Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
-
Chương 11
Mặc dù Vương An An rất muốn giúp đỡ Uông Uông, nhưng cô vốn không phải người khôn khéo nên cũng chỉ có thể chỉ bừa.
Cô muốn giúp Uông Uông tìm được mục tiêu trong cuộc sống. Nếu Uông Uông là người bình thường, cô nhất định sẽ tích cực đề nghị Uông Uông đi tìm việc.
Nhưng dù sao Uông Uông cũng khác người bình thường, thời điểm Uông Uông xuất hiện khá thất thường nên không thể ra ngoài làm việc được. Tuy Cố Ngôn Chi độc mồm độc miệng thật nhưng thân phận và địa vị của anh ta rất cao, cô lôi kéo Uông Uông ra ngoài tìm việc, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt cho Uông Uông.
Vương An An nghĩ trước mắt nên tìm cho Uông Uông một sở thích gì đó, ví dụ như bình thường cô thích xem phim, lên mạng, nếu Uông Uông cũng có một sở thích vậy anh sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Vương An An vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Uông Uông về những sở thích kia, ví dụ như đồng nghiệp của cô thích hát, Diệp Song thích những môn vận động ngoài trời, cô đều kể cho Uông Uông nghe.
Nhưng Uông Uông không hề cảm thấy hứng thú, chỉ khi nhắc đến những sở thích của Vương An An hai mắt Uông Uông mới sáng rực lên, tràn đầy hứng thú nói: "Phim à, em thích xem phim gì, anh cũng muốn xem thử."
Vương An An không ngờ Uông Uông cũng giống mình, vội vàng khoa tay giới thiệu: "Anh có muốn xem Friends không? Hiện tại có series The Big Bang Theory đang nổi tiếng cũng hay cực... Còn phim truyền hình trong nước, chắc đàn ông con trai các anh sẽ thích thể loại hành động đột kích, mấy thể loại đó rất gay cấn..."
Uông Uông nhìn Vương An An không chớp mắt.
Vương An An bị anh nhìn đến mức nổi da gà, cô biết Uông Uông rất thích mình, nhưng không cần khoa trương đến vậy chứ?
Cô vẫn tiếp tục nói: "Những bộ này anh phải tự xem thì mới hiểu được.... Uông Uông à, cuộc sống rất thú vị, tình trạng của anh tuy đặc biệt, nhưng so với những người tàn tật bẩm sinh, những người tai không thể nghe, mắt không thể nhìn kia, anh may mắn hơn họ nhiều, ít nhất thân thể của anh lành lặn khỏe mạnh. Cho nên anh đừng nghĩ đến những chuyện không vui, mặc kệ người nhà họ Cố đối xử với anh thế nào, cuộc đời anh là của anh, bất kể thế nào, chỉ cần lúc anh còn ý thức, anh cũng phải nỗ lực sống, cho dù chỉ có một giây, chỉ có một giờ, anh cũng khiến để mình vui vẻ."
Uông Uông im lặng nhìn cô.
Vương An An có chút đỏ mặt, trông cô có vẻ rất thích nói những câu mạnh miệng như vậy, nhưng cô thực sự nghĩ như vậy. Nếu đã phải chia sẻ thân thể với người khác, vậy lại càng phải sống sao cho vui vẻ hơn. Thời gian vốn dĩ không nhiều, nếu lúc nào cũng buồn rầy chẳng phải càng lãng phí sao?
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi dạo một vòng.
Vương An An vẫn kiên quyết cố gắng làm Uông Uông vui vẻ, chỉ cần Uông Uông thích cái gì, cô sẽ ghi nhớ trong đầu, tự nhủ lần sau nhất định sẽ mua cho Uông Uông.
Một mặt cô thông cảm với Uông Uông, mặt khác cô luôn cảm thấy mình nên tặng lại cho Uông Uông chút gì đó báo đáp những thứ lần trước Uông Uông tặng cô mới phải.
Sau khi Vương An An về nhà, không ngờ lại thấy mẹ cô đang ngồi xâu vòng hạt cườm.
Đó là loại hạt cườm chuyên dùng để tạo hình thủ công, lúc cô lên đại học gia đình đã từng phải làm vòng kiểu này. Khi ấy, gia đình cô còn khó khăn, thỉnh thoảng phải làm mấy việc này để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng bây giờ nhà cô đã không thiếu tiền như trước kia nữa rồi, đâu phải làm việc này. Huống chi mẹ cô đã bị viễn thị, buổi tối nhìn không rõ.
Vương An An nhắc mẹ mấy câu, nào ngờ cô vừa dứt lời, mẹ cô liền nói: “Cô mới đi làm được vài ngày liền coi thường chút tiền này phải không? Không biết cái gì là tiết kiệm sao? Mẹ xem ti vi, tay làm chút việc, có thể rèn luyện đầu óc… Hơn nữa nhà chúng ta không ai làm ra tiền. Nhà Tống Vi Vi tuy thất đức, nhưng con gái nhà người ta biết xoay xở. Nhìn mà xem, mới có mấy ngày, nháy mắt người ta đã lại túm được một ông chủ của một công ty nhỏ giàu có rồi. Mấy ngày trước nhà họ Tống mời hàng xóm cũ đến ăn mừng nhà mới, cơm ngon rượu ngon, một bữa đến hơn một vạn…. Hàng xóm cũ trước đây đều đến, sau khi ăn cơm xong, nhà họ Tống kia còn tặng rượu. Đến cả nhà đối diện, nhà trên tầng, nhà dưới tầng nhà ta đều tặng, chỉ bỏ qua mỗi nhà mình. Ngay cả mấy người hay đánh cờ với cha cô cũng bị ba Tống Vi Vi gọi đi uống rượu… Vậy nên cha cô mới chán, vì chuyện này mà khó chịu mấy ngày nay…”
Đến giờ Vương An An biết chuyện này, cô còn cho rằng từ chuyện lần trước, nhà họ Tống đã dừng lại rồi.
Cô im lặng một lát, sau đó nói: “Bọn họ đúng là tim thối phổi nát hết thuốc chữa, đây chẳng phải là lấy tiền mua chuộc người khác sao, có gì hay chứ?”
Ngược lại mẹ cô lại thở dài nói tiếp: "Có tiền muốn gì cả được, xã hội bây giờ là vậy. Con người ấy à, thấy tiền là sáng mắt, ai quan tâm nhà họ Tống thế nào, chỉ cần có ăn có uống là kéo nhau đến.”
Nói xong bà Vương liếc Vương An An một cái, Vương An An ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống cạnh bà, giúp bà xâu hạt cườm.
Mẹ cô nói tiếp: "Mẹ không mong con lấy người giàu có, chỉ cần con lấy được một người bình thường, sống ngay thẳng là được. Con cũng không biết sốt ruột gì cả, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi bời với đám bạn, cũng không biết tiết kiệm ít tiền…”
Vương An An im lặng, cô không biết là do mình quá ngốc hay là do dây thần kinh của mình quá thô mà cô không hề hâm mộ mấy người có tiền kia.
Có lẽ do cô quá AQ rồi. Lúc mới đi làm, cô thấy đồng nghiệp nhịn ăn cơm dành tiền mua một cái túi xách cực đắt, đã cười cô ấy.
Nhưng sau một thời gian, làm việc cùng đồng nghiệp kia lâu, Vương An An mới phát hiện thì ra cô ấy chỉ thích những món đồ sành điệu kia mà thôi.
Theo như lời cô ấy thì một cái túi xách tốt không chỉ đắt, mà còn độc đáo nhờ thiết kế đặc biệt do nhà thiết kế tỉ mỉ tạo ra, cầm trên tay có thể nâng cao đẳng cấp của người dùng nó.
Mặc dù cô vẫn không hiểu lắm, nhưng từ đó về sau cô không nói chuyện với với người đồng nghiệp nhịn ăn để mua mấy món xa xỉ đó nữa. Đó là cách sống mà cô không tài nào hiểu nổi.
Cô cũng không cảm thấy kiểu sống bình dân của mình có gì không tốt, có ăn có uống, tinh thần thanh thản thoải mái là được rồi.
Có lẽ cô không có khí chất thật, cô cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng tốt, chẳng cần phải thay đổi cái gì cả.
Nhưng sau khi tâm sự với mẹ, Vương An An thật sự bị kích thích.
Sau khi xâu hạt cườm với mẹ một lúc, Vương An An về phòng, vừa vào phòng thì Uông Uông đã gọi điện thoại tới.
Vương An An không giấu Uông Uông chuyện gì, cô thuận miệng kể cho Uông Uông nghe chút chuyện về Tống Vi Vi.
Uông Uông cũng không nói gì, chỉ nhẹ giọng hỏi Vương An An: "Hay anh mời hàng xóm em ăn cơm được không?”
"Được cái gì?” Vương An An cười, “Tôi ăn no rửng mỡ à mà làm cái chuyện đó. Chỉ là tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao có những người lại cảm thấy con gái gả cho một người đàn ông nhiều tiền là thành công nhỉ, muốn giàu cũng không nên làm như vậy. Chưa kể tiền đó là tài sản trước hôn nhân, huống chi hiện giờ đàn ông càng có tiền càng đồi bại, bao vài ba cô tình nhân, đến lúc thấy môn không đăng hộ không đối liền tùy tiện tìm cớ đá người ta đi….”
Uông Uông ở đầu bên kia không nói gì. Đối với chuyện của Tống Vi Vi, từ trước tới anh luôn thờ ơ, ngược lại sau khi nghe Vương An An kể chuyện xâu hạt cườm, liền cảm thấy hứng thú hỏi cô mấy câu.
Vương An An không nhịn được nói thêm vài câu. Cách đây rất lâu cô đã từng phải xâu loại hạt cườm đó. Khi ấy còn mang đến kỳ túc xá để mọi người cùng nhau xâu, mọi người vừa làm vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô nói nhỏ với Uông Uông: "Vòng này không tính theo chiếc đâu, nhiều hạt như vậy ai mà đếm nổi, người ta toàn tính theo cân. Đơn giản thì một cân mười đồng, phức tạp có thể được gấp đôi. Nhưng muốn kiếm tiền bằng việc này cũng không dễ, có khi sai một hạt là phải làm lại từ đầu.”
Ai ngờ nói xong càng khiến Uông Uông hứng thú hơn, kiên quyết đòi xem Vương An An xâu hạt cườm bằng được.
Nghe giọng anh liền cảm thấy anh giống như một đứa trẻ.
Vương An An cũng chiều theo ý anh, giống như người chị cưng chiều đứa em trai. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, liền thoải mái đồng ý. Sau khi hẹn gặp Uông Uông, Vương An An liền đem theo một túi hạt cườm ra ngoài.
Lần này hai người hẹn gặp nhau ở công viên, thời tiết càng ngày càng nóng, cho dù lúc này đã rất muộn rồi, nhưng trong công viên cũng vẫn còn không ít người.
Nơi đây là công viên đi dạo bình thường, hai người liền tìm một chiếc ghế đá, ngồi đối diện nhau, vừa tán gẫu vừa xâu hạt cườm.
Điều khiến Vương An An ngạc nhiên là Uông Uông thật quá siêu. Anh rất khéo tay, chỉ vài bước đơn giản đã xâu được thành những kiểu dáng rất đặc biệt.
Ánh mắt của Uông Uông vẫn luôn trong veo như thế, lúc làm việc cũng vô cùng chuyên chú nghiêm túc.
Anh cúi đầu, những ngón tay thon dài linh hoạt xâu những hạt cườm long lanh tinh xảo kia lại với nhau.
Rõ ràng là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất lịch sự nho nhã, quả thật rất giống một cô gái vừa dịu dàng vừa ít nói.
Vương An An không hiểu mình bị làm sao, sao lại bỗng dưng bị dáng vẻ chăm chú của Uông Uông hấp dẫn.
Cô không kìm chế được nhìn Uông Uông mấy lần, lông mi thật dài, ngũ quan xinh xắn, dù là một bộ phận hay tổng thể đều rất ưu nhiền, da còn rất đẹp nữa. Xem ra Uông Uông đúng là một chàng trai tuấn tú khiến người ta động lòng.
Hơn nữa Uông Uông làm vô cùng tốt, chỉ ngồi trong công viên xâu mấy cái thôi mà đã có người tới hỏi giá rồi.
Kỳ diệu nhất là những người đó chỉ tò mò hỏi xem mua ở đâu, vậy mà Uông Uông lại rất tự nhiên giới thiệu những sản phẩm mình làm.
Vương An An nhìn đến ngẩn người, trong lòng thầm nói cái tên Uông Uông này quả thật cũng quá biết làm ăn.
Diện mạo của Uông Uông rất bắt mắt, một người đàn ông trẻ tuổi khí chất thanh tú như vậy, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, lúc nhìn người ta sao có thể không khiến người ta trả giá cao cơ chứ.
Vương An An kinh ngạc không nói thành lời. Sau khi đám người mua hàng đi hết, cô mới chớp mắt hỏi: “Không thể nào, chưa già đã bán được? Hơn nữa giá bán còn không thấp đâu…”
"À….” Dường như Uông Uông chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Từ nhỏ anh đã hay gặp may mắn, mua xổ số lúc nào cũng trúng chút giải thưởng, hơn nữa anh còn từng làm hợp đồng tương lai [1] với người ta…”
[1] Hợp đồng tương lai - Futures là nghĩa vụ mua hoặc bán một hàng hoá cụ thể nào đó, ví dụ như: ngũ cốc, vàng hay trái phiếu Kho bạc trong một ngày nào đó theo một giá đã được xác lập trước.
Vương An An quả thật muốn ngất mất, số liệu Uông Uông vừa mới nói còn dùng cả từ chuyên môn, cô nghe như vịt nghe sấm. Cô vẫn luôn cho rằng Uông Uông là một đứa trẻ, hơn nữa cô còn nhớ lúc Uông Uông xảy ra chuyện, anh cũng chỉ là một học sinh tiểu học thôi. Trẻ con nhỏ như vậy đã biết làm, ăn quản lý tài sản rồi sao?
Cô không nhịn được nhìn Uông Uông một lượt từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm nói: “Anh như thiên tài vậy đó….”
"Anh chính là thiên tài mà." Không ngờ Uông Uông lại có thể thản nhiên thừa nhận.
Vương An An méo mặt, Uông Uông này không cần thiết phải thần kỳ vậy chứ…..
Ngược lại Uông Uông vẫn bình tĩnh nói: “Có điều Cố Ngôn Chi cũng rất lợi hại, anh đã xem vài tài liệu của anh ta, phong cách làm việc của anh ta cũng không tồi.”
Lần này Vương An An càng kinh ngạc hơn, cô không ngờ Uông Uông lại có liên hệ với Cố Ngôn Chi. Cô cho rằng giữa hai nhân cách, nhất là nhân cách như Uông Uông và Cố Ngôn Chi, bọn họ nhất định sẽ né tránh lẫn nhau.
Cô tò mò hỏi thử.
Uông Uông lại có vẻ rất thản nhiên, nói: “Không phải, anh muốn biết cái gì anh ta sẽ cho anh biết… Hơn nữa mỗi khi tỉnh lại, anh đều lục lọi mọi thứ xung quanh, có thể tìm được địa chỉ của em chính là nhờ xem tài liệu của anh ta mới tìm được.”
"Địa chỉ của tôi?" Vương An An đoán Cố Ngôn Chi sẽ điều tra tình hình của mình, nhưng khi nghe Uông Uông nói đã xem qua những thứ kia, cô tò mò không nhịn được hỏi, “Cố Ngôn Chi đã điều tra những gì về tôi? Phải rồi, anh ta rất ghét tôi, bởi vì anh ta bảo Tống Vi Vi học mấy môn mỹ thuật âm nhạc gì gì đó, mà tôi thì không biết những thứ kia, chắc là anh ta cảm thấy tôi rất thô tục nhỉ?”
Uông Uông không trực tiếp trả lời, mà chỉ nhìn Vương An An. Từ trước tới nay, mỗi lần anh nhìn cô đều là ánh mắt dịu dàng mềm mại, duy chỉ có lúc này đây vẻ mặt của anh lại có chút khang khác, “Còn em, em thấy anh ta thế nào?”
Vương An An chợt cảm thấy kỳ lạ, từ trước tới nay Uông Uông đều rất yếu ớt, nhưng bây giờ cô có cảm giác dường như Uông Uông có chút sắc bén.
Cô vội trả lời: “Anh ta ấy à, cảm giác anh ta không cùng một thế giới với tôi. Hơn nữa anh ta rất độc mồm, nói chuyện vừa không khách khí vừa lạnh lùng.”
Vương An An chợt dừng lại, có lẽ cô cảm thấy mình nói hơi quá đáng, vội vàng sửa lại: “Nhưng anh ta cũng xuất sắc lắm, trẻ như vậy đã buôn bán lớn, dù sao cũng không cùng đẳng cấp với loại người như tôi….”
Vương An An nói tới đây, chợt có cảm giác bầu không khí xung quanh rất quái lạ.
Khi tới bọn họ đã chọn một vị trí vắng vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có người qua lại, nhưng hiện giờ đã không còn ai nữa rồi.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ba bốn người đàn ông từ con đường đá bên cạnh đi tới.
Cô chú ý tới những người này bởi công viên này chủ yếu là mấy ông bà lão hoặc đám thanh niên trẻ tuổi tới hẹn hò, cùng lúc xuất hiện ba bốn người đàn ông vạm vỡ thế này rất ít gặp, hơn nữa trên người họ còn tỏa ra cảm giác nguy hiểm.
Ngay lập tức cô liền cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì mấy người kia đã đến gần.
Tên đi đầu gần như trong chớp mắt đã đến rồi.
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Không biết người đó lấy đâu ra con dao đâm về phía sau lưng Uông Uông.
Vương An An sợ ngây người, nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, ném đống hạt cườm trong tay vào mặt tên kia.
Nhân lúc hắn ta né tránh, Vương An An bất chấp, kéo tay Uông Uông chạy về phía con đường nhỏ bên cạnh.
Cô muốn giúp Uông Uông tìm được mục tiêu trong cuộc sống. Nếu Uông Uông là người bình thường, cô nhất định sẽ tích cực đề nghị Uông Uông đi tìm việc.
Nhưng dù sao Uông Uông cũng khác người bình thường, thời điểm Uông Uông xuất hiện khá thất thường nên không thể ra ngoài làm việc được. Tuy Cố Ngôn Chi độc mồm độc miệng thật nhưng thân phận và địa vị của anh ta rất cao, cô lôi kéo Uông Uông ra ngoài tìm việc, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt cho Uông Uông.
Vương An An nghĩ trước mắt nên tìm cho Uông Uông một sở thích gì đó, ví dụ như bình thường cô thích xem phim, lên mạng, nếu Uông Uông cũng có một sở thích vậy anh sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Vương An An vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Uông Uông về những sở thích kia, ví dụ như đồng nghiệp của cô thích hát, Diệp Song thích những môn vận động ngoài trời, cô đều kể cho Uông Uông nghe.
Nhưng Uông Uông không hề cảm thấy hứng thú, chỉ khi nhắc đến những sở thích của Vương An An hai mắt Uông Uông mới sáng rực lên, tràn đầy hứng thú nói: "Phim à, em thích xem phim gì, anh cũng muốn xem thử."
Vương An An không ngờ Uông Uông cũng giống mình, vội vàng khoa tay giới thiệu: "Anh có muốn xem Friends không? Hiện tại có series The Big Bang Theory đang nổi tiếng cũng hay cực... Còn phim truyền hình trong nước, chắc đàn ông con trai các anh sẽ thích thể loại hành động đột kích, mấy thể loại đó rất gay cấn..."
Uông Uông nhìn Vương An An không chớp mắt.
Vương An An bị anh nhìn đến mức nổi da gà, cô biết Uông Uông rất thích mình, nhưng không cần khoa trương đến vậy chứ?
Cô vẫn tiếp tục nói: "Những bộ này anh phải tự xem thì mới hiểu được.... Uông Uông à, cuộc sống rất thú vị, tình trạng của anh tuy đặc biệt, nhưng so với những người tàn tật bẩm sinh, những người tai không thể nghe, mắt không thể nhìn kia, anh may mắn hơn họ nhiều, ít nhất thân thể của anh lành lặn khỏe mạnh. Cho nên anh đừng nghĩ đến những chuyện không vui, mặc kệ người nhà họ Cố đối xử với anh thế nào, cuộc đời anh là của anh, bất kể thế nào, chỉ cần lúc anh còn ý thức, anh cũng phải nỗ lực sống, cho dù chỉ có một giây, chỉ có một giờ, anh cũng khiến để mình vui vẻ."
Uông Uông im lặng nhìn cô.
Vương An An có chút đỏ mặt, trông cô có vẻ rất thích nói những câu mạnh miệng như vậy, nhưng cô thực sự nghĩ như vậy. Nếu đã phải chia sẻ thân thể với người khác, vậy lại càng phải sống sao cho vui vẻ hơn. Thời gian vốn dĩ không nhiều, nếu lúc nào cũng buồn rầy chẳng phải càng lãng phí sao?
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi dạo một vòng.
Vương An An vẫn kiên quyết cố gắng làm Uông Uông vui vẻ, chỉ cần Uông Uông thích cái gì, cô sẽ ghi nhớ trong đầu, tự nhủ lần sau nhất định sẽ mua cho Uông Uông.
Một mặt cô thông cảm với Uông Uông, mặt khác cô luôn cảm thấy mình nên tặng lại cho Uông Uông chút gì đó báo đáp những thứ lần trước Uông Uông tặng cô mới phải.
Sau khi Vương An An về nhà, không ngờ lại thấy mẹ cô đang ngồi xâu vòng hạt cườm.
Đó là loại hạt cườm chuyên dùng để tạo hình thủ công, lúc cô lên đại học gia đình đã từng phải làm vòng kiểu này. Khi ấy, gia đình cô còn khó khăn, thỉnh thoảng phải làm mấy việc này để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng bây giờ nhà cô đã không thiếu tiền như trước kia nữa rồi, đâu phải làm việc này. Huống chi mẹ cô đã bị viễn thị, buổi tối nhìn không rõ.
Vương An An nhắc mẹ mấy câu, nào ngờ cô vừa dứt lời, mẹ cô liền nói: “Cô mới đi làm được vài ngày liền coi thường chút tiền này phải không? Không biết cái gì là tiết kiệm sao? Mẹ xem ti vi, tay làm chút việc, có thể rèn luyện đầu óc… Hơn nữa nhà chúng ta không ai làm ra tiền. Nhà Tống Vi Vi tuy thất đức, nhưng con gái nhà người ta biết xoay xở. Nhìn mà xem, mới có mấy ngày, nháy mắt người ta đã lại túm được một ông chủ của một công ty nhỏ giàu có rồi. Mấy ngày trước nhà họ Tống mời hàng xóm cũ đến ăn mừng nhà mới, cơm ngon rượu ngon, một bữa đến hơn một vạn…. Hàng xóm cũ trước đây đều đến, sau khi ăn cơm xong, nhà họ Tống kia còn tặng rượu. Đến cả nhà đối diện, nhà trên tầng, nhà dưới tầng nhà ta đều tặng, chỉ bỏ qua mỗi nhà mình. Ngay cả mấy người hay đánh cờ với cha cô cũng bị ba Tống Vi Vi gọi đi uống rượu… Vậy nên cha cô mới chán, vì chuyện này mà khó chịu mấy ngày nay…”
Đến giờ Vương An An biết chuyện này, cô còn cho rằng từ chuyện lần trước, nhà họ Tống đã dừng lại rồi.
Cô im lặng một lát, sau đó nói: “Bọn họ đúng là tim thối phổi nát hết thuốc chữa, đây chẳng phải là lấy tiền mua chuộc người khác sao, có gì hay chứ?”
Ngược lại mẹ cô lại thở dài nói tiếp: "Có tiền muốn gì cả được, xã hội bây giờ là vậy. Con người ấy à, thấy tiền là sáng mắt, ai quan tâm nhà họ Tống thế nào, chỉ cần có ăn có uống là kéo nhau đến.”
Nói xong bà Vương liếc Vương An An một cái, Vương An An ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống cạnh bà, giúp bà xâu hạt cườm.
Mẹ cô nói tiếp: "Mẹ không mong con lấy người giàu có, chỉ cần con lấy được một người bình thường, sống ngay thẳng là được. Con cũng không biết sốt ruột gì cả, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi bời với đám bạn, cũng không biết tiết kiệm ít tiền…”
Vương An An im lặng, cô không biết là do mình quá ngốc hay là do dây thần kinh của mình quá thô mà cô không hề hâm mộ mấy người có tiền kia.
Có lẽ do cô quá AQ rồi. Lúc mới đi làm, cô thấy đồng nghiệp nhịn ăn cơm dành tiền mua một cái túi xách cực đắt, đã cười cô ấy.
Nhưng sau một thời gian, làm việc cùng đồng nghiệp kia lâu, Vương An An mới phát hiện thì ra cô ấy chỉ thích những món đồ sành điệu kia mà thôi.
Theo như lời cô ấy thì một cái túi xách tốt không chỉ đắt, mà còn độc đáo nhờ thiết kế đặc biệt do nhà thiết kế tỉ mỉ tạo ra, cầm trên tay có thể nâng cao đẳng cấp của người dùng nó.
Mặc dù cô vẫn không hiểu lắm, nhưng từ đó về sau cô không nói chuyện với với người đồng nghiệp nhịn ăn để mua mấy món xa xỉ đó nữa. Đó là cách sống mà cô không tài nào hiểu nổi.
Cô cũng không cảm thấy kiểu sống bình dân của mình có gì không tốt, có ăn có uống, tinh thần thanh thản thoải mái là được rồi.
Có lẽ cô không có khí chất thật, cô cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng tốt, chẳng cần phải thay đổi cái gì cả.
Nhưng sau khi tâm sự với mẹ, Vương An An thật sự bị kích thích.
Sau khi xâu hạt cườm với mẹ một lúc, Vương An An về phòng, vừa vào phòng thì Uông Uông đã gọi điện thoại tới.
Vương An An không giấu Uông Uông chuyện gì, cô thuận miệng kể cho Uông Uông nghe chút chuyện về Tống Vi Vi.
Uông Uông cũng không nói gì, chỉ nhẹ giọng hỏi Vương An An: "Hay anh mời hàng xóm em ăn cơm được không?”
"Được cái gì?” Vương An An cười, “Tôi ăn no rửng mỡ à mà làm cái chuyện đó. Chỉ là tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao có những người lại cảm thấy con gái gả cho một người đàn ông nhiều tiền là thành công nhỉ, muốn giàu cũng không nên làm như vậy. Chưa kể tiền đó là tài sản trước hôn nhân, huống chi hiện giờ đàn ông càng có tiền càng đồi bại, bao vài ba cô tình nhân, đến lúc thấy môn không đăng hộ không đối liền tùy tiện tìm cớ đá người ta đi….”
Uông Uông ở đầu bên kia không nói gì. Đối với chuyện của Tống Vi Vi, từ trước tới anh luôn thờ ơ, ngược lại sau khi nghe Vương An An kể chuyện xâu hạt cườm, liền cảm thấy hứng thú hỏi cô mấy câu.
Vương An An không nhịn được nói thêm vài câu. Cách đây rất lâu cô đã từng phải xâu loại hạt cườm đó. Khi ấy còn mang đến kỳ túc xá để mọi người cùng nhau xâu, mọi người vừa làm vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô nói nhỏ với Uông Uông: "Vòng này không tính theo chiếc đâu, nhiều hạt như vậy ai mà đếm nổi, người ta toàn tính theo cân. Đơn giản thì một cân mười đồng, phức tạp có thể được gấp đôi. Nhưng muốn kiếm tiền bằng việc này cũng không dễ, có khi sai một hạt là phải làm lại từ đầu.”
Ai ngờ nói xong càng khiến Uông Uông hứng thú hơn, kiên quyết đòi xem Vương An An xâu hạt cườm bằng được.
Nghe giọng anh liền cảm thấy anh giống như một đứa trẻ.
Vương An An cũng chiều theo ý anh, giống như người chị cưng chiều đứa em trai. Cô cũng không nghĩ gì nhiều, liền thoải mái đồng ý. Sau khi hẹn gặp Uông Uông, Vương An An liền đem theo một túi hạt cườm ra ngoài.
Lần này hai người hẹn gặp nhau ở công viên, thời tiết càng ngày càng nóng, cho dù lúc này đã rất muộn rồi, nhưng trong công viên cũng vẫn còn không ít người.
Nơi đây là công viên đi dạo bình thường, hai người liền tìm một chiếc ghế đá, ngồi đối diện nhau, vừa tán gẫu vừa xâu hạt cườm.
Điều khiến Vương An An ngạc nhiên là Uông Uông thật quá siêu. Anh rất khéo tay, chỉ vài bước đơn giản đã xâu được thành những kiểu dáng rất đặc biệt.
Ánh mắt của Uông Uông vẫn luôn trong veo như thế, lúc làm việc cũng vô cùng chuyên chú nghiêm túc.
Anh cúi đầu, những ngón tay thon dài linh hoạt xâu những hạt cườm long lanh tinh xảo kia lại với nhau.
Rõ ràng là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất lịch sự nho nhã, quả thật rất giống một cô gái vừa dịu dàng vừa ít nói.
Vương An An không hiểu mình bị làm sao, sao lại bỗng dưng bị dáng vẻ chăm chú của Uông Uông hấp dẫn.
Cô không kìm chế được nhìn Uông Uông mấy lần, lông mi thật dài, ngũ quan xinh xắn, dù là một bộ phận hay tổng thể đều rất ưu nhiền, da còn rất đẹp nữa. Xem ra Uông Uông đúng là một chàng trai tuấn tú khiến người ta động lòng.
Hơn nữa Uông Uông làm vô cùng tốt, chỉ ngồi trong công viên xâu mấy cái thôi mà đã có người tới hỏi giá rồi.
Kỳ diệu nhất là những người đó chỉ tò mò hỏi xem mua ở đâu, vậy mà Uông Uông lại rất tự nhiên giới thiệu những sản phẩm mình làm.
Vương An An nhìn đến ngẩn người, trong lòng thầm nói cái tên Uông Uông này quả thật cũng quá biết làm ăn.
Diện mạo của Uông Uông rất bắt mắt, một người đàn ông trẻ tuổi khí chất thanh tú như vậy, nhất là đôi mắt sáng ngời kia, lúc nhìn người ta sao có thể không khiến người ta trả giá cao cơ chứ.
Vương An An kinh ngạc không nói thành lời. Sau khi đám người mua hàng đi hết, cô mới chớp mắt hỏi: “Không thể nào, chưa già đã bán được? Hơn nữa giá bán còn không thấp đâu…”
"À….” Dường như Uông Uông chợt nhớ ra điều gì đó nói: “Từ nhỏ anh đã hay gặp may mắn, mua xổ số lúc nào cũng trúng chút giải thưởng, hơn nữa anh còn từng làm hợp đồng tương lai [1] với người ta…”
[1] Hợp đồng tương lai - Futures là nghĩa vụ mua hoặc bán một hàng hoá cụ thể nào đó, ví dụ như: ngũ cốc, vàng hay trái phiếu Kho bạc trong một ngày nào đó theo một giá đã được xác lập trước.
Vương An An quả thật muốn ngất mất, số liệu Uông Uông vừa mới nói còn dùng cả từ chuyên môn, cô nghe như vịt nghe sấm. Cô vẫn luôn cho rằng Uông Uông là một đứa trẻ, hơn nữa cô còn nhớ lúc Uông Uông xảy ra chuyện, anh cũng chỉ là một học sinh tiểu học thôi. Trẻ con nhỏ như vậy đã biết làm, ăn quản lý tài sản rồi sao?
Cô không nhịn được nhìn Uông Uông một lượt từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm nói: “Anh như thiên tài vậy đó….”
"Anh chính là thiên tài mà." Không ngờ Uông Uông lại có thể thản nhiên thừa nhận.
Vương An An méo mặt, Uông Uông này không cần thiết phải thần kỳ vậy chứ…..
Ngược lại Uông Uông vẫn bình tĩnh nói: “Có điều Cố Ngôn Chi cũng rất lợi hại, anh đã xem vài tài liệu của anh ta, phong cách làm việc của anh ta cũng không tồi.”
Lần này Vương An An càng kinh ngạc hơn, cô không ngờ Uông Uông lại có liên hệ với Cố Ngôn Chi. Cô cho rằng giữa hai nhân cách, nhất là nhân cách như Uông Uông và Cố Ngôn Chi, bọn họ nhất định sẽ né tránh lẫn nhau.
Cô tò mò hỏi thử.
Uông Uông lại có vẻ rất thản nhiên, nói: “Không phải, anh muốn biết cái gì anh ta sẽ cho anh biết… Hơn nữa mỗi khi tỉnh lại, anh đều lục lọi mọi thứ xung quanh, có thể tìm được địa chỉ của em chính là nhờ xem tài liệu của anh ta mới tìm được.”
"Địa chỉ của tôi?" Vương An An đoán Cố Ngôn Chi sẽ điều tra tình hình của mình, nhưng khi nghe Uông Uông nói đã xem qua những thứ kia, cô tò mò không nhịn được hỏi, “Cố Ngôn Chi đã điều tra những gì về tôi? Phải rồi, anh ta rất ghét tôi, bởi vì anh ta bảo Tống Vi Vi học mấy môn mỹ thuật âm nhạc gì gì đó, mà tôi thì không biết những thứ kia, chắc là anh ta cảm thấy tôi rất thô tục nhỉ?”
Uông Uông không trực tiếp trả lời, mà chỉ nhìn Vương An An. Từ trước tới nay, mỗi lần anh nhìn cô đều là ánh mắt dịu dàng mềm mại, duy chỉ có lúc này đây vẻ mặt của anh lại có chút khang khác, “Còn em, em thấy anh ta thế nào?”
Vương An An chợt cảm thấy kỳ lạ, từ trước tới nay Uông Uông đều rất yếu ớt, nhưng bây giờ cô có cảm giác dường như Uông Uông có chút sắc bén.
Cô vội trả lời: “Anh ta ấy à, cảm giác anh ta không cùng một thế giới với tôi. Hơn nữa anh ta rất độc mồm, nói chuyện vừa không khách khí vừa lạnh lùng.”
Vương An An chợt dừng lại, có lẽ cô cảm thấy mình nói hơi quá đáng, vội vàng sửa lại: “Nhưng anh ta cũng xuất sắc lắm, trẻ như vậy đã buôn bán lớn, dù sao cũng không cùng đẳng cấp với loại người như tôi….”
Vương An An nói tới đây, chợt có cảm giác bầu không khí xung quanh rất quái lạ.
Khi tới bọn họ đã chọn một vị trí vắng vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có người qua lại, nhưng hiện giờ đã không còn ai nữa rồi.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ba bốn người đàn ông từ con đường đá bên cạnh đi tới.
Cô chú ý tới những người này bởi công viên này chủ yếu là mấy ông bà lão hoặc đám thanh niên trẻ tuổi tới hẹn hò, cùng lúc xuất hiện ba bốn người đàn ông vạm vỡ thế này rất ít gặp, hơn nữa trên người họ còn tỏa ra cảm giác nguy hiểm.
Ngay lập tức cô liền cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng thì mấy người kia đã đến gần.
Tên đi đầu gần như trong chớp mắt đã đến rồi.
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Không biết người đó lấy đâu ra con dao đâm về phía sau lưng Uông Uông.
Vương An An sợ ngây người, nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, ném đống hạt cườm trong tay vào mặt tên kia.
Nhân lúc hắn ta né tránh, Vương An An bất chấp, kéo tay Uông Uông chạy về phía con đường nhỏ bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook