không đến.” Sau lưng Tư Đồ Tĩnh ẩn dấu một bàn đồ ăn Âu, vừa nói vừa đưa điểm tâm ngọt cách thức tiêu chuẩn mê người đến trước mặt Kỳ Trăn, “Anh tìm được đồ ăn ngon, cũng không có ai có thể chia xẻ, thật sự rất cô đơn nha!”
Kỳ Trăn nhàn nhạt ngắm anh. Có nghiêm trọng như vậy sao?
“Đây không phải đã tới rồi sao? Em đói bụng rồi.” Chứng kiến dĩa ăn bằng sứ để trên bàn, ánh mắt Kỳ Trăn không khỏi sáng lên.
Đó là một cái bánh ba tầng, bánh ngọt hạnh nhân tầng ba, cà phê bơ tâng hai và cà phê choco¬late tầng một, tư vị hương thuần tuý, trình tự phong phú... Làm cho người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng.
Tư Đồ Tĩnh thật biết ăn, thức ăn anh lấy ra hiến tuyệt đối đặc sắc đầy đủ. Nếu như cô không ăn, thật không biết phải trả lời sao với cái bụng của mình.
Bất quá... Hoa hoa công tử thật tri kỷ, dĩa ăn nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, khó trách không có người con gái nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Đến đầu bàn, vui vẻ tìm chỗ ngồi thích hợp, tính toán hảo hảo hưởng dụng một phen.
“Uống trà hoa quả Đức Áo, được không? Trà hương hoa quả chua chua ngọt ngọt, xứng vị đồ ăn Âu phong phú, thích hợp nhất.” Tư Đồ Tĩnh ưu nhã không chỉ chú ý ăn, còn phong độ nhẹ nhàng, cũng khó trách là một trong cao nhân làm tức giận học sinh nam trong trường.
“Ăn cái gì, hợp uống gì, không phải sở trường của anh sao? Hội học sinh là địa bàn của anh, ngược lại còn hỏi ý kiến của em?” Kỳ Trăn khẽ cười một tiếng, đâm phá Tư Đồ Tĩnh ra vẻ phong nhã.
“Tôn trọng ý kiến nữ sĩ nha!” Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với công kích của Kỳ Trăn không để trong lòng.
“Như thế nào? Cấp tốc tìm em đến, có chuyện lớn gì?”
Cắt xuống một món bánh Âu để vào trong miệng, khen! Quả nhiên ăn ngon.
“Nào có chuyện gì? Chỉ là muốn tâm sự với em...”
Tư Đồ Tĩnh đưa trà hoa quả pha tốt đến trước mặt Kỳ Trăn, đứng ở bên người cô, cúi đầu mỉm cười.
“Là thế này phải không?” Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, mắt nghiêng nhìn lên trên, cùng anh hình thành một cái góc độ nhìn nhau, hình ảnh ngọt ngào đến cực kỳ kinh điển.
Nếu người ngoài không biết rõ tình hình chứng kiến hình ảnh này, không hiểu lầm mới kỳ quái đấy!
“Đúng a! Không cần phải nghĩ quá nhiều.” Có ý định dừng lại ba giây, Tư Đồ Tĩnh mới nháy mắt với Kỳ Trăn, xoay người trở lại vị trí của mình.
“Vậy sao?” Kỳ Trăn cắn thức ăn. Cô thực cảm thấy đàn ông này là lạ ... Cười đến rất âm mưu...
Không có chuyện gì sao đặc biệt tìm cô ăn món Âu?
“A Tĩnh! Anh cũng quá bất công đi? Vì cái gì chỉ có bạn gái xấu xa của anh được ăn món Âu?” Tư Đồ Du từ bên kia phòng họp chui ra, chứng kiến đĩa ăn trước mặt Kỳ Trăn, cũng kháng nghị, không hiểu sao Kỳ Trăn có đặc quyền này.
“Muốn ăn món Âu, anh cho em! Không cần phải kéo chuyện xấu gì ...” Kỳ Trăn nhíu mày, đẩy bàn sứ trước mặt ra.
Nói tiếp chuyện xấu, cô sẽ bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà.
Lần này trở thành hai ngày an ủi an phụ, cũng là bởi vì giữa cô và Tư Đồ Tĩnh mập mờ như có như không chọc giận Từ Trọng Hi, cô không muốn bị lời đồn nhàm chán quấy nhiễu cuộc sống.
“Ở đây còn mà! Phần đó của Kỳ Trăn” Tư Đồ Tĩnh thở dài, lên tiếng ngăn cản em trai lấy đi điểm tâm của Kỳ Trăn.
“... Học trưởng. Em có không?” An Tư Tiệp yên lặng từ sau chui ra đầu ra mỉm cười với Tư Đồ Tĩnh.
Chứng kiến đàn em cấp dưới thanh tú xinh đẹp, Tư Đồ Tĩnh cười càng ôn hòa.
“Sao có thể thiếu em? Anh còn suy nghĩ A Du chạy đâu rồi, em chạy đi đâu vậy?” Anh đương nhiên biết rõ quan hệ giữa tiểu học đệ tuấn tú và em trai sinh đôi, với anh mà nói... Chính là nhiều hơn một em trai đáng giá làm cho người ta yêu thương.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, An Tư Tiệp sững sờ ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
“Cậu cứ ngồi ở đó là được rồi! Món ăn Âu, ta tới đây.” Tiếng nói hơi chút khàn khàn của Tư Đồ Du từ bên cạnh thoát ra, chỉ định một cái vị trí khá xa bảo An Tư Tiệp ngồi xuống, ngăn trở cơ hội anh tiếp xúc với anh trai.
“Hắc! Người đàn ông này thật là kỳ quái, trông nom đông trông nom tây... Trông nom nhiều như vậy làm gì vậy?”Kỳ Trăn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra giữa Tư Đồ Du và An Tư Tiệp, ở một bên bênh vực lẽ phải.
An Tư Tiệp không nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên.
“Anh ta do tôi trông nom, cậu muốn như thế nào?” Tư Đồ Du nói chuyện cũng không thua người, vừa phản kích vừa đặt điểm tâm đến trước mặt An Tư Tiệp.
“Huh? !” Kỳ Trăn nhướng đuôi lông mày, nhìn về phía hai người.
“Tư Đồ Du!” An Tư Tiệp kêu một tiếng.
“A Du!” Quát bảo ngưng lại không kịp, đầu Tư Đồ Tĩnh cũng có chút đau nhức.
Kỳ Trăn tự nhận không phải người chết, đem phản ứng của ba đại đàn ông xem tại đáy mắt, giống như sáng tỏ một việc, liên tiếp gật đầu.
An Tư Tiệp khốn quẫn đến chỉ kém không đem vùi đầu tiến vào trong đồ ăn.
“A, được! Biết rồi, ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật.” Kỳ Trăn cắn thức ăn khoát khoát tay, đối với việc mờ ám của họ cũng rất có nghĩa khí.
Tư Đồ Tĩnh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đối với tình huống trước mắt không phản bác được.
“Vậy thì thật là đa tạ cậu!” Tư Đồ Du dương dương đắc ý, trong phạm vi thế lực, anh cũng không quên tuyên cáo –
“Không khách khí!” Kỳ Trăn nhẹ nhàng đáp lại.
Thì ra bên cạnh của cô khắp nơi là bí mật không thể nói a...
“Nếu như em không muốn đang ăn một nửa thì bị anh đè đến trên giường, phải đi thay bộ y phục!” Cho dù bọn họ đã hoan ái cả ngày, Từ Trọng Hi vẫn rất khó đem ánh mắt dời khỏi người cô, cho nên chỉ có thể khuyên cô như vậy.
“Anh, sắc lang này!” Nghe được cảnh cáo của anh, cô le lưỡi, tranh thủ thời gi¬an chọn một bộ y phục, tiến vào phòng tắm.
Kỳ Trăn lại chui ra, liền chứng kiến trên bàn bày đầy các dạng thức ăn bọn họ yêu tha thiết, ớt xanh xào thịt bò, bắp thịt dấm đường, ruột già xào gừng, thịt kho tàu hải sâm, súp cá tươi cùng hai chén cơm thịt khô lớn, chỉnh tề bày ở trước mắt.
“A! Rất phong phú. Em thích.” Kỳ Trăn mặc áo sơ mi của đàn ông một cái bước xa chạy đến trước cơm thịt khô, nâng lên liền ăn.
Dù sao một ngày vừa qua, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, cần phải bồi bổ.
“Không có ai tranh với em, chậm một chút.” Ánh mắt mang theo sự chiều chuộng nhìn về phía người con gái của anh, duy chỉ có anh biết rõ đường cong yểu điệu ở dưới áo sơ mi là phong tình như thế nào...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Trọng Hi lại hỗn tạp màu sắc khác nhau.
“Em biết rõ! Nhưng em đói quá!” Cô vừa ăn vừa trả lời, cười hì hì nhìn người yêu, chỉ cần có thức ăn nóng, cô rất dễ đuổi.
“Anh cũng đói bụng!” Ngồi ở cô bên cạnh, đáy mắt tản ra dục vọng bất đồng.
“Tự mình ăn đi –” Cô kiều mỵ làm nũng với anh, cũng không muốn đút anh ăn cơm lúc này.
“Anh vất vả tìm bữa tiệc phong phú đến giúp em, em hồi báo anh như vậy sao?” Từ Trọng Hi cũng bắt đầu khóc thét, trình độ đáng thương không thua người con gái vừa mới nằm ở trên giường “khóc yểu”.
“A! Anh đáng thương như vậy sao?” Kỳ Trăn cười trêu chọc anh, nhưng vẫn múc một muỗng cơm thịt khô đưa đến trước miệng của anh.
“Ừ hừ... Cám ơn, nhờ em đút mới ăn ngon.” Từ Trọng Hi liên tiếp gật đầu, dùng sức nhấm nuốt mấy ngụm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vui vẻ.
“Thức ăn của ‘Khách mau tới’ ăn ngon không?” Ngắm đàn ông đang nói chuyện điên đảo, “Em ngửi thấy được mùi thơm, liền biết anh gọi bên ngoài đưa tới! Ăn một miếng nữa.” Lại gắp một đũa ruột già xào gừng lớn, đưa đến trong miệng người yêu.
Chẳng lẽ đút người ăn cơm sẽ trở thành thói quen? Nhưng nhìn anh vui vẻ, trong lòng cô cũng không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
★★★
“Anh no rồi.” Từ Trọng Hi nhún nhún vai, liền múc thịt kho tàu hải sâm, đưa đến trước cặp môi đỏ mọng, “Em nên ăn nhiều một chút! Sợ em đói bụng lắm.” Ánh mắt thâm tình chân thành giống như dẫn theo dòng điện, làm cho Kỳ Trăn thoáng thất thần.
“Bây giờ anh mới nói như vậy... lúc trước em nói không muốn anh lại...” Kỳ Trăn bĩu môi, không tin anh thật sự sợ cô đói bụng.
“Anh kìm lòng không được nha, ai bảo em mê người như vậy.”
Nhanh tay nhanh chân giúp cô múc thêm một chén canh cá.
Hừ, nhìn xem người đàn ông này đang nói chuyện ma quỷ gì?
Tự mình túng dục quá độ, bây giờ ngược lại đổ thừa cho người khác? Diện mạo cô rất mê người sao! Cô chưa bao giờ biết diện mạo mình lại đẹp...
“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Lườm anh một cái, ngăn lại hồ ngôn loạn ngữ của anh, giọng điệu rất lạnh nhạt.
“Vâng... Vâng... Lập tức tuân mệnh! Nữ hoàng của anh.” Thân mật ôm người trong lòng, giọng điệu ngoan ngoãn phục tùng tựa như thiếu niên mới nếm thử tư vị tình.
“Hì!” Kỳ Trăn nhịn không được cười ra tiếng. Anh thật láu lỉnh!
“Vui vẻ không...” Thì ra tâm tình đế vương cổ đại chiếm được nụ cười của mỹ nhân là như thế này sao!
Chứng kiến nụ cười của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi đột nhiên cảm nhận được tâm tình của những quân vương mất nước kia.
★★★
Kỳ Trăn vung tóc đuôi ngựa, mạnh mẽ bước vào vào phòng họp hội học sinh, đã bị Tư Đồ Tĩnh chặn lại. ”Như thế nào? Bây giờ vào phòng họp hội học sinh phải trình thẻ sao?” Kỳ Trăn không hiểu cái tay kia có ý tứ gì, nhướng mày hỏi thăm.
“Gần đây em bận rộn nhiều việc? Đã lâu không đến.” Sau lưng Tư Đồ Tĩnh ẩn dấu một bàn đồ ăn Âu, vừa nói vừa đưa điểm tâm ngọt cách thức tiêu chuẩn mê người đến trước mặt Kỳ Trăn, “Anh tìm được đồ ăn ngon, cũng không có ai có thể chia xẻ, thật sự rất cô đơn nha!”
Kỳ Trăn nhàn nhạt ngắm anh. Có nghiêm trọng như vậy sao?
“Đây không phải đã tới rồi sao? Em đói bụng rồi.” Chứng kiến dĩa ăn bằng sứ để trên bàn, ánh mắt Kỳ Trăn không khỏi sáng lên.
Đó là một cái bánh ba tầng, bánh ngọt hạnh nhân tầng ba, cà phê bơ tâng hai và cà phê choco¬late tầng một, tư vị hương thuần tuý, trình tự phong phú... Làm cho người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng.
Tư Đồ Tĩnh thật biết ăn, thức ăn anh lấy ra hiến tuyệt đối đặc sắc đầy đủ. Nếu như cô không ăn, thật không biết phải trả lời sao với cái bụng của mình.
Bất quá... Hoa hoa công tử thật tri kỷ, dĩa ăn nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, khó trách không có người con gái nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Đến đầu bàn, vui vẻ tìm chỗ ngồi thích hợp, tính toán hảo hảo hưởng dụng một phen.
“Uống trà hoa quả Đức Áo, được không? Trà hương hoa quả chua chua ngọt ngọt, xứng vị đồ ăn Âu phong phú, thích hợp nhất.” Tư Đồ Tĩnh ưu nhã không chỉ chú ý ăn, còn phong độ nhẹ nhàng, cũng khó trách là một trong cao nhân làm tức giận học sinh nam trong trường.
“Ăn cái gì, hợp uống gì, không phải sở trường của anh sao? Hội học sinh là địa bàn của anh, ngược lại còn hỏi ý kiến của em?” Kỳ Trăn khẽ cười một tiếng, đâm phá Tư Đồ Tĩnh ra vẻ phong nhã.
“Tôn trọng ý kiến nữ sĩ nha!” Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với công kích của Kỳ Trăn không để trong lòng.
“Như thế nào? Cấp tốc tìm em đến, có chuyện lớn gì?”
Cắt xuống một món bánh Âu để vào trong miệng, khen! Quả nhiên ăn ngon.
“Nào có chuyện gì? Chỉ là muốn tâm sự với em...”
Tư Đồ Tĩnh đưa trà hoa quả pha tốt đến trước mặt Kỳ Trăn, đứng ở bên người cô, cúi đầu mỉm cười.
“Là thế này phải không?” Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, mắt nghiêng nhìn lên trên, cùng anh hình thành một cái góc độ nhìn nhau, hình ảnh ngọt ngào đến cực kỳ kinh điển.
Nếu người ngoài không biết rõ tình hình chứng kiến hình ảnh này, không hiểu lầm mới kỳ quái đấy!
“Đúng a! Không cần phải nghĩ quá nhiều.” Có ý định dừng lại ba giây, Tư Đồ Tĩnh mới nháy mắt với Kỳ Trăn, xoay người trở lại vị trí của mình.
“Vậy sao?” Kỳ Trăn cắn thức ăn. Cô thực cảm thấy đàn ông này là lạ ... Cười đến rất âm mưu...
Không có chuyện gì sao đặc biệt tìm cô ăn món Âu?
“A Tĩnh! Anh cũng quá bất công đi? Vì cái gì chỉ có bạn gái xấu xa của anh được ăn món Âu?” Tư Đồ Du từ bên kia phòng họp chui ra, chứng kiến đĩa ăn trước mặt Kỳ Trăn, cũng kháng nghị, không hiểu sao Kỳ Trăn có đặc quyền này.
“Muốn ăn món Âu, anh cho em! Không cần phải kéo chuyện xấu gì ...” Kỳ Trăn nhíu mày, đẩy bàn sứ trước mặt ra.
Nói tiếp chuyện xấu, cô sẽ bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà.
Lần này trở thành hai ngày an ủi an phụ, cũng là bởi vì giữa cô và Tư Đồ Tĩnh mập mờ như có như không chọc giận Từ Trọng Hi, cô không muốn bị lời đồn nhàm chán quấy nhiễu cuộc sống.
“Ở đây còn mà! Phần đó của Kỳ Trăn” Tư Đồ Tĩnh thở dài, lên tiếng ngăn cản em trai lấy đi điểm tâm của Kỳ Trăn.
“... Học trưởng. Em có không?” An Tư Tiệp yên lặng từ sau chui ra đầu ra mỉm cười với Tư Đồ Tĩnh.
Chứng kiến đàn em cấp dưới thanh tú xinh đẹp, Tư Đồ Tĩnh cười càng ôn hòa.
“Sao có thể thiếu em? Anh còn suy nghĩ A Du chạy đâu rồi, em chạy đi đâu vậy?” Anh đương nhiên biết rõ quan hệ giữa tiểu học đệ tuấn tú và em trai sinh đôi, với anh mà nói... Chính là nhiều hơn một em trai đáng giá làm cho người ta yêu thương.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, An Tư Tiệp sững sờ ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
“Cậu cứ ngồi ở đó là được rồi! Món ăn Âu, ta tới đây.” Tiếng nói hơi chút khàn khàn của Tư Đồ Du từ bên cạnh thoát ra, chỉ định một cái vị trí khá xa bảo An Tư Tiệp ngồi xuống, ngăn trở cơ hội anh tiếp xúc với anh trai.
“Hắc! Người đàn ông này thật là kỳ quái, trông nom đông trông nom tây... Trông nom nhiều như vậy làm gì vậy?”Kỳ Trăn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra giữa Tư Đồ Du và An Tư Tiệp, ở một bên bênh vực lẽ phải.
An Tư Tiệp không nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên.
“Anh ta do tôi trông nom, cậu muốn như thế nào?” Tư Đồ Du nói chuyện cũng không thua người, vừa phản kích vừa đặt điểm tâm đến trước mặt An Tư Tiệp.
“Huh? !” Kỳ Trăn nhướng đuôi lông mày, nhìn về phía hai người.
“Tư Đồ Du!” An Tư Tiệp kêu một tiếng.
“A Du!” Quát bảo ngưng lại không kịp, đầu Tư Đồ Tĩnh cũng có chút đau nhức.
Kỳ Trăn tự nhận không phải người chết, đem phản ứng của ba đại đàn ông xem tại đáy mắt, giống như sáng tỏ một việc, liên tiếp gật đầu.
An Tư Tiệp khốn quẫn đến chỉ kém không đem vùi đầu tiến vào trong đồ ăn.
“A, được! Biết rồi, ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật.” Kỳ Trăn cắn thức ăn khoát khoát tay, đối với việc mờ ám của họ cũng rất có nghĩa khí.
Tư Đồ Tĩnh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đối với tình huống trước mắt không phản bác được.
“Vậy thì thật là đa tạ cậu!” Tư Đồ Du dương dương đắc ý, trong phạm vi thế lực, anh cũng không quên tuyên cáo –
“Không khách khí!” Kỳ Trăn nhẹ nhàng đáp lại.
Thì ra bên cạnh của cô khắp nơi là bí mật không thể nói a...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook