Lan Tranh ngẩn ngơ cả một ngày, nhiều lần y tự nói với mình rằng, đây không phải là điều bản thân muốn sao. Những ngày hai người còn ở bên nhau, y đều muốn làm gì đó khiến Phương Sùng Viễn chết tâm với mình, trong lòng y đã có Lan Đình, nhưng lại buông không được kẻ khác, cho nên y mới cố ý lạnh nhạt hắn, đối với hắn qua loa, hy vọng một ngày nào đó Phương Sùng Viễn có thể bỏ xuống yêu thương với mình, hai người hòa bình chia tay.
 
Nhưng thực tế chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của y, y dùng trăm phương ngàn kế không cho Phương Sùng Viễn biết đến sự tồn tại của Lan Đình, nhưng hắn vẫn biết, cho nên y cảm thấy rất hổ thẹn, bởi vì hổ thẹn, y liền đồng ý điều kiện của Phương Sùng Viễn, thật ra bất luận Phương Sùng Viễn có yêu cầu cái gì, y cũng đều sẽ đáp ứng hắn, y một mực chờ đợi hắn trả thù, chỉ hy vọng trong lòng mình có thể dễ chịu hơn một chút...
 
Bây giờ vất vả lắm hắn mới buông xuống được, y nên cảm thấy nhẹ nhõm mới phải, nhưng vì cái gì trong lòng y lại rất khó chịu, chỉ cần nhớ đến sự thật Phương Sùng Viễn muốn từ bỏ mình, y liền đau đến không thở nổi?
 
Buổi tối hôm ấy, mọi người mở một cái liên hoan lửa trại nho nhỏ cho ba người bọn họ, một đám người ngồi chung một chỗ cùng ăn đồ nướng, uống bia, hiếm khi mới được rảnh rỗi thong thả như vậy.
 
Phương Sùng Viễn ôm Lục Văn Úc cười nói cảm ơn tổ tiết mục, có thể cho hắn một cơ hội cùng Lục lão sư ngồi nói chuyện vui vẻ như bây giờ, trong ánh lửa chiếu ra khuôn mặt anh tuấn tươi cười của hắn.
 
Có người hỏi: “Vậy còn Tranh ca, tình cảm các anh tốt như vậy, lần này lại không có tương tác gì mấy, có khi nào sẽ khiến các fan sẽ thất vọng không?”.
 
Phương Sùng Viễn nghĩ hẳn sẽ có người hỏi như vậy, dù sao lúc trước quan hệ hai người trong mắt người khác vẫn luôn rất tốt, hắn nhìn Lan Tranh ngồi đối diện, nhàn nhạt nở nụ cười nói, "Quan hệ của tôi và Tranh ca tốt như vậy, tôi kết giao bạn bè thoải mái song sẽ đối với Lục lão sư chú ý hơn một chút, Tranh ca anh sẽ không để ý đâu nhỉ?"
 
Câu cuối cùng là Phương Sùng Viễn cố tình nói đùa trước ống kính, bảo là nói cho Lan Tranh nghe còn không bằng bảo là nói cho fan nghe.
 
Xong câu đó, tất cả mọi người cũng phối hợp cười cho qua, chỉ có Lan Tranh là nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ giọng đáp lại một câu, "Sùng Viễn, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi."
 
Phương Sùng Viễn nghe được câu này, khóe miệng đang cười nháy mắt đơ ra, lúc này Lục Văn Úc vừa vặn quay lại đưa cho hắn một xâu da heo mới nướng, đùa giỡn nói, "Sùng Viễn, ăn cái này này, làm đẹp."
 
Phương Sùng Viễn cười lườm hắn một cái, "Lục lão sư, sao tôi lại không phát hiện anh có một cái lưỡi độc như vậy nhỉ."
 
Lục Văn Úc ha ha mà cười, tiếp tục nướng cái khác cho Phương Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn cũng không có tâm tư ngẫm lại xem câu vừa rồi của Lan Tranh có ý gì, bước qua ôm Lục Văn Úc, để hắn nướng cho mình thêm mấy xâu.
 
Mọi người ăn no rồi, liền ngồi vây quanh một chỗ cùng trò chuyện.
 
Có người đột nhiên đề nghị để Phương Sùng Viễn hát một bài, nghe nói giọng hắn rất êm tai, rất ít người có thể nghe hắn hát.
 
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, nói, "Được."
 
Lập tức có nhân viên công tác đưa cho hắn cây đàn guita, hắn gảy nhẹ dây đàn một cái, mày thấp miệng cười nói với mọi người, "Một bài Sơn Khâu, tặng mọi người."
 
"Lời muốn nói rất nhiều, nhưng vẫn không nói, tích góp lại là vì muốn viết thành bài ca, khiến người ta khẽ hát theo, chậm rãi ghi nhớ, cho dù cuối cùng có quên lãng, cũng đáng..."
 
Trong ánh lửa sáng rực, Phương Sùng Viễn thu lại nụ cười, giọng hát trầm thấp có từ tính vang vọng bên tai.
 
Vừa mới bắt đầu còn có người nhỏ giọng ồn ào, nhưng chỉ chốc lát sau, liền nghe được mỗi chất giọng khàn khàn trầm thấp của Phương Sùng Viễn quanh quẩn xung quanh, ca từ bài hát giống như một chén rượu mạnh, được mọi người dần dần cảm thụ.
 
"Lướt qua núi đồi, tuy rằng mái tóc đã bạc, huyên thuyên không ngừng, với nỗi buồn tôi không trao, băng qua núi đồi, mới phát hiện không có người chờ đợi..."
 
"Vì sao lại không thể nhớ ra, lần cuối cùng là được ai ôm ấp, vào lúc nào..."
 
Tất cả mọi người đang đắm chìm trong tiếng ca mặn đắng của Phương sùng Viễn, có người còn len lén lau nước mắt, Lan Tranh yên lặng đứng lên, một mình rời đi.
 
Lục Văn Úc nhìn thấy bóng lưng Lan Tranh, liền quay đầu nhìn Phương Sùng Viễn, một hồi lâu sau, mới yên lặng thở dài trong lòng.
 
Lúc tạm biệt ở sân bay, Phương Sùng Viễn cố ý đưa tay ra cho Lan Tranh, Lan Tranh sửng sốt một giây, cẩn thận nắm lấy tay hắn.
 
Lòng bàn tay Phương Sùng Viễn ấm áp có lực, Lan Tranh nhìn hắn, biết hắn có chuyện muốn nói với mình.
 
Chương trình đã ghi hình xong, hai người cũng không cần tiếp tục "diễn kịch" nữa, lẫn nhau mà nói, đều là một loại giải thoát.
 
"Thực ra hôm đó tôi đã nhìn thấy Lan Đình, " Phương Sùng Viễn nhìn y, lãnh đạm nói, "Sau khi thấy cậu ta, tôi mới phát hiện hận ý gì đó không khỏi tiêu tán hơn nửa, kỳ thực anh nói đúng, Lan Tranh, chuyện yêu hận của chúng ta không nên liên luỵ đến người khác, tuy là tôi chưa từng ở cùng Lan Đình, nhưng vẫn cảm giác được, cậu ta là một người ấm áp thiện lương."
 
"Sùng Viễn..."
 
Phương Sùng Viễn nhìn y, "Cho nên lúc trước tôi làm những chuyện kia với anh, tôi xin lỗi, anh thì sao, có phải anh cũng nợ tôi một câu xin lỗi không?"
 
Giọng nói của hắn rất bình thản, nhẹ nhàng như đã tiêu tan hết yêu hận tình thù.
 
Lan Tranh nhìn hắn, nhịn xuống từng trận đau nhói trong lòng, ngưng giọng nói, "Xin lỗi, Sùng Viễn."
 
Phương Sùng Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, là một nụ cười rất thư thái, hắn nắm thật chặt tay Lan Tranh, "Được, tôi tha thứ cho anh."
 
Hắn buông tay y ra, mỉm cười, "Lan Tranh, tạm biệt."
 
Lan Tranh nói không nên lời, nhìn hắn, đôi mắt đau đến không chịu được.
 
Y biết từ nay về sau, ánh mắt Phương Sùng Viễn sẽ không bao giờ vì mình mà dừng lại, giữa bọn họ, triệt để kết thúc.
 
Nhìn Phương Sùng Viễn dần dần rời xa tầm mắt mình, Lan Tranh chợt nhớ tới thời điểm hai người còn ở chung, có một lần y vội vàng đi quay phim, Phương Sùng Viễn ôm y lại làm nũng không cho đi, vừa làm nũng vừa nói, Lan lão sư, anh nhìn tôi một cái đi, nhìn một cái, một lần cuối cùng thôi, anh có biết anh đi rồi tôi luyến tiếc cỡ nào không...
 
Nhớ tới dáng vẻ Phương Sùng Viễn vô lại nhưng cũng rất đáng yêu như thế, đôi mắt Lan Tranh dần dần mờ đi, y nhìn theo bóng hình hắn, mỉm cười nói khẽ, cậu lại nhìn tôi một cái đi, nhìn một cái, một lần cuối cùng thôi, cậu có biết tôi luyến tiếc cậu cỡ nào không...
 
Nhưng mà người kia vẫn rời đi, giống như y ngày đó, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lùng, không bao giờ ngoảnh đầu nhìn về phía y nữa.
 
Tác giả có lời:
 
Vướng tình tiết rồi, tha cho tôi nghỉ ngơi mấy ngày nha, khi nào cập nhật sẽ báo lại trên weibo, cảm ơn mọi người.
 
Editor có lời:
Bài Sơn Khâu (Đồi núi - Lý Tông Thịnh) hay lắm đó nha, mọi người tìm nghe rồi tưởng tượng xem anh Viễn vừa đàn vừa hát ngầu như thế nào.
Từ đây về sau gay cấn lắm nè, đẩy lên mỗi ngày một chương nha!!!
 
103021
 
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương