Hàn Cảnh Hiên lôi kéo Đới Tư Dĩnh về nhà, hai người đều mệt chết đi, ngồi trên sô pha.

Xì, nhớ tới những người đến hưởng ứng lệnh triệu tập ngày hôm nay, rốt cục nhịn không được nở nụ cười.

“Em còn dám cười, dù thế nào anh cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vâây, những người đó là dạng người gì không biết nữa?” Hàn Cảnh Hiên nhớ tới những người đó, sắc mặt liền đông cứng lại.

“Cảnh Hiên, thật ra, chúng ta có thể không cần thụ tinh qua ống nghiệm, em sẽ không để ý, thật sự.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, thật lòng nói.

“Tư Dĩnh, không phải em có để ý hay không, mà là anh để ý, rất để ý, không nói nữa, cứ chờ đi, anh không tin sẽ không tìm được một người thích hợp.” Hàn Cảnh Hiên biết chính mình không có cách nào thuyết phục bản thân lên giường với những người phụ nữ đó. Anh cũng không tin tưởng sẽ tìm được một người mang thai hộ thích hợp.

Đới Tư Dĩnh thở dài, vốn tưởng rằng chuyện tìm một phụ nữ mang thai hộ rất đơn giản, không nghĩ tới lại gian nan như vậy!

~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Thần từ trên mạng nhìn thấy cái thông báo tìm người kia, sắc mặt âm trầm, anh nghĩ chỉ cần có con là có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Đới Tư Dĩnh sao? Cô không cho phép điều đó xảy ra, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, muốn đi hưởng ứng lệnh triệu tập mướn người mang thai hộ, sau khi sinh con xong, đương nhiên sẽ không đưa cho bọn họ, còn có lợi thế khống chế bọn họ…

Trong văn phòng, Hàn Cảnh Hiên còn vì chuyện ngày hôm qua mà thấy phiền toái.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Hạ Thần tao nhã, bước chân đi đến.

“Hạ Thần, có việc gì sao?” Hàn Cảnh Hiên đối mặt với cô vẫn còn có chút xấu hổ, không thể tự nhiên nhìn cô.

“Anh Cảnh Hiên, em đến là để hưởng ứng lệnh triệu tập mướn người mang thai hộ, anh xem em có thích hợp hay không?” Hạ Thần đứng ở trước mặt anh xoay một vòng.

Hàn Cảnh Hiên nghĩ rằng mình nghe lầm, trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Hạ Thần, em đừng náo loạn, chuyện này không phải chuyện đùa.”

“Anh Cảnh Hiên, em không có nói đùa, em là nói thật lòng.” Hạ Thần ngồi xuống, trên mặt cũng là biểu tình chân thực.

“Đừng nói đùa nữa, mau trở về đi.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô một cái, vẫy vẫy tay nói.

Hạ Thần tức giận đứng lên, nhìn anh gằn từng chữ một: “Anh Cảnh Hiên, em là thật sự lo lắng cho anh, cũng là thật lòng muốn giúp anh.”

“Hạ Thần, em trở về đi, cho dù không tìm được người nào mang thai hộ, anh cũng sẽ không để cho em làm.” Giọng điệu Hàn Cành Hiên nói rất chắc chắn.

“Vì sao em lại không thể?” Hạ Thần hỏi, mang theo ý đã biết rõ còn cố hỏi.

“Em cho là vì sao, nếu em đột nhiên mang thai, em sẽ giải thích với cha mẹ mình như thế nào, còn có bạn bè thân thích nữa, đừng quên em là một thiên kim tiểu thư có địa vị có thân phận.” Hàn Cảnh Hiên thành thật nhìn cô, mở miệng giải thích, đương nhiên, anh cũng sợ, nếu thực sự có con của anh, cô còn có thể cam tâm tình nguyện đưa cho anh sao?

“Em sẽ nghĩ cách. Chỉ cần anh đồng ý, tất cả mọi việc em sẽ đều an bài thỏa đáng, anh không cần lo lắng.” Hạ Thần cũng thật cố chấp.

“Không cần nói nữa, Hạ Thần, anh sẽ không đồng ý, em ra ngoài đi.” Giọng nói Hàn Cảnh Hiên có chút lạnh lùng.

“Anh…” Trong mắt Hạ Thần hàm chứa nước mắt, đầu lắc lắc, xoay người chạy ra ngoài.

Hạ Thần vừa lau nước mắt, vừa oán hận nghĩ, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, cần nghĩ ra biện pháp khác, phải chia rẽ bằng được Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên, trước mắt sáng ngời, sao không lợi dụng Long Ngạo Phỉ một chút, dù sao Đới Tư Dĩnh cũng là thương anh.

Nhìn Long Ngạo Phỉ từ toilet đi ra, Hạ Thần phải vội vàng cầm lấy điện thoại di động ra gọi, đây là hỏi thăm vài ngày trước, mới biết được Long Ngạo Phỉ tối nay dùng cơm ở trong này.

“Giai Giai, mình không biết phải làm sao bây giờ? Mình rất yêu anh Cảnh Hiên, nhưng anh Cảnh Hiên đã kết hôn rồi, chuyện xảy ra đêm đó chỉ là ngoài ý muốn…”

Long Ngạo Phỉ rửa tay, xoay người muốn rời đi, liền bởi vì tiếng anh Cảnh Hiên mà dừng bước, lại nghe thấy nói đêm đó là ngoài ý muốn, chẳng lẽ, là Hàn Cảnh Hiên, anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài…

Hạ Thần thấy anh dừng bước, vội vàng nói thêm: “Mình thấy rất có lỗi với Tư Dĩnh, mình cùng Cảnh Hiên đã làm chuyện có lỗi với cô ấy…”

Nghe được tên Tư Dĩnh, trong lòng Long Ngạo Phi chấn động, tức giận chớp mắt đã tụ tập trên mặt, Hàn Cảnh Hiên, anh ta rõ ràng có người phụ nữ khác ở bên ngoài.

Thật vất vả mới bình tĩnh tâm tình lại một chút, xoay người lại, rất lễ phép hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô tên là gì?”

“Sao vậy? Tôi tên Hạ Thần.” Cô cố ý sửng sốt một chút mới nói, trong lòng lại rất đắc ý, cá đã mắc câu.

“Cảm ơn.” Long Ngạo Phỉ xoay người phẫn nộ rời đi, anh muốn đi hỏi Hàn Cảnh Hiên cho rõ ràng.

Trên quảng trường Mai Lũng, Hàn Cảnh Hiên bước xuống xe, đi qua bên kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đang chờ ở nơi hẹn.

“Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Bốp, một đấm, Long Ngạo Phỉ một câu cũng vẫn còn chưa nói liền vung tay đánh lên, một quyền đánh vào mũi anh, máu lập tức chảy ra.

“Anh… khốn khiếp.” Hàn Cảnh Hiên lau đi máu mũi, cũng lập tức đứng lên trả lại cho anh một quyền.

“Tôi khốn khiếp, Hàn Cảnh Hiên, còn việc có lỗi mà anh đã làm đối với Tư Dĩnh thì sao?” Long Ngạo Phỉ vừa đánh trả vừa nói.

“Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với Tư Dĩnh?” Hàn Cảnh Hiên cảm thấy rất tức giận, vô duyên vô cớ lại bị đấm một đấm.

“Thế chuyện xảy ra với Hạ Thần là sao? Đừng nói với tôi là anh không biết cô ta.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên quát lớn.

Hạ Thần, vừa nghe được từ miệng anh nói ra tên này, Hàn Cảnh Hiên lập tức dừng tay lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh, chẳng lẽ anh đã biết, anh sao có thểbiết được?

“Thế nào? Không nói sao? Tức là không phản đối đúng không?” Long Ngạo Phỉ châm chọc nói, anh ta cũng dám làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.

“Đó là chuyên ngoài ý muốn, tôi say rượu.” Hàn Cảnh Hiên ý đồ muốn giải thích, tuy rằng anh vẫn mãi không hiểu được, đêm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

“Ngoài ý muốn, chỉ một câu ngoài ý muốn là có thể giải quyết được chuyện đã làm sao?” Long Ngạo Phỉ hừ lạnh, châm chọc anh.

“Vậy anh còn muốn thế nào? Việc đó có liên quan gì đến chuyện của anh?” Hàn Cảnh Hiên cũng tức giận, chuyện của mình cùng Tư Dĩnh còn không đến phiên anh ta quản.



Mang thai

Bốp, Long Ngạo Phỉ tiện tay tung một nắm đấm nữa, hung hăng nói: “Không cần tôi quản? Anh dám làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh, tôi cần phải quản”

“Long Ngạo Phỉ, anh đừng có quá đáng, tôi và Tư Dĩnh thế nào, không cần khai báo với anh.” Hàn Cảnh Hiên có chút đuối lý, cho nên lần này anh cũng không có đánh trả lại.

“Anh không so đo với tôi? Hàn Cảnh Hiên, anh ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác, thì tại sao không chịu buông tha cho Tư Dĩnh?” Long Ngạo Phỉ không hề cảm kích.

Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm anh, cười một trận điên cuồng, sau đó nói: “Long Ngạo Phỉ, thì ra chủ ý của anh là như vậy, muốn tôi rời khỏi Tư Dĩnh để dễ dàng tiếp cận với cô ấy sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh, anh cũng đừng si tâm vọng tưởng, Tư Dĩnh là vợ của tôi, hôm nay là vợ của tôi, ngày mai là vợ của tôi, vĩnh viễn đều là vợ của tôi.”

“Phải không?” Long Ngạo Phỉ nhếch môi cười lạnh, “Nếu Tư Dĩnh biết chuyện giữa anh cùng Hạ Thần, cô ấy sẽ thế nào? Sẽ tha thứ cho anh sao? Sẽ vẫn ở cùng một chỗ với anh sao?”

Hàn Cảnh Hiên cứng người, anh không biết nếu Tư Dĩnh biết chuyện này, cô sẽ như thế nào? Sẽ hận anh sao? Sẽ rời bỏ anh sao?

“Sao rồi? Anh đang sợ ư? Hàn Cảnh Hiên, tôi nói cho anh biết, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, một ngày nào đó Tư Dĩnh sẽ biết, bây giờ tôi cũng đã biết, cô ấy còn có thể không biết sao?” Long Ngạo Phỉ mắt lạnh nhìn anh châm chọc.

Hàn Cảnh Hiên lảo đảo, bước lui về phía sau mấy bước, tức giận trên mặt dần dần biến mất, trong mắt bây giờ chỉ toàn là thống khổ, thật lâu mới nhìn anh hỏi: “Anh làm sao mà biết được?”

Nhìn bộ dạng khổ sở của Hàn Cảnh Hiên, sắc mặt Long Ngạo Phỉ cũng dịu đi không ít: “Tôi vô tình nghe được trong lúc Hạ Thần gọi điện thoại nói cho bạn của cô ấy.”

Hàn Cảnh Hiên sửng sốt, Hạ Thần nói cho bạn? Long Ngạo Phỉ cũng biết, có khi nào anh sẽ nói cho Tư Giai, hoặc là Tư Dĩnh biết hay không, ngập ngừng mở miệng: “Anh…..”

“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác, tôi chỉ hy vọng anh không thương tổn Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ cắt đứt suy nghĩ của anh, biết anh muốn nói điều gì? Đang lo lắng cái gì?

“Cảm ơn.” Hàn Cảnh Hiên nhìn anh.

“Không cần cám ơn tôi, tôi không có ý định giúp anh, tôi chỉ là không muốn thấy Tư Dĩnh thương tâm khổ sở, hi vọng anh giải quyết cho tốt, tôi đi trước.” Long Ngạo Phỉ nhìn anh, thật ra thì trong lòng cũng hiểu anh, đàn ông đôi khi cũng là thân bất do kỷ.

Hàn Cảnh Hiên mang bộ mặt bị thương về nhà, Tư Dĩnh sợ hết hồn, vội vàng ra lấy cái hộp thuốc, nhẹ nhành lau chùi cho anh.

“Cảnh Hiên, anh làm sao vậy? Đánh nhau với người khác sao?”

“Không có chuyện gì, Tư Dĩnh, không cần lo lắng.” Hàn Cảnh Hiên tùy tiện nói.

Tư Dĩnh cũng không nói gì, cũng không ép anh, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ cho anh.

Hàn Cảnh Hiên nhìn cô thật lâu, đột nhiên nhớ tới lời nói của Long Ngạo Phỉ, khẽ hỏi: “Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ bỏ anh đi không?”

Tư Dĩnh ngây người một lúc, cười nói: “Anh có như vậy không? Anh có làm chuyện có lỗi với em không?”

“Anh…….” Đối mặt với sự tin tưởng của cô, sắc mặt Hàn Cảnh Hiên khó coi, không biết làm sao mở miệng.

“Được rồi, Cảnh Hiên, lần sau nhớ cẩn thận một chút.” Tư Dĩnh cất hộp thuốc, dặn dò.

“Ừ, anh biết rồi, Tư Dĩnh, cơm chín chưa? Anh đói quá!” Hàn Cảnh Hiên đổi đề tài.

“Được rồi, ra ăn thôi.” Cô cười cười, đã bị thương như vậy mà vẫn còn thèm ăn nữa.

______________

Tư Dĩnh cùng Tư Giai ngồi trên ghế salon.

“Cái gì? Thật sự khôi hài như vậy sao?” Tư Giai cười to, rất buồn cười, sớm biết thế cô cũng đi xem một chút.

“Chị, chị còn cười, em đang buồn bực muốn chết rồi nè, chị nói xem, tìm người sinh hộ cũng khó như vậy, cứ cho như là sau này thật sự tìm được rối, em sợ có khi nào họ không chịu đem giao con cho chúng ta?” Tư Dĩnh lộ ra vẻ lo lắng.

“Em nói rất đúng, chị sợ chuyện này cũng có thể xảy ra, nhưng mà, coi như là vậy đi, em không làm như vậy thì còn có thể làm sao chứ?” Trong mắt Tư Giai lộ vẻ thương tiếc.

“Em cũng không biết, đến lúc đó đành xem Cảnh Hiên quyết định như thế nào, em đã nghĩ kỹ, bất kể Cảnh Hiên quyết định làm sao em cũng sẽ đồng ý, chỉ sợ anh ấy thật sự muốn cùng những người phụ nữ kia lên giường.” Tư Dĩnh rất bất đắc dĩ, bởi vì cô không có quyền lựa chọn.

“Tư Dĩnh, không nên tự làm khó mình, không nên chịu khổ một mình như vậy, không nên suy nghĩ vì người khác nhiều như vậy, em tự mình nghĩ xem, em sẽ vui vẻ sao?” Tư Giai thật lòng yêu thương cô, cô thật là quá lương thiện.

“Em biết rồi, em sẽ vì mình mà suy nghĩ.” Tư Dĩnh khẽ cười, chỉ cần tất cả mọi người vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ.

“Tư Dĩnh, không nên nói những chuyện không vui nữa, chị tới là để nói chuyện vui nha, em có nhớ không, chuyện lần đó đồng học nhận lầm chúng ta không? Chúng ta………” Tư Giai nhớ lại chuyện cũ vui vẻ nói.

“Vâng, nhớ chứ ạ…” Tư Dĩnh cũng hào hứng nói.

___________

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã nửa tháng.

Mấy ngày nay Hạ Thần cảm thấy rất không thoải mái, không muốn ăn, chỉ muốn ngủ, còn nôn mửa nữa, vội vàng đi tới bệnh viện để kiểm tra.

“Người kế tiếp, Hạ Thần”. Y tá kêu tên.

Hạ Thần đi vào phòng khám, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, là bệnh đau dạ dày sao? Có nghiêm trọng không?”

“Không phải” Bác sĩ khẽ mỉm cười.

“Vậy đó là bệnh gì?” Hạ Thần lo lắng hỏi.

“Ha ha.” Bác sĩ khẽ cười một chút nói: “Chúc mừng cô, Hạ tiểu thư, cô có thai rồi.”

“Cái gì? Bác sĩ, ông nói lại một lần nữa.” Bản thân Hạ Thần không thể tin được.

“Hạ tiểu thư, cô mang thai.” Bác sĩ cười lặp lại một lần nữa.

Hạ Thần lặng người nhìn bác sĩ, thật lâu sau mới phản ứng lại, cô mang thai, kích động nói: “Cám ơn, bác sĩ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương