Người Yêu Chí Tử
-
115: Phụ Nữ Không Ham Tiền Tài Mới Đáng Sợ
Đã khá lâu không đến công ty, tôi gặp được mấy người quen trong thang máy, chào hỏi.
Vừa ra khỏi thang máy, gặp Lục Khả Ái mặc một bộ váy body dài, tóc dài xõa vai, gợi cảm mê người, tuổi trẻ chính là dù mặc trang phục như thế nào cũng xinh đẹp.
Xem ra cô ta đang chuẩn bị đưa tài liệu, nhìn thấy tôi, cô ta lễ phép cười yếu ớt: "Xin chào chị Thẩm, chị đến gặp tổng giám đốc Phó sao?"
Tôi gật đầu: "Thời tiết quá nóng tôi đưa chút hoa quả tới.
"
Cô ta vội vã đi vào thang máy, cũng không nhiều lời, Lưu Duyệt trưởng phòng tài vụ đi bên cạnh tôi mở miệng: "Bà Phó không cảm thấy phụ nữ như vậy đi theo cạnh chồng mình đáng sợ sao?"
Lưu Duyệt hơn bốn mươi tuổi, cũng xem như là lãnh đạo cao cấp ở Phó thị, lương một năm cao, được bảo dưỡng cũng tốt, nghe nói ông xã lại là nhà đầu tư, cũng coi là quý bà.
Tôi bật cười, nhìn cửa thang máy đóng lại, hờ hững mở miệng: “Có gì đáng sợ chứ, cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, tương lai rạng rỡ, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, cô ấy không đến mức vì một người đàn ông đã kết hôn mà hủy đi tương lai của mình.
"
Lưu Duyệt khinh thường: "Phụ nữ không ham tiền tài mới đáng sợ, người cần tiền còn có thể dùng tiền đuổi, cái gì cũng không ham, mới khó chơi.
"
Ai cũng nhìn ra Lục Khả Ái ngưỡng mộ Phó Kiến Hưng, người đàn ông xuất sắc như Phó Kiến Hưng, có người ngưỡng mộ là chuyện thường xảy ra, đây không phải chuyện tôi có thể quản.
Tôi cũng không nói nhiều với Lưu Duyệt, chỉ hờ hững cười nói: "Không quấy rầy chị làm việc nữa.
"
Phó Kiến Hưng đang họp, trên tầng cao nhất không có người, tôi đi thẳng đến văn phòng của Trình Quyết Phong, trước nay ở công ty anh ta vẫn tự do.
Tôi ở ngoài gõ cửa mấy lần cửa, thấy không có động tĩnh gì nghĩ là anh ta không có ở đây.
Không nghĩ vừa mới chuẩn bị đi, thì cửa mở ra.
Thấy vẻ mặt anh ta hết sức chán chường tiều tụy, áo sơ mi trắng muốt giờ đã có chút ố vàng, cằm râu ria lún phún, tôi không khỏi sững sờ, tránh anh ta đi vào văn phòng.
Nhìn chỗ giấy chất thành đống trên đất, tôi không khỏi mở miệng: "Anh đã chịu phải đả kích gì thế, khiến bản thân tiều tụy như vậy còn chưa tính, sao còn khiến văn phòng thành dạng này?"
Anh ta là một bác sĩ, khá thích sạch sẽ.
"Nghiên cứu mấy thứ.
" Anh ta đáp lại tôi một câu, rồi lại ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu cắm đầu vào thí nghiệm của mình.
Tôi không hiểu nghiên cứu của anh ta lắm, đặt hoa quả đã rửa sạch ở ở trước mặt anh ta, mở miệng nói: "Đây là hoa quả Mộng Thu gửi qua đường bưu điện tới, hay là anh ăn một chút rồi lại tiếp tục nghiên cứu?"
Anh ta hơi sững sờ, ánh mắt dừng trên hoa quả, nhíu mày, nhìn tôi: "Tại sao cô ấy lại đột ngột rời khỏi Thuận Thành?"
Nhìn anh ta như vậy, tôi không khỏi xác định ý nghĩ trong lòng, nhìn anh ta nói: "Có phải giữa anh và Mộng Thu đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Không có!" Sau khi ném cho tôi hai chữ, anh ta ném mấy quả mơ vào trong mồm, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm nghiên cứu.
Chắc Mộng Thu chưa nói với anh ta chuyện mang thai.
Tôi hơi bối rối, mở miệng nói: "Bác sĩ Trình! "
Tôi ngập ngừng, anh ta chợt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng trên bụng tôi, mở miệng nói: "Gần đây cảm giác thế nào?"
Biết anh ta hỏi chuyện thai nhi, tôi gật đầu: "Rất tốt!"
"Ừm!" Anh lấy một ít thuốc từ trong ngăn kéo ra đưa cho tôi nói: "Mỗi ngày uống một lần, ăn uống có quy luật, ăn ít nhưng nhiều bữa.
"
Sau đó, anh ta lại tỏ vẻ không muốn nói thêm nữa, tiếp tục cúi đầu làm thí nghiệm của mình, thấy vậy, tôi cũng không biết làm sao hỏi anh ta chuyện của Mộng Thu.
Cũng đành thôi vậy.
Không tìm được đề tài, nên tôi không ở lại lâu, ra khỏi phòng làm việc của anh ta, đi đến văn phòng của Phó Kiến Hưng.
Thấy anh đang bận bịu, Lục Khả Ái rót cho anh ly cà phê, đặt ở bên tay anh, sau đó dọn chỗ giấy lộn trên bàn anh vào thùng rác.
Hình ảnh hài hòa!
Cái gì phụ nữ không ham cái gì mới đáng sợ.
Chợt nhớ tới lời này, tôi không khỏi nhíu mày, Lục Hòa Nhi và Lục Khả Ái là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác biệt.
Nếu có một ngày đối tượng khiến Phó Kiến Hưng động lòng lại là Lục Khả Ái!
Nghĩ quá nhiều, tôi cảm thấy đầu mình hơi đau, bóp bóp ấn đường đi vào văn phòng, đi thẳng đến bên cạnh Phó Kiến Hưng.
Nhìn thấy tôi, Lục Khả Ái cười gượng, sau đó đi ra ngoài.
Phó Kiến Hưng dừng động tác trong tay, kéo tôi đến bên cạnh, mở miệng nói: "Em vừa mới đi đâu?"
"Em đi gặp bác sĩ Trình một chút.
" Văn phòng Phó Kiến Hưng rất lớn, bên ngoài chỗ rẽ chính là khu làm việc của Lục Khả Ái, Lục Khả Ái chỉ cần ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy Phó Kiến Hưng làm việc.
Tìm vị trí không tệ.
"Đang nghĩ gì thế?" Tay bị anh giữ chặt.
Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn tài liệu trên máy tính của anh, hơi tựa vào ngực anh nói: "Em lại đang bổ não một kịch bản thư ký hồ ly và ông chủ bá đạo.
"
Anh bật cười: "Em nghĩ thế nào?"
Tôi đưa tay, đầu ngón tay dừng trên khu làm việc ngoài phòng làm việc của anh, nhíu mày nhìn về phía anh: "Thư ký hồ ly, nhìn thấy chưa?"
Khóe miệng anh nồng đậm ý cười: "Cho nên anh là ông chủ bá đạo hả?"
Tôi gật đầu, ngội dậy từ bên cạnh anh, đi đến ngồi xuống ghế sô pha, mở miệng nói: "Một người tuấn lãng đa tình, một người tuổi trẻ xinh đẹp, có thể nói trai tài gái sắc.
"
Trần Nghiệp đưa đồ xong, ở ngoài cửa gõ mấy lần, Phó Kiến Hưng vẫn còn mang ý cười trên mặt, hờ hững mở miệng: "Vào đi!"
"Tổng giám đốc Phó, tài liệu gần nhất của Hoa Diệu, hình như bọn họ và công ty khoa học kỹ thuật An Đạt A thị đã thỏa thuận xong việc thu mua, hẹn tuần tới sẽ ký kết.
" Trần Nghiệp đặt tài liệu trong tay trước mặt Phó Kiến Hưng, mở miệng báo cáo công việc.
Phó Kiến Hưng gật đầu, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Trần Nghiệp một chút, Trần Nghiệp sững sờ, có chút khó hiểu, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì?"
"Vị trí kia là do cậu thiết kế hả?" Phó Kiến Hưng mở miệng, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía khu làm việc bên ngoài phòng làm việc.
Trần Nghiệp thuận mắt nhìn sang, ngẩn người, nghi hoặc: "Tổng giám đốc Phó không hài lòng với vị trí của Lục Khả Ái?"
Phó Kiến Hưng nhíu mày không nói.
Tôi vốn ở một bên xem kịch, thấy Trần Nghiệp nhìn về phía tôi, không khỏi nhún vai: "Chuyện không liên quan đến tôi.
"
Phó Kiến Hưng cười cười, mở miệng nói: "Cậu hãy tiếp nhận công việc của Lục Khả Ái đi.
Sắp xếp cô ta đến bên đó đi, bên này cũng không cần sắp xếp nữ thư ký gì cả.
"
"Nhưng mà! " Trần Nghiệp đang muốn nói gì đó.
Bị Phó Kiến Hưng ngắt lời: "Lát nữa cậu hãy đi đặt một nhà hàng, gần công ty một chút.
"
Rõ ràng Phó Kiến Hưng không muốn anh ta nhiều lời, Trần Nghiệp theo Phó Kiến Hưng lâu như vậy, tất nhiên là biết, dừng một chút, khẽ gật đầu rồi đi.
Thấy Trần Nghiệp đi rồi, Phó Kiến Hưng nhìn về phía tôi, nhíu mày: "Còn có tình tiết câu chuyện gì muốn nói anh biết không?"
Tôi dựa vào ghế sô pha, cảm thấy mất hứng: "Không có thư ký hồ ly, vậy em lại nghĩ đến công chúa dịu dàng một chút nhỉ.
"
Anh đỡ trán, có chút buồn bực, thu thập tài liệu trên bàn, đi về phía tôi nói: "Hòa Nhi đã đi thủ đô rồi.
"
Tôi gật đầu: "Em biết!"
!
Buổi chiều.
Thuận Thành giữa hè giống như một cái bếp lò lớn, nóng đến mức lòng người bàng hoàng, trên đường phố hầu như không có người nào, trong nhà hàng cũng khá đông đúc.
Phó Kiến Hưng gọi đồ ăn, nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của tôi, không khỏi nhíu mày: "Cơ thể không thoải mái à?"
Tôi gật đầu: "Quá nóng!"
Tôi hơi híp mắt nhìn anh, tủm tỉm cười nói: "Phó Kiến Hưng, thời tiết nóng như vậy, thật ra em cũng có thể ăn chút đồ lạnh, đúng không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook