Người Vợ Thay Thế
-
Chương 44
Đới Tư Dĩnh vừa đem túi rác đi đến dưới lầu, liền thấy một cô gái đẹp đi về phía cô, nhìn rất quen mắt, nhưng trong nhất thời cô không nghĩ ra đã gặp ở nơi nào.
“Xin chào, Đới tiểu thư”. Cô gái đẹp mĩm cười vươn tay, thực lễ phép.
“Xin chào, xin thứ lỗi, tôi nhất thời không nhớ nổi cô là ai?” Đới Tư Dĩnh có chút xin lỗi vươn tay.
“Không sao, mong cô tha thứ tôi mạo muội tới chơi, tôi đã giới thiệu một lần, tên tôi là Hạ Thần, Đới tiểu thư không nhớ sao?” Cô gái đẹp nói thực khách sáo.
Hạ Thần, cái tên này đã từng nghe qua nơi nào đó, mặt Đới Tư Dĩnh nhăn lại, cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ tới đó là bạn của Cảnh Hiên, đã gặp qua một lần ở trung tâm mua sắm.
“Hạ tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao?” Đới Tư Dĩnh nghi hoặc hỏi, cô và cô ấy vốn không có liên quan gì.
“Xem ra Đới tiểu thư đã nhớ ra tôi, có một chút việc nhỏ, chúng ta nên tìm một chỗ khác nói chuyện.” Hạ Thần hỏi ý kiến cô.
“Đương nhiên có thể, nếu không ngại, vào nhà tôi nói chuyện đi.”
“Được, cám ơn.”
“Hạ tiểu thư, cô muốn uống gì?” Đới Tư Dĩnh ngồi trên sô pha hỏi.
“Không cần đâu, cám ơn cô, ngồi xuống đi, chúng ta tán gẫu một chút.……, …………………”. Hạ Thần từ chối.
“Được, không biết Hạ tiểu thư chuẩn bị nói với tôi chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh cũng ngồi xuống.
“Đới tiểu thư yêu Hàn Cảnh Hiên sao?” Hạ Thần trực tiếp vào đề tài.
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, cô ấy nói vậy có ý gì, tại sao đột nhiên hỏi cô vấn đề như vậy? Cô khẽ cười, trả lời qua loa“Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè rất tốt”
“Bạn bè, có phải Đới tiểu thư có điểm lừa mình dối người không, chẳng lẽ cô không rõ Cảnh Hiên có tình ý đối với cô sao? Anh ấy yêu cô, tôi chỉ muốn biết cô có yêu anh ấy hay không?” Ánh mắt Hạ Thần nhìn có chút khinh thường, cảm thấy cô có điểm dối trá.
“Nếu Hạ tiểu thư nhất định phải biết, tôi đây nói rõ ràng cho cô biết, tôi không yêu anh ấy, nhưng anh ấy quả thật là bạn bè tốt nhất của tôi, trả lời như vậy, cô vừa lòng chưa?” Trong lời nói của Đới Tư Dĩnh cũng có chút không khách sáo.
“Được, có những lời này của Đới tiểu thư tôi an tâm, như vậy tôi cũng nói cho cô biết, tôi yêu anh ấy, thật sự rất yêu anh ấy, cha mẹ hai bên cũng đều cho rằng chúng tôi là trời sinh một đôi, tuy rằng chưa đính hôn, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết rõ ràng, tôi cũng nghĩ rằng anh ấy yêu tôi, nhưng hiện tại tôi mới biết được, anh ấy yêu cô, nhưng tôi có chút không cam lòng, nếu hai người thật tình yêu nhau, tôi nghĩ sẽ thành toàn cho hai người, cô đã không yêu anh ấy, như vậy hãy để tôi yêu anh ấy, xin cô cự tuyệt anh ấy và tác hợp cho tôi.” Ánh mắt của Hạ Thần kiên định, vừa thấy đã biết là người dám yêu dám hận.
“Tôi sẽ làm như vậy, thật ra tôi cảm thấy rất may mắn khi có cô thương yêu anh ấy, cô yêu anh ấy như vậy là tốt rồi” Đới Tư Dĩnh đáp ứng rất dứt khoác, cô thật lòng hy vọng có người yêu thương Cảnh Hiên, Hạ Thần là lựa chọn không sai.
“Việc này có coi như là hiệp nghị giữa chúng ta đã thành công hay không, hy vọng cả hai chúng ta tuân thủ đúng theo nó”.
“Ừ.” Đới Tư Dĩnh cười nhẹ một chút, cô luôn hy vọng có người khiến Cảnh Hiên được hạnh phúc đương nhiên cô sẽ tuân theo
“Tôi còn có một yêu cầu, hy vọng cô có thể đáp ứng, chính là tôi hy vọng được kết bạn với cô, tôi nghĩ trên người cô phải có ưu điểm nên mới hấp dẫn được Cảnh Hiên, hy vọng cô có thể đồng ý, được không?”. Hạ Thần đưa ra một yêu cầu rất khó khăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Dĩnh, dường như không cho cô từ chối.
“Đương nhiên có thể, tôi rất sẵn lòng.” Đới Tư Dĩnh cười lạnh nhạt, cô không sao cả, cô chỉ không biết nên lấy lý do gì để cự tuyệt Cảnh Hiên.
“Cám ơn, từ bây giờ trở đi chúng ta là bạn bè, tôi có thể ở lại ăn cơm tối được không?” Giọng điệu của Hạ Thần dường như hỏi, nhưng không có muốn rời đi.
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, thật nhanh quá đi, tự nhiên cô ấy ở chung một chổ với mình, không cảm thấy ngượng ngùng sao?
“Đừng lo lắng, tôi không phải ăn cơm của cô không trả tiền, bởi vì tôi biết, đại khái buổi tối hôm nay Cảnh Hiên muốn tới đây cho nên tôi ở lại chờ anh ấy.”Ánh mắt Hạ Thần nhìn xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn có chút bất đắc dĩ.
“Làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô…..” Đới Tư Dĩnh giật mình hỏi, không dám tưởng tượng cô ấy theo dõi Cảnh Hiên.
“Không cần hoài nghi, cô đã đoán đúng, chính là tôi đã theo dõi Cảnh Hiên cho nên tôi mới tìm được cô.” Hạ Thần mỉm cười, dường như cảm thấy hành vi của mình không có gì là không đúng.
Đột nhiên Đới Tư Dĩnh có cảm giác lạnh cả người, xem ra người con gái gọi là Hạ Thần lợi hại đến mức đáng sợ, dám đi theo dõi Cảnh Hiên.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Thần nhìn Tư Dĩnh đột nhiên không nói lời nào lập tức hỏi
“Không có gì? Tôi chỉ là đang nghĩ không biết tối nay nên chiêu đãi cô món gì.” Đới Tư Dĩnh thuận miệng trả lời một câu.
“Cô có thể nấu ăn sao?”. Hạ Thần cảm thấy kỳ quái hỏi một câu.
“Cũng có thể, bình thường thôi.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười, trả lời một cách khiêm tốn.
“Tôi đã biết Hàn Cảnh Hiên yêu cô vì cái gì?”. Hạ Thần thể hiện dáng vẻ bừng tỉnh như hiểu ra một vấn đề.
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh bị cô ta làm cho hồ đồ.
“Bởi vì cô có tài nấu ăn, không phải đã nói rồi sao? Muốn giữ lấy một người đàn ông, phải giữ lấy bao tử của họ, xem ra những lời nói này thật sự kinh điển, thực đáng để chúng ta tự suy ngẫm”. Hạ Thần gật đầu., dường như hiểu ra đạo lý trong đó.
“A, có lẽ vậy, vậy cô theo tôi học nấu ăn đi.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên nở nụ cười, cô còn có thể liên tưởng.
“Được, chủ ý này không tồi, vậy bắt đầu đi.” Dường như Hạ Thần rất vừa lòng với đề nghị của Tư Dĩnh.
Tại phòng bếp, Đới Tư Dĩnh đem cái loại đồ ăn giống nhau, gọt sach, xắt thật tốt, sau đó lấy nồi chảo ra, nói “Nước này không thể quá nóng cũng không thể quá lạnh, đại khái khoảng 80 độ là được, sau đó đem các loại đồ ăn này bỏ vào ……..”.
“Vâng, vâng.” Hạ Thần ở một bên không ngừng gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Đây là do cô đúc kết được hay do cô học”.
“Đương nhiên là học, cũng có do chính bản thân rút ra một ít kinh nghiệm, đại khái tôi có học trong khoảng một năm”. Đới Tư Dĩnh vừa thái đồ ăn, vừa trả lời.
Đinh linh linh, đinh linh linh, tiếng chuông cửa vang ở phía sau.
Hai người nhìn nhau một chút, không hề nghi ngờ, khẳng định là Hàn Cảnh Hiên đã đến.
—
Ai cũng cố chấp
“Tư Dĩnh, em………..” Cửa phòng mở ra, Hàn Cảnh Hiên hưng phấn nói, rồi đột nhiên anh nhìn thấy một người anh không hề ngờ đến.
“Cảnh Hiên, anh đã đến rồi.” Hạ Thần bình tĩnh nói, cô sớm dự đoán được khi Cảnh Hiên gặp cô sẽ vô cùng kinh ngạc.
“Hạ…. Hạ Thần, sao em lại ở đây?” Hàn Cảnh Hiên giật mình hỏi .
“Sao em không thể ở đây, em cũng là bạn của Tư Dĩnh, thế nên việc em đến đây cũng là chuyện bình thường , anh vào đi, Tư Dĩnh đang nấu cơm.” Hạ Thần làm ra vẻ mọi chuyện thật bình thường nói.
Hàn Cảnh Hiên hơi tự do thong thả đi vào, nhìn thấy Hạ Thần đang ở trong phòng bếp giúp đỡ Tư Dĩnh, thấy hai người nói chuyện cười đùa với nhau , dường như thật sự vô cùng thân mật.
Đôi mắt đẹp nheo lại một nửa, hai cô ấy đang làm quái quỷ gì đây, bạn bè ư, có trời mới tin được, trước đây chưa từng nghe hai người nói qua chuyện này
“Cảnh Hiên, ăn cơm thôi.” Từ trong nhà ăn truyền đến giọng nói của Tư Dĩnh.
“Ngồi xuống , mau ăn đi.” Hạ Thần ngồi xuống, thúc giục anh.
“Uhm, được, để anh ngồi bên này.” Hàn Cảnh Hiên nói xong liền cầm chén đũa đi đến bên cạnh Tư Dĩnh, sau đó ngồi xuống
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, sắc mặt của Hạ Thần không khỏi có chút xấu hổ, cô không nghĩ Cảnh Hiên lại làm như vậy? Không lưu lại cho cô một chút tình cảm nào, cô cố nén nước mắt, không để chúng rơi xuống, cúi đầu, ăn cơm.
Hàn Cảnh Hiên có chút hối hận, anh không nghĩ mình lại làm thương tổn cô gái mà anh coi như em của mình, anh biết tâm ý của cô đối với anh, nhưng anh không thể tiếp nhận, bởi vì anh yêu Tư Dĩnh, tình yêu không có đúng sai, tình yêu cũng khiến người ta không thể tự kiểm soát lòng mình..
Đới Tư Dĩnh nhìn Hàn Cảnh Hiên chằm chằm, ánh mắt có chút như đang cố nén giận, cô biết Hạ Thần đau lòng khổ sở, bởi cô cũng đã từng trải qua chuyện này, cho nên cô không thể nhẫn nhịn, rất đồng cảm, mạnh mẽ đứng dậy nói: “Em sẽ ngồi cạnh Hạ Thần.”
Hạ Thần cảm kích nhìn cô, cám ơn sự giải vây của cô, nếu không cũng không biết làm sao để thoát khỏi sự xấu hổ này.
Không khí giữa ba người thật nặng nề vô cùng , mỗi người đều mang một tâm sự riêng, yên lặng ăn cơm, không biết nên nói gì?
Ăn xong bữa cơm, Tư Dĩnh đột nhiên nói: “Cảnh Hiên, làm phiền anh đưa Hạ Thần về, anh không được từ chối đâu đấy.”
“Đương nhiên anh không thể từ chối rồi, bọn anh đi đây, tạm biệt em.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót, có đường nào để anh từ chối sao?”
“Cám ơn cô, Tư Dĩnh, không ngại tôi gọi cô như vậy chứ, tạm biệt.” Đi tới cửa, Hạ Thần vụng trộm khẽ nói bên tai cô.
“Không, tôi rất thích, chào cô.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười.
Hạ Thần ngồi trong xe Hàn Cảnh Hiên , vụng trộm nhìn anh, trong lòng thở dài,khi nào anh mới có thể yêu cô đây.
“Hạ Thần, chúng ta cần nói chuyện.” Hàn Cảnh Hiên đang lái xe đột nhiên cho xe dừng lại ven đường nói
“Nói chuyện gì?” Hạ Thần đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Nói cho anh biết vì sao em tìm Tư Dĩnh, vì sao em lại là bạn của cô ấy? Đừng nói hai người vốn đã sớm quen biết nhau, anh sẽ không tin đâu.” Đôi mắt đẹp của Hàn Cảnh Hiên nheo lại nhìn cô chằm chằm.
“Ha ha.” Hạ Thần đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại nhìn anh hỏi: “Vậy anh nghĩ em và anh là vì cái gì?”
“Anh không muốn em hỏi lại anh, là anh đang hỏi em .” Hàn Cảnh Hiên bất mãn với thái độ của cô.
“Được, anh Cảnh Hiên , nếu anh đã biết thì em cũng sẽ nói thật cho anh rõ, bởi vì em yêu anh, em cũng muốn anh yêu em, cho nên, em đi tìm Tư Dĩnh, nếu hai người đang yêu nhau , em nguyện ý buông tay, nhưng cô ấy nói với em một cách rõ ràng, cô ấy không yêu anh, cô ấy và anh chỉ là bạn.” Hạ Thần không nghĩ sẽ tàn nhẫn nói với anh như vậy, nhưng vì muốn làm anh ở chung với mình, cô cần phải nhẫn tâm.
“Tư Dĩnh đã nói với em vậy sao? Nói rằng cô ấy không yêu anh, chỉ xem anh là bạn sao?” Hàn Cảnh Hiên dường như không thể tiếp nhận, sắc mặt dần trở lên cứng ngắc.
“Phải.” Hạ Thần thấy dáng vẻ của anh như vậy, tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn khẽ cắn môi, gật đầu. Sau đó nói: “Anh Cảnh Hiên, thật ra anh đã sớm biết phải không? Cô ấy không yêu anh, vì sao anh vẫn không hết hy vọng mà vẫn yêu cô ấy?”
“Tiểu Thần, em thấy anh thật ngốc phải không, nhưng không có cách nào khác , anh vẫn yêu Tư Dĩnh, cho dù biết cô ấy không yêu anh, nhưng anh lại không thể không yêu cô ấy.” Hàn Cảnh Hiên đau khổ dựa vào lưng ghế, rút một điếu thuốc hút ra.
“Không, anh không ngốc, đó là tình yêu , chính là không có cách nào ngừng lại?” Hạ Thần nói với anh cũng như đang tự nói với mình.
“Tiểu Thần, anh vẫn xem em là em gái của anh, vì thế em không cần lãng phí thời gian trên người anh, đàn ông tốt hơn anh còn nhiều mà.” Hàn Cảnh Hiên đưa mắt nhìn về phía trước, không dám nhìn thẳng vào mắt cô
“Đúng vậy, vẫn còn nhiều người đàn ông tốt hơn anh, nhưng em chỉ yêu anh, cũng giống như anh, có nhiều người phụ nữ tốt hơn Tư Dĩnh, nhưng anh vẫn cố chấp yêu thương cô ấy, cho nên, đừng khuyên em nữa, nếu muốn khuyên em, trước hết anh hãy tự thuyết phục chính mình…” Hạ Thần cũng tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nói, nếu có lựa chọn, cô thật sự không muốn yêu anh, không muốn yêu một người đàn ông không yêu mình.
“Tiểu Thần, em đừng cố chấp như vậy được không?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân cũng giống nhau thôi, nếu anh thật sự muốn khuyên em buông tay, vậy trước hết anh hãy tự thuyết phục chính mình rồi hãy đến thuyết phục em. Vì sao anh nhất định thuyết phục em buông tay mà anh lại không thể tự mình thuyết phục bản thân mình?” Hạ Thần không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Hàn Cảnh Hiên nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong hai tròng mắt càng tích tụ dày đặc, dường như hết sức căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định của Hạ Thần và ánh mắt không sợ hãi đó, đột nhiên giống như quả bóng cao su xì hơi, phải, ngay cả chính mình anh còn không thuyết phục được, lấy tư cách gì thuyết phục cô.
“Quên đi, coi như anh chưa nói gì, để anh đưa em về.” Nói xong, anh khởi động ô tô.
“Được.” Hạ Thần thông minh hiểu ý, không nói nhiều, cô biết mọi chuyện sẽ đến từ từ.
“Xin chào, Đới tiểu thư”. Cô gái đẹp mĩm cười vươn tay, thực lễ phép.
“Xin chào, xin thứ lỗi, tôi nhất thời không nhớ nổi cô là ai?” Đới Tư Dĩnh có chút xin lỗi vươn tay.
“Không sao, mong cô tha thứ tôi mạo muội tới chơi, tôi đã giới thiệu một lần, tên tôi là Hạ Thần, Đới tiểu thư không nhớ sao?” Cô gái đẹp nói thực khách sáo.
Hạ Thần, cái tên này đã từng nghe qua nơi nào đó, mặt Đới Tư Dĩnh nhăn lại, cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ tới đó là bạn của Cảnh Hiên, đã gặp qua một lần ở trung tâm mua sắm.
“Hạ tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao?” Đới Tư Dĩnh nghi hoặc hỏi, cô và cô ấy vốn không có liên quan gì.
“Xem ra Đới tiểu thư đã nhớ ra tôi, có một chút việc nhỏ, chúng ta nên tìm một chỗ khác nói chuyện.” Hạ Thần hỏi ý kiến cô.
“Đương nhiên có thể, nếu không ngại, vào nhà tôi nói chuyện đi.”
“Được, cám ơn.”
“Hạ tiểu thư, cô muốn uống gì?” Đới Tư Dĩnh ngồi trên sô pha hỏi.
“Không cần đâu, cám ơn cô, ngồi xuống đi, chúng ta tán gẫu một chút.……, …………………”. Hạ Thần từ chối.
“Được, không biết Hạ tiểu thư chuẩn bị nói với tôi chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh cũng ngồi xuống.
“Đới tiểu thư yêu Hàn Cảnh Hiên sao?” Hạ Thần trực tiếp vào đề tài.
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, cô ấy nói vậy có ý gì, tại sao đột nhiên hỏi cô vấn đề như vậy? Cô khẽ cười, trả lời qua loa“Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè rất tốt”
“Bạn bè, có phải Đới tiểu thư có điểm lừa mình dối người không, chẳng lẽ cô không rõ Cảnh Hiên có tình ý đối với cô sao? Anh ấy yêu cô, tôi chỉ muốn biết cô có yêu anh ấy hay không?” Ánh mắt Hạ Thần nhìn có chút khinh thường, cảm thấy cô có điểm dối trá.
“Nếu Hạ tiểu thư nhất định phải biết, tôi đây nói rõ ràng cho cô biết, tôi không yêu anh ấy, nhưng anh ấy quả thật là bạn bè tốt nhất của tôi, trả lời như vậy, cô vừa lòng chưa?” Trong lời nói của Đới Tư Dĩnh cũng có chút không khách sáo.
“Được, có những lời này của Đới tiểu thư tôi an tâm, như vậy tôi cũng nói cho cô biết, tôi yêu anh ấy, thật sự rất yêu anh ấy, cha mẹ hai bên cũng đều cho rằng chúng tôi là trời sinh một đôi, tuy rằng chưa đính hôn, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết rõ ràng, tôi cũng nghĩ rằng anh ấy yêu tôi, nhưng hiện tại tôi mới biết được, anh ấy yêu cô, nhưng tôi có chút không cam lòng, nếu hai người thật tình yêu nhau, tôi nghĩ sẽ thành toàn cho hai người, cô đã không yêu anh ấy, như vậy hãy để tôi yêu anh ấy, xin cô cự tuyệt anh ấy và tác hợp cho tôi.” Ánh mắt của Hạ Thần kiên định, vừa thấy đã biết là người dám yêu dám hận.
“Tôi sẽ làm như vậy, thật ra tôi cảm thấy rất may mắn khi có cô thương yêu anh ấy, cô yêu anh ấy như vậy là tốt rồi” Đới Tư Dĩnh đáp ứng rất dứt khoác, cô thật lòng hy vọng có người yêu thương Cảnh Hiên, Hạ Thần là lựa chọn không sai.
“Việc này có coi như là hiệp nghị giữa chúng ta đã thành công hay không, hy vọng cả hai chúng ta tuân thủ đúng theo nó”.
“Ừ.” Đới Tư Dĩnh cười nhẹ một chút, cô luôn hy vọng có người khiến Cảnh Hiên được hạnh phúc đương nhiên cô sẽ tuân theo
“Tôi còn có một yêu cầu, hy vọng cô có thể đáp ứng, chính là tôi hy vọng được kết bạn với cô, tôi nghĩ trên người cô phải có ưu điểm nên mới hấp dẫn được Cảnh Hiên, hy vọng cô có thể đồng ý, được không?”. Hạ Thần đưa ra một yêu cầu rất khó khăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Dĩnh, dường như không cho cô từ chối.
“Đương nhiên có thể, tôi rất sẵn lòng.” Đới Tư Dĩnh cười lạnh nhạt, cô không sao cả, cô chỉ không biết nên lấy lý do gì để cự tuyệt Cảnh Hiên.
“Cám ơn, từ bây giờ trở đi chúng ta là bạn bè, tôi có thể ở lại ăn cơm tối được không?” Giọng điệu của Hạ Thần dường như hỏi, nhưng không có muốn rời đi.
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, thật nhanh quá đi, tự nhiên cô ấy ở chung một chổ với mình, không cảm thấy ngượng ngùng sao?
“Đừng lo lắng, tôi không phải ăn cơm của cô không trả tiền, bởi vì tôi biết, đại khái buổi tối hôm nay Cảnh Hiên muốn tới đây cho nên tôi ở lại chờ anh ấy.”Ánh mắt Hạ Thần nhìn xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn có chút bất đắc dĩ.
“Làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô…..” Đới Tư Dĩnh giật mình hỏi, không dám tưởng tượng cô ấy theo dõi Cảnh Hiên.
“Không cần hoài nghi, cô đã đoán đúng, chính là tôi đã theo dõi Cảnh Hiên cho nên tôi mới tìm được cô.” Hạ Thần mỉm cười, dường như cảm thấy hành vi của mình không có gì là không đúng.
Đột nhiên Đới Tư Dĩnh có cảm giác lạnh cả người, xem ra người con gái gọi là Hạ Thần lợi hại đến mức đáng sợ, dám đi theo dõi Cảnh Hiên.
“Cô đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Thần nhìn Tư Dĩnh đột nhiên không nói lời nào lập tức hỏi
“Không có gì? Tôi chỉ là đang nghĩ không biết tối nay nên chiêu đãi cô món gì.” Đới Tư Dĩnh thuận miệng trả lời một câu.
“Cô có thể nấu ăn sao?”. Hạ Thần cảm thấy kỳ quái hỏi một câu.
“Cũng có thể, bình thường thôi.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười, trả lời một cách khiêm tốn.
“Tôi đã biết Hàn Cảnh Hiên yêu cô vì cái gì?”. Hạ Thần thể hiện dáng vẻ bừng tỉnh như hiểu ra một vấn đề.
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh bị cô ta làm cho hồ đồ.
“Bởi vì cô có tài nấu ăn, không phải đã nói rồi sao? Muốn giữ lấy một người đàn ông, phải giữ lấy bao tử của họ, xem ra những lời nói này thật sự kinh điển, thực đáng để chúng ta tự suy ngẫm”. Hạ Thần gật đầu., dường như hiểu ra đạo lý trong đó.
“A, có lẽ vậy, vậy cô theo tôi học nấu ăn đi.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên nở nụ cười, cô còn có thể liên tưởng.
“Được, chủ ý này không tồi, vậy bắt đầu đi.” Dường như Hạ Thần rất vừa lòng với đề nghị của Tư Dĩnh.
Tại phòng bếp, Đới Tư Dĩnh đem cái loại đồ ăn giống nhau, gọt sach, xắt thật tốt, sau đó lấy nồi chảo ra, nói “Nước này không thể quá nóng cũng không thể quá lạnh, đại khái khoảng 80 độ là được, sau đó đem các loại đồ ăn này bỏ vào ……..”.
“Vâng, vâng.” Hạ Thần ở một bên không ngừng gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Đây là do cô đúc kết được hay do cô học”.
“Đương nhiên là học, cũng có do chính bản thân rút ra một ít kinh nghiệm, đại khái tôi có học trong khoảng một năm”. Đới Tư Dĩnh vừa thái đồ ăn, vừa trả lời.
Đinh linh linh, đinh linh linh, tiếng chuông cửa vang ở phía sau.
Hai người nhìn nhau một chút, không hề nghi ngờ, khẳng định là Hàn Cảnh Hiên đã đến.
—
Ai cũng cố chấp
“Tư Dĩnh, em………..” Cửa phòng mở ra, Hàn Cảnh Hiên hưng phấn nói, rồi đột nhiên anh nhìn thấy một người anh không hề ngờ đến.
“Cảnh Hiên, anh đã đến rồi.” Hạ Thần bình tĩnh nói, cô sớm dự đoán được khi Cảnh Hiên gặp cô sẽ vô cùng kinh ngạc.
“Hạ…. Hạ Thần, sao em lại ở đây?” Hàn Cảnh Hiên giật mình hỏi .
“Sao em không thể ở đây, em cũng là bạn của Tư Dĩnh, thế nên việc em đến đây cũng là chuyện bình thường , anh vào đi, Tư Dĩnh đang nấu cơm.” Hạ Thần làm ra vẻ mọi chuyện thật bình thường nói.
Hàn Cảnh Hiên hơi tự do thong thả đi vào, nhìn thấy Hạ Thần đang ở trong phòng bếp giúp đỡ Tư Dĩnh, thấy hai người nói chuyện cười đùa với nhau , dường như thật sự vô cùng thân mật.
Đôi mắt đẹp nheo lại một nửa, hai cô ấy đang làm quái quỷ gì đây, bạn bè ư, có trời mới tin được, trước đây chưa từng nghe hai người nói qua chuyện này
“Cảnh Hiên, ăn cơm thôi.” Từ trong nhà ăn truyền đến giọng nói của Tư Dĩnh.
“Ngồi xuống , mau ăn đi.” Hạ Thần ngồi xuống, thúc giục anh.
“Uhm, được, để anh ngồi bên này.” Hàn Cảnh Hiên nói xong liền cầm chén đũa đi đến bên cạnh Tư Dĩnh, sau đó ngồi xuống
Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, sắc mặt của Hạ Thần không khỏi có chút xấu hổ, cô không nghĩ Cảnh Hiên lại làm như vậy? Không lưu lại cho cô một chút tình cảm nào, cô cố nén nước mắt, không để chúng rơi xuống, cúi đầu, ăn cơm.
Hàn Cảnh Hiên có chút hối hận, anh không nghĩ mình lại làm thương tổn cô gái mà anh coi như em của mình, anh biết tâm ý của cô đối với anh, nhưng anh không thể tiếp nhận, bởi vì anh yêu Tư Dĩnh, tình yêu không có đúng sai, tình yêu cũng khiến người ta không thể tự kiểm soát lòng mình..
Đới Tư Dĩnh nhìn Hàn Cảnh Hiên chằm chằm, ánh mắt có chút như đang cố nén giận, cô biết Hạ Thần đau lòng khổ sở, bởi cô cũng đã từng trải qua chuyện này, cho nên cô không thể nhẫn nhịn, rất đồng cảm, mạnh mẽ đứng dậy nói: “Em sẽ ngồi cạnh Hạ Thần.”
Hạ Thần cảm kích nhìn cô, cám ơn sự giải vây của cô, nếu không cũng không biết làm sao để thoát khỏi sự xấu hổ này.
Không khí giữa ba người thật nặng nề vô cùng , mỗi người đều mang một tâm sự riêng, yên lặng ăn cơm, không biết nên nói gì?
Ăn xong bữa cơm, Tư Dĩnh đột nhiên nói: “Cảnh Hiên, làm phiền anh đưa Hạ Thần về, anh không được từ chối đâu đấy.”
“Đương nhiên anh không thể từ chối rồi, bọn anh đi đây, tạm biệt em.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót, có đường nào để anh từ chối sao?”
“Cám ơn cô, Tư Dĩnh, không ngại tôi gọi cô như vậy chứ, tạm biệt.” Đi tới cửa, Hạ Thần vụng trộm khẽ nói bên tai cô.
“Không, tôi rất thích, chào cô.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười.
Hạ Thần ngồi trong xe Hàn Cảnh Hiên , vụng trộm nhìn anh, trong lòng thở dài,khi nào anh mới có thể yêu cô đây.
“Hạ Thần, chúng ta cần nói chuyện.” Hàn Cảnh Hiên đang lái xe đột nhiên cho xe dừng lại ven đường nói
“Nói chuyện gì?” Hạ Thần đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Nói cho anh biết vì sao em tìm Tư Dĩnh, vì sao em lại là bạn của cô ấy? Đừng nói hai người vốn đã sớm quen biết nhau, anh sẽ không tin đâu.” Đôi mắt đẹp của Hàn Cảnh Hiên nheo lại nhìn cô chằm chằm.
“Ha ha.” Hạ Thần đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại nhìn anh hỏi: “Vậy anh nghĩ em và anh là vì cái gì?”
“Anh không muốn em hỏi lại anh, là anh đang hỏi em .” Hàn Cảnh Hiên bất mãn với thái độ của cô.
“Được, anh Cảnh Hiên , nếu anh đã biết thì em cũng sẽ nói thật cho anh rõ, bởi vì em yêu anh, em cũng muốn anh yêu em, cho nên, em đi tìm Tư Dĩnh, nếu hai người đang yêu nhau , em nguyện ý buông tay, nhưng cô ấy nói với em một cách rõ ràng, cô ấy không yêu anh, cô ấy và anh chỉ là bạn.” Hạ Thần không nghĩ sẽ tàn nhẫn nói với anh như vậy, nhưng vì muốn làm anh ở chung với mình, cô cần phải nhẫn tâm.
“Tư Dĩnh đã nói với em vậy sao? Nói rằng cô ấy không yêu anh, chỉ xem anh là bạn sao?” Hàn Cảnh Hiên dường như không thể tiếp nhận, sắc mặt dần trở lên cứng ngắc.
“Phải.” Hạ Thần thấy dáng vẻ của anh như vậy, tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn khẽ cắn môi, gật đầu. Sau đó nói: “Anh Cảnh Hiên, thật ra anh đã sớm biết phải không? Cô ấy không yêu anh, vì sao anh vẫn không hết hy vọng mà vẫn yêu cô ấy?”
“Tiểu Thần, em thấy anh thật ngốc phải không, nhưng không có cách nào khác , anh vẫn yêu Tư Dĩnh, cho dù biết cô ấy không yêu anh, nhưng anh lại không thể không yêu cô ấy.” Hàn Cảnh Hiên đau khổ dựa vào lưng ghế, rút một điếu thuốc hút ra.
“Không, anh không ngốc, đó là tình yêu , chính là không có cách nào ngừng lại?” Hạ Thần nói với anh cũng như đang tự nói với mình.
“Tiểu Thần, anh vẫn xem em là em gái của anh, vì thế em không cần lãng phí thời gian trên người anh, đàn ông tốt hơn anh còn nhiều mà.” Hàn Cảnh Hiên đưa mắt nhìn về phía trước, không dám nhìn thẳng vào mắt cô
“Đúng vậy, vẫn còn nhiều người đàn ông tốt hơn anh, nhưng em chỉ yêu anh, cũng giống như anh, có nhiều người phụ nữ tốt hơn Tư Dĩnh, nhưng anh vẫn cố chấp yêu thương cô ấy, cho nên, đừng khuyên em nữa, nếu muốn khuyên em, trước hết anh hãy tự thuyết phục chính mình…” Hạ Thần cũng tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nói, nếu có lựa chọn, cô thật sự không muốn yêu anh, không muốn yêu một người đàn ông không yêu mình.
“Tiểu Thần, em đừng cố chấp như vậy được không?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
“Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân cũng giống nhau thôi, nếu anh thật sự muốn khuyên em buông tay, vậy trước hết anh hãy tự thuyết phục chính mình rồi hãy đến thuyết phục em. Vì sao anh nhất định thuyết phục em buông tay mà anh lại không thể tự mình thuyết phục bản thân mình?” Hạ Thần không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Hàn Cảnh Hiên nhìn cô chằm chằm, lửa giận trong hai tròng mắt càng tích tụ dày đặc, dường như hết sức căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định của Hạ Thần và ánh mắt không sợ hãi đó, đột nhiên giống như quả bóng cao su xì hơi, phải, ngay cả chính mình anh còn không thuyết phục được, lấy tư cách gì thuyết phục cô.
“Quên đi, coi như anh chưa nói gì, để anh đưa em về.” Nói xong, anh khởi động ô tô.
“Được.” Hạ Thần thông minh hiểu ý, không nói nhiều, cô biết mọi chuyện sẽ đến từ từ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook