“Tôi thật sự không có… Cô ấy là bạn của tôi, tôi không thể nào đứng trân trân nhìn cô ấy bị người khác bắt nạt được.”
Trân Nam Phương biết Hà Minh Viễn sẽ không tin, những lời này năm đó không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Bạn bè?” Hà Minh Viên giữ chặt cổ cô: “Cô ấy coi cô là bạn còn cô coi cô ấy là gì?”
Hà Minh Viễn siết chặt tay mình: “Nếu cô dám thừa nhận sự độc ác của mình thì may ra tôi có thể còn ngưỡng mộ sự dũng cảm của cô.

Nhưng từ trước đến giờ cô vấn luôn giảo biện.

Nhiều con mắt như vậy đã nhìn thấy những gì cô làm, cô nghĩ tôi có thể tin cô không?”
Trần Nam Phương không chống cự nữa, trong chốc lát cô cảm thấy mình có thể chết hoặc giải thoát rồi.


Cô không cần phải đối mặt với người anh trai đã mất tích và ba mẹ đã thay đổi, không cần chịu sự giày vò của Hà Minh Viễn nữa, cũng không cần không ngừng nghĩ lại chuyện trước đây, nghi ngờ không biết mình có làm sai hay không.
Quan trọng hơn là cô có thể đi gặp người mà mình thích.
Rõ ràng năm đó cô đã thề rằng phải ở bên người kia nhưng cô quá nhát gan nên đến khi anh chết rồi mà cô vẫn còn sống.
“Cô muốn chết?” Hà Minh Viễn cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, tôi không tha cho cô dễ dàng vậy đâu, tôi sẽ càng không làm bẩn tay của mình.”
Sau khi Trần Nam Phương bị đẩy ra, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Xuống xe đi.” Anh mở cửa, nhìn tòa nhà trước mặt với ánh mắt như thiêu đốt.

Đây chính là nơi anh và cô đã hẹn gặp mặt.

Mọi thứ vốn dĩ đang đẹp đế nhưng đã bị sự độc ác của người phụ nữ đứng sau lưng anh hủy hoại.

Làm sao anh có thể không căm hận Trần Nam Phương.
Và đánh chết hơn là trước ngày hôm nay, anh còn bị vẻ ngoài yếu ớt của Trần Nam Phương làm cho mê hoặc, bối rối.
“Cô cho rằng chỉ cần gục đầu xuống là những lỗi lầm trước đây của cô sẽ biến mất sao?” Hà Minh Viễn siết chặt †ay cô, dường như anh muốn bóp nát nó: “Không bao giời”
Trần Nam Phương tùy ý cho Hà Minh Viễn trút giận, cô cũng không nói gì nữa.
Khi cưới Hà Minh Viễn, cô vẫn còn mong sẽ được anh ta tha thứ nhưng bây giờ cô hiểu rằng chỉ cần cô không chết thì sự hận thù của anh ta dành cho cô cũng sẽ không bao giờ biến mất.
“Đây mới là nơi mà cô đứng lúc đó.
Cô đứng trân trân nhìn người bạn tốt của mình bị người ta bắt vào xe và lạnh lùng nhìn cô ấy bị xúc phạm.”
Giọng nói trên đầu cô vô cùng nguy hiểm nhưng lúc này Trân Nam Phương đã không còn quan tâm chút nào nữa.
Điều có thể làm giảm bớt sự hận thù của Hà Minh Viễn là cô im lặng chịu đựng sự dày vò này nhiều nhất có thể.
“Khi cô bị Lý An đẩy lên xe và cô dùng dao chống trả là cô đã gián tiếp thừa nhận lương tâm cô bị cắn rứt vì chuyện quá khứ.

Cô hận sự độc ác của mình và cô cũng phải chịu báo ứng.”
Trần Nam Phương ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thăm thảm đầy lạnh lùng của Hà Minh Viễn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương