Editor: Cẩm Tú

"Cậu ở đây làm gì?"

Một giọng nói phụ nữ vang lên phía sau lưng Tạ Phái Hiên, trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nên cứng đờ, trong nháy mắt suy nghĩ chột dạ khi dienđanlqd làm chuyện xấu vọt thẳng lên đầu, động tác đang làm cũng vô thức dừng lại, chỉ có thể không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.

Nếu như ở thế kỷ hai mươi mốt còn có cao nhân ẩn nấp, vậy anh chắc chắn không hoài nghi mà nói người đó là An Á, chính là người phụ nữ đang đứng sau lưng anh ngay lúc này đây.

"Cậu lại lén lút muốn vứt thuốc nữa sao?" (anh này dễ thương ghê)

Nghe thấy giọng nói của cô, anh gần như có thể xác định cô đang giận tái mặt, đồng thời khoanh hai tay trước ngực, hơn nữa dùng chân đánh nhịp để chờ anh xoay người lại nhận lỗi.

Tạ Phái Hiên khẽ cắn răng, hết sức ảo não vì tay chân của mình quá chậm.

Còn kém một giây, chỉ cần một giây nữa thôi......

"Tạ Phái Hiên." Cô kêu tên anh bằng giọng điệu bình ổn không hề có cái gọi là mất bình tĩnh, nhưng lại làm cho anh cảm thấy da đầu mình tê dại.

Anh thề trước khi hành động đã cẩn thận quan sát bốn phía, xác định trước sau không hề thấy bóng dáng của cô, anh mới hành động.

Nhưng tại sao anh mới đi lại gần thùng rác còn chưa được vài bước, cô liền xuất quỷ nhập thần phát hiện? Hơn nữa ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.

Giờ phút này, anh tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.

Anh cam chịu số phận xoay người lại, bất mãn mở miệng oán trách, "Cô là mèo hay quỷ vậy? Sao đi đâu cũng không phát ra tiếng?"

Người phụ nữ trước mặt anh híp mắt lại, quả nhiên cô đang khoanh tay trước ngực nhìn anh, đúng như anh dự liệu.

An Á mặc đồng phục y tá cũng coi như là một người phụ nữ xinh đẹp, da của cô trắng nõn mềm mại, không chút phấn son mà vẫn trắng hồng, ngũ quan tinh tế, trên đầu mũi có mấy vết tàn nhang mờ mờ, đôi mắt mở to chớp chớp làm người ta cảm thấy giống như một con nai con vô tội.

Đối với anh mà nói, cô nàng tự xưng mình 1m60 kia thật sự không cao, bởi vì đứng trước mặt cô, mới mười tám tuổi anh đã cao 1m78, cao hơn cô dienđanlqd phải ít nhất một cái đầu, hơn nữa anh xác định mình còn có thể cao tiếp, anh cao lớn mà cô nhỏ xinh, theo lý mà nói, anh chỉ cần ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế đã có thể mạnh hơn cô rồi.

Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, khí thế của anh sao có thể bại dưới tay một cô gái nhỏ nhắn chứ?

Tạ Phái Hiên điều chỉnh lại sắc mặt của mình, sau đó ưỡn ngực, đôi mắt đẹp không chịu thua đã trở lại, sau đó lại nhìn thấy đôi mắt như con nai nhỏ đó, giờ phút này ánh mắt đó từ trên mặt anh dời xuống bàn tay phải đang nắm chặt của anh, sau đó lại trở lại trên mặt của anh.

Anh khẽ mím môi, nắm chặt tay, rất kỳ quái, vào giờ phút này, khí thế của nam tử hán đại trượng phu anh lại yếu đi.

Đáng chết, cô đúng là khắc tinh của anh mà!

"Chỉ có trẻ con mới không dám uống thuốc, cậu là trẻ con sao? Mỗi lần bắt uống thuốc liền muốn len lén vứt đi." Cô còn lâu mới để ý tới vẻ mặt oán trách của anh, cho rằng như vậy là có thể nói sang chuyện khác được sao?

"Ai là trẻ con, tôi đã sớm tròn mười tám tuổi rồi!" Anh nhíu mày, hơi tức giận, điều anh không thích nhất chính là cô luôn coi anh như trẻ con!

"Tròn mười tám tuổi thì sao, không phải vẫn kém tôi vài tuổi sao, ngoan, gọi chị đi." Mặc dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng sự thật là cô hơn anh mấy tuổi, hơn nữa mỗi lần anh bị thương vào bệnh viện đều là cô chăm sóc anh, cô chăm sóc anh như vậy, bảo anh gọi mình bằng chị cũng không tính là quá đáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương