Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm
-
Chương 92: Kohaku
Bầu trời mịt mù, hơi gió lạnh lẽo chở theo mùi máu tươi tanh tưởi, khung cảnh trước mắt khiến Kohaku nghẹt thở, trái tim co rút lại, lồng ngực quặn thắt. Cậu sợ hãi muốn nhìn sang hướng khác, nhưng thần kinh không nghe chỉ đạo, cả người cậu cứng ngắc như hòn đá, trân trân nhìn người thân yêu máu chảy đầu rơi.
Cha ngã xuống mặt đất, nơi cổ hằn sâu vết thương. Vết thương trí mạng ấy cậu rất quen thuộc, bởi là do xích lưỡi hái của cậu tạo ra. Đồng đội sớm chiều chung sống, giây trước an ủi cậu, cười với cậu, nay đều lặng thinh trong vũng máu. Vết thương trí mạng của họ cũng nằm ở cổ, cũng là do xích lưỡi hái của cậu gây ra.
Cậu không tài nào nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, trên tay còn cầm xích lưỡi hái dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt tong tong chảy xuống, tiếng máu chảy tong tong ngân dài trong cậu, dày vò cậu, dằn vặt cậu, trước mắt cậu hoa lên.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Một giọng nói vang lên trong lòng.
Kohaku sợ hãi có, mờ mịt có, mở to mắt mà hỏi lòng mình, vì sao lại trở nên như vậy? Cha chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết cha. Đồng đội chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết đồng đội. Khi mọi người dốc sức diệt trừ yêu quái, cậu đánh lén họ, từng người từng người ngã xuống trước mắt cậu. Trong đôi mắt họ ngập đầy ý niệm không dám tin, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.
Tong —-
Dòng máu chảy dọc theo xích lưỡi hái, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt đất, tiếng máu chảy như nổ tung màng nhĩ Kohaku.
Máu, toàn là máu! Xích lưỡi hái đang chảy máu! Thi thể ngã vào vũng máu! Máu không ngừng chảy, chảy không ngừng. Máu uốn lượn mà chảy, máu bò dưới chân cậu, máu thấm ướt đế giày cậu. Mùi máu gay mũi, muốn nôn không thể nôn, muốn gào thét không thể gào thét, chỉ có giọt nước mắt bất lực tràn khỏi viền mắt khô cạn. Thân thể đã không còn là của mình, một sức mạnh khống chế cậu hành động, biến cậu thành con rối cứng ngắc vô hồn.
Đây là lần thứ mấy? Lần thứ mấy giết mọi người?
Kohaku không còn nhớ rõ nữa. Cậu chỉ biết mình không ngừng nhớ lại quá trình này, mỗi khung cảnh, mỗi nhát chém… Có quây quần ban trưa, có huấn luyện căng thẳng, có lễ mừng náo nhiệt, thời gian và địa điểm khác nhau, nhưng duy có kết quả không bao giờ thay đổi. Mỗi lần đều như vậy. Khi cậu tưởng rằng mọi chuyện sẽ không xảy ra nữa, nó lại lần nữa ập đến, cậu lại lặp lại quá trình giết chết người thân yêu nhất, đồng đội quý trọng nhất. Tâm hồn cậu bấy giờ như bọt nước ngoài khơi lúc nổi khi chìm. Tại sao cậu còn sống? Tại sao không thể cho cậu yên tĩnh đôi lát? Tại sao lại tàn nhẫn ép cậu chứng kiến hết lần này đến lần khác? Chẳng thà tan biến khỏi thế gian này.
Nhưng cậu không làm được…!
Kohaku chứng kiến mình giết chóc, giết chóc không ngừng, tưởng rằng đã đến mức chai lì cảm giác. Nhưng, khi xích lưỡi hái lại một lần nữa xuyên thủng cổ cha, lưỡi hái sắc nhọn chọc thủng da thịt cha, dường như cũng có một lưỡi hái đâm thủng thần kinh cậu, khiến cậu run rẩy thống khổ.
A, lại một lần nữa…
Kohaku cứng đờ đứng trước thi thể, sau lưng là lửa cháy bừng bừng, vô số yêu quái tấn công thôn làng, bên tai văng vẳng tiếng dân làng tuyệt vọng cầu cứu. Lửa đỏ đùng đùng thiêu đốt, nuốt chửng ngôi làng. Mà cậu, trở thành đồng minh của yêu quái, giết hại thân nhân, giết hại đồng đội. Ai nấy đều không phòng bị chết trong tay cậu, ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn cậu, ai nấy đều chết không nhắm mắt, nhìn cậu như chất vấn, như oán hận.
“Kohaku!” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, Sango mặc trang phục chiến đấu, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, thân thể run rẩy vẫn kiên cường không chịu gục ngã, “Chúng ta phải báo thù cho cha và mọi người, không thể để mọi người hy sinh tức tưởi như vậy!”
Kohaku nhìn Sango không chút phòng bị xoay lưng về phía cậu, cậu cảm giác rõ ràng, tay cậu giơ lên, xích lưỡi hái đâm mạnh vào lưng chị. Sango cứng đờ, ngơ ngẩn xoay người, đôi mắt trợn to, nước mắt vẫn xuôi khỏi hốc mắt ngỡ ngàng của chị, có không dám tin, có đau đớn thống khổ, nhưng không có căm hận. Sau đó, chị cũng ngã xuống, máu tươi túa ra từ tấm lưng chị, tẩm ướt cả áo quần.
Lửa phừng phừng nuốt chửng ngôi làng nuôi lớn cậu, yêu quái cắn nuốt đồng đội của cậu. Còn cậu, chính tay cậu tự tay tàn sát thân nhân của mình.
Tong —-
Máu của người thân yêu nhất nhỏ xuống, nở rộ như một đóa huyết mai trên bùn đất.
“Meo —” Kirara không hề phòng bị, kì kèo kéo chân cậu, như an ủi cậu. Mắt mèo to tròn, hồn nhiên.
Con rối hình người lại hành động, mèo hai đuôi đáng yêu cũng biến thành thi thể, thân thể nhỏ bé nhuộm đẫm máu tươi.
Có phải dù cậu cam chịu, ác mộng vẫn không kết thúc? Có phải dù cậu tuyệt vọng chấp nhân, tội nghiệt trên người cậu vẫn sẽ chất chồng lần này sang lần khác? Trốn tránh không thể giải quyết, chỉ có hành động!!!
Hành động, nhanh hành động!!!
Kohaku điên cuồng gào thét trong lòng, giục giã thân thể hành động.
Cậu khó khăn xoay người, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi cứng đờ như cỗ máy, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống gương mặt non nớt của cậu. Như đáp lại nỗi thống khổ tuyệt vọng của cậu, huyết lệ đỏ tươi tuôn ra khỏi viền mắt. Kohaku không biết mình nên đi đâu, chỉ là theo trực giác, phía trước dần dần xuất hiện một loạt bóng người, một loạt cung tiễn nhắm vào cậu. Phía sau họ là một người đàn ông, lãnh chúa thành Hitomi. Lãnh chúa nâng chén rượu, cười lạnh lẽo, tựa như hết thảy sự tình trên đời chỉ là hí kịch mua vui cho hắn, mà thảm kịch của thôn trừ yêu cũng chỉ là một màn của vở kịch bất tận ấy mà thôi.
Kohaku nhìn lãnh chúa, cậu biết nên làm thế nào rồi.
Đó là cảnh tượng cuối cùng Kohaku nhìn thấy trước khi chết. Cảnh tượng ấy khắc sâu trong tâm trí cậu, cung tiễn bao vây, nụ cười âm trầm bên môi lãnh chúa, biểu cảm coi khinh mệnh người, mệnh lệnh của lãnh chúa: Bắn!
Cậu ý thức được mình tự tay giết chết người thân và đồng đội, tổn thương chị gái, cũng ý thức được tội nghiệt chất chồng của bản thân. Càng khắc sâu thống khổ, càng khắc sâu oán hận. Kohaku biết thảm kịch của thôn làng là có kẻ giật dây, lãnh chúa chưa chắc đã là kẻ cầm đầu. Nhưng giờ khắc đó, biểu cảm khinh miệt trên gương mặt lãnh chúa khiến cừu hận trong lòng cậu cuồn cuộn bốc lên. Giết chóc không ngừng khiến Kohaku thấy mình như một con rối vô tâm vô tình. Vừa khéo, lãnh chúa lại dùng ánh mắt khinh thường sinh mệnh kẻ khác nhìn cậu, tựa như cậu chỉ là một con rối hình người mua vui cho hắn. Biểu cảm đáng giận kia, tội nghiệt chất chồng trong lòng kia, hợp lại khống chế tâm trí cậu.
Vẻ mặt linh hồn ngọc dữ tợn, nó cảm thấy đầu đau như búa bổ, cảm giác này xưa nay chưa từng có. Ngọc Tứ Hồn vốn không có cảm giác, cũng không chưa từng tồn tại sức mạnh nào có thể tổn thương nó. Lần đầu tiên nếm trải, nó rơi vào khủng hoảng tột độ, nó biết người bị thương sẽ cảm thấy đau, nhưng đau là cảm giác thế nào, nó không biết. Bị thương mới thấy đau, nhưng nó không bị thương, thân thể này vẫn rất tốt, ngoại trừ… linh hồn ngọc hoang mang lau huyết lệ, bị thương sẽ chảy máu, chỉ có nơi này đang chảy máu, vì sao lau mãi không sạch, vết thương? Vết thương ở đâu?
Ý thức của Kohaku đang phản khác, linh hồn ngọc biết, nhưng nó không biết vì sao đầu lại đau như búa bổ. Nó chưa bao giờ cảm nhận đau đớn dằn vặt thần kinh như vậy, lúc này nó thật muốn khóc. Linh hồn ngọc sẽ không khóc, nó không biết khóc là gì, nhưng thân thể Kohaku sẽ khóc, đau đớn kịch liệt tác động vào tuyến lệ của thiếu niên, cảm giác muốn gào khóc lan truyền đến linh hồn ngọc, nó không biết kìm nén ra sao, bỗng chốc, nước mắt ồ ạt trào ra.
“Hôm nay ta nhất định sẽ khiến… Hức… Các ngươi có đi không có về… Hức… Naraku chết tiệt dám ăn cắp sức mạnh của ta… Hức… Còn ngươi… Hức…” Linh hồn ngọc vừa dọa vừa khóc nấc. Thân thể con người không chỉ cho nó tự do hoạt động, còn sẽ khóc, sẽ cười, sẽ ngứa, sẽ đau, sẽ tê liệt. Những cảm giác ấy đều xa lạ với linh hồn ngọc, bấy giờ nó như đầu xe lửa chệch khỏi đường ray.
… Chuyện này là sao? Hoa Hiểu Quỳ 囧, ban nãy còn đằng đằng sát khí muốn bổ nhào tới giết họ, quay đi quay lại vừa khóc vừa nấc, đe dọa gì không chút uy hiếp nào!
“… Lau sạch nước mũi đi rồi nói.” Naraku quỷ dị nói.
“…” Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ co giật. Được rồi, đừng bận tâm. Ai bảo trước đây linh hồn ngọc không có thân thể, tựa như một người chưa bao giờ lái xe nhưng lại thèm khát sở hữu một chiếc xe. Cuối cùng một chiếc xe lọt vào tay người nọ thật, người nọ rạo rực lên đường, không có sự cố mói là lạ.
Linh hồn ngọc lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được túi da này khó dùng. Nó không cảm thấy mình sai, tất cả đều do Kohaku sai, đều do ý thức của Kohaku cố sức phản kháng nó mới gây ra cảm giác khó chịu như vậy!
“… Nói thật, nhìn bộ dạng nó như thế, ta không có chút chiến ý nào hết.” Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn kỳ quái, “Đánh nữa không?”
“… Đương nhiên nếu hiện tại tạm tha, khi nó khôi phục như cũ chưa chắc đã nương tay. Nhìn tình hình, linh hồn ngọc và thân thể chưa hoàn toàn dung hợp. Chỉ nhìn thấy cái lợi có được thân thể tự do mà quên đi mọi yếu tố khác, ngu xuẩn!” Naraku không hề thương hại, “Cũng chỉ có nó mới khóc đầm đìa nước mắt khi chiến đấu.”
“Ha ha, đừng cay nghiệt như thế!” Hoa Hiểu Quỳ giãn gân cốt, lần nữa bày ra tư thế chiến đấu, cô chăm chú nhìn người trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, “Nhưng chàng nói đúng, chờ nó khôi phục cũng sẽ không nương tay với chúng ta, không thể vì cảnh tượng khôi hài khi nó chưa thích ứng với thân thể mà nhẹ dạ!” Trâu đến Bắc Kinh vẫn là trâu, linh hồn ngọc bám vào thân thể con người, suy cho cùng vẫn là linh hồn ngọc.
“Ta có chút ngạc nhiên, không ngờ nó lại trói chặt mình và thân thể Kohaku như vậy, bằng không cũng sẽ không xảy ra tình trạng bị thân thể ảnh hưởng đến mức độ này.” Con ngươi Naraku lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Đầu nó rất đau, cảm giác đau đớn này cướp đi phần lớn chú ý của nó. Nó trợn mắt nhìn hai người trước mắt, nó cần thời gian điều chỉnh trạng thái, hiển nhiên, đây không phải địa điểm lý tưởng, chi bằng tạm thời rời đi.
Naraku sẽ không để nó tùy ý rời đi, tơ nhện mỏng manh lao về phía linh hồn ngọc, tơ nhện tưởng chừng mỏng manh chạm cái liền đứt, thực chất rất dẻo dai. Linh hồn ngọc nhảy thoắt lên tránh né, Hoa Hiểu Quỳ tính toán chính xác điểm dừng chân của nó, ăn ý phối hợp, chuẩn bị tung ra đòn tấn công kế tiếp. Hai người hợp lực khiến linh hồn ngọc luống cuống, thêm vào cảm giác đau đầu mãnh liệt khiến động tác của nó chậm chạp mấy phần, đối phó khó khăn, nhiều lần hữu kinh vô hiểm.
Vì thoát thân, linh hồn ngọc triệu hồi Ryūra – người mạnh nhất trong Tứ Chiến Chần. Ryūra đã bị khống chế trở thành con rối, chẳng mấy chốc đã chạy tới, phía sau còn có mấy kẻ đuổi theo, đó là nhóm Inuyasha.
Nhìn thấy Naraku và Hoa Hiểu Quỳ, họ đều ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không lạ.
Sango nhìn thấy Kohaku đầm đìa huyết lệ, gọi to: “Kohaku!”
Một tiếng gọi này như xuyên qua tầng tầng mê man, truyền tới Kohaku vẫn đang giãy dụa phản khác bên trong ác mộng mà linh hồn ngọc tạo ra. Nhất thời, trong lòng cậu dâng lên càng nhiều dũng khí và sức mạnh, phản kháng càng kịch liệt. Vẻ mặt linh hồn ngọc rất khó coi, chịu đựng cảm giác đau đớn, vội vã thoát thân, để lại Ryūra lo liệu mọi sự.
Cha ngã xuống mặt đất, nơi cổ hằn sâu vết thương. Vết thương trí mạng ấy cậu rất quen thuộc, bởi là do xích lưỡi hái của cậu tạo ra. Đồng đội sớm chiều chung sống, giây trước an ủi cậu, cười với cậu, nay đều lặng thinh trong vũng máu. Vết thương trí mạng của họ cũng nằm ở cổ, cũng là do xích lưỡi hái của cậu gây ra.
Cậu không tài nào nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, trên tay còn cầm xích lưỡi hái dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt tong tong chảy xuống, tiếng máu chảy tong tong ngân dài trong cậu, dày vò cậu, dằn vặt cậu, trước mắt cậu hoa lên.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Một giọng nói vang lên trong lòng.
Kohaku sợ hãi có, mờ mịt có, mở to mắt mà hỏi lòng mình, vì sao lại trở nên như vậy? Cha chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết cha. Đồng đội chết rồi, cậu dùng xích lưỡi hái giết chết đồng đội. Khi mọi người dốc sức diệt trừ yêu quái, cậu đánh lén họ, từng người từng người ngã xuống trước mắt cậu. Trong đôi mắt họ ngập đầy ý niệm không dám tin, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.
Tong —-
Dòng máu chảy dọc theo xích lưỡi hái, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt đất, tiếng máu chảy như nổ tung màng nhĩ Kohaku.
Máu, toàn là máu! Xích lưỡi hái đang chảy máu! Thi thể ngã vào vũng máu! Máu không ngừng chảy, chảy không ngừng. Máu uốn lượn mà chảy, máu bò dưới chân cậu, máu thấm ướt đế giày cậu. Mùi máu gay mũi, muốn nôn không thể nôn, muốn gào thét không thể gào thét, chỉ có giọt nước mắt bất lực tràn khỏi viền mắt khô cạn. Thân thể đã không còn là của mình, một sức mạnh khống chế cậu hành động, biến cậu thành con rối cứng ngắc vô hồn.
Đây là lần thứ mấy? Lần thứ mấy giết mọi người?
Kohaku không còn nhớ rõ nữa. Cậu chỉ biết mình không ngừng nhớ lại quá trình này, mỗi khung cảnh, mỗi nhát chém… Có quây quần ban trưa, có huấn luyện căng thẳng, có lễ mừng náo nhiệt, thời gian và địa điểm khác nhau, nhưng duy có kết quả không bao giờ thay đổi. Mỗi lần đều như vậy. Khi cậu tưởng rằng mọi chuyện sẽ không xảy ra nữa, nó lại lần nữa ập đến, cậu lại lặp lại quá trình giết chết người thân yêu nhất, đồng đội quý trọng nhất. Tâm hồn cậu bấy giờ như bọt nước ngoài khơi lúc nổi khi chìm. Tại sao cậu còn sống? Tại sao không thể cho cậu yên tĩnh đôi lát? Tại sao lại tàn nhẫn ép cậu chứng kiến hết lần này đến lần khác? Chẳng thà tan biến khỏi thế gian này.
Nhưng cậu không làm được…!
Kohaku chứng kiến mình giết chóc, giết chóc không ngừng, tưởng rằng đã đến mức chai lì cảm giác. Nhưng, khi xích lưỡi hái lại một lần nữa xuyên thủng cổ cha, lưỡi hái sắc nhọn chọc thủng da thịt cha, dường như cũng có một lưỡi hái đâm thủng thần kinh cậu, khiến cậu run rẩy thống khổ.
A, lại một lần nữa…
Kohaku cứng đờ đứng trước thi thể, sau lưng là lửa cháy bừng bừng, vô số yêu quái tấn công thôn làng, bên tai văng vẳng tiếng dân làng tuyệt vọng cầu cứu. Lửa đỏ đùng đùng thiêu đốt, nuốt chửng ngôi làng. Mà cậu, trở thành đồng minh của yêu quái, giết hại thân nhân, giết hại đồng đội. Ai nấy đều không phòng bị chết trong tay cậu, ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn cậu, ai nấy đều chết không nhắm mắt, nhìn cậu như chất vấn, như oán hận.
“Kohaku!” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến, Sango mặc trang phục chiến đấu, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, thân thể run rẩy vẫn kiên cường không chịu gục ngã, “Chúng ta phải báo thù cho cha và mọi người, không thể để mọi người hy sinh tức tưởi như vậy!”
Kohaku nhìn Sango không chút phòng bị xoay lưng về phía cậu, cậu cảm giác rõ ràng, tay cậu giơ lên, xích lưỡi hái đâm mạnh vào lưng chị. Sango cứng đờ, ngơ ngẩn xoay người, đôi mắt trợn to, nước mắt vẫn xuôi khỏi hốc mắt ngỡ ngàng của chị, có không dám tin, có đau đớn thống khổ, nhưng không có căm hận. Sau đó, chị cũng ngã xuống, máu tươi túa ra từ tấm lưng chị, tẩm ướt cả áo quần.
Lửa phừng phừng nuốt chửng ngôi làng nuôi lớn cậu, yêu quái cắn nuốt đồng đội của cậu. Còn cậu, chính tay cậu tự tay tàn sát thân nhân của mình.
Tong —-
Máu của người thân yêu nhất nhỏ xuống, nở rộ như một đóa huyết mai trên bùn đất.
“Meo —” Kirara không hề phòng bị, kì kèo kéo chân cậu, như an ủi cậu. Mắt mèo to tròn, hồn nhiên.
Con rối hình người lại hành động, mèo hai đuôi đáng yêu cũng biến thành thi thể, thân thể nhỏ bé nhuộm đẫm máu tươi.
Có phải dù cậu cam chịu, ác mộng vẫn không kết thúc? Có phải dù cậu tuyệt vọng chấp nhân, tội nghiệt trên người cậu vẫn sẽ chất chồng lần này sang lần khác? Trốn tránh không thể giải quyết, chỉ có hành động!!!
Hành động, nhanh hành động!!!
Kohaku điên cuồng gào thét trong lòng, giục giã thân thể hành động.
Cậu khó khăn xoay người, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi cứng đờ như cỗ máy, nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống gương mặt non nớt của cậu. Như đáp lại nỗi thống khổ tuyệt vọng của cậu, huyết lệ đỏ tươi tuôn ra khỏi viền mắt. Kohaku không biết mình nên đi đâu, chỉ là theo trực giác, phía trước dần dần xuất hiện một loạt bóng người, một loạt cung tiễn nhắm vào cậu. Phía sau họ là một người đàn ông, lãnh chúa thành Hitomi. Lãnh chúa nâng chén rượu, cười lạnh lẽo, tựa như hết thảy sự tình trên đời chỉ là hí kịch mua vui cho hắn, mà thảm kịch của thôn trừ yêu cũng chỉ là một màn của vở kịch bất tận ấy mà thôi.
Kohaku nhìn lãnh chúa, cậu biết nên làm thế nào rồi.
Đó là cảnh tượng cuối cùng Kohaku nhìn thấy trước khi chết. Cảnh tượng ấy khắc sâu trong tâm trí cậu, cung tiễn bao vây, nụ cười âm trầm bên môi lãnh chúa, biểu cảm coi khinh mệnh người, mệnh lệnh của lãnh chúa: Bắn!
Cậu ý thức được mình tự tay giết chết người thân và đồng đội, tổn thương chị gái, cũng ý thức được tội nghiệt chất chồng của bản thân. Càng khắc sâu thống khổ, càng khắc sâu oán hận. Kohaku biết thảm kịch của thôn làng là có kẻ giật dây, lãnh chúa chưa chắc đã là kẻ cầm đầu. Nhưng giờ khắc đó, biểu cảm khinh miệt trên gương mặt lãnh chúa khiến cừu hận trong lòng cậu cuồn cuộn bốc lên. Giết chóc không ngừng khiến Kohaku thấy mình như một con rối vô tâm vô tình. Vừa khéo, lãnh chúa lại dùng ánh mắt khinh thường sinh mệnh kẻ khác nhìn cậu, tựa như cậu chỉ là một con rối hình người mua vui cho hắn. Biểu cảm đáng giận kia, tội nghiệt chất chồng trong lòng kia, hợp lại khống chế tâm trí cậu.
Vẻ mặt linh hồn ngọc dữ tợn, nó cảm thấy đầu đau như búa bổ, cảm giác này xưa nay chưa từng có. Ngọc Tứ Hồn vốn không có cảm giác, cũng không chưa từng tồn tại sức mạnh nào có thể tổn thương nó. Lần đầu tiên nếm trải, nó rơi vào khủng hoảng tột độ, nó biết người bị thương sẽ cảm thấy đau, nhưng đau là cảm giác thế nào, nó không biết. Bị thương mới thấy đau, nhưng nó không bị thương, thân thể này vẫn rất tốt, ngoại trừ… linh hồn ngọc hoang mang lau huyết lệ, bị thương sẽ chảy máu, chỉ có nơi này đang chảy máu, vì sao lau mãi không sạch, vết thương? Vết thương ở đâu?
Ý thức của Kohaku đang phản khác, linh hồn ngọc biết, nhưng nó không biết vì sao đầu lại đau như búa bổ. Nó chưa bao giờ cảm nhận đau đớn dằn vặt thần kinh như vậy, lúc này nó thật muốn khóc. Linh hồn ngọc sẽ không khóc, nó không biết khóc là gì, nhưng thân thể Kohaku sẽ khóc, đau đớn kịch liệt tác động vào tuyến lệ của thiếu niên, cảm giác muốn gào khóc lan truyền đến linh hồn ngọc, nó không biết kìm nén ra sao, bỗng chốc, nước mắt ồ ạt trào ra.
“Hôm nay ta nhất định sẽ khiến… Hức… Các ngươi có đi không có về… Hức… Naraku chết tiệt dám ăn cắp sức mạnh của ta… Hức… Còn ngươi… Hức…” Linh hồn ngọc vừa dọa vừa khóc nấc. Thân thể con người không chỉ cho nó tự do hoạt động, còn sẽ khóc, sẽ cười, sẽ ngứa, sẽ đau, sẽ tê liệt. Những cảm giác ấy đều xa lạ với linh hồn ngọc, bấy giờ nó như đầu xe lửa chệch khỏi đường ray.
… Chuyện này là sao? Hoa Hiểu Quỳ 囧, ban nãy còn đằng đằng sát khí muốn bổ nhào tới giết họ, quay đi quay lại vừa khóc vừa nấc, đe dọa gì không chút uy hiếp nào!
“… Lau sạch nước mũi đi rồi nói.” Naraku quỷ dị nói.
“…” Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ co giật. Được rồi, đừng bận tâm. Ai bảo trước đây linh hồn ngọc không có thân thể, tựa như một người chưa bao giờ lái xe nhưng lại thèm khát sở hữu một chiếc xe. Cuối cùng một chiếc xe lọt vào tay người nọ thật, người nọ rạo rực lên đường, không có sự cố mói là lạ.
Linh hồn ngọc lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được túi da này khó dùng. Nó không cảm thấy mình sai, tất cả đều do Kohaku sai, đều do ý thức của Kohaku cố sức phản kháng nó mới gây ra cảm giác khó chịu như vậy!
“… Nói thật, nhìn bộ dạng nó như thế, ta không có chút chiến ý nào hết.” Hoa Hiểu Quỳ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn kỳ quái, “Đánh nữa không?”
“… Đương nhiên nếu hiện tại tạm tha, khi nó khôi phục như cũ chưa chắc đã nương tay. Nhìn tình hình, linh hồn ngọc và thân thể chưa hoàn toàn dung hợp. Chỉ nhìn thấy cái lợi có được thân thể tự do mà quên đi mọi yếu tố khác, ngu xuẩn!” Naraku không hề thương hại, “Cũng chỉ có nó mới khóc đầm đìa nước mắt khi chiến đấu.”
“Ha ha, đừng cay nghiệt như thế!” Hoa Hiểu Quỳ giãn gân cốt, lần nữa bày ra tư thế chiến đấu, cô chăm chú nhìn người trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, “Nhưng chàng nói đúng, chờ nó khôi phục cũng sẽ không nương tay với chúng ta, không thể vì cảnh tượng khôi hài khi nó chưa thích ứng với thân thể mà nhẹ dạ!” Trâu đến Bắc Kinh vẫn là trâu, linh hồn ngọc bám vào thân thể con người, suy cho cùng vẫn là linh hồn ngọc.
“Ta có chút ngạc nhiên, không ngờ nó lại trói chặt mình và thân thể Kohaku như vậy, bằng không cũng sẽ không xảy ra tình trạng bị thân thể ảnh hưởng đến mức độ này.” Con ngươi Naraku lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Đầu nó rất đau, cảm giác đau đớn này cướp đi phần lớn chú ý của nó. Nó trợn mắt nhìn hai người trước mắt, nó cần thời gian điều chỉnh trạng thái, hiển nhiên, đây không phải địa điểm lý tưởng, chi bằng tạm thời rời đi.
Naraku sẽ không để nó tùy ý rời đi, tơ nhện mỏng manh lao về phía linh hồn ngọc, tơ nhện tưởng chừng mỏng manh chạm cái liền đứt, thực chất rất dẻo dai. Linh hồn ngọc nhảy thoắt lên tránh né, Hoa Hiểu Quỳ tính toán chính xác điểm dừng chân của nó, ăn ý phối hợp, chuẩn bị tung ra đòn tấn công kế tiếp. Hai người hợp lực khiến linh hồn ngọc luống cuống, thêm vào cảm giác đau đầu mãnh liệt khiến động tác của nó chậm chạp mấy phần, đối phó khó khăn, nhiều lần hữu kinh vô hiểm.
Vì thoát thân, linh hồn ngọc triệu hồi Ryūra – người mạnh nhất trong Tứ Chiến Chần. Ryūra đã bị khống chế trở thành con rối, chẳng mấy chốc đã chạy tới, phía sau còn có mấy kẻ đuổi theo, đó là nhóm Inuyasha.
Nhìn thấy Naraku và Hoa Hiểu Quỳ, họ đều ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không lạ.
Sango nhìn thấy Kohaku đầm đìa huyết lệ, gọi to: “Kohaku!”
Một tiếng gọi này như xuyên qua tầng tầng mê man, truyền tới Kohaku vẫn đang giãy dụa phản khác bên trong ác mộng mà linh hồn ngọc tạo ra. Nhất thời, trong lòng cậu dâng lên càng nhiều dũng khí và sức mạnh, phản kháng càng kịch liệt. Vẻ mặt linh hồn ngọc rất khó coi, chịu đựng cảm giác đau đớn, vội vã thoát thân, để lại Ryūra lo liệu mọi sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook