Bộ sườn xám được thiết kế một cách điêu luyện bó sát lấy thân hình khuyến rũ, dáng người cong cong hình chữ S của người phụ nữ trạc tuổi trung niên, đôi chân mang đôi giày cao gót Mehico bản giới hạn mà không mấy ai có được.

Từng bước đi của bà chạm nhẹ trên sàn gỗ mịn phát ra những tiếng lộp cộp dễ nghe.

“Thưa quý bà, chúng tôi có thể giúp gì được?”
Nhân viên tiếp tân cúi đầu chào những ánh mắt của cô ta lại lén nhìn vào chiếc nhẫn kim cương bảy cara đang đeo trên ngón tay áp út của người đàn bà.

Thoạt nhìn qua ánh mắt của cô tiếp tân này, người đàn bà có thể nhận ra vẻ tham lam, keo kiệt này.

Bà khẽ hừ lạnh một cái, trong phân tâm suy nghĩ rằng sẽ sớm cho cô ta cuốn xéo ra khỏi đây.

Một khách sạn cao cấp do bà ta gây dựng vốn đầu tư không thể nào chứ chấp một nhân viên tham lam sắc sảo này.

“Tôi cần thẻ phòng số 303 tầng bảy.”
Người đàn bà lạnh lùng đáp lại, nhưng ánh mắt của cô tiếp tân này vẫn luyến tiếc không chịu tách rời khỏi chiếc nhẫn trị giá vài chục tỉ trên tay bà.

“A… thưa bà…”
Tiếp tân khẽ kêu lên một cái, giật mình rời mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, người vẫn trong tư thế cúi gập xuống.

“Phòng ấy hiện tại đang có người.”
Chưa để cho cô ta nói hết câu người đàn bà liền cướp thoại: “Tôi bảo cô đưa là đưa, ngoài ra cô không có quyền phán xét điều gì hết.”
Lúc này trợ lý của khác sạn đi tới, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền vội vã tiến lại gần, thân trên hơi cúi xuống.

“Chủ tịch!”
Một tiếng “chủ tịch” vang vọng bên tai khiến cho tất cả nhân viên có ở trong khách sạn đều đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào nhân vật tối cao này.


Người đàn bà không nói gì, trực tiếp quay sang đối diện mặt với trợ lý.

“Tôi cần thẻ phòng 303 tầng số bảy.”
Nhân viên tiếp tân vừa nãy không còn khó hiểu như trước mà lập tức rút thẻ đưa đến trước mặt bà, ánh mất không dám nhìn thẳng vào lớp vải trùm che chắn kia.

Người đàn bà nhận thẻ xong, lập tức bước ba người trợ lý mà đi thẳng về hướng cửa thang máy.

Trước khi đi bà không quên nhắc nhở vấn đề chính.

“Lập tức xa thải cô ta.”
Trợ lý bất ngờ chưa kịp hiểu ra mọi sự việc, chân nọ đá phải chân kia mà vội vàng theo sau người đàn bà uy lực ấy.

“Chủ tịch, tại sao lại muốn sa thải Nhã Nhan.”
“Khách sạn này không chấp nhận một người có tâm địa tham lam.” Bà lạnh lùng nói.

Trợ lý thác mắc, hỏi lại: “Tại sao bà có thể đánh giá tính cách cô ấy? Cô ấy mới ứng vào vị trí này ngày hôm qua.

Người đàn bà bước vào trong sang máy, bấm số lên tầng bảy.

Trước khi cửa thang máy từ từ đóng lại, bà mới nói ra lý do.

“Chỉ cần liếc mắt tôi có thể nhìn được.

Đến con ruồi bay qua tôi còn biết con đực hay con cái huống chi là một con tham vọng đột nốt người tầm thường.

Nói xong cánh cửa khép vào, thang máy từ từ chuyển nhẹ nhàng lên phía trên.


Sau khi đến phòng mình cần tìm, cách đó khoảng mười mét bà có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của người phụ nữ, lúc đó lòng bà đã hưng phấn tột cùng.

Cũng may là những căn phòng mang số lẻ bà chẳng bao giờ yêu cầu thiết kế cửa cách âm, thật thuận lợi cho bà nghe hết tất thảy những âm thanh ám dục truyền ra bên ngoài.

Nghe tiếng rên cực lạc của người phụ nữ, Hàn phu nhân không thể ngờ rằng con trai mình lại mạnh bạo đến vậy.

Dù cho cô gái đó có van xin thế nào đi chăng nữa cũng không chịu buông tha, cứ mạnh mẽ xâm chiếm khiến cho cô gái ấy vừa rên rỉ vừa bật khóc.

“Con trai à, xem ra lần này con không qua khỏi mắt mẹ đâu con! Cứ chờ đấy, mẹ sẽ làm cho con phải dắt cô gái ấy về nhà”
Hàn phu nhân định bụng quay lưng rời đi, muốn để cho con trai mình một không gian ân ái với người phụ nữ đó, rồi khi nào anh về thì hỏi tội sau nhưng mà thấy bên trong đột ngột im lặng.

Bà hiếu kì mà dừng lại, có chút hoài nghi.

Tại sao lại im lặng đến vậy?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?
Bộ sườn xám được thiết kế một cách điêu luyện bó sát lấy thân hình khuyến rũ, dáng người cong cong hình chữ S của người phụ nữ trạc tuổi trung niên, đôi chân mang đôi giày cao gót Mehico bản giới hạn mà không mấy ai có được.

Từng bước đi của bà chạm nhẹ trên sàn gỗ mịn phát ra những tiếng lộp cộp dễ nghe.

“Thưa quý bà, chúng tôi có thể giúp gì được?”
Nhân viên tiếp tân cúi đầu chào những ánh mắt của cô ta lại lén nhìn vào chiếc nhẫn kim cương bảy cara đang đeo trên ngón tay áp út của người đàn bà.

Thoạt nhìn qua ánh mắt của cô tiếp tân này, người đàn bà có thể nhận ra vẻ tham lam, keo kiệt này.


Bà khẽ hừ lạnh một cái, trong phân tâm suy nghĩ rằng sẽ sớm cho cô ta cuốn xéo ra khỏi đây.

Một khách sạn cao cấp do bà ta gây dựng vốn đầu tư không thể nào chứ chấp một nhân viên tham lam sắc sảo này.

“Tôi cần thẻ phòng số 303 tầng bảy.”
Người đàn bà lạnh lùng đáp lại, nhưng ánh mắt của cô tiếp tân này vẫn luyến tiếc không chịu tách rời khỏi chiếc nhẫn trị giá vài chục tỉ trên tay bà.

“A… thưa bà…”
Tiếp tân khẽ kêu lên một cái, giật mình rời mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, người vẫn trong tư thế cúi gập xuống.

“Phòng ấy hiện tại đang có người.”
Chưa để cho cô ta nói hết câu người đàn bà liền cướp thoại: “Tôi bảo cô đưa là đưa, ngoài ra cô không có quyền phán xét điều gì hết.”
Lúc này trợ lý của khác sạn đi tới, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền vội vã tiến lại gần, thân trên hơi cúi xuống.

“Chủ tịch!”
Một tiếng “chủ tịch” vang vọng bên tai khiến cho tất cả nhân viên có ở trong khách sạn đều đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào nhân vật tối cao này.

Người đàn bà không nói gì, trực tiếp quay sang đối diện mặt với trợ lý.

“Tôi cần thẻ phòng 303 tầng số bảy.”
Nhân viên tiếp tân vừa nãy không còn khó hiểu như trước mà lập tức rút thẻ đưa đến trước mặt bà, ánh mất không dám nhìn thẳng vào lớp vải trùm che chắn kia.

Người đàn bà nhận thẻ xong, lập tức bước ba người trợ lý mà đi thẳng về hướng cửa thang máy.

Trước khi đi bà không quên nhắc nhở vấn đề chính.

“Lập tức xa thải cô ta.”
Trợ lý bất ngờ chưa kịp hiểu ra mọi sự việc, chân nọ đá phải chân kia mà vội vàng theo sau người đàn bà uy lực ấy.

“Chủ tịch, tại sao lại muốn sa thải Nhã Nhan.”

“Khách sạn này không chấp nhận một người có tâm địa tham lam.” Bà lạnh lùng nói.

Trợ lý thác mắc, hỏi lại: “Tại sao bà có thể đánh giá tính cách cô ấy? Cô ấy mới ứng vào vị trí này ngày hôm qua.

Người đàn bà bước vào trong sang máy, bấm số lên tầng bảy.

Trước khi cửa thang máy từ từ đóng lại, bà mới nói ra lý do.

“Chỉ cần liếc mắt tôi có thể nhìn được.

Đến con ruồi bay qua tôi còn biết con đực hay con cái huống chi là một con tham vọng đột nốt người tầm thường.

Nói xong cánh cửa khép vào, thang máy từ từ chuyển nhẹ nhàng lên phía trên.

Sau khi đến phòng mình cần tìm, cách đó khoảng mười mét bà có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của người phụ nữ, lúc đó lòng bà đã hưng phấn tột cùng.

Cũng may là những căn phòng mang số lẻ bà chẳng bao giờ yêu cầu thiết kế cửa cách âm, thật thuận lợi cho bà nghe hết tất thảy những âm thanh ám dục truyền ra bên ngoài.

Nghe tiếng rên cực lạc của người phụ nữ, Hàn phu nhân không thể ngờ rằng con trai mình lại mạnh bạo đến vậy.

Dù cho cô gái đó có van xin thế nào đi chăng nữa cũng không chịu buông tha, cứ mạnh mẽ xâm chiếm khiến cho cô gái ấy vừa rên rỉ vừa bật khóc.

“Con trai à, xem ra lần này con không qua khỏi mắt mẹ đâu con! Cứ chờ đấy, mẹ sẽ làm cho con phải dắt cô gái ấy về nhà”
Hàn phu nhân định bụng quay lưng rời đi, muốn để cho con trai mình một không gian ân ái với người phụ nữ đó, rồi khi nào anh về thì hỏi tội sau nhưng mà thấy bên trong đột ngột im lặng.

Bà hiếu kì mà dừng lại, có chút hoài nghi.

Tại sao lại im lặng đến vậy?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương