Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm
-
Chương 41
“Ai? Phong ấn?” Kagome nghe vậy, sửng sốt hỏi, cẩn thận quan sát mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn trên người Kohaku, quả thực, ánh sáng của mảnh ngọc này có chút không giống. “Mảnh Ngọc Tứ Hồn này… Nhìn qua rất tinh khiết, ừ… Hơn nữa, cảm giác rất khó nói.”
“Kagome, thật ư?” Miroku kinh ngạc, lập tức hỏi: “Vậy còn những mảnh ngọc trên người Naraku?”
“Ánh sáng rất tinh khiết, hoàn toàn không có chút bẩn thỉu nào.” Kagome tập trung nhìn Naraku sau màn trúc, bất ngờ nói.
“Tất cả những mảnh vỡ của Naraku đều được Quỳ-sama phong ấn lại, ánh sáng tinh khiết, không hề có chút bẩn thỉu, nghĩa là Quỳ-sama không muốn những mảnh vỡ đó bị ô nhiễm, nhưng nếu đã vậy, tại sao lại để Naraku giữ chúng?” Miroku lẩm bẩm, ánh mắt không tự chủ chuyển lên người Hoa Hiểu Quỳ, hi vọng tìm được đáp án.
“Sau khi ta ngủ mất, hắn tiện tay lấy đi.” Hoa Hiểu Quỳ tùy tiện trả lời.
“…. Hả…” Miroku không ngờ đến đáp án này, có cảm giác nghẹn họng.
“Ta giữ cũng vô dụng, ta chịu đựng những ngày tháng bảo vệ Ngọc Tứ Hồn đủ lắm rồi, Naraku thích giữ thì cứ giữ!” Hoa Hiểu Quỳ dửng dưng như không, khua khua tay.
“Dù Naraku dùng những mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn để làm việc ác cũng không sao ư?” Giọng nói của Miroku có chút hùng hổ dọa người, lông mày nhíu chặt.
Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái nhìn Miroku, cơn giận của hắn khiến cô có chút oán giận bất mãn, “Ngươi nghĩ ta là Kikyo à? Thỉnh thoảng học theo tinh thần của Lôi Phong (1) thì rất tốt cho việc tu dưỡng đạo đức, nhưng mỗi ngày làm theo, sẽ có ngày biến thành Lôi Phong thứ hai, ta không muốn chết sớm giống hắn. Ta ghét phải làm việc vất vả mà không đạt được kết quả tốt, hiển nhiên, đối phó với Naraku là chuyện rất vất vả, cũng không có kết quả tốt, từ trước đến nay ta và hắn không thù không oán, hơn nữa ta có thể tỉnh lại cũng nhờ Naraku, ta không có lý do gì tùy tiện trở mặt với hắn. Ta không phải người tôn thờ chính nghĩa đến mức không phân tốt xấu, trong mắt không dung nổi hạt cát.”
(1) Lôi Phong: đã chú thích ở chương 4
“Sao có thể như vậy! Tên Naraku kia rất độc ác, hại chết cả thôn trừ yêu, giết chết cha và đồng bạn của Sango, bây giờ còn lợi dụng Kohaku làm Sango bị thương đến mức này, sao có thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm!” Kagome không dám tin, lớn tiếng nói. Không biết cô đang biểu đạt bất mãn trong lòng, hay đang cố gắng giảng đạo lý để thuyết phục Hoa Hiểu Quỳ, Kagome tiếp tục nói: “Cô cũng từng là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, đúng ra cô phải rất ghét những yêu quái muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn để tăng cường sức mạnh rồi làm điều ác mới đúng! Tên Naraku kia… Tên Naraku kia, không có người nào ác độc hơn hắn, hắn lại dám đùa giỡn với mạng sống của người khác!!”
Hoa Hiểu Quỳ không nói gì, trên gáy cô dán mác người tôn thờ chính nghĩa từ bao giờ vậy? Cô không hề có ý nghĩ khác với việc bị họ gán cho tội danh bênh vực kẻ ác, trở thành kẻ thù chung của họ. Hoa Hiểu Quỳ nghe lời chỉ trích của Kagome, lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, bĩu môi, “Cô là ai vậy?”
“A…” Kagome bị câu nói này chẹn họng, theo bản năng đưa mắt nhìn Inuyasha, ở đây chỉ có hắn biết cô ấy.
Miroku và Shippo cũng nhìn hắn.
Inuyasha không phụ sự mong đợi của mọi người, nghe Hoa Hiểu Quỳ nói vậy, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không quá kích động như Kagome, lông mày hơi nhíu lại, mở to đôi mắt vàng óng, “Này, Quỳ, cô nói như vậy nghĩa là muốn đứng về phía Naraku sao? Naraku cũng thu thập mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, ta sẽ không nương tay! Tên kia vô duyên vô cớ bắt tay với Sesshomaru định cướp lấy Thiết Toái Nha của ta, còn khống chế sói hoang đánh lén ta!”
“Tùy ngươi, thằng cha này sống dai lắm, đánh hắn thành rẻ rách cũng không sao!” Hoa Hiểu Quỳ vẫn không thèm để ý như trước, hờ hững phẩy phẩy tay, quan hệ giữa cô và Naraku không thân mật đến vậy.
“Dường như dù là chúng ta hay Naraku, cô ấy cũng không thèm quan tâm!” Shippo mở to mắt, quay đầu lại nói.
“A, Quỳ-sama và Naraku không cừu không oán, nhưng hình như 50 năm trước, quan hệ giữa hai người không tệ lắm, Kaede-sama, Kikyo-sama, cả Inuyasha đều đã gặp hắn. Ngài ấy không quen chúng ta, đương nhiên là không muốn bị cuốn vào ân oán của người khác. Nhưng nếu nói vậy, Inuyasha đứng ở trung lập mới đúng, chỉ là không biết vì sao dường như Naraku rất thích gây phiền toái cho Inuyasha, mới khiến Inuyasha thù dai, sinh lòng đối phó Naraku, căm tức muốn đánh bại Naraku.” Miroku trầm tư nói, trước khi biết mình, có lẽ mọi chuyện là như vậy rồi. Quỳ-sama quen biết với cả Naraku và Inuyasha, hai người này đối địch, nghiêng sang bên nào cũng không được, không giúp bên nào là tốt nhất! Miroku lén lút liếc mắt nhìn Sango, cau mày, nếu Quỳ-sama vẫn ở cùng một chỗ với Naraku, ngài ấy có biết kế hoạch của Naraku không?
Nếu biết kế hoạch của Naraku nhưng không làm gì cả, ngầm thừa nhận hành vi của hắn, trơ mắt nhìn trừ yêu thôn bị yêu quái tấn công, cha và đồng bạn của Sango bị giết chết, thì không khỏi có chút ý vị sâu xa, có lẽ trong vô thức, Quỳ-sama đã nghiêng về phía Naraku nhiều hơn một chút, nhắm một mắt mở một mắt với hành động lạm sát người vô tội của hắn.
“…… A…” Sango khẽ kêu lên một tiếng, yếu ớt quỳ xuống, sững sờ nhìn Kohaku nằm trên mặt đất, cô càng muốn biết tình trạng của Kohaku hơn là lập trường của Hoa Hiểu Quỳ là gì, nhìn tình hình hiện tại, Kohaku đang dần dần khôi phục, chỉ còn thiếu một chút… Còn thiếu một chút thì có thể khôi phục ý thức…
Sango không để ý đến vết thương của bản thân, chờ mong nhìn Kohaku, giãy giụa muốn tới gần em trai mình.
“Sango, cô bị thương không nhẹ, đừng cử động!” Kagome vội khuyên can.
“Kohaku!” Sango khẽ gọi em trai, tiếng nói rất nhẹ, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong, cẩn thận từng li từng tý như sợ làm cậu giật mình.
Kohaku vô hồn ngẩng đầu nhìn Sango.
“Kohaku, em còn nhớ chị không?” Sango thấy cậu quay đầu nhìn mình, không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng.
“…” Ánh mắt Kohaku vẫn vô hồn như thế, cậu chỉ nhớ rõ tên mình, chỉ nhớ rõ Naraku, ngoài ra, cậu không nhớ gì hết.
Sango lộ vẻ thất vọng, nhưng cô không từ bỏ.
“Hừ, vô dụng, Kohaku không còn có trí nhớ trước kia nữa, căn bản không biết ngươi là ai.” Naraku ngồi quỳ sau màn trúc, lộ ra nụ cười trào phúng, hắn chọn thời điểm lên tiếng để đạt đến hiệu quả đả kích tốt nhất, giọng điệu không tốt, nội dung câu nói lại càng không tốt, thành công làm dâng lên sự phẫn nộ trong lòng Sango với thủ phạm đã khiến cô mất đi tất cả chỉ trong một đêm.
“Naraku, trả Kohaku lại cho ta!” Sango gào thét, gắng sức giãy giụa muốn đi về phía trước, chăm chú nhìn Phi Lai Cốt, dường như muốn tiếp tục chiến đấu, giết Naraku, đòi lại em trai mình.
“Nếu giết chết ta thì Kohaku có thể trở lại như trước sao? Cơ thể của ngươi bây giờ không làm được gì, em trai đáng yêu của ngươi lại muốn hại ngươi, dù vậy ngươi vẫn muốn đòi lại em trai mình ư?” Giọng nói của Naraku xuyên qua màn trúc truyền tới, giọng điệu tao nhã của hắn làm cho người ta chán ghét, “Trước khi ngươi chạm vào người ta, có lẽ ngươi đã bị Kohaku giết chết rồi.”
Naraku vừa dứt lời, dường như phối hợp với lời nói của Naraku, ánh mắt dại ra của Kohaku lại trở nên trống rỗng, lảo đảo đứng lên, chăm chú nhìn Sango, cầm xích lưỡi hái trên tay, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Inuyasha vừa nhìn, nổi giận mắng: “Naraku, ngươi thật khốn nạn!”
“Hắn lại dùng thủ đoạn cũ, để em trai tấn công chị mình, không chút lưu tình đả thương cô ấy!” Giọng nói nghiêm nghị của Miroku toát ra bài xích và căm ghét.
“Thật quá đáng!” Kagome cắn môi, trong mắt tràn đầy thống hận với Naraku, cô không dám ngờ trên thế giới này lại có một kẻ hèn hạ như vậy, dùng thủ đoạn ác liệt nhất, khiến Sango và Kohaku chị em tương tàn. Cô chuyển mắt nhìn sang Hoa Hiểu Quỳ, chỉ có cô ấy không hề căm phẫn với thủ đoạn tàn khốc của Naraku, trong lòng Kagome hơi không thoải mái, tại sao cô ấy có thể coi như không nhìn thấy những thủ đoạn hèn hạ tàn nhẫn của Naraku, những hành động như vậy vốn không nên tồn tại!
Hoa Hiểu Quỳ hơi hối hận chỉ vì tò mò nhất thời mà chạy tới xem Naraku đang làm gì, khống chế em trai, để em trai và chị gái tự giết lẫn nhau, chuyện như vậy, quả nhiên cô vẫn không chấp nhận được, chị em tương tàn, cô chưa đến nỗi mất đi lương tri mà chấp nhận được chuyện này. Tên Naraku kia, sao phải dùng đến cách dồn người khác vào đường cùng như thế, nhẹ nhàng, phải nhẹ nhàng, hắn thích khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tâm lý con người, kích thích thần kinh của người khác đến vậy sao? Thủ đoạn khéo léo một chút thì chết à?? Chuyện như vậy, bảo cô làm sao có thể nhắm một mắt mở một mắt coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho dù thế nào, chuyện chị em tàn sát lẫn nhau vẫn không nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, hành động này trái với đạo đức luân lý.
“Không thể tha thứ, không thể tha thứ cho tên Naraku kia được!” Kagome cắn răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn màn trúc che trước người Naraku, ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ như thể có thể nhìn xuyên qua màn trúc.
“Ngươi lại muốn khống chế Kohaku đả thương Sango! Tên khốn khiếp, ngươi quả là khiến người ta chán ghét, lúc Sesshomaru muốn cướp Thiết Toái Nha của ta, ta và hắn đánh nhau, có phải ngươi cũng đúng một bên xem không?!” Sắc mặt Inuyasha không tốt, nhớ tới hồi ức trước kia, tâm tình càng xấu, tay cầm chuôi đao, làm động tác rút đao.
“Quỳ-sama, cho dù Naraku làm thế, ngài vẫn thờ ơ không thay đổi sao?” Miroku nghiêm túc hỏi, dường như đang thăm dò giới hạn cuối cùng của Hoa Hiểu Quỳ.
“Tôi cũng muốn hỏi như vậy, dù Naraku làm ra chuyện tàn nhẫn quá đáng như thế, cô cũng thờ ơ lạnh nhạt sao?” Ánh mắt Kagome như có ý nói: giúp người xấu làm điều ác, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, “Sango vừa nói cô là công chúa của thành Hitomi, lẽ nào cô ở cùng một thành trì với Naraku? Nói vậy, chuyện Naraku làm với trừ yêu sư…”
“Ta biết, động tĩnh lớn như vậy, làm sao ta không biết cho được, hơn nữa, từ trước đến nay Naraku không làm chuyện vô nghĩa, ta đoán được. Ta nói suy đoán của mình cho Naraku, hắn thừa nhận.”
“Vậy… Tại sao…” Kagome lẩm bẩm.
“Hừm, ta ngủ, ngày hôm sau ta tỉnh lại, trừ yêu sư đã chết hết rồi.”
“…” Lý do quái quỷ gì vậy?
“Em trai vẫn còn sống, thật ngưỡng mộ, mất rồi lại có được, cảm giác rất vui phải không?” Hoa Hiểu Quỳ nhìn chằm chằm ánh mắt trống rỗng của Kohaku, đáy mắt lướt qua vẻ cô đơn, trong giọng nói ý vị không rõ, có chút phức tạp. Hoa Hiểu Quỳ chỉ thất thần một lúc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, tùy ý nói: “Thời gian trôi qua, tất cả đều sẽ trở thành quá khứ. Cho dù đau khổ đến mức nào, thời gian cũng sẽ chữa lành tất cả, con người… vốn giỏi lãng quên.”
Mây đen giăng kín cả bầu trời, Hoa Hiểu Quỳ không thích khung cảnh như vậy, u ám đến mức khiến người ta sợ hãi. Cô ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ ập tới, mí mắt nghe được mệnh lệnh, như muốn dính vào nhau.
Cơ thể Hoa Hiểu Quỳ lảo đảo, đột nhiên ngã về phía sau, cô không ngã trên mặt đất, mà được người vừa xuất hiện phía sau đỡ lấy.
Naraku đón lấy cơ thể mềm mại, dịu dàng ôm Hoa Hiểu Quỳ, con mắt màu đỏ sậm nhìn lên mặt cô, hai mắt nhắm lại, ngủ rồi.
“Sao, sao vậy?” Inuyasha kinh ngạc.
“Ngủ rồi.” Naraku liếc xéo Inuyasha, ung dung nói.
“…” Ban đầu Inuyasha còn hơi lo lắng, nay nghe xong, khóe miệng khẽ giật giật, ngủ nhanh như vậy?
“Hôm nay tới đây thôi.” Tựa như Naraku đã mất đi hứng thú với tiết mục để Kohaku đả thương Sango, dự định rời đi.
“Chờ đã!” Sango căm hận trừng mắt nhìn Naraku, gắng gượng chống đỡ cơ thể, vẫn muốn chiến đấu.
“Ha, Sango, xem ra ngươi rất oán hận ta!” Naraku nghiền ngẫm nhìn Sango vẫn quật cường không chịu từ bỏ, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc, khinh bỉ trào phúng, “Trừ yêu sư luôn tiêu diệt yêu quái, vì thế đám yêu quái rất oán hận trừ yêu sư, con người lại oán hận yêu quái. Các ngươi dám truyền dạy nghề trừ yêu từ đời này sang đời khác, nên càng bị yêu quái oán hận. Con người và yêu quái oán hận, rồi giết hại lẫn nhau, con người và yêu quái không có gì khác nhau, là chính nghĩa hay tà ác, chỉ do con người các ngươi tự ý định ra mà thôi. Nếu oán hận, ngươi cứ thỏa thích oán hận là được, vì oán hận mà giết chóc.”
“… Ngươi!” Sango cắn răng.
Trong nháy mắt, chướng khí màu tím bao vây mọi người, e ngại chướng khí độc, theo bản năng lùi lại, sợ nhiễm phải độc khí.
Naraku không quan tâm bọn họ ra sao, biến mất trong màn chướng khí.
“Kagome, thật ư?” Miroku kinh ngạc, lập tức hỏi: “Vậy còn những mảnh ngọc trên người Naraku?”
“Ánh sáng rất tinh khiết, hoàn toàn không có chút bẩn thỉu nào.” Kagome tập trung nhìn Naraku sau màn trúc, bất ngờ nói.
“Tất cả những mảnh vỡ của Naraku đều được Quỳ-sama phong ấn lại, ánh sáng tinh khiết, không hề có chút bẩn thỉu, nghĩa là Quỳ-sama không muốn những mảnh vỡ đó bị ô nhiễm, nhưng nếu đã vậy, tại sao lại để Naraku giữ chúng?” Miroku lẩm bẩm, ánh mắt không tự chủ chuyển lên người Hoa Hiểu Quỳ, hi vọng tìm được đáp án.
“Sau khi ta ngủ mất, hắn tiện tay lấy đi.” Hoa Hiểu Quỳ tùy tiện trả lời.
“…. Hả…” Miroku không ngờ đến đáp án này, có cảm giác nghẹn họng.
“Ta giữ cũng vô dụng, ta chịu đựng những ngày tháng bảo vệ Ngọc Tứ Hồn đủ lắm rồi, Naraku thích giữ thì cứ giữ!” Hoa Hiểu Quỳ dửng dưng như không, khua khua tay.
“Dù Naraku dùng những mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn để làm việc ác cũng không sao ư?” Giọng nói của Miroku có chút hùng hổ dọa người, lông mày nhíu chặt.
Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái nhìn Miroku, cơn giận của hắn khiến cô có chút oán giận bất mãn, “Ngươi nghĩ ta là Kikyo à? Thỉnh thoảng học theo tinh thần của Lôi Phong (1) thì rất tốt cho việc tu dưỡng đạo đức, nhưng mỗi ngày làm theo, sẽ có ngày biến thành Lôi Phong thứ hai, ta không muốn chết sớm giống hắn. Ta ghét phải làm việc vất vả mà không đạt được kết quả tốt, hiển nhiên, đối phó với Naraku là chuyện rất vất vả, cũng không có kết quả tốt, từ trước đến nay ta và hắn không thù không oán, hơn nữa ta có thể tỉnh lại cũng nhờ Naraku, ta không có lý do gì tùy tiện trở mặt với hắn. Ta không phải người tôn thờ chính nghĩa đến mức không phân tốt xấu, trong mắt không dung nổi hạt cát.”
(1) Lôi Phong: đã chú thích ở chương 4
“Sao có thể như vậy! Tên Naraku kia rất độc ác, hại chết cả thôn trừ yêu, giết chết cha và đồng bạn của Sango, bây giờ còn lợi dụng Kohaku làm Sango bị thương đến mức này, sao có thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm!” Kagome không dám tin, lớn tiếng nói. Không biết cô đang biểu đạt bất mãn trong lòng, hay đang cố gắng giảng đạo lý để thuyết phục Hoa Hiểu Quỳ, Kagome tiếp tục nói: “Cô cũng từng là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, đúng ra cô phải rất ghét những yêu quái muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn để tăng cường sức mạnh rồi làm điều ác mới đúng! Tên Naraku kia… Tên Naraku kia, không có người nào ác độc hơn hắn, hắn lại dám đùa giỡn với mạng sống của người khác!!”
Hoa Hiểu Quỳ không nói gì, trên gáy cô dán mác người tôn thờ chính nghĩa từ bao giờ vậy? Cô không hề có ý nghĩ khác với việc bị họ gán cho tội danh bênh vực kẻ ác, trở thành kẻ thù chung của họ. Hoa Hiểu Quỳ nghe lời chỉ trích của Kagome, lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, bĩu môi, “Cô là ai vậy?”
“A…” Kagome bị câu nói này chẹn họng, theo bản năng đưa mắt nhìn Inuyasha, ở đây chỉ có hắn biết cô ấy.
Miroku và Shippo cũng nhìn hắn.
Inuyasha không phụ sự mong đợi của mọi người, nghe Hoa Hiểu Quỳ nói vậy, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không quá kích động như Kagome, lông mày hơi nhíu lại, mở to đôi mắt vàng óng, “Này, Quỳ, cô nói như vậy nghĩa là muốn đứng về phía Naraku sao? Naraku cũng thu thập mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, ta sẽ không nương tay! Tên kia vô duyên vô cớ bắt tay với Sesshomaru định cướp lấy Thiết Toái Nha của ta, còn khống chế sói hoang đánh lén ta!”
“Tùy ngươi, thằng cha này sống dai lắm, đánh hắn thành rẻ rách cũng không sao!” Hoa Hiểu Quỳ vẫn không thèm để ý như trước, hờ hững phẩy phẩy tay, quan hệ giữa cô và Naraku không thân mật đến vậy.
“Dường như dù là chúng ta hay Naraku, cô ấy cũng không thèm quan tâm!” Shippo mở to mắt, quay đầu lại nói.
“A, Quỳ-sama và Naraku không cừu không oán, nhưng hình như 50 năm trước, quan hệ giữa hai người không tệ lắm, Kaede-sama, Kikyo-sama, cả Inuyasha đều đã gặp hắn. Ngài ấy không quen chúng ta, đương nhiên là không muốn bị cuốn vào ân oán của người khác. Nhưng nếu nói vậy, Inuyasha đứng ở trung lập mới đúng, chỉ là không biết vì sao dường như Naraku rất thích gây phiền toái cho Inuyasha, mới khiến Inuyasha thù dai, sinh lòng đối phó Naraku, căm tức muốn đánh bại Naraku.” Miroku trầm tư nói, trước khi biết mình, có lẽ mọi chuyện là như vậy rồi. Quỳ-sama quen biết với cả Naraku và Inuyasha, hai người này đối địch, nghiêng sang bên nào cũng không được, không giúp bên nào là tốt nhất! Miroku lén lút liếc mắt nhìn Sango, cau mày, nếu Quỳ-sama vẫn ở cùng một chỗ với Naraku, ngài ấy có biết kế hoạch của Naraku không?
Nếu biết kế hoạch của Naraku nhưng không làm gì cả, ngầm thừa nhận hành vi của hắn, trơ mắt nhìn trừ yêu thôn bị yêu quái tấn công, cha và đồng bạn của Sango bị giết chết, thì không khỏi có chút ý vị sâu xa, có lẽ trong vô thức, Quỳ-sama đã nghiêng về phía Naraku nhiều hơn một chút, nhắm một mắt mở một mắt với hành động lạm sát người vô tội của hắn.
“…… A…” Sango khẽ kêu lên một tiếng, yếu ớt quỳ xuống, sững sờ nhìn Kohaku nằm trên mặt đất, cô càng muốn biết tình trạng của Kohaku hơn là lập trường của Hoa Hiểu Quỳ là gì, nhìn tình hình hiện tại, Kohaku đang dần dần khôi phục, chỉ còn thiếu một chút… Còn thiếu một chút thì có thể khôi phục ý thức…
Sango không để ý đến vết thương của bản thân, chờ mong nhìn Kohaku, giãy giụa muốn tới gần em trai mình.
“Sango, cô bị thương không nhẹ, đừng cử động!” Kagome vội khuyên can.
“Kohaku!” Sango khẽ gọi em trai, tiếng nói rất nhẹ, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong, cẩn thận từng li từng tý như sợ làm cậu giật mình.
Kohaku vô hồn ngẩng đầu nhìn Sango.
“Kohaku, em còn nhớ chị không?” Sango thấy cậu quay đầu nhìn mình, không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng.
“…” Ánh mắt Kohaku vẫn vô hồn như thế, cậu chỉ nhớ rõ tên mình, chỉ nhớ rõ Naraku, ngoài ra, cậu không nhớ gì hết.
Sango lộ vẻ thất vọng, nhưng cô không từ bỏ.
“Hừ, vô dụng, Kohaku không còn có trí nhớ trước kia nữa, căn bản không biết ngươi là ai.” Naraku ngồi quỳ sau màn trúc, lộ ra nụ cười trào phúng, hắn chọn thời điểm lên tiếng để đạt đến hiệu quả đả kích tốt nhất, giọng điệu không tốt, nội dung câu nói lại càng không tốt, thành công làm dâng lên sự phẫn nộ trong lòng Sango với thủ phạm đã khiến cô mất đi tất cả chỉ trong một đêm.
“Naraku, trả Kohaku lại cho ta!” Sango gào thét, gắng sức giãy giụa muốn đi về phía trước, chăm chú nhìn Phi Lai Cốt, dường như muốn tiếp tục chiến đấu, giết Naraku, đòi lại em trai mình.
“Nếu giết chết ta thì Kohaku có thể trở lại như trước sao? Cơ thể của ngươi bây giờ không làm được gì, em trai đáng yêu của ngươi lại muốn hại ngươi, dù vậy ngươi vẫn muốn đòi lại em trai mình ư?” Giọng nói của Naraku xuyên qua màn trúc truyền tới, giọng điệu tao nhã của hắn làm cho người ta chán ghét, “Trước khi ngươi chạm vào người ta, có lẽ ngươi đã bị Kohaku giết chết rồi.”
Naraku vừa dứt lời, dường như phối hợp với lời nói của Naraku, ánh mắt dại ra của Kohaku lại trở nên trống rỗng, lảo đảo đứng lên, chăm chú nhìn Sango, cầm xích lưỡi hái trên tay, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Inuyasha vừa nhìn, nổi giận mắng: “Naraku, ngươi thật khốn nạn!”
“Hắn lại dùng thủ đoạn cũ, để em trai tấn công chị mình, không chút lưu tình đả thương cô ấy!” Giọng nói nghiêm nghị của Miroku toát ra bài xích và căm ghét.
“Thật quá đáng!” Kagome cắn môi, trong mắt tràn đầy thống hận với Naraku, cô không dám ngờ trên thế giới này lại có một kẻ hèn hạ như vậy, dùng thủ đoạn ác liệt nhất, khiến Sango và Kohaku chị em tương tàn. Cô chuyển mắt nhìn sang Hoa Hiểu Quỳ, chỉ có cô ấy không hề căm phẫn với thủ đoạn tàn khốc của Naraku, trong lòng Kagome hơi không thoải mái, tại sao cô ấy có thể coi như không nhìn thấy những thủ đoạn hèn hạ tàn nhẫn của Naraku, những hành động như vậy vốn không nên tồn tại!
Hoa Hiểu Quỳ hơi hối hận chỉ vì tò mò nhất thời mà chạy tới xem Naraku đang làm gì, khống chế em trai, để em trai và chị gái tự giết lẫn nhau, chuyện như vậy, quả nhiên cô vẫn không chấp nhận được, chị em tương tàn, cô chưa đến nỗi mất đi lương tri mà chấp nhận được chuyện này. Tên Naraku kia, sao phải dùng đến cách dồn người khác vào đường cùng như thế, nhẹ nhàng, phải nhẹ nhàng, hắn thích khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tâm lý con người, kích thích thần kinh của người khác đến vậy sao? Thủ đoạn khéo léo một chút thì chết à?? Chuyện như vậy, bảo cô làm sao có thể nhắm một mắt mở một mắt coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, cho dù thế nào, chuyện chị em tàn sát lẫn nhau vẫn không nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, hành động này trái với đạo đức luân lý.
“Không thể tha thứ, không thể tha thứ cho tên Naraku kia được!” Kagome cắn răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn màn trúc che trước người Naraku, ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ như thể có thể nhìn xuyên qua màn trúc.
“Ngươi lại muốn khống chế Kohaku đả thương Sango! Tên khốn khiếp, ngươi quả là khiến người ta chán ghét, lúc Sesshomaru muốn cướp Thiết Toái Nha của ta, ta và hắn đánh nhau, có phải ngươi cũng đúng một bên xem không?!” Sắc mặt Inuyasha không tốt, nhớ tới hồi ức trước kia, tâm tình càng xấu, tay cầm chuôi đao, làm động tác rút đao.
“Quỳ-sama, cho dù Naraku làm thế, ngài vẫn thờ ơ không thay đổi sao?” Miroku nghiêm túc hỏi, dường như đang thăm dò giới hạn cuối cùng của Hoa Hiểu Quỳ.
“Tôi cũng muốn hỏi như vậy, dù Naraku làm ra chuyện tàn nhẫn quá đáng như thế, cô cũng thờ ơ lạnh nhạt sao?” Ánh mắt Kagome như có ý nói: giúp người xấu làm điều ác, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, “Sango vừa nói cô là công chúa của thành Hitomi, lẽ nào cô ở cùng một thành trì với Naraku? Nói vậy, chuyện Naraku làm với trừ yêu sư…”
“Ta biết, động tĩnh lớn như vậy, làm sao ta không biết cho được, hơn nữa, từ trước đến nay Naraku không làm chuyện vô nghĩa, ta đoán được. Ta nói suy đoán của mình cho Naraku, hắn thừa nhận.”
“Vậy… Tại sao…” Kagome lẩm bẩm.
“Hừm, ta ngủ, ngày hôm sau ta tỉnh lại, trừ yêu sư đã chết hết rồi.”
“…” Lý do quái quỷ gì vậy?
“Em trai vẫn còn sống, thật ngưỡng mộ, mất rồi lại có được, cảm giác rất vui phải không?” Hoa Hiểu Quỳ nhìn chằm chằm ánh mắt trống rỗng của Kohaku, đáy mắt lướt qua vẻ cô đơn, trong giọng nói ý vị không rõ, có chút phức tạp. Hoa Hiểu Quỳ chỉ thất thần một lúc, sau đó lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, tùy ý nói: “Thời gian trôi qua, tất cả đều sẽ trở thành quá khứ. Cho dù đau khổ đến mức nào, thời gian cũng sẽ chữa lành tất cả, con người… vốn giỏi lãng quên.”
Mây đen giăng kín cả bầu trời, Hoa Hiểu Quỳ không thích khung cảnh như vậy, u ám đến mức khiến người ta sợ hãi. Cô ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ ập tới, mí mắt nghe được mệnh lệnh, như muốn dính vào nhau.
Cơ thể Hoa Hiểu Quỳ lảo đảo, đột nhiên ngã về phía sau, cô không ngã trên mặt đất, mà được người vừa xuất hiện phía sau đỡ lấy.
Naraku đón lấy cơ thể mềm mại, dịu dàng ôm Hoa Hiểu Quỳ, con mắt màu đỏ sậm nhìn lên mặt cô, hai mắt nhắm lại, ngủ rồi.
“Sao, sao vậy?” Inuyasha kinh ngạc.
“Ngủ rồi.” Naraku liếc xéo Inuyasha, ung dung nói.
“…” Ban đầu Inuyasha còn hơi lo lắng, nay nghe xong, khóe miệng khẽ giật giật, ngủ nhanh như vậy?
“Hôm nay tới đây thôi.” Tựa như Naraku đã mất đi hứng thú với tiết mục để Kohaku đả thương Sango, dự định rời đi.
“Chờ đã!” Sango căm hận trừng mắt nhìn Naraku, gắng gượng chống đỡ cơ thể, vẫn muốn chiến đấu.
“Ha, Sango, xem ra ngươi rất oán hận ta!” Naraku nghiền ngẫm nhìn Sango vẫn quật cường không chịu từ bỏ, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc, khinh bỉ trào phúng, “Trừ yêu sư luôn tiêu diệt yêu quái, vì thế đám yêu quái rất oán hận trừ yêu sư, con người lại oán hận yêu quái. Các ngươi dám truyền dạy nghề trừ yêu từ đời này sang đời khác, nên càng bị yêu quái oán hận. Con người và yêu quái oán hận, rồi giết hại lẫn nhau, con người và yêu quái không có gì khác nhau, là chính nghĩa hay tà ác, chỉ do con người các ngươi tự ý định ra mà thôi. Nếu oán hận, ngươi cứ thỏa thích oán hận là được, vì oán hận mà giết chóc.”
“… Ngươi!” Sango cắn răng.
Trong nháy mắt, chướng khí màu tím bao vây mọi người, e ngại chướng khí độc, theo bản năng lùi lại, sợ nhiễm phải độc khí.
Naraku không quan tâm bọn họ ra sao, biến mất trong màn chướng khí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook