Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 7
Cô đã từng gặp phải một số kẻ không biết liêm sỉ, nhưng chưa gặp ai không biết liêm sỉ đến mức này. Thế mới nói trên đời luôn có một số kẻ đáng khinh đến vô hạn mà.
Vương An An giận dữ, quả nhiên có một vài kẻ lúc nào cũng thèm đòn. Cô lập tức vung tay lên. Có câu ‘đánh người không đánh mặt’, nhưng lúc nổi nóng rồi thì đánh vào mặt mới hả dạ nhất.
Vương An An đưa tay túm tóc Tống Vi Vi, động tác của cô rất nhanh, vừa túm được cô ta liền tát cho hai phát vào mặt.
Bốp bốp hai cái đánh cho Tống Vi Vi tối tăm mặt mũi.
Vương An An vừa đánh vừa nói: "Này thì vất vả, này thì khổ cực. Chiếm công lao của người khác lại còn vất vả cơ đấy? Cô không được đi học à? Ăn cướp để được đi học còn dám kêu khổ lắm. Cô không nghĩ đến chuyện mình cướp của người khác sao! Hèn hạ!"
Vương An An càng nghĩ càng giận, chủ yếu là do Tống Vi Vi cũng đã từng gặp cậu bé ăn mày đó. Khi ấy cô ta cứ nhìn thấy cậu ta là tránh thật xa, thế mà người ta vừa biến thành thiếu gia nhà họ Cố là lại lập tức kêu vất vả khổ cực học cái này học cái kia vì người ta....
Lúc này, Vương An An lại nghĩ tới chuyện khi xưa. Năm đó mỗi sáng cô đều dành một phần bữa ăn sáng cho cậu bé kia. Đa phần là hai người chia nhau, nhưng cả hai đều ăn nhiều nên hôm nào cũng ăn không đủ no. Cô còn có thể về nhà ăn bù, nhưng cậu bé kia chỉ có thể ăn bù bằng cách lục thùng rác hay bới đồ người ta ăn thừa từ các quán ăn ven đường, thỉnh thoảng có ai thương tình mới cho cậu một ít đồ ăn.
Vương An An còn nhớ rất rõ, có một lần cô nhìn thấy Tống Vi Vi muốn vứt bánh rán ăn dở vào thùng rác nên đã chạy tới chỗ Tống Vi Vi xin lại cái bánh đó. Cô còn nói với Tống Vi Vi rằng cô muốn đem bánh rán cho một đứa trẻ rất đáng thương ăn....
Kết quả ả tiện nhân Tống Vi Vi kia lại vênh váo ném bánh rán vào trong thùng rác.
Cái vẻ giả vờ giả vịt đó như thể cô ta không làm sai gì vậy. Trước khi đi, Tống Vi Vi còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ....
Vương An An càng nghĩ càng giận! Tay càng đánh mạnh hơn.
Tống Vi Vi bình thường thích giả vờ thanh cao, ngay cả mái tóc cũng được chăm sóc cẩn thận. Nhưng giờ bị cô giật rồi lại kéo, nhìn chật vật vô cùng.
Tống Vi Vi cũng muốn đánh lại, nhưng không bì nổi động tác vừa nhanh vừa mạnh của Vương An An.
Tống Vi Vi bụm mặt, khóc nức nở, la ầm lên: "Vương An An sao cô lại đánh tôi...."
Người chung quanh nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của Vương An An, rối rít chỉ về phía cô nói: "Cô gái sao lại đánh người như vậy chứ!"
Vương An An cũng không để ý, cô quen làm theo ý mình, căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì.
Tống Vi Vi mặc dù nhìn mảnh mai, nhưng cũng không phải dạng vừa. Mặc dù cô ta đánh không lại Vương An An nhưng vẫn còn dám cảnh cáo Vương An An: "Vương An An, cô đừng cho là cô có thể tùy tiện đánh tôi, cô chờ đấy ...."
Vương An An cũng không thèm để ý, cô đang định đánh Tống Vi Vi vài cái nữa thì điện thoại di động lại chợt vang lên.
Vương An An còn tưởng rằng mẹ cô thúc giục cô về ăn cơm nên không nghe, kết quả đang đánh Tống Vi Vi thêm hai cái thì chuông điện thoại lại đổ chuông.
Lần này Vương An An mới nhận điện thoại .
Có điều điện thoại không phải mẹ cô gọi tới mà là anh chàng Thời Cẩn.
Sau khi bắt máy, đầu kia Thời Cẩn nghiêm túc nói với cô: "Là cô Vương An An phải không?"
Vương An An buồn bực trả lời một tiếng.
Nhân lúc cô nghe điện thoại con quỷ nhỏ Tống Vi Vi kia nhanh trí chạy mất hút.
Vương An An cảm thấy thật tiếc nuối, cô còn chưa đánh đã tay mà.
"Cô đang ở đâu, bây giờ tôi gọi người qua đón cô, có chuyện rất quan trọng muốn mời cô tới đây một chuyến."
Vương An An hơi nhíu mày, cô vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng giọng của Thời Cẩn có vẻ rất sốt ruột, còn nói ‘mạng người quan trọng’.
Hơn nữa xe của Thời Cẩn cũng tới rất nhanh, Vương An An vừa mới dựng xe đạp sang một bên thì Thời Cẩn đã đến.
Anh ta vội vã bảo Vương An An lên xe.
Bọn họ chạy như điên đến bệnh viện lớn nhất thành phố.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự có người đang nguy kịch?
Giây tiếp theo cô lập tức nghĩ đến Cố Ngôn Chi, không thể nào?
Sau khi theo Thời Cẩn đi vào, anh ta nhanh chóng đưa cô đến một căn phòng, cũng không phải phòng ICU gì gì đó mà một phòng trị liệu rất yên tĩnh.
Vương An An đang định hỏi thì Thời Cẩn đã khách khí nói với Vương An An: "Cô Vương, làm phiền cô gặp một người được không?"
Cửa phòng trị liệu mở ra, nơi này bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa.
Sau bàn là một người phụ nữ trung tuổi đang ngồi, Vương An An nghĩ bà cũng phải năm sáu chục tuổi rồi.
Người đó nhìn rất ôn hòa.
Sau khi nhìn thấy Vương An An, bà còn chủ động rót cho cô một chén nước ấm rồi mới tự giới thiệu về mình.
Vương An An giờ mới biết người phụ nữ trước mắt này là bác sĩ tâm lý của Cố Ngôn Chi.
Bác sĩ họ Lưu nhỏ nhẹ nói: "Tình trạng của Cố Ngôn Chi rất đặc biệt."
Lúc trước Vương An An Chi đã nghi Cố Ngôn Chi có bệnh tâm thần, có điều cô nằm mơ cũng không ngờ lại là tình huống này.
"Đa nhân cách mặc dù thường bị dùng làm đề tài cho phim ảnh hoặc tiểu thuyết, nhưng trên thực tế tỷ lệ phát bệnh lại cực thấp; xác suất chỉ có 0,001%. Đa phần người bệnh đều có tuổi thơ bị tổn thương. Tình huống Cố Ngôn Chi cũng như vậy, nhưng có thể nói là cậu ta may mắn hơn rất nhiều người, nhất là những năm gần đây cậu ta không hề phát bệnh lần nào. Mặc dù rất nhiều người cho rằng bệnh đa nhân cách là không thể chữa khỏi, nhưng tôi cảm thấy nhân cách chính của Cố Ngôn Chi rất mạnh mẽ...."
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Vương An An nên bác sĩ Lưu vội giải thích lại: "Phần lớn thời gian Cố Ngôn Chi đều sử dụng nhân cách chính của cậu ta để sinh hoạt, cũng chính là nhân cách thực tế....”
Vương An An yên lặng nghe.
"Vấn đề duy nhất chính là nhân cách còn lại rất lệ thuộc vào cô."
Dứt lời, bác sĩ Lưu lấy từ trong ngăn kéo ra một cái áo đưa tới trước mặt Vương An An.
Vương An An nhìn vào liền trợn tròn mắt. Ban đầu cô còn tưởng rằng chiếc áo đó màu đỏ, nhưng nhìn gần mới phát hiện trên áo dính rất nhiều máu....
"Không biết cô đã nói gì với nhân cách kia, chỉ có điều kể từ sau khi chia tay với cô, nhân cách đó bắt đầu có hành động tự làm tổn thương mình. Chúng tôi đã dùng rất nhiều cách khống chế cậu ta, hi vọng gọi nhân cách chính trở lại, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Hiện giờ chúng tôi chỉ có thể nhờ cô...."
Vương An An sửng sốt, giờ cô hiểu vì sao những người này tìm cô tới đây rồi.
Nhưng.... Mặt Vương An An đỏ ửng nói: "Anh ta tới tìm tôi nói một số chuyện, còn nói.... Cái gì mà kết hôn.... Nhưng tôi.... Giúp mọi người bằng cách nào...."
Chẳng lẽ muốn cô đồng ý lời cầu hôn của Uông Uông sao, cho dù là tạm đồng ý cho qua thì sao này thể nào cũng có ngày bại lộ?
Bác sĩ Lưu mỉm cười nói tiếp: "Cô không phải lấy lòng cậu ta. Nhân cách phụ này vốn không nên tồn tại, cho nên khi cô tiếp xúc với cậu ta không cần đồng ý với cậu ta bất kỳ yêu cầu gì, không gọi tên cậu ta, cũng không cần đồng cảm với ta."
Hả?
Vương An An lại càng không hiểu?
Không cần làm gì sao? !
Bác sĩ Lưu dường như nhận thấy vẻ nghi ngờ của Vương An An, nên rất kiên nhẫn giải thích: "Bản thân nhân cách phụ vốn đã không nên tồn tại, dù là nhà họ Cố hay bản thân Cố Ngôn Chi đều rất đau đầu đối với sự tồn tại của nhân cách phụ ấy. Mấy năm gần đây tôi đã cố gắng làm tất cả mọi cách để nhân cách phụ có thể biến mất nhưng vẫn không thành.... Vì vậy cô không phải làm gì cả, chỉ cần nói cho nhân cách phụ đó rằng cô không muốn cậu ta tồn tại là được rồi."
Có lẽ là sợ Vương An An không chịu đồng ý, bác sĩ Lưu còn bổ sung thêm: "Hơn nữa bố của anh Cố cũng đã gọi tới, ông cố ý dặn tôi nếu cô chịu giúp một tay, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không quên ân tình của cô."
Việc này khiến cho Vương An An bất ngờ, cô không nghĩ sẽ là yêu cầu này.
Mặc dù không cần phải đồng ý kết hôn gì đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết tại sao Vương An An lại cảm thấy rất kỳ quái.
Cô nhớ tới ánh mắt của Uông Uông.
Vương An An đột nhiên hỏi: "Được. Tôi có thể nói thế với Uông Uông. . . . Nhưng xin bác sĩ nói cho tôi biết vì sao Cố Ngôn Chi lại thành ra như vậy?"
Lần này bác sĩ Lưu không trả lời ngay, mà sau một lúc lâu mới nói: "Cố Ngôn Chi đã xảy ra một vài chuyện. Khi bé cậu ta và mẹ bị bắt cóc, có lẽ sau khi chứng kiến mẹ mình chết thảm đã bị kích thích...."
Vương An An vẫn rất hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Kích thích gì vậy?”
Lá gan cô không nhỏ, nhưng vẫn có chút miệng cọp gan thỏ. Ra bãi tha ma thử lòng can đảm cô không sợ, nhưng trên đường thỉnh thoảng thấy chó, mèo con tội nghiệp, đáng thương, cô đều quay mặt đi, không đành lòng nhìn.
Lúc này, Vương An An giống như bị ma ám, tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng hỏi thế nào bác sĩ Lưu cũng không chịu nói thêm nữa: "Những việc này đều là chuyện riêng của nhà họ Cố, cô chỉ cần biết nhân cách phụ kia không nên tồn tại là được rồi."
Vương An An không biết có phải do mình quá đa nghi hay không mà cô luôn cảm thấy giọng điệu bác sĩ Lưu này khi nói về Uông Uông luôn mang theo một chút khinh thường. Hơn nữa bác sĩ Lưu cũng không hề gọi tên Uông Uông một lần nào, chỉ luôn miệng nhân cách phụ, nhân cách phụ.
Nghĩ tới đây, Vương An An không nhịn được mà hỏi: "Nhưng.... Tuy tôi không hiểu tâm lý học nhưng theo tôi nghĩ, nếu một đứa trẻ gặp phải chuyện rất tàn nhẫn nên bị kích thích, vì tránh né những chuyện đáng sợ kia thường dùng tưởng tượng tạo ra một đứa trẻ khác chưa từng trải qua mấy chuyện đó. Khi ấy. . . . không phải nên chăm sóc tốt cho ‘đứa trẻ kia’ sao, sau đó hướng dẫn nó.... Tiêu diệt nhân cách ấy, không phải sẽ càng kích thích đến nhân cách chính hơn sao?"
"Cô Vương, phim không giống cuộc sống thực tế. Trong phim, biên kịch có thể thoải mái cho diễn viên diễn những tình tiết cứu vớt cao thượng, nhưng đối những bác sĩ như chúng tôi mà nói quan trọng nhất là tìm ra cách chữa bệnh cho bệnh nhân." Bác sĩ Lưu rất nghề nghiệp hóa nói với Vương An An: "Bệnh nhân Cố Ngôn Chi và cả nhà họ Cố đều không muốn nhân cách phụ kia tồn tại. Vì vậy nhiệm vụ của tôi chính là khống chế nhân cách phụ đó, cố gắng làm cho nhân cách phụ ấy biến mất. Hơn nữa, nếu như cô quen Cố Ngôn Chi sẽ hiểu Cố Ngôn Chi là một người đàn ông vô cùng có phong độ, mà nhân cách phụ kia lại vừa nhạy cảm vừa quá xúc động, chẳng khác nào một đứa bé không hiểu chuyện."
Vương An An vẫn cảm thấy không thỏa đáng, lại tiếp tục tranh cãi: "Nhưng là, tôi lại cảm thấy Uông Uông xuất hiện cũng không sai, chứng kiến cảnh mẹ mình chết thảm, người bình thường sao có thể chịu nổi? Nếu như còn có thể vô cảm coi như không có chuyện gì xảy ra mới là kỳ quái. Dĩ nhiên các người muốn tiêu diệt cũng không sai, hai nhân cách quả thực rất không bình thường, nhưng trong tình huống nhân cách phụ không gây tổn hại tới người khác, mất không phải là.... Là một loại trị liệu tâm lý sao. Nếu trị liệu mà bắt nhân cách phụ biến mất, không quan tâm đến anh ta, cảm giác rất kỳ ...."
Sau khi dứt lời, tự Vương An An cũng thấy mình nực cười, nét mặt bác sĩ Lưu nhìn cô tựa như đang nhìn một đứa ngốc....
Hiển nhiên là bác sĩ Lưu không muốn tiếp tục tranh luận với Vương An An về vấn đề này nữa, bà nhấc điện thoại lên gọi.
Vương An An nghe phong thanh, hình như là đang gọi cho trợ lý nào đó....
Trợ lý bác sĩ Lưu gọi tới rất nhanh.
Người trợ lý đó còn rất trẻ, là một chàng trai đeo kính nhìn rất lịch sự.
Lúc dẫn Vương An An ra ngoài, người đó khách khí giới thiệu về mình, nói anh ta tên Mạnh Triết, khi bác sĩ Lưu không có ở đây, đều là anh ta theo dõi tình trạng của Cố Ngôn Chi.
Đầu óc Vương An An hỗn loạn cũng không còn nghĩ được gì nhiều.
Người trợ lý này nói rất nhiều, đều là những chú ý khi gặp nhân cách phụ, nên nói như thế nào, không nên nói thế nào.
Cô thật sự không kìm chế được nữa, lại lẩm bẩm nói nói với anh ta: "Nhân cách phụ đáng ghét đến vậy sao?"
Anh ta chần chừ một lúc, thậm chí còn nhìn phía sau một cái, hiển nhiên là không muốn có người nghe được câu chuyện của bọn họ.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn không có ai, Mạnh Triết mới nhỏ giọng đáp: "Cũng không phải vậy."
Lúc này Vương An An đã đi tới cửa, cô ngừng lại, do dự nhìn cánh cửa, nhỏ giọng tựa như đang nói thầm: "Thật kỳ lạ, các người cảm thấy Uông Uông không nên tồn tại, nhưng người mà tôi biết.... Lại là Uông Uông...."
Đợi đến khi cô gặp được Uông Uông, Vương An An đã biết cách phân biệt Cố Ngôn Chi và Uông Uông rồi, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể biết người nào là Uông Uông, người nào là Cố Ngôn Chi.
Đây là Uông Uông, chính là Uông Uông đã nói với cô rất nhiều lời tỏ tình mùi mẫn.
Đầu óc Vương An An rất loạn.
Hơn nữa khi nhìn thấy cổ tay bị thương của Uông Uông, cô không hiểu sao Uông Uông lại tự làm mình bị thương như vậy. Nhìn vết thương đã được băng bó, Vương An An cảm thấy không thoải mái chút nào....
Cô ngẩng đầu lên, cô cũng biết mình không nên nhìn vào ánh mắt của Uông Uông.
Những người đó nói không sai, Cố Ngôn Chi đang bị bệnh, muốn trị bệnh thì phương pháp trị liệu là xóa bỏ căn bệnh đó....
Giống như bị cảm cúm vậy, cần uống thuốc, nếu không khỏi thì cần phải truyền nước, đến khi virus cúm biến mất dĩ nhiên là thân thể sẽ tốt lên.
Những khối u phải khống chế rồi cắt bỏ....
Những việc đó đều không sai, nhưng cô không biết Cố Ngôn Chi, dù là trong quá khứ hay hiện tại người tìm đến cô vẫn luôn là Uông Uông....
Nghĩ tới đây, cô rốt cuộc cũng biết mình muốn nói gì rồi. Cô im lặng nhìn Uông Uông, qua một lúc lâu, cô mới nói: "Uông Uông...."
Mặc dù bác sĩ đã dặn không nên gọi anh ta như vậy, nhưng cô cảm thấy bên cạnh Cố Ngôn Chi có rất nhiều người quan tâm, thiếu cô cũng không sao, nhưng Uông Uông chỉ có cô.
Trên đời này, người có thể gọi ra hai chữ Uông Uông cũng chỉ có cô....
Lúc trước nghe Uông Uông nói cô quan trọng cỡ nào, cái gì mà ‘sa mạc’ ‘ốc đảo’, Vương An An còn cảm thấy buồn cười.
Nhưng bây giờ không hiểu vì sao cô lại không thể cười nổi.
Cô hiểu, đối với Uông Uông mà nói, cô thực sự chính là như vậy....
Vương An An hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Uông Uông.... Xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm anh...."
Uông Uông nhìn cô.
Vương An An suy nghĩ kỹ mới nói: "Nếu như anh cô đơn, có thể tìm tôi nói chuyện. Mặc dù tôi không thể coi anh như người yêu, nhưng chúng ta có thể trở thành bạn bè.... Bọn họ nói anh không nên tồn tại, nhưng tôi cảm thấy anh rất tốt, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng dù là khi lưu lạc hay trẻ con như bây giờ... Anh cũng chưa từng làm hại ai cả...."
Vương An An chợt rất muốn cầm tay anh, đôi mắt cô hơi đỏ lên.
Cô luôn cho rằng đôi mắt của Uông Uông rất sáng, nhưng cô không biết rằng đôi mắt của mình cũng sáng ngời, cô cứ như vậy không chớp mắt nhìn Uông Uông.
"Nhưng thân thể này không phải chỉ của một mình anh...." Vương An An cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì: "Cho nên anh dùng một lát, Cố Ngôn Chi dùng một lát...."
Uông Uông chợt bước tới trước mặt Vương An An, nâng mặt Vương An An lên. Bọn họ gần nhau như vậy, dường như sắp dán vào nhau rồi.
Cả nét mặt lẫn động tác của Uông Uông đều mập mờ, bọn họ lại gần như vậy, giống như Uông Uông sẽ hôn lên môi cô ngay lúc này.
Vương An An thấy bối rối, nhưng Uông Uông không tiếp tục, anh chỉ dùng trán cụng vào trán Vương An An, giọng nói cực kỳ nhẹ: "Được, An An.... Uông Uông nghe lời, tất cả mọi việc Uông Uông đều nghe lời em...."
Vương An An giận dữ, quả nhiên có một vài kẻ lúc nào cũng thèm đòn. Cô lập tức vung tay lên. Có câu ‘đánh người không đánh mặt’, nhưng lúc nổi nóng rồi thì đánh vào mặt mới hả dạ nhất.
Vương An An đưa tay túm tóc Tống Vi Vi, động tác của cô rất nhanh, vừa túm được cô ta liền tát cho hai phát vào mặt.
Bốp bốp hai cái đánh cho Tống Vi Vi tối tăm mặt mũi.
Vương An An vừa đánh vừa nói: "Này thì vất vả, này thì khổ cực. Chiếm công lao của người khác lại còn vất vả cơ đấy? Cô không được đi học à? Ăn cướp để được đi học còn dám kêu khổ lắm. Cô không nghĩ đến chuyện mình cướp của người khác sao! Hèn hạ!"
Vương An An càng nghĩ càng giận, chủ yếu là do Tống Vi Vi cũng đã từng gặp cậu bé ăn mày đó. Khi ấy cô ta cứ nhìn thấy cậu ta là tránh thật xa, thế mà người ta vừa biến thành thiếu gia nhà họ Cố là lại lập tức kêu vất vả khổ cực học cái này học cái kia vì người ta....
Lúc này, Vương An An lại nghĩ tới chuyện khi xưa. Năm đó mỗi sáng cô đều dành một phần bữa ăn sáng cho cậu bé kia. Đa phần là hai người chia nhau, nhưng cả hai đều ăn nhiều nên hôm nào cũng ăn không đủ no. Cô còn có thể về nhà ăn bù, nhưng cậu bé kia chỉ có thể ăn bù bằng cách lục thùng rác hay bới đồ người ta ăn thừa từ các quán ăn ven đường, thỉnh thoảng có ai thương tình mới cho cậu một ít đồ ăn.
Vương An An còn nhớ rất rõ, có một lần cô nhìn thấy Tống Vi Vi muốn vứt bánh rán ăn dở vào thùng rác nên đã chạy tới chỗ Tống Vi Vi xin lại cái bánh đó. Cô còn nói với Tống Vi Vi rằng cô muốn đem bánh rán cho một đứa trẻ rất đáng thương ăn....
Kết quả ả tiện nhân Tống Vi Vi kia lại vênh váo ném bánh rán vào trong thùng rác.
Cái vẻ giả vờ giả vịt đó như thể cô ta không làm sai gì vậy. Trước khi đi, Tống Vi Vi còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ....
Vương An An càng nghĩ càng giận! Tay càng đánh mạnh hơn.
Tống Vi Vi bình thường thích giả vờ thanh cao, ngay cả mái tóc cũng được chăm sóc cẩn thận. Nhưng giờ bị cô giật rồi lại kéo, nhìn chật vật vô cùng.
Tống Vi Vi cũng muốn đánh lại, nhưng không bì nổi động tác vừa nhanh vừa mạnh của Vương An An.
Tống Vi Vi bụm mặt, khóc nức nở, la ầm lên: "Vương An An sao cô lại đánh tôi...."
Người chung quanh nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của Vương An An, rối rít chỉ về phía cô nói: "Cô gái sao lại đánh người như vậy chứ!"
Vương An An cũng không để ý, cô quen làm theo ý mình, căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì.
Tống Vi Vi mặc dù nhìn mảnh mai, nhưng cũng không phải dạng vừa. Mặc dù cô ta đánh không lại Vương An An nhưng vẫn còn dám cảnh cáo Vương An An: "Vương An An, cô đừng cho là cô có thể tùy tiện đánh tôi, cô chờ đấy ...."
Vương An An cũng không thèm để ý, cô đang định đánh Tống Vi Vi vài cái nữa thì điện thoại di động lại chợt vang lên.
Vương An An còn tưởng rằng mẹ cô thúc giục cô về ăn cơm nên không nghe, kết quả đang đánh Tống Vi Vi thêm hai cái thì chuông điện thoại lại đổ chuông.
Lần này Vương An An mới nhận điện thoại .
Có điều điện thoại không phải mẹ cô gọi tới mà là anh chàng Thời Cẩn.
Sau khi bắt máy, đầu kia Thời Cẩn nghiêm túc nói với cô: "Là cô Vương An An phải không?"
Vương An An buồn bực trả lời một tiếng.
Nhân lúc cô nghe điện thoại con quỷ nhỏ Tống Vi Vi kia nhanh trí chạy mất hút.
Vương An An cảm thấy thật tiếc nuối, cô còn chưa đánh đã tay mà.
"Cô đang ở đâu, bây giờ tôi gọi người qua đón cô, có chuyện rất quan trọng muốn mời cô tới đây một chuyến."
Vương An An hơi nhíu mày, cô vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng giọng của Thời Cẩn có vẻ rất sốt ruột, còn nói ‘mạng người quan trọng’.
Hơn nữa xe của Thời Cẩn cũng tới rất nhanh, Vương An An vừa mới dựng xe đạp sang một bên thì Thời Cẩn đã đến.
Anh ta vội vã bảo Vương An An lên xe.
Bọn họ chạy như điên đến bệnh viện lớn nhất thành phố.
Vương An An cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ thật sự có người đang nguy kịch?
Giây tiếp theo cô lập tức nghĩ đến Cố Ngôn Chi, không thể nào?
Sau khi theo Thời Cẩn đi vào, anh ta nhanh chóng đưa cô đến một căn phòng, cũng không phải phòng ICU gì gì đó mà một phòng trị liệu rất yên tĩnh.
Vương An An đang định hỏi thì Thời Cẩn đã khách khí nói với Vương An An: "Cô Vương, làm phiền cô gặp một người được không?"
Cửa phòng trị liệu mở ra, nơi này bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa.
Sau bàn là một người phụ nữ trung tuổi đang ngồi, Vương An An nghĩ bà cũng phải năm sáu chục tuổi rồi.
Người đó nhìn rất ôn hòa.
Sau khi nhìn thấy Vương An An, bà còn chủ động rót cho cô một chén nước ấm rồi mới tự giới thiệu về mình.
Vương An An giờ mới biết người phụ nữ trước mắt này là bác sĩ tâm lý của Cố Ngôn Chi.
Bác sĩ họ Lưu nhỏ nhẹ nói: "Tình trạng của Cố Ngôn Chi rất đặc biệt."
Lúc trước Vương An An Chi đã nghi Cố Ngôn Chi có bệnh tâm thần, có điều cô nằm mơ cũng không ngờ lại là tình huống này.
"Đa nhân cách mặc dù thường bị dùng làm đề tài cho phim ảnh hoặc tiểu thuyết, nhưng trên thực tế tỷ lệ phát bệnh lại cực thấp; xác suất chỉ có 0,001%. Đa phần người bệnh đều có tuổi thơ bị tổn thương. Tình huống Cố Ngôn Chi cũng như vậy, nhưng có thể nói là cậu ta may mắn hơn rất nhiều người, nhất là những năm gần đây cậu ta không hề phát bệnh lần nào. Mặc dù rất nhiều người cho rằng bệnh đa nhân cách là không thể chữa khỏi, nhưng tôi cảm thấy nhân cách chính của Cố Ngôn Chi rất mạnh mẽ...."
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Vương An An nên bác sĩ Lưu vội giải thích lại: "Phần lớn thời gian Cố Ngôn Chi đều sử dụng nhân cách chính của cậu ta để sinh hoạt, cũng chính là nhân cách thực tế....”
Vương An An yên lặng nghe.
"Vấn đề duy nhất chính là nhân cách còn lại rất lệ thuộc vào cô."
Dứt lời, bác sĩ Lưu lấy từ trong ngăn kéo ra một cái áo đưa tới trước mặt Vương An An.
Vương An An nhìn vào liền trợn tròn mắt. Ban đầu cô còn tưởng rằng chiếc áo đó màu đỏ, nhưng nhìn gần mới phát hiện trên áo dính rất nhiều máu....
"Không biết cô đã nói gì với nhân cách kia, chỉ có điều kể từ sau khi chia tay với cô, nhân cách đó bắt đầu có hành động tự làm tổn thương mình. Chúng tôi đã dùng rất nhiều cách khống chế cậu ta, hi vọng gọi nhân cách chính trở lại, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Hiện giờ chúng tôi chỉ có thể nhờ cô...."
Vương An An sửng sốt, giờ cô hiểu vì sao những người này tìm cô tới đây rồi.
Nhưng.... Mặt Vương An An đỏ ửng nói: "Anh ta tới tìm tôi nói một số chuyện, còn nói.... Cái gì mà kết hôn.... Nhưng tôi.... Giúp mọi người bằng cách nào...."
Chẳng lẽ muốn cô đồng ý lời cầu hôn của Uông Uông sao, cho dù là tạm đồng ý cho qua thì sao này thể nào cũng có ngày bại lộ?
Bác sĩ Lưu mỉm cười nói tiếp: "Cô không phải lấy lòng cậu ta. Nhân cách phụ này vốn không nên tồn tại, cho nên khi cô tiếp xúc với cậu ta không cần đồng ý với cậu ta bất kỳ yêu cầu gì, không gọi tên cậu ta, cũng không cần đồng cảm với ta."
Hả?
Vương An An lại càng không hiểu?
Không cần làm gì sao? !
Bác sĩ Lưu dường như nhận thấy vẻ nghi ngờ của Vương An An, nên rất kiên nhẫn giải thích: "Bản thân nhân cách phụ vốn đã không nên tồn tại, dù là nhà họ Cố hay bản thân Cố Ngôn Chi đều rất đau đầu đối với sự tồn tại của nhân cách phụ ấy. Mấy năm gần đây tôi đã cố gắng làm tất cả mọi cách để nhân cách phụ có thể biến mất nhưng vẫn không thành.... Vì vậy cô không phải làm gì cả, chỉ cần nói cho nhân cách phụ đó rằng cô không muốn cậu ta tồn tại là được rồi."
Có lẽ là sợ Vương An An không chịu đồng ý, bác sĩ Lưu còn bổ sung thêm: "Hơn nữa bố của anh Cố cũng đã gọi tới, ông cố ý dặn tôi nếu cô chịu giúp một tay, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không quên ân tình của cô."
Việc này khiến cho Vương An An bất ngờ, cô không nghĩ sẽ là yêu cầu này.
Mặc dù không cần phải đồng ý kết hôn gì đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết tại sao Vương An An lại cảm thấy rất kỳ quái.
Cô nhớ tới ánh mắt của Uông Uông.
Vương An An đột nhiên hỏi: "Được. Tôi có thể nói thế với Uông Uông. . . . Nhưng xin bác sĩ nói cho tôi biết vì sao Cố Ngôn Chi lại thành ra như vậy?"
Lần này bác sĩ Lưu không trả lời ngay, mà sau một lúc lâu mới nói: "Cố Ngôn Chi đã xảy ra một vài chuyện. Khi bé cậu ta và mẹ bị bắt cóc, có lẽ sau khi chứng kiến mẹ mình chết thảm đã bị kích thích...."
Vương An An vẫn rất hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Kích thích gì vậy?”
Lá gan cô không nhỏ, nhưng vẫn có chút miệng cọp gan thỏ. Ra bãi tha ma thử lòng can đảm cô không sợ, nhưng trên đường thỉnh thoảng thấy chó, mèo con tội nghiệp, đáng thương, cô đều quay mặt đi, không đành lòng nhìn.
Lúc này, Vương An An giống như bị ma ám, tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng hỏi thế nào bác sĩ Lưu cũng không chịu nói thêm nữa: "Những việc này đều là chuyện riêng của nhà họ Cố, cô chỉ cần biết nhân cách phụ kia không nên tồn tại là được rồi."
Vương An An không biết có phải do mình quá đa nghi hay không mà cô luôn cảm thấy giọng điệu bác sĩ Lưu này khi nói về Uông Uông luôn mang theo một chút khinh thường. Hơn nữa bác sĩ Lưu cũng không hề gọi tên Uông Uông một lần nào, chỉ luôn miệng nhân cách phụ, nhân cách phụ.
Nghĩ tới đây, Vương An An không nhịn được mà hỏi: "Nhưng.... Tuy tôi không hiểu tâm lý học nhưng theo tôi nghĩ, nếu một đứa trẻ gặp phải chuyện rất tàn nhẫn nên bị kích thích, vì tránh né những chuyện đáng sợ kia thường dùng tưởng tượng tạo ra một đứa trẻ khác chưa từng trải qua mấy chuyện đó. Khi ấy. . . . không phải nên chăm sóc tốt cho ‘đứa trẻ kia’ sao, sau đó hướng dẫn nó.... Tiêu diệt nhân cách ấy, không phải sẽ càng kích thích đến nhân cách chính hơn sao?"
"Cô Vương, phim không giống cuộc sống thực tế. Trong phim, biên kịch có thể thoải mái cho diễn viên diễn những tình tiết cứu vớt cao thượng, nhưng đối những bác sĩ như chúng tôi mà nói quan trọng nhất là tìm ra cách chữa bệnh cho bệnh nhân." Bác sĩ Lưu rất nghề nghiệp hóa nói với Vương An An: "Bệnh nhân Cố Ngôn Chi và cả nhà họ Cố đều không muốn nhân cách phụ kia tồn tại. Vì vậy nhiệm vụ của tôi chính là khống chế nhân cách phụ đó, cố gắng làm cho nhân cách phụ ấy biến mất. Hơn nữa, nếu như cô quen Cố Ngôn Chi sẽ hiểu Cố Ngôn Chi là một người đàn ông vô cùng có phong độ, mà nhân cách phụ kia lại vừa nhạy cảm vừa quá xúc động, chẳng khác nào một đứa bé không hiểu chuyện."
Vương An An vẫn cảm thấy không thỏa đáng, lại tiếp tục tranh cãi: "Nhưng là, tôi lại cảm thấy Uông Uông xuất hiện cũng không sai, chứng kiến cảnh mẹ mình chết thảm, người bình thường sao có thể chịu nổi? Nếu như còn có thể vô cảm coi như không có chuyện gì xảy ra mới là kỳ quái. Dĩ nhiên các người muốn tiêu diệt cũng không sai, hai nhân cách quả thực rất không bình thường, nhưng trong tình huống nhân cách phụ không gây tổn hại tới người khác, mất không phải là.... Là một loại trị liệu tâm lý sao. Nếu trị liệu mà bắt nhân cách phụ biến mất, không quan tâm đến anh ta, cảm giác rất kỳ ...."
Sau khi dứt lời, tự Vương An An cũng thấy mình nực cười, nét mặt bác sĩ Lưu nhìn cô tựa như đang nhìn một đứa ngốc....
Hiển nhiên là bác sĩ Lưu không muốn tiếp tục tranh luận với Vương An An về vấn đề này nữa, bà nhấc điện thoại lên gọi.
Vương An An nghe phong thanh, hình như là đang gọi cho trợ lý nào đó....
Trợ lý bác sĩ Lưu gọi tới rất nhanh.
Người trợ lý đó còn rất trẻ, là một chàng trai đeo kính nhìn rất lịch sự.
Lúc dẫn Vương An An ra ngoài, người đó khách khí giới thiệu về mình, nói anh ta tên Mạnh Triết, khi bác sĩ Lưu không có ở đây, đều là anh ta theo dõi tình trạng của Cố Ngôn Chi.
Đầu óc Vương An An hỗn loạn cũng không còn nghĩ được gì nhiều.
Người trợ lý này nói rất nhiều, đều là những chú ý khi gặp nhân cách phụ, nên nói như thế nào, không nên nói thế nào.
Cô thật sự không kìm chế được nữa, lại lẩm bẩm nói nói với anh ta: "Nhân cách phụ đáng ghét đến vậy sao?"
Anh ta chần chừ một lúc, thậm chí còn nhìn phía sau một cái, hiển nhiên là không muốn có người nghe được câu chuyện của bọn họ.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn không có ai, Mạnh Triết mới nhỏ giọng đáp: "Cũng không phải vậy."
Lúc này Vương An An đã đi tới cửa, cô ngừng lại, do dự nhìn cánh cửa, nhỏ giọng tựa như đang nói thầm: "Thật kỳ lạ, các người cảm thấy Uông Uông không nên tồn tại, nhưng người mà tôi biết.... Lại là Uông Uông...."
Đợi đến khi cô gặp được Uông Uông, Vương An An đã biết cách phân biệt Cố Ngôn Chi và Uông Uông rồi, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể biết người nào là Uông Uông, người nào là Cố Ngôn Chi.
Đây là Uông Uông, chính là Uông Uông đã nói với cô rất nhiều lời tỏ tình mùi mẫn.
Đầu óc Vương An An rất loạn.
Hơn nữa khi nhìn thấy cổ tay bị thương của Uông Uông, cô không hiểu sao Uông Uông lại tự làm mình bị thương như vậy. Nhìn vết thương đã được băng bó, Vương An An cảm thấy không thoải mái chút nào....
Cô ngẩng đầu lên, cô cũng biết mình không nên nhìn vào ánh mắt của Uông Uông.
Những người đó nói không sai, Cố Ngôn Chi đang bị bệnh, muốn trị bệnh thì phương pháp trị liệu là xóa bỏ căn bệnh đó....
Giống như bị cảm cúm vậy, cần uống thuốc, nếu không khỏi thì cần phải truyền nước, đến khi virus cúm biến mất dĩ nhiên là thân thể sẽ tốt lên.
Những khối u phải khống chế rồi cắt bỏ....
Những việc đó đều không sai, nhưng cô không biết Cố Ngôn Chi, dù là trong quá khứ hay hiện tại người tìm đến cô vẫn luôn là Uông Uông....
Nghĩ tới đây, cô rốt cuộc cũng biết mình muốn nói gì rồi. Cô im lặng nhìn Uông Uông, qua một lúc lâu, cô mới nói: "Uông Uông...."
Mặc dù bác sĩ đã dặn không nên gọi anh ta như vậy, nhưng cô cảm thấy bên cạnh Cố Ngôn Chi có rất nhiều người quan tâm, thiếu cô cũng không sao, nhưng Uông Uông chỉ có cô.
Trên đời này, người có thể gọi ra hai chữ Uông Uông cũng chỉ có cô....
Lúc trước nghe Uông Uông nói cô quan trọng cỡ nào, cái gì mà ‘sa mạc’ ‘ốc đảo’, Vương An An còn cảm thấy buồn cười.
Nhưng bây giờ không hiểu vì sao cô lại không thể cười nổi.
Cô hiểu, đối với Uông Uông mà nói, cô thực sự chính là như vậy....
Vương An An hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Uông Uông.... Xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm anh...."
Uông Uông nhìn cô.
Vương An An suy nghĩ kỹ mới nói: "Nếu như anh cô đơn, có thể tìm tôi nói chuyện. Mặc dù tôi không thể coi anh như người yêu, nhưng chúng ta có thể trở thành bạn bè.... Bọn họ nói anh không nên tồn tại, nhưng tôi cảm thấy anh rất tốt, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng dù là khi lưu lạc hay trẻ con như bây giờ... Anh cũng chưa từng làm hại ai cả...."
Vương An An chợt rất muốn cầm tay anh, đôi mắt cô hơi đỏ lên.
Cô luôn cho rằng đôi mắt của Uông Uông rất sáng, nhưng cô không biết rằng đôi mắt của mình cũng sáng ngời, cô cứ như vậy không chớp mắt nhìn Uông Uông.
"Nhưng thân thể này không phải chỉ của một mình anh...." Vương An An cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì: "Cho nên anh dùng một lát, Cố Ngôn Chi dùng một lát...."
Uông Uông chợt bước tới trước mặt Vương An An, nâng mặt Vương An An lên. Bọn họ gần nhau như vậy, dường như sắp dán vào nhau rồi.
Cả nét mặt lẫn động tác của Uông Uông đều mập mờ, bọn họ lại gần như vậy, giống như Uông Uông sẽ hôn lên môi cô ngay lúc này.
Vương An An thấy bối rối, nhưng Uông Uông không tiếp tục, anh chỉ dùng trán cụng vào trán Vương An An, giọng nói cực kỳ nhẹ: "Được, An An.... Uông Uông nghe lời, tất cả mọi việc Uông Uông đều nghe lời em...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook