Chương 731

Đỗ Thanh Hoa xoay xoay con ngươi, đột nhiên cười hì hì nói: “Thật ra cậu vẫn quan tâm anh ấy đúng không?”

“Tớ… Nam Phương ngượng ngùng, lời nói mắc kẹt trong cổ họng, không nói ra được nửa câu.

“Cậu đừng sốt ruột, không sao đâu.”

Đỗ Thanh Hoa ôm lấy cánh tay của cô: “Tớ có thể nhìn ra được mặc dù Nam Phương không nhớ, nhưng cậu vẫn có tình cảm với Hà Minh Viễn…”

Kết luận này khó tránh khỏi việc quá thương cảm!

Chỉ sợ là Hà Minh Viễn không phải là người chung tình.

Nam Phương nuốt nước bọt, chỉnh lại hỏi hấp chậm rãi mở miệng: “Thanh Hoa, tớ thừa nhận, mặc dù tớ không có kí ức nhưng vân có những cảm giác khác nhau đối với những người đã gặp qua.

Cô kéo lấy tay Đỗ Thanh Hoa: “Tớ tin cậu giống như tớ đối với cậu, trước đây chúng ta là bạn tốt, cho nên tớ tin lời cậu.”

Không có bất kì lí do gì, cô tin Đỗ Thanh Hoa hơn Trịnh Hoàng Phong.

“Cho nên mong cậu nói sự thật với tớ, trước đây tớ thật sự có quan hệ rất tốt với Hà Minh Viễn dao?” Cô nhìn Thanh Hoa: “Tớ thật sự thích anh ấy, nhưng liệu anh ấy có như vậy với tớ không?”

“Mấy năm gần đây thật sự anh ấy chưa từng thích mười phụ nữ khác sau?”

“Hoặc là chưa từng có những cử chỉ thân mật với người phụ nữ khác sao?”

“Tất nhiên là không có!” Đỗ Thanh Hoa nhìn chăm chằm cô: “Cậu cũng quá coi thường anh ấy rồi, mặc dù đôi khi anh ấy khá khốn nạn.”

Trân Nam Phương nhíu mày, đáp án này khiến cô vừa mê man vừa mờ mịt.

“Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa lay lay vai của cô, lại thở dài một hơi: “Nói như vậy mấy năm nay chỉ có muỗi mới có thể đến gần anh ấy thôi.”

“Càng đừng nói là phụ nữ.” Đỗ Thanh Hoa cực kì chắc chắn: “Nếu không phải tận mắt thấy ba năm nay anh ấy yêu cậu, tớ chắc chắn sẽ không nói với cậu những gì anh ấy nói.”

Nam Phương không có lên tiếng, chỉ đang nghĩ lại chuyện của Châu Cẩm Ngọc.

Suy nghĩ mồi hồi cô quyết định nói ra hết tất cả.

“Cái gì? Cậu nhận được điện thoại như vậy?” Đỗ Thanh Hoa tức giận trề môi: “Chắc chắn là giả.”

Cô ấy nói xong xoa vai của Trần Nam Phương: “Nam Phương, tớ có thể hiểu được tâm trạng của cậu, cậu không có kí ức của trước đây cho nên mới không dám tin tưởng anh ấy, nhưng tớ dám đảm bảo rằng anh ấy chắc chắn sẽ không hai lòng với cậu.”

“Thật sao?” Cô rũ rũ đầu, nói như vậy chẳng phải là cô đã thật sự hoàn toàn làm tổn thương anh sao?

“Thật mà, thật mà.’ Đỗ Thanh Hoa nói to: “Chẳng trách anh ấy kéo Trịnh Hoàng Bách đi mua say? Thật sự là bị tổn thương rồi.”

“Mua say?”

“Cũng không phải, chỉ là nếu nói lại thì chính là do bản thân anh ấy, ai bảo anh ấy không chịu giải quyết Châu Cẩn Ngọc, giữ lại đến giờ, đáng đời!”

… Thái độ này có phải thay đổi hơi nhanh rồi không?

Một phút trước nói nói giúp hộ Hà Minh Viễn, phút sau đã bắt đầu thừa nước đục thả câu rồi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương