Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
 
Phương Sùng Viễn biết hẳn là Trần Lệ Quyên đã tới, hắn liếc nhìn Lan Tranh một cái, Lan Tranh dường như là hiểu ý hắn, mở miệng nói, "Tôi lập tức đi... Cậu, không cần lo lắng."
 
Phương Sùng Viễn đứng dậy mở cửa, nhàn nhạt nói, "Tùy anh."
 
Lúc Lan Tranh ra ngoài đụng phải Trần Lệ Quyên, y vừa chuẩn bị châm điếu thuốc hút, ngước mắt lên nhìn thấy là bà, liền kẹp lại giữa hai ngón tay, lễ phép “chào dì” một tiếng, Trần Lệ Quyên nhìn thấy y cũng rất kinh ngạc, như là không hề nghĩ tới sẽ gặp được vị ảnh đế này ở nhà con trai mình, bà sửng sốt một giây rồi mới phản ứng lại được, vội vã tươi cười nói: "À... Con có phải là cái người hay ở trên tivi, Lan Tranh..."
 
Lan Tranh lễ phép đáp lại, "Đúng vậy thưa dì."
 
Sau khi xác nhận đúng là y, Trần Lệ Quyên cao hứng vô cùng, tuy rằng bà không truy tinh giống như mấy người trẻ tuổi, nhưng mà tên tuổi và tướng mạo của Lan Tranh có thể nói là nhà nhà đều biết, cho nên bây giờ thấy được người thật bà cũng có chút kích động, bà nhìn trong phòng một chút, liền hỏi, "Cái đó, con đến tìm Viễn Viễn nhà dì chơi sao?"
 
Lan Tranh lúng túng nở nụ cười, gật đầu đáp lại “Vâng ạ”, Trần Lệ Quyên nghe vậy vội vàng nâng nâng đồ ăn ở trong tay lên, nói với y, "Dì đến làm cơm cho Viễn Viễn, con khoan hãy đi, ở lại cùng ăn đã, dì có mua rất nhiều đồ ăn, một mình Viễn Viễn cũng ăn không hết."
 
"Không cần đâu dì..." Lan Tranh mỉm cười từ chối, "Con..." Y đang muốn nói “con còn có chuyện khác”, Phương Sùng Viễn đã đi ra bảo y, "Ăn rồi hãy đi, mẹ tôi mua những món này vốn chính là muốn cảm ơn anh."
 
Trần Lệ Quyên nghe không hiểu ý của hắn, nhưng nhìn Lan Tranh do dự một lát mới gật đầu nói “vậy cũng được”, bà liền cao hứng mang theo đồ ăn vào nhà, vừa đi vừa nói, "Các con nói chuyện một lát đi, đồ ăn xong rồi mẹ gọi hai đứa."
 
Phương Sùng Viễn lên lầu đọc sách một mình, cũng không quản Lan Tranh, Lan Tranh ngồi ở trong phòng khách hút thuốc, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Làm cơm xong, Trần Lệ Quyên đi lên lầu gọi Phương Sùng Viễn xuống ăn, bà chỉ xới hai bát cơm đặt lên bàn, Phương Sùng Viễn thấy vậy liền hỏi, "Mẹ, mẹ không ăn sao?"
 
Trần Lệ Quyên lau lau tay nói với hắn, "Mẹ phải quay về, Tiểu Lễ ở nhà một mình, cũng không biết nó ăn cái gì chưa, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, mẹ phải chạy về làm cơm tối cho nó."
 
Phương Sùng Viễn nhíu mày hỏi bà, "Mẹ mua vé máy bay rồi?"
 
"Ừ, mẹ mua rồi, " Trần Lệ Quyên như là một phút cũng không thể ở lại được, nhanh chóng đến phòng khách cầm lấy túi của mình muốn đi, Phương Sùng Viễn để bát đũa xuống nói với bà, "Trời lạnh như vậy mẹ đến sân bay như thế nào? Mẹ chờ một lát, con gọi tài xế qua đây đưa mẹ đi."
 
Trần Lệ Quyên nghe hắn nói như vậy cũng gật đầu, "Được, vậy con gọi điện thoại bảo tài xế qua đây nhanh lên, nếu không lát nữa trễ chuyến bay mất."
 
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, đi đến bên cạnh gọi điện thoại.
 
Lan Tranh ngồi một mình trên bàn nhìn đồ ăn trước mặt, sườn xào chua ngọt, cá kho... Đúng là phong phú, nhưng mà y nhớ rõ ràng, Phương Sùng Viễn không thích ăn đồ quá ngọt.
 
Tài xế của Phương Sùng Viễn ngược lại là thập phần xứng chức, không tới nửa tiếng đã đến nơi, Phương Sùng Viễn đưa Trần Lệ Quyên ra cửa, trong lúc đó lại lên lầu cầm 3 vạn tiền mặt xuống đưa cho bà, "Cái này là cho mẹ, còn Phương Sùng Lễ con sẽ cho nó sau, mẹ muốn ăn cái gì thì cứ mua ăn, muốn mặc cái gì thì cứ mua mặc, đừng tiết kiệm." (3 vạn ≈ 108tr)
"Viễn Viễn..." Trần Lệ Quyên nhận lấy tiền, có chút hổ thẹn mà nhìn con trai mình.
 
"Mẹ mau lên xe đi, tài xế đang chờ kìa." Phương Sùng Viễn mở cửa cho bà đi vào, dặn dò tài xế một phen rồi mới để cho hắn rời đi.
 
Nhìn xe đi xa rồi, Phương Sùng Viễn mới xoay người trở vào nhà.
 
Lan Tranh ngồi trên bàn ăn không hề động đũa, một tay y kẹp điếu thuốc để ở trên môi mạnh mẽ hút vài hơi, Phương Sùng Viễn đi tới hỏi y, không ăn cơm à?
 
Lan Tranh ngước mắt nhìn hắn, "Không đói, còn cậu?"
 
Phương Sùng Viễn đưa tay sờ sờ cằm y, ý vị sâu xa mà nói, "Vậy thì lên lầu đi."
 
Ngày hôm đó, giữa hai người như là có một trận trầm mặc phát tiết.
 
Lan Tranh nhắm hai mắt không nhìn Phương Sùng Viễn, bởi vì y biết mình sẽ không thể tìm được sự dịu dàng và săn sóc giống như mong đợi, đó là Phương Sùng Viễn của quá khứ, là người mà y sẽ không thể tìm về được nữa.
 
Một khoảnh khắc nào đó y đã tự nhủ rằng, lẽ nào đây không phải là điều mà mình mong đợi sao, lúc còn ở bên nhau thì cố ý hờ hững coi thường, một lần rồi lại một lần để Phương Sùng Viễn thất vọng đến tan nát cõi lòng, y đối với Phương Sùng Viễn mãi mãi cũng chỉ có hổ thẹn, lúc còn ở bên nhau đã thế, sau này chia tay, lại càng như vậy.
 
Nhưng y vẫn không nhịn được mà lưu luyến ấm áp của hắn, mỗi ngày mỗi đêm sau khi chia tay, y đều vô cùng mong nhớ cái ôm của Phương Sùng Viễn.
 
Lan Tranh vươn tay che đi đôi mắt mình, thả mặc bản thân trầm luân trong những nhịp điệu hung tàn của hắn.
******
 
Tuyên truyền “Tung tích không rõ” sắp kết thúc, hầu hết các thành phố tuyến một của cả nước bọn họ đều đã đi qua. Hôm đó sau khi tuyên truyền xong, Khương Phong mời mọi người cùng đi ăn lẩu. Ăn được một nửa, hắn liền không nhịn được mà cười nhìn Lan Tranh nói, "Tiểu Lan à, Phương Sùng Viễn cũng không phải là không có tay, cậu ăn không được bao nhiêu, lại toàn chiếu cố hắn."
 
Lan Tranh bị Khương Phong điểm tên cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Y xắn tay tay áo lên nhúng thịt dê cho Phương Sùng Viễn, nghe ngữ khí Khương Phong như vậy hình như là có hơi chua, mới cười đặt thịt dê vào trong bát Khương Phong, Khương Phong cười một cái nói, "Như vậy mới đúng chứ nhỉ, không thể bởi vì Tiểu Phương giống như Tiểu Hải mà cậu chỉ lo cho một mình hắn."
(E: Bớ người ta Khương Phong đốt nhà =)))) )
 
Vốn dĩ trên mặt Phương Sùng Viễn mang theo nụ cười, nghe được câu này xong nụ cười nháy mắt đông lại.
 
Hắn ung dung mà đặt đũa lại vào trong bát, nhìn miếng thịt dê Lan Tranh vừa nhúng cho mình, nhất thời không còn khẩu vị, hắn nói, "Không ăn nữa, no rồi."
 
Ngược lại là Khương Phong ở bên cạnh ăn uống đến vui vẻ, nào có phát hiện ra sắc mặt Lan Tranh và Phương Sùng Viễn đã hơi thay đổi.
 
Phương Sùng Viễn mượn cớ đi vệ sinh mà rời bàn, Lan Tranh liền đuổi theo, "Sùng Viễn, " Lan Tranh tiến lên một bước kéo tay hắn lại, lại bị Phương Sùng Viễn máy móc gạt qua một bên, lạnh mặt nói, "Anh có phiền hay không vậy? Đi nhà xí mà cũng muốn theo vào?"
 
"Không phải như Khương Phong nói, " Lan Tranh lo lắng giải thích, ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần oan ức, "Cậu không được suy nghĩ nhiều, Khương Phong nói chuyện thẳng thắn, cậu đừng tức giận."
 
Phương Sùng Viễn cười nhạo một tiếng, đứng đó nhìn y, "Tôi tức giận? Lan Tranh, anh cũng không tránh khỏi mà đề cao mình quá rồi, huống chi, " hắn dừng một chút, đáy mắt chợt lóe lên một tia chán ghét, "Khương Phong nói vốn dĩ chính là sự thật mà."
 
"Không phải vậy!" Thanh âm Lan Tranh đột nhiên cao lên, y nhìn Phương Sùng Viễn, dường như đang nóng lòng giải thích mọi chuyện, nhưng lại không biết vì sao, nhếch miệng cả ngày trời cũng không nói được.
 
Phương Sùng Viễn chưa từng nhìn thấy y luống cuống như thế, hắn cười lạnh một tiếng, từng bước một đi tới gần y, "Lan Tranh, e rằng anh cũng không phát hiện, chỉ có những lúc nhắc tới em trai bảo bối của anh, trên mặt anh mới xuất hiện biểu cảm kinh hoàng luống cuống như vậy, so với anh lúc thường thì thực sự là... Quá không giống nhau."
 
Trong nháy mắt đó, Lan Tranh nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Phương Sùng Viễn, một loại cảm giác thất bại sâu sắc xâm nhập vào y, vô luận mình có nói thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không tin tưởng nữa phải không?
 
Phương Sùng Viễn nhìn y chằm chằm, rõ ràng trong mắt đều là lạnh lùng, nhưng vẫn bức bách chính mình cười lên, "Bất quá anh yên tâm, tôi không phải là hạng người không giữ lời hứa, chỉ cần anh để cho tôi thao no rồi, tự nhiên tôi sẽ không rò rỉ chuyện em trai anh ra cho mấy cái bên truyền thông bất lương đó đâu."
 
Đúng lúc này Khương Phong kéo cửa đi ra, nhìn thấy hai người vẫn còn đứng ở đây mà sửng sốt, "Các cậu ở đây thì thầm cái gì vậy, đến cơm cũng không chú ý ăn."
 
Phương Sùng Viễn quay sang cười với Khương Phong, lại liếc mắt nhìn Lan Tranh đang cười mà như không cười, nói, "Đây còn không phải là do Lan lão sư nhất định phải kéo tôi ra ngoài luận bàn diễn xuất à."
 
Khương Phong cười ha ha vài tiếng, biết hắn đang nói linh tinh, cho nên ôm hắn đi về hướng nhà vệ sinh.
 
Lan Tranh nhìn theo bóng lưng Phương Sùng Viễn, phút chốc cảm thấy tâm lực kiệt quệ.
 
Nếu như có thể, nếu như hắn nguyện ý tin tưởng, y rất muốn nói cho hắn biết, Phương Sùng Viễn, là tôi thật sự muốn bù đắp cho cậu, tôi cũng rất, đau lòng cậu...
 
Nhưng Phương Sùng Viễn, hắn sẽ không bao giờ tin y nữa.
 
802021
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương