Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
-
Chương 28
Dịch: Hạnh
Bầu không khí thoáng gượng gạo.
Diệp Dương muốn tìm chuyện liên quan tới công việc để nói, nhưng anh là lãnh đạo, bình thường hai người cũng không trao đổi với nhau, cô chẳng thốt nổi nên lời. Nhưng cứ ngượng nghịu đứng thế này mãi cũng chẳng hay… Diệp Dương đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: “Giám đốc Trương, không có chuyện gì thì tôi vào trước đây.”
Trương Kiền “ừ” một tiếng, anh nói: “Tôi đợi em.”
Diệp Dương gật đầu chào từ biệt theo thói quen, đến khi ý thức được có gì không đúng, chân cô chôn chặt xuống đất, nhưng cũng lại ngờ ngợ rằng mình mới nghe nhầm, cô bèn dò hỏi: “Ban nãy giám đốc Trương nói gì cơ?”
Trương Kiền hời hợt: “Em không về nhà sao?”
Diệp Dượng khựng lại, cô nói: “Giám đốc Trương chu đáo quá, cảm ơn nhã ý của anh, nhưng đường xá ở đây tiện lắm, tôi có thể tự bắt xe bus về nhà được, không phải phiền tới giám đốc Trương.”
Trương Kiền nhìn cô chằm chằm, giọng điệu anh cương quyết không để người nghe cự tuyệt, hơn nữa còn mang theo vẻ uy hiếp: “Diệp Dương, vào lấy đồ đi, tôi đợi em.”
Một câu nói tới là nhẹ nhàng, nhưng không để ai chối từ, sống lưng Diệp Dương lạnh ngắt.
Thường thường thì Trương Kiền là người biết phải trái, anh cho phép người khác phản bác mình, chống lại mình, dù phản kháng có thể cũng vô dụng thôi, nhưng anh sẽ cho người ta cơ hội. Hôm nay thái độ khước từ sự phản bác và cự tuyệt của anh khiến Diệp Dương rất bất an. Cô muốn cương quyết từ chối, nhưng lại nhớ tới lời anh nhắc lần trước khi trên cầu vượt, qua sông thì phải lụy đò, đối đầu với anh chẳng có lợi gì cho cô.
Sau khi lên xe, Diệp Dương không nói gì.
Anh cũng không lên tiếng, khoang xe lặng như tờ.
Lúc đi ngang qua cầu chùa Đồ Bạch, Diệp Dương nói: “Anh thả tôi xuống dưới cây cầu vượt phía trước là được.”
Chiếc xe không dừng lại, tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên, cô nhắc anh: “Quá mất rồi…”
Trương Kiền lái thêm chừng ba trăm mét nữa, gặp đèn giao thông, anh rẽ vào một con phố nhỏ rồi đỗ xe bên đường.
Xe dừng lại, Diệp Dương phát hiện ra chốn quen, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Vốn phía cuối con đường nhỏ này là một khu chợ. Tờ mờ sáng, các tiểu thương trong chợ sẽ bày sạp hàng hai bên đường, cao giọng rao hàng. Những khi không muốn đi siêu thị, Diệp Dương sẽ bỏ hơn mười phút đi bộ tới đây mua thức ăn. Để có thể mua được đồ ăn tươi ngon, cuối tuần cô không thể ngủ nướng. Chỉ là không hiểu vì sao mà đột nhiên khu chợ này lại bị dẹp. Diệp Dương không tìm được khu chợ nào khác, về sau, cô đi mua đồ ăn trong siêu thị cũng thành quen.
Trương Kiền cởi dây an toàn.
Diệp Dương cũng tháo dây theo anh.
Cô nghĩ chắc Trương Kiền có lời muốn nói, dù cô không biết anh muốn nói gì.
Trương Kiền nhìn cô.
Sau khi phát hiện ra ánh mắt anh, cô cũng đưa mắt nhìn lại.
Hai người chạm mắt, không ai nói gì.
Diệp Dương chịu thua rất nhanh, cô đầu hàng, quay mặt nhìn về phía trước, cô hỏi: “Sao vậy?”
Anh vươn tay xoay mặt cô lại, đôi môi ép sát lại gần.
Diệp Dương ý thức được anh đang muốn làm gì, cô giơ tay giữ vai anh. Cô không dùng lực, bàn tay ấn xuống vai anh cũng chỉ là một động tác từ chối mang tính tượng trưng, nhưng anh vẫn dừng lại.
Diệp Dương cúi đầu: “Giờ anh cũng thành ra thế này sao? Ỷ mình có chút địa vị xã hội, dù có bạn gái nhưng vẫn nhập nhằng đưa đẩy với trợ lý, dây dưa quấn quýt người yêu cũ, ve vãn thực tập sinh, giờ anh thật sự là kiểu người ấy ư?”
“Em cứ coi là vậy đi.” Trương Kiền bóp chặt gò má cô, hé môi cắn lấy cánh môi cô.
Diệp Dương khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của anh.
Trương Kiền chỉ có thể chạm vào hư vô.
Cằm Diệp Dương cũng nương theo đà, trượt xuống vai anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh đèn màu quýt lập lòe của bảng hiệu treo trên cửa hàng bên đường, cô nói: “Trương Kiền, đừng làm vậy.”
Trán Trương Kiền tựa vào vai cô, tiếng anh vang bên tai cô, nghe như đang chỉ trích cô cứng nhắc không biết ý: “Diệp Dương, em không biết hôm nay là ngày gì sao, em cứ muốn tiếp tục khiến người ta phải mất hứng thế ư?”
Diệp Dương mím môi, nói: “Anh có bạn gái.”
Trương Kiền nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
Diệp Dương lắc đầu, không mảy may suy suyển: “Trương Kiền, anh đừng kéo em vào mối quan hệ hèn hạ của anh.”
Trương Kiền khựng lại, anh ngẩng đầu lên khỏi bờ vai cô, giọng anh cũng trở nên lạnh lẽo: “Đây là món quà sinh nhật em tặng tôi.”
Diệp Dương cũng bật cười: “Cũng đâu phải anh cần thêm quà của em.”
Cô mở cửa, xuống xe.
Cô bước tới giao lộ, đứng trên vạch kẻ đường chờ đèn xanh, nhưng mãi mà đèn xanh vẫn chưa sáng, cô bèn rẽ vào siêu thị gần đó mua ít đồ.
Siêu thị rất lớn, sản phẩm phong phú đầy đủ, khách khứa cũng đông đúc. Cô đẩy một chiếc xe nhỏ, bước vài bước rồi lại dừng, mua hàng đống đồ.
Lúc ra ngoài, cô đã xách hai chiếc túi to bự.
Mua sắm luôn khiến người ta sinh ra khoái cảm và thỏa mãn.
Vào chung cư, lúc sắp tới gần tòa nhà nơi mình ở, Diệp Dương bắt gặp một bà cụ dưới lầu.
Bà cụ thấy cô xách nhiều đồ vậy mới “ô” một tiếng, nói: “Cô gái, lâu lắm không gặp cháu, bà còn tưởng cháu chuyển đi rồi.”
Lần nào thấy Diệp Dương bà cũng nói vậy, dù mới hôm qua thôi hai người còn gặp nhau trong thang máy. Lâu dần cô cũng quen. Cô bỏ túi xuống, vừa vung tay vừa nói: “Vâng ạ, dạo này cháu bận quá, lâu lắm không thấy bà rồi. Bà đã ăn tối chưa?”
“Bà ăn rồi, bà đang dắt cu cậu này đi dạo.” Bà cụ nhìn chú chó sư tử nhỏ xíu dưới chân rồi lại bảo: “Cháu mới tan làm à?”
Diệp Dương cười: “Dạo này cháu hơi bận, phải tăng ca, về cũng muộn bà ạ.”
Bà cụ nói: “Vất vả quá, cháu mau lên nhà đi.”
Về nhà rồi mới phát hiện bên trong lặng im như tờ, cô biết ngay Lý Tiểu Bạch chưa về.
Diệp Dương vào bếp, cất mấy món đồ cần bảo quản, trữ đông vào tủ lạnh, rồi lại mang đống còn lại về phòng, đặt trên kệ. Cô thay quần áo, xuống nhà chạy bộ, chạy được nửa tiếng, người ướt rượt mồ hôi thì lại lên tắm rửa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Dương bước ra ngoài, vừa lau tóc vừa nhìn chiếc laptop mình mới trúng thưởng, càng nhìn lòng dạ càng rối bời.
Không ngờ, món quà lớn đầu tiên cô trúng trong đời lại liên quan tới Trương Kiền, thật khó nghĩ.
Cô thà rút được một bó hồng.
Tối, cô nằm trên giường trở mình liên tục nhưng vẫn không ngủ nổi. Cô bật dậy, mở một bình rượu, chẳng còn lòng dạ nào mà nhấm nháp thưởng thức, cô nốc trọn một hơi, thấy chớm say rồi mới dần thiếp đi được.
Hôm sau tới công ty, Vương Ngạn gọi cô vào phòng làm việc, nói vài câu có đường hoàng có ẩn ý.
Lòng anh ta chỉ mang đúng một suy nghĩ.
Trương Kiền có ý với cô, Vương Ngạn muốn cô phải lợi dụng cơ hội này.
Hơn nữa, anh ta còn ngầm hứa hẹn rất nhiều điều, ví dụ như thăng chức.
Nếu quản lý cao cấp mà thăng chức, thì nấc tiếp theo chính là thành viên góp vốn.
Quản lý hạng mục có thể nhận lương làm việc, thành viên góp vốn thì phải suy xét cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Vương Ngạn muốn cô nắm chắc cơ hội này, kiếm một dự án tử tế từ tay Trương Kiền, để Phương Viên được dựa hơi Thời Đại, tiếng thơm vang xa.
Đến khi công ty có tiếng tăm rồi, các dự án lớn sẽ tự khắc lũ lượt kéo tới. Công ty sinh lời, cô cũng sẽ được chia phần trăm.
Vương Ngạn biết tính cô thanh cao, rất có thể sẽ khinh thường thủ đoạn này nên ăn nói cũng rất chu toàn trơn tru, bảo rằng thanh cao thì cũng được, nhưng vẫn nên vừa phải chừng mực.
Lúc cần kiêu ngạo thì kiêu ngạo. Nhưng khi phải bỏ lòng tự trọng xuống để nhún nhường, thì nhất định phải nhún nhường.
Diệp Dương tỏ ý rất thấu hiểu, nói mình sẽ cố gắng hết sức.
Vì cô biết, cái phẩm chất hiền lành trung thực của cô đã chẳng còn đáng một xu trong mắt sếp mình rồi.
Sếp cần cô phải thay đổi linh hoạt.
Cô không thể tỏ vẻ như một đứa ngốc.
Về phần buông bỏ lòng tự trọng ư? Diệp Dương nghĩ tới lúc ấy rồi sẽ tính sau.
Một chút thì được, còn nhiều thì đừng mơ.
Vì lòng tự trọng là thứ mà một khi buông xuống rồi thì sẽ rất khó tìm lại.
…
Hạnh: Mình đã đọc đi đọc lại “Người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình” rất nhiều lần, mỗi lần lại một cảm xúc khác nhau, mỗi lần lại hiểu nó hơn.
Lần đầu đọc, nhiều lúc mình cảm thấy thất vọng, khó hiểu, nhưng khi đọc lại thì chẳng hiểu sao ban đầu mình lại thấy thế nữa.
Đọc chương này chắc không ai ưa Trương Kiền nhỉ? Vì tất cả chúng ta đã bị Diệp Dương dẫn dắt và nhìn mọi thứ theo lăng kính của Diệp Dương. Mà Diệp Dương thì không hề hiểu Trương Kiền, nên chúng ta cũng không hiểu Trương Kiền. Trước kia Diệp Dương không hiểu, bây giờ vẫn không hiểu. Diệp Dương không hiểu Trương Kiền càng không nói, nên mới đẩy mối quan hệ vào tình cảnh thế này. Mong những ai đọc bộ truyện này hãy bình tĩnh trước các tình tiết trong truyện và thử thoát khỏi những suy nghĩ Diệp Dương áp đặt chứ đừng vội đưa ra kết luận nhé.
Bầu không khí thoáng gượng gạo.
Diệp Dương muốn tìm chuyện liên quan tới công việc để nói, nhưng anh là lãnh đạo, bình thường hai người cũng không trao đổi với nhau, cô chẳng thốt nổi nên lời. Nhưng cứ ngượng nghịu đứng thế này mãi cũng chẳng hay… Diệp Dương đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: “Giám đốc Trương, không có chuyện gì thì tôi vào trước đây.”
Trương Kiền “ừ” một tiếng, anh nói: “Tôi đợi em.”
Diệp Dương gật đầu chào từ biệt theo thói quen, đến khi ý thức được có gì không đúng, chân cô chôn chặt xuống đất, nhưng cũng lại ngờ ngợ rằng mình mới nghe nhầm, cô bèn dò hỏi: “Ban nãy giám đốc Trương nói gì cơ?”
Trương Kiền hời hợt: “Em không về nhà sao?”
Diệp Dượng khựng lại, cô nói: “Giám đốc Trương chu đáo quá, cảm ơn nhã ý của anh, nhưng đường xá ở đây tiện lắm, tôi có thể tự bắt xe bus về nhà được, không phải phiền tới giám đốc Trương.”
Trương Kiền nhìn cô chằm chằm, giọng điệu anh cương quyết không để người nghe cự tuyệt, hơn nữa còn mang theo vẻ uy hiếp: “Diệp Dương, vào lấy đồ đi, tôi đợi em.”
Một câu nói tới là nhẹ nhàng, nhưng không để ai chối từ, sống lưng Diệp Dương lạnh ngắt.
Thường thường thì Trương Kiền là người biết phải trái, anh cho phép người khác phản bác mình, chống lại mình, dù phản kháng có thể cũng vô dụng thôi, nhưng anh sẽ cho người ta cơ hội. Hôm nay thái độ khước từ sự phản bác và cự tuyệt của anh khiến Diệp Dương rất bất an. Cô muốn cương quyết từ chối, nhưng lại nhớ tới lời anh nhắc lần trước khi trên cầu vượt, qua sông thì phải lụy đò, đối đầu với anh chẳng có lợi gì cho cô.
Sau khi lên xe, Diệp Dương không nói gì.
Anh cũng không lên tiếng, khoang xe lặng như tờ.
Lúc đi ngang qua cầu chùa Đồ Bạch, Diệp Dương nói: “Anh thả tôi xuống dưới cây cầu vượt phía trước là được.”
Chiếc xe không dừng lại, tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Diệp Dương thoáng ngạc nhiên, cô nhắc anh: “Quá mất rồi…”
Trương Kiền lái thêm chừng ba trăm mét nữa, gặp đèn giao thông, anh rẽ vào một con phố nhỏ rồi đỗ xe bên đường.
Xe dừng lại, Diệp Dương phát hiện ra chốn quen, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Vốn phía cuối con đường nhỏ này là một khu chợ. Tờ mờ sáng, các tiểu thương trong chợ sẽ bày sạp hàng hai bên đường, cao giọng rao hàng. Những khi không muốn đi siêu thị, Diệp Dương sẽ bỏ hơn mười phút đi bộ tới đây mua thức ăn. Để có thể mua được đồ ăn tươi ngon, cuối tuần cô không thể ngủ nướng. Chỉ là không hiểu vì sao mà đột nhiên khu chợ này lại bị dẹp. Diệp Dương không tìm được khu chợ nào khác, về sau, cô đi mua đồ ăn trong siêu thị cũng thành quen.
Trương Kiền cởi dây an toàn.
Diệp Dương cũng tháo dây theo anh.
Cô nghĩ chắc Trương Kiền có lời muốn nói, dù cô không biết anh muốn nói gì.
Trương Kiền nhìn cô.
Sau khi phát hiện ra ánh mắt anh, cô cũng đưa mắt nhìn lại.
Hai người chạm mắt, không ai nói gì.
Diệp Dương chịu thua rất nhanh, cô đầu hàng, quay mặt nhìn về phía trước, cô hỏi: “Sao vậy?”
Anh vươn tay xoay mặt cô lại, đôi môi ép sát lại gần.
Diệp Dương ý thức được anh đang muốn làm gì, cô giơ tay giữ vai anh. Cô không dùng lực, bàn tay ấn xuống vai anh cũng chỉ là một động tác từ chối mang tính tượng trưng, nhưng anh vẫn dừng lại.
Diệp Dương cúi đầu: “Giờ anh cũng thành ra thế này sao? Ỷ mình có chút địa vị xã hội, dù có bạn gái nhưng vẫn nhập nhằng đưa đẩy với trợ lý, dây dưa quấn quýt người yêu cũ, ve vãn thực tập sinh, giờ anh thật sự là kiểu người ấy ư?”
“Em cứ coi là vậy đi.” Trương Kiền bóp chặt gò má cô, hé môi cắn lấy cánh môi cô.
Diệp Dương khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của anh.
Trương Kiền chỉ có thể chạm vào hư vô.
Cằm Diệp Dương cũng nương theo đà, trượt xuống vai anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh đèn màu quýt lập lòe của bảng hiệu treo trên cửa hàng bên đường, cô nói: “Trương Kiền, đừng làm vậy.”
Trán Trương Kiền tựa vào vai cô, tiếng anh vang bên tai cô, nghe như đang chỉ trích cô cứng nhắc không biết ý: “Diệp Dương, em không biết hôm nay là ngày gì sao, em cứ muốn tiếp tục khiến người ta phải mất hứng thế ư?”
Diệp Dương mím môi, nói: “Anh có bạn gái.”
Trương Kiền nói: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.”
Diệp Dương lắc đầu, không mảy may suy suyển: “Trương Kiền, anh đừng kéo em vào mối quan hệ hèn hạ của anh.”
Trương Kiền khựng lại, anh ngẩng đầu lên khỏi bờ vai cô, giọng anh cũng trở nên lạnh lẽo: “Đây là món quà sinh nhật em tặng tôi.”
Diệp Dương cũng bật cười: “Cũng đâu phải anh cần thêm quà của em.”
Cô mở cửa, xuống xe.
Cô bước tới giao lộ, đứng trên vạch kẻ đường chờ đèn xanh, nhưng mãi mà đèn xanh vẫn chưa sáng, cô bèn rẽ vào siêu thị gần đó mua ít đồ.
Siêu thị rất lớn, sản phẩm phong phú đầy đủ, khách khứa cũng đông đúc. Cô đẩy một chiếc xe nhỏ, bước vài bước rồi lại dừng, mua hàng đống đồ.
Lúc ra ngoài, cô đã xách hai chiếc túi to bự.
Mua sắm luôn khiến người ta sinh ra khoái cảm và thỏa mãn.
Vào chung cư, lúc sắp tới gần tòa nhà nơi mình ở, Diệp Dương bắt gặp một bà cụ dưới lầu.
Bà cụ thấy cô xách nhiều đồ vậy mới “ô” một tiếng, nói: “Cô gái, lâu lắm không gặp cháu, bà còn tưởng cháu chuyển đi rồi.”
Lần nào thấy Diệp Dương bà cũng nói vậy, dù mới hôm qua thôi hai người còn gặp nhau trong thang máy. Lâu dần cô cũng quen. Cô bỏ túi xuống, vừa vung tay vừa nói: “Vâng ạ, dạo này cháu bận quá, lâu lắm không thấy bà rồi. Bà đã ăn tối chưa?”
“Bà ăn rồi, bà đang dắt cu cậu này đi dạo.” Bà cụ nhìn chú chó sư tử nhỏ xíu dưới chân rồi lại bảo: “Cháu mới tan làm à?”
Diệp Dương cười: “Dạo này cháu hơi bận, phải tăng ca, về cũng muộn bà ạ.”
Bà cụ nói: “Vất vả quá, cháu mau lên nhà đi.”
Về nhà rồi mới phát hiện bên trong lặng im như tờ, cô biết ngay Lý Tiểu Bạch chưa về.
Diệp Dương vào bếp, cất mấy món đồ cần bảo quản, trữ đông vào tủ lạnh, rồi lại mang đống còn lại về phòng, đặt trên kệ. Cô thay quần áo, xuống nhà chạy bộ, chạy được nửa tiếng, người ướt rượt mồ hôi thì lại lên tắm rửa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Dương bước ra ngoài, vừa lau tóc vừa nhìn chiếc laptop mình mới trúng thưởng, càng nhìn lòng dạ càng rối bời.
Không ngờ, món quà lớn đầu tiên cô trúng trong đời lại liên quan tới Trương Kiền, thật khó nghĩ.
Cô thà rút được một bó hồng.
Tối, cô nằm trên giường trở mình liên tục nhưng vẫn không ngủ nổi. Cô bật dậy, mở một bình rượu, chẳng còn lòng dạ nào mà nhấm nháp thưởng thức, cô nốc trọn một hơi, thấy chớm say rồi mới dần thiếp đi được.
Hôm sau tới công ty, Vương Ngạn gọi cô vào phòng làm việc, nói vài câu có đường hoàng có ẩn ý.
Lòng anh ta chỉ mang đúng một suy nghĩ.
Trương Kiền có ý với cô, Vương Ngạn muốn cô phải lợi dụng cơ hội này.
Hơn nữa, anh ta còn ngầm hứa hẹn rất nhiều điều, ví dụ như thăng chức.
Nếu quản lý cao cấp mà thăng chức, thì nấc tiếp theo chính là thành viên góp vốn.
Quản lý hạng mục có thể nhận lương làm việc, thành viên góp vốn thì phải suy xét cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Vương Ngạn muốn cô nắm chắc cơ hội này, kiếm một dự án tử tế từ tay Trương Kiền, để Phương Viên được dựa hơi Thời Đại, tiếng thơm vang xa.
Đến khi công ty có tiếng tăm rồi, các dự án lớn sẽ tự khắc lũ lượt kéo tới. Công ty sinh lời, cô cũng sẽ được chia phần trăm.
Vương Ngạn biết tính cô thanh cao, rất có thể sẽ khinh thường thủ đoạn này nên ăn nói cũng rất chu toàn trơn tru, bảo rằng thanh cao thì cũng được, nhưng vẫn nên vừa phải chừng mực.
Lúc cần kiêu ngạo thì kiêu ngạo. Nhưng khi phải bỏ lòng tự trọng xuống để nhún nhường, thì nhất định phải nhún nhường.
Diệp Dương tỏ ý rất thấu hiểu, nói mình sẽ cố gắng hết sức.
Vì cô biết, cái phẩm chất hiền lành trung thực của cô đã chẳng còn đáng một xu trong mắt sếp mình rồi.
Sếp cần cô phải thay đổi linh hoạt.
Cô không thể tỏ vẻ như một đứa ngốc.
Về phần buông bỏ lòng tự trọng ư? Diệp Dương nghĩ tới lúc ấy rồi sẽ tính sau.
Một chút thì được, còn nhiều thì đừng mơ.
Vì lòng tự trọng là thứ mà một khi buông xuống rồi thì sẽ rất khó tìm lại.
…
Hạnh: Mình đã đọc đi đọc lại “Người yêu cũ thấy tôi ăn lẩu một mình” rất nhiều lần, mỗi lần lại một cảm xúc khác nhau, mỗi lần lại hiểu nó hơn.
Lần đầu đọc, nhiều lúc mình cảm thấy thất vọng, khó hiểu, nhưng khi đọc lại thì chẳng hiểu sao ban đầu mình lại thấy thế nữa.
Đọc chương này chắc không ai ưa Trương Kiền nhỉ? Vì tất cả chúng ta đã bị Diệp Dương dẫn dắt và nhìn mọi thứ theo lăng kính của Diệp Dương. Mà Diệp Dương thì không hề hiểu Trương Kiền, nên chúng ta cũng không hiểu Trương Kiền. Trước kia Diệp Dương không hiểu, bây giờ vẫn không hiểu. Diệp Dương không hiểu Trương Kiền càng không nói, nên mới đẩy mối quan hệ vào tình cảnh thế này. Mong những ai đọc bộ truyện này hãy bình tĩnh trước các tình tiết trong truyện và thử thoát khỏi những suy nghĩ Diệp Dương áp đặt chứ đừng vội đưa ra kết luận nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook