Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 14
Buổi tối bình an vô sự, nhưng tới nửa đêm, Vương An An cảm thấy có người ôm cô. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Uông Uông ngủ như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây thơ ôm cô vào lòng.
Mặc dù cảm giác có hơi là lạ, nhưng nhìn gương mặt bình yên của Uông Uông lúc ngủ, cuối cùng Vương An An cũng không đẩy anh ra.
Sáng hôm sau, Vương An An mơ hồ nghe thấy tiếng mặc quần áo. Cô dụi dụi mắt, nhìn rèm cửa sổ bên trái giường đã được kéo lại, nhưng vẫn thấy thấp thoáng ánh mặt trời bên ngoài.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, cô ngái ngủ ngồi dậy.
Đồng thời não cũng bắt đầu hoạt động.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Uông Uông không biết đã dậy từ lúc nào.
Hơn nữa anh còn đang đứng bên giường nhanh chóng mặc quần áo.
Mặc quần áo, thắt lưng, cổ áo, tay áo, vừa mặc vừa sửa sang chỉn chu.
Vương An An không ngờ nhìn đàn ông mặc quần áo lại vui mắt đến vậy, nhưng cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bộ quần áo Uông Uông mặc hôm qua không phải đã được giặt đang để trên bàn hong khô sao?
Hơn nữa bộ quần áo bây giờ anh đang mặc hình như không giống bộ hôm qua?
Trong khi cô còn đang tự hỏi thì Uông Uông quay đầu lại, vừa thắt cà vạt vừa nhàn nhạt liếc cô một cái.
Anh máy móc nói: “Sáng này tôi còn phải đi họp, tôi đã bảo trợ lý mang quần áo đến, quần áo của cô trên sofa. Sau khi thay đồ xong, cô đến phòng ăn tầng ba ăn sáng, tôi để lại một chiếc xe, cô muốn đi đâu cứ nói với tài xế.”
Vương An An giật mình, mờ mịt nhìn Uông Uông, sau đó mới phản ứng kịp. Trời ạ!!!!
Người này không phải Uông Uông.
Là Cố Ngôn Chi! ! !
Không hiểu vì sao, mặc dù cô đã mặc chiếc áo choàng tắm cực dày, nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt chăn vào người.
Nhất là khi Cố Ngôn Chi đến gần cô, cả người cô liền cứng đờ, giống như hôm qua cô và Cố Ngôn Chi đã xảy ra chuyện gì đó vậy.
Nhưng sự thật thì chẳng có gì xảy ra cả mà!
Đầu cô bắt đầu đảo lộn, bỗng dưng cảm thấy mình ở trên giường thế này thật quá ngu ngốc….
Nhưng nếu xuống giường…. Cô vẫn còn đang mặc áo choàng tắm….
Dù tối qua cô và Uông Uông ngủ chung cũng không căng thẳng bằng việc đứng cách Cố Ngôn Chi một khoảng như lúc này.
Cố Ngôn Chi không nói gì, thấy cô ngồi trên giường không nhúc nhích, liền đến sofa cầm lấy bộ quần áo đặt ra đầu giường.
Sau khi để xuống, anh ta còn nhàn nhạt liếc cô một cái, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau anh ta liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nếu như không phải biết rõ tính cách của anh ta, Vương An An quả thật sẽ cho rằng anh ta đang xấu hổ….
Vương An An lập tức đề cao cảnh giác.
Cô rất sợ Cố Ngôn Chi sẽ lại châm chọc cô. Lần trước anh ta nói sẽ ‘tặng’ cô một đứa con, giờ cô lại ngủ chung giường với anh ta….
Tên Cố độc miệng này không độc chết cô mới là lạ?
Nhưng Cố Ngôn Chi cũng không nói gì, mà hình như còn không dám nhìn cô, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đã đến mức này rồi mà tên Cố Ngôn Chi kia vẫn không chịu rời đi, cứ đứng bên cạnh mép giường không nhúc nhích một lúc lâu.
Vương An An cũng không biết anh ta có ý gì, nếu muốn mắng thì mắng đi, hay là còn đang chờ cảm hứng nổi lên?
Thật may là cuối cùng Cố Ngôn Chi cũng rời đi, lúc này Vương An An mới thở dài một hơi, quả thật là sợ chết cô rồi.
Nhảy từ trên giường xuống, Vương An An cũng không mặc bộ quần áo mà Cố Ngôn Chi sai người mang đến, dù sao thì quần áo của cô trong phòng tắm cũng đã khô rồi. Sau khi mặc xong, Vương An An cũng không có tâm trạng ăn sáng, chiếc xe kia, cô càng không cần.
Cô trốn tên Cố Ngôn Chi này còn không kịp đấy. Điều làm cô khó hiểu là chính cô cũng không biết mình sợ Cố Ngôn Chi ở điểm nào. Rõ ràng bị anh chọc tức đến nghiến răng, đáng lẽ gặp thì phải mắng cho anh ta vài câu, nhưng vừa rồi chỉ nhìn anh ta đứng đó thôi cô cũng đã hốt hoảng đến mức dựng cả tóc gáy rồi. Đúng là mất mặt mà.
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi khách sạn, lúc Vương An An đứng bên đường gọi xe, lại thấy oan gia ngõ hẹp.
Sao mà khéo thế, cô lại gặp Tống Vi Vi.
Nhưng lần này Tống Vi Vi cũng đi ra từ khách sạn, hơn nữa còn thân mật khoác tay một người đàn ông.
Nhìn dáng vẻ kia, hơn nữa lại vào tầm giờ này, Vương An An đoán Tống Vi Vi qua đêm cùng người đàn ông đó ở đây. Hóa ra bây giờ Tống Vi Vi không còn giả làm ngọc nữ thuần khiết nữa à?
Người đàn ông kia không phải là Tiểu Khải - ông chủ công ty gì đó mà mẹ cô nhắc tới chứ? Cái người rất có tiền, còn mời khách giúp nhà Tống Vi Vi ấy?
Vừa nghĩ tới đó, cô liền tò mò nhìn chằm chằm Tống Vi Vi. Ngược lại Tống Vi Vi cũng để ý thấy Vương An An đang đứng bên đường chờ xe.
Hai người giống như đang so tài, ánh mắt toé lửa giao nhau giữa không trung mấy lần rồi.
Vương An An dùng sức trợn mắt nhìn cô ta.
Nhưng Tống Vi Vi này cũng lợi hại, kênh kiệu cùng người đàn ông kia ngồi vào chiếc BMW như khoe khoang, sau đó còn cố ý lái xe chạy sát qua bên người Vương An An.
Chiếc xe kia lái rất nhanh, làm Vương An An hơi hốt hoảng.
Vương An An không ngờ sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy, cô tức giận giơ ngón giữa về phía chiếc xe kia.
Cô buồn bực vẫy một chiếc taxi, sau khi vội vàng chạy tới công ty liền không suy nghi linh tinh nữa. Công việc thì nhiều, cô bận đến mức đầu óc choáng váng, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới Uông Uông mà thôi. Cô luôn canh cánh trong lòng, nếu Uông Uông là người bình thường, cô chắc chắn đã gọi điện thoại cho Uông Uông rồi, nhưng bây giờ không được….
Uông Uông vẫn chưa xuất hiện, cô phải đợi Cố Ngôn Chi đi ngủ mới có thể…..
Nghĩ vậy, Vương An An liền cảm thấy hâm mộ những đôi tình nhân kia, ít nhất họ có thể liên lạc với người mình thích bất cứ lúc nào, còn cô lại phải chia sẻ với người khác….
Lúc nghỉ trưa, cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới rất khách khí, nói mình là trợ lý của Cố Ngôn Chi.
Khi anh ta nói mình tên Thời Cẩn, Vương An An lập tức nhớ ra, đó không phải là người đi cùng Cố Ngôn Chi tới nhà cô hôm đầu tiên đó sao?
Thời Cẩn nói năng rất khách sáo, nhất quyết muốn lặn lội xa xôi đến đưa cho cô một món đồ cô để quên ở khách sạn.
Vương An An nghĩ mãi không nhớ ra mình bị mất cái gì, đến lúc đồ được mang đến cô mới phát hiện hoá ra mình chỉ bị mất một cái kẹp tóc nhỏ mà thôi. Chính cô cũng không để ý đến, lúc đó mua có mấy đồng, còn chưa bằng tiền xăng từ đó đến đây….
Cô vội vàng nhận lấy, sau đó xin lỗi nói: “Làm phiền anh rồi, chỉ vì một vật nhỏ như vậy….”
"Thật ra thì. . . . . ." Vẻ mặt Thời Cẩn liền chuyển sang nghiêm túc, thậm chí còn hơi khom lưng xuống, dáng vẻ xin lỗi nói: "Anh Cố còn dặn tôi chuyển đến cho cô Vương một câu…”
Vương An An hả một tiếng.
Thời Cẩn nói tiếp: "Anh Cố đã có vị hôn thê, cho nên anh Cố. . . . . . Xin cô Vương An An hãy chú ý hành vi của mình một chút, đừng làm bất cứ chuyện gì khiến người khác hiểu lầm….”
Vương An An à lên một tiếng, giống như bị người đối diện tát một phát. Cô ghét nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm đôi lứa người ta….
Nhưng cô cũng không ngờ đời mình cũng có lúc bị người ta nói như vậy, mặt cô liền đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khó chịu…..
Cô cúi đầu, cảm thấy mình mất mặt vô cùng, quả thật không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy rất uất ức, cô cũng đâu có muốn dính dáng gì đến Cố Ngôn Chi…
Ngày hôm qua là cô cùng với Uông Uông chứ….
Cô mấp máy miệng muốn giải thích: "Tôi chưa từng nghĩ. . . . . ."
"Cô Vương, lời tôi muốn nói đã nói xong.” Thời Cẩn lại cười cười xin lỗi, sau đó định quay người đi.
Nhưng Vương An An chợt hiểu ra gì đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Cẩn nói: “Nhưng…. Nhưng Uông Uông cũng có quyền kết bạn, Cố Ngôn Chi có vị hôn thê… Uông Uông cũng có. . . . . ."
Cô chắc chắn Uông Uông cũng không biết chuyện vị hôn thê gì gì đó, nếu không Uông Uông nhất định sẽ nói cho cô biết.
"Vậy phiền anh chuyển lại… cho anh Cố câu này được không?” Vương An An hít một hơi thật sâu. Lúc sáng cô đã mất thể diện quá rồi, cơ hội tốt để mắng thẳng mặt Cố Ngôn Chi cũng đã mất, lần này cô quyết định nói: “Làm phiền anh nói cho anh ta biết, anh ta rất lợi hại, vừa giỏi vừa có tiền, có nhiều người thích anh ta như vậy, vây quanh anh ta như vậy… Người nhà bạn bè cấp dưới… Anh ta đều có, nhưng Uông Uông chỉ có mình tôi thôi…. Cho nên…. Tôi sẽ không bỏ rơi Uông Uông đâu….”
Mặc dù cảm giác có hơi là lạ, nhưng nhìn gương mặt bình yên của Uông Uông lúc ngủ, cuối cùng Vương An An cũng không đẩy anh ra.
Sáng hôm sau, Vương An An mơ hồ nghe thấy tiếng mặc quần áo. Cô dụi dụi mắt, nhìn rèm cửa sổ bên trái giường đã được kéo lại, nhưng vẫn thấy thấp thoáng ánh mặt trời bên ngoài.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, cô ngái ngủ ngồi dậy.
Đồng thời não cũng bắt đầu hoạt động.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Uông Uông không biết đã dậy từ lúc nào.
Hơn nữa anh còn đang đứng bên giường nhanh chóng mặc quần áo.
Mặc quần áo, thắt lưng, cổ áo, tay áo, vừa mặc vừa sửa sang chỉn chu.
Vương An An không ngờ nhìn đàn ông mặc quần áo lại vui mắt đến vậy, nhưng cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bộ quần áo Uông Uông mặc hôm qua không phải đã được giặt đang để trên bàn hong khô sao?
Hơn nữa bộ quần áo bây giờ anh đang mặc hình như không giống bộ hôm qua?
Trong khi cô còn đang tự hỏi thì Uông Uông quay đầu lại, vừa thắt cà vạt vừa nhàn nhạt liếc cô một cái.
Anh máy móc nói: “Sáng này tôi còn phải đi họp, tôi đã bảo trợ lý mang quần áo đến, quần áo của cô trên sofa. Sau khi thay đồ xong, cô đến phòng ăn tầng ba ăn sáng, tôi để lại một chiếc xe, cô muốn đi đâu cứ nói với tài xế.”
Vương An An giật mình, mờ mịt nhìn Uông Uông, sau đó mới phản ứng kịp. Trời ạ!!!!
Người này không phải Uông Uông.
Là Cố Ngôn Chi! ! !
Không hiểu vì sao, mặc dù cô đã mặc chiếc áo choàng tắm cực dày, nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt chăn vào người.
Nhất là khi Cố Ngôn Chi đến gần cô, cả người cô liền cứng đờ, giống như hôm qua cô và Cố Ngôn Chi đã xảy ra chuyện gì đó vậy.
Nhưng sự thật thì chẳng có gì xảy ra cả mà!
Đầu cô bắt đầu đảo lộn, bỗng dưng cảm thấy mình ở trên giường thế này thật quá ngu ngốc….
Nhưng nếu xuống giường…. Cô vẫn còn đang mặc áo choàng tắm….
Dù tối qua cô và Uông Uông ngủ chung cũng không căng thẳng bằng việc đứng cách Cố Ngôn Chi một khoảng như lúc này.
Cố Ngôn Chi không nói gì, thấy cô ngồi trên giường không nhúc nhích, liền đến sofa cầm lấy bộ quần áo đặt ra đầu giường.
Sau khi để xuống, anh ta còn nhàn nhạt liếc cô một cái, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau anh ta liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nếu như không phải biết rõ tính cách của anh ta, Vương An An quả thật sẽ cho rằng anh ta đang xấu hổ….
Vương An An lập tức đề cao cảnh giác.
Cô rất sợ Cố Ngôn Chi sẽ lại châm chọc cô. Lần trước anh ta nói sẽ ‘tặng’ cô một đứa con, giờ cô lại ngủ chung giường với anh ta….
Tên Cố độc miệng này không độc chết cô mới là lạ?
Nhưng Cố Ngôn Chi cũng không nói gì, mà hình như còn không dám nhìn cô, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đã đến mức này rồi mà tên Cố Ngôn Chi kia vẫn không chịu rời đi, cứ đứng bên cạnh mép giường không nhúc nhích một lúc lâu.
Vương An An cũng không biết anh ta có ý gì, nếu muốn mắng thì mắng đi, hay là còn đang chờ cảm hứng nổi lên?
Thật may là cuối cùng Cố Ngôn Chi cũng rời đi, lúc này Vương An An mới thở dài một hơi, quả thật là sợ chết cô rồi.
Nhảy từ trên giường xuống, Vương An An cũng không mặc bộ quần áo mà Cố Ngôn Chi sai người mang đến, dù sao thì quần áo của cô trong phòng tắm cũng đã khô rồi. Sau khi mặc xong, Vương An An cũng không có tâm trạng ăn sáng, chiếc xe kia, cô càng không cần.
Cô trốn tên Cố Ngôn Chi này còn không kịp đấy. Điều làm cô khó hiểu là chính cô cũng không biết mình sợ Cố Ngôn Chi ở điểm nào. Rõ ràng bị anh chọc tức đến nghiến răng, đáng lẽ gặp thì phải mắng cho anh ta vài câu, nhưng vừa rồi chỉ nhìn anh ta đứng đó thôi cô cũng đã hốt hoảng đến mức dựng cả tóc gáy rồi. Đúng là mất mặt mà.
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi khách sạn, lúc Vương An An đứng bên đường gọi xe, lại thấy oan gia ngõ hẹp.
Sao mà khéo thế, cô lại gặp Tống Vi Vi.
Nhưng lần này Tống Vi Vi cũng đi ra từ khách sạn, hơn nữa còn thân mật khoác tay một người đàn ông.
Nhìn dáng vẻ kia, hơn nữa lại vào tầm giờ này, Vương An An đoán Tống Vi Vi qua đêm cùng người đàn ông đó ở đây. Hóa ra bây giờ Tống Vi Vi không còn giả làm ngọc nữ thuần khiết nữa à?
Người đàn ông kia không phải là Tiểu Khải - ông chủ công ty gì đó mà mẹ cô nhắc tới chứ? Cái người rất có tiền, còn mời khách giúp nhà Tống Vi Vi ấy?
Vừa nghĩ tới đó, cô liền tò mò nhìn chằm chằm Tống Vi Vi. Ngược lại Tống Vi Vi cũng để ý thấy Vương An An đang đứng bên đường chờ xe.
Hai người giống như đang so tài, ánh mắt toé lửa giao nhau giữa không trung mấy lần rồi.
Vương An An dùng sức trợn mắt nhìn cô ta.
Nhưng Tống Vi Vi này cũng lợi hại, kênh kiệu cùng người đàn ông kia ngồi vào chiếc BMW như khoe khoang, sau đó còn cố ý lái xe chạy sát qua bên người Vương An An.
Chiếc xe kia lái rất nhanh, làm Vương An An hơi hốt hoảng.
Vương An An không ngờ sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy, cô tức giận giơ ngón giữa về phía chiếc xe kia.
Cô buồn bực vẫy một chiếc taxi, sau khi vội vàng chạy tới công ty liền không suy nghi linh tinh nữa. Công việc thì nhiều, cô bận đến mức đầu óc choáng váng, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới Uông Uông mà thôi. Cô luôn canh cánh trong lòng, nếu Uông Uông là người bình thường, cô chắc chắn đã gọi điện thoại cho Uông Uông rồi, nhưng bây giờ không được….
Uông Uông vẫn chưa xuất hiện, cô phải đợi Cố Ngôn Chi đi ngủ mới có thể…..
Nghĩ vậy, Vương An An liền cảm thấy hâm mộ những đôi tình nhân kia, ít nhất họ có thể liên lạc với người mình thích bất cứ lúc nào, còn cô lại phải chia sẻ với người khác….
Lúc nghỉ trưa, cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới rất khách khí, nói mình là trợ lý của Cố Ngôn Chi.
Khi anh ta nói mình tên Thời Cẩn, Vương An An lập tức nhớ ra, đó không phải là người đi cùng Cố Ngôn Chi tới nhà cô hôm đầu tiên đó sao?
Thời Cẩn nói năng rất khách sáo, nhất quyết muốn lặn lội xa xôi đến đưa cho cô một món đồ cô để quên ở khách sạn.
Vương An An nghĩ mãi không nhớ ra mình bị mất cái gì, đến lúc đồ được mang đến cô mới phát hiện hoá ra mình chỉ bị mất một cái kẹp tóc nhỏ mà thôi. Chính cô cũng không để ý đến, lúc đó mua có mấy đồng, còn chưa bằng tiền xăng từ đó đến đây….
Cô vội vàng nhận lấy, sau đó xin lỗi nói: “Làm phiền anh rồi, chỉ vì một vật nhỏ như vậy….”
"Thật ra thì. . . . . ." Vẻ mặt Thời Cẩn liền chuyển sang nghiêm túc, thậm chí còn hơi khom lưng xuống, dáng vẻ xin lỗi nói: "Anh Cố còn dặn tôi chuyển đến cho cô Vương một câu…”
Vương An An hả một tiếng.
Thời Cẩn nói tiếp: "Anh Cố đã có vị hôn thê, cho nên anh Cố. . . . . . Xin cô Vương An An hãy chú ý hành vi của mình một chút, đừng làm bất cứ chuyện gì khiến người khác hiểu lầm….”
Vương An An à lên một tiếng, giống như bị người đối diện tát một phát. Cô ghét nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm đôi lứa người ta….
Nhưng cô cũng không ngờ đời mình cũng có lúc bị người ta nói như vậy, mặt cô liền đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khó chịu…..
Cô cúi đầu, cảm thấy mình mất mặt vô cùng, quả thật không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy rất uất ức, cô cũng đâu có muốn dính dáng gì đến Cố Ngôn Chi…
Ngày hôm qua là cô cùng với Uông Uông chứ….
Cô mấp máy miệng muốn giải thích: "Tôi chưa từng nghĩ. . . . . ."
"Cô Vương, lời tôi muốn nói đã nói xong.” Thời Cẩn lại cười cười xin lỗi, sau đó định quay người đi.
Nhưng Vương An An chợt hiểu ra gì đó, cô lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Cẩn nói: “Nhưng…. Nhưng Uông Uông cũng có quyền kết bạn, Cố Ngôn Chi có vị hôn thê… Uông Uông cũng có. . . . . ."
Cô chắc chắn Uông Uông cũng không biết chuyện vị hôn thê gì gì đó, nếu không Uông Uông nhất định sẽ nói cho cô biết.
"Vậy phiền anh chuyển lại… cho anh Cố câu này được không?” Vương An An hít một hơi thật sâu. Lúc sáng cô đã mất thể diện quá rồi, cơ hội tốt để mắng thẳng mặt Cố Ngôn Chi cũng đã mất, lần này cô quyết định nói: “Làm phiền anh nói cho anh ta biết, anh ta rất lợi hại, vừa giỏi vừa có tiền, có nhiều người thích anh ta như vậy, vây quanh anh ta như vậy… Người nhà bạn bè cấp dưới… Anh ta đều có, nhưng Uông Uông chỉ có mình tôi thôi…. Cho nên…. Tôi sẽ không bỏ rơi Uông Uông đâu….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook