Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
-
Chương 4: Cứng rắn như vậy, hung hăng như vậy!
Cô cuống quýt giải thích: "Thật... Xin lỗi! Tôi sẽ lập tức đứng lên, lập tức..."
Thế nhưng, thân thể khó hiểu của cô lại ngày càng không có sức lực.
Trong lúc thân thể cô cùng với Mục Diệc Thần áp sát vào nhau như vậy, dường như càng khiến nhiệt độ tăng lên.
Thêm vào đó, sát bên cạnh truyền đến hơi thở gấp gáp của Mục Diệc Thần cùng mùi hormone nam tính đang tỏa ra mãnh liệt, khiến đầu óc của Lạc Thần Hi càng thêm mụ mị.
Cho dù vẫn cách nhau mấy lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cơ bắp của Mục Diệc Thần phía dưới bàn tay cô hoàn mỹ đến mức nào...
Lạc Thần Hi dùng sức lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ hỗn tạp này quăng hết ra ngoài.
Mặc dù cô vốn là người yêu thích cái đẹp, thế nhưng, trước giờ, cô chưa từng bị mê muội đến mức này?
Đối với những anh chàng đẹp trai, cô đơn thuần đều chỉ là muốn ngắm nhìn vậy thôi. Ngày hôm nay, không biết bản thân bị trúng gió gì mà lại sinh ra cảm giác thèm thuồng người đàn ông này cơ chứ?
Lạc Thần Hi nỗ lực thêm vài lần nhưng đều nhận lấy thất bại.
Cơ thể không còn chút sức lực nào, mỗi lần cô nhướn lên được một chút, là lại ngay lập tức ngã xuống. Hai chân thon dài vì thế mà không ngừng sượt qua sượt lại trên người của Mục Diệc Thần, khiến hắn cũng dần cảm thấy cơ thể khô nóng.
Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô rốt cuộc có đứng lên hay không! Lạc Thần Tâm, tôi cảnh cáo cô, cô mà còn không đứng lên thì coi như cô xong đời đấy!"
Lạc Thần Hi vừa tức vừa vội, suýt phun ra ba ngụm máu.
"Anh anh anh.. Không phải bản thân anh tay chân đều dài sao? Tôi không có sức để đứng lên thì chính anh phải tự đứng lên đi chứ!"
Gân xanh trên trán của Mục Diệc Thần nổi lên, hắn nếu có thể lên, đã sớm đứng lên rồi!
Cũng là vì người phụ nữ tâm cơ thâm sâu này, mượn cớ té ngã, nhưng thực tế là đang cố tình câu dẫn, ngồi ở trên người hắn mà chầm chậm cọ xát.
Đã vậy lại còn cưỡng hôn hắn!
Tận hai lần!
Sự cao ngạo, tự tin của hắn từ trước đến nay, giờ phút này đã bị cô làm cho biến mất không còn chút gì.
Thân thể cứng ngắc đến mức đau đớn cùng cực, sức lực toàn thân dường như đã dồn xuống hết nửa người dưới.
Hắn phải liều mạng kìm nén bản thân lắm mới không đem tiểu yêu tinh này lập tức giải quyết ngay tại chỗ. Tình trạng hiện tại của hắn như vậy thì làm sao còn có thể đứng lên được nữa chứ?
"Anh anh anh... Anh giở trò lưu manh a!"
Lạc Thần Hi mấy lần ngã chổng vó đều chạm phải một vật cứng rắn đang dần vươn lên. Sau khi liên tục đụng phải mấy lần, cô mới ý thức được đó là gì, bất ngờ cô mới phản ứng lại.
Chính là Mục Diệc Thần... Hắn vậy mà lại nổi lên phản ứng đối với cô!
Hơn nữa còn cứng rắn như vậy, hung hăng như vậy!
Sao lại giống với tính cách của hắn như thế chứ.
Lạc Thần Hi sợ đến sắc mặt trắng bệch ra, càng cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng thân thể lại ngày càng nóng, khiến cho cô khó mà điều khiển suy nghĩ bản thân.
"Người phụ nữ đáng chết này, đây là cô tự tìm đến đấy nhé!"
Mục Diệc Thần ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi, bỗng nhiên lật người, đem cô áp đảo ở trên thảm.
Ngày thứ hai.
Đây là cảm giác duy nhất khi Lạc Thần Hi tỉnh dậy.
Cả đầu đau như muốn nứt ra, không những vậy mà khắp toàn thân cũng đều cực kỳ đau nhức, như ngày hôm qua mới chạy Marathon về vậy.
Ngay khi cô chưa kịp biết bản thân mình đang ở đâu thì bỗng nhiên, một lực đạo phía sau lưng của cô truyền đến.
Cô bị ép buộc lật người lại, hai vai bị giữ chặt và ấn lên trên giường.
Một cơ thể đàn ông đầy mạnh mẽ, choáng hết phía trên của cô.
"Lạc Thần Tâm! Cô thực sự to gan lắm đấy!"
Vẻ mặt của Lạc Thần Hi tràn đầy kinh ngạc.
Một màn nhan sắc tuấn tú thế này, dù cho đang tức giận, thì vẫn vui tai thích mắt như cũ
Ngũ quan của Mục Diệc Thần hoàn mỹ tinh xảo không khác gì một kiệt tác của tạo hóa. Chỉ có điều, mắt phượng thâm trầm đen như mực kia hiện giờ đang tràn đầy lửa giận, đáy mắt cũng chứa đầy phẫn nộ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lạc Thần Hi chắc đã bị xé nát thành từng mảnh rồi.
Cô ngây người một giây, rất nhanh, ký ức buổi tối hôm qua lướt ngang tâm trí cô.
Tối ngày hôm qua, cô kết hôn cùng Mục đại thiếu gia!
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị hợp đồng thỏa thuận kỹ càng, muốn cùng Mục Diệc Thần nói chuyện rõ ràng.
Kết quả, nói qua nói lại, liền lăn đến trên giường...Trời ơi, không đúng, là trên đất mới phải.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Tráng... Tráng sĩ à, xin hạ thủ lưu tình, nghe... nghe tôi giải thích trước đã..."
Mục Diệc Thần lạnh lùng cong môi, "Giải thích sao? Được, tôi cho cô cơ hội đấy!"
Lạc Thần Hi vắt hết óc để nhớ lại kí ức của tối ngày hôm qua.
Tuy rằng ký ức có chút mơ hồ, thế nhưng, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng, Mục Diệc Thần hoàn toàn không có ý muốn làm gì cô cả, mà là do cô đã khiến người đàn ông này ngã nhào xuống đất đến tận hai lần.
Sau đó cô còn trên cơ thể của người ta cọ qua cọ lại, cọ đến nửa ngày, chết sống không đứng lên nổi.
Chết tiệt, tại sao lại như vậy cơ chứ?
Muốn tự biện hộ cũng không tìm được cái lý do nào cả!
Thế nhưng, thân thể khó hiểu của cô lại ngày càng không có sức lực.
Trong lúc thân thể cô cùng với Mục Diệc Thần áp sát vào nhau như vậy, dường như càng khiến nhiệt độ tăng lên.
Thêm vào đó, sát bên cạnh truyền đến hơi thở gấp gáp của Mục Diệc Thần cùng mùi hormone nam tính đang tỏa ra mãnh liệt, khiến đầu óc của Lạc Thần Hi càng thêm mụ mị.
Cho dù vẫn cách nhau mấy lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, cơ bắp của Mục Diệc Thần phía dưới bàn tay cô hoàn mỹ đến mức nào...
Lạc Thần Hi dùng sức lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ hỗn tạp này quăng hết ra ngoài.
Mặc dù cô vốn là người yêu thích cái đẹp, thế nhưng, trước giờ, cô chưa từng bị mê muội đến mức này?
Đối với những anh chàng đẹp trai, cô đơn thuần đều chỉ là muốn ngắm nhìn vậy thôi. Ngày hôm nay, không biết bản thân bị trúng gió gì mà lại sinh ra cảm giác thèm thuồng người đàn ông này cơ chứ?
Lạc Thần Hi nỗ lực thêm vài lần nhưng đều nhận lấy thất bại.
Cơ thể không còn chút sức lực nào, mỗi lần cô nhướn lên được một chút, là lại ngay lập tức ngã xuống. Hai chân thon dài vì thế mà không ngừng sượt qua sượt lại trên người của Mục Diệc Thần, khiến hắn cũng dần cảm thấy cơ thể khô nóng.
Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô rốt cuộc có đứng lên hay không! Lạc Thần Tâm, tôi cảnh cáo cô, cô mà còn không đứng lên thì coi như cô xong đời đấy!"
Lạc Thần Hi vừa tức vừa vội, suýt phun ra ba ngụm máu.
"Anh anh anh.. Không phải bản thân anh tay chân đều dài sao? Tôi không có sức để đứng lên thì chính anh phải tự đứng lên đi chứ!"
Gân xanh trên trán của Mục Diệc Thần nổi lên, hắn nếu có thể lên, đã sớm đứng lên rồi!
Cũng là vì người phụ nữ tâm cơ thâm sâu này, mượn cớ té ngã, nhưng thực tế là đang cố tình câu dẫn, ngồi ở trên người hắn mà chầm chậm cọ xát.
Đã vậy lại còn cưỡng hôn hắn!
Tận hai lần!
Sự cao ngạo, tự tin của hắn từ trước đến nay, giờ phút này đã bị cô làm cho biến mất không còn chút gì.
Thân thể cứng ngắc đến mức đau đớn cùng cực, sức lực toàn thân dường như đã dồn xuống hết nửa người dưới.
Hắn phải liều mạng kìm nén bản thân lắm mới không đem tiểu yêu tinh này lập tức giải quyết ngay tại chỗ. Tình trạng hiện tại của hắn như vậy thì làm sao còn có thể đứng lên được nữa chứ?
"Anh anh anh... Anh giở trò lưu manh a!"
Lạc Thần Hi mấy lần ngã chổng vó đều chạm phải một vật cứng rắn đang dần vươn lên. Sau khi liên tục đụng phải mấy lần, cô mới ý thức được đó là gì, bất ngờ cô mới phản ứng lại.
Chính là Mục Diệc Thần... Hắn vậy mà lại nổi lên phản ứng đối với cô!
Hơn nữa còn cứng rắn như vậy, hung hăng như vậy!
Sao lại giống với tính cách của hắn như thế chứ.
Lạc Thần Hi sợ đến sắc mặt trắng bệch ra, càng cố gắng hết sức để đứng dậy, nhưng thân thể lại ngày càng nóng, khiến cho cô khó mà điều khiển suy nghĩ bản thân.
"Người phụ nữ đáng chết này, đây là cô tự tìm đến đấy nhé!"
Mục Diệc Thần ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Lạc Thần Hi, bỗng nhiên lật người, đem cô áp đảo ở trên thảm.
Ngày thứ hai.
Đây là cảm giác duy nhất khi Lạc Thần Hi tỉnh dậy.
Cả đầu đau như muốn nứt ra, không những vậy mà khắp toàn thân cũng đều cực kỳ đau nhức, như ngày hôm qua mới chạy Marathon về vậy.
Ngay khi cô chưa kịp biết bản thân mình đang ở đâu thì bỗng nhiên, một lực đạo phía sau lưng của cô truyền đến.
Cô bị ép buộc lật người lại, hai vai bị giữ chặt và ấn lên trên giường.
Một cơ thể đàn ông đầy mạnh mẽ, choáng hết phía trên của cô.
"Lạc Thần Tâm! Cô thực sự to gan lắm đấy!"
Vẻ mặt của Lạc Thần Hi tràn đầy kinh ngạc.
Một màn nhan sắc tuấn tú thế này, dù cho đang tức giận, thì vẫn vui tai thích mắt như cũ
Ngũ quan của Mục Diệc Thần hoàn mỹ tinh xảo không khác gì một kiệt tác của tạo hóa. Chỉ có điều, mắt phượng thâm trầm đen như mực kia hiện giờ đang tràn đầy lửa giận, đáy mắt cũng chứa đầy phẫn nộ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lạc Thần Hi chắc đã bị xé nát thành từng mảnh rồi.
Cô ngây người một giây, rất nhanh, ký ức buổi tối hôm qua lướt ngang tâm trí cô.
Tối ngày hôm qua, cô kết hôn cùng Mục đại thiếu gia!
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị hợp đồng thỏa thuận kỹ càng, muốn cùng Mục Diệc Thần nói chuyện rõ ràng.
Kết quả, nói qua nói lại, liền lăn đến trên giường...Trời ơi, không đúng, là trên đất mới phải.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Tráng... Tráng sĩ à, xin hạ thủ lưu tình, nghe... nghe tôi giải thích trước đã..."
Mục Diệc Thần lạnh lùng cong môi, "Giải thích sao? Được, tôi cho cô cơ hội đấy!"
Lạc Thần Hi vắt hết óc để nhớ lại kí ức của tối ngày hôm qua.
Tuy rằng ký ức có chút mơ hồ, thế nhưng, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng, Mục Diệc Thần hoàn toàn không có ý muốn làm gì cô cả, mà là do cô đã khiến người đàn ông này ngã nhào xuống đất đến tận hai lần.
Sau đó cô còn trên cơ thể của người ta cọ qua cọ lại, cọ đến nửa ngày, chết sống không đứng lên nổi.
Chết tiệt, tại sao lại như vậy cơ chứ?
Muốn tự biện hộ cũng không tìm được cái lý do nào cả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook