Người Vớt Xác
-
Chương 19
Vừa bước ra sân một trận gió âm đã ập vào mặt. Tôi nắm chặt lấy tay Cát Uyển Nhi, một tay khác chắn phía trước.
Cuồng phong nhanh chóng qua đi, tôi mở mắt nhìn xem, vẫn không có gì cả.
Cát Uyển Nhi cũng chưa nói sợ, dù sao cũng đã đi ra rồi, thôi thì đi tìm cha và ông nội luôn? Nghĩ vậy tôi liền dẫn Cát Uyển Nhi ra khỏi cổng.
Gia đình lão Lý sống cách gia đình tôi không xa lắm, khoảng chừng trăm mét. Xa xa đã thấy căn nhà không chút điện đóm nào, bề ngoài yên tĩnh trầm mặc
Chúng tôi nhanh chóng đi đến, lúc chạm mặt cổng thì thấy ở đó cắm tấm bảng gỗ ông nội từng lấy ra đập lên người chúng tôi.
Nó bất thình lình lọt vào tầm mắt làm tôi điếng cả người. Cái này vẫn tương tự cái cũ nhưng lại bị phóng đại gấp mấy lần, y hệt như bia mộ dựng đứng.
Gấp gáp nuốt nước bọt xuống, chúng tôi vòng qua tấm bảng vào nhà. Vừa giơ tay lên định gõ cửa thì bên trong truyền ra tiếng đánh nhau
“Ông nội, cháu Trần Tùng đây, ông mở cửa cho cháu” Tôi vội vã hét lên
Chỉ nghe được tiếng đồ đạc đụng độ tứ tung, không có ai để ý đến tôi. Tôi quay đầu nhìn Cát Uyển Nhi một chút, cô ấy cũng mang vẻ mặt sợ hãi nhưng không mở miệng nói ra.
Không thấy hồi âm, tôi ra hiệu Cát Uyển Nhi lui về sau, còn mình tiến lên phía trước trực tiếp đạp đổ cánh cửa. Phía đối diện ngay lập tức bay đến một thứ đen sì, tôi không kịp né tránh đã bị đập mạnh vào sống mũi
Đau đến nỗi tôi suýt nữa chảy nước mắt, thứ kia cũng bị bật trở lại. Sau đó một thanh kiếm cắm đến trước mặt tôi, vừa hay ngăn cách tôi và Cát Uyển Nhi, chúng tôi bị tách ra.
“Ông nội, cháu là Tiểu Tùng mà” Tôi thở hổn hển nói
Ông nào có thời gian để ý đến tôi, sắc mặt rõ ràng đã trở nên khó coi, đuổi sát theo vật trước mặt
Cha tôi đột nhiên nhảy ra nói, “Đóng cửa lại!!!”
Sau đó cũng đi vào hỗ trợ. Tôi lúc này mới nhận ra, thứ đen sì đó thực ra là một viên thịt do vô số anh linh tạo thành. Tất cả những gì tôi nhìn thấy được chỉ là những con mắt tròn xoe của trẻ sơ sinh, cái xanh cái đỏ.
Lông tơ toàn thân tôi nháy mắt dựng ngược lên, tay Cát Uyển Nhi so với tôi còn run rẩy lợi hại hơn.
Chẳng biết bằng cách nào, sau khi thấy tôi bước vào thứ kia liền trở lại hình dạng ban đầu, đôi mắt tựa như cười rộ lên hướng thẳng chỗ tôi mà bay đến
Cùng lúc đó tôi cũng nghe thấy một giọng cười vui sướng. Tôi nhanh chóng đưa hai tay lên bắt được nó, cố gắng đẩy ra. Cảm giác chạm trực tiếp vào nhãn cầu mềm xốp và trơn ướt khiến từng cơn kinh tởm chạy dọc trên xương cốt tôi.
Không biết sau bao lâu, một trận mệt mỏi ập đến, hai tay tôi đã mất hết cảm giác. Ông nội và cha tôi luôn yểm trợ phía sau nhưng tất cả đều vô dụng
Tôi chỉ cảm giác được mấy mụn nước bị siết chặt, tay tôi trống hoác, “viên thịt mắt” kia đã biến mất. Ngược lại xung quanh tôi đầy những linh hồn trẻ con, đủ mọi loại hình dáng, hoàn toàn chặn mất tầm nhìn của tôi
“Tiểu Tùng”
“Anh Trần Tùng”
Bên tai tôi vẫn vang tiếng ông nội cùng những người khác liên tục gọi tên mình. Tôi lại càng không động đậy được, đầu đau như búa bổ. Tôi vung tay đánh đấm loạn xạ, bước thấp bước cao tìm đường chạy trốn nhưng những thứ kia vẫn cứ vây lấy.
“Aaaaaaa”
Tôi hét lên trong sụp đổ, không biết đụng phải cái gì, tôi lăn quay về phía trước. Không kịp ôm bụng kêu đau, lũ anh linh vẫn quấn quanh không hề lơi lỏng một chút nào
Dây thần kinh thị giác cùng thính giác đã sớm tê liệt. Cả người chỉ dựa vào mong muốn sống sót mà liều mạng giãy giụa. Mọi thứ đã vượt ra khỏi cực hạn từ lâu.
Đột nhiên, trong lúc phản kháng tôi lại cảm giác cơ thể mình tê cứng. Tôi thụ động (1) bị nhấc lên, toàn thân run rẩy.
Quanh mình cũng sáng bừng, anh linh đã biến mất, bây giờ tôi mới biết hóa ra mình bị điện giật.
Khi rơi xuống đất lần nữa, Cát Uyển Nhi chạy đến nâng lấy tôi. Cơ bắp vẫn run rẩy từng hồi, nhưng ít nhất tôi còn có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy
Trì độn một lát, tôi chậm chạp bò dậy, bây giờ chúng tôi đang ở trong sân nhà lão Lý. Bên cạnh tôi, cha đang đỡ ông nội. Ông nội một thân đen sì, khóe miệng đổ máu tươi, thân mình cứ co giật không ngừng
Tình huống gì thế này?
Tôi nhanh chóng đứng lên chạy đến bên ông, nước mắt tuôn lã chã. Miệng há ra đóng vào nửa ngày cũng không nói được lời nào
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc vào nhà không phải ông nội vẫn còn mạnh khỏe nhảy lên đánh chiến hay sao? Ông nhất định so với tưởng tượng của tôi còn có bản lĩnh hơn rất nhiều, mới không bao lâu làm sao có thể thành ra dạng này được
Cha tôi và Cát Uyển Nhi cũng khóc nấc lên. Mất một lúc tôi mới bật ra tiếng, “Ông nội…”
Ông miễn cưỡng co rút khóe miệng, nặn nụ cười như có như không. Ông kéo tôi xuống nói từng câu từng chữ vào tai tôi
Cho đến khi tôi cảm thấy bàn tay đang giữ lấy áo mình lơi dần, tôi vội vàng nhìn lên. Ông đã nhắm mắt.
“Cha!”
“Ông nội!”
Tiếng khóc hỗn loạn của cả ba người chúng tôi vang lên cùng một lúc. Nhưng cha tôi lại đột nhiên nhấc tôi lên, quẳng qua một bên mắng, “Thằng hèn, không cho mày làm là mày cứ làm. Tao đã bảo không được ra ngoài. Mày cũng nhất định đến đây quấy rối, giờ mày vui rồi chứ?”
Bây giờ đầu tôi tràn ngập nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mới ông nội? Cha tôi vì sao lại mắng tôi nặng nề đến thế, nhưng cuối cùng hết thảy đều khóa thành ủy khuất cùng nước mắt, thương tâm rơi xuống.
Cha tôi cõng thi thể ông nội tôi đi, bỏ tôi một mình ở lại.
“Cha…”
Mặc kệ tôi hét to thế nào, chỉ có Cát Uyển Nhi bước đến dìu tôi. Tôi phát hiện ra khi cha ném tôi xuống mắt cá chân đã bị trật, căn bản chẳng thể đuổi kịp tốc độ của ông ấy
Chúng tôi đành phải tạm thời quay về nhà trước, trên đường đi gió vẫn đang thét gào, dường như cũng giảm được chút âm khí. Mà cả trái tim tôi đã chìm xuống tận đáy hầm băng.
Mọi thứ, hết thảy mọi thứ đều là do tôi mà ra.
Trên đường về cát Uyển Nhi kể lại tôi nghe, hóa ra lúc ấy tôi bị anh linh cuốn lấy. Ông nội vì cứu tôi liền thỉnh (mời) thiên lôi đến. Lại sợ thiên lôi sẽ làm tôi bị thương nên mới dùng thân thể của chính mình đỡ thay.
Vì lẽ ấy, không ít quỷ tà đã bị thu hồi lại, nhưng ông nội vẫn không qua khỏi. Cha chính là đang oán hận tôi. Đến tôi cũng thấy thực sự ghét bỏ bản thân.
Nếu tôi nghe lời bọn họ không đi chuyến này có lẽ sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Vốn dĩ tối hôm nay bọn họ cố ý ở nhà lão Lý chờ đợi, tính toán giải quyết anh linh ở đập chứa nước. Nào ngờ bị tôi phá cho hư, thậm chí hại chết cả ông nội.
Người như tôi, quả thực là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
Tận lúc về đến nhà tôi vẫn một mực im lặng không lên tiếng. Động tĩnh của chúng tôi làm Từ Phượng và Chu Tam thức giấc, Cát Uyển Nhi một bên dùng rượu vò mắt cá chân cho tôi, một bên đem chuyện nói cho hai người kia biết
“Hỏng rồi…”
Mắt tôi đẫm lệ. Không biết mặt mũi nhem nhuốc thành thế nào, chỉ nghe Chu Tam than nhẹ một tiếng rồi bước ra cửa
Tôi lập tức đứng dậy đi theo, “Có chuyện gì vậy?”
Chu Tam bỏ ngoài tai câu hỏi của tôi, rời khỏi nhà. Tôi cảm giác có gì đó không ổn liền khập khiễng đuổi sát phía sau. Từ Phượng và Cát Uyển Nhi cũng lo lắng đỡ lấy tôi cùng đi.
Xuyên qua thôn, tôi thấy Chu Tam đứng lặng bên đập chứa nước.
(1)Thụ động: ở trạng thái chỉ chịu sự chi phối, tác động của bên ngoài mà không hề có phản ứng tích cực nào trở lại.
Cuồng phong nhanh chóng qua đi, tôi mở mắt nhìn xem, vẫn không có gì cả.
Cát Uyển Nhi cũng chưa nói sợ, dù sao cũng đã đi ra rồi, thôi thì đi tìm cha và ông nội luôn? Nghĩ vậy tôi liền dẫn Cát Uyển Nhi ra khỏi cổng.
Gia đình lão Lý sống cách gia đình tôi không xa lắm, khoảng chừng trăm mét. Xa xa đã thấy căn nhà không chút điện đóm nào, bề ngoài yên tĩnh trầm mặc
Chúng tôi nhanh chóng đi đến, lúc chạm mặt cổng thì thấy ở đó cắm tấm bảng gỗ ông nội từng lấy ra đập lên người chúng tôi.
Nó bất thình lình lọt vào tầm mắt làm tôi điếng cả người. Cái này vẫn tương tự cái cũ nhưng lại bị phóng đại gấp mấy lần, y hệt như bia mộ dựng đứng.
Gấp gáp nuốt nước bọt xuống, chúng tôi vòng qua tấm bảng vào nhà. Vừa giơ tay lên định gõ cửa thì bên trong truyền ra tiếng đánh nhau
“Ông nội, cháu Trần Tùng đây, ông mở cửa cho cháu” Tôi vội vã hét lên
Chỉ nghe được tiếng đồ đạc đụng độ tứ tung, không có ai để ý đến tôi. Tôi quay đầu nhìn Cát Uyển Nhi một chút, cô ấy cũng mang vẻ mặt sợ hãi nhưng không mở miệng nói ra.
Không thấy hồi âm, tôi ra hiệu Cát Uyển Nhi lui về sau, còn mình tiến lên phía trước trực tiếp đạp đổ cánh cửa. Phía đối diện ngay lập tức bay đến một thứ đen sì, tôi không kịp né tránh đã bị đập mạnh vào sống mũi
Đau đến nỗi tôi suýt nữa chảy nước mắt, thứ kia cũng bị bật trở lại. Sau đó một thanh kiếm cắm đến trước mặt tôi, vừa hay ngăn cách tôi và Cát Uyển Nhi, chúng tôi bị tách ra.
“Ông nội, cháu là Tiểu Tùng mà” Tôi thở hổn hển nói
Ông nào có thời gian để ý đến tôi, sắc mặt rõ ràng đã trở nên khó coi, đuổi sát theo vật trước mặt
Cha tôi đột nhiên nhảy ra nói, “Đóng cửa lại!!!”
Sau đó cũng đi vào hỗ trợ. Tôi lúc này mới nhận ra, thứ đen sì đó thực ra là một viên thịt do vô số anh linh tạo thành. Tất cả những gì tôi nhìn thấy được chỉ là những con mắt tròn xoe của trẻ sơ sinh, cái xanh cái đỏ.
Lông tơ toàn thân tôi nháy mắt dựng ngược lên, tay Cát Uyển Nhi so với tôi còn run rẩy lợi hại hơn.
Chẳng biết bằng cách nào, sau khi thấy tôi bước vào thứ kia liền trở lại hình dạng ban đầu, đôi mắt tựa như cười rộ lên hướng thẳng chỗ tôi mà bay đến
Cùng lúc đó tôi cũng nghe thấy một giọng cười vui sướng. Tôi nhanh chóng đưa hai tay lên bắt được nó, cố gắng đẩy ra. Cảm giác chạm trực tiếp vào nhãn cầu mềm xốp và trơn ướt khiến từng cơn kinh tởm chạy dọc trên xương cốt tôi.
Không biết sau bao lâu, một trận mệt mỏi ập đến, hai tay tôi đã mất hết cảm giác. Ông nội và cha tôi luôn yểm trợ phía sau nhưng tất cả đều vô dụng
Tôi chỉ cảm giác được mấy mụn nước bị siết chặt, tay tôi trống hoác, “viên thịt mắt” kia đã biến mất. Ngược lại xung quanh tôi đầy những linh hồn trẻ con, đủ mọi loại hình dáng, hoàn toàn chặn mất tầm nhìn của tôi
“Tiểu Tùng”
“Anh Trần Tùng”
Bên tai tôi vẫn vang tiếng ông nội cùng những người khác liên tục gọi tên mình. Tôi lại càng không động đậy được, đầu đau như búa bổ. Tôi vung tay đánh đấm loạn xạ, bước thấp bước cao tìm đường chạy trốn nhưng những thứ kia vẫn cứ vây lấy.
“Aaaaaaa”
Tôi hét lên trong sụp đổ, không biết đụng phải cái gì, tôi lăn quay về phía trước. Không kịp ôm bụng kêu đau, lũ anh linh vẫn quấn quanh không hề lơi lỏng một chút nào
Dây thần kinh thị giác cùng thính giác đã sớm tê liệt. Cả người chỉ dựa vào mong muốn sống sót mà liều mạng giãy giụa. Mọi thứ đã vượt ra khỏi cực hạn từ lâu.
Đột nhiên, trong lúc phản kháng tôi lại cảm giác cơ thể mình tê cứng. Tôi thụ động (1) bị nhấc lên, toàn thân run rẩy.
Quanh mình cũng sáng bừng, anh linh đã biến mất, bây giờ tôi mới biết hóa ra mình bị điện giật.
Khi rơi xuống đất lần nữa, Cát Uyển Nhi chạy đến nâng lấy tôi. Cơ bắp vẫn run rẩy từng hồi, nhưng ít nhất tôi còn có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy
Trì độn một lát, tôi chậm chạp bò dậy, bây giờ chúng tôi đang ở trong sân nhà lão Lý. Bên cạnh tôi, cha đang đỡ ông nội. Ông nội một thân đen sì, khóe miệng đổ máu tươi, thân mình cứ co giật không ngừng
Tình huống gì thế này?
Tôi nhanh chóng đứng lên chạy đến bên ông, nước mắt tuôn lã chã. Miệng há ra đóng vào nửa ngày cũng không nói được lời nào
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc vào nhà không phải ông nội vẫn còn mạnh khỏe nhảy lên đánh chiến hay sao? Ông nhất định so với tưởng tượng của tôi còn có bản lĩnh hơn rất nhiều, mới không bao lâu làm sao có thể thành ra dạng này được
Cha tôi và Cát Uyển Nhi cũng khóc nấc lên. Mất một lúc tôi mới bật ra tiếng, “Ông nội…”
Ông miễn cưỡng co rút khóe miệng, nặn nụ cười như có như không. Ông kéo tôi xuống nói từng câu từng chữ vào tai tôi
Cho đến khi tôi cảm thấy bàn tay đang giữ lấy áo mình lơi dần, tôi vội vàng nhìn lên. Ông đã nhắm mắt.
“Cha!”
“Ông nội!”
Tiếng khóc hỗn loạn của cả ba người chúng tôi vang lên cùng một lúc. Nhưng cha tôi lại đột nhiên nhấc tôi lên, quẳng qua một bên mắng, “Thằng hèn, không cho mày làm là mày cứ làm. Tao đã bảo không được ra ngoài. Mày cũng nhất định đến đây quấy rối, giờ mày vui rồi chứ?”
Bây giờ đầu tôi tràn ngập nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra mới ông nội? Cha tôi vì sao lại mắng tôi nặng nề đến thế, nhưng cuối cùng hết thảy đều khóa thành ủy khuất cùng nước mắt, thương tâm rơi xuống.
Cha tôi cõng thi thể ông nội tôi đi, bỏ tôi một mình ở lại.
“Cha…”
Mặc kệ tôi hét to thế nào, chỉ có Cát Uyển Nhi bước đến dìu tôi. Tôi phát hiện ra khi cha ném tôi xuống mắt cá chân đã bị trật, căn bản chẳng thể đuổi kịp tốc độ của ông ấy
Chúng tôi đành phải tạm thời quay về nhà trước, trên đường đi gió vẫn đang thét gào, dường như cũng giảm được chút âm khí. Mà cả trái tim tôi đã chìm xuống tận đáy hầm băng.
Mọi thứ, hết thảy mọi thứ đều là do tôi mà ra.
Trên đường về cát Uyển Nhi kể lại tôi nghe, hóa ra lúc ấy tôi bị anh linh cuốn lấy. Ông nội vì cứu tôi liền thỉnh (mời) thiên lôi đến. Lại sợ thiên lôi sẽ làm tôi bị thương nên mới dùng thân thể của chính mình đỡ thay.
Vì lẽ ấy, không ít quỷ tà đã bị thu hồi lại, nhưng ông nội vẫn không qua khỏi. Cha chính là đang oán hận tôi. Đến tôi cũng thấy thực sự ghét bỏ bản thân.
Nếu tôi nghe lời bọn họ không đi chuyến này có lẽ sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Vốn dĩ tối hôm nay bọn họ cố ý ở nhà lão Lý chờ đợi, tính toán giải quyết anh linh ở đập chứa nước. Nào ngờ bị tôi phá cho hư, thậm chí hại chết cả ông nội.
Người như tôi, quả thực là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
Tận lúc về đến nhà tôi vẫn một mực im lặng không lên tiếng. Động tĩnh của chúng tôi làm Từ Phượng và Chu Tam thức giấc, Cát Uyển Nhi một bên dùng rượu vò mắt cá chân cho tôi, một bên đem chuyện nói cho hai người kia biết
“Hỏng rồi…”
Mắt tôi đẫm lệ. Không biết mặt mũi nhem nhuốc thành thế nào, chỉ nghe Chu Tam than nhẹ một tiếng rồi bước ra cửa
Tôi lập tức đứng dậy đi theo, “Có chuyện gì vậy?”
Chu Tam bỏ ngoài tai câu hỏi của tôi, rời khỏi nhà. Tôi cảm giác có gì đó không ổn liền khập khiễng đuổi sát phía sau. Từ Phượng và Cát Uyển Nhi cũng lo lắng đỡ lấy tôi cùng đi.
Xuyên qua thôn, tôi thấy Chu Tam đứng lặng bên đập chứa nước.
(1)Thụ động: ở trạng thái chỉ chịu sự chi phối, tác động của bên ngoài mà không hề có phản ứng tích cực nào trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook