Chương 757

“Cạch!”

Bên tai có tiếng ong ong, ngoài tiếng súng, còn có tiếng cười cuồng loạn của Trịnh Hoàng Sơn.

“Nhìn xe, đã sợ thành thế này rồi.”

Ông ta hướng súng về phía người bên cạnh Trần Phương Nam, Đỗ Thanh Hoa, hưởng thụ sự ngược đãi bi3n thái này.

Họ ôm chặt lấy nhau để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.

“Cô nghĩ tôi nên giết ai trước?” Cố Dư Sinh đưa ra một câu hỏi khác, đáy mắt là sự điên loạn. Ông ta cầm súng chỉ vào Trân Phương Nam một lúc, rồi lại chỉ vào Đỗ Thanh Hoa một lúc, cuối cùng lại hướng về phía Trần Phương Nam: “Hay là cô đi, người làm cho kẻ muốn hô mưa gọi gió như cậu ba nhà họ Hà phải sỉ tình đến vậy.”

Vừa nói, ngón tay từ từ uốn cong.

Vào lúc này, bỗng có một tiếng “Âm”

vang lên.

Sau đó trong vài giây tiếp theo là sự rung chuyển của mặt đất!

“Xong rồi, động đất rồi!” Bạch Tiểu mế đột nhiên hét lên.

Trân Phương Nam chưa kịp nói gì thì đã thấy một hòn đá rơi xuống cửa hang, suýt nữa đập vào đầu Trịnh Hoàng Sơn. Ông ta lùi lại một bước, nhưng không quên chĩa súng về phía Trân Phương Nam một lần nữa.

“Bùm!”

Sau khi phát súng vang lên thì chính Trịnh Hoàng Sơn là người ngã xuống!

Trân Phương Nam và Đỗ Thanh Hoa nhìn nhau rồi cùng nhau chạy về phía cửa hang…

“Phương Naml”

“Hà Minh Viễn?”

Quả nhiên, đứng bên ngoài đường hầm là vài người đàn ông mà người đứng đầu là Hà Minh Viễn.

“Hà Minh Viên!” Đầu óc Trần Phương Nam trống rỗng, nhưng thân thể đã chạy về phía anh rồi ôm châm lấy anh: “Em không phải cố ý không đợi anh, em, em…”

“Không cần giải thích, anh biết cả rồi!” Anh ôm đầu cô, dùng sức ôm chặt người vào trong lòng. Anh sợ nếu anh buông lỏng cô thì người đó sẽ lại biến mất.

“Em còn nghĩ rằng mình không thể nhìn thấy anh nữa.” Vừa rồi, khi khẩu súng chĩa vào cô, cô tràn đầy tuyệt vọng, nhưng lúc đó cô cũng nhận ra trái tim của chính mình. Vỏn vẹn chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặc dù không còn ký ức gì, nhưng cô biết rằng cô yêu Hà Minh Viễn, cô rất nhớ anh.

“Mơ tưởng!” Anh hung hăng nói: “Anh nói rồi, em nằm mơ thì may ra mới rời khỏi anh được!”

“Bé Thiên thì sao? Anh đã tìm được thằng bé chưa?” Trần Phương Nam đột nhiên nhớ ra, đứng thẳng dậy nhìn anh: “Còn những người khác thì sao?”

Hà Minh Viễn chưa kịp trả lời thì đã thấy một người đàn ông trung niên đi về phía họ, gọi tên cô: “Phương Nam, Phương Naml”

Trần Phương Nam quay đầu nhìn, tuy răng ánh sáng trong đường hầm mờ ảo, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của đối phương.

Ngừng một chút, cô ngập ngừng hỏi: “Ông là… Giáo sư Tạ… Ba?”

“Phương Nam!” Tạ Đình Nam không ngừng rơi nước mắt, đau đớn xen lẫn vui sướng: “Con gái của ba, con cuối cùng đã trở lại!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương