Reng, reng, reng… trên bàn làm việc, tiếng chuông điện thoại reo vang, Hàn Cảnh Hiên đang phê duyệt tài liệu liền đưa tay cầm lấy điện thoại hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy?”.

“Cảnh Hiên, là em đây”. Giọng nói quen thuộc, thậm chí luôn khiến anh nhớ mong, từ đầu dây bên kia vang lên

“Tư Dĩnh, là em sao, em có khỏe không?”. Nghe được giọng nói của Đới Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên không che dấu được vui mừng.

“Em khỏe, Cảnh Hiên, anh có rảnh không? Có thể……. ra ngoài một chút, em có việc muốn nói chuyện với anh”. Đới Tư Dĩnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra miệng.

“Được, em đang ở đâu? Anh lập tức đến ngay”. Hàn Cảnh Hiên nhanh chóng đáp ứng, mặc kệ Tư Dĩnh muốn nói gì, chỉ cần cô cần anh, anh đều hết lòng không chối từ.

“Em đang ngồi trong quán cà phê gần công ty anh, em sẽ chờ anh đến”. Đới tư Dĩnh nói xong liền ngắt điện thoại, cô có chút do dự, biết là không nên lợi dụng anh như vậy nhưng cô đã không còn biện pháp nào khác.

Thời điểm Hàn Cảnh Hiên vội vàng chạy tới quán cà phê liền nhìn thấy Đới Tư Dĩnh đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tư Dĩnh.” Anh nhẹ nhàng thong thả đi đến chỗ cô đang ngồi, kêu nhẹ một tiếng.

“Cảnh Hiên, anh đã đến rồi”. Đới Tư Dĩnh quay đầu lại, cười nhẹ.

“Xin hỏi anh chị dùng gì?”. Một nữ phục vụ của quán đi tới, lễ phép hỏi.

“Hai ly cà phê phin, cảm ơn”. Hàn Cảnh Hiên khách sáo nói.

“Vâng, vui lòng chờ một lát”. Phục vụ quán lui xuống, sau đó nhanh chóng bưng lên hai ly cà phê.

Đới Tư Dĩnh chậm rãi uống cà phê, đang nghĩ nên mở miệng nói với anh như thế nào.

“Tư Dĩnh, có việc gì nói đi, anh nhất định sẽ giúp em”. Hàn Cảnh Hiên nhìn cô vẫn không mở miệng, biết cô nhất định có việc tìm anh nên anh nói trước.

“Cảnh Hiên, chị của em đã trở về”. Trầm mặc một chút, Đới Tư Dĩnh vẫn mở miệng nói.

Vừa định uống cà phê, nghe thấy lời cô vừa nói, Hàn Cảnh Hiên sững sờ một lát, nhất thời không có phản ứng lại, chị gái của Tư Dĩnh đã trở về, đột nhiên anh chợt hiểu ra, cô ấy đã trở lại, bây giờ Tư Dĩnh phải làm sao?

“Anh nhất định rất kinh ngạc, đúng không?”. Đới Tư Dĩnh nhìn anh hơi giật mình hỏi, người khác khi nghe tin tức này đều phản ứng như vậy.

“Không, anh chỉ cảm thấy có chút, cô ấy trở về sớm như vậy, thật ra anh rất lo lắng em sẽ như thế nào?”. Hàn Cảnh Hiên lắc đầu, ánh mắt nhìn cô.

“Còn có tin tức ngoài ý muốn, chị ấy không phải bỏ trốn, mà là do chị ấy bị bệnh, không thể không rời đi, điều này tất cả chúng ta đều không nghĩ đến, thật ra chị ấy rất đáng thương, một mình chị ấy phải chịu đựng bệnh tật tra tấn”.

“Cô ấy bị bệnh, bệnh gì?” Hàn Cảnh Hiên quả thật có chút giật mình.

“Ung thư gan, một căn bệnh đáng sợ, cho dù ở nước Mỹ chị ấy đã phẫu thuật nhưng bác sĩ nói chị ấy chỉ có thể sống từ ba đến năm năm nữa thôi, em nghĩ nên làm cho chị ấy sống thật vui vẻ, em biết chị ấy vẫn còn yêu Long Ngạo Phỉ……”. Đới Tư Dĩnh còn nói chưa xong, đã bị Hàn Cảnh Hiên ngắt lời.

“Tư Dĩnh, em nói đi, muốn anh làm sao, làm sao mới có thể giúp được em?”. Hàn Cảnh Hiên biết, cô nói nhiều như vậy, nhất định là có chuyện muốn anh giúp đỡ.

“Cảm ơn anh, Cảnh Hiên”. Đới Tư Dĩnh cảm động, suýt chút nữa rơi nước mắt, anh luôn như vậy, luôn giúp đỡ cô không cần báo đáp, cho dù cô nói bất cứ chuyện gì, anh đều vì tình nghĩa thực hiện không cần ai mang ơn, ân tình này, cô không biết lấy gì báo đáp.

“Em muốn anh làm bạn trai của em, có thể chứ?”. Đới Tư Dĩnh rốt cuộc nói ra khỏi miệng.

Hàn Cảnh Hiên hoàn toàn bất động, anh không thể tin điều mình vừa nghe được, anh theo đuổi Tư Dĩnh lâu như vậy, cô đều không đáp lại, lần này tự nhiên chủ động muốn anh làm bạn trai của cô, anh không phải đang nằm mơ chứ.

“Tư Dĩnh, em có thể nói lại một lần nữa”. Hàn Cảnh Hiên có chút kích động, muốn xác nhận lại.

“Cảnh Hiên, thật xin lỗi anh, em biết em không nên yêu cầu anh như vậy, nhưng thật sự em không còn biện pháp nào khác, bởi vì không ai hiểu rõ quan hệ rắc rối phức tạp của chúng em trong lúc đó, nên anh có thể làm bạn trai của em một thời gian được không?” Đới Tư Dĩnh vừa xin lỗi, vừa hỏi anh một lần nữa.

“Tư Dĩnh, đây là thật sao? Anh nguyện ý, anh vô cùng nguyện ý”. Hàn Cảnh Hiên cực kỳ vui sướng nhưng anh đã xem nhẹ ý “chỉ một thời gian” của cô.

“Cảnh Hiên, anh yên tâm, em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh.” Lời nói của Đới Tư Dĩnh như một chậu nước lạnh, nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa hừng hực vừa bùng lên, làm cho lòng của anh như đang rớt xuống vực sâu.

“Tư Dĩnh, em nói lời này là có ý gì? Cái gì gọi là sẽ không mất nhiều thời gian?” Sắc mặt Hàn Cảnh Hiên có chút khó coi.

“Cảnh Hiên, nếu là trước đây, có lẽ em thật sự làm bạn gái của anh nhưng hiện tại em không xứng, em đã không còn xứng đáng với anh, tha thứ cho em, em thật sự không nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của anh đối với em” Sắc mặt của Đới Tư Dĩnh ảm đạm, hạnh phúc cách cô quá xa.

“Đới Tư Dĩnh, anh không cho phép em nói mình như vậy, xứng hay không xứng không phải do em mà là do anh quyết định.” Nhìn cô đang hạ thấp bản thân, Hàn Cảnh Hiên cảm thấy thật đau lòng

“Cảnh Hiên, thực xin lỗi, bởi vì trừ anh ra, em không nghĩ đến còn có ai có thể giúp em được.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh đầy vẻ ưu thương và bất lực.

“Tư Dĩnh, em nói đi, em muốn anh làm như thế nào?” Hàn Cảnh Hiên thương tiếc nhìn cô, mặc kệ là nguyên nhân gì, cho dù cùng cô diễn trò, anh cũng chấp nhận.

“Cảm ơn anh, Cảnh Hiên.” Giọng Đới Tư Dĩnh có chút nghẹn ngào, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, muốn trào ra.

Cô đem tình hình của mình và chị, giải thích lý do vì sao phải nhờ Hàn Cảnh Hiên đóng vai nhân vật người yêu của cô, kể lại cho anh nghe một lần, sao đó hỏi: “Có thể chứ? Có phải rất uất ức cho anh?”.

“Tư Dĩnh, em mới là người bị uất ức , có thể làm bạn trai của em, cho dù là giả, anh cũng cảm thấy mỹ mãn.” Ai, Hàn Cảnh Hiên thở dài, Tư Dĩnh hiền hậu quá khiến anh đau lòng, lại làm cho anh cảm thấy bất lực vì không thể chia sẻ cùng cô.

“Thực xin lỗi”. Đới Tư Dĩnh biết mình đã làm tổn thương trái tim anh.

“Tư Dĩnh, về sau không cần nói lời xin lỗi với anh, vì em, anh nguyện ý.” Hàn Cảnh Hiên nói xong đưa tay về phía cô, nắm lấy bàn tay cô.

Ngoài cảm động ra Đới Tư Dĩnh còn cảm thấy đau lòng, vì sao một người đàn ông tốt như vậy, mình lại không thương anh.



Thiện ý nói dối

Sau khi dùng xong cơm chiều, Đới Tư Dĩnh kéo chị cùng ngồi trên ghế sô pha với mình.

“Chị, thật ra em còn giấu chị chuyện này.” Mọi chuyện đã được chuẩn bị tốt, Tư Dĩnh rốt cuộc vẫn phải nói.

“Chuyện gì?’ Đới Tư Giai sửng sốt, nghĩ không ra Tư Dĩnh có chuyện gì đang giấu mình.

“Chị, lần đó sau khi chị biến mất tại hôn lễ, người của Long gia điên lên, bọn họ sợ chị bỏ trốn sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của Long gia, cho nên thư ký của anh ta tìm được em, buộc em thay thế chị tiếp tục cử hành hôn lễ”. Đới Tư Dĩnh nói xong liền nhìn chị.

Thay thế cô cử hành hôn lễ, chén trà Đới Tư Giai đang cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất, Phỉ cùng Tư Dĩnh cử hành hôn lễ ư, vẻ mặt có chút mất tự nhiên hỏi: “Em đồng ý sao?”

Chị ấy quả nhiên để ý, Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất may mắn khi đã chuẩn bị kế hoạch thật tinh vi “Em không đồng ý, em cự tuyệt, nhưng bọn họ lấy công ty của Cảnh Hiên ra uy hiếp em, nói nếu em không đồng ý sẽ khiến cho Cảnh Hiên phá sản ngay lập tức.”

“Cảnh Hiên, Cảnh Hiên là ai?” Đới Tư Giai nhăn mặt nhíu mày hỏi, anh ta là ai mà có thể uy hiếp được Tư Dĩnh.

“Cảnh Hiên là bạn trai của em, cũng là chủ của công ty, từ Mỹ trở về tiếp nhận công ty từ một năm trước, sau đó chúng em yêu nhau.” Đới Tư Dĩnh vừa nói vừa thể hiện nét mặt ngọt ngào và dáng vẻ hạnh phúc.

Lòng Đới Tư Giai dịu xuống, nhìn dáng vẻ của Tư Dĩnh, hai người hẳn là rất yêu thương nhau, giọng điệu cũng thả lỏng không ít, hỏi: “Sau đó như thế nào, em đồng ý sao?”.

“Em đã do dự, Cảnh Hiên chết sống cũng không đồng ý, anh ấy nói tình nguyện mất đi tất cả cũng không để Long Ngạo Phỉ uy hiếp em, nhưng em không thể nhìn công ty của anh ấy vì em là nguyên nhân dẫn đến bị Long Ngạo Phỉ thâu tóm, cho nên em đã thuyết phục Cảnh Hiên, em đồng ý nhưng giữa chúng em đã có hợp đồng, em thay chị hoàn thành hôn lễ, ở Long gia một thời gian với thân phận của chị, sau đó chọn thời điểm mọi người không chú ý, em sẽ trở về thân phận của em”. Đới Tư Dĩnh tiếp tục nói hết.

Tâm tình Đới Tư Giai vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng, Tư Dĩnh đã sống ở Long gia, như vậy có khả năng đó hay không…., cô không dám tưởng tượng thêm, cũng không dám mở miệng hỏi, tay chỉ ra sức cầm chặt chén trà.

Đới Tư Dĩnh đương nhiên thấy được đáy lòng chị mình đang giãy dụa cùng sầu lo liền làm ra vẻ tự nhiên nói: “Chị, chị biết không? Em thường xuyên cùng Hàn Cảnh Hiên hẹn nhau lén lút gặp mặt, lúc nào cũng sợ bị mọi người bắt gặp, hiện tại như thế này tốt quá, chị trở về Long gia, sau khi Cảnh Hiên đi công tác trở về chúng em có thể sống thế giới của hai người rồi”.

Thế giới của hai người, lòng Đới Tư Giai cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Hai người ở cùng một chỗ sao?”

“Chị”. Đới Tư Dĩnh xấu hổ, yêu kiềukêu lên , dáng vẻ đó của cô đã cho Tư Giai biết đáp án.

Lòng Đới Tư Giai thả lỏng, xem ra bản thân mình quá đa nghi, Tư Dĩnh đã có người yêu.

“Chị, ngày mai Cảnh Hiên sẽ trở về, anh ấy mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, có điều anh ấy vẫn còn hận anh rể, hiện tại chị đã trở lại, không bằng mọi người cùng nhau gặp mặt đi, vừa lúc tìm một cơ hội cho hai người họ hòa giải với nhau, sau này khi gặp mặt nhau sẽ thoải mái hơn, chị nói xem như vậy được không?” Đới Tư Dĩnh làm bộ như đang hỏi, thật ra cô đã sớm an bài tốt rồi.

“Được, như vậy cũng tốt”. Đới Tư Giai gật đầu, thầm nghĩ mình cũng nên giải thích với Hàn Cảnh Hiên.

“Vâng, chị nghỉ ngơi đi, em cũng muốn ngủ rồi, ngày mai em còn phải ra sân bay đón Cảnh Hiên.” Nét mặt Đới Tư Dĩnh vui vẻ nói, không ai biết trong lòng cô đang đau khổ thế nào.

Đới Tư Giai mỉm cười nhìn em gái, đi vào phòng ngủ của mình.

Trong nháy mắt khi cánh cửa phòng ngủ kia đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Đới Tư Dĩnh lập tức biến mất, cô ưu thương xoay người đi vào phòng mình.

Reng reng reng… tiếng chuông cửa vang lên, Đới Tư Giai vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, có lẽ Đới Tư Dĩnh đi đón bạn trai đã trở về.

Cửa phòng vừa mở ra, cô liền thấy Tư Dĩnh được một người đàn ông rất cao, rất đẹp trai ôm vào ngực, người đàn ông đang cầm một bó hoa bách hợp màu hồng phấn, hai người dường như rất ngọt ngào.

“Chị, em giới thiệu với chị, đây là Hàn Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh cười khanh khách nói, quay lại Hàn Cảnh Hiên, “Đây là chị gái của em, Đới Tư Giai”.

“Xin chào”.

“Xin chào”.

Hàn Cảnh Hiên và Đới Tư Giai đưa tay ra cùng lúc, nhiệt tình chào hỏi.

“Tốt rồi, vào nhà nói chuyện”. Đới Tư Dĩnh kéo Hàn Cảnh Hiên đi vào trong nhà.

“Lần này gặp mặt, tôi không biết mua cho cô lễ vật gì, vì vậy, nghĩ hay là tặng một bó hoa tươi , mong cô nhận lấy.” Hàn Cảnh Hiên cầm bó. hoa bách hợp trong tay, hai tay đưa cho Đới Tư Giai.

“Cảm ơn, anh khách sáo quá, tôi rất thích”. Đới Tư Giai nhận lấy bó hoa tươi, đặt ở trước ngực.

“Hai người thật sự rất giống nhau, nếu như ở trên xe cho tôi gặp mặt Tư Giai, tôi nhất định tưởng là Tư Dĩnh, thời điểm vừa mới biết Tư Dĩnh có người chị gái song sinh, tôi rất hoảng sợ, không nghĩ rằng trên đời này thật sự có hai người con gái xinh đẹp như vậy?” Hàn Cảnh Hiên còn thật sự lên tiếng trêu ghẹo.

“Ha ha, anh đang khen tôi, như vậy cũng là khen Tư Dĩnh sao.” Đới Tư Giai nở nụ cười, anh ta rất thú vị.

“Đương nhiên là khen cô rồi, nhưng mà, cũng là vì khích lệ Tư Dĩnh.” Hàn Cảnh Hiên nhìn Tư Dĩnh.

“Miệng lưỡi ngọt ngào như ăn đường vậy.” Đới Tư Dĩnh bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, thật muốn đem trái quýt nhét vào miệng anh

Hàn Cảnh Hiên lại thuận tay ôm cô vào trong lòng, thân thể của Tư Dĩnh chợt cứng đờ, vừa định giãy dụa, nhưng lại nghĩ đến mình đã nói với chị hai người rất yêu thương nhau, liền thuận theo ngồi trong lòng anh, dáng vẻ cũng tỏ ra ân ái, làm cho người ta thật hâm mộ.

Trái tim Hàn Cảnh Hiên nhảy lên thật mạnh, tuy rằng anh biết cô là đang diễn trò nhưng anh thực hy vọng một ngày nào đó có thể từ diễn trò trở thành sự thật, Tư Dĩnh cam tâm tình nguyện ngồi trong lòng anh.

Đới Tư Dĩnh bị ánh mắt nóng bỏng của Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm làm cho lòng cô có chút chột dạ cúi đầu, cô không phải không hiểu lòng anh, mà là không hiểu lòng của mình, đột nhiên có chút ý nghĩ sợ hãi, có thể anh cùng cô diễn, càng diễn càng lún sâu, như vậy cô nên làm gì bây giờ?

Đới Tư Giai nhìn dáng vẻ mờ ám của họ, vui mừng nở nụ cười, ánh mắt nhìn sang hướng khác, không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng cô nào biết, hai người đó đang biểu diễn cho cô xem.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương