Người Yêu Kẹo Ngọt
Chương 7: Phần thưởng cuối, tôi nhìn thấy thượng đế

Nhìn người ở trước mặt, lòng tôi vô cùng cảm kích! Bà ấy là thần kẹo! Cuối cùng bà ta cũng xuất hiện rồi! Lời cầu khấn của tôi cuối cùng cũng được đáp lại rồi! Phép thuật giữa tôi và Cung Trạch Minh cuối cùng cũng được giải rồi! Lúc này, tôi cũng lĩnh hội được hàm ý thật sự của bài thơ mà thầy giáo đã từng dạy, đúng thật là “nắng hạn gặp mưa rào”. Trái tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi vô cùng cảm kích nhìn chằm chằm vào thần kẹo. Tôi rất vui vì bà đã xuất hiện, nhưng màn xuất hiện của bà không thể... không được đột ngột như vậy chứ... hèm... quá là “thần kì”!

“Ôi chao... người ta là thần cơ mà, thần kẹo đấy, màn xuất hiện của người ta đương nhiên là phải thần kì rồi!” Thần kẹo xoay xoay người, chu miệng lên nói.

Tôi chán nản sờ vào trán, lắc lắc đầu. Haiz, sao tôi lại quên mất rằng thần kẹo có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác chứ. Lần xuất hiện đột ngột này của thần kẹo, khiến trái tim xao động của tôi bình tĩnh trở lại, tôi đã chuẩn bị thật tốt để hỏi về chuyện liên quan đến viên kẹo phép thuật.

Nhưng thần kẹo thu lại dáng vẻ kì lạ của mình, không quan tâm đến tôi nữa, mà lại nhìn vào Cung Trạch Minh đang gục trên bàn ngủ ngon lành. Thần kẹo lướt nhìn cậu ta một lượt, còn phát ra những âm thanh phì phì rất khả nghi, thỉnh thoảng lúc gật lúc lại lắc đầu, rồi lại làm bộ dạng như khịt khịt mũi. Tôi lo lắng khi thấy thần kẹo chau mày một lúc lâu, sau đó bà ta chép chép miệng, trông giống như một chuyên gia ẩm thực cao cấp đang nếm thử món ăn mới, vẻ mặt chuyên tâm như đang đánh giá thẩm định.

Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, tựa như món ăn mới đó là do tôi nấu, đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của ban giám khảo.

“Ôi chao... cái thằng nhóc này trông cũng được đấy chứ... he he, he he, mùi vị trên người cậu ta thật tuyệt!” Thần kẹo cố khịt khịt mũi, cái dáng vẻ hài lòng đó sao kì dị đến vậy.

“Tiểu Đậu Giáng, ngươi cũng biết chọn người đấy, sau khi ăn viên kẹo phép thuật lại có thể tỏa ra mùi hương tuyệt vời như vậy, cậu ta quả thật là lợi hại. Viên kẹo phép thuật này còn có một tác dụng nữa, đó là có thể kiểm tra độ hòa hợp giữa người thường và viên kẹo phép thuật! Độ hòa hợp càng cao, thì hương kẹo mà cậu ta tỏa ra càng cao cấp. He he, Tiểu Đậu Giáng, con có hạnh phúc rồi! Con có thể thưởng thức được từ trên người cậu ta rất nhiều mùi vị mà trong thực tế không thể nào thưởng thức được! Ô ha ha...”

“Thần kẹo ơi... bà...” Nhìn vẻ mặt tươi cười của thần kẹo, nghe những lời bà ta nói, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi phải nói gì đây? Nghĩ lại bộ dạng lần trước được thưởng thức những hương vị trên người Cung Trạch Minh của mình, bỗng chốc mặt tôi nóng bừng bừng.

Chắc là nhìn thấy mặt tôi đang đỏ bừng lên, thần kẹo mỉm cười gian xảo: “Xem ra việc hỉ đang đến gần rồi! Tiểu Đậu Giáng, chúc mừng chúc mừng!” Cái điệu bộ nheo mắt của thần kẹo thật là khiến người ta chỉ muốn đánh cho bà ta một cái.

“Ngươi thật có mắt nhìn người đấy... hi hi hi, đúng là người mà đại thần đây lựa chọn, ừm ừm, rất có mắt nhìn, rất có mắt nhìn!” Thực sự không biết thần kẹo đắc ý về điều gì, nhìn bộ dạng của bà ta, “Có mắt nhìn” không phải là nói về tôi, mà là nói bản thân bà ta.

Một giọt mồ hôi lạnh toát từ trên trán tôi chảy xuống, tôi cảm thấy tôi cần phải giải thích, không thể để bà ta tiếp tục hiểu lầm nữa: “Thần kẹo ơi, nhân tài mà cháu cần không phải là người này.”

“Hả?” Thần kẹo trợn rừng mắt, nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ta, sau đó đi đến bên cạnh Cung Trạch Minh, như một chú cún con khịt khịt mũi ngửi, dùng những ngón tay run run chỉ vào Cung Trạch Minh nói, “Sao, sao... sao lại không phải là cậu ta? Cậu ta là một cơ thể kẹo rất tốt! Độ hòa hợp giữa cậu ta và kẹo phép thuật của chúng tôi đạt đến 99.99% đấy! Còn nguyên chất hơn cả vàng ròng đấy! Người cháu cần sao không phải là cậu ta? Nếu không phải là cậu ta, vậy cháu làm thế nào để đưa kẹo cho cậu ta ăn?”

“Đó... đó là một sự nhầm lẫn. Lúc đó là thế này... lúc đầu cháu... ai ngờ rằng... haỉz... điều này không thể trách cháu được, nếu không phải là vì cái cô gái An Lạp đó... Cung Trạch Minh vô cùng tức giận, cháu vô cùng khổ não, nhưng cháu không có cách nào khác... kết quả là thành ra như thế này... chúng cháu đã luôn nghĩ cách để có thể gặp lại thần kẹo là bà đây, bây giờ cuối cùng cũng gặp rồi, tất cả tương lai của chúng cháu đều đặt ở bà đấy, thần kẹo!” Nhìn bộ dạng hung ác, dường như sắp ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi của thần kẹo, tôi chán nản cẩn thận tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho thần kẹo nghe thêm một lần nữa.

Sau khi nghe xong, thì bộ dạng của thần kẹo đã trở thành... “mặt mếu”. Mặt bà ta nghệt ra, giống như một con robot quay cái khuôn mặt “mếu” đó về phía Cung Trạch Minh, nhìn cậu ta với ánh mắt thương xót và đáng tiếc, rồi lại quay đầu nói với tôi bằng cái giọng vô cùng trầm mịch: “Nếu như người ăn mất viên kẹo phép thuật cuối cùng không giành được tình yêu chân thành của người chủ viên kẹo và ở bên cạnh người chủ viên kẹo, vậy thì người đó sẽ bị tan thành nước đường...”

Lần này, thì chính mặt tôi lại chuyển sang mặt “mếu”, tôi quay về phía Cung Trạch Minh, nhìn cậu ta với ánh mắt do dự, rồi lại quay đầu về đối mặt với thần kẹo. Hai khuôn mặt “mếu” của chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.

“À... Sao ngươi lại bất cẩn như vậy chứ?”

“À... Sao lần trước bà không nói hết?”

Cả hai chúng tôi dường như đều cùng lúc nổi điên lên, đồng thanh hét về đối phương.

“Ta không biết, ta không biết, ta không biết gì cả, đáng ra hôm nay ta không nên xuất hiện ở đây, ta còn phải đi lo việc cho đám thần dân kẹo của ta, ta rất bận, đúng thế, ta rất bận, gì mà Cung Trạch Minh gì mà Đậu Giáng, còn cái viên kẹo phép thuật đáng chết nữa, ta không biết gì cả! Bây giờ ta còn đang ở Nam Phi, còn ở Nam Phi, vẫn còn đang giải quyết việc cho những thần dân kẹo bé nhỏ đáng thương của ta, đúng thế, ta vẫn còn ở Nam Phi...” Thần kẹo đứng ở đó tuôn ra một tràng dài, miệng không ngừng lẩm bẩm, đột nhiên biến mất khỏi trước mắt tôi, mất tích không còn một dấu vết, đến cả mùi hương kẹo lúc nãy phảng phất trong màn xuất hiện huyền ảo của bà ta cũng hoàn toàn mất tăm mất dạng, tựa như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

“Này! Thần kẹo!” Tôi quơ quơ tay vào chỗ bà ta vừa biến mất, rồi lại dụi dụi mắt, sao không thấy bà ta nữa nhỉ? Sao bà ta lại biến mất rồi! Bà ta còn chưa cho tôi biết làm thế nào để loại bỏ phép thuật mà! Sao bà ta có thể như thế mà biến mất chứ! Bà ta làm thế khác nào ép tôi và Cung Trạch Minh phải yêu nhau sao? Sao bà lại có thể vô trách nhiệm như vậy chứ...

Trong lúc tôi còn đang mếu máo, ngờ vực rằng rốt cuộc thì lúc nãy thần kẹo có xuất hiện ở đây không, thì Cung Trạch Minh đã tỉnh lại.

“Này, Bã đậu, nãy ai đến đây vậy? Sao tôi lại có cảm giác cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?” Cung Trạch Minh vẫn chưa đeo kính mắt nhắm mắt mở, ánh mắt vẫn chưa có sức tập trung, cái dáng vẻ lạnh lùng đến thấu xương của cậu ta đã hoàn biến mất, bây giờ trông cậu ta thật lười biếng và... quyến rũ?

“Này, Bã đậu, vừa rồi sao thế?”

Không biết từ lúc nào Cung Trạch Minh đã đứng dậy, cậu ta đeo cặp kính gọng màu đen lên, đôi mắt sau cặp kính đó ánh lên sắc lạnh, làm tôi đột ngột đông cứng. Hừ! Cậu ta chẳng có chút quyến rũ nào cả! Tôi tỏ thái độ ăn miếng trả miếng và cười trên nỗi đau của người khác nói với cậu ta: “Lúc nãy Thần kẹo đã đến đây...”

“Hả! Bà ta đến rồi sao? Phép thuật được giải chưa?”

Cung Trạch Minh vừa nghe đến thần kẹo, lập tức ngắt lời tôi, nóng lòng hỏi, cái dáng vẻ đó giống như một chú cún con khi nhìn thấy cục xương, chỉ muốn nhảy bổ lên giành lấy.

Tôi liếc nhìn cậu ta, tiếp tục nói: “Bà ta đến, nhưng lập tức đi luôn...”

“Vậy cơ thể của tôi thì làm thế nào?” Cung Trạch Minh bắt đầu lo lắng, cậu ta giống như một chú cún con đang tức giận trừng trừng hai mắt, người dựng đứng lên, lập tức phi thẳng qua!

“Đừng có ngắt lời tôi!” Tôi lườm cậu ta, vừa muốn dừng không nói nữa, vừa ngập ngừng nói, “Hic... việc đó..”

“Ừ, sao?”

“Cún con” Cung Trạch Minh vẫy vẫy đuôi.

Nhìn bộ dạng của cậu ta, đột nhiên tôi có cảm giác tội lỗi, không dám nói ra. Nhưng không nói thì biết làm thế nào?

Thôi bỏ đi, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải nói! Tôi nhắm mắt lại, lấy lại dũng khí, liền một hơi nói y nguyên lại lời của thần kẹo.

“Nếu như người ăn mất viên kẹo cuối cùng không giành được tình yêu chân thành của chủ nhân viên kẹo và ở bên cạnh chủ nhân viên kẹo, vậy thì người đó sẽ bị tan ra thành nước đường...”

Tôi không dám mở mắt ra, chờ đợi cơn thịnh nộ của Cung Trạch Minh. Nhưng rất lâu sau cậu ta không hề có phản ứng gì, tôi mới len lén he hé mắt ra, sau đó thì hoàn toàn bị sửng sốt.

Cung Trạch Minh đang thẫn thờ nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng hoài nghi. Đôi mắt ánh ra tia nhìn sắc lạnh của cậu ta hơi mơ mơ màng màng.

“Không phải thật! Không phải thật! Chắc chắn là cô đang lừa tôi, cô chỉ muốn trả thù tôi! Cô mau phủ nhận đi! Đừng có lừa tôi, nhất quyết đừng có lừa tôi!” Cậu ta thẳng thắn nói như vậy.

Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu ta, mặc dù tôi không chịu được, nhưng vẫn gật gật đầu, tỏ ý rằng cậu ta đừng có ảo tưởng nữa.

Nước mắt của cậu ta cứ thế mà lăn ra, nước xi-rô màu đỏ tỏa ra mùi hương vô cùng ngọt ngào, chảy dài trên khuôn mặt trắng nhợt của cậu ta.

“Này, này...” Tôi lắp ba lắp bắp muốn an ủi cậu ta, nhưng lại không nói nên lời. Hơn nữa lúc đầu cậu ta khóc không thành tiếng, sau khi nghe tôi nói, đột nhiên khóc òa lên, gào lên thảm thiết. Tiếng khóc của cậu ta nghe thật bi thảm, giống như dùng hết toàn bộ sức lực, để trút hết mọi oan ức, mọi buồn khổ ra ngoài hết. Những giọt xi-rô màu đỏ bỗng chốc chảy ào ào đầy mặt cậu ta.

Cung Trạch Minh lại khóc rồi, còn tôi nhìn bộ dạng đó của cậu ta, chân tay bối rối. Cầu xin đấy, bây giờ người muốn khóc là tôi mới phải chứ nhỉ, lời của thần kẹo là một cú shock với tôi! Rõ ràng tôi muốn ở bên cạnh Tống Chân Hi, nhưng bây giờ... tôi nhất định phải ở bên cạnh Cung Trạch Hi sao? Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ. Vì thực tế mà nói, 100% là tôi chưa bao giờ có ý muốn ở bên cạnh Cung Trạch Minh, mặc dù dạo này được thấy tính cách càng ngày càng đa dạng của cậu ta, cũng biết sự yếu đuối của cậu ta, biết sự chán nản của cậu ta, nói thật là, tất cả điều đó của cậu ta vô cùng cuốn hút tôi, nhưng nếu bây giờ nói là chính thức yêu cậu ta, thì trái tim tôi cảm thấy không quen, và có chút phản kháng.

Hơn nữa, dù biết là tính cách của cậu ta là như vậy, nhưng, một cậu con trai mà lại khóc ra nông nỗi như thế này thì trông thật khó coi! Tôi tiến lại gần cậu ta, dùng ngón tay quệt hàng xi-rô trên mặt cậu ta, ăn một cách ngon lành. Dạo này được thấy nước mắt của Cung Trạch Minh rất nhiều lần, bỏ qua lần đầu không có gì để nói, tôi nghiệm ra một điều rằng, thứ nước xi-rô ngọt ngào như thế này không thể để lãng phí được! ở bên cạnh tôi thì sao, gì mà có vẻ oan ức thế chứ!

Cung Trạch Minh càng khóc, tôi càng tức. Cung Trạch Minh oan ức, tôi cũng rất oan ức! Tôi vừa cho xi-rô vào miệng, vừa hậm hực khích bác Cung Trạch Minh: “Chẳng phải cậu nói muốn giữ danh hiệu đệ nhất, muốn giành được trái tim tôi sao? Bây giờ khóc cái gì mà khóc!”

Vừa nghe tôi nói, Cung Trạch Minh lại càng khóc to hơn. Cậu ta vừa khóc vừa mếu máo nói: “Chỉ là tôi bị ám ảnh về vị trí Đệ nhất! Muốn giành được trái tim của Bã đậu cũng chỉ là vì muốn chứng minh tôi giỏi hơn cái tên Tống Chân Hi đó, chứ không muốn sống cả đời này với Bã đậu! Ôi... sao lại đối xử với tôi như vậy!”

Tôi đờ người, ngón tay lúc nãy còn không ngừng quệt xi-ro trên mặt của Cung Trạch Minh bỗng dừng lại trên mặt cậu ta. Tay của tôi từ từ run lên. Thì ra Cung Trạch Minh nghĩ như vậy, thì ra tất cả những gì cậu ta làm với tôi từ trước đến nay đều là vì lí do này. Tôi thật ngốc, biết rất rõ ràng nỗi ám ảnh của cậu ta ảnh hưởng sâu sắc đến cậu ta như thế nào, thế mà tôi còn đi suy xét xem tôi và cậu ta có khả năng yêu nhau không? Tôi đúng là tự đề cao mình quá! Lẽ nào dạo gần đây nhìn thấy sự yếu đuối của cậu ta, thế là tôi đã tự cho rằng mình không phải là cái con bé Đệ nhất đội sổ đó, không phải là người ở một thế giới hoàn toàn khác so với cậu ta nữa sao?

Tôi cứ cho rằng tôi giận đến nỗi chửi sa sả vào mặt cậu ta, nhưng tôi lại mỉm cười. Tôi rút ngón tay lại, bôi mạnh nước xi-rô còn dính trên tay vào bộ quần áo sạch sẽ của cậu ta, lúc này cậu ta vẫn đang khóc, không để ý đến hành động của tôi. Tôi cũng không quan tâm đến cậu ta, tự lẩm nhẩm một mình: “Tống Chân Hi mới đúng là Đệ nhất, Cung Trạch Minh có là cái gì chứ? Thành tích cao nhất thì có gì? Tống Chân Hi làm việc gì cũng là thật lòng, còn cậu, Cung Trạch Minh, chỉ là vì cái sự ám ảnh đó. Một người mà đến trái tim của mình cũng không khống chế được, thì làm sao có thể bằng được với người chân thành chứ? Nực cười! Thì ra bạn Cung Trạch Minh của chúng ta, vẻ bề ngoài cứng rắn đến vậy, còn nội tâm thì thực tế chỉ như một đứa trẻ nhỏ hay khóc, thật là nực cười!”

Tôi nhìn vào hai hàng nước mắt xi-rô ở trên má của Cung Trạch Minh, lắc đầu nói: “Cậu... cậu nói gì?”

Điệu bộ của Cung Trạch Minh cho thấy rằng cậu ta không ngờ tôi lại nói những lời như vậy, tức tối nhìn tôi, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nếu như là bình thường, thì tôi đã bị cái dáng vẻ đó của cậu ta dọa cho phát run, nhưng bây giờ, mặc dù tôi cũng đang run, nhưng không phải là vì tôi sợ, mà là tức giận. Tôi tức giận đến nỗi không cảm nhận được sự đe dọa của cậu ta với tôi nữa. Tôi cứ nhìn cậu ta như vậy, hai người cùng nhìn thẳng vào nhau, không trốn tránh. Dần dần, sự tức giận trên mặt Cung Trạch Minh biến mất, mặt cậu ta trông thật thảm thương, cậu ta cố dùng hết sức để quát lên với tôi: “Cô thì hiểu cái gì!”

Sau đó cậu ta đẩy tôi ra, đi ra cửa.

Nhìn Cung Trạch Minh đang rảo bước bỏ đi, tôi chợt nhớ đến nguyên nhân mà cậu ta không thể chạy. Tôi phần thì chế giễu, phần có chút bi thương lắc lắc đầu. Đúng thế, tôi thì hiểu cái gì? Một kẻ đệ nhất đội sổ như tôi thì làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của một Cung Trạch Minh “Đệ nhất siêu nhân” ngồi tít ở trên cao được chứ? Tôi không thể tự đề cao bản thân mình được nữa, đừng vì một chút sự chú ý của người khác mà đặt sai vị trí của mình. Tôi tự cười nhạo bản thân, rồi bắt đầu thu dọn cặp sách.

Lúc tôi chuẩn bị đi, đột nhiên tôi đá phải một thứ, nhặt lên xem, thì ra đó là ví tiền của Cung Trạch Minh.

Thôi bỏ đi, giúp cậu ta cất vào trong ngăn kéo, tránh đến lúc đó tôi lại bị người ta nói thế này thế nọ.

Đùng đoàng! Đột nhiên, ngoài cửa sổ chớp lóe lên, kèm theo đó là một tiếng sấm rền trời vang lên bên tai tôi.

Mưa to bỗng chốc giăng kín bầu trời.

“Chết rồi!” Nhìn thấy mưa to ở bên ngoài tôi chợt thốt lên một tiếng khe khẽ, cầm chiếc ô ở bên cạnh đi ra ngoài cửa.

Cái tên Cung Trạch Minh này, chẳng thèm để ý đến tình trạng của mình chạy lung tung, bây giờ mưa lớn thế này, có thể khiến cho cậu ta bị tan chảy mất! Nghĩ đến chuyện cái tên Cung Trạch Minh đó vì chạy không phải là đệ nhất, mà khiến cho bây giờ cả đời không dám chạy chỉ dám đi bộ, bây giờ mưa to thế này, nhất định cậu ta không kịp về nhà rồi.

Hơn nữa cái tên đó cũng không mang theo ví tiền, muốn gọi một chiếc taxi cũng là điều không thể, cho dù là có mang tiền, bây giờ mưa to thế này chắc chắn có rất nhiều người gọi taxi, còn giành giật nhau ấy chứ, với cái kiểu chỉ có thể đi bộ chứ không thể chạy của cậu ta, thì tranh cướp được với ai chứ!

Cung Trạch Minh, cậu thực sự muốn gây sự với tôi sao?

Tôi lẩm bẩm trong lòng chửi thầm cái tên ngây thơ đó, nhưng hoàn toàn không có cách gì để khống chế sự lo lắng của mình. Mặc dù Cung Trạch Minh luôn ức hiếp tôi, đặc biệt là lúc nãy, cậu ta còn thổ lộ những suy nghĩ chân thật của mình, thực sự làm tôi bị tổn thương, nhưng tôi không thể bỏ mặc cậu ta bị tan chảy ra như vậy.

Thực ra, cho dù là tức giận, tôi vẫn nhớ nguyên nhân là vì sao, tất cả đều là do thần kẹo. Nếu như không phải cậu ta ăn nhầm viên kẹo đó, tôi và cậu ta sẽ là hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ gặp nhau, đương nhiên, sẽ không có những phiền phức này nữa... Haiz, không nghĩ linh tinh nữa, phải đi tìm cục cưng kẹo Cung Trạch Minh đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm trước đã.

Mưa to như trút nước ào ào đổ xuống, khiến cho mọi ngóc ngách trên mặt đất đều bị nước bao phủ, cách biệt với không khí, cách biệt với ánh sáng. Đùng đoàng! Một tia chớp lại lóe lên, khiến xung quanh bỗng rực sáng, nhưng sau khi ánh chớp vừa tắt, thì lại chìm trong màn đêm mịt mùng. Rào rào... rào rào... mưa cứ vô tình rơi, tôi chạy như bay trong cơn mưa giá lạnh, mắt cố mở thật to, hi vọng qua những tia sáng yếu ớt có thể thấy được bóng dáng của Cung Trạch Minh.

Rốt cuộc thì Cung Trạch đi đâu rồi? Trời mưa to như vậy, cậu ta lại không thể chạy, cho dù là có đi nhanh đến thế nào cũng chẳng đi được bao xa, làm thế nào tìm bây giờ? Tôi nhìn theo con đường ở cổng trường để tìm kiếm, dưới mái hiên ở các cửa hàng hai bên đường có rất nhiều người đứng trú mưa, tôi cố nhìn thật kĩ khuôn mặt của bọn họ, để có thể nhận ra được Cung Trạch Minh trong màn mưa mờ mịt. Vì ánh mắt soi mói thiếu lịch sự của tôi, nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi, có ánh mắt hoài nghi, có ánh mắt khó chịu, nhưng bây giờ tôi chẳng thể để ý được nhiều đến vậy, tìm được Cung Trạch Minh đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc này. Cái tên ngốc đó, dựa vào sức khỏe của cậu ta, thì bây giờ cậu ta chỉ như một viên kẹo bị rơi xuống nước, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tan ra!

Mưa vẫn tuôn ào ào, cho dù là che ô, nhưng dưới sức thổi của gió, quần áo tôi cũng dần dần bị nước mưa làm ướt. Tốc độ mưa rơi nhanh hơn gấp nhiều lần so với tốc độ thoát nước mưa, vì thế nước mưa đọng lại trên mặt đất thành từng vũng từng vũng lớn, giày tôi cũng bị ngấm hết nước mưa, chân thì như đang lỗng bõng trong nước, cảm giác nhớp nháp khó chịu. Với tâm trạng lo lắng và căm hờn, tôi vẫn miệt mài tìm kiếm, miệng không ngừng lẩm nhẩm trách móc: “Cái tên ngốc Cung Trạch Minh! Đúng thật là, đã biết bản thân mình như vậy rồi, thế mà cứ chạy linh tinh...”

Trong màn mưa, tôi có cảm giác như không nhìn rõ đường, càng tìm càng không thấy tăm hơi Cung Trạch Minh đâu, tôi càng nhụt chí, càng không biết phải tìm ở chỗ nào. Nhưng không biết tại sao, có một trực giác rất kì lạ mách bảo tôi đến cái công viên nhỏ ở gần cổng trường.

Trong công viên vẫn còn rất ồn ào, nhưng âm thanh ồn ào đó không phải là từ những đứa trẻ nghịch ngợm hay những đôi tình nhân ngọt ngào mà là từ tiếng mưa như đang gào thét.

“Cung Trạch Minh! Cung Trạch Minh! Cậu ở đâu?”

Tôi hét lên, nhưng trong tiếng mưa ào ào, giọng nói của tôi giống như một viên đá nhỏ bị nhấn chìm trong nước, không vọng lên thành tiếng được.

Màn đêm mờ mịt bao phủ lấy cái công viên nhỏ, những tia chớp lóe lên liên hồi không ngừng uy hiếp thần kinh vốn đã yếu đuối. Tôi chạy đến nơi duy nhất có thể trú mưa trong cái công viên nhỏ này, tôi thành tâm cầu khấn hi vọng rằng Cung Trạch Minh ở đó.

Khi tôi bước thấp bước cao đi đến cái chòi nhỏ, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Chiếc chòi nhỏ mang đậm đà bản sắc dân tộc, trong cơn mưa gió bão bùng giống như một chiếc tổ ấm áp, chiếc đèn vàng vọt khẽ lay động, nhưng vẫn kiên trì tỏa ra ánh sáng, giống như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, để chỉ dẫn phương hướng và đem lại sự an ủi. Còn Cung Trạch Minh thì đang thu lu trong một góc nhỏ ở trong chiếc chòi, xung quanh người cậu ta không có gì để che chắn cả.

Vì chiếc chòi nhỏ này chỉ có thể che được những hạt mưa từ đỉnh đầu rơi xuống, nên toàn người của Cung Trạch Minh đã bị ướt, chiếc áo sơ mi màu trắng dính chặt vào người cậu ta, mái tóc chải chuốt giờ đã bị ướt nhẹp từng sợi từng sợi dính vào gương mặt trắng nhợt của cậu ta, trông bộ dạng cậu ta thật là đáng thương.

Nhìn thấy Cung Trạch Minh, tôi đã yên tâm phần nào. Tôi lặng lẽ đi đến bên cạnh Cung Trạch Minh, quỳ gối xuống, để ô vào bên cạnh cậu ta, giúp cậu ta che những hạt mưa ở bên ngoài lan can bị gió thổi hắt vào.

Cung Trạch Minh quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tôi, hậm hực trừng mắt nhìn. Cậu ta lấy tay vuốt những sợi tóc đang vương ở trên trán sang một bên, buồn bã nói: “Cô không thích người này, thì cô đến tìm tôi làm gì?”

Lời lẽ thiếu lịch sự của cậu ta khiến tôi bực tức, định phản bác lại, nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, thì một tiếng hắt xì của cậu ta đã chặn họng tôi lại. Người cậu ta run bắn lên, giống như một chú cún nhỏ ở trong mưa, trông rất đáng thương và tội nghiệp. Bỗng chốc, tôi thấy lòng mình dịu lại.

“Tất cả là tại cô hại tôi, lại còn đến đây để cười nhạo tôi sao!”

Cung Trạch Minh khụt khịt mũi, chán nản nói với tôi, sau đó thì quay đầu đi.

Đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười, lời hờn trách của Cung Trạch Minh, vẳng lên trong tai tôi, lại giống như đang làm nũng. Giống như một đứa trẻ yếu ớt, trước mặt người khác, thì tỏ ra mạnh mẽ, nhưng mỗi hành động, mỗi lời nói đều toát ra sự yếu đuối ỷ lại, cần được an ủi, quan tâm. Bây giờ bộ dạng của Cung Trạch Minh giống hệt như vậy, mặc dù cậu ta nói với giọng điệu dỗi hờn, nhưng nội tâm của cậu ta lại mang tâm hồn của một đứa trẻ, trông cậu ta đáng thương như một chú cún con yếu ớt. Lòng tôi lắng lại, chăm chú nhìn cái kẻ với bộ dạng yếu ớt như con cún con đang ngồi trước mặt tôi, trái tim tôi thực sự tan chảy. Tôi cũng không biết tại sao lúc nãy căm ghét cậu ta như vậy, lại còn bị cậu ta làm cho tổn thương thế mà giờ tôi lại mềm lòng, có lẽ... điều khiến tôi thực sự mềm lòng đó chính là cảm giác ỷ lại vào người khác đó của cậu ta.

Tôi rút khăn tay ra, lặng lẽ giúp Cung Trạch Minh lau nước mưa. Mái tóc bóng mượt của cậu ta bị ướt rồi, bê bết dính lại với nhau, còn rỏ những hạt nước xuống mắt. Gió vẫn rất to, nếu như không lau khô, cứ như này thì dễ bị đau đầu lắm. Cung Trạch Minh cảm nhận được hành động của tôi, cứ nghiêng đầu đi, tránh khỏi tay tôi. Tôi đành phải dùng một tay để giữ đầu cậu ta lại, tiếp tục lau cho cậu ta. Cung Trạch Minh lại cố nghiêng đầu ra, cũng không thoát ra được sự khống chế của tôi, cuối cùng cứ mặc kệ tôi tiếp tục “động thổ” trên đầu cậu ta.

Thì ra, cảm giác khi sờ vào tóc Cung Trạch Minh thật êm ái, màu sắc đơn giản, mượt mà và đẹp đẽ. Trên đầu cậu ta không có một hạt gầu nào, thậm chí chất dầu thường xuất hiện ở tóc con trai cũng không có. Thì ra khẩu hiệu “Tóc mượt như nhung” trong mấy chương trình quảng cáo không hề khoa trương chút nào, mái tóc đẹp đẽ của Cung Trạch Minh đã chứng minh câu nói đó. Không biết là có ai đó từng tìm cậu ta để chụp ảnh quảng cáo dầu gội chưa nhỉ? Ý nghĩ này đột nhiên khiến tôi tưởng tượng đến cảnh Cung Trạch Minh đứng dưới ánh đèn màu, hất mái tóc bóng mượt lên, mặt lạnh lùng nói: “Mái tóc bóng mượt, sạch bóng gầu!”

“Chao ôi...” Tưởng tượng của tôi khiến tôi bỗng bật cười. Cung Trạch Minh phải khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, giờ nghe thấy tiếng cười của tôi, lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi, chắc là cậu ta cho rằng tôi đang chế giễu cậu ta. Mặc dù không hề giống như những gì cậu ta nghĩ, nhưng đúng là vừa nãy tôi trong đầu tôi có châm biếm hình tượng của cậu ta, tôi hơi bối rối quay lại mỉm cười với cậu ta, rồi tiếp tục lau nước mưa cho cậu.

Trời càng lúc càng muộn, mưa đã nhỏ dần đi, tôi nhẹ nhàng nói: “Về nhà thôi.”

Tôi cầm chiếc ô lúc nãy đặt cố định ở một bên để che những hạt mưa không bị hắt vào lên, đứng thẳng người dậy, đợi Cung Trạch Minh đứng lên.

Nhưng Cung Trạch Minh không có phản ứng gì cả, hai tay cậu ta vẫn ôm lấy gối ngồi thu lu ở đó, cả người cậu ta toát ra một mùi nồng nồng, mùi của bi thương và oan ức.

Tôi nhíu mày, trực tiếp nắm lấy tay cậu ta, kéo cậu ta đứng dậy. Cung Trạch Minh khẽ vùng tay ra, như muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi, tôi có thể cảm nhận được lực cậu ta dồn vào rất là lớn, nhưng lúc phát ra lực thì lại rất nhỏ.

Ha ha, đúng là một anh chàng yếu đuối.

Tôi không thèm quan tâm rằng Cung Trạch Minh đang giãy giụa, cứ kéo tay cậu ta lên, đi ra khỏi chòi. Rất may là hôm nay chiếc ô mà tôi mang theo là chiếc ô 32 khung siêu to do bố tôi chuẩn bị cho, nếu không thì đứa trẻ yếu đuối Cung Trạch Minh này đã bị ướt rồi.

“Là cô ép tôi ra ngoài, cô nhất định không được để tôi bị tan ra! Nếu không thì cô coi chừng đấy!”

Cung Trạch Minh dùng cái giọng hậm hực như vừa phải chịu oan ức xong nói với tôi.

Đúng đúng đúng! Ông nội Cung của tôi ơi, nếu như cậu đã có lời như vậy, thì tôi bảo đảm rằng cậu sẽ được an toàn. Tôi lườm cậu ta một cái, trong lòng lẩm nhẩm rủa thầm cái đồ ẻo lả yếu ớt đó.

“Hắt xì!” Một cơn gió thổi qua, Cung Trạch Minh lại hắt xì, lúc này, cuối cùng cậu ta cũng xích lại gần tôi hơn, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Hừ, đúng là người béo nhiệt lượng cao, mỡ nhiều nên rất là ấm, kích thước lại to, chắn gió tốt! Hừ!”

Ông nội Cung, đã được lợi rồi thì cũng đừng khoe mẽ nữa có được không? Tôi vừa định nói, thì cái tên Cung Trạch Minh này tìm được lí do hay thật, rồi có vẻ như khoe khoang càng đứng sát vào tôi, dường như là đang dùng những hành động của cậu ta để nhạo báng thân hình của tôi. Đối với đứa trẻ yếu đuối này, tôi có thể nói được gì? Mọi người có bao giờ thấy có người lớn nào lại đi tranh cãi với đám trẻ ranh chưa, hơn nữa, cho dù là cố tranh cãi, thì cũng chỉ là đàn gẩy tai trâu không có tác dụng gì. Hừ, Đậu Giáng tôi đây là người trưởng thành, người lớn rất rộng lượng, không thèm so đo tính toán với cái tên Cung Trạch Minh này!

Chúng tôi lặng lẽ đi trong màn đêm tĩnh mịch, mưa gió vẫn không ngừng giương oai sức mạnh của mình trước con người. Dù ô to thế nào thì vẫn chỉ là chiếc ô, cả hai người co ro dưới nó để tìm kiếm sự che chở, nếu như là thân hình bình thường thì còn tạm được, nhưng trong đó có một người với thân hình to béo là tôi... thế là trong cơn mưa bùng bão táp, chúng tôi càng lúc càng sát lại gần nhau hơn, càng lúc càng gần.

Dần dần, chúng tôi đã đi đến ngã rẽ mà sau khi tan học chúng tôi từ biệt nhau, bốn bề không một bống người, ngoài tiếng mưa và tiếng gió ra, thì xung quanh vô cùng yên tĩnh. Bên trái có một cái dốc đi xuống, từ hướng đó nhìn ra, có thể nhìn thấy cây đại thụ ở trước cổng nhà tôi, những chiếc đèn được bố treo ở trên cây đang chiếu sáng trên con đường về nhà tôi. Bên phải có một cái dốc đi lên, đi theo con đường đó là có thể đến nhà của Cung Trạch Minh, những chiếc đèn ở hai bên đường không biết có phải do mưa to gió lớn không mà đã tắt lịm, nên đường rất tối tăm mù mịt. “Đây là lần đầu tiên tôi cùng che ô với người khác, thì ra là cảm giác này!” Cung Trạch Minh đột nhiên thốt ra câu nói đó, khiến tôi nhìn sang cậu ta với ánh mắt kì lạ.

Đây là lần đầu tiên cậu ta che ô chung với người khác sao? Tôi cảm thấy hơi kì lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng là dễ hiểu. Với tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của Cung Trạch Minh, khiến cho ở trường hầu như cậu ta không có một người bạn nào. Còn nữa với tính cách của cậu ta thì cậu ta không cho phép bất kì ai đi chung với cậu ta dưới chiếc ô nho nhỏ đó, vì việc này cũng có thể được coi là xâm phạm đến lãnh thổ của cậu ta. Vì thế, trong trường học cậu ta không thể đi chung ô với bất kì người nào. Nhưng, lẽ nào cậu ta cũng chưa từng đi chung ô với người nhà của mình? Lúc còn nhỏ, tôi đi học không mang theo ô, thường thì không phải bố cũng sẽ là mẹ cầm ô đứng đợi tôi ở phía ngoài cổng trường, đợi tôi sau khi tan học sẽ sà vào lòng họ, ôm họ trở về nhà. Nhớ lại lúc đó, bố rất thích đặt tôi trên vai, còn tôi thì cầm ô ở trên cao, suốt cả chặng đường về nhà ngập tràn tiếng cười hi hi ha ha. Vì cầm ô quá cao, nên phần thân dưới của bố luôn bị dính nước mưa, sau khi quay về nhà, lúc nào cũng bị mẹ ca cẩm. Lúc đó bà chỉ biết chán nản lắc đầu, đẩy hai bố con vào phòng tắm. Ở bên ngoài phòng tắm lúc nào cũng có quần áo khô và ấm áp do mẹ đã chuẩn bị sẵn để đấy.

Có lúc vì nghịch ngợm như vậy, tôi còn cố ý không dùng ô. Nghĩ đến điệu bộ bố nheo nheo mắt với tôi ở phía sau lưng mẹ, lòng tôi cảm thấy thật ấm áp. Nhưng, trẻ con mà không mang ô, sau khi người nhà mang ô đến, chẳng phải là thường đi chung ô với nhau sao? Lẽ nào từ trước đến nay Cung Trạch Minh chưa từng quên mang ô? Tôi ngờ vực nghĩ, nhưng sau đó tôi lại nghĩ thế cũng là bình thường. Cũng đúng, nhìn bộ dạng cố chấp của cậu ta, chuyện đó cũng hoàn toàn có khả năng xảy ra lắm chứ.

Nhưng từ trước đến nay chưa từng che chung ô với người khác thì có phần nói hơi quá, ít nhất thì lúc còn rất rất nhỏ cũng đã từng như vậy. Tôi không thể nào tưởng tượng được, nhìn Cung Trạch Minh với ánh mắt nghi hoặc, Cung Trạch Minh lập tức giải thích với tôi: “Lúc còn nhỏ, rất nhiều bạn học trời mưa không mang ô, bố mẹ đều đến đón. Nhìn mọi người vui vẻ chen nhau trong chiếc ô nho nhỏ, tôi rất ngưỡng mộ...” Ánh mắt của Cung Trạch Minh toát ra ánh nhìn khao khát, “Có một ngày, nhìn thời tiết, tôi biết chắc rằng nhất định sẽ mưa, thế là tôi cố ý không mang ô. Sau khi tan học, quả nhiên là mưa thật, tôi tràn ngập mong đợi đứng ở cổng trường, đợi người nhà tôi đến đưa ô.”

Cung Trạch Minh không nói nữa, dừng lại.

“Rồi họ có đến chứ?” Tôi vừa hỏi, vừa nhìn bộ dạng cô độc của cậu ta, tôi thật tâm hi vọng là họ sẽ đến.

“Rồi họ có đến chứ?” Đột nhiên Cung Trạch Minh mỉm cười, nụ cười đó thật bị thương, bi thương đến nỗi khiến tim tôi cũng đau nhói, “Không. Tôi đợi rất lâu, đợi đến lúc trời tối, họ vẫn không đến, cuối cùng, tôi đành phải chạy về nhà. Sau đó tôi bị ốm. Bị cảm, cảm rất nặng, hôn mê tận ba ngày, suýt nữa thì chết vì viêm phổi.”

“Trời ơi!” Tôi sửng sốt. Dù người nhà không đến, đội mưa chạy về nhà cũng không đến nỗi nghiêm trọng thế chứ, trông cơ thể của Cung Trạch Minh rất khỏe khoắn, sao lại có thể yếu ớt như vậy nhỉ? Thật là, một chuyện đáng sợ như vậy mà Cung Trạch Minh lại có thể mỉm cười, nhưng sau nụ cười đó, mặt của Cung Trạch Minh có vẻ rất đau khổ và sợ hãi.

“Người nhà Cung gia chúng tôi sao có thể phạm một sai lầm thấp hèn thế chứ! Sai lầm đó đáng ra không nên phạm phải, nếu không về sau làm sao có thể giành được vị trí Đệ nhất!” Đột nhiên Cung Trạch Minh nói với một giọng the thé. Cái giọng the thé đó, kèm theo vẻ mặt khổ não của cậu ta, trong đêm tối trông đáng sợ như ma quỷ. Cung Trạch Minh ngừng lại, vẻ khổ não trên mặt cậu ta dần dần biến mất, trở lại với vẻ mặt mơ mơ màng màng. Cậu ta thay đổi giọng điệu: “Trong mưa to gió lớn phải chạy quanh sân mười vòng, đó là một sự trừng phạt với tôi.”

Sân nhà của cậu ta! Chuyện lần trước khiến tôi phải đến nhà cậu ta mấy lần, tôi biết nhà Cung Trạch Minh rất có điều kiện, sân nhà của cậu ta quá to so với sức tưởng tượng của tôi.

Trời mưa bị phạt phải chạy mười vòng xung quanh sân là có nghĩa gì vậy? Cứ cho là thời tiết tốt thì chạy như vậy cũng là một việc rất khổ sở, chứ đừng nói là dưới mưa bão mịt mùng. Tôi nhìn Cung Trạch Minh với ánh mắt khó tin.

Nụ cười trên mặt Cung Trạch Minh trông thật bi thương. Tôi kéo cánh tay đó của cậu ta, rõ ràng là có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi dường như có thể xuyên qua lòng bàn tay tôi, chạy sâu vào trong trái tim tôi.

Tôi trầm ngâm, giơ chiếc ô về nghiêng về phía Cung Trạch Minh hơn, hi vọng có thể giúp cậu ấy che bớt đi thêm những hạt mưa, sau đó nắm tay cậu ta thật chặt, hi vọng có thể đem lại cho cậu chút sức lực, chút hơi ấm.

“Thực ra tôi rất ngốc, chẳng bao giờ nhớ lời dạy bảo. Sao lại có thể quên được rằng tôi sống trong một gia đình như thế nào chứ? Làm sao có thể quên rằng trong cái gia đình đó có những người như thế nào! Làm sao có thể quên được sự ra đời của tôi có ý nghĩa như thế nào chứ. Rõ ràng lúc ở trường mẫu giáo được học cách người khác tặng quà cho bố mẹ “món quà do tự tay mình làm” thế mà đã bị giáo huấn, làm sao có thể nhận thêm một lần nhục nhã nữa!”

Cung Trạch Minh dừng lại, cúi thấp đầu, lẩm bẩm một mình, “Những ánh mắt, những nụ cười châm biếm đó, mặc dù tôi còn rất nhỏ, nhưng tôi có thể hiểu được. Trong một gia đình như vậy, ai mà lại không hiểu những lời châm biếm thẳng thừng đó chứ?”

“Cô có biết lúc đó tôi bao nhiêu tuổi không?” Đột nhiên Cung Trạch Minh ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi.

Tôi không nói gì, vì tôi biết thực ra cậu ta không cần tôi trả lời.

Quả nhiên, Cung Trạch Minh nhẹ nhàng nói: “Những đứa trẻ mẫu giáo thì lớn bao nhiêu chứ, nhưng, cũng không phải là nhỏ, vì thế tôi vẫn luôn nhớ...” Môi cậu ta khẽ nhếch lên cười, một nụ cười khiến tim tôi đau nhói.

Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau, ánh mắt của cậu ta nhìn ra xa xăm, khiến tôi biết rằng thực ra cậu ta không nhìn tôi... cậu ta đang nhìn hình phản chiếu của chính mình trong mắt tôi.

Đột nhiên Cung Trạch Minh lắc lắc đầu, tựa như muốn rũ sạch những thứ không tốt ra khỏi đầu. Đúng lúc này, chớp lại lóe lên, chiếu sáng chúng tôi, trong ánh sáng trắng mà tia chớp vừa lướt qua, tôi nhìn thấy một số thứ bay xuống theo động tác của cậu ta. Chất lỏng màu đỏ, mang theo mùi hương ngọt ngào.

Bất giác tôi thò tay ra, đặt trên vai của cậu ta. Cái cơ thể dưới lòng bàn tay tôi, đáng ra phải khỏe khoắn đầy sức sống, vậy mà bây giờ tôi chỉ cảm thấy cái lạnh băng băng tỏa ra từ nó, còn cả sự run rẩy nữa. Chúng tôi cứ thế đứng trong cơn mưa, lặng lẽ, dùng tâm hồn để giao tiếp với nhau, không nối một lời nào. Thời gian cứ thế trôi đi, không ai dám phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó.

Gió dần dần nhỏ đi, mưa cũng ngớt dần, không khí như đông đặc lại, một mùi hương phảng phất chầm chậm bay vào mũi, khiến bụng tôi có một cảm giác rất kì lạ, tôi đói rồi. Từ bữa tối cho đến bây giờ đã là mấy tiếng đồng hồ, buổi tối tự học đã mất rất nhiều sức lực, cộng thêm việc lúc nãy phải chạy hộc tốc đi tìm Cung Trạch Minh khiến cho cơ thể vốn rất dễ đói của tôi lại bắt đầu bãi công rồi. Tôi ngại ngùng dáo dác nhìn mây nhìn trời, nhưng vô tình ánh mắt lại chạm phải đôi môi của Cung Trạch Minh. Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng bừng, tôi đã từng, được thưởng thức hương vị trên đôi môi đó, hương vị đó thật là tuyệt vời.

Khi một người tâm hồn đang bay bổng, khi người ta dùng tâm hồn để giao tiếp, thì kết quả là bản năng sẽ chiến thắng lí trí. Ngon quá, tuyệt quá, thuần khiết quá, đặc biệt quá... những từ ngữ này không ngừng mê hoặc tôi. Tôi rất muốn nhìn ra chỗ khác, nhưng ánh mắt tôi lại giống như bị dính chặt vào đó, cứ đảo như rang lạc nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Cung Trạch Minh. Môi cậu ta trông thật mềm mại, ăn vào thì chắc chắn sẽ giống như là kẹo, có hương vị thuần khiết nhất, ngon nhất và tuyệt vời nhất.

Dần dần, dưới ánh mắt hoang dại của tôi đôi môi của cậu ta càng lúc càng to. Hoặc nói cách khác là, khoảng cách giữa tôi và cậu ta càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Cặp môi tỏa ra mùi hương thật thơm ngon đố không biết tự lúc nào đã kề sát vào tôi, chỉ cần tôi nhón chân lên một chút, là có thể chạm vào đôi môi đó.

Đậu Giáng, mày không được do dự một chút nào cả, việc này đâu có khó khăn gì, nó cũng như một bông hoa nhài đang nở ở trước mắt, đợi mày ngắt thôi mà. Chỉ cần nhón chân một chút, thì nó sẽ là của mày. Trong đầu tôi có một giọng nói ma quái khe khẽ vang lên thúc giục. Giống như ở trong vườn địa đàng, Eva đang bị mê hoặc, tôi nhón chân hướng về cái thứ khiến tôi mê hoặc đó.

Cuối cùng thì cũng được thưởng thức đôi môi ngọt ngào ấy, cảm giác vẫn tuyệt vời như hương vị lần trước đọng trong kí ức, tôi giống như đang đi trong cõi mộng. Thế giới này còn đẹp đẽ, còn ngọt ngào hơn cái mùi vị này sao? Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy tôi được sở hữu tất cả các cảm giác tuyệt vời nhất trên nhân gian, ngọt ngào như vậy, đẹp đẽ như vậy.

Kẹo đang che chở cho tâm hồn yếu đuối của tôi, lúc trái tim tôi bị tổn thương nó mang lại cho tôi sự vỗ về an ủi ngọt ngào nhất. Giống như là kẹo rất hiểu về tôi, và tôi cũng rất hiểu về nó vậy. Tình yêu của tôi với những viên kẹo, khiến tôi luôn muốn theo đuổi những hương vị thuần khiết nhất của nó, tôi muốn vượt qua mọi cản trở, bóc tách hết từng lớp của nó ra, dùng tâm hồn để cảm nhận mùi vị của nó.

Còn ngay lúc này đây, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được, cảm nhận thấy hương vị thuần khiết của kẹo. Lần trước chỉ vừa được chạm vào một chút, tôi còn chưa kịp cảm nhận hết được, bây giờ, cuối cùng thì lại một lần nữa được dính chặt vào nó.

Cảm giác này thật là tuyệt vời, thật là thuần khiết, nó cứ xâm chiếm lấy tâm hồn tôi. Tôi dùng trái tim để nói chuyện, dùng tâm hồn để cảm nhận, dùng năng lực đặc biệt hiểu về kẹo của tôi, để từng chút từng chút đón nhận cái hương vị ngọt ngào ở trong miệng. Thích thật, thực sự thích thú, không hề có một chút tạp chất nào. Cái hương vị ngọt ngào này thật thuần khiết, nó dùng niềm hạnh phúc sáng trong nhất để truyền đi tâm hồn đẹp đẽ của mình.

Dường như tôi quay lại thời mẫu giáo, lần đầu tiên nhận được viên kẹo phần thưởng của thầy giáo, tôi nhẹ nhàng, tiếc nuối ngậm nó ở trong miệng, cái mùi vị mềm mại, dễ chịu cứ lan tỏa trong miệng tôi, khiến cho đầu tôi ngập tràn cảm giác ngọt ngào không lời lẽ nào diễn tả nổi. Mặt tôi bắt đầu nóng lên, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, ở bên cạnh gió mưa vẫn đang gào thét giương oai sức tàn phá mạnh bạo của chúng, nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến tôi. Lúc này tôi đã bị mùi hương ngọt ngào bao quanh, dù bên ngoài mưa gió có lớn thế nào, thì cũng là gì chứ?

Tí tách! Một âm thanh chói tai vang lên làm phá vỡ không gian nồng nàn của chúng tôi. Sau tiếng còi inh ỏi một chiếc xe chở hàng từ bên kia đường ầm ầm chạy qua, dù cách một khoảng khá xa, nhưng tiếng còi đó nghe vẫn rất chói tai.

Tôi và Cung Trạch Minh bị giật mình liền đẩy nhau ra. Bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng mình... mình vừa cùng Cung Trạch Minh... hôn nhau! Tôi đang làm gì vậy? Tôi, tôi lại vừa làm gì vậy? Dường như tất cả máu trong người dồn lên mặt, mặt tôi nóng hôi hổi tựa như những giọt nước mưa dính trên mặt cũng bị bốc hơi hết.

Tôi len lén nhìn Cung Trạch Minh, thấy mặt cậu ta cũng đang đỏ bừng lên, không nhịn được tôi thầm mỉm cười. Cái tên này cũng đang xấu hổ.

Cung Trạch Minh có vẻ bối rối dáo dác nhìn xung quanh, giống như là đang muốn gạt bỏ đi sự ngại ngùng. Đúng vào lúc cậu ta quay đầu về phía tôi, hai ánh mắt chúng tôi đột ngột bắt gặp nhau.

“Cô... tôi...” Cung Trạch Minh ngượng ngùng nói, “Đây... đây là phần thưởng của kì thi ngày mai... cô đã nhận trước rồi!”

Tôi cười với Cung Trạch Minh, rồi cứ thế chăm chú nhìn cậu ta, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.

Có lẽ ánh mắt của tôi khiến Cung Trạch Minh thấy e thẹn, thế là cậu ta ưỡn ngực lên, chỉ vào tôi đe dọa: “Kì thi ngày mai cô nhất định phải thi cho tốt! Nếu không thì cô cứ liệu hồn đấy!” Cung Trạch Minh nói xong, giành lấy chiếc ô trong tay tôi rồi đi theo con dốc đó, vừa đi vừa nói vọng lại, “Cô phải chịu trách nhiệm về việc không để tôi bị tan chảy.”

Ngâm mình trong cơn mưa đang ngớt dần, tôi nhìn theo dáng hình đang khuất dần của Cung Trạch Minh, tôi chỉ biết dở khóc dở cười. Cung Trạch Minh, cậu có thể vui tính lên thêm một chút không?

Nhưng... tôi liếm liếm môi, mùi vị của cậu ta, thật là ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương