Người Vô Tâm
Chương 46: Tử Thần bỏ chạy

- " Mạnh thật ! Tên Tử Thần này chỉ sợ còn mạnh hơn cả ta ! " Lòng tự tin của Ma Vương bị đả kích mạnh mẽ, ban đầu hắn còn tưởng bản thân mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng sau khi chiến đấu với Pháp Sư Hắc Ám hắn liền nhận biết một điều, trên thế giới này hắn không là người mạnh nhất. Bởi lẽ, còn có nhiều chủng tộc khác tồn tại trong vũ trụ, và mỗi người đều có sức mạnh rất lớn.

Ma Vương Lý Ngọc Vân thở dài một tiếng, quay lại nói với mấy người Tuyết Quân :

- Con vật này đúng là khùng, hắn không để cho bổn Vương hấp thu mà dám vận dụng bí thuật triệu hồi một tên khốn còn mạnh hơn nữa ! Hừ hừ, bọn nhóc nhanh chóng chạy đi khỏi đây đi, tên khốn Tử Thần gì đó sắp sửa tới rồi.

Tuyết Quân đi tới bên cạnh ôm lấy cánh tay của hắn, dịu dàng nói :

- Anh đừng quá lo, không phải còn em ở đây sao ?

Ma Vương Lý Ngọc Vân bị người khác áp sát vào mình như vậy liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn vung tay của nàng ra rồi bực bội nói :

- Cô bé , biết điều thì tránh xa bổn Vương ra. Hừ hừ, nể tình mi là bạn gái của tên kia nên ta không chấp nhất đấy, bằng không mi đã chết dưới kiếm của ta rồi ! Hừ, ta ghét nhất bị người khác lại gần....

Tuyết Quân sững người, nàng không dám tin người thanh niên trước mặt mình lại đuổi mình đi như vậy. Nhưng mà hình như hắn nói hắn là Ma Vương gì gì đó, còn mình là bạn gái của tên gì ?! Tuyết Quân giật mình, thầm nghĩ : " Không lẽ Lý Ngọc Vân xảy ra chuyện, còn người trước mặt này không phải là y ?! "

Nàng muốn mở miệng hỏi han thì bị giọng nói phẫn nộ của người phụ nữ tóc vàng cắt đứt, nàng đang quỳ bên cạnh Pháp Sư Hắc Ám quát to :

- Tên khốn kiếp, mi làm gì anh trai ta ?! ... Bà liều mạng với mày .... Yah ! Vạn băng lôi ...

Ma Vương Lý Ngọc Vân lướt nhanh tới trước mặt nàng rồi vung tay tát một cái, bực bội nói :

- Bực mình, đã bảo hắn không chết được đâu mà sợ ! Còn lải nhải nữa thì đừng trách bổn Vương vô tình !

- " Anh ... Mày ..... ! " Người phụ nữ không ngờ hắn dám ra tay đánh mình, nhất thời lửa giận xông lên tận não, nàng muốn nhào tới cấu xé tên thanh niên này ra thành muôn mảnh cho hả dạ. Bất quá có một thanh quyền trượng đã chặn trước mặt nàng lại, giọng nói của Tuyết Quân vang lên :

- Đừng xúc động, anh hai còn chưa có chết được đâu !

- "Sao lại không chết được ? Mắt chị mù hay sao mà khong thấy một lỗ máu trên người anh ấy hả ? " Giọng nói người phụ nữ căm tức, nàng rống lên với Tuyết Quân.

Lý Ngọc Vân bực mình, hắn muốn tung một chưởng giết chết người đàn bà lắm mồm này cho rồi, bất quá hắn cảm thấy làm như vậy không ổn, nên mới kiềm chế lại nói :

- Hắn không chết được, ký sinh trong tim của hắn đã được ta lấy ra rồi, nên tính mạng sẽ không nguy hiểm gì đâu . Cô bé nên nhanh chóng giúp hắn cầm máu rồi chữa trị vết thương đi, nếu không hắn sẽ mất máu nhiều mà chết đấy ! Hừ hừ, lúc đó đừng trách bổn Vương không nhắc nhở.

Tuyết Quân mỉm cười nhìn hắn, sau đó nàng kéo em gái mình đi tới bên cạnh người anh trai này, quyền trượng trong tay nàng phóng ra một tia sáng nhàn nhạt lên vị trí vết thương. Miệng vết thương dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy khép miệng lại, ngay cả trái tim bị thương tổn cùng nhanh chóng được phép màu hồi phục.

Phụt !

Pháp Sư nằm trên mặt đất run rẩy một cái, sau đó hắn phun ra một ngụm máu đen trong cổ họng của mình, rồi từ từ mở mắt. Hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai cô em gái, liền mỉm cười một tiếng, nói :

- Anh không sao rồi ! Hai em đừng quá lo lắng nữa !

Người phụ nữ tóc vàng ngồi xuống cõng hắn lên lưng mình, sau đó nhẹ nhàng nói :

- Anh vừa mới tỉnh lại, không cần nói nhiều để mau chóng lấy lại sức !

Tuyết Quân cũng gật đầu, nhưng nàng không nói gì cả mà xoay người đi tới bên cạnh Lý Ngọc Vân cùng Lôi Long. Pháp Sư nằm ở trên lưng em gái của mình thấy thế liền đau xót, hắn nói :

- Tuyết Quân, em đừng rời đi nữa có được không ?!

Bước chân Tuyết Quân khẽ dừng lại, nàng xoay người nhìn hắn, nói :

- Giờ đây em đã có gia đình, có lẽ sau này em sẽ trở về !

Đúng lúc này, ánh mắt Lý Ngọc Vân trở nên nghiêm túc hẳn, hắn kéo lấy Tuyết Quân cùng hai người anh em Pháp Sư lui lại, nhanh chóng nói :

- Đi mau ! Tên khốn Tử Thần đến đây ! Đi mau đi ...

Ma Vương Lý Ngọc Vân vung ra một chưởng đánh bay đám người ra xa , sau đó hắn quay đầu lại nhìn lên bầu trời.

" Ầm ! Ầm ! Ầm ! "

" Húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu " Không gian trên bầu trời sụp đổ, một hắc động xuất hiện rồi rất nhanh mở rộng ra. Từ bên trong hắc động, một con quái thú to lớn bước ra, toàn thân cao lơn của hắn đầy lông lá, trong tay hắn cầm một chiếc lưỡi hái đen tuyền. Quái vật thân cao năm thước, trên đầu hắn được bao trùm bằng một màu đen đặc nhìn không rõ gương mặt,

Ma Vương đứng uy nghi sừng sững trong gió lộng, hắn ngẩng đầu nhìn con quái vật vừa mới đến này, cười nhạt :

- Mẹ nó, Tử Thần hóa ra lại xấu xí như vậy ! Bất quá hắn chỉ còn lại một thân xác mà thôi, thế thì tiện lợi cho ta ... Ha ha ...

Nói xong, thân hình Lý Ngọc Vân liền hóa thành một làn khói đen dùng tốc độ ánh sáng phóng thẳng tới Tử Thần, Ma Vương Kiếm đen tuyền trong tay phóng ra vô vàn kiếm khí rội tụ lại thành một thanh trường kiếm khổng lồ trên không trung.

- Ha ha ! Ngươi là người may mắn được bổn Vương ra tay diệt sát lần đầu tiên !!! Ha ha ... Ma Giả Hàng Lâm .... Giết cho ta !!! Ha ha ... ha ha ...

Tiếng cười cuồng ngạo của Ma Vương vang vọng trong không trung, bốn bề không gian liền nhanh chóng bị dòng khí đen tuyền bao trùm lại, ẩn trong đó là vô số tia kiếm khí sắc bén. Tử Thần dường như cảm giác thấy một hơi thở nguy hiểm truyền tới cơ thể của mình, hắn hành động theo bản năng vung lưỡi hái trong tay chém xuống Lý Ngọc Vân.

" Keng !.... "

Kiếm- hái chạm nhau trong không trung tạo nên tiếng ngân dài không dứt, hư ảnh của trường kiếm màu đen liền bị lưỡi hái Tử Thần chém nát thành nhiều mảnh vụn, nhưng mà lưỡi hái cũng bị lực lượng từ Ma Vương Kiếm truyền tới mà văng ra xa, suýt chút nữa vuột khỏi tay Tử Thần.

Tử Thần mà không có lưỡi hái, thì sao còn gọi là tử thần !

Ma Vương Lý Ngọc Vân chớp lấy cơ hội này, nhanh chóng gia tốc hóa thành tia chớp đâm thẳng tới trái tim Tử Thần ...

- Ha ha ... Nhất kiếm xuyên tâm ! .... Ma Giả Hàng Lâm ... Ha ha ....

Tiếng cười cuồn ngạo của Lý Ngọc Vân vang vọng, từ sau lưng hắn liền xuất hiện một hư ảnh một người cao lớn, tay cầm thanh trường kiếm đen tuyền đâm thẳng vào trái tim Tử Thần.

" Xoẹt ! " Ma Vương Kiếm cùng với bóng kiếm đen tuyền từ hư ảnh phía sau hợp lại làm một, đâm xuyên qua trái tim quái thú. Từ trong thân trường kiếm truyền ra một luồng năng lượng hùng mạnh, phá tan trái tim Tử Thần.

" Húuuuuuuuuuuuuuuu ! Gàooooooooooooo ! " Quái thú Tử Thần gào lên một tiếng không cam lòng. Có lẽ cũng vì đau đớn khiến cho thần trí của hắn thanh tỉnh lại một chút, ánh mắt của Tử Thần cực kỳ phẫn nộ nhìn xuống vết thương trí mạng trên ngực của mình.

Tử Thần vung lưỡi hái đánh bật Ma Vương Kiếm ra khỏi lồng ngực rồi nhanh chóng lướt người về phía sau, lưỡi hái bắn ra vô vàn tia sét tạo thành tấm lưới chặn trước mặt Lý Ngọc Vân.

" Oành ! Oành ! Oành ! " Tia sét phóng tới với năng lượng cuồng bạo, từng tiếng sấm vang lên phá tan không gian hắc ám của Lý Ngọc Vân tạo ra.

Tử Thần chớp lấy cơ hội này, thân hình hóa thành một tia chớp bay ngược trở về hố đen thông đạo, quay trở về thế giới chết chóc của mình.

- " Mẹ nó, bổn Vương chưa cho mi đi thì mi dám đi sao ! Phá cho ta ... " Ma Vương Lý Ngọc Vân vừa bị đánh văng ra xa, hắn còn chưa kịp phản ứng thì tên to con kia đã bỏ chạy, điều này khiến cho Ma Vương có chút tức giận, hắn không thèm để ý tới hết thảy liền biến thành một tia chớp đuổi theo gắt gao.

Bất quá tốc độ của Tử Thần cũng không kém gì hắn và hắn lại đang ở gần cửa không gian thông đạo nhất. Cho nên khi Lý Ngọc Vân đuổi tới thì Tử Thần đã chạy trốn vào trong hố đen, chỉ còn chừa lại một vài hơi thở hung ác của hắn trong không khí. Hố đen không gian nhanh chóng biến mất, tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì vậy !

- "Lại bị qua mặt ! Hừ hừ ... " Ma Vương tức giận gầm gừ một tiếng, nhưng sau đó nhanh chóng đáp xuống dưới đất. Hắn vì muốn nhanh chóng kết liễu Tử Thần nên bất chấp tổn thương cơ thể mà thi triển bí pháp " Thiên Ma Giải Thể " nhằm đề cao lực lượng tới mực cực hạn, nhưng bí pháp này chỉ duy trì trong mười lăm phút đồng hồ liền mất đi tác dụng, sau đó thân thể của người thi triển bí pháp sẽ rơi vào thời gian suy yếu cực kỳ, chỉ bằng một bình thường mà thôi !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương