Người Yêu Đào Hoa Của Tôi
-
Chương 3
"Được rồi, cô cũng nên khiêm tốn chút đi."
Đợi đến lúc rời khỏi đám đông, Tư Đồ Tĩnh quay sang Hồng Diệp nói, muốn nhắc cô cử chỉ không nên quá khoa trương, đỡ khiến người ta ghét bỏ.
“Khiêm tốn gì chứ? Em là học sinh mới chuyển trường mà." Hồng Diệp cười khanh khách, tự tán thưởng chính mình giả vờ khờ dại rất cao tay.
“Cô đấy!" Anh vươn ngón trỏ điểm nhẹ vào trán của cô, giọng điệu vô cùng dung túng.
"Em thì sao?" Cô bướng bỉnh hướng về phía anh, đôi mắt to linh động, trông rất thông minh, một gương mặt đã quen được nuông chiều chớp mắt đã xinh đẹp thế này.
Tư Đồ Tĩnh im lặng nhìn cô, ánh mắt đôi chút ngẩn ngơ.
"Này!" Cô vươn tay ra, chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ lại bị anh đẩy ra.
"Đừng đùa nữa! Trường học cấm học sinh có quan hệ yêu đương." Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thái độ nghiêm chỉnh nói.
"Ui, anh, anh......" Biết rồi à...... Hồng Diệp đang mang váy Scotland, hai tay đặt ở trên gấu váy, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh mở to, vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn anh.
Tư Đồ Tĩnh buông tay cô ra, không nói thêm gì nữa, đôi chân dài thẳng tắp sải chân bước nhanh về phía trước.
"Này, này...... Sao anh lại biết?" Hồng Diệp bất chấp, theo sát phía sau anh, muốn truy vấn anh về suy nghĩ của anh về chuyện tình yêu.
"Tùy duyên thôi!" Lười hưởng ứng những vấn đề như vậy, anh tiếp tục bước tiếp về phía trước.
"Sao lại tùy duyên được? Em không muốn tùy duyên, lúc còn ở Nhật Bản nhìn thấy ảnh của anh em đã mê mẩn, dù trước nay chưa từng quen biết hay nói chuyện qua dù chỉ một lần." Hồng Diệp theo sau Tư Đồ Tĩnh, nhõng nhẽo phản đối.
“Vậy thì hình như động lực chính của cô là cho rằng chúng ta có duyên phận với nhau!" Tư Đồ Tĩnh đang bước đi ở đằng trước mỉm cười, mở cửa phòng họp của hội học sinh, khom người nhường cô bước vào trước.
“Vâng, hình như là vậy." Hồng Diệp vui vẻ bước vào phòng họp, căn bản không phát hiện lúc trước đang bàn về việc gì.
"Thích uống gì? Hồng Trà Anh quốc được không?" Tư Đồ Tĩnh thần thái tự nhiên mở tủ chén ra, chọn phẩm trà.
"Em rất thích uống hồng trà!" Hồng Diệp chạy đến bên cạnh chàng trai cao ngất, ánh mắt nhìn vào các loại đồ uống trên quầy.
"Hương cỏ huân y, hoa hồng, việt quất hay hương hoa cúc?" Tư Đồ Tĩnh hơi nghiêng người, để cho Hồng Diệp tự chọn lựa.
Trong tủ có hơn mười loại trà hảo hạng rực rỡ muôn màu, theo tiêu chuẩn hoàng gia.
"Em muốn uống hồng trà!" Vươn ngón trỏ, Hồng Diệp cười hì hì chọn lựa lọ trà ướp hoa hồng Bulgari bằng thủy tinh.
"Khẩu vị không tệ! Là hương hoa hồng Bulgari." Anh cười cười, đi đến quầy bar nhỏ pha trà.
"Thật chứ? Em chọn đại đó." Hồng Diệp ngồi ở trên chiếc ghế cao cười ngây ngô, thưởng thức cảnh người trong mộng đang pha trà cực điêu luyện.
"Mang chút bánh quy qua đây nhé?" Tư Đồ Tĩnh tự nhiên sai bảo cô, không khí thực hòa hợp.
"Vâng, vâng!" Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, ngay lúc này đã hoàn toàn quên việc lúc trước cô đề nghị, tất cả phản ứng đều theo Tư Đồ Tĩnh, bỏ qua hết những vấn đề khác.
Hai người đang vui vẻ vừa ăn vừa uống thì Hồng Diệp mới nhớ tới có cái gì đó không đúng cho lắm......
“Không phải anh muốn dẫn em đi dạo quanh trường học sao?". Vừa cắn miếng bánh bích quy, Hồng Diệp vừa trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh - người đang dùng đồ ăn vừa từ chối khéo cô. Anh ta thật sự rất thâm hiểm mà!
“Phòng họp của Hội học sinh cũng là một bộ phận trong trường học mà!" Anh rất thản nhiên đáp lại.
Nuốt miếng bánh bích quy vào trong miệng, hớp vội tách trà, Hồng Diệp nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
" Còn tình cảm? Anh nói em chạy tới Đài Loan, tự đi tìm tình duyên...... Là đồ ngốc à?"
Quả nhiên có năng lực phân tích vấn đề!
Tư Đồ Tĩnh chăm chú nhìn Hồng Diệp đang có thái độ rõ ràng lại ngay thẳng đáng yêu, khóe miệng mỉm cười: "Trái với nội quy trường học sẽ bị đuổi học đó."
“Vậy thì...... Đừng cho người khác biết là được?" Bắt lấy tay anh, Hồng Diệp gấp gáp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Việc này....." Đối diện đôi mắt trong sáng của cô, Tư Đồ Tĩnh kinh ngạc khi thấy bản thân không hề bỏ tay cô ra, cũng không hề có cảm giác ghét cô cô.
"Muốn biết gấp vậy sao?" Nắm lấy tay cô, anh trêu.
“Ừ! Ghét anh ghê á, đùa giỡn với em rất vui sao? Thích thì thích, không thích là không thích...... nói rõ cho em biết khó khăn đến thế sao?" Hồng Diệp khổ sở đến độ sắp rơi nước mắt.
Cô đã nói với mẹ là bọn họ đang quen nhau rất tốt, bà căn bản không tin, còn nói cô chỉ đang nằm mơ......
Mẹ đã nói, nếu trong tuần này không nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh và cô cùng xuất hiện trên webcam chat trực tiếp với nhau, cô phải ngoan ngoãn quay trở về Nhật Bản.
"Bây giờ còn đang ở trường......" Nhìn thấy bộ dạng đức hạnh của cô, Tư Đồ Tĩnh rốt cục cũng mềm lòng.
"Ý của anh là......" Cô trông mong nhìn anh, trong đáy mắt còn chứa chan những giọt nước mắt.
“Nếu không thích em, tôi sẽ để em theo tôi từ nghỉ hè tới giờ sao?" Anh rốt cục đã nói ra, tự thừa nhận đối với cô cũng có cảm giác đặc biệt.
"Thật vậy không đó?" Cô muốn xác nhận, nhưng trong đáy mắt nước mắt bất giác vẫn từng giọt tuôn rơi.
"Thật đấy!" Anh vội ôm Hồng Diệp vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực của mình mà khóc "Có gì đâu, sao lại khóc nhè thế này?"
“Em vui mà!" Nép vào trong ngực anh, giọng nói mềm mại mang theo hưng phấn cùng rung động.
Chẳng lẽ anh không biết cô đã hao công phí sức đến cỡ nào sao? Mẹ chịu không nổi việc cô khóc lóc, miễn cưỡng đồng ý để cô quay về đây, trước đó bà còn nhờ công ty thám tử thay cô tìm hiểu về người nam sinh trong tấm ảnh, được biết Tư Đồ Tĩnh tư chất thông minh, thì ra cha của anh là bạn làm ăn với gia đình cô... Cô cùng Tư Đồ Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì.
Sau đó Lâm Nghi Trinh liền cùng chồng đề cập qua rằng hãy mang theo hai mẹ con tham gia bữa tiệc cổ đông, mượn cớ này để làm quen với cả nhà Tư Đồ Tĩnh luôn.
Nhận được mệnh lệnh của ba, tham gia buổi chiêu đãi doanh nhân, Tư Đồ Tĩnh cũng chẳng hiểu ra sao. Không phải nói sau khi anh tốt nghiệp đại học mới có thể gia nhập vào công ty của gia tộc sao? Anh đang còn học trung học chưa tốt nghiệp sao lại được mời dự tiệc? Nếu để cho các chú bác biết, không phải lại cùng ông nội ầm ĩ một trận sao?
Mà ba chỉ cần anh đến, ngoan ngoãn dự tiệc, còn chuyện khác cũng không nên nhiều lời.
Đến hội trường, nhìn thấy các doanh nhân tới chơi chào cả nhà, nhìn ánh mắt của Hồng Diệp, anh mới biết được ý đồ của ba mình.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà, cùng Tá Đằng Hồng Diệp thân thiết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh lại không ngờ cô lại chung tình như vậy, cả kỳ nghỉ hè đều đến ở biệt thự nhà anh, quấn quít không rời, lúc nói chuyện còn nhắc tới việc phải về Đài Loan học tiếp, muốn cùng anh học chung nữa.
Mãi đến khi kì nghỉ chấm dứt, qua lời của thầy hiệu trưởng giới thiệu, anh mới biết được cô thật sự đã chuyển vào trường học......
Khụ! Anh chỉ có thể nói cô thật có lòng.
"Vui đến muốn khóc sao?" Vỗ nhẹ đầu của cô, Tư Đồ Tĩnh thực cảm động, ngờ đâu có người thích mình đến như vậy. Vậy có phải hay không anh hẳn là càng phải tự tin về sức hút của mình?
"Đương nhiên! Em rất vui mừng." Ôm chặt eo anh, Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, đôi mắt cong cong mỉm cười.
Từ kỳ nghỉ hè đến bây giờ, đã hơn hai tháng...... Hôm nay là ngày cô vui vẻ nhất!
“Em vui là được rồi." Tư Đồ Tĩnh đưa mắt nhìn Hồng Diệp nằm trong ngực mình, mặc dù khóe miệng bình thản, đáy mắt đã có một tia ấm áp khó che dấu.
“Anh không vui sao?" Ngẩng đầu lên, cô không quên để ý ánh mắt ấm áp của anh.
"Không! Anh rất vui." Anh cùng cô ở chung một chỗ cảm giác thực nhẹ nhàng, cho nên bây giờ lời anh nói cũng không phải là lời nói dối...... Ít nhất, cô có thể làm cho anh quên đi nhiều chuyện phiền não.
"Thật vậy không? Vậy chúng ta mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ nha." Hồng Diệp vội vàng thêm vào.
"Không thành vấn đề! Anh cũng vậy, hi vọng mỗi ngày đều vui vẻ." Người con trai dịu dàng ôm lấy cô, chỉ dám hứa hẹn đến thế thôi, tuy rằng anh biết không thể nào xảy ra chuyện đó.
Nhưng, thật sự anh cũng hi vọng thời gian bên nhau không có gánh nặng yêu đương......
Để anh chỉ có nụ cười, không phải âu lo.
Hi vọng của anh rất đơn giản, nhưng rất khó hoàn thành. Sao lại khó khăn thế? Ai có thể nói cho anh biết, làm người gian nan đến vậy sao?
★★★ ★★
Đợi đến lúc rời khỏi đám đông, Tư Đồ Tĩnh quay sang Hồng Diệp nói, muốn nhắc cô cử chỉ không nên quá khoa trương, đỡ khiến người ta ghét bỏ.
“Khiêm tốn gì chứ? Em là học sinh mới chuyển trường mà." Hồng Diệp cười khanh khách, tự tán thưởng chính mình giả vờ khờ dại rất cao tay.
“Cô đấy!" Anh vươn ngón trỏ điểm nhẹ vào trán của cô, giọng điệu vô cùng dung túng.
"Em thì sao?" Cô bướng bỉnh hướng về phía anh, đôi mắt to linh động, trông rất thông minh, một gương mặt đã quen được nuông chiều chớp mắt đã xinh đẹp thế này.
Tư Đồ Tĩnh im lặng nhìn cô, ánh mắt đôi chút ngẩn ngơ.
"Này!" Cô vươn tay ra, chỉ muốn trêu anh một chút, không ngờ lại bị anh đẩy ra.
"Đừng đùa nữa! Trường học cấm học sinh có quan hệ yêu đương." Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, thái độ nghiêm chỉnh nói.
"Ui, anh, anh......" Biết rồi à...... Hồng Diệp đang mang váy Scotland, hai tay đặt ở trên gấu váy, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh mở to, vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn anh.
Tư Đồ Tĩnh buông tay cô ra, không nói thêm gì nữa, đôi chân dài thẳng tắp sải chân bước nhanh về phía trước.
"Này, này...... Sao anh lại biết?" Hồng Diệp bất chấp, theo sát phía sau anh, muốn truy vấn anh về suy nghĩ của anh về chuyện tình yêu.
"Tùy duyên thôi!" Lười hưởng ứng những vấn đề như vậy, anh tiếp tục bước tiếp về phía trước.
"Sao lại tùy duyên được? Em không muốn tùy duyên, lúc còn ở Nhật Bản nhìn thấy ảnh của anh em đã mê mẩn, dù trước nay chưa từng quen biết hay nói chuyện qua dù chỉ một lần." Hồng Diệp theo sau Tư Đồ Tĩnh, nhõng nhẽo phản đối.
“Vậy thì hình như động lực chính của cô là cho rằng chúng ta có duyên phận với nhau!" Tư Đồ Tĩnh đang bước đi ở đằng trước mỉm cười, mở cửa phòng họp của hội học sinh, khom người nhường cô bước vào trước.
“Vâng, hình như là vậy." Hồng Diệp vui vẻ bước vào phòng họp, căn bản không phát hiện lúc trước đang bàn về việc gì.
"Thích uống gì? Hồng Trà Anh quốc được không?" Tư Đồ Tĩnh thần thái tự nhiên mở tủ chén ra, chọn phẩm trà.
"Em rất thích uống hồng trà!" Hồng Diệp chạy đến bên cạnh chàng trai cao ngất, ánh mắt nhìn vào các loại đồ uống trên quầy.
"Hương cỏ huân y, hoa hồng, việt quất hay hương hoa cúc?" Tư Đồ Tĩnh hơi nghiêng người, để cho Hồng Diệp tự chọn lựa.
Trong tủ có hơn mười loại trà hảo hạng rực rỡ muôn màu, theo tiêu chuẩn hoàng gia.
"Em muốn uống hồng trà!" Vươn ngón trỏ, Hồng Diệp cười hì hì chọn lựa lọ trà ướp hoa hồng Bulgari bằng thủy tinh.
"Khẩu vị không tệ! Là hương hoa hồng Bulgari." Anh cười cười, đi đến quầy bar nhỏ pha trà.
"Thật chứ? Em chọn đại đó." Hồng Diệp ngồi ở trên chiếc ghế cao cười ngây ngô, thưởng thức cảnh người trong mộng đang pha trà cực điêu luyện.
"Mang chút bánh quy qua đây nhé?" Tư Đồ Tĩnh tự nhiên sai bảo cô, không khí thực hòa hợp.
"Vâng, vâng!" Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, ngay lúc này đã hoàn toàn quên việc lúc trước cô đề nghị, tất cả phản ứng đều theo Tư Đồ Tĩnh, bỏ qua hết những vấn đề khác.
Hai người đang vui vẻ vừa ăn vừa uống thì Hồng Diệp mới nhớ tới có cái gì đó không đúng cho lắm......
“Không phải anh muốn dẫn em đi dạo quanh trường học sao?". Vừa cắn miếng bánh bích quy, Hồng Diệp vừa trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh - người đang dùng đồ ăn vừa từ chối khéo cô. Anh ta thật sự rất thâm hiểm mà!
“Phòng họp của Hội học sinh cũng là một bộ phận trong trường học mà!" Anh rất thản nhiên đáp lại.
Nuốt miếng bánh bích quy vào trong miệng, hớp vội tách trà, Hồng Diệp nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
" Còn tình cảm? Anh nói em chạy tới Đài Loan, tự đi tìm tình duyên...... Là đồ ngốc à?"
Quả nhiên có năng lực phân tích vấn đề!
Tư Đồ Tĩnh chăm chú nhìn Hồng Diệp đang có thái độ rõ ràng lại ngay thẳng đáng yêu, khóe miệng mỉm cười: "Trái với nội quy trường học sẽ bị đuổi học đó."
“Vậy thì...... Đừng cho người khác biết là được?" Bắt lấy tay anh, Hồng Diệp gấp gáp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Việc này....." Đối diện đôi mắt trong sáng của cô, Tư Đồ Tĩnh kinh ngạc khi thấy bản thân không hề bỏ tay cô ra, cũng không hề có cảm giác ghét cô cô.
"Muốn biết gấp vậy sao?" Nắm lấy tay cô, anh trêu.
“Ừ! Ghét anh ghê á, đùa giỡn với em rất vui sao? Thích thì thích, không thích là không thích...... nói rõ cho em biết khó khăn đến thế sao?" Hồng Diệp khổ sở đến độ sắp rơi nước mắt.
Cô đã nói với mẹ là bọn họ đang quen nhau rất tốt, bà căn bản không tin, còn nói cô chỉ đang nằm mơ......
Mẹ đã nói, nếu trong tuần này không nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh và cô cùng xuất hiện trên webcam chat trực tiếp với nhau, cô phải ngoan ngoãn quay trở về Nhật Bản.
"Bây giờ còn đang ở trường......" Nhìn thấy bộ dạng đức hạnh của cô, Tư Đồ Tĩnh rốt cục cũng mềm lòng.
"Ý của anh là......" Cô trông mong nhìn anh, trong đáy mắt còn chứa chan những giọt nước mắt.
“Nếu không thích em, tôi sẽ để em theo tôi từ nghỉ hè tới giờ sao?" Anh rốt cục đã nói ra, tự thừa nhận đối với cô cũng có cảm giác đặc biệt.
"Thật vậy không đó?" Cô muốn xác nhận, nhưng trong đáy mắt nước mắt bất giác vẫn từng giọt tuôn rơi.
"Thật đấy!" Anh vội ôm Hồng Diệp vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực của mình mà khóc "Có gì đâu, sao lại khóc nhè thế này?"
“Em vui mà!" Nép vào trong ngực anh, giọng nói mềm mại mang theo hưng phấn cùng rung động.
Chẳng lẽ anh không biết cô đã hao công phí sức đến cỡ nào sao? Mẹ chịu không nổi việc cô khóc lóc, miễn cưỡng đồng ý để cô quay về đây, trước đó bà còn nhờ công ty thám tử thay cô tìm hiểu về người nam sinh trong tấm ảnh, được biết Tư Đồ Tĩnh tư chất thông minh, thì ra cha của anh là bạn làm ăn với gia đình cô... Cô cùng Tư Đồ Tĩnh cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì.
Sau đó Lâm Nghi Trinh liền cùng chồng đề cập qua rằng hãy mang theo hai mẹ con tham gia bữa tiệc cổ đông, mượn cớ này để làm quen với cả nhà Tư Đồ Tĩnh luôn.
Nhận được mệnh lệnh của ba, tham gia buổi chiêu đãi doanh nhân, Tư Đồ Tĩnh cũng chẳng hiểu ra sao. Không phải nói sau khi anh tốt nghiệp đại học mới có thể gia nhập vào công ty của gia tộc sao? Anh đang còn học trung học chưa tốt nghiệp sao lại được mời dự tiệc? Nếu để cho các chú bác biết, không phải lại cùng ông nội ầm ĩ một trận sao?
Mà ba chỉ cần anh đến, ngoan ngoãn dự tiệc, còn chuyện khác cũng không nên nhiều lời.
Đến hội trường, nhìn thấy các doanh nhân tới chơi chào cả nhà, nhìn ánh mắt của Hồng Diệp, anh mới biết được ý đồ của ba mình.
Tư Đồ Tĩnh cố gắng làm tốt vai trò chủ nhà, cùng Tá Đằng Hồng Diệp thân thiết đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh lại không ngờ cô lại chung tình như vậy, cả kỳ nghỉ hè đều đến ở biệt thự nhà anh, quấn quít không rời, lúc nói chuyện còn nhắc tới việc phải về Đài Loan học tiếp, muốn cùng anh học chung nữa.
Mãi đến khi kì nghỉ chấm dứt, qua lời của thầy hiệu trưởng giới thiệu, anh mới biết được cô thật sự đã chuyển vào trường học......
Khụ! Anh chỉ có thể nói cô thật có lòng.
"Vui đến muốn khóc sao?" Vỗ nhẹ đầu của cô, Tư Đồ Tĩnh thực cảm động, ngờ đâu có người thích mình đến như vậy. Vậy có phải hay không anh hẳn là càng phải tự tin về sức hút của mình?
"Đương nhiên! Em rất vui mừng." Ôm chặt eo anh, Hồng Diệp vui mừng khôn xiết, đôi mắt cong cong mỉm cười.
Từ kỳ nghỉ hè đến bây giờ, đã hơn hai tháng...... Hôm nay là ngày cô vui vẻ nhất!
“Em vui là được rồi." Tư Đồ Tĩnh đưa mắt nhìn Hồng Diệp nằm trong ngực mình, mặc dù khóe miệng bình thản, đáy mắt đã có một tia ấm áp khó che dấu.
“Anh không vui sao?" Ngẩng đầu lên, cô không quên để ý ánh mắt ấm áp của anh.
"Không! Anh rất vui." Anh cùng cô ở chung một chỗ cảm giác thực nhẹ nhàng, cho nên bây giờ lời anh nói cũng không phải là lời nói dối...... Ít nhất, cô có thể làm cho anh quên đi nhiều chuyện phiền não.
"Thật vậy không? Vậy chúng ta mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ nha." Hồng Diệp vội vàng thêm vào.
"Không thành vấn đề! Anh cũng vậy, hi vọng mỗi ngày đều vui vẻ." Người con trai dịu dàng ôm lấy cô, chỉ dám hứa hẹn đến thế thôi, tuy rằng anh biết không thể nào xảy ra chuyện đó.
Nhưng, thật sự anh cũng hi vọng thời gian bên nhau không có gánh nặng yêu đương......
Để anh chỉ có nụ cười, không phải âu lo.
Hi vọng của anh rất đơn giản, nhưng rất khó hoàn thành. Sao lại khó khăn thế? Ai có thể nói cho anh biết, làm người gian nan đến vậy sao?
★★★ ★★
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook