Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm
-
Chương 99
Linh hồn lơ lửng giữa không trung dường như đang tìm kiếm thứ gì, đột ngột, linh hồn lao nhanh về phía thân thể phục chế, va mạnh vào thân thể phục chế khiến nó dao động kịch liệt. Khung cảnh bấy giờ tựa như khung cảnh Quỷ bà hồi sinh Kikyo.
Tấn công từ bên ngoài khiến thân thể phục chế dao động mạnh. Linh hồn Kikyo tất nhiên sẽ tương xứng với thân thể này hơn linh hồn ngọc. Dù sao thân thể phục chế cũng tạo ra từ máu của cô ấy, chỉ có đôi chút khác biệt với thân thể thực sự. Tuy nhiên, chút khuyết điểm ấy có thể bỏ qua, với Kikyo lúc này, thân thể phục chế là lựa chọn tốt nhất.
Tứ Chiến Thần tạo ra thân thể phục chế từ máu của Kikyo vì khao khát linh lực của Kikyo. Bởi vậy, trong quá tình tái tạo chỉ chú trọng tái tạo phần hồn, không quan tâm tới thể chất. Thân thể phục chế ngâm trong yêu lực ròng rã 50 năm trời, những tế bào thuộc về con người cũng biến hóa, nhiễm ít nhiều đặc tính của yêu quái. Yêu lực thấm sâu vào bên trong mỗi tế bào, dung hợp hoàn mỹ với thân thể.
Thay đổi cụ thể ra sao, sau này Kikyo sẽ tự mình phát hiện, hiện tại không thể nói rõ.
Kế hoạch của Hoa Hiểu Quỳ là dùng máu của thân thể phục chế để tạo ra một thân thể khác. Nhưng Naraku không chiều theo nguyện vọng của cô, mà để Kikyo trực tiếp hồi sinh trên thân thể phục chế. Chỉ là, trong thân thể phục chế vẫn còn một ý thức khác. Tranh chấp giữa Kikyo và linh hồn ngọc không thể tránh khỏi. Linh hồn ngọc sẽ không dung túng một ý thức khác lộng hành trong cơ thể này, bài học từ Kohaku vẫn còn đó, nó không dại gì tái phạm lần hai. Kikyo không muốn tranh cũng phải tranh, bởi thân thể cũ đã bị Naraku hủy diệt, nếu cô không tranh, thì không thể tiếp tục gương vỡ lại lành với Inuyasha được nữa.
Naraku bất ngờ kéo Kikyo xuống nước là chuyện không ai ngờ tới. Tuy bản thân cô cũng muốn thanh tẩy linh hồn ngọc, nhưng tự thân khó bảo toàn lại là chuyện khác.
“Naraku, ngươi vừa làm gì!” Miroku chất vấn. Xung quanh không có trùng độc, Miroku tận dụng cơ hội, tay phải nắm lấy chuỗi hạt phong ấn hang gió, dáng vẻ chuẩn bị hành động.
“Làm gì? Không hiểu à? Đương nhiên là giúp Kikyo sống lại.” Naraku cười lạnh. Đúng là giúp Kikyo sống lại, nhưng mưu kế đi kèm cũng không lương thiện gì. “Linh hồn ngọc chỉ là đống rác thích phô trương thanh thế thôi. Một vu nữ thanh danh lan xa như Kikyo có thể thua ư. Chẳng lẽ cô ta cảm thấy dễ chịu khi trơ mắt nhìn tà vật chiếm cứ thân thể mình? Biện pháp tốt nhất là tự mình đuổi nó ra. Thân là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, chức trách của cô ta là thanh tẩy Ngọc Tứ Hồn, chẳng phải người phụ nữ đó luôn luôn coi Ngọc Tứ Hồn như trách nhiệm của mình ư?”
“Cho dù như vậy…!” Miroku cắn răng, tuy rằng nghe rất hợp lý, nhưng thốt ra từ miệng Naraku lại cảm thấy không đúng.
Hiện tại Naraku chỉ có một thân một mình. Miroku từng muốn giết hắn rất nhiều lần, hiện tại kẻ thù đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi xôn xao. Miroku không ngăn nổi ý nghĩ trong lòng: nhân cơ hội này, mau hút Naraku vào hang gió!
Ánh mắt lướt qua Sango, tâm trạng Miroku nặng nề, khao khát mãnh liệt muốn giết chết kẻ thù khiến Miroku không khỏi nắm chặt tay phải. Hang gió như một thanh kiếm kề trên cổ, chẳng biết bao giờ sẽ chém xuống. Luôn bị cái chết đe dọa không phải cảm giác dễ chịu, mỗi lần hắn ta nhớ lại cảnh tượng cha mình bị hang gió hút vào, hắn ta không ngừng run rẩy. Dù thời gian đã trôi đi rất lâu, cảnh tượng ấy vẫn là nỗi ám ảnh lớn.
Giả như cả ông nội và cha đều bị Naraku lừa, tưởng rằng giết Naraku là biện pháp duy nhất hóa giải lời nguyền. Nhưng hắn ta cũng không dám cược: liệu có những biện pháp khác để hóa giải hang gió hay không. Hắn ta muốn sống, muốn ở cùng người âu yếm…
“Ha, pháp sư, ngươi muốn dùng hang gió tiêu diệt Naraku ta?” Naraku thờ ơ nhếch khóe miệng, giọng nói lạnh lùng vốn có, kết hợp với cách nói chuyện hờ hững của hắn khiến người ta không khỏi căm ghét.
Bị nhìn thấu tâm tư, Miroku hơi giật mình. Nếu trước đây gặp phải cơ hội này, hắn ta chắc chắn sẽ ra tay, thay vì chần chừ như bây giờ. Miroku thực sự quý trọng đồng bạn của mình, quan hệ phức tạp giữa đôi bên khiến hắn không dám manh động, hắn không muốn rơi vào tình huống lòng sinh xa cách với đồng bạn, sống tiếp một cách tạm bợ. Miroku có sự kiêu ngạo và nguyên tắc của chính mình.
“Sao, pháp sư, không ra tay?” Naraku cố ý giục giã Miroku, chắc chắn trong lòng khó chịu, tiện tay chọc người khác khó chịu cùng. “!” Miroku trầm mặt, thả xuống chuỗi hạt phong ấn hang gió, “Ta sẽ tìm được biện pháp khác hóa giải hang gió. Naraku, 50 năm trước ngươi chỉ là rác rưởi, vậy thì nguyền rủa của ngươi cũng chẳng thể mạnh hơn bao nhiêu!” Miroku tự cổ vũ chính mình, đồng thời châm chọc Naraku một chút, đây là sự thực không thể thay đổi, dù hiện tại tình hình đã đổi khác, nhưng chuyện năm xưa vẫn là cái gai trong lòng Naraku, động vào là chảy máu.
Naraku mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt đỏ sậm lộ vẻ âm trầm.
“Pháp sư sama…?” Sango tự lẩm bẩm, thoạt đầu không hiểu, nhưng chẳng mấy chốc đã thông suốt. Khi cô rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, được nhóm Inuyasha thu nhận, cô cũng rất quý trọng tình bạn này, thực lòng không muốn xa cách.
Ở đầu kia, Kikyo và linh hồn ngọc đang tranh đấu kịch liệt. Từ ngoài nhìn vào không hay biết thế trận ra sao, bởi sau khi Kikyo xâm nhập vào thể xác kia, nó liền ngã xuống.
Naraku tìm kiếm xung quanh, lúc trở lại, hắn cảm giác được hơi thở của Kagura, nhưng lại không thấy cô ta.
“Ban nãy Kagura ở đây?” Có sẵn nhân chứng, không cần đoán già đoán non.
“Biến mất cùng Quỳ sama rồi.” Miroku sinh nghi, chẳng phải Kagura là phân thân của Naraku ư, tại sao Naraku dường như không hay biết gì?
Cái gì? Vẻ mặt Naraku khẽ biến, trong lòng nảy ra dự cảm chẳng lành.
Trò chơi tẻ nhạt này vẫn nên kết thúc sớm! Naraku cảm giác được Hakudoshi đang tới gần, thời cơ sắp chín muồi, hắn lấy từ trong ngực khối Ngọc Tứ Hồn chỉ còn thiếu hai mảnh vỡ. Khối ngọc tỏa ra ánh sáng sạch sẽ không chút tạp chất. Dường như trong quãng thời gian dài Naraku nắm giữ khối ngọc không có sức mạnh này, hắn và nó tâm ý tương thông, nó lập tức tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Mắt thường chỉ thấy một tia sáng chói lòa, thực tế chính tia sáng ấy quyết định thắng bại của trận chiến giữa Kikyo và linh hồn ngọc, tia sáng mạnh mẽ kéo linh hồn ngọc rời khỏi thể xác.
Một lớp sương mù thoát ra, không gian vang vọng tiếng gào rít như dã thú bị thương, ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn khiến nó không chịu nổi, muốn chạy mà chẳng thể chạy, như thể có một luồng sức mạnh vô hình trói chặt linh hồn ngọc, khiến nó không thể thoát khỏi phạm vi ánh sáng.
“Đây là sức mạnh của Midoriko. Nếu là vật sống thì cần rút sạch linh hồn, nhưng ngươi thì có thể bị thanh tẩy trực tiếp. Nhờ lũ yêu quái thấp kém kia giúp ngươi ngăn cản Midoriko bằng cách tiêu hao sức mạnh của cô ta, bên trong ngọc luôn duy trì trạng thái cân bằng, ngươi mới may mắn sống tự tại tới giờ. Đáng tiếc thay, Midoriko không cần ngươi, cô ta thanh tẩy cả Ngọc Tứ Hồn và chính mình. Đó cũng là nguyện vọng của Midoriko. Ngươi không thể sống mà không có Midoriko, bởi vì có cô ta, mới có Ngọc Tứ Hồn.” Naraku trào phúng, tia sáng chói lọi chiếu vào đáy mắt hắn, con ngươi đỏ sậm lạnh lùng.
“Tên Naraku khốn nạn!” Giọng nói ái am ái nữ tràn đầy oán độc.
“Kikyo… chết tiệt!” Inuyasha chống Thiết Toái Nha, chật vật đi tới từ trong rừng, nhìn thấy người phụ nữ của mình, trên mặt không khỏi đỏ ửng, lúng túng chửi bới một tiếng.
Áo choàng trắng bao quanh thân thể bị linh hồn ngọc ném xuống. Y phục trên người do sức mạnh của nó tạo thành, hiện tại linh hồn ngọc bị ép rời khỏi thể xác, quần áo trên người thân thể phục chế cũng từ từ tan đi dưới ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn. Inuyasha nhìn Kikyo yếu ớt trên bãi cát, bất đắc dĩ cầm áo choàng trắng, mau chóng che lại thân thể cho cô. May mắn thay mọi người đều tập trung vào linh hồn ngọc, chỉ có Inuyasha vừa tới để ý tới Kikyo.
“Inuyasha…” Khuôn mặt trắng nõn của Kikyo cũng hiện lên rặng mây đỏ say lòng ngươi, sống lại trong tình trạng thế này không khỏi khiến cô xấu hổ, cảm giác ngượng ngùng lấn át cả niềm hân hoan khi được sống lại.
Inuyasha hoảng loạn cởi áo lông chuột lửa của mình ném lên người Kikyo, quay đầu lấy thân mình che đi thân thể Kikyo, nhìn qua nhìn lại Miroku với Naraku, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Miroku, ánh mắt đầy đề phòng.
“… Này này, không cần nhìn ta bằng ánh mắt như thế!” Đọc hiểu ánh mắt của hắn, Miroku biện bạch.
“Ai bảo ngày thường pháp sư sama toàn làm chuyện xấu hổ, Inuyasha phản ứng như vậy mới là bình thường chứ?” Sango lý giải suy nghĩ của Inuyasha, coi thường hành động thường ngày của Miroku.
Linh hồn ngọc đang giãy dụa dưới sức mạnh thanh tẩy của Midoriko, một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ chém lớp sương mù làm đôi. Từ vết chém ấy cuộn lên một tiếng rít thê lương, như thể tiếng gầm rú của một loài quái vật cổ xưa.
Tóc dài màu bạc tung bay trong gió, trên mặt có hoa văn, mặc kimono và áo giáp tinh xảo, khí chất lạnh lẽo tao nhã, sát thủ quý tộc Sesshomaru. Sức mạnh của Thiên Sinh Nhai tác động rất lớn tới với linh hồn ngọc. Thoạt đầu Naraku chỉ có thể dùng sức mạnh của Midoriko để áp chế linh hồn ngọc, nhưng Sesshomaru vừa đến đã đánh vỡ cục diện giằng co, thắng lợi đã rõ ràng.
“Sesshomaru!” Inuyasha kinh ngạc gọi tên đối phương.
Thân thể Sesshomaru hơi nghiêng, nhìn Inuyasha, cười khinh bỉ, hai anh em nhà này vẫn luôn không hòa thuận. “Inuyasha, ngươi vẫn vô dụng như thế. 50 năm trước bị người phụ nữ này phong ấn, đến giờ vẫn chưa chừa? Đúng là bán yêu ngu xuẩn, dòng máu của cha chảy trong cơ thể ngươi cũng bị ngươi sỉ nhục rồi, Inuyasha.”
Lời này… Sesshomaru hình như hiểu lầm, nhưng cũng không trách được hắn. 50 năm trước Inuyasha vì Kikyo mà muốn từ bỏ huyết thống yêu quái để trở thành con người, sau đó là sự kiện phong ấn. Hiện tại Kikyo sống lại, hai người lại hòa hảo như ban đầu.
“Sesshomaru khốn khiếp…” Inuyasha nghiến răng nghiến lợi, tiếng rít gào bị hắn kìm trong cổ họng.
Sesshomaru xoay người, tay cầm đao, chăm chú nhìn linh hồn ngọc, lông mày hơi nhíu. Lấy nhãn lực của hắn có thể nhìn ra, dù bị chém thành hai nửa, vật thể này không bị thương chỗ yếu hại.
Hai đám sương mù vần vũ một hồi, chậm rãi dung hợp, khôi phục nguyên trạng.
Tấn công từ bên ngoài khiến thân thể phục chế dao động mạnh. Linh hồn Kikyo tất nhiên sẽ tương xứng với thân thể này hơn linh hồn ngọc. Dù sao thân thể phục chế cũng tạo ra từ máu của cô ấy, chỉ có đôi chút khác biệt với thân thể thực sự. Tuy nhiên, chút khuyết điểm ấy có thể bỏ qua, với Kikyo lúc này, thân thể phục chế là lựa chọn tốt nhất.
Tứ Chiến Thần tạo ra thân thể phục chế từ máu của Kikyo vì khao khát linh lực của Kikyo. Bởi vậy, trong quá tình tái tạo chỉ chú trọng tái tạo phần hồn, không quan tâm tới thể chất. Thân thể phục chế ngâm trong yêu lực ròng rã 50 năm trời, những tế bào thuộc về con người cũng biến hóa, nhiễm ít nhiều đặc tính của yêu quái. Yêu lực thấm sâu vào bên trong mỗi tế bào, dung hợp hoàn mỹ với thân thể.
Thay đổi cụ thể ra sao, sau này Kikyo sẽ tự mình phát hiện, hiện tại không thể nói rõ.
Kế hoạch của Hoa Hiểu Quỳ là dùng máu của thân thể phục chế để tạo ra một thân thể khác. Nhưng Naraku không chiều theo nguyện vọng của cô, mà để Kikyo trực tiếp hồi sinh trên thân thể phục chế. Chỉ là, trong thân thể phục chế vẫn còn một ý thức khác. Tranh chấp giữa Kikyo và linh hồn ngọc không thể tránh khỏi. Linh hồn ngọc sẽ không dung túng một ý thức khác lộng hành trong cơ thể này, bài học từ Kohaku vẫn còn đó, nó không dại gì tái phạm lần hai. Kikyo không muốn tranh cũng phải tranh, bởi thân thể cũ đã bị Naraku hủy diệt, nếu cô không tranh, thì không thể tiếp tục gương vỡ lại lành với Inuyasha được nữa.
Naraku bất ngờ kéo Kikyo xuống nước là chuyện không ai ngờ tới. Tuy bản thân cô cũng muốn thanh tẩy linh hồn ngọc, nhưng tự thân khó bảo toàn lại là chuyện khác.
“Naraku, ngươi vừa làm gì!” Miroku chất vấn. Xung quanh không có trùng độc, Miroku tận dụng cơ hội, tay phải nắm lấy chuỗi hạt phong ấn hang gió, dáng vẻ chuẩn bị hành động.
“Làm gì? Không hiểu à? Đương nhiên là giúp Kikyo sống lại.” Naraku cười lạnh. Đúng là giúp Kikyo sống lại, nhưng mưu kế đi kèm cũng không lương thiện gì. “Linh hồn ngọc chỉ là đống rác thích phô trương thanh thế thôi. Một vu nữ thanh danh lan xa như Kikyo có thể thua ư. Chẳng lẽ cô ta cảm thấy dễ chịu khi trơ mắt nhìn tà vật chiếm cứ thân thể mình? Biện pháp tốt nhất là tự mình đuổi nó ra. Thân là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, chức trách của cô ta là thanh tẩy Ngọc Tứ Hồn, chẳng phải người phụ nữ đó luôn luôn coi Ngọc Tứ Hồn như trách nhiệm của mình ư?”
“Cho dù như vậy…!” Miroku cắn răng, tuy rằng nghe rất hợp lý, nhưng thốt ra từ miệng Naraku lại cảm thấy không đúng.
Hiện tại Naraku chỉ có một thân một mình. Miroku từng muốn giết hắn rất nhiều lần, hiện tại kẻ thù đứng trước mặt mình, trong lòng không khỏi xôn xao. Miroku không ngăn nổi ý nghĩ trong lòng: nhân cơ hội này, mau hút Naraku vào hang gió!
Ánh mắt lướt qua Sango, tâm trạng Miroku nặng nề, khao khát mãnh liệt muốn giết chết kẻ thù khiến Miroku không khỏi nắm chặt tay phải. Hang gió như một thanh kiếm kề trên cổ, chẳng biết bao giờ sẽ chém xuống. Luôn bị cái chết đe dọa không phải cảm giác dễ chịu, mỗi lần hắn ta nhớ lại cảnh tượng cha mình bị hang gió hút vào, hắn ta không ngừng run rẩy. Dù thời gian đã trôi đi rất lâu, cảnh tượng ấy vẫn là nỗi ám ảnh lớn.
Giả như cả ông nội và cha đều bị Naraku lừa, tưởng rằng giết Naraku là biện pháp duy nhất hóa giải lời nguyền. Nhưng hắn ta cũng không dám cược: liệu có những biện pháp khác để hóa giải hang gió hay không. Hắn ta muốn sống, muốn ở cùng người âu yếm…
“Ha, pháp sư, ngươi muốn dùng hang gió tiêu diệt Naraku ta?” Naraku thờ ơ nhếch khóe miệng, giọng nói lạnh lùng vốn có, kết hợp với cách nói chuyện hờ hững của hắn khiến người ta không khỏi căm ghét.
Bị nhìn thấu tâm tư, Miroku hơi giật mình. Nếu trước đây gặp phải cơ hội này, hắn ta chắc chắn sẽ ra tay, thay vì chần chừ như bây giờ. Miroku thực sự quý trọng đồng bạn của mình, quan hệ phức tạp giữa đôi bên khiến hắn không dám manh động, hắn không muốn rơi vào tình huống lòng sinh xa cách với đồng bạn, sống tiếp một cách tạm bợ. Miroku có sự kiêu ngạo và nguyên tắc của chính mình.
“Sao, pháp sư, không ra tay?” Naraku cố ý giục giã Miroku, chắc chắn trong lòng khó chịu, tiện tay chọc người khác khó chịu cùng. “!” Miroku trầm mặt, thả xuống chuỗi hạt phong ấn hang gió, “Ta sẽ tìm được biện pháp khác hóa giải hang gió. Naraku, 50 năm trước ngươi chỉ là rác rưởi, vậy thì nguyền rủa của ngươi cũng chẳng thể mạnh hơn bao nhiêu!” Miroku tự cổ vũ chính mình, đồng thời châm chọc Naraku một chút, đây là sự thực không thể thay đổi, dù hiện tại tình hình đã đổi khác, nhưng chuyện năm xưa vẫn là cái gai trong lòng Naraku, động vào là chảy máu.
Naraku mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt đỏ sậm lộ vẻ âm trầm.
“Pháp sư sama…?” Sango tự lẩm bẩm, thoạt đầu không hiểu, nhưng chẳng mấy chốc đã thông suốt. Khi cô rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, được nhóm Inuyasha thu nhận, cô cũng rất quý trọng tình bạn này, thực lòng không muốn xa cách.
Ở đầu kia, Kikyo và linh hồn ngọc đang tranh đấu kịch liệt. Từ ngoài nhìn vào không hay biết thế trận ra sao, bởi sau khi Kikyo xâm nhập vào thể xác kia, nó liền ngã xuống.
Naraku tìm kiếm xung quanh, lúc trở lại, hắn cảm giác được hơi thở của Kagura, nhưng lại không thấy cô ta.
“Ban nãy Kagura ở đây?” Có sẵn nhân chứng, không cần đoán già đoán non.
“Biến mất cùng Quỳ sama rồi.” Miroku sinh nghi, chẳng phải Kagura là phân thân của Naraku ư, tại sao Naraku dường như không hay biết gì?
Cái gì? Vẻ mặt Naraku khẽ biến, trong lòng nảy ra dự cảm chẳng lành.
Trò chơi tẻ nhạt này vẫn nên kết thúc sớm! Naraku cảm giác được Hakudoshi đang tới gần, thời cơ sắp chín muồi, hắn lấy từ trong ngực khối Ngọc Tứ Hồn chỉ còn thiếu hai mảnh vỡ. Khối ngọc tỏa ra ánh sáng sạch sẽ không chút tạp chất. Dường như trong quãng thời gian dài Naraku nắm giữ khối ngọc không có sức mạnh này, hắn và nó tâm ý tương thông, nó lập tức tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Mắt thường chỉ thấy một tia sáng chói lòa, thực tế chính tia sáng ấy quyết định thắng bại của trận chiến giữa Kikyo và linh hồn ngọc, tia sáng mạnh mẽ kéo linh hồn ngọc rời khỏi thể xác.
Một lớp sương mù thoát ra, không gian vang vọng tiếng gào rít như dã thú bị thương, ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn khiến nó không chịu nổi, muốn chạy mà chẳng thể chạy, như thể có một luồng sức mạnh vô hình trói chặt linh hồn ngọc, khiến nó không thể thoát khỏi phạm vi ánh sáng.
“Đây là sức mạnh của Midoriko. Nếu là vật sống thì cần rút sạch linh hồn, nhưng ngươi thì có thể bị thanh tẩy trực tiếp. Nhờ lũ yêu quái thấp kém kia giúp ngươi ngăn cản Midoriko bằng cách tiêu hao sức mạnh của cô ta, bên trong ngọc luôn duy trì trạng thái cân bằng, ngươi mới may mắn sống tự tại tới giờ. Đáng tiếc thay, Midoriko không cần ngươi, cô ta thanh tẩy cả Ngọc Tứ Hồn và chính mình. Đó cũng là nguyện vọng của Midoriko. Ngươi không thể sống mà không có Midoriko, bởi vì có cô ta, mới có Ngọc Tứ Hồn.” Naraku trào phúng, tia sáng chói lọi chiếu vào đáy mắt hắn, con ngươi đỏ sậm lạnh lùng.
“Tên Naraku khốn nạn!” Giọng nói ái am ái nữ tràn đầy oán độc.
“Kikyo… chết tiệt!” Inuyasha chống Thiết Toái Nha, chật vật đi tới từ trong rừng, nhìn thấy người phụ nữ của mình, trên mặt không khỏi đỏ ửng, lúng túng chửi bới một tiếng.
Áo choàng trắng bao quanh thân thể bị linh hồn ngọc ném xuống. Y phục trên người do sức mạnh của nó tạo thành, hiện tại linh hồn ngọc bị ép rời khỏi thể xác, quần áo trên người thân thể phục chế cũng từ từ tan đi dưới ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn. Inuyasha nhìn Kikyo yếu ớt trên bãi cát, bất đắc dĩ cầm áo choàng trắng, mau chóng che lại thân thể cho cô. May mắn thay mọi người đều tập trung vào linh hồn ngọc, chỉ có Inuyasha vừa tới để ý tới Kikyo.
“Inuyasha…” Khuôn mặt trắng nõn của Kikyo cũng hiện lên rặng mây đỏ say lòng ngươi, sống lại trong tình trạng thế này không khỏi khiến cô xấu hổ, cảm giác ngượng ngùng lấn át cả niềm hân hoan khi được sống lại.
Inuyasha hoảng loạn cởi áo lông chuột lửa của mình ném lên người Kikyo, quay đầu lấy thân mình che đi thân thể Kikyo, nhìn qua nhìn lại Miroku với Naraku, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Miroku, ánh mắt đầy đề phòng.
“… Này này, không cần nhìn ta bằng ánh mắt như thế!” Đọc hiểu ánh mắt của hắn, Miroku biện bạch.
“Ai bảo ngày thường pháp sư sama toàn làm chuyện xấu hổ, Inuyasha phản ứng như vậy mới là bình thường chứ?” Sango lý giải suy nghĩ của Inuyasha, coi thường hành động thường ngày của Miroku.
Linh hồn ngọc đang giãy dụa dưới sức mạnh thanh tẩy của Midoriko, một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ chém lớp sương mù làm đôi. Từ vết chém ấy cuộn lên một tiếng rít thê lương, như thể tiếng gầm rú của một loài quái vật cổ xưa.
Tóc dài màu bạc tung bay trong gió, trên mặt có hoa văn, mặc kimono và áo giáp tinh xảo, khí chất lạnh lẽo tao nhã, sát thủ quý tộc Sesshomaru. Sức mạnh của Thiên Sinh Nhai tác động rất lớn tới với linh hồn ngọc. Thoạt đầu Naraku chỉ có thể dùng sức mạnh của Midoriko để áp chế linh hồn ngọc, nhưng Sesshomaru vừa đến đã đánh vỡ cục diện giằng co, thắng lợi đã rõ ràng.
“Sesshomaru!” Inuyasha kinh ngạc gọi tên đối phương.
Thân thể Sesshomaru hơi nghiêng, nhìn Inuyasha, cười khinh bỉ, hai anh em nhà này vẫn luôn không hòa thuận. “Inuyasha, ngươi vẫn vô dụng như thế. 50 năm trước bị người phụ nữ này phong ấn, đến giờ vẫn chưa chừa? Đúng là bán yêu ngu xuẩn, dòng máu của cha chảy trong cơ thể ngươi cũng bị ngươi sỉ nhục rồi, Inuyasha.”
Lời này… Sesshomaru hình như hiểu lầm, nhưng cũng không trách được hắn. 50 năm trước Inuyasha vì Kikyo mà muốn từ bỏ huyết thống yêu quái để trở thành con người, sau đó là sự kiện phong ấn. Hiện tại Kikyo sống lại, hai người lại hòa hảo như ban đầu.
“Sesshomaru khốn khiếp…” Inuyasha nghiến răng nghiến lợi, tiếng rít gào bị hắn kìm trong cổ họng.
Sesshomaru xoay người, tay cầm đao, chăm chú nhìn linh hồn ngọc, lông mày hơi nhíu. Lấy nhãn lực của hắn có thể nhìn ra, dù bị chém thành hai nửa, vật thể này không bị thương chỗ yếu hại.
Hai đám sương mù vần vũ một hồi, chậm rãi dung hợp, khôi phục nguyên trạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook