Người Vớt Xác
-
Chương 2
Ở chỗ chúng tôi, lúc đưa tang có 1 điều kị, trên đường đi quan tài không được rơi xuống đất, nếu không, không chỉ gia chủ mà cả người khiêng quan cũng gặp xui xẻo. Trong chốc lát mấy người đàn ông xông lên, nhưng lúc này mấy người khiêng quan đều đã bị đè đến sắp quỳ xuống đến nơi, mấy người lên giúp cũng suýt nữa quỳ xuống đất.
Mọi người đều la lên: “Nặng quá, thêm người đến giúp đi!” Nhưng lúc này chỉ còn lại tôi và bố tôi. Tôi nhìn bố 1 cái, chau mày nói: “Bố, hình như có gì đó không đúng.” “Con nhìn con gà* kìa.” Bố nói với tôi.
*Trong phong tục của người Trung Quốc khi đưa tang sẽ để 1 con gà trống đứng trên nắp quan tài.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy nguyên con xà nằm trên quan tài, nhưng ở trên lưng con gà, lờ mờ nhìn thấy 1 cái bóng ngồi ở trên đầu. Tôi sợ run lên cầm cập, cái bóng lúc đó hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, từ từ xoay người qua… Đột nhiên tôi cảm thấy vai mình bị siết lại, cả người bay lên, tôi lấy lại ý thức quay đầu lại, nhìn thấy bố tôi đang vỗ tay, lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ra là ông ấy giở trò. Tôi thế nếu đó không phải bố tôi thì tôi đã mắng cho té tát rồi.
Tôi cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó, nhưng lúc tôi nhìn xung quanh lại chẳng có gì cả. Lúc này, mấy người đàn ông vốn bị đè đến quỳ xuống bất ngờ lại nhẹ nhàng nhấc quan tài lên, mọi người cùng hô “Đi thôi, đi thôi”, bước đi như bay.
Cuối cùng cũng đưa Lý Thuyên đến được nơi an nghỉ cuối cùng, mọi người nhanh chóng đào huyệt, đặt quan tài xuống dưới, nhưng lại không dùng đất sét để phủ lên trên. Hoá ra ông cụ Lý đã chuẩn bị sẵn xi măng, đợi người ta mang nước đến trộn xong rưới lên trên quan tài.
Bận rộn hết cả 1 đêm, cuối cùng cũng xong cái đám tang đáng sợ, tất cả mọi người quay về thôn. Lúc này tôi mới dần dần bình tĩnh lại sau 1 phen hú vía.
Chôn Lý Thuyên đã 3 ngày, trong thôn cũng yên tĩnh trở lại, nhưng tôi cứ có cảm giác, chuyện của Lý Thuyên vẫn chưa kết thúc. Quả nhiên, ngày thứ 4 trong thôn đã xảy ra chuyện.
Gà nhà dì Lưu bị mất, mới sáng sớm dì ta đã chửi đổng lên, lôi tổ tông 18 đời của thằng ăn trộm ra mạt sát. Tôi bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nghe được 1 hồi, hoá ra từ cái đêm đi chôn Lý Thuyên, gà nhà dì Lưu đã không thấy rồi.
Ban đầu dì Lưu nghĩ gà ra ngoài kiếm ăn chưa về nên không để ý, nhưng 2 ngày liên tiếp, gà càng ngày càng ít đi, lúc này dì Lưu mới đứng ngồi không yên.
Thôn của chúng tôi không to, lại thêm nhiều năm qua chưa từng có trộm vặt, mọi người bị dì Lưu kinh động tụ lại 1 chỗ, đề nghị đi tìm từ trong ra ngoài thôn.
Không khó để tìm mấy, buổi sáng đã có người tìm thấy xác gà. Qua xác nhận, không chỉ có gà vịt của nhà dì Lưu, mà còn có của mấy nhà khác. Nhưng mấy con vật này chết rất kì quái, xác khô queo, giống như bị con gì hút máu vậy, ở vị trí yết hầu còn có 2 dấu trăng đọng máu.
Nhìn thấy xác của mấy con gà vịt, mọi người liền chửi mắng ồn ào, không biết ai lại đùa ác như vậy, giết gà vịt rồi không ăn đi, lại còn làm ra thứ ghê rợn này. Đang lúc người này 1 câu người kia 1 câu, bố tôi đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này không phải người làm.”
“Không phải người lẽ nào là ma?” Dì Lưu lạnh lùng gằng giọng, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm vào bố tôi và tôi. “Nghe nói máu gà là thứ dùng để xua đuổi tà ma, nhà họ Trần các người suốt ngày tiếp xúc với xác chết, mấy thứ này còn không phải do 3 người nhà mấy người làm ra hay sao?” Dì Lưu vừa dứt lời, tất cả mọi đều mặt mày dữ tợn nhìn 2 cha con chúng tôi.
Bố tôi cau mày nói: “Đều là do Lý Thuyên làm, nó đã đội mồ dậy rồi.”
“Không thể nào, Trần Ấn cậu đừng có mà nói nhảm, lúc Lý Thuyên nhà tôi được chôn xuống đã dùng xi măng để phong ấn lại, chuyện này rất nhiều người trong thôn đều biết.” Sắc mặt ông cụ Lý liền thay đổi.
Những người đi đưa tang đêm hôm đó đều đồng tình với lời nói của ông cụ Lý, sau đó sự giận dữ của bọn họ đều chuyển hết lên người cha con tôi. Hiển nhiên, bọn họ nhận định rằng, chính là bố tôi lấy máu gà để trừ tà.
Sắc mặt bố tôi cực kì khó coi, nói: “Nếu mọi người không tin, bây giờ cứ đi đào mộ Lý Thuyên lên ắt sẽ rõ.” Ông cụ Lý lập tức xắn tay áo lên, giạng chân chống nạnh nhìn thẳng vào bố tôi: “Thằng chó Trần Ấn, mày muốn con tao chết không được yên đúng không? Tin hay không tao cũng sẽ quật mộ tổ nhà mày lên!”
“Tôi thật sự muốn con trai bác chết được yên thân, nên mới càng muốn đi xem kết quả, xác sống không phải là chuyện tốt đẹp gì, dương gian không chứa, địa phủ không dung, linh hồn bị kẹt trong thân xác giống như bị ở tù vậy.” Bố tôi lãnh đạm nói.
Sắc mặt ông cụ Lý liền tối sầm lại, mọi người nghe bố tôi nói như vậy cũng bắt đầu khuyên nhủ ông ấy, dù gì thì sau khi Lý Thuyên chết cũng xảy ra không ít chuyện kì dị. Cuối cùng ông cụ Lý cũng đành chấp nhận.
Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mở quan tài của Lý Thuyên ra được. Nhìn thấy quan tài trống không, sắc mặt mọi người đều trắng bệch. Quả nhiên, cậu ta đã đội mồ dậy!
Tôi bước lên trên xem thử, thấy dưới đáy quan tài có 1 lỗ hổng, đoán rằng sau khi Lý Thuyên bật dậy đã chui qua cái lỗ này ra ngoài. Bầu không khí trở nên rất nghiêm trọng, 1 nỗi sợ hãi vây quanh tất cả mọi người, thứ xác chết sống dậy này, quả thực là chuyên đi hút máu.
Dì Lưu run cầm cập hỏi bố tôi: “Trần Ấn, đây là bát cơm của nhà họ Trần, chúng tôi phải làm sao đây?” Mọi người đều nhìn về bố tôi, giống như tìm được 1 vị cứu tinh.
Bố tôi vẻ mặt bất lực, lắc đầu nói: “Ông đây chỉ biết vớt xác, bắt ma đánh cương thi, chẳng biết cái nào.” Nghe bố tôi bảo không có cách, ông cụ Lý đột nhiên nói: “Trần Ấn, bố cậu chắc chắn biết, hay là cậu thay mọi người đến nhờ ông ấy đi.”
“Chuyện do con trai bác làm ra, muốn đi thì bác tự đi, nhưng ông đây từng nghe nói, loài xác sống này cực kì không có nhân tính, người đầu tiên mà nó muốn ra tay chính là người thân cận nhất với nó.” Bố tôi không chút khách khí nói.
Thật ra chỉ có mình tôi biết, ban đầu bố tôi không nghe lời ông nội chạy đi vớt cái xác đó lên, sau đó ông nội không thèm để mắt tới bố nữa, chỉ có ngày hôm đó là nói được 2 câu.
Ông cụ Lý nghe xong mặt mày trắng bệch, chuyện này dù chưa biết có thật hay không, nhưng có thờ có thiêng có kiêng có lành, cho nên ông cụ Lý dẫn đầu, mọi người đồng loạt kéo đến nhà tôi. Lúc đến ông nội vẫn đang ngồi phơi nắng trong sân nhà, tay cầm cái lồng chim, đang nói chuyện với con vẹt của ông.
“Ông Trần, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, thằng con khốn nạn của tôi chết rồi còn báo đời, đã biến thành xác sống rồi, ông có cách nào trị nó không?” Ông cụ Lý bị mọi người đẩy lên, ngượng ngùng nói với ông tôi.
Ông nội liếc nhìn mọi người 1 cái, sau đó nói 1 câu giống hệt bố tôi: “Ông đây chỉ biết vớt xác, không bắt ma không đánh cương thi.”
Mọi người nghe xong lời của ông nội, tất cả mọi người đều thất vọng. Chỉ có tôi nhìn ra là ông nội không muốn quản, chứ ông làm nghề vớt xác lâu năm như vậy, chuyện xác chết sống dậy này ông phải hiểu rõ chứ.
Đợi mọi người đi hết, tôi mới tìm cơ hội đến hỏi ông nội. Ông nội nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Tùng à, cháu không có làm nghề, sau này đừng hỏi những chuyện trong nghề nữa.”
Buổi trưa, không khí sợ hãi trong thôn tự nhiên lại biến mất, tôi nghe bên ngoài rất ồn ào, vừa định đi ra xem, đúng lúc thấy ông cụ Lý bước vào cửa nhà tôi. Ông ấy vừa bước vào liền cười nhạo bố và ông nội tôi, nói ông tôi lúc không có chuyện thì cưỡi trâu đi hóng mát, lúc xảy ra chuyện lại trốn trong nhà chơi chim. Bố tôi chỉ nhíu mày, không thèm để ý tới ông ta nữa.
Đi theo sau là 1 người béo, trên người mặc đồ đạo sĩ, mặt đầy dầu mỡ, vừa bước vào liền hành lễ với ông tôi: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Vạn Đốc Tử hữu duyên gặp được.” Ông nội tôi cũng hành lễ đáp lại.
Đạo sĩ béo nói: “Lão tiên sinh, quý thôn xảy ra chuyện, ông thật sự không quản sao?”
“Không quản nổi.” Ông nội lắc đầu.
Đạo sĩ béo lãnh đạm gật đầu, nói: “Nếu lão tiên sinh đã không quản nổi, vậy bần đạo đành thay ông lo liệu.”
Buổi chiều, đạo sĩ béo làm pháp sự ở trong thôn, vốn tôi định đi xem chuyện ồn ào, nhưng lại bị ông nội giữ lại. Ông nội bình thường hiền hậu, nhưng lúc ông nghiêm túc, tôi không tài nào chống lại được sự uy nghiêm ấy, chỉ đành ôm lấy nỗi hiếu kì mà ở nhà.
Đến buổi tối, trong thêm càng thêm náo nhiệt. Pháp sự của đạo sĩ béo khua chiêng đánh trống từ đầu thôn tới cuối thôn. Thỉnh thoảng lại cất lên một hai câu hát, nghe được cả tiếng vọng lại từ trong núi.
1 đêm qua đi, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện!
Mọi người đều la lên: “Nặng quá, thêm người đến giúp đi!” Nhưng lúc này chỉ còn lại tôi và bố tôi. Tôi nhìn bố 1 cái, chau mày nói: “Bố, hình như có gì đó không đúng.” “Con nhìn con gà* kìa.” Bố nói với tôi.
*Trong phong tục của người Trung Quốc khi đưa tang sẽ để 1 con gà trống đứng trên nắp quan tài.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy nguyên con xà nằm trên quan tài, nhưng ở trên lưng con gà, lờ mờ nhìn thấy 1 cái bóng ngồi ở trên đầu. Tôi sợ run lên cầm cập, cái bóng lúc đó hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, từ từ xoay người qua… Đột nhiên tôi cảm thấy vai mình bị siết lại, cả người bay lên, tôi lấy lại ý thức quay đầu lại, nhìn thấy bố tôi đang vỗ tay, lúc đó tôi vẫn chưa hiểu ra là ông ấy giở trò. Tôi thế nếu đó không phải bố tôi thì tôi đã mắng cho té tát rồi.
Tôi cảm thấy mình đụng phải thứ gì đó, nhưng lúc tôi nhìn xung quanh lại chẳng có gì cả. Lúc này, mấy người đàn ông vốn bị đè đến quỳ xuống bất ngờ lại nhẹ nhàng nhấc quan tài lên, mọi người cùng hô “Đi thôi, đi thôi”, bước đi như bay.
Cuối cùng cũng đưa Lý Thuyên đến được nơi an nghỉ cuối cùng, mọi người nhanh chóng đào huyệt, đặt quan tài xuống dưới, nhưng lại không dùng đất sét để phủ lên trên. Hoá ra ông cụ Lý đã chuẩn bị sẵn xi măng, đợi người ta mang nước đến trộn xong rưới lên trên quan tài.
Bận rộn hết cả 1 đêm, cuối cùng cũng xong cái đám tang đáng sợ, tất cả mọi người quay về thôn. Lúc này tôi mới dần dần bình tĩnh lại sau 1 phen hú vía.
Chôn Lý Thuyên đã 3 ngày, trong thôn cũng yên tĩnh trở lại, nhưng tôi cứ có cảm giác, chuyện của Lý Thuyên vẫn chưa kết thúc. Quả nhiên, ngày thứ 4 trong thôn đã xảy ra chuyện.
Gà nhà dì Lưu bị mất, mới sáng sớm dì ta đã chửi đổng lên, lôi tổ tông 18 đời của thằng ăn trộm ra mạt sát. Tôi bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nghe được 1 hồi, hoá ra từ cái đêm đi chôn Lý Thuyên, gà nhà dì Lưu đã không thấy rồi.
Ban đầu dì Lưu nghĩ gà ra ngoài kiếm ăn chưa về nên không để ý, nhưng 2 ngày liên tiếp, gà càng ngày càng ít đi, lúc này dì Lưu mới đứng ngồi không yên.
Thôn của chúng tôi không to, lại thêm nhiều năm qua chưa từng có trộm vặt, mọi người bị dì Lưu kinh động tụ lại 1 chỗ, đề nghị đi tìm từ trong ra ngoài thôn.
Không khó để tìm mấy, buổi sáng đã có người tìm thấy xác gà. Qua xác nhận, không chỉ có gà vịt của nhà dì Lưu, mà còn có của mấy nhà khác. Nhưng mấy con vật này chết rất kì quái, xác khô queo, giống như bị con gì hút máu vậy, ở vị trí yết hầu còn có 2 dấu trăng đọng máu.
Nhìn thấy xác của mấy con gà vịt, mọi người liền chửi mắng ồn ào, không biết ai lại đùa ác như vậy, giết gà vịt rồi không ăn đi, lại còn làm ra thứ ghê rợn này. Đang lúc người này 1 câu người kia 1 câu, bố tôi đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này không phải người làm.”
“Không phải người lẽ nào là ma?” Dì Lưu lạnh lùng gằng giọng, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm vào bố tôi và tôi. “Nghe nói máu gà là thứ dùng để xua đuổi tà ma, nhà họ Trần các người suốt ngày tiếp xúc với xác chết, mấy thứ này còn không phải do 3 người nhà mấy người làm ra hay sao?” Dì Lưu vừa dứt lời, tất cả mọi đều mặt mày dữ tợn nhìn 2 cha con chúng tôi.
Bố tôi cau mày nói: “Đều là do Lý Thuyên làm, nó đã đội mồ dậy rồi.”
“Không thể nào, Trần Ấn cậu đừng có mà nói nhảm, lúc Lý Thuyên nhà tôi được chôn xuống đã dùng xi măng để phong ấn lại, chuyện này rất nhiều người trong thôn đều biết.” Sắc mặt ông cụ Lý liền thay đổi.
Những người đi đưa tang đêm hôm đó đều đồng tình với lời nói của ông cụ Lý, sau đó sự giận dữ của bọn họ đều chuyển hết lên người cha con tôi. Hiển nhiên, bọn họ nhận định rằng, chính là bố tôi lấy máu gà để trừ tà.
Sắc mặt bố tôi cực kì khó coi, nói: “Nếu mọi người không tin, bây giờ cứ đi đào mộ Lý Thuyên lên ắt sẽ rõ.” Ông cụ Lý lập tức xắn tay áo lên, giạng chân chống nạnh nhìn thẳng vào bố tôi: “Thằng chó Trần Ấn, mày muốn con tao chết không được yên đúng không? Tin hay không tao cũng sẽ quật mộ tổ nhà mày lên!”
“Tôi thật sự muốn con trai bác chết được yên thân, nên mới càng muốn đi xem kết quả, xác sống không phải là chuyện tốt đẹp gì, dương gian không chứa, địa phủ không dung, linh hồn bị kẹt trong thân xác giống như bị ở tù vậy.” Bố tôi lãnh đạm nói.
Sắc mặt ông cụ Lý liền tối sầm lại, mọi người nghe bố tôi nói như vậy cũng bắt đầu khuyên nhủ ông ấy, dù gì thì sau khi Lý Thuyên chết cũng xảy ra không ít chuyện kì dị. Cuối cùng ông cụ Lý cũng đành chấp nhận.
Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mở quan tài của Lý Thuyên ra được. Nhìn thấy quan tài trống không, sắc mặt mọi người đều trắng bệch. Quả nhiên, cậu ta đã đội mồ dậy!
Tôi bước lên trên xem thử, thấy dưới đáy quan tài có 1 lỗ hổng, đoán rằng sau khi Lý Thuyên bật dậy đã chui qua cái lỗ này ra ngoài. Bầu không khí trở nên rất nghiêm trọng, 1 nỗi sợ hãi vây quanh tất cả mọi người, thứ xác chết sống dậy này, quả thực là chuyên đi hút máu.
Dì Lưu run cầm cập hỏi bố tôi: “Trần Ấn, đây là bát cơm của nhà họ Trần, chúng tôi phải làm sao đây?” Mọi người đều nhìn về bố tôi, giống như tìm được 1 vị cứu tinh.
Bố tôi vẻ mặt bất lực, lắc đầu nói: “Ông đây chỉ biết vớt xác, bắt ma đánh cương thi, chẳng biết cái nào.” Nghe bố tôi bảo không có cách, ông cụ Lý đột nhiên nói: “Trần Ấn, bố cậu chắc chắn biết, hay là cậu thay mọi người đến nhờ ông ấy đi.”
“Chuyện do con trai bác làm ra, muốn đi thì bác tự đi, nhưng ông đây từng nghe nói, loài xác sống này cực kì không có nhân tính, người đầu tiên mà nó muốn ra tay chính là người thân cận nhất với nó.” Bố tôi không chút khách khí nói.
Thật ra chỉ có mình tôi biết, ban đầu bố tôi không nghe lời ông nội chạy đi vớt cái xác đó lên, sau đó ông nội không thèm để mắt tới bố nữa, chỉ có ngày hôm đó là nói được 2 câu.
Ông cụ Lý nghe xong mặt mày trắng bệch, chuyện này dù chưa biết có thật hay không, nhưng có thờ có thiêng có kiêng có lành, cho nên ông cụ Lý dẫn đầu, mọi người đồng loạt kéo đến nhà tôi. Lúc đến ông nội vẫn đang ngồi phơi nắng trong sân nhà, tay cầm cái lồng chim, đang nói chuyện với con vẹt của ông.
“Ông Trần, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, thằng con khốn nạn của tôi chết rồi còn báo đời, đã biến thành xác sống rồi, ông có cách nào trị nó không?” Ông cụ Lý bị mọi người đẩy lên, ngượng ngùng nói với ông tôi.
Ông nội liếc nhìn mọi người 1 cái, sau đó nói 1 câu giống hệt bố tôi: “Ông đây chỉ biết vớt xác, không bắt ma không đánh cương thi.”
Mọi người nghe xong lời của ông nội, tất cả mọi người đều thất vọng. Chỉ có tôi nhìn ra là ông nội không muốn quản, chứ ông làm nghề vớt xác lâu năm như vậy, chuyện xác chết sống dậy này ông phải hiểu rõ chứ.
Đợi mọi người đi hết, tôi mới tìm cơ hội đến hỏi ông nội. Ông nội nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Tùng à, cháu không có làm nghề, sau này đừng hỏi những chuyện trong nghề nữa.”
Buổi trưa, không khí sợ hãi trong thôn tự nhiên lại biến mất, tôi nghe bên ngoài rất ồn ào, vừa định đi ra xem, đúng lúc thấy ông cụ Lý bước vào cửa nhà tôi. Ông ấy vừa bước vào liền cười nhạo bố và ông nội tôi, nói ông tôi lúc không có chuyện thì cưỡi trâu đi hóng mát, lúc xảy ra chuyện lại trốn trong nhà chơi chim. Bố tôi chỉ nhíu mày, không thèm để ý tới ông ta nữa.
Đi theo sau là 1 người béo, trên người mặc đồ đạo sĩ, mặt đầy dầu mỡ, vừa bước vào liền hành lễ với ông tôi: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Vạn Đốc Tử hữu duyên gặp được.” Ông nội tôi cũng hành lễ đáp lại.
Đạo sĩ béo nói: “Lão tiên sinh, quý thôn xảy ra chuyện, ông thật sự không quản sao?”
“Không quản nổi.” Ông nội lắc đầu.
Đạo sĩ béo lãnh đạm gật đầu, nói: “Nếu lão tiên sinh đã không quản nổi, vậy bần đạo đành thay ông lo liệu.”
Buổi chiều, đạo sĩ béo làm pháp sự ở trong thôn, vốn tôi định đi xem chuyện ồn ào, nhưng lại bị ông nội giữ lại. Ông nội bình thường hiền hậu, nhưng lúc ông nghiêm túc, tôi không tài nào chống lại được sự uy nghiêm ấy, chỉ đành ôm lấy nỗi hiếu kì mà ở nhà.
Đến buổi tối, trong thêm càng thêm náo nhiệt. Pháp sự của đạo sĩ béo khua chiêng đánh trống từ đầu thôn tới cuối thôn. Thỉnh thoảng lại cất lên một hai câu hát, nghe được cả tiếng vọng lại từ trong núi.
1 đêm qua đi, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook