Người Vợ Mua Vé Bổ Sung
-
Chương 10-2
Vương Tử Miễn nghe thấy thì liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô với sắc diêdndanlqqđ mặt tái nhợt cùng với cơ thể đầy vết thương dán băng gạc khắp nơi, sắc mặt cũng thay đổi.
"Sao em lại biến thành như vậy?!" Anh chạy ngay tới trước mặt em gái, đau lòng vô biên nhìn vết thương của cô.
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, anh không phải lo lắng." Cô an ủi anh trai.
"Sao có thể không lo lắng được, em đã không về nhà rồi lại còn biến chính mình thành như vậy! Nếu em không đi làm bảo mẫu thì sẽ xảy ra chuyện này sao?" Cảm xúc của Vương Tử Miễn vốn vẫn đang ôn hòa, vừa thấy bộ dạng yếu đuối này của em gái, cả người đều phát hỏa.
"Thật xin lỗi, là do tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy." Tạ Phái Hiên áy náy nhìn Vương Tử Miễn.
Dù sao Vương Tử Miễn cũng không có thần kinh, nghe Tạ Phái Hiên nói như vậy, cũng nên có chút cảm giác.
Lúc nào thì em gái của anh đến lượt cậu ta chăm sóc vậy?
Vương Tử Miễn suy nghĩ một chút, trình độ làm bảo mẫu của em gái mình diêdndanlqqđ hình như tận tâm quá mức rồi, tuy nói bảo vệ tốt cho đứa bé là chức trách của nó, nhưng vì đứa bé gặp chuyện không may mà ở lại nhà người ta nhiều ngày như vậy, cẩn thận nghĩ thì thật là không hợp lý, trừ phi......
Anh có chút chần chờ nhìn Tạ Phái Hiên cùng em gái, hỏi "Chẳng lẽ hai người......"
"À?" Thần trí của Vương Du Hàm vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mờ mịt nhìn Vương Tử Miễn.
"Trước khi vết thương của Vương Du Hàm hoàn toàn lành lại, tôi hi vọng có thể để cô ấy ở đây, một mặt là An Bách vừa mới trải qua chuyện kinh sợ, cần cô ấy làm bạn, một mặt khác là ta đã bác sĩ tới đây kiểm tra định kì vết thương cho Vương Du Hàm, cho nên, hi vọng anh có thể đồng ý." Tạ Phái Hiên nói với Vương Tử Miễn.
"Nếu như tôi không đồng ý?" Vương Tử Miễn híp mắt nhìn anh.
"......Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ đưa cô ấy tới đây và đón cô ấy về." Bây giờ An Á đã có người nhà, anh cần thời gian để quen được với điều này.
"Anh trai, em muốn ở lại đây." Vương Du Hàm không chút nghĩ ngợi nói xong, bởi vì bây giờ tâm niệm của cô chỉ mong có thể ở lại bầu bạn với An Bách.
Vương Tử Miễn trầm mặc một hồi lâu, khẽ thở dài."Con gái lớn đúng là không giữ được, ai."
Lúc này Vương Du Hàm mới hiểu rõ ý tứ của anh, mặt đỏ lên, liền vội vàng giải thích: "Anh trai, em chỉ là muốn chăm diêdndanlqqđ sóc An Bách thôi mà."
"Em mới cần phải chăm sóc đấy." Vương Tử Miễn liếc cô một cái. Cũng không nhìn đến vết thương trên người mình một chút đi, còn muốn chăm sóc người khác. Khó trách mới vừa rồi Tạ Phái Hiên nói là "Làm bạn", xem ra cậu ta muốn giữ con bé lại, cũng là vì muốn tự mình chăm sóc nó thôi.
Chỉ là......"Em muốn chăm sóc An Bách, anh không có ý kiến, dù sao đây cũng là công việc của em, nhưng một cô gái của em lại ở trong nhà của một người đàn ông độc thân? Anh không cho phép em ở lại đây, em phải về nhà với anh."
"Anh trai......"
"Bởi vì em là bảo mẫu của An Bách, cho nên anh có thể đồng ý để cho cậu ta đón em tới đây chăm sóc An Bách mỗi ngày, nhưng chuyện ở lại đây, không bàn nữa."
Vương Tử Miễn quay đầu nhìn về phía Tạ Phái Hiên, nói: "Tạ tiên sinh, trừ phi cậu muốn, là tiểu Hàm của tôi không chỉ là bảo mẫu."
Tạ Phái Hiên vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Vương Du Hàm khác với An Á, Vương Du Hàm có nhà người, nếu anh muốn lấy Vương Du Hàm, ngoại trừ việc làm cho cô yêu anh ra, cũng phải giải quyết được diêdndanlqqđ người nhà của cô nữa.
Anh xác định được mình cần cái gì, cái anh muốn dĩ nhiên không phải chỉ là cô đảm đương chức vụ bảo mẫu của An Bách. Anh muốn cô lại trở thành vợ của anh thêm một lần nữa.
Nửa năm sau ——
"Hôm nay An bách đẹp trai thật đấy!"
Hôm nay An bách mặc một bộ Tuxedo, hóa thân thành hoàng tử nhỏ, làm như vậy là để đảm nhận việc làm hoa đồng.
Trong đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia tràn đầy nét cười, bộ dáng đẹp trai đáng yêu khiến một đám người lớn không nhịn được đều muốn đi tới sờ nó một cái.
Mặc dù mỗi người đều muốn tới sờ nó thật sự có chút phiền, nhưng mà bởi vì hôm nay tâm tình của nó rất tốt, cho nên nó cũng tận lực nhẫn nại.
"An bách, có vẻ hôm nay cậu rất vui." Hôm nay Trương Tiểu Mai cũng đảm nhận làm hoa đồng, cười toe toét nói.
"Bởi vì rốt cuộc tớ cũng thực sự có mẹ rồi!" Giấc mộng của nó đã hoàn chỉnh, một ngôi nhà ngọt ngào, rốt cuộc cũng thành sự thật!
"Thì cậu vốn có mẹ mà." Vẻ mặt của Trương Tiểu Mai mờ tịt không hiểu nhìn nó.
An bách cong môi lên, nhìn Trương Tiểu Mai, nặng nề thở dài, Tiểu Mai ngây thơ ngốc nghếch chắc là sẽ không hiểu, cho nên nó không có ý định giải thích với Tiểu Mai.
Nó thật sự là không nghĩ đến việc mẹ sẽ nhờ Trương Tiểu Mai ầm ĩ chết người này tới làm hoa đồng với nó, nó cho là mình nghỉ học ở trường rồi thì sẽ không bị cô quấn lấy, kết quả là vẫn không thoát được.
"Tớ muốn đi xem mẹ của tớ." An Bách nói xong, sải bước đi tới phòng nghỉ của cô dâu.
Trương Tiểu Mai chỉ phất tay với nó một cái, đưa mắt nhìn nó rời đi, không có giống như bình thường chạy theo sau mông nó, bởi vì bên ngoài có rất nhiều điểm tâm ngon nha, điểm tâm so với An Bách, cô bé tạm thời quyết định lựa chọn điểm tâm.
An Bách vừa vào phòng nghỉ, đã nhìn thấy bộ dáng mỹ lệ của Vương Du Hàm, người sắp trở thành mẹ của nó.
"An Bách." Vương Du hàm diêdndanlqqđ vui vẻ nói, giang hai cánh tay với nó.
An Bách lập tức nhào vào trong lòng của cô, vui vẻ làm nũng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!"
"Đâu phải chỉ chắc hôm nay mẹ cháu mới xinh đẹp đâu?" Một bên, Phương Y Khiết mặc bộ váy màu hồng của phù dâu, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi, nhướng đôi mày thanh tú lên với An Bách, cố ý đùa nó.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, đứa nhỏ này đã vội vã gọi người ta là mẹ rồi, có thể thấy được nó đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm rồi thì mới có thể vui vẻ hưng phấn như vậy.
Nhưng mà, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình vui vẻ của An Bách, bởi vì chính cô cũng đang vui vẻ và hưng phấn giống như vậy, trải qua thời gian dài áp lực thì hôm nay cô đã được giải thoát, hơn nữa được giải thoát rồi, đồng thời lại còn tác thành được cho một cặp đôi, còn có chuyện gì có thể vui hơn nữa.
Phương y Khiết thật sự rất muốn hét to: Tốt lắm, hôm nay cô dâu không diêdndanlqqđ phải là mình!
Ha ha ha, không cần gả cho Tạ Phái Hiên, cô thật sự rất vui vẻ nha!
"Ngày nào mẹ cháu cũng rất đẹp." An Bách lớn tiếng nói xong, chọc cho họ không nhịn được mà cười ha ha.
Phòng nghỉ của cô dâu vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Ân Hạo đảm nhận chức phù rể đi vào bên trong, nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, anh tới thông báo cho hai người biết là chú rể đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng gấp rút để chấp nhận lời thề cả đời rồi."
Ánh mắt của anh rơi vào trên người Phương Y Khiết, ánh mắt sáng lên, cảm thấy hôm nay hình như cô đặc biệt ngọt ngào.
"Bọn em cũng không khác gì, cô dâu xinh đẹp nhất cũng muốn sớm bay tới bên cạnh chú rể thôi, có đúng hay không?" Phương Y Khiết cười nhìn Vương Du Hàm.
"Sao lại chọc chị như vậy chứ." Vương Du Hàm đỏ mặt, tức giận nhẹ giọng kháng nghị.
Chẳng lẽ biểu hiện của cô thật sự rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn thấu được cô không thể chờ đợi thêm nữa?
Cô chỉ là không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào để có thể ở bên cạnh hai cha con bọn họ mà thôi.
Trên thực tế, sau chuyện An Bách bị bắt cóc, cô và Phái Hiên đều ngầm hiểu, bọn họ đều cho rằng nếu ông trời để diêdndanlqqđ cho một nhà ba người bọn họ có cơ hội gặp lại, như vậy thì không thể phụ ý tốt của ông trời.
Vì vậy, sau chuyện bắt cóc thì bọn họ chính thức công khai qua lại, ba tháng sau, Tạ Phái Hiên liền đến nhà họ Vương để cầu hôn. Sau đó, chính là ngày hôm nay rồi.
Bọn họ quả thật cũng không thể chờ đợi thêm nữa, không thể chờ đợi để có thể tiếp tục yêu nhau được nữa.
"Được rồi, hôm nay chị là lớn nhất, chị nói em không được cười thì em sẽ không cười." Phương Y Khiết nhướng đôi mày thanh tú, lập tức dừng lại, dù nói thế nào nếu như không có Vương Du Hàm hy sinh mình gả cho Tạ Phái Hiên, thì hôm nay người mặc bộ váy cưới màu trắng chính là cô!
Chỉ là, cô không cho rằng Vương Du Hàm hi sinh đâu.
Dù sao, nhìn một chút, nụ cười thật ngọt ngào nha!
Nhìn nụ cười kia cũng biết, bây giờ cô ấy hạnh phúc như thế nào.
"Vậy thì tốt, bây giờ anh diêdndanlqqđ sẽ về thông báo cho nam chính biết mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa." Tạ Ân Hạo mỉm cười nói.
Phương Y Khiết ra dấu OK với anh.
Thành thật mà nói, coi như đến giờ phút này rồi, Vương Du Hàm vẫn có cảm giác như mộng đẹp sắp trở thành sự thật.
Thậm chí, khi cô theo âm nhạc đi lên thảm đỏ, đưa tay của mình cho người đàn ông mà mình yêu nhất, cô vẫn còn đang hoài nghi đây là một giấc mộng.
Tạ Phái Hiên chờ đợi ngày nay đã lâu, có thể có được hạnh phúc một lần nữa là điều mà anh không dám tưởng tượng, nhưng ông trời lại ban cho anh kì tích này.
Vốn là cha không vui mừng với chuyện anh hủy bỏ hôn ước với nhà họ Phương, nhưng sau khi trải qua chuyện An Bách bị bắt cóc, cha tận mắt chứng kiến được thái độ của Vương Du Hàm đối với An Bách, đột nhiên cảm thấy cô sẽ là một người mẹ kế tốt, cho nên cuối cùng cũng đã đón nhận cô.
Mặc dù, nếu như cha diêdndanlqqđ không chấp nhận, anh vẫn sẽ kiên trì cưới cô, nhưng anh biết nếu như thế, cô sẽ để tâm.
Lần này bọn họ kết hôn, có thể có được sự chúc phúc của tất cả mọi người, chuyện này đối với cô mà nói mới thật sự là không có tiếc nuối gì, cũng là hạnh phúc chân chính.
Bọn họ dưới sự chứng kiến của mọi người và cha xứ, trao đổi lời thề, đồng ý một đời một kiếp yêu quý đối phương.
Sau đó, khi cha xứ mời bọn họ trao nhẫn thì cô giật mình.
"Em còn nhớ rõ chiếc nhẫn này sao?"
"Đây là nhẫn cưới của chúng ta......" Ánh mắt của cô nhìn chiếc diêdndanlqqđ nhẫn cưới bằng bạc với kiểu dáng đơn giản kia, một luồng khí nóng xộc thẳng tới hốc mắt.
Đó là nhẫn cưới của Tạ Phái Hiên và An Á, năm đó lúc bọn họ kết hôn, đã mua chiếc nhẫn này ở trong gian hàng chợ đêm, bởi vì khi đó bọn họ không có tiền mua chiếc nhẫn tốt, quý hơn, khi đó bọn họ không có dư thừa tiền, chỉ có tình yêu tràn đầy.
Tạ Phái Hiên nắm lấy bàn tay của cô, đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón tay của cô.
"Anh xỏ hai chiếc nhẫn này vào dây xích, làm thành vòng cổ đeo trên người, em có biết vì sao anh lại làm như vậy không?" Lúc bệnh viện trả lại An Á cho anh, anh không hề rời khỏi cô dù chỉ một tấc.
"Tại sao?"
Khuôn mặt tuấn lãng ưa nhìn nở một nụ cười, đưa tay cho cô, để cho diêdndanlqqđ cô giúp mình đeo lên.
"Bởi vì anh muốn hai chúng ta có thể luôn ở bên cạnh nhau."
Bởi vì An Á là người vợ anh yêu nhất ở kiếp này, bất luận sống chết, vĩnh viễn đều ở trong lòng anh.
—— hết trọn bộ
"Sao em lại biến thành như vậy?!" Anh chạy ngay tới trước mặt em gái, đau lòng vô biên nhìn vết thương của cô.
"Chỉ là bị thương ngoài da thôi, anh không phải lo lắng." Cô an ủi anh trai.
"Sao có thể không lo lắng được, em đã không về nhà rồi lại còn biến chính mình thành như vậy! Nếu em không đi làm bảo mẫu thì sẽ xảy ra chuyện này sao?" Cảm xúc của Vương Tử Miễn vốn vẫn đang ôn hòa, vừa thấy bộ dạng yếu đuối này của em gái, cả người đều phát hỏa.
"Thật xin lỗi, là do tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy." Tạ Phái Hiên áy náy nhìn Vương Tử Miễn.
Dù sao Vương Tử Miễn cũng không có thần kinh, nghe Tạ Phái Hiên nói như vậy, cũng nên có chút cảm giác.
Lúc nào thì em gái của anh đến lượt cậu ta chăm sóc vậy?
Vương Tử Miễn suy nghĩ một chút, trình độ làm bảo mẫu của em gái mình diêdndanlqqđ hình như tận tâm quá mức rồi, tuy nói bảo vệ tốt cho đứa bé là chức trách của nó, nhưng vì đứa bé gặp chuyện không may mà ở lại nhà người ta nhiều ngày như vậy, cẩn thận nghĩ thì thật là không hợp lý, trừ phi......
Anh có chút chần chờ nhìn Tạ Phái Hiên cùng em gái, hỏi "Chẳng lẽ hai người......"
"À?" Thần trí của Vương Du Hàm vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mờ mịt nhìn Vương Tử Miễn.
"Trước khi vết thương của Vương Du Hàm hoàn toàn lành lại, tôi hi vọng có thể để cô ấy ở đây, một mặt là An Bách vừa mới trải qua chuyện kinh sợ, cần cô ấy làm bạn, một mặt khác là ta đã bác sĩ tới đây kiểm tra định kì vết thương cho Vương Du Hàm, cho nên, hi vọng anh có thể đồng ý." Tạ Phái Hiên nói với Vương Tử Miễn.
"Nếu như tôi không đồng ý?" Vương Tử Miễn híp mắt nhìn anh.
"......Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ đưa cô ấy tới đây và đón cô ấy về." Bây giờ An Á đã có người nhà, anh cần thời gian để quen được với điều này.
"Anh trai, em muốn ở lại đây." Vương Du Hàm không chút nghĩ ngợi nói xong, bởi vì bây giờ tâm niệm của cô chỉ mong có thể ở lại bầu bạn với An Bách.
Vương Tử Miễn trầm mặc một hồi lâu, khẽ thở dài."Con gái lớn đúng là không giữ được, ai."
Lúc này Vương Du Hàm mới hiểu rõ ý tứ của anh, mặt đỏ lên, liền vội vàng giải thích: "Anh trai, em chỉ là muốn chăm diêdndanlqqđ sóc An Bách thôi mà."
"Em mới cần phải chăm sóc đấy." Vương Tử Miễn liếc cô một cái. Cũng không nhìn đến vết thương trên người mình một chút đi, còn muốn chăm sóc người khác. Khó trách mới vừa rồi Tạ Phái Hiên nói là "Làm bạn", xem ra cậu ta muốn giữ con bé lại, cũng là vì muốn tự mình chăm sóc nó thôi.
Chỉ là......"Em muốn chăm sóc An Bách, anh không có ý kiến, dù sao đây cũng là công việc của em, nhưng một cô gái của em lại ở trong nhà của một người đàn ông độc thân? Anh không cho phép em ở lại đây, em phải về nhà với anh."
"Anh trai......"
"Bởi vì em là bảo mẫu của An Bách, cho nên anh có thể đồng ý để cho cậu ta đón em tới đây chăm sóc An Bách mỗi ngày, nhưng chuyện ở lại đây, không bàn nữa."
Vương Tử Miễn quay đầu nhìn về phía Tạ Phái Hiên, nói: "Tạ tiên sinh, trừ phi cậu muốn, là tiểu Hàm của tôi không chỉ là bảo mẫu."
Tạ Phái Hiên vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Vương Du Hàm khác với An Á, Vương Du Hàm có nhà người, nếu anh muốn lấy Vương Du Hàm, ngoại trừ việc làm cho cô yêu anh ra, cũng phải giải quyết được diêdndanlqqđ người nhà của cô nữa.
Anh xác định được mình cần cái gì, cái anh muốn dĩ nhiên không phải chỉ là cô đảm đương chức vụ bảo mẫu của An Bách. Anh muốn cô lại trở thành vợ của anh thêm một lần nữa.
Nửa năm sau ——
"Hôm nay An bách đẹp trai thật đấy!"
Hôm nay An bách mặc một bộ Tuxedo, hóa thân thành hoàng tử nhỏ, làm như vậy là để đảm nhận việc làm hoa đồng.
Trong đôi mắt sáng lấp lánh như sao kia tràn đầy nét cười, bộ dáng đẹp trai đáng yêu khiến một đám người lớn không nhịn được đều muốn đi tới sờ nó một cái.
Mặc dù mỗi người đều muốn tới sờ nó thật sự có chút phiền, nhưng mà bởi vì hôm nay tâm tình của nó rất tốt, cho nên nó cũng tận lực nhẫn nại.
"An bách, có vẻ hôm nay cậu rất vui." Hôm nay Trương Tiểu Mai cũng đảm nhận làm hoa đồng, cười toe toét nói.
"Bởi vì rốt cuộc tớ cũng thực sự có mẹ rồi!" Giấc mộng của nó đã hoàn chỉnh, một ngôi nhà ngọt ngào, rốt cuộc cũng thành sự thật!
"Thì cậu vốn có mẹ mà." Vẻ mặt của Trương Tiểu Mai mờ tịt không hiểu nhìn nó.
An bách cong môi lên, nhìn Trương Tiểu Mai, nặng nề thở dài, Tiểu Mai ngây thơ ngốc nghếch chắc là sẽ không hiểu, cho nên nó không có ý định giải thích với Tiểu Mai.
Nó thật sự là không nghĩ đến việc mẹ sẽ nhờ Trương Tiểu Mai ầm ĩ chết người này tới làm hoa đồng với nó, nó cho là mình nghỉ học ở trường rồi thì sẽ không bị cô quấn lấy, kết quả là vẫn không thoát được.
"Tớ muốn đi xem mẹ của tớ." An Bách nói xong, sải bước đi tới phòng nghỉ của cô dâu.
Trương Tiểu Mai chỉ phất tay với nó một cái, đưa mắt nhìn nó rời đi, không có giống như bình thường chạy theo sau mông nó, bởi vì bên ngoài có rất nhiều điểm tâm ngon nha, điểm tâm so với An Bách, cô bé tạm thời quyết định lựa chọn điểm tâm.
An Bách vừa vào phòng nghỉ, đã nhìn thấy bộ dáng mỹ lệ của Vương Du Hàm, người sắp trở thành mẹ của nó.
"An Bách." Vương Du hàm diêdndanlqqđ vui vẻ nói, giang hai cánh tay với nó.
An Bách lập tức nhào vào trong lòng của cô, vui vẻ làm nũng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!"
"Đâu phải chỉ chắc hôm nay mẹ cháu mới xinh đẹp đâu?" Một bên, Phương Y Khiết mặc bộ váy màu hồng của phù dâu, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi, nhướng đôi mày thanh tú lên với An Bách, cố ý đùa nó.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu, đứa nhỏ này đã vội vã gọi người ta là mẹ rồi, có thể thấy được nó đã chờ đợi giờ khắc này lâu lắm rồi thì mới có thể vui vẻ hưng phấn như vậy.
Nhưng mà, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình vui vẻ của An Bách, bởi vì chính cô cũng đang vui vẻ và hưng phấn giống như vậy, trải qua thời gian dài áp lực thì hôm nay cô đã được giải thoát, hơn nữa được giải thoát rồi, đồng thời lại còn tác thành được cho một cặp đôi, còn có chuyện gì có thể vui hơn nữa.
Phương y Khiết thật sự rất muốn hét to: Tốt lắm, hôm nay cô dâu không diêdndanlqqđ phải là mình!
Ha ha ha, không cần gả cho Tạ Phái Hiên, cô thật sự rất vui vẻ nha!
"Ngày nào mẹ cháu cũng rất đẹp." An Bách lớn tiếng nói xong, chọc cho họ không nhịn được mà cười ha ha.
Phòng nghỉ của cô dâu vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Ân Hạo đảm nhận chức phù rể đi vào bên trong, nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, anh tới thông báo cho hai người biết là chú rể đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng gấp rút để chấp nhận lời thề cả đời rồi."
Ánh mắt của anh rơi vào trên người Phương Y Khiết, ánh mắt sáng lên, cảm thấy hôm nay hình như cô đặc biệt ngọt ngào.
"Bọn em cũng không khác gì, cô dâu xinh đẹp nhất cũng muốn sớm bay tới bên cạnh chú rể thôi, có đúng hay không?" Phương Y Khiết cười nhìn Vương Du Hàm.
"Sao lại chọc chị như vậy chứ." Vương Du Hàm đỏ mặt, tức giận nhẹ giọng kháng nghị.
Chẳng lẽ biểu hiện của cô thật sự rõ ràng như vậy, ai cũng nhìn thấu được cô không thể chờ đợi thêm nữa?
Cô chỉ là không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào để có thể ở bên cạnh hai cha con bọn họ mà thôi.
Trên thực tế, sau chuyện An Bách bị bắt cóc, cô và Phái Hiên đều ngầm hiểu, bọn họ đều cho rằng nếu ông trời để diêdndanlqqđ cho một nhà ba người bọn họ có cơ hội gặp lại, như vậy thì không thể phụ ý tốt của ông trời.
Vì vậy, sau chuyện bắt cóc thì bọn họ chính thức công khai qua lại, ba tháng sau, Tạ Phái Hiên liền đến nhà họ Vương để cầu hôn. Sau đó, chính là ngày hôm nay rồi.
Bọn họ quả thật cũng không thể chờ đợi thêm nữa, không thể chờ đợi để có thể tiếp tục yêu nhau được nữa.
"Được rồi, hôm nay chị là lớn nhất, chị nói em không được cười thì em sẽ không cười." Phương Y Khiết nhướng đôi mày thanh tú, lập tức dừng lại, dù nói thế nào nếu như không có Vương Du Hàm hy sinh mình gả cho Tạ Phái Hiên, thì hôm nay người mặc bộ váy cưới màu trắng chính là cô!
Chỉ là, cô không cho rằng Vương Du Hàm hi sinh đâu.
Dù sao, nhìn một chút, nụ cười thật ngọt ngào nha!
Nhìn nụ cười kia cũng biết, bây giờ cô ấy hạnh phúc như thế nào.
"Vậy thì tốt, bây giờ anh diêdndanlqqđ sẽ về thông báo cho nam chính biết mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa." Tạ Ân Hạo mỉm cười nói.
Phương Y Khiết ra dấu OK với anh.
Thành thật mà nói, coi như đến giờ phút này rồi, Vương Du Hàm vẫn có cảm giác như mộng đẹp sắp trở thành sự thật.
Thậm chí, khi cô theo âm nhạc đi lên thảm đỏ, đưa tay của mình cho người đàn ông mà mình yêu nhất, cô vẫn còn đang hoài nghi đây là một giấc mộng.
Tạ Phái Hiên chờ đợi ngày nay đã lâu, có thể có được hạnh phúc một lần nữa là điều mà anh không dám tưởng tượng, nhưng ông trời lại ban cho anh kì tích này.
Vốn là cha không vui mừng với chuyện anh hủy bỏ hôn ước với nhà họ Phương, nhưng sau khi trải qua chuyện An Bách bị bắt cóc, cha tận mắt chứng kiến được thái độ của Vương Du Hàm đối với An Bách, đột nhiên cảm thấy cô sẽ là một người mẹ kế tốt, cho nên cuối cùng cũng đã đón nhận cô.
Mặc dù, nếu như cha diêdndanlqqđ không chấp nhận, anh vẫn sẽ kiên trì cưới cô, nhưng anh biết nếu như thế, cô sẽ để tâm.
Lần này bọn họ kết hôn, có thể có được sự chúc phúc của tất cả mọi người, chuyện này đối với cô mà nói mới thật sự là không có tiếc nuối gì, cũng là hạnh phúc chân chính.
Bọn họ dưới sự chứng kiến của mọi người và cha xứ, trao đổi lời thề, đồng ý một đời một kiếp yêu quý đối phương.
Sau đó, khi cha xứ mời bọn họ trao nhẫn thì cô giật mình.
"Em còn nhớ rõ chiếc nhẫn này sao?"
"Đây là nhẫn cưới của chúng ta......" Ánh mắt của cô nhìn chiếc diêdndanlqqđ nhẫn cưới bằng bạc với kiểu dáng đơn giản kia, một luồng khí nóng xộc thẳng tới hốc mắt.
Đó là nhẫn cưới của Tạ Phái Hiên và An Á, năm đó lúc bọn họ kết hôn, đã mua chiếc nhẫn này ở trong gian hàng chợ đêm, bởi vì khi đó bọn họ không có tiền mua chiếc nhẫn tốt, quý hơn, khi đó bọn họ không có dư thừa tiền, chỉ có tình yêu tràn đầy.
Tạ Phái Hiên nắm lấy bàn tay của cô, đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón tay của cô.
"Anh xỏ hai chiếc nhẫn này vào dây xích, làm thành vòng cổ đeo trên người, em có biết vì sao anh lại làm như vậy không?" Lúc bệnh viện trả lại An Á cho anh, anh không hề rời khỏi cô dù chỉ một tấc.
"Tại sao?"
Khuôn mặt tuấn lãng ưa nhìn nở một nụ cười, đưa tay cho cô, để cho diêdndanlqqđ cô giúp mình đeo lên.
"Bởi vì anh muốn hai chúng ta có thể luôn ở bên cạnh nhau."
Bởi vì An Á là người vợ anh yêu nhất ở kiếp này, bất luận sống chết, vĩnh viễn đều ở trong lòng anh.
—— hết trọn bộ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook