Đạo diễn sững sờ một chút, ánh mắt nhìn Lan Tranh trên dưới đánh giá mấy lần, vài giây sau hắn mới gật đầu trầm giọng nói, "Cũng được, mọi người nghỉ ngơi mười phút."
 
Rõ ràng hắn đang rất không vui.
 
Lan Tranh cũng không thèm quản sắc mặt hắn, dẫn Phương Sùng Viễn đi tới phòng nghỉ.
 
Phương Sùng Viễn kỳ quái sao bỗng nhiên y lại kêu ngừng, trong lòng nghĩ thầm lẽ nào là bởi vì mình diễn không theo kịp anh ta, hắn nhìn Lan Tranh xoay người đóng cửa phòng, vừa muốn hỏi, liền nghe tiếng Lan Tranh hỏi hắn, "Đêm qua cậu không có ngủ phải không? Bây giờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi mười phút, đừng nghĩ gì cả."
 
"Anh..." Phương Sùng Viễn nhìn y.
 
Lan Tranh nói tiếp, "Cậu nghỉ ngơi tốt, lát nữa mới có thể phát huy tốt, Lý Sinh soi mói gấp mấy lần Khương Phong, cậu phải lấy ra 120 phần sức lực để đối phó."
 
Phương Sùng Viễn nhìn chằm chằm y một lúc, đáy mắt có tìm kiếm cũng có khó hiểu(?), Lan Tranh nhấn hắn ngồi xuống sofa, thái độ cứng rắn hơn, "Nghỉ ngơi một chút đi, mười phút nữa tôi gọi cậu."
 
Phương Sùng Viễn đúng là cực kì uể oải, vốn là vì hắn quay phim liên tục mấy ngày liền nên có chút suy nhược thần kinh, vừa nãy Lý Sinh đã cực kỳ không hài lòng với biểu hiện của hắn, hắn không biết sao Lan Tranh lại thấy được, cũng không nghĩ tới Lan Tranh sẽ mở miệng yêu cầu nghỉ ngơi.
 
Hắn buồn ngủ nên nhắm mắt lại, một đôi tay lập tức đặt lên trán hắn nhẹ nhàng xoa, Phương Sùng Viễn vừa muốn phản ứng liền bị Lan Tranh đè xuống, "Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn để cậu thoải mái một chút, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi là được rồi."
 
Giọng nói của Lan Tranh rất nhẹ nhàng, chỗ được đầu ngón tay y mơn trớn lên giống như một dòng suối trong cuồn cuộn dâng lên trong thân thể, Phương Sùng Viễn cảm giác như bản thân mình được đặt vào trong một dòng thanh tuyền ngoằn ngoèo, hắn không cự tuyệt nữa, cơ thể dần thả lõng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
 
Phương Sùng Viễn ngủ một giấc này, tròn 15 phút.
 
Đợi đến lúc hắn mơ hồ tỉnh dậy, liền nhìn thấy một “chùm” ánh mắt mang đầy thâm tình đang chăm chú vào mình.
 
Lan Tranh không ngờ Phương Sùng Viễn lại đột nhiên thức giấc, lúng túng ho khan một tiếng, cụp mắt thu hồi lại ánh nhìn nóng rực của mình.
 
Phương Sùng Viễn cũng hiếm thấy mà có chút lúng túng, trong ấn tượng của hắn, Lan Tranh nhìn hắn như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
 
Căn phòng im lặng, hô hấp hai người bỗng nhiên hơi không được thông thuận.
 
Vừa hay ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, giải cứu hai người.
 
Lan Tranh sờ lỗ tai một cái rồi đứng dậy kéo cửa ra, nhân viên công tác đến đây nhắc nhở hai người đã đến giờ, Lan Tranh ừ một tiếng nói tôi biết rồi, Phương Sùng Viễn thì đứng lên soi gương vuốt vuốt lại mái tóc của hắn, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài.
 
Lại một lần nữa đứng trước camera, biểu hiện của Phương Sùng Viễn so với lần trước tốt hơn rất nhiều.
 
"Họ tên, tuổi tác." Trần Hi Quang không hề có cảm xúc mà nhìn người trước mặt, lúc ánh mắt đảo qua đôi môi đối phương, cuống họng không bị khống chế mà hơi nhúc nhích một chút.
 
Đáy mắt A Lang ngậm lấy ba phần ý cười bảy phần ám muội, y đánh giá Trần Hi Quang, hai chân hướng về phía hắn chậm rãi mở ra, đó là một cái tư thế bóng gió ám hiệu, "Sĩ quan cảnh sát, anh muốn nghe tên ở trên giường, hay là dưới giường?"
 
Trần Hi Quang nhìn chằm chằm vào đũng quần y, thấy chỗ đó đang từ từ ngẩng đầu lên, "Đồ đê tiện!"
 
Hắn đập bàn một phát, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa, kéo cửa đi ra ngoài.
 
Một cảnh sát khác cùng hỏi cung không nhịn được đùa giỡn hắn, "Wow, cảnh sát Trần của chúng ta mị lực lớn vậy nha, đến nam nhân cũng phải nổi lên dục vọng với cậu..."
 
Vốn chỉ là đùa giỡn, không ngờ tới Trần Hi Quang bỗng nhiên nhìn hắn, trong mắt không tồn tại một chút ý cười, ánh mắt kia không tính là hung tàn nhưng lại không có lý do mà khiến người ta lạnh sống lưng, người kia bị hắn dọa cho tắt ngúm nụ cười, câu tiếp theo muốn nói cái gì cũng quên mất.
 
Đợi Trần Hi Quang đi rồi, hắn mới thấp giọng “f*ck” một tiếng, cảm giác ánh mắt kia làm hắn sởn cả tóc gáy.
 
"Tốt, dừng!" Đạo diễn hài lòng gật gật đầu, nhìn hai người nói, "Rất tốt, chính là cảm xúc này, hai cậu duy trì nó, chúng ta quay cảnh kế tiếp!"
 
Đạo diễn vừa mới hô dừng, việc đầu tiên Phương Sùng Viễn làm là quay đầu lại nhìn Lan Tranh.
 
Cái đoạn vừa nãy là do Lan Tranh nhất thời nghĩ ra, vốn dĩ trong kịch bản không có miêu tả A Lang “ngẩng đầu lên”*.
*Vì để né kiểm duyệt nên tác giả viết thành “bo起”, thành ra nhìn chữ đoán ý đi mấy cô ạ =)))
 
Nhưng vì Lan Tranh đã cho ý tưởng xong xuôi rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục.
 
Hắn không biết sao Lan Tranh lại nghĩ tới cái này, nhưng phản ứng của y lúc nãy, quả thật là có cứng* lên chút đỉnh.
*Maybe, QT là thạch canh ấy, cô nào rành giúp tui với nha.
 
Đã có người cúi đầu xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn hai người quét qua quét lại.
 
Mọi người đều biết Phương Sùng Viễn nam nữ không kỵ, thanh danh đời tư của hắn vốn không tốt, nhưng Lan Tranh lại không giống như thế, y vẫn luôn cao quý lạnh lùng không bàn thế sự, trong thế giới của y chỉ có đóng phim, hoạt động trong vòng giải trí đừng nói đến scandal, ngay cả bạn bè đã ít lại càng ít, tất cả mọi người đều không ngờ tới y dĩ nhiên có thể  “cứng” với Phương Sùng Viễn, tuy rằng chỉ là đóng phim, nhưng y lại không có dùng qua bất kì phương tiện gì, vừa nãy y đột nhiên muốn được nghỉ ngơi, người tinh tường liền nhìn ra được, y là vì cân nhắc cho Phương Sùng Viễn.
 
Ngược lại Lan Tranh hoàn toàn không để ý chút nào, cũng không quản ánh mắt người khác làm sao, tự mình mở đôi chân dài ra nhàn nhã dựa vào ghế hút thuốc.
 
Phương Sùng Viễn đứng đối diện y, đạo diễn đang trao đổi với hắn đoạn kia nên diễn thế nào, phải làm sao để ống kính quay được đẹp nhất, thỉnh thoảng hắn ừ vài tiếng, ánh mắt lại mang theo nghi hoặc lâu lâu nhìn về phía Lan Tranh.
 
Cảnh kế tiếp là “những suy nghĩ chủ quan trong đầu” Trần Hi Quang, mà nói thẳng ra thì chính là cảnh hôn của hắn với Lan Tranh.
 
Diễn cảnh này hoàn toàn là do hắn nắm chủ đạo, Lan Tranh chỉ cần phối hợp và thuận theo là được.
 
Trước khi bắt đầu, đạo diễn gọi Lan Tranh qua hỏi y có thể tiếp nhận không, Lan Tranh hút thuốc xong gật gật đầu, nhìn đạo diễn nói, "Không sao cả, anh muốn hiệu quả thế nào cũng đều có thể."
 
Lúc nói những lời này y không nhìn Phương Sùng Viễn, nhưng trong lòng Phương Sùng Viễn lại đột nhiên bực dọc như bị mèo cào.
 
Hai người đứng trước máy quay, tất cả các thiết bị ánh sáng đều nhắm vào bọn họ, mỗi một cái biểu cảm nhỏ bé của cả hai đều sẽ bị ghi lại, Phương Sùng Viễn nhìn Lan Tranh vì hiệu ứng ống kính mà cố tình mặc một cái áo sơmi đen trên người, còn cố ý mở vài cái khuy áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, hắn bỗng nhiên cúi thấp đầu, trước khi nhân viên công tác hô bắt đầu hắn sẽ không nhìn đến mặt Lan Tranh.
 
Nghe được một tiếng bắt đầu, Phương Sùng Viễn liền ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt trần trụi đã nhiễm phải dục vọng kia.
 
Hắn mạnh mẽ nhấn A Lang lên trên tường, hai người vấp phải mấy cái bàn ghế, Trần Hi Quang giống như đang phát tiết mà hôn môi y, từ môi xuống cổ, cắn xé đầy hận ý, A Lang ngẩng đầu thống khổ lại hưởng thụ mà thừa nhận những thứ Trần Hi Quang trao cho mình. Bàn tay to lớn kia xoa xoa khuôn mặt y, cưỡng bách y cùng hắn hôn sâu, Trần Hi Quang nhấn giữ cằm y khiến y phải hé miệng ra tiếp nhận chính mình, quần áo trên người bị hắn xé rách, Trần Hi Quang lưu lại ở trên người y một cái dấu vết không thể nào xóa được.
 
Thanh âm cả hai hôn nhau ẩm ướt mà nhờn dính, rõ ràng là một cảnh hôn cắn xé lẫn nhau lại bị hai người diễn thành ân ái thống khổ lại phóng túng, Phương Sùng Viễn quá biết Lan Tranh mẫn cảm ở chỗ nào, hắn cởi bỏ quần áo của y rồi há miệng ngậm lấy đầu ngực sừng sững đứng thẳng kia, A Lang đau đến hít vào, nhưng biểu cảm trong camera lại hưởng thụ tựa như hạn nặng gặp được sương ngọt, y hơi hé mở đôi môi đã bị cắn đến sưng đỏ, đáy mắt ngậm lấy một làn hơi nước, tựa như giây tiếp theo sẽ kêu ra, rồi lại cực lực nhịn xuống.
 
Hạ thân Trần Hi Quang hung hãn mà đỉnh vào thân thể y, không biết sức lực từ đâu tới ôm nửa người y lên, A Lang sợ đến “a” một tiếng, kẹp chặt lấy bắp đùi hắn, Trần Hi Quang xé toạc cái áo treo hờ trên bờ vai y rồi hôn lên, giọng nói trầm thấp lại từ tính, "Mẹ nó... Kẹp chặt một chút..."
 
...
 
"Dừng!"
 
Đạo diễn mới vừa hô một tiếng, hai vị song nam chủ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có mấy nhân viên lúng túng xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
 
"F*ck, mẹ nó còn tưởng sắp được xem sếch..." Có người còn mặt đỏ tim đập nhỏ giọng mắng, "Đm giống y chang."
 
Chỉ có đạo diễn là trên mặt không có một chút cảm xúc, rút cuộn phim ra xem lại những chi tiết vừa nãy, diễn xuất của hai người bị dừng lại, khuếch đại lên cho đến khi không còn bất cứ vấn đề gì nữa, hắn mới gật đầu nói với hai người, "Rất tốt! Hai vị có thể nghỉ ngơi, mọi người chuẩn bị cảnh tiếp theo!"
 
Phương Sùng Viễn lúc này mới buông Lan Tranh ra, thở hổn hển nhìn những dấu vết mình để lại trên người y, hắn mím môi dưới, đưa tay ra mặc lại quần áo cho Lan Tranh, An Địch lại nhanh chân đi tới đưa Lan Tranh một cái mới, lúc này Phương Sùng Viễn mới lúng túng ho khan một tiếng quay đầu rời đi.
 
Cmn, Phương Sùng Viễn vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng chửi bới, biểu cảm trên mặt bực bội lại bất an, hắn vậy mà cảm nhận được Lan Tranh “cứng” lên, đồng thời chính hắn cũng tự nhiên không thể khống chế được mà “cứng” theo.
 
Bây giờ cái thứ kia đang cứng ngắc chống lại mình, phồng to làm toàn thân hắn bắt đầu đau đớn, mẹ nó.
 
Tác giả có lời:
 
Muộn một chút xem xem có thể có thêm chương nữa không(?), đến lúc đó nhớ xem weibo nha.
 
813021

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương