Hạ Thần cùng Hàn Cảnh Hiên đi vào quán rượu Thánh Long, cô cố ý chọn một vị trí không quá bị người khác chú ý, lại có thể thấy rõ được người ngồi ở bên ngoài, một chỗ thích hợp để anh có thể phát hiện ra.

“Hạ Thần, sao lại ngồi ở chỗ này? Phía trước không tốt hơn sao?” Hàn Cảnh Hiên vừa ngồi xuống, vừa thuận miệng hỏi.

“Cảnh Hiên, ngồi ở đây tốt hơn, nếu ngồi ở phía trước có gặp người quen, họ lại ra chào hỏi sẽ quấy rầy chúng ta ăn cơm.” Hạ Thần cười ngọt ngào giải thích, che dấu mục đích thực sự của chính mình.

“Ừm, cái đó cũng đúng, tốt lắm, em gọi món ăn đi.” Hàn Cảnh Hiên cười khẽ một chút, tiểu nha đầu này xem ra đã biết suy nghĩ nhiều hơn rồi.

Long Ngạo Phỉ nhận được thông báo của thư ký, nghi hoặc một chút, Tư Dĩnh tìm anh, vì cái gì không trực tiếp gọi điện thoại lại đây? Hẹn gặp sáu giờ, nhìn kim đồng hồ chạy, cũng nhanh đến, mặc kệ thế nào… Anh vẫn là quyết định đi xem, chẳng may Tư Dĩnh ở đó chờ anh thì làm sao bây giờ?

Đới Tư Dĩnh buông điện thoại đã lâu, cũng nghi hoặc khó hiểu, Long Ngạo Phỉ muốn tìm mình thì tại sao phải nhờ thư ký gọi điện thoại hộ? Rốt cuộc có nên đi hay không? Lại nghĩ đến câu của thư ký “Có chuyện quan trọng cần nói”, nghĩ nghĩ, Cảnh Hiên hôm nay dù sao cũng không về nhà ăn cơm, mình đi tới đó chắc cũng không việc gì…

Long Ngạo Phỉ đến nhà hàng Thánh Long, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, liền phát hiện, Đới Tư Dĩnh đang đi vào cửa.

“Tư Dĩnh, nơi này.” Anh giơ tay lên vẫy.

Đới Tư Dĩnh thấy anh, lập tức nhẹ nhàng đi qua.

Khi bọn họ vừa đến, Hạ Thần liền nhìn thấy được, một mặt cô cùng Cảnh Hiên đang ăn cơm, mặt khác lại vụng trộm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

“Tư Dĩnh, em muốn ăn cái gì?” Long Ngạo Phỉ cầm thực đơn hỏi.

“Tùy tiện cái gì cũng được.” Đới Tư Dĩnh thuận miệng đáp, cô không phải đến ăn cơm, mà là muốn đến xem anh có chuyện quan trọng gì cần nói.

“Được, vậy anh tự mình chọn nhé, món này, thêm món này nữa…” Long Ngạo Phỉ chỉ vào tên đồ ăn trong thực đơn, nói với nhân viên phục vụ.

“Vâng, xin ngài chờ một chút, lập tức sẽ có ngay.” Cô phục vụ mỉm cười nói, sau đó rời đi.

“Anh tìm em có việc sao?” Đới Tư Dĩnh cắn cắn môi, thấy anh không nói lời nào, thôi thì chính mình tự mở miệng trước.

Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, mình tìm cô ấy, sao lại thế này? Khó hiểu nhìn Đới Tư Dĩnh: “Không phải em tìm anh sao?”

Lời anh vừa nói làm Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn anh. “Không phải anh kêu thư ký gọi điện thoại cho em nói, sáu giờ tới quán rượu này, anh có chuyện quan trọng cần nói với em sao?”

“Cái gì? Anh không có?” Long Ngạo Phỉ cũng lắp bắp kinh hãi nói: “Không phải em gọi điện đến công ty anh rồi bảo thư ký nói cho anh biết em tìm anh có chuyện quan trọng cần nói sao?”

“Em cũng không có, sao lại thế này?” Hai người đồng thời sửng sốt, cuộc điện thoại kia vốn khiến cho người ta hoài nghi, là vì mục đích gì, chẳng lẽ chỉ là vì muốn cho bọn họ gặp mặt, ai lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy?

“Quên đi, Tư Dĩnh, không cần suy nghĩ, mặc kệ vì mục đích gì? Nếu chúng ta đã đến đây, vậy ăn cơm xong rồi đi.” Long Ngạo Phỉ cười khẽ một chút.

“Anh nói xem ai lại nhàm chán đến độ nghĩ ra trò vui đùa này?” Đới Tư Dĩnh không cự tuyệt, nhìn anh hỏi, cô không thể nghĩ ra được.

“Anh cũng không nghĩ ra, đại khái cứ cho là một trò đùa dai đi, không muốn lấy tiền của chúng ta mà chúng ta cũng không tổn thất gì, theo anh cứ bỏ qua đi vậy.” Long Ngạo Phỉ trong lòng có chút cao hứng, mặc kệ mục đích của người ta là gì, anh cứ cảm ơn người kia đã làm cho anh cùng Tư Dĩnh gặp mặt.

“Ha ha, cũng đúng.” Đới Tư Dĩnh cười khẽ một chút, dù sao cũng không nghĩ được là ai?

Long Ngạo Phỉ có chút thất thần nhìn cô, đã bao lâu rồi, lâu đến chính anh cũng không thể nhớ rõ, mới nhìn thấy Tư Dĩnh cười như thế này.

“Tiên sinh, đồ ăn của ngài đã mang lên đủ, mời dùng. Chúc ngon miệng!” Cô phục vụ mỉm cười nói.

“Cảm ơn.” Long Ngạo Phỉ lấy lại tinh thần.

“Tư Dĩnh, nếm thử xem, ăn được không?” Long Ngạo Phỉ làm động tác mời.

Đới Tư Dĩnh không khách khí, cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn chậm rãi đưa lên miệng, gật gật đầu nói: “Rất ngon.”

Hạ Thần nhìn bọn họ tựa hồ không khác gì là đang hẹn hò, ánh mắt cố ý liếc về phía đó, làm cho Hàn Cảnh Hiên ngồi bên cạnh phát hiện ra.

“Hạ Thần, em đang nhìn gì vậy? Tại sao không ăn?” Hàn Cảnh Hiên kỳ quái nhìn cô, tại sao cứ nhìn đi nơi khác, vừa muốn xoay người nhìn về phía Hạ Thần nhìn.

Hạ Thần làm bộ như bối rối ngăn lại anh: “Không có gì… Em cũng không nhìn thấy gì cả?”

Cô càng như vậy, Hàn Cảnh Hiên càng thấy hoài nghi, không để ý tới ngăn cản của cô, quay đầu lại, liền thấy Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh đang ngồi ở phía đó cùng nhau ăn cơm, không khí dường như rất vui vẻ.

Ánh mắt có chút nghi hoặc, sắc mặt tươi cười cứng đờ một chút, Tư Dĩnh vì sao lại ở cùng một chỗ với anh ta, chẳng lẽ, hai người vẫn thường hay lui tới? Mặc kệ, cứ cho là ngẫu nhiên gặp nhau đi, hẳn là sẽ không như mình nghĩ…

“Anh Cảnh Hiên, anh không cần tức giận, cũng không nên nhìn, đại khái cứ cho là cùng bạn bè gặp mặt đi.” Hạ Thần làm bộ như thay Tư Dĩnh giải thích.

“Hạ Thần, anh không tức giận, anh biết, bọn họ vẫn là bạn, như chúng ta bây giờ vậy.” Hàn Cảnh Hiên quay đầu nở một nụ cười giải thích một chút.

“Ồ, là như vậy sao? Vậy anh nghĩ xem chúng ta có nên đến chào hỏi một chút không?” Hạ Thần đề nghị, trong lòng có chút đắc ý, anh cứ giả bộ đi, xem anh giả bộ được tới khi nào?

“Không cần, như vậy sẽ quấy rầy bọn họ, ăn xong rồi, chúng ta sẽ đi.” Hàn Cảnh Hiên không nghĩ sẽ đi ra đó, làm cho mọi người đều xấu hổ, dù sao chính mình cũng đang ở cùng một chỗ với Hạ Thần.

“Vâng, được rồi, chúng ta sẽ không đi quấy rầy bọn họ, à đúng rồi, anh Cảnh Hiên, người đàn ông kia là ai vậy? Rất đẹp trai phong độ nha.” Hạ Thần nhìn như tùy ý nói.

“Là ai em cũng không cần để ý, nhanh ăn đi, ăn xong rồi chúng ta trở về.” Hàn Cảnh Hiên làm như thản nhiên nói, trong khi ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ.

“Vâng, vậy cũng tốt, anh Cảnh Hiên, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Hạ Thần đứng lên, cố ý khoác tay lên tay anh.

Hàn Cảnh Hiên tâm tư đều nghĩ ngợi về Tư Dĩnh, cho nên vẫn chưa chú ý tới động tác của cô, tùy ý để cô kéo ra khỏi quán rượu.



Đau lòng

Hàn Cảnh Hiên về nhà, liền đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, rồi nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã qua một giờ, Tư Dĩnh còn chưa trở về, sắc mặt càng ngày càng khó coi, một loại ý niệm bất an nảy lên trong đầu, có thể hay không bọn họ….. Không, sẽ không, chính mình phải tin tưởng Tư Dĩnh.

Đột nhiên một chiếc xe hơi đậu dưới lầu, Đới Tư Dĩnh từ trên xe bước xuống.

“Hẹn gặp lại.” Cô quay đầu nhìn Long Ngạo Phỉ trong xe nói.

“Hẹn gặp lại, Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ ghé đầu ra, trong mắt nhìn cô chứa đựng tình cảm nồng đậm không buông.

Đới Tư Dĩnh vừa mở cửa vào phòng, liền thấy Cảnh Hiên ngồi ở trên sôfa, vì sao anh lại về sớm như vậy, sửng sốt một chút, hỏi: “Cảnh Hiên, anh trở về khi nào?”

“Vừa mới về, thấy em không có ở nhà, đúng rồi, Tư Dĩnh, em đi đâu vậy?” Hàn Cảnh Hiên giả vờ như thuận miệng hỏi, trong lòng thực ra rất để ý, hy vọng cô có thể đối với chính mình thành tâm nói thật.

Thân hình Đới Tư Dĩnh hơi cứng lại một chút, do dự không biết có nên nói thật với anh hay không, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định sẽ nói dối có thiện ý, miễn cho Cảnh Hiên đừng suy nghĩ trong lòng: “Em đi gặp Vũ Văn, cùng ăn cơm chiều mới trở về, không nghĩ tới anh lại về sớm như vậy.”

“Ừ.” Hàn Cảnh Hiên thản nhiên lên tiếng, trong lòng lại rất thất vọng, Tư Dĩnh vẫn lừa anh, vì cái gì lại muốn gạt anh? Nếu chỉ là đơn thuần gặp mặt, thì anh sẽ không nhỏ nhen mà để ý làm gì. Đằng này…

“Cảnh Hiên, anh làm sao vậy? Không thoải mái ư?” Đới Tư Dĩnh nhìn sắc mặt anh có chút khó coi, quan tâm hỏi.

“Không có gì. Tư Dĩnh, em nghỉ ngơi sớm đi, anh đi tắm rồi ngủ.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy trở lại phòng của mình.

Đới Tư Dĩnh nhìn theo bóng dáng của anh, nghi hoặc khó hiểu, hôm nay anh làm sao vậy? Có tâm sự sao?

Hàn Cảnh Hiên gần như là một đêm không ngủ, anh nằm nghĩ ngợi cả một đêm, sau đó suy nghĩ cẩn thận, anh quyết định phải tin tưởng Tư Dĩnh, bởi vì cô hiện tại là vợ của anh, tin tưởng là sự tôn trọng tối thiểu, nếu ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, về sau còn có thể ở chung như thế nào?

“Tư Dĩnh, chào buổi sáng.” Anh thường chào hỏi cô như vậy.

“Cảnh Hiên, chào buổi sáng, ăn sáng đi.” Đới Tư Dĩnh thở nhẹ một hơi, xem ra chính mình đã quá đa nghi.

“Đúng rồi, Tư Dĩnh, Vũ Văn không phải cùng Tây Bác kết hôn sao? Chúng ta hôm nay hẹn thời gian cùng đi chọn lễ vật cho bọn họ đi.” Hàn Cảnh Hiên đang ăn điểm tâm, đột nhiên suy nghĩ đến.

“Được, em ở nhà, chờ điện thoại của anh, anh chừng nào rảnh thì gọi điện thoại cho em.”

“Vậy em chờ anh nhé, anh ăn xong rồi, đi làm đây, hẹn gặp lại.” Hàn Cảnh Hiên nói xong, ra cửa.

“Hẹn gặp lại.”

Tiếng chuông di động vang lên, Đới Tư Dĩnh cầm lên, không phải của Hàn Cảnh Hiên, rõ ràng là của chị gái mình, Tư Giai.

“Chị, dạo này vẫn tốt chứ?” Nhận điện thoại, cô nhẹ giọng hỏi.

“Ừh, chị tốt lắm, em thì sao? Hôm nay có rảnh không? Về nhà một chuyến đi, chị muốn nói chuyện với em.” m thanh của chị từ đầu kia điện thoại thực bình tĩnh.

“Được, em lập tức đi, chị chờ em, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh buông điện thoại, vội vàng ra cửa, trong lòng cảm thấy có chút bất an, không biết chị tìm cô có việc gì.

Thở hổn hển chạy đến cửa nhà Tư Giai, ấn chuông.

“Tiểu thư, là cô à, xin mời vào, phu nhân ở trong phòng.” Thím Trương mở cửa vừa thấy cô liền nói.

“Vâng, cháu biết rồi, cháu vào đây.” Đới Tư Dĩnh khách sáo nói, hướng phòng chị đi vào.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, rồi đi vào, thấy chị đang ngồi bên giường, dường như đang đợi cô.

“Tư Dĩnh, em đã đến rồi, ngồi đi.” Đới Tư Giai thấy cô, trên mặt tuy không có ý cười, nhưng cũng không có hận ý của dĩ vãng.

“Vâng, chị, chị tìm em có việc sao?” Đới Tư Dĩnh có chút câu nệ, cô còn không biết trong lòng chị rốt cuộc nghĩ như thế nào.

“Tư Dĩnh, em yêu Phỉ đúng không?” Ánh mắt Đới Tư Giai nhìn chằm chằm cô hỏi, ngữ khí không có một chút tức giận.

Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, cảm thấy rất xấu hổ, sao chị lại đột nhiên hỏi như vậy? Cô nên trả lời như thế nào mới là mong muốn của chị?

Thấy cô không phủ nhận, cũng không thừa nhận, Đới Tư Giai lẩm bẩm nói: “Chị thật là khờ, kỳ thật, chị đã sớm biết, em thương anh ấy, bằng không em sẽ không cam tâm tình nguyện mà thay chị gả cho anh ấy.”

“Chị, thật xin lỗi, em không nghĩ, thật sự, em không nghĩ sẽ làm tổn thương chị.” Đới Tư Dĩnh trong lòng cực kỳ áy náy, mặc kệ thế nào… Chính mình đem lòng yêu người yêu của chị, thì mình là người không đúng.

“Không cần xin lỗi chị, thật ra, chị biết, chúng ta là chị em song sinh, yêu thích, mong muốn, đều giống nhau, chỉ là không nghĩ tới, ngay cả đàn ông cũng yêu thương giống nhau, có phải là điều rất đáng buồn hay không!” Ánh mắt Đới Tư Giai xen lẫn bi thương cùng bất đắc dĩ.

“Chị, em không yêu, hiện tại em đã không còn yêu anh ấy, em đã kết hôn rồi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng giải thích.

“Tư Dĩnh, sao lại ngốc như vậy?” Đới Tư Giai nhìn cô, trong mắt hiện lên một trận đau lòng.

Đới Tư Dĩnh sửng sốt, không hiểu rõ nhìn chị cô: “Chị, chị đang nói gì vậy? Cái gì mà ngu ngốc?”

“Vì sao em lại muốn dùng Cảnh Hiên để che dấu? Em có biết em đã làm mất đi thứ gì không? Đó là thứ quan trọng nhất của người con gái…”

Chị ấy đã biết, Đới Tư Dĩnh trong lòng tràn đầy ủy khuất, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, lập tức ôm lấy chị cô khóc nấc lên: “Chị!”

“Thật là ngốc, chúng ta vì sao lại đều ngu ngốc như vậy? Đều không giữ lấy nổi hạnh phúc mà chúng ta đáng nhận được.” Nước mắt Đới Tư Giai cũng đã rơi xuống.

“Chị, chị không hận em, chị tha thứ cho em rồi sao?” Đới Tư Dĩnh gắt gao ôm chị mình.

“Chị nghĩ hận em, chị cũng nghĩ sẽ không tha thứ cho em, nhưng đều làm không được, trong lòng chị lại rất thương yêu em.” Đới Tư Giai sâu kín nói, cô không thể thuyết phục chính mình tha thứ cho Tư Dĩnh, nhưng cũng không thể hận cô, trong lòng mãi có khúc mắc.

“Cảm ơn chị, cảm ơn chị, chị, em không cầu chị tha thứ, chỉ cần chị bằng lòng gặp em, nguyện ý cùng em nói chuyện, em cũng thấy rất đủ rồi.” Đới Tư Dĩnh cũng biết, mặc dù chị nói là hoàn toàn không để ý, nhưng đó là chuyện không thể có khả năng làm được.

Chị em cùng ôm nhau, trong phòng đều chỉ vọng lại âm thanh không ngừng nức nở…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương