Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm
-
Chương 78
Edit: Gian phi
Thánh đảo bị bao phủ bởi kết giới thần thánh của Hakushin, tràn ngập hơi thở thánh khiết, xung quanh trắng xóa, sương mù hư ảo, nơi nơi là những đóa hoa hồng nhạt đương nở rộ, họa nên vẻ mê ly mộng ảo mà núi Bạch Linh không có, dường như đây chính là bến bờ cực lạc, làm người ta thoải mái vô cùng.
Ở nơi thánh khiết này, chỉ cẩn trong lòng có một gợn âm u sẽ cảm thấy không thoải mái. Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy rất kỳ quái, ở núi Bạch Linh, ít nhất có thể giải thích là sức mạnh của kết giới không lan đến trung tâm lòng núi, vì vậy Kagura mới bị vây trong đó, không thể tự do hành động. Nhưng kết giới của Thánh đảo bao phủ khắp nơi, sức mạnh của Naraku lại không hề suy chuyển, hắn không những dám đi vào, mà còn không bị ảnh hưởng xấu gì.
Hoa Hiểu Quỳ đặt thắc mắc trong lòng, chuyển sự chú ý sang nhóm người vừa xuất hiện trên Thánh đảo.
Địa thế của hòn đảo bằng phẳng, trừ từ đường (đền thờ) thờ cúng Hakushin thì không còn nơi nào có thể ẩn núp, nhưng Naraku và Hoa Hiểu Quỳ cũng không trốn trong từ đường bí mật quan sát.
Thấy nhóm Inuyasha như không nhìn thấy họ, còn đang ngơ ngác liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm cái gì, Hoa Hiểu Quỳ hỏi: “Họ không thấy chúng ta?” Tầm mắt đảo qua Inuyasha, không thấy người trong dự liệu, “Kikyo không ở đây, Kagome cũng không ở đây.”
“Loài hoa nở khắp Thánh đảo này có tác dụng nhẹ làm mê man tâm trí, hoa nở trùng trùng điệp điệp như vậy, tác dụng không đơn giản như 1+1=2, thừa sức che giấu chúng ta, dù đôi mắt nhìn thấy, đại não cũng sẽ lược bỏ. Dù là người hay yêu quái, hầu hết tin tức từ thế giới bên ngoài đều truyền đến đại não thông qua đôi mắt, khứu giác của yêu quái nhạy cảm, nhưng chủ yếu vẫn sử dụng đôi mắt, hơi thở của chúng ta lẫn trong mùi hương của loài hoa này, dù Sesshomaru đến đây cũng khó lòng phát hiện ra.” Giọng Naraku thuần hậu tao nhã, giọng điệu như đã dự liệu từ trước, chậm rãi giải thích cho Hoa Hiểu Quỳ, sau đó bật ra tiếng cười trầm thấp khẽ khàng, tựa như trào phúng vậy, “Nhiễu loạn tư duy, nhiễu loạn tầm nhìn, họ và chúng ta như đứng ở hai thế giới vậy.”
Luồng gió kỳ dị trên Thánh đảo lướt qua những đóa hoa, không ít đóa hoa màu hồng bị gió vờn giữa không trung, có khi là một cánh hoa, có khi lại là cả đóa hoa hoàn chỉnh, sự lưu chuyển của không khí vượt ngoài lẽ thường, khiến cánh hoa ngưng lại giữa không trung, như mộng như ảo, như thơ như họa.
Trên đất, đâu đâu cũng là loài hoa này, duy có từ đường của Hakushin không xuất hiện sắc hoa. Từ đường cung phụng ông ta như thần phật giờ đây trống không, chỉ để lại dấu vết ph”á hoại của yêu quái, từ đường bị hủy hoại một nửa, mái nhà lảo đảo.
“Lại tới đây trồng hòa, còn đâu đâu cũng có…” Một đóa kề sát một đóa, che kín cả bùn đất, Hoa Hiểu Quỳ đi cà nhắc, tay vịn trên người Naraku, cúi đầu nhìn mũi chân, gạt gạt những đóa hoa, để lộ ra một khoảng đất trống nhỏ để đặt chân, gạt nhẹ những đóa hoa hồng nhạt tươi tắn, trong lòng có cảm giác là lạ.
Đóa hoa nở sát mặt đất, không có thân dài, muốn dứng trên đất thì chỉ có thể dùng chân gạt hoa đi, nhìn thấy một vài đóa hoa bị dằn vặt bên chân, Hoa Hiểu Quỳ từ bỏ, dẫm thẳng lên hoa hay gạt hoa ra thì đều làm tổn thương chúng cả.
Chỉ có ba người Inuyasha, Miroku và Sango đi tới hòn đảo, Kikyo và Kagome không ở đây, nhưng Kirara và Shippo cũng không ở đây thì có chút kỳ quái. Chỉ ba người này đến, có vẻ kỳ lạ. Inuyasha thì không nói, năng lực cận chiến của hắn mạnh nhất trong nhóm, Miroku là pháp sư, nhưng không phải pháp sư tấn công từ xa như trong game, cũng thuộc loại cận chiến, Sango là trừ yêu sư, năng lực cận chiến hẳn là mạnh hơn Miroku một chút. Kikyo và Kagome đều tấn công từ xa. Trừ Kagome, kết giới của Thánh đảo đều ảnh hưởng xấu đến Kikyo, Shippo và Kirara, chẳng lẽ vì ba người họ đều bị ảnh hưởng, Kagome bèn ở lại thôn trang đối diện chăm sóc cho họ?
Hoa Hiểu Quỳ nhìn Inuyasha, nói vậy, Inuyasha cũng không nên xuất hiện ở đây, kết giới của Thánh đảo không mạnh bằng núi Bạch Linh, Kikyo tiến vào, tuy hành động có chút khó khăn, nhưng không xảy ra vấn đề lớn.
“Có phải loài hoa này không có tác dụng với Kikyo? Thân thể cô ấy do tro cốt và đất hầm mộ tạo thành, mùi hương mê hoặc thần trí của hoa không tác động đến tâm trí cô ấy được, trừ khi là tác dụng trực tiếp vào linh hồn.” Hoa Hiểu Quỳ suy nghĩ một lúc, hỏi.
“Ngươi nói đúng, loại hoa này không có tác dụng với Kikyo, vì thế không thể để cô ta xuất hiện trên đảo. Đối với một vu nữ nhân từ lương thiện, trách trời thương dân như cô ta mà nói, còn gì có thể níu kéo bước chân cô ta hơn những thôn dân bị bệnh, đau đớn chờ được cứu chữa. Cô ta ở lại cứu giúp thôn dân, Kagome dù thiện tâm hay không muốn so sánh với Kikyo, đều sẽ ở lại hỗ trợ. Cô gái ngu xuẩn đó còn dễ động lòng thương cảm hơn Kikyo, vì vậy, việc tìm kiếm Thánh đảo đặt lên ba người này.” Để yêu quái tấn công thôn làng kia để lưu lại bước chân Kikyo, dù Kikyo ngờ ngợ điều gì, tạm thời cũng không thể phân thân, chỉ cần kéo dài thời gian như vậy là đủ rồi.
Trên Thánh đảo chỉ có từ đường có chút khác thường, cậu bé bước nhanh về phía từ đường, chỉ thấy vách tường và mái nhà tàn tạ, không có thánh nhân Hakushin, là người tôn sừng Hakushin mà lại không gặp được ngài, cậu bé rất kích động. Sau đó, Bankotsu xuất hiện.
Bankotsu đi đầu, sau đó đến Jakotsu, cuối cùng là Suikotsu [1]. Cơ thể Ginkotsu [2] quá nặng nề, thuyền nhỏ của ngư dân không chở được hắn, Renkotsu [3] và Ginkotsu không đến, bị phái đi làm nhiệm vụ cướp mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên người Koga.
[1] Suikotsu (睡骨, Cốt Ngủ – Thụy Cốt) là một vong hồn có hai tính cách: lương thiện và tà ác cùng nằm trong một cơ thể. Sau khi được hồi sinh, mặt tốt của Suikotsu thức tỉnh giúp anh trở thành một thầy thuốc hiền lành và lương thiện. Nhưng Renkotsu và Jakotsu đã làm mặt tốt của anh bị mặt ác đàn áp làm anh trở thành một vong hồn tà ác. Khi bị Sesshōmaru và Kikyo đánh bại, Suikotsu yêu cầu được chết trong hòa bình, Kikyo đã giúp anh đạt ý muốn nhưng mảnh ngọc Tứ Hồn thì rơi vào tay Bankotsu.
[2] Ginkotsu (銀骨, Cốt Bạc – Ngân Cốt) là vong hồn bằng cỗ máy trong Bảy Vong Hồn với nhiều vũ khí khác nhau như lưỡi cưa, dây thép, súng thần công… Sau khi bị Inuyasha tiêu diệt, Ginkotsu được Renkotsu tái tạo lại với hình dạng giống như một chiếc xe thần công. Sau Ginkutsu tự hủy để chết cùng Koga nhưng Koga không chết, mảnh ngọc Tứ Hồn thì giao cho Renkotsu.
[3] Renkotsu (煉骨, Cốt Nung – Luyện Cốt) là vong hồn trong Bảy Vong Hồn nhưng lại có ý định phản bội bằng cách thu thập các mảnh ngọc Tứ Hồn. Sau khi bị phát hiện, Renkotsu bị Bankotsu giết. Vũ khí của Renkotsu là một hồ lô đựng dầu để hắn ngậm và phun ra lửa, một khẩu pháo và dây thép lửa.
Hai nhóm người chạm mặt đều kinh ngạc, mục tiêu của họ không phải đối phương.
Bankotsu quét mắt nhìn xung quanh, không phát hiện phần tử khả nghi, chẳng mấy chốc đã quên khuấy mục đích ban đầu, nở nụ cười khiêu chiến với Inuyasha: “Ha, Inuyasha, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!”
“Bankotsu của Thất Nhân Bang!” Miroku ngạc nhiên chỉ ra thân phận của hắn, ánh mắt đảo qua hai người phía sau, trong mắt đầy cảnh giác và suy tư, “Các ngươi tới đây làm gì?”
“Tại sao?” Bankotsu đáp lại có chút hờ hững, “Đương nhiên là để tìm Naraku, tên kia ra khỏi núi Bạch Linh rồi. Hừ, cuối cùng cũng chui ra khỏi cái nơi tràn ngập hơi thở đáng ghét kia, lúc nào cũng chui rúc ẩn núp như rùa đen, thật không vui. Chiến đấu phải oanh oanh liệt liệt mới tận hứng, đánh nhau với loại sợ chết như hắn rất nhàm chám.” Còn chưa thấy Naraku, Bankotsu đã có chút thiếu kiên nhẫn, vô tình để lộ chút tin tức.
“Bankotsu aniki (Bankotsu đại ca)!” Suikotsu vội gọi, nhắc nhở hắn không để lộ mọi sự.
“À… !” Bankotsu bỗng nhiên hoàn hồn.
“Các ngươi không phải thuộc hạ của Naraku?” Miroku không dễ bị lừa gạt như vậy, bắt được trọng điểm, dồn dập truy hỏi, “Naraku trốn trong núi Bạch Linh? Nếu Naraku không sai khiến các ngươi, vậy ai sai khiến các ngươi tấn công chúng ta? Nghe giọng điệu, xem chừng Naraku cũng là mục tiêu của các ngươi.”
“…” Bankotsu vờ như không nghe thấy một chuỗi vấn đề của Miroku, quay mặt đi, sau đó lại thấy làm như vậy không khác gì chột dạ, tầm mắt lại chuyển lên người Inuyasha, giơ Banryu chỉ vào hắn, khiêu khính, “Inuyasha, nếu gặp được thì đừng hòng trốn, thoải mái quyết đấu với ta một trận! Mặc kệ là nhiệm vụ gì, chỉ cần chiến đấu là được. Chiêu số lần trước của ngươi rất thú vị, gọi là Phong Chi Thương đúng không, hôm nay lại đọ sức thêm lần nữa, hừ!!”
“Hừ, kẻ không có bản lĩnh! Ta cũng có ý đó, Bankotsu, chịu chết đi!” Inuyasha vung đáo lên.
“Inuyasha, khoan đã!” Miroku vội vã ngăn cản, nhưng không ngăn được. Mặc dù giao đấu là tất yếu, nhưng thời gian không khỏi quá trùng hợp. Miroku không khỏi hoài nghi, tất cả những việc này, liệu có phải âm mưu của Naraku? Dù bên nào ngã xuống hoặc hai bên tổn hại, Naraku đều có lợi.
Suikotsu ghét thầy thuốc và hòa thường, vì vậy nhanh chân tấn công Miroku, đối thủ của Sango chỉ còn lại Jakotsu.
“Tại sao lại là người, lần nào cũng chọn đối thủ mình thích, toàn để lại cho ta loại mặt hàng này, còn là đàn bà đáng ghét nữa chứ.” Jakotsu ủ rũ ai thán, ghét bỏ đánh giá Sango, “Ta rất nhớ lần giao đấu với Inuyasha, lần trước cũng đánh với phụ nữ, Bankotsu-aniki (Bankotsu đại ca), không thể cho ta một người đàn ông sao?”
Đã giao chiến vài lần, Jakotsu và Sango coi như quen mặt, Sango nắm chặt Phi Lai Cốt, vào tư thế chiến đấu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Jakotsu, không lên tiếng, quần áo trừ yêu sư bó sát phác họa vóc dáng của cô, nhanh nhẹn linh hoạt, hiên ngang anh hùng.
Hoa Hiểu Quỳ đứng một bên quan sát, ánh mắt không kìm được nhìn ngang nhìn dọc, dừng lại trên cặp đùi trắng nõn nà của Jakotsu, đàn ông ư? Lại nhìn lên trên, vòng eo mềm mại thon thả, đàn ông ư? Lại nhìn lên trên chút nữa, khuôn mặt thanh tú, son môi diễm lệ, búi tóc cài trâm, yêu mị quyến rũ, đàn ông đây ư???
Tuy Jakotsu luôn gào thét mình là đàn ông, nhưng cô càng nhìn càng tin Jakotsu là một người phụ nữ ngực phẳng, tuyệt nhiên không phải đàn ông. Nghe danh “nhân yêu” (bất nam bất nữ) đã lâu, nay mới được tận mắt diện kiến.
“Ngươi đang nhìn gì?” Thấy ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ nhìn Jakotsu vừa chăm chú vừa nóng rực, giọng Naraku có phần không bình thường, cánh tay hắn cuốn chặt lấy người cô, nghiêng người, dường như có ý định dựa cả thể trọng lên người cô.
“Này, nặng quá. Ta chỉ hoài nghi giới tính của Jakotsu mà thôi, với mắt nhìn của ta, ngoại trừ bộ ngực phẳng lỳ, hắn chẳng giống đàn ông chút nào, hành động cử chỉ không phân biệt được nam nữ, nhưng vẻ ngoài chắc chắn là phụ nữ.”
Vươn tay đỡ lấy cơ thể Naraku đang nghiêng tới, tuy Hoa Hiểu Quỳ có thể cận chiến, đánh xa, phòng ngự, trị liệu, truy tung, nhưng bình thường sức lực rất tệ, ưu điểm ít khuyết điểm nhiều, Naraku ép cô như thế, thực sự có chút đỡ không được.
“Chuyện vặt không đáng nhắc tới ấy…” Trong lời Naraku lộ ra vài phần ẩn nhẫn, lại xen chút thở dốc khó nhọc.
Lúc này Hoa Hiểu Quỳ mới phát hiện vẻ mặt Naraku có chút không đúng, sắc mặt trắng bệch không tự nhiên, mày nhíu chặt, thân thể dường như cũng bình thường.
“Kết giới của Hakushin quả rất lợi hại.” Naraku cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, khích lệ.
“… Không cần nói với ta là kết giới này ảnh hưởng đến ngươi.”
“Đương nhiên, kết giới không chừa một ai, Naraku đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.” Naraku trả lời như lẽ đương nhiên.
Hoa Hiểu Quỳ lý sự, “Vậy mà ngươi còn lết cái thân thể yếu đuối này chạy vào trong kết giới, chẳng khác nào ông cụ già sắp chết còn muốn thắt cổ —- ngươi chán sống rồi?!”
“Kết giới này không chỉ làm ta suy yếu, Bankotsu, Jakotsu và Suikotsu đều bị ảnh hưởng. Suy đoán của ta không sai, trên người họ có liên kết trực tiếp với Ngọc Tứ Hồn, ngươi hẳn là cảm giác được. Thời gian chiến đấu càng dài, hơi thở của Ngọc Tứ Hồn càng nồng đậm, hơi thở này kích thích đến kết giới, tự hơi thở ấy giống như một thỏi nam châm hấp dẫn sức mạnh thanh tẩy, những nơi khác, kết giới sẽ yếu đi.” Naraku cười gằn, vẫn tao nhã trấn định như thường, không chút lo lắng về tình cảnh hiện tại.
“Ai?!” Đánh đến hăng say, Bankotsu đột nhiên nhận thấy điều gì, cảnh giác quát lên, hắn không xác định được vị trí cụ thể, nhưng dường như trên thánh đảo còn có người khác. “Này, Inuyasha, không phải mũi ngươi rất thính sao, trên đảo còn có người khác, chẳng lẽ ngươi không phát hiện?”
“Nơi này đâu đâu cũng toàn hương hoa, dù có người khác thì hương hoa cũng che lấp rồi.” Inuyasha cắn răng, hắn thật sự không phát hiện ra điều gì.
“Hừ, hương hoa sao?” Bankotsu giơ thanh đao Banryu, ngưng tụ sức mạnh, sau đó cắm mạnh xuống đất, Banryu sắc bén phá tan bùn đất, mặt đất chấn động kịch liệt, đóa hoa màu hồng bị năng lượng dồn dập công phá đến tan nát, lộ ra mặt đất bằng phẳng.
Sức mạnh tỏa ra khiến Hoa Hiểu Quỳ mất cân bằng, không đỡ được trọng lượng của Naraku, cả người đổ về phía sau, bị ép chết rồi.
Thánh đảo bị bao phủ bởi kết giới thần thánh của Hakushin, tràn ngập hơi thở thánh khiết, xung quanh trắng xóa, sương mù hư ảo, nơi nơi là những đóa hoa hồng nhạt đương nở rộ, họa nên vẻ mê ly mộng ảo mà núi Bạch Linh không có, dường như đây chính là bến bờ cực lạc, làm người ta thoải mái vô cùng.
Ở nơi thánh khiết này, chỉ cẩn trong lòng có một gợn âm u sẽ cảm thấy không thoải mái. Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy rất kỳ quái, ở núi Bạch Linh, ít nhất có thể giải thích là sức mạnh của kết giới không lan đến trung tâm lòng núi, vì vậy Kagura mới bị vây trong đó, không thể tự do hành động. Nhưng kết giới của Thánh đảo bao phủ khắp nơi, sức mạnh của Naraku lại không hề suy chuyển, hắn không những dám đi vào, mà còn không bị ảnh hưởng xấu gì.
Hoa Hiểu Quỳ đặt thắc mắc trong lòng, chuyển sự chú ý sang nhóm người vừa xuất hiện trên Thánh đảo.
Địa thế của hòn đảo bằng phẳng, trừ từ đường (đền thờ) thờ cúng Hakushin thì không còn nơi nào có thể ẩn núp, nhưng Naraku và Hoa Hiểu Quỳ cũng không trốn trong từ đường bí mật quan sát.
Thấy nhóm Inuyasha như không nhìn thấy họ, còn đang ngơ ngác liếc nhìn xung quanh như tìm kiếm cái gì, Hoa Hiểu Quỳ hỏi: “Họ không thấy chúng ta?” Tầm mắt đảo qua Inuyasha, không thấy người trong dự liệu, “Kikyo không ở đây, Kagome cũng không ở đây.”
“Loài hoa nở khắp Thánh đảo này có tác dụng nhẹ làm mê man tâm trí, hoa nở trùng trùng điệp điệp như vậy, tác dụng không đơn giản như 1+1=2, thừa sức che giấu chúng ta, dù đôi mắt nhìn thấy, đại não cũng sẽ lược bỏ. Dù là người hay yêu quái, hầu hết tin tức từ thế giới bên ngoài đều truyền đến đại não thông qua đôi mắt, khứu giác của yêu quái nhạy cảm, nhưng chủ yếu vẫn sử dụng đôi mắt, hơi thở của chúng ta lẫn trong mùi hương của loài hoa này, dù Sesshomaru đến đây cũng khó lòng phát hiện ra.” Giọng Naraku thuần hậu tao nhã, giọng điệu như đã dự liệu từ trước, chậm rãi giải thích cho Hoa Hiểu Quỳ, sau đó bật ra tiếng cười trầm thấp khẽ khàng, tựa như trào phúng vậy, “Nhiễu loạn tư duy, nhiễu loạn tầm nhìn, họ và chúng ta như đứng ở hai thế giới vậy.”
Luồng gió kỳ dị trên Thánh đảo lướt qua những đóa hoa, không ít đóa hoa màu hồng bị gió vờn giữa không trung, có khi là một cánh hoa, có khi lại là cả đóa hoa hoàn chỉnh, sự lưu chuyển của không khí vượt ngoài lẽ thường, khiến cánh hoa ngưng lại giữa không trung, như mộng như ảo, như thơ như họa.
Trên đất, đâu đâu cũng là loài hoa này, duy có từ đường của Hakushin không xuất hiện sắc hoa. Từ đường cung phụng ông ta như thần phật giờ đây trống không, chỉ để lại dấu vết ph”á hoại của yêu quái, từ đường bị hủy hoại một nửa, mái nhà lảo đảo.
“Lại tới đây trồng hòa, còn đâu đâu cũng có…” Một đóa kề sát một đóa, che kín cả bùn đất, Hoa Hiểu Quỳ đi cà nhắc, tay vịn trên người Naraku, cúi đầu nhìn mũi chân, gạt gạt những đóa hoa, để lộ ra một khoảng đất trống nhỏ để đặt chân, gạt nhẹ những đóa hoa hồng nhạt tươi tắn, trong lòng có cảm giác là lạ.
Đóa hoa nở sát mặt đất, không có thân dài, muốn dứng trên đất thì chỉ có thể dùng chân gạt hoa đi, nhìn thấy một vài đóa hoa bị dằn vặt bên chân, Hoa Hiểu Quỳ từ bỏ, dẫm thẳng lên hoa hay gạt hoa ra thì đều làm tổn thương chúng cả.
Chỉ có ba người Inuyasha, Miroku và Sango đi tới hòn đảo, Kikyo và Kagome không ở đây, nhưng Kirara và Shippo cũng không ở đây thì có chút kỳ quái. Chỉ ba người này đến, có vẻ kỳ lạ. Inuyasha thì không nói, năng lực cận chiến của hắn mạnh nhất trong nhóm, Miroku là pháp sư, nhưng không phải pháp sư tấn công từ xa như trong game, cũng thuộc loại cận chiến, Sango là trừ yêu sư, năng lực cận chiến hẳn là mạnh hơn Miroku một chút. Kikyo và Kagome đều tấn công từ xa. Trừ Kagome, kết giới của Thánh đảo đều ảnh hưởng xấu đến Kikyo, Shippo và Kirara, chẳng lẽ vì ba người họ đều bị ảnh hưởng, Kagome bèn ở lại thôn trang đối diện chăm sóc cho họ?
Hoa Hiểu Quỳ nhìn Inuyasha, nói vậy, Inuyasha cũng không nên xuất hiện ở đây, kết giới của Thánh đảo không mạnh bằng núi Bạch Linh, Kikyo tiến vào, tuy hành động có chút khó khăn, nhưng không xảy ra vấn đề lớn.
“Có phải loài hoa này không có tác dụng với Kikyo? Thân thể cô ấy do tro cốt và đất hầm mộ tạo thành, mùi hương mê hoặc thần trí của hoa không tác động đến tâm trí cô ấy được, trừ khi là tác dụng trực tiếp vào linh hồn.” Hoa Hiểu Quỳ suy nghĩ một lúc, hỏi.
“Ngươi nói đúng, loại hoa này không có tác dụng với Kikyo, vì thế không thể để cô ta xuất hiện trên đảo. Đối với một vu nữ nhân từ lương thiện, trách trời thương dân như cô ta mà nói, còn gì có thể níu kéo bước chân cô ta hơn những thôn dân bị bệnh, đau đớn chờ được cứu chữa. Cô ta ở lại cứu giúp thôn dân, Kagome dù thiện tâm hay không muốn so sánh với Kikyo, đều sẽ ở lại hỗ trợ. Cô gái ngu xuẩn đó còn dễ động lòng thương cảm hơn Kikyo, vì vậy, việc tìm kiếm Thánh đảo đặt lên ba người này.” Để yêu quái tấn công thôn làng kia để lưu lại bước chân Kikyo, dù Kikyo ngờ ngợ điều gì, tạm thời cũng không thể phân thân, chỉ cần kéo dài thời gian như vậy là đủ rồi.
Trên Thánh đảo chỉ có từ đường có chút khác thường, cậu bé bước nhanh về phía từ đường, chỉ thấy vách tường và mái nhà tàn tạ, không có thánh nhân Hakushin, là người tôn sừng Hakushin mà lại không gặp được ngài, cậu bé rất kích động. Sau đó, Bankotsu xuất hiện.
Bankotsu đi đầu, sau đó đến Jakotsu, cuối cùng là Suikotsu [1]. Cơ thể Ginkotsu [2] quá nặng nề, thuyền nhỏ của ngư dân không chở được hắn, Renkotsu [3] và Ginkotsu không đến, bị phái đi làm nhiệm vụ cướp mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên người Koga.
[1] Suikotsu (睡骨, Cốt Ngủ – Thụy Cốt) là một vong hồn có hai tính cách: lương thiện và tà ác cùng nằm trong một cơ thể. Sau khi được hồi sinh, mặt tốt của Suikotsu thức tỉnh giúp anh trở thành một thầy thuốc hiền lành và lương thiện. Nhưng Renkotsu và Jakotsu đã làm mặt tốt của anh bị mặt ác đàn áp làm anh trở thành một vong hồn tà ác. Khi bị Sesshōmaru và Kikyo đánh bại, Suikotsu yêu cầu được chết trong hòa bình, Kikyo đã giúp anh đạt ý muốn nhưng mảnh ngọc Tứ Hồn thì rơi vào tay Bankotsu.
[2] Ginkotsu (銀骨, Cốt Bạc – Ngân Cốt) là vong hồn bằng cỗ máy trong Bảy Vong Hồn với nhiều vũ khí khác nhau như lưỡi cưa, dây thép, súng thần công… Sau khi bị Inuyasha tiêu diệt, Ginkotsu được Renkotsu tái tạo lại với hình dạng giống như một chiếc xe thần công. Sau Ginkutsu tự hủy để chết cùng Koga nhưng Koga không chết, mảnh ngọc Tứ Hồn thì giao cho Renkotsu.
[3] Renkotsu (煉骨, Cốt Nung – Luyện Cốt) là vong hồn trong Bảy Vong Hồn nhưng lại có ý định phản bội bằng cách thu thập các mảnh ngọc Tứ Hồn. Sau khi bị phát hiện, Renkotsu bị Bankotsu giết. Vũ khí của Renkotsu là một hồ lô đựng dầu để hắn ngậm và phun ra lửa, một khẩu pháo và dây thép lửa.
Hai nhóm người chạm mặt đều kinh ngạc, mục tiêu của họ không phải đối phương.
Bankotsu quét mắt nhìn xung quanh, không phát hiện phần tử khả nghi, chẳng mấy chốc đã quên khuấy mục đích ban đầu, nở nụ cười khiêu chiến với Inuyasha: “Ha, Inuyasha, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!”
“Bankotsu của Thất Nhân Bang!” Miroku ngạc nhiên chỉ ra thân phận của hắn, ánh mắt đảo qua hai người phía sau, trong mắt đầy cảnh giác và suy tư, “Các ngươi tới đây làm gì?”
“Tại sao?” Bankotsu đáp lại có chút hờ hững, “Đương nhiên là để tìm Naraku, tên kia ra khỏi núi Bạch Linh rồi. Hừ, cuối cùng cũng chui ra khỏi cái nơi tràn ngập hơi thở đáng ghét kia, lúc nào cũng chui rúc ẩn núp như rùa đen, thật không vui. Chiến đấu phải oanh oanh liệt liệt mới tận hứng, đánh nhau với loại sợ chết như hắn rất nhàm chám.” Còn chưa thấy Naraku, Bankotsu đã có chút thiếu kiên nhẫn, vô tình để lộ chút tin tức.
“Bankotsu aniki (Bankotsu đại ca)!” Suikotsu vội gọi, nhắc nhở hắn không để lộ mọi sự.
“À… !” Bankotsu bỗng nhiên hoàn hồn.
“Các ngươi không phải thuộc hạ của Naraku?” Miroku không dễ bị lừa gạt như vậy, bắt được trọng điểm, dồn dập truy hỏi, “Naraku trốn trong núi Bạch Linh? Nếu Naraku không sai khiến các ngươi, vậy ai sai khiến các ngươi tấn công chúng ta? Nghe giọng điệu, xem chừng Naraku cũng là mục tiêu của các ngươi.”
“…” Bankotsu vờ như không nghe thấy một chuỗi vấn đề của Miroku, quay mặt đi, sau đó lại thấy làm như vậy không khác gì chột dạ, tầm mắt lại chuyển lên người Inuyasha, giơ Banryu chỉ vào hắn, khiêu khính, “Inuyasha, nếu gặp được thì đừng hòng trốn, thoải mái quyết đấu với ta một trận! Mặc kệ là nhiệm vụ gì, chỉ cần chiến đấu là được. Chiêu số lần trước của ngươi rất thú vị, gọi là Phong Chi Thương đúng không, hôm nay lại đọ sức thêm lần nữa, hừ!!”
“Hừ, kẻ không có bản lĩnh! Ta cũng có ý đó, Bankotsu, chịu chết đi!” Inuyasha vung đáo lên.
“Inuyasha, khoan đã!” Miroku vội vã ngăn cản, nhưng không ngăn được. Mặc dù giao đấu là tất yếu, nhưng thời gian không khỏi quá trùng hợp. Miroku không khỏi hoài nghi, tất cả những việc này, liệu có phải âm mưu của Naraku? Dù bên nào ngã xuống hoặc hai bên tổn hại, Naraku đều có lợi.
Suikotsu ghét thầy thuốc và hòa thường, vì vậy nhanh chân tấn công Miroku, đối thủ của Sango chỉ còn lại Jakotsu.
“Tại sao lại là người, lần nào cũng chọn đối thủ mình thích, toàn để lại cho ta loại mặt hàng này, còn là đàn bà đáng ghét nữa chứ.” Jakotsu ủ rũ ai thán, ghét bỏ đánh giá Sango, “Ta rất nhớ lần giao đấu với Inuyasha, lần trước cũng đánh với phụ nữ, Bankotsu-aniki (Bankotsu đại ca), không thể cho ta một người đàn ông sao?”
Đã giao chiến vài lần, Jakotsu và Sango coi như quen mặt, Sango nắm chặt Phi Lai Cốt, vào tư thế chiến đấu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Jakotsu, không lên tiếng, quần áo trừ yêu sư bó sát phác họa vóc dáng của cô, nhanh nhẹn linh hoạt, hiên ngang anh hùng.
Hoa Hiểu Quỳ đứng một bên quan sát, ánh mắt không kìm được nhìn ngang nhìn dọc, dừng lại trên cặp đùi trắng nõn nà của Jakotsu, đàn ông ư? Lại nhìn lên trên, vòng eo mềm mại thon thả, đàn ông ư? Lại nhìn lên trên chút nữa, khuôn mặt thanh tú, son môi diễm lệ, búi tóc cài trâm, yêu mị quyến rũ, đàn ông đây ư???
Tuy Jakotsu luôn gào thét mình là đàn ông, nhưng cô càng nhìn càng tin Jakotsu là một người phụ nữ ngực phẳng, tuyệt nhiên không phải đàn ông. Nghe danh “nhân yêu” (bất nam bất nữ) đã lâu, nay mới được tận mắt diện kiến.
“Ngươi đang nhìn gì?” Thấy ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ nhìn Jakotsu vừa chăm chú vừa nóng rực, giọng Naraku có phần không bình thường, cánh tay hắn cuốn chặt lấy người cô, nghiêng người, dường như có ý định dựa cả thể trọng lên người cô.
“Này, nặng quá. Ta chỉ hoài nghi giới tính của Jakotsu mà thôi, với mắt nhìn của ta, ngoại trừ bộ ngực phẳng lỳ, hắn chẳng giống đàn ông chút nào, hành động cử chỉ không phân biệt được nam nữ, nhưng vẻ ngoài chắc chắn là phụ nữ.”
Vươn tay đỡ lấy cơ thể Naraku đang nghiêng tới, tuy Hoa Hiểu Quỳ có thể cận chiến, đánh xa, phòng ngự, trị liệu, truy tung, nhưng bình thường sức lực rất tệ, ưu điểm ít khuyết điểm nhiều, Naraku ép cô như thế, thực sự có chút đỡ không được.
“Chuyện vặt không đáng nhắc tới ấy…” Trong lời Naraku lộ ra vài phần ẩn nhẫn, lại xen chút thở dốc khó nhọc.
Lúc này Hoa Hiểu Quỳ mới phát hiện vẻ mặt Naraku có chút không đúng, sắc mặt trắng bệch không tự nhiên, mày nhíu chặt, thân thể dường như cũng bình thường.
“Kết giới của Hakushin quả rất lợi hại.” Naraku cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng, khích lệ.
“… Không cần nói với ta là kết giới này ảnh hưởng đến ngươi.”
“Đương nhiên, kết giới không chừa một ai, Naraku đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.” Naraku trả lời như lẽ đương nhiên.
Hoa Hiểu Quỳ lý sự, “Vậy mà ngươi còn lết cái thân thể yếu đuối này chạy vào trong kết giới, chẳng khác nào ông cụ già sắp chết còn muốn thắt cổ —- ngươi chán sống rồi?!”
“Kết giới này không chỉ làm ta suy yếu, Bankotsu, Jakotsu và Suikotsu đều bị ảnh hưởng. Suy đoán của ta không sai, trên người họ có liên kết trực tiếp với Ngọc Tứ Hồn, ngươi hẳn là cảm giác được. Thời gian chiến đấu càng dài, hơi thở của Ngọc Tứ Hồn càng nồng đậm, hơi thở này kích thích đến kết giới, tự hơi thở ấy giống như một thỏi nam châm hấp dẫn sức mạnh thanh tẩy, những nơi khác, kết giới sẽ yếu đi.” Naraku cười gằn, vẫn tao nhã trấn định như thường, không chút lo lắng về tình cảnh hiện tại.
“Ai?!” Đánh đến hăng say, Bankotsu đột nhiên nhận thấy điều gì, cảnh giác quát lên, hắn không xác định được vị trí cụ thể, nhưng dường như trên thánh đảo còn có người khác. “Này, Inuyasha, không phải mũi ngươi rất thính sao, trên đảo còn có người khác, chẳng lẽ ngươi không phát hiện?”
“Nơi này đâu đâu cũng toàn hương hoa, dù có người khác thì hương hoa cũng che lấp rồi.” Inuyasha cắn răng, hắn thật sự không phát hiện ra điều gì.
“Hừ, hương hoa sao?” Bankotsu giơ thanh đao Banryu, ngưng tụ sức mạnh, sau đó cắm mạnh xuống đất, Banryu sắc bén phá tan bùn đất, mặt đất chấn động kịch liệt, đóa hoa màu hồng bị năng lượng dồn dập công phá đến tan nát, lộ ra mặt đất bằng phẳng.
Sức mạnh tỏa ra khiến Hoa Hiểu Quỳ mất cân bằng, không đỡ được trọng lượng của Naraku, cả người đổ về phía sau, bị ép chết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook