Người Trong Ván Mê Tình
-
Chương 32: Thiếu niên ấy
Phượng Vũ Thiên chịu ảnh hưởng, Lâm Văn Trúc cũng bị Kim tỷ gọi đi giữ thể diện, nhờ Kim tỷ hết lòng kinh doanh và sự giúp đỡ của ông chủ phía sau, Phượng Vũ Thiên cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ phồn thịnh như trước, dường như mọi người đều quên mất mấy hôm trước tam thiếu giày vò Phượng Vũ Thiên thế nào, lúc ấy lòng người hoảng sợ, thậm chí có tin đồn rằng tam thiếu muốn mượn cơ hội này nhằm vào chủ nhân đằng sau của Phượng Vũ Thiên.
Tam thiếu nhà họ Diệp có nhằm vào ông chủ của Phượng Vũ Thiên hay không thì người ta không rõ, nhưng một vài người nào đó lại biết được một vài chuyện bằng một vài cách nào đó, tam thiếu bị Tư lệnh Diệp gọi điện đến mắng một trận, nội dung đại khái là hắn làm việc không đàng hoàng bày trò vớ vẩn. Kết quả là, ông chủ thật sự của Phượng Vũ Thiên lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người lần nữa, vậy mà thần thông quảng đại đến mức đó, có thể khiến Tư lệnh Diệp ra tay giáo huấn cậu con trai vô cùng được yêu chiều này.
Ông chủ mà ngay cả tam thiếu cũng không thể đối phó, điều này khiến Phượng Vũ Thiên được phủ thêm một lớp sương mù thần bí, có vẻ bởi thế mà Phượng Vũ Thiên càng có giá trị hơn, thế nên cho dù bây giờ tam thiếu thích chạy đến Vân Chi Thượng hơn thì Phượng Vũ Thiên vẫn xếp vị trí đầu tiên trong lòng mọi người, không chỉ có khách cũ chạy đến mà còn hấp dẫn một nhóm khách mới. ++
Trong Phượng Vũ Thiên vui như trẩy hội, căn phòng bao khách quý còn trống trên tầng hai không còn tượng trưng cho địa vị cao xa khó với nữa, ngược lại còn là một sự châm chọc, mọi người đều biết đó là chỗ của tam thiếu nhà họ Diệp, nhưng nó cũng trở thành một trò cười, tam thiếu nhà họ Diệp không sợ trời không sợ đất, dựa vào thân phận mà hoành hành ngang ngược, bây giờ thì gặp phải đối thủ cứng rồi chứ? Quả đúng là hả lòng hả dạ mà.
Lâm Văn Trúc ở Phượng Vũ Thiên cũng vô cùng vi diệu, giữa phụ nữ và phụ nữ dường như trời sinh đã có thù, không thể nhìn thấy điểm tốt của đối phương, vì thế cô bị châm biếm không ít.
Sau khi Phượng Vũ Thiên dần phục hồi lại vẻ náo nhiệt như trước, Lâm Văn Trúc không siêng năng đến đó nữa, dù sao thì vật hiếm mới quý, nếu ngày ngày đều đến thì còn là tiên nữ khó gặp được trong lời đồn hay sao? ++
Lâm Văn Trúc ngồi một mình bên Tịnh Hồ, cô thích nơi này, hồ nước xanh biếc khẽ gợn sóng lăn tăn dưới cơn gió mát, gió không ngừng nước không lặng, giống như trái tim bị gợi ra cảm xúc phức tạp, chuyện không mất lòng không yên.
Cô ngồi trong đình nghỉ, thản nhiên nhìn Bích Nhu có vẻ vô cùng ngoan ngoãn đang đứng một bên, mấy hôm trước cô cũng bận chuyện ở Phượng Vũ Thiên, chưa thu xếp cho Bích Nhu đến trước mặt mình, bây giờ rảnh rồi, đương nhiên phải để Bích Nhu ở bên cạnh mình.
“Đồ đã chuyển đến Tà Vũ Hiên chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Lâm Văn Trúc nhướng mày với Bích Nhu. ++
Bích Nhu mím môi, mặt đầy băn khoăn, “Lâm… Lâm tiểu thư, tôi làm quen việc ở nhà bếp rồi, căn bản không biết hầu hạ người ta, cô vẫn nên chọn người khác…”.
“Không biết thì có thể học cơ mà!” Lâm Văn Trúc căn bản cũng chẳng nhìn cô nàng, “Tôi thấy cô tư chất thông minh, nhất định có thể học được”.
“Lâm tiểu thư…” Bích Nhu quýnh quáng.
“Thực ra tôi rất dễ hầu hạ, chỉ cùng tôi đi dạo trò chuyện thôi. Tôi cảm thấy chuyện ở phòng bếp mới khó đấy, phải rửa thức ăn thái thức ăn, thái thức ăn cũng cần kĩ thuật đấy chứ… Hầu hạ tôi thì đúng là chuyện đơn giản nhất rồi, nếu ngay cả chuyện đơn giản nhất cô cũng không làm tốt, giữ cô lại trong phủ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Bích Nhu mặt trắng bệch, không nói tiếp nữa.
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, “Nếu đã trở thành người bên cạnh tôi, vậy thì không được tùy ý chạy loạn, tôi thích người nghe lời”.
“Dạ.” ++
…
Lâm Văn Trúc là một người rất trầm lặng, ít nhất trong mắt Bích Nhu là vậy, cũng không biết hồ nước này có gì đẹp, cô có thể nhìn ngây ngẩn như thế, nếu là lúc hoa sen nở rộ, còn có mấy phần tĩnh mịch mà đẹp đẽ, chứ bây giờ chỉ có vẻ vắng vẻ đìu hiu.
Rất mau chóng, Bích Nhu không dám nghĩ linh tinh nữa, có tiếng bước chân truyền đến, cô nàng ngước mắt, nhìn thấy Đặng Thanh Vân dẫn A Lan đang bước đến gần, bất giác cúi đầu.
Luận đến dung nhan tuyệt sắc ngũ quan tinh tế, Đặng Thanh Vân hiển nhiên không bằng được Lâm Văn Trúc, điều này không có nghĩa là Đặng Thanh Vân thật sự không bằng Lâm Văn Trúc, trên người cô ta có một vẻ quyến rũ, cũng có thể gọi là sự phong tình lơ đãng, rõ ràng là khí chất tiểu thư khuê các, nhưng nhiều thêm chút phong tình, thế là hình thành vẻ đặc sắc độc nhất vô nhị, khiến cô ta trở nên rạng rỡ hơn không ít.
“Lâm tiểu thư, cô cũng thích chỗ này ư?” Đặng Thanh Vân đi đến trước mặt Lâm Văn Trúc.
“Ừm, nơi này rất yên tĩnh, ngắm mặt hồ này có thể khiến người ta trút bỏ hết cảm xúc hỗn tạp trong lòng.”
Lâm Văn Trúc dứt khoát đứng dậy, đứng trước lan can trong đình, ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng này, vẻ tĩnh mịch này như chạm khắc vào xương cốt, lòng cũng an tĩnh lại.
Đặng Thanh Vân quay đầu nhìn A Lan và Bích Nhu, có vẻ không quen mặt với Bích Nhu, nhướng mày, nhưng cuối cùng không hỏi nhiều, chỉ dặn, “Hai ngươi lui xuống đi!”.
Đặng Thanh Vân thấy A Lan và Bích Nhu rời đi, mới tiếp tục, “Nơi này thích hợp để lặng lẽ gột sạch cảm xúc của bản thân, cho dù gặp phải chuyện khó chịu đến mức nào, chỉ cần đứng ở đây là có thể có được sự bình yên mà mình muốn”. ++
“Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ là Đặng tiểu thư có chuyện phiền lòng ư?”
“Là người thì ai cũng có chuyện phiền lòng.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Đặng Thanh Vân đậu trên mặt Lâm Văn Trúc, “Cô…”.
“Hử?”
Đặng Thanh Vân lắc đầu, “Thôi bỏ đi, không có gì… Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi…”.
“Đặng tiểu thư, cô có gì thì cứ nói thẳng, thật sự không cần kiêng dè đâu.” Lâm Văn Trúc nhìn thẳng vào mắt Đặng Thanh Vân, hễ là chuyện Đặng Thanh Vân không muốn nói, cô ta sẽ không cố ý ấp a ấp úng, ấp úng thế này, phần nhiều là muốn thu hút sự chú ý của mình.
Đặng Thanh Vân thở dài một hơi, “Thì là vừa rồi thấy cô thì đột nhiên cảm thấy hơi quen… Cũng không phải là nói cô nhìn giống ai đâu, chính là khí chất có hơi quen…”.
“Quen giống ai?”
Đặng Thanh Vân lắc đầu. ++
Lâm Văn Trúc bặm môi, “Cô thật sự không cần sợ làm tổn thương tôi mà giấu giếm gì đâu…”.
“Vậy tôi nói thực nhé. Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, vì sao Khuynh Lăng lại đối xử đặc biệt với cô như thế. Có lẽ cô không rõ, mặc dù người ta đồn rằng anh ấy phong lưu đa tình, nhưng mà thật sự oan cho anh ấy đấy. Người anh ấy đặt trong lòng rất ít, cô gái đó là một trong số ấy… Tôi vốn rất tò mò vì sao cô có thể ở lại bên cạnh anh ấy lâu đến vậy, bây giờ thật ra cũng hiểu rồi.”
“Ý cô là tôi và cô ấy hơi giống nhau?”
“Ừ. Khí chất rất giống, đều thản nhiên thế này, giống như người ngoài sự đời ấy.”
“Thế à? Vậy cô ấy đâu rồi?” ++
“Tôi không biết cô ấy đã đi đâu, nhưng tôi biết, cô ấy chắc chắn ở trong lòng Khuynh Lăng.”
Lâm Văn Trúc cong cong môi, “Đặng tiểu thư, cô ghen tị không?”.
Đặng Thanh Vân cười ha ha, “Việc gì tôi phải ghen tị với một người chết chứ!”.
Lâm Văn Trúc nhìn Đặng Thanh Vân một cái sâu xa, Đặng Thanh Vân đón lấy ánh mắt của cô, cười nhàn nhạt, xoay người rời đi, như đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Lâm Văn Trúc cắn môi, lẳng lặng nhìn Đặng Thanh Vân rời đi.
Lâm Văn Trúc hơi khó hiểu, Đặng Thanh Vân gấp gáp đến nói cho mình mấy lời này là có ý gì, cho dù những gì cô ta nói đều là thật, vậy thì sao chứ? Nếu người đó thật sự tồn tại, vậy thì hẳn là chủ nhân của Đào Nhiên Hiên, có thể khiến Diệp Khuynh Lăng hoài niệm như thế, cô gái đó đích thực rất khác biệt, chỉ là điều đó đâu liên quan gì đến mình.
Lẽ nào Đặng Thanh Vân còn hi vọng mình vì thế mà canh cánh mãi?
Trước không nói là cô có thân phận gì Diệp Khuynh Lăng có thân phận gì, không đến lượt cô canh cánh, chỉ riêng hành vi này của Đặng Thanh Vân đã thực sự khiến người ta cảm thấy buồn cười, lẽ nào sự tồn tại của mình đã khiến Đặng Thanh Vân không thể an tâm rồi?
Đến bây giờ Lâm Văn Trúc thực sự hiếu kỳ, nếu sự tồn tại của mình có thể khiến Đặng Thanh Vân bất an như thế, vậy thì khi cô gái đó xuất hiện, Đặng Thanh Vân sẽ có tâm tình thế nào, khi Diệp Khuynh Lăng cưới tam thiếu phu nhân về, Đặng Thanh Vân sẽ có tâm tình ra sao.
Sau khi Đặng Thanh Vân rời đi, Bích Nhu mới thận trọng quay lại trước mặt cô, cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Văn Trúc, vẻ mặt muốn nói lại thôi. ++
Lâm Văn Trúc thấy vẻ sầu lo trên mặt Bích Nhu, bất giác buồn cười.
“Lâm tiểu thư, cho dù vừa rồi Đặng tiểu thư nói gì, cô cũng đừng tin cô ta.”
“Hử?”
“Lời cô ta nói chắc chắn không có ý tốt gì đâu.”
Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Cô có vẻ rất hiểu cô ta”.
“Không… không phải. Tôi chỉ là… chỉ là cảm thấy tam thiếu phu nhân là người tốt như thế, Đặng tiểu thư lại… Dù sao thì Đặng tiểu thư nhất định không phải người tốt gì cả.”
“Không ai có chứng cứ nói rằng cái chết của tam thiếu phu nhân có liên quan đến Đặng tiểu thư, nếu có chứng cứ, tam thiếu sẽ không khoanh tay đứng nhìn…”
“Đó là bọn họ…” Bích Nhu buột miệng rồi dừng lại, vẻ bất mãn trong thoáng chốc hiện lên rõ ràng, sau đó cô nàng dần thu nó lại. ++
“Họ làm sao?”
“Tôi cũng là nghe người khác nói thôi, chưa chắc đã là thật. Đặng tiểu thư chắc chắn không thích tam thiếu phu nhân, cho dù cái chết của tam thiếu phu nhân thật sự có liên quan đến Đặng tiểu thư, tam thiếu cũng sẽ giúp Đặng tiểu thư, dù sao thì tam thiếu phu nhân đã không còn nữa, mà Đặng tiểu thư thì còn nuôi nấng tiểu thiếu gia.”
Lâm Văn Trúc trầm mặc nhìn cô nàng mấy giây, nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự thích Đặng Thanh Vân như thế, bây giờ thân phận của Đặng Thanh Vân cũng sẽ không xấu hổ như vậy, theo con người Diệp Khuynh Lăng mà ấn định tính cách của hắn, lại thêm nữa là hắn sẽ không bận tâm đến mấy lời đồn nhảm của mọi người, nhưng hắn lại không làm gì, thậm chí còn để thân phận của Diệp Chí Hằng danh không chính ngôn không thuận, đây giống với đãi ngộ dành cho tình yêu đích thực và con của tình yêu đích thực sao?
Rất nhiều chuyện không nên nhìn vẻ bề ngoài. ++
“Vậy thì ít nghe mấy lời đồn nhảm của người khác thôi.”
Bích Nhu còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Buổi tối, Diệp Khuynh Lăng trở về cùng Lâm Văn Trúc ăn tối, lúc ăn cơm, Lâm Văn Trúc tận lực khen Bích Nhu, có cô nàng rồi, Lâm Văn Trúc cảm thấy mình cũng không chán nữa.
Diệp Khuynh Lăng quét mắt nhìn Bích Nhu một cái, không nói gì, trong mắt hắn, việc Lâm Văn Trúc muốn người này ở bên cạnh cô, chỉ là vì không muốn luôn luôn bị Lan Thúy trông chừng mà thôi.
Ăn cơm xong, Diệp Khuynh Lăng không có ý định rời đi, Lâm Văn Trúc cũng không có ý đuổi hắn.
“Hôm nay sắc đêm không tệ, chi bằng chúng ta ra sân ngắm trăng thưởng rượu?” Lâm Văn Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Khuynh Lăng nhún vai, không từ chối. ++
Mặt trăng ngày đông nhuộm một thứ cảm giác lạnh lẽo buồn tẻ, mặt trăng cũng bị hòa vào trong cái lạnh đó, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt lờ mờ, các vì sao đã sớm chìm vào trong sắc đêm, chỉ thừa lại vòng tròn vàng nhạt.
Lâm Văn Trúc tự hâm rượu cho hắn, hơi nóng bay lên, khiến người ta sinh ra một thứ ảo giác rằng bản thân mình cũng vì thế mà ấm áp hơn không ít.
Sau khi hâm rượu xong, Lâm Văn Trúc tự rót rượu cho hắn, cũng rót cho mình một chén.
Diệp Khuynh Lăng sờ chén rượu trong tay, “Hôm nay tâm tình em không tệ”.
“Ánh trăng đẹp, tâm tình cũng đẹp theo.”
“Đơn giản như thế?” ++
“Con người vốn rất đơn giản, chỉ là lòng người phức tạp, thế nên khiến người ta cũng theo đó mà phức tạp.”
“Vậy ư?”
Lâm Văn Trúc ngước mắt lên bầu trời, nhìn chăm chú vào mặt trăng giống vòng tròn kia, “Em từng nghe nói mặt trăng thực ra không phát sáng, ánh sáng của nó đều đến từ chỗ mặt trời. Anh nói xem nếu có người cũng giống như mặt trời, không chỉ tự phát sáng mà còn mang lại ánh sáng cho người khác, khiến người ta đều tưởng là mặt trăng biết phát sáng, người như thế có phải rất tài giỏi không?”.
“Ta chưa từng nghe bao giờ. Mặt trăng không biết phát sáng sao?”
Lâm Văn Trúc ngạc nhiên nhìn hắn, “Tam thiếu thật sự chưa từng nghe?”.
“Chưa.”
Lâm Văn Trúc hơi thất vọng, rồi mau chóng che giấu đi, “Em vốn còn muốn để tam thiếu chứng thực chút xem cách nói đó có đúng không nữa!”.
“Thế thì phải đợi ta nghiên cứu một phen rồi mới có thể cho em câu trả lời được.”
Trăng thanh tròn trịa, rượu ngon trôi xuống cổ họng, Lâm Văn Trúc sinh ra kích động trước nay chưa từng có, muốn nói ra bí mật cất giấu sâu trong nội tâm cho hắn biết, bất tri bất giác cô đã uống ba chén rượu. ++
“Em còn uống nữa sẽ say đấy.”
“Không phải có anh sao?”
“Ta đâu biết hầu hạ em?”
“Nhưng anh sẽ không vứt em lại bỏ mặc em.”
Diệp Khuynh Lăng nhếch miệng, ánh mắt nhìn cô không có ý tốt, “Em có thể thử xem”.
Lâm Văn Trúc lại uống một chén nữa, “Thực ra tửu lượng của em cũng khá lắm. Tam thiếu thế này là kế khích tướng cố ý để em uống nhiều, sau đó uống say?”.
“Vậy phải tự đoán rồi.”
Lâm Văn Trúc thở dài, “Tam thiếu đúng là biết làm khó em”.
“Ta có nói gì đâu.” Diệp Khuynh Lăng cũng uống một chén rượu, ánh mắt bất giác nhìn về vầng trăng phía chân trời, bất luận là lúc nào, mặt trăng đều đại diện cho khát vọng thầm kín nào đó, nhớ nhà nhớ tình nhớ người.
“Tam thiếu đang nghĩ gì thế?” ++
“Thế em đang nghĩ gì?” Diệp Khuynh Lăng không đáp mà hỏi lại.
Lâm Văn Trúc lẳng lặng đặt chén rượu xuống, “Đang nghĩ đến người nhà em…”
Người nhà? Diệp Khuynh Lăng bất giác cũng đặt chén rượu xuống, sắc mặt trang nghiêm, trầm tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn mặt trăng phía chân trời, vẻ mặt thoạt tiên là ngây ngẩn, sau đó là buồn bã, “Nhà em luôn rất nghèo, người ở chỗ em hình như đều rất nghèo, bữa no bữa đói, hoặc là đói chết hoặc là lạnh chết, mỗi ngày đều trải qua đủ loại khí trời cực đoan, gió tạt tuyết đổ, có hôm nay không có ngày mai. Chết chóc không phải một chuyện quá khó, bởi vì mỗi ngày đều có người chết. Nhưng em không ngờ rằng, người nhà em lại chết như thế…”.
Rất nhiều người đột nhiên chạy tới, không hỏi lý do đã chém giết, coi người như gia súc, một nhát đao một người, đó là tàn sát thật sự.
Lâm Văn Trúc như nhớ lại ngày hôm đó một lần nữa, vô số tiếng kêu thảm thiết vọng lại bên tai cô, cô nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng xin tha, đó là địa ngục nhân gian.
Cô bất giác run rẩy, cô đang chạy, đám người tàn ác đó đang đuổi theo sau cô, cô chỉ cần dừng lại thì sẽ bị chúng đuổi kịp.
Sau đó thiếu niên ấy xuất hiện. ++
Cô còn nhớ hôm đó cũng rất lạnh, thiếu niên báo thù thay cô, không chỉ báo thù mà còn cùng cô đào mộ, cùng chôn người nhà cô xuống.
Cô mất cả đêm, mới đào được một nấm mồ, chôn người nhà vào trong đó.
Khi trời hửng sáng, cô tưởng là anh đã rời đi rồi, đảo mắt lại nhìn thấy anh đang dựa vào một thân cây, lẳng lặng nhìn cô.
Anh đứng yên không nhúc nhích, nghiêng người dựa vào thân cây, như hòa vào làm một với thân cây đó, lúc cô quay đầu qua nhìn thấy anh, nước mắt rơi như mưa, cô không biết anh là ai, chỉ biết rằng cô không còn nhà nữa, không còn người nhà nữa, khoảnh khắc ấy anh không rời đi, dường như cô cũng có một sức mạnh khác, có thể tiếp tục chống đỡ, có thể lựa chọn sống.
Nên làm thế nào đây? Báo thù ư, cô không có bản lĩnh ấy. Bảo anh giúp cô báo thù ư, cô cũng không thốt được thành lời, người ta đã cứu cô, cô không thể bảo anh đi tìm đường chết tiếp nữa. Bởi vì đám người đó không phải một hai người, mười hai mươi người, thậm chí không phải mấy trăm người…
Hết thôn này đến thôn khác đều đã bị tàn sát. ++
Cô bước từng bước về phía thiếu niên ấy, “Cảm ơn anh”.
“Ừm.” Anh gật đầu, “Tôi đưa em đến nơi an toàn”.
“Nơi an toàn?”
“Ừ, nơi an toàn.”
“Đám người đó…”
“Bách tính vô tội sẽ không chết oan nữa, rất mau chóng sẽ có người của quân đội đến.”
Cô gật đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt. ++
Anh thật sự đưa cô đến một nơi an toàn, để cô sống ở một nhà cũng được coi là khá giả, nhà đó không có con, hai vợ chồng ân ái, tiếc nuối duy nhất chính là họ không có một mụn con nào. Ở thời đại này, vợ chồng không có con mà còn có thể nương tựa vào nhau, không cần nhiều lời thì đã biết họ đã từng gặp phải bao nhiêu lời bàn tán và ánh mắt không tốt, đồng thời cũng có thể nghĩ ra được về nhân phẩm của họ.
Cô được giữ lại đó, trở thành con gái của đôi vợ chồng đó.
Ngày hôm sau, thiếu niên phải rời đi.
Cô muốn tiễn anh, đó là ân nhân cứu mạng của cô. “Sau này em sẽ đi tìm anh”.
“Không cần.”
“Nhưng em muốn đi gặp anh, cho dù anh có cần em hay không, chỉ cần em có thể làm chút gì đó cho anh, dù chỉ là một chút chuyện rất nhỏ, em cũng sẽ làm hết sức mình.”
“Thật sự không cần…”
Nhưng cô kiên định nhìn anh, “Em cần. Em sẽ đi tìm anh, nếu sự xuất hiện của em mang lại phiền phức cho anh, em sẽ chủ động biến mất, nhưng nếu em có thể giúp anh chuyện gì, em nhất định sẽ không thoái thác”. ++
Hình như lần đầu tiên anh cười, “Nếu tôi căn bản không nhớ em là ai thì sao?”.
“Anh có thể cho em một tín vật, khi em đưa tín vật cho anh, anh sẽ biết, là em đến tìm anh.”
Anh nhìn cô một lát, lấy một miếng ngọc bội ném cho cô, động tác tùy tiện như thế, tựa như đó là một thứ không hề quan trọng, sau đó anh cưỡi ngựa, đạp bụi mà đi.
…
Diệp Khuynh Lăng nghe xong thì cười, “Em thật sự đi tìm ân nhân cứu mạng của em à?”.
“Coi như là vậy đi! Có nhân tố rất tình cờ.”
“Vậy em tìm thấy chưa?”
“Đó đúng thật là may mắn.”
“Tam thiếu, anh từng đến Xuyên Dương chưa?”
Diệp Khuynh Lăng uống ngay một chén rượu, “Chưa từng đến, nhưng nhị ca và đại ca ta từng đến rồi, đám giặc cỏ đó hẳn là do đại ca ta đưa người tới đuổi đi đấy”.
Cơ thể Lâm Văn Trúc cứng lại.
Diệp Khuynh Lăng nói tiếp, “Em quả thực nên cảm ơn thiếu niên đó đấy, dũng cảm ghê đấy nhỉ, nếu là ta, có lẽ ta sẽ vội bỏ chạy trước tiên, đâu thể cứu người trước, rồi còn nghĩ cách dẫn đám người kia đi xa một chút để giết chứ…”.
Tam thiếu nhà họ Diệp có nhằm vào ông chủ của Phượng Vũ Thiên hay không thì người ta không rõ, nhưng một vài người nào đó lại biết được một vài chuyện bằng một vài cách nào đó, tam thiếu bị Tư lệnh Diệp gọi điện đến mắng một trận, nội dung đại khái là hắn làm việc không đàng hoàng bày trò vớ vẩn. Kết quả là, ông chủ thật sự của Phượng Vũ Thiên lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người lần nữa, vậy mà thần thông quảng đại đến mức đó, có thể khiến Tư lệnh Diệp ra tay giáo huấn cậu con trai vô cùng được yêu chiều này.
Ông chủ mà ngay cả tam thiếu cũng không thể đối phó, điều này khiến Phượng Vũ Thiên được phủ thêm một lớp sương mù thần bí, có vẻ bởi thế mà Phượng Vũ Thiên càng có giá trị hơn, thế nên cho dù bây giờ tam thiếu thích chạy đến Vân Chi Thượng hơn thì Phượng Vũ Thiên vẫn xếp vị trí đầu tiên trong lòng mọi người, không chỉ có khách cũ chạy đến mà còn hấp dẫn một nhóm khách mới. ++
Trong Phượng Vũ Thiên vui như trẩy hội, căn phòng bao khách quý còn trống trên tầng hai không còn tượng trưng cho địa vị cao xa khó với nữa, ngược lại còn là một sự châm chọc, mọi người đều biết đó là chỗ của tam thiếu nhà họ Diệp, nhưng nó cũng trở thành một trò cười, tam thiếu nhà họ Diệp không sợ trời không sợ đất, dựa vào thân phận mà hoành hành ngang ngược, bây giờ thì gặp phải đối thủ cứng rồi chứ? Quả đúng là hả lòng hả dạ mà.
Lâm Văn Trúc ở Phượng Vũ Thiên cũng vô cùng vi diệu, giữa phụ nữ và phụ nữ dường như trời sinh đã có thù, không thể nhìn thấy điểm tốt của đối phương, vì thế cô bị châm biếm không ít.
Sau khi Phượng Vũ Thiên dần phục hồi lại vẻ náo nhiệt như trước, Lâm Văn Trúc không siêng năng đến đó nữa, dù sao thì vật hiếm mới quý, nếu ngày ngày đều đến thì còn là tiên nữ khó gặp được trong lời đồn hay sao? ++
Lâm Văn Trúc ngồi một mình bên Tịnh Hồ, cô thích nơi này, hồ nước xanh biếc khẽ gợn sóng lăn tăn dưới cơn gió mát, gió không ngừng nước không lặng, giống như trái tim bị gợi ra cảm xúc phức tạp, chuyện không mất lòng không yên.
Cô ngồi trong đình nghỉ, thản nhiên nhìn Bích Nhu có vẻ vô cùng ngoan ngoãn đang đứng một bên, mấy hôm trước cô cũng bận chuyện ở Phượng Vũ Thiên, chưa thu xếp cho Bích Nhu đến trước mặt mình, bây giờ rảnh rồi, đương nhiên phải để Bích Nhu ở bên cạnh mình.
“Đồ đã chuyển đến Tà Vũ Hiên chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Lâm Văn Trúc nhướng mày với Bích Nhu. ++
Bích Nhu mím môi, mặt đầy băn khoăn, “Lâm… Lâm tiểu thư, tôi làm quen việc ở nhà bếp rồi, căn bản không biết hầu hạ người ta, cô vẫn nên chọn người khác…”.
“Không biết thì có thể học cơ mà!” Lâm Văn Trúc căn bản cũng chẳng nhìn cô nàng, “Tôi thấy cô tư chất thông minh, nhất định có thể học được”.
“Lâm tiểu thư…” Bích Nhu quýnh quáng.
“Thực ra tôi rất dễ hầu hạ, chỉ cùng tôi đi dạo trò chuyện thôi. Tôi cảm thấy chuyện ở phòng bếp mới khó đấy, phải rửa thức ăn thái thức ăn, thái thức ăn cũng cần kĩ thuật đấy chứ… Hầu hạ tôi thì đúng là chuyện đơn giản nhất rồi, nếu ngay cả chuyện đơn giản nhất cô cũng không làm tốt, giữ cô lại trong phủ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Bích Nhu mặt trắng bệch, không nói tiếp nữa.
Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, “Nếu đã trở thành người bên cạnh tôi, vậy thì không được tùy ý chạy loạn, tôi thích người nghe lời”.
“Dạ.” ++
…
Lâm Văn Trúc là một người rất trầm lặng, ít nhất trong mắt Bích Nhu là vậy, cũng không biết hồ nước này có gì đẹp, cô có thể nhìn ngây ngẩn như thế, nếu là lúc hoa sen nở rộ, còn có mấy phần tĩnh mịch mà đẹp đẽ, chứ bây giờ chỉ có vẻ vắng vẻ đìu hiu.
Rất mau chóng, Bích Nhu không dám nghĩ linh tinh nữa, có tiếng bước chân truyền đến, cô nàng ngước mắt, nhìn thấy Đặng Thanh Vân dẫn A Lan đang bước đến gần, bất giác cúi đầu.
Luận đến dung nhan tuyệt sắc ngũ quan tinh tế, Đặng Thanh Vân hiển nhiên không bằng được Lâm Văn Trúc, điều này không có nghĩa là Đặng Thanh Vân thật sự không bằng Lâm Văn Trúc, trên người cô ta có một vẻ quyến rũ, cũng có thể gọi là sự phong tình lơ đãng, rõ ràng là khí chất tiểu thư khuê các, nhưng nhiều thêm chút phong tình, thế là hình thành vẻ đặc sắc độc nhất vô nhị, khiến cô ta trở nên rạng rỡ hơn không ít.
“Lâm tiểu thư, cô cũng thích chỗ này ư?” Đặng Thanh Vân đi đến trước mặt Lâm Văn Trúc.
“Ừm, nơi này rất yên tĩnh, ngắm mặt hồ này có thể khiến người ta trút bỏ hết cảm xúc hỗn tạp trong lòng.”
Lâm Văn Trúc dứt khoát đứng dậy, đứng trước lan can trong đình, ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng này, vẻ tĩnh mịch này như chạm khắc vào xương cốt, lòng cũng an tĩnh lại.
Đặng Thanh Vân quay đầu nhìn A Lan và Bích Nhu, có vẻ không quen mặt với Bích Nhu, nhướng mày, nhưng cuối cùng không hỏi nhiều, chỉ dặn, “Hai ngươi lui xuống đi!”.
Đặng Thanh Vân thấy A Lan và Bích Nhu rời đi, mới tiếp tục, “Nơi này thích hợp để lặng lẽ gột sạch cảm xúc của bản thân, cho dù gặp phải chuyện khó chịu đến mức nào, chỉ cần đứng ở đây là có thể có được sự bình yên mà mình muốn”. ++
“Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ là Đặng tiểu thư có chuyện phiền lòng ư?”
“Là người thì ai cũng có chuyện phiền lòng.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Đặng Thanh Vân đậu trên mặt Lâm Văn Trúc, “Cô…”.
“Hử?”
Đặng Thanh Vân lắc đầu, “Thôi bỏ đi, không có gì… Chắc là tôi nghĩ nhiều rồi…”.
“Đặng tiểu thư, cô có gì thì cứ nói thẳng, thật sự không cần kiêng dè đâu.” Lâm Văn Trúc nhìn thẳng vào mắt Đặng Thanh Vân, hễ là chuyện Đặng Thanh Vân không muốn nói, cô ta sẽ không cố ý ấp a ấp úng, ấp úng thế này, phần nhiều là muốn thu hút sự chú ý của mình.
Đặng Thanh Vân thở dài một hơi, “Thì là vừa rồi thấy cô thì đột nhiên cảm thấy hơi quen… Cũng không phải là nói cô nhìn giống ai đâu, chính là khí chất có hơi quen…”.
“Quen giống ai?”
Đặng Thanh Vân lắc đầu. ++
Lâm Văn Trúc bặm môi, “Cô thật sự không cần sợ làm tổn thương tôi mà giấu giếm gì đâu…”.
“Vậy tôi nói thực nhé. Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, vì sao Khuynh Lăng lại đối xử đặc biệt với cô như thế. Có lẽ cô không rõ, mặc dù người ta đồn rằng anh ấy phong lưu đa tình, nhưng mà thật sự oan cho anh ấy đấy. Người anh ấy đặt trong lòng rất ít, cô gái đó là một trong số ấy… Tôi vốn rất tò mò vì sao cô có thể ở lại bên cạnh anh ấy lâu đến vậy, bây giờ thật ra cũng hiểu rồi.”
“Ý cô là tôi và cô ấy hơi giống nhau?”
“Ừ. Khí chất rất giống, đều thản nhiên thế này, giống như người ngoài sự đời ấy.”
“Thế à? Vậy cô ấy đâu rồi?” ++
“Tôi không biết cô ấy đã đi đâu, nhưng tôi biết, cô ấy chắc chắn ở trong lòng Khuynh Lăng.”
Lâm Văn Trúc cong cong môi, “Đặng tiểu thư, cô ghen tị không?”.
Đặng Thanh Vân cười ha ha, “Việc gì tôi phải ghen tị với một người chết chứ!”.
Lâm Văn Trúc nhìn Đặng Thanh Vân một cái sâu xa, Đặng Thanh Vân đón lấy ánh mắt của cô, cười nhàn nhạt, xoay người rời đi, như đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Lâm Văn Trúc cắn môi, lẳng lặng nhìn Đặng Thanh Vân rời đi.
Lâm Văn Trúc hơi khó hiểu, Đặng Thanh Vân gấp gáp đến nói cho mình mấy lời này là có ý gì, cho dù những gì cô ta nói đều là thật, vậy thì sao chứ? Nếu người đó thật sự tồn tại, vậy thì hẳn là chủ nhân của Đào Nhiên Hiên, có thể khiến Diệp Khuynh Lăng hoài niệm như thế, cô gái đó đích thực rất khác biệt, chỉ là điều đó đâu liên quan gì đến mình.
Lẽ nào Đặng Thanh Vân còn hi vọng mình vì thế mà canh cánh mãi?
Trước không nói là cô có thân phận gì Diệp Khuynh Lăng có thân phận gì, không đến lượt cô canh cánh, chỉ riêng hành vi này của Đặng Thanh Vân đã thực sự khiến người ta cảm thấy buồn cười, lẽ nào sự tồn tại của mình đã khiến Đặng Thanh Vân không thể an tâm rồi?
Đến bây giờ Lâm Văn Trúc thực sự hiếu kỳ, nếu sự tồn tại của mình có thể khiến Đặng Thanh Vân bất an như thế, vậy thì khi cô gái đó xuất hiện, Đặng Thanh Vân sẽ có tâm tình thế nào, khi Diệp Khuynh Lăng cưới tam thiếu phu nhân về, Đặng Thanh Vân sẽ có tâm tình ra sao.
Sau khi Đặng Thanh Vân rời đi, Bích Nhu mới thận trọng quay lại trước mặt cô, cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Văn Trúc, vẻ mặt muốn nói lại thôi. ++
Lâm Văn Trúc thấy vẻ sầu lo trên mặt Bích Nhu, bất giác buồn cười.
“Lâm tiểu thư, cho dù vừa rồi Đặng tiểu thư nói gì, cô cũng đừng tin cô ta.”
“Hử?”
“Lời cô ta nói chắc chắn không có ý tốt gì đâu.”
Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Cô có vẻ rất hiểu cô ta”.
“Không… không phải. Tôi chỉ là… chỉ là cảm thấy tam thiếu phu nhân là người tốt như thế, Đặng tiểu thư lại… Dù sao thì Đặng tiểu thư nhất định không phải người tốt gì cả.”
“Không ai có chứng cứ nói rằng cái chết của tam thiếu phu nhân có liên quan đến Đặng tiểu thư, nếu có chứng cứ, tam thiếu sẽ không khoanh tay đứng nhìn…”
“Đó là bọn họ…” Bích Nhu buột miệng rồi dừng lại, vẻ bất mãn trong thoáng chốc hiện lên rõ ràng, sau đó cô nàng dần thu nó lại. ++
“Họ làm sao?”
“Tôi cũng là nghe người khác nói thôi, chưa chắc đã là thật. Đặng tiểu thư chắc chắn không thích tam thiếu phu nhân, cho dù cái chết của tam thiếu phu nhân thật sự có liên quan đến Đặng tiểu thư, tam thiếu cũng sẽ giúp Đặng tiểu thư, dù sao thì tam thiếu phu nhân đã không còn nữa, mà Đặng tiểu thư thì còn nuôi nấng tiểu thiếu gia.”
Lâm Văn Trúc trầm mặc nhìn cô nàng mấy giây, nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự thích Đặng Thanh Vân như thế, bây giờ thân phận của Đặng Thanh Vân cũng sẽ không xấu hổ như vậy, theo con người Diệp Khuynh Lăng mà ấn định tính cách của hắn, lại thêm nữa là hắn sẽ không bận tâm đến mấy lời đồn nhảm của mọi người, nhưng hắn lại không làm gì, thậm chí còn để thân phận của Diệp Chí Hằng danh không chính ngôn không thuận, đây giống với đãi ngộ dành cho tình yêu đích thực và con của tình yêu đích thực sao?
Rất nhiều chuyện không nên nhìn vẻ bề ngoài. ++
“Vậy thì ít nghe mấy lời đồn nhảm của người khác thôi.”
Bích Nhu còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Buổi tối, Diệp Khuynh Lăng trở về cùng Lâm Văn Trúc ăn tối, lúc ăn cơm, Lâm Văn Trúc tận lực khen Bích Nhu, có cô nàng rồi, Lâm Văn Trúc cảm thấy mình cũng không chán nữa.
Diệp Khuynh Lăng quét mắt nhìn Bích Nhu một cái, không nói gì, trong mắt hắn, việc Lâm Văn Trúc muốn người này ở bên cạnh cô, chỉ là vì không muốn luôn luôn bị Lan Thúy trông chừng mà thôi.
Ăn cơm xong, Diệp Khuynh Lăng không có ý định rời đi, Lâm Văn Trúc cũng không có ý đuổi hắn.
“Hôm nay sắc đêm không tệ, chi bằng chúng ta ra sân ngắm trăng thưởng rượu?” Lâm Văn Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Khuynh Lăng nhún vai, không từ chối. ++
Mặt trăng ngày đông nhuộm một thứ cảm giác lạnh lẽo buồn tẻ, mặt trăng cũng bị hòa vào trong cái lạnh đó, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt lờ mờ, các vì sao đã sớm chìm vào trong sắc đêm, chỉ thừa lại vòng tròn vàng nhạt.
Lâm Văn Trúc tự hâm rượu cho hắn, hơi nóng bay lên, khiến người ta sinh ra một thứ ảo giác rằng bản thân mình cũng vì thế mà ấm áp hơn không ít.
Sau khi hâm rượu xong, Lâm Văn Trúc tự rót rượu cho hắn, cũng rót cho mình một chén.
Diệp Khuynh Lăng sờ chén rượu trong tay, “Hôm nay tâm tình em không tệ”.
“Ánh trăng đẹp, tâm tình cũng đẹp theo.”
“Đơn giản như thế?” ++
“Con người vốn rất đơn giản, chỉ là lòng người phức tạp, thế nên khiến người ta cũng theo đó mà phức tạp.”
“Vậy ư?”
Lâm Văn Trúc ngước mắt lên bầu trời, nhìn chăm chú vào mặt trăng giống vòng tròn kia, “Em từng nghe nói mặt trăng thực ra không phát sáng, ánh sáng của nó đều đến từ chỗ mặt trời. Anh nói xem nếu có người cũng giống như mặt trời, không chỉ tự phát sáng mà còn mang lại ánh sáng cho người khác, khiến người ta đều tưởng là mặt trăng biết phát sáng, người như thế có phải rất tài giỏi không?”.
“Ta chưa từng nghe bao giờ. Mặt trăng không biết phát sáng sao?”
Lâm Văn Trúc ngạc nhiên nhìn hắn, “Tam thiếu thật sự chưa từng nghe?”.
“Chưa.”
Lâm Văn Trúc hơi thất vọng, rồi mau chóng che giấu đi, “Em vốn còn muốn để tam thiếu chứng thực chút xem cách nói đó có đúng không nữa!”.
“Thế thì phải đợi ta nghiên cứu một phen rồi mới có thể cho em câu trả lời được.”
Trăng thanh tròn trịa, rượu ngon trôi xuống cổ họng, Lâm Văn Trúc sinh ra kích động trước nay chưa từng có, muốn nói ra bí mật cất giấu sâu trong nội tâm cho hắn biết, bất tri bất giác cô đã uống ba chén rượu. ++
“Em còn uống nữa sẽ say đấy.”
“Không phải có anh sao?”
“Ta đâu biết hầu hạ em?”
“Nhưng anh sẽ không vứt em lại bỏ mặc em.”
Diệp Khuynh Lăng nhếch miệng, ánh mắt nhìn cô không có ý tốt, “Em có thể thử xem”.
Lâm Văn Trúc lại uống một chén nữa, “Thực ra tửu lượng của em cũng khá lắm. Tam thiếu thế này là kế khích tướng cố ý để em uống nhiều, sau đó uống say?”.
“Vậy phải tự đoán rồi.”
Lâm Văn Trúc thở dài, “Tam thiếu đúng là biết làm khó em”.
“Ta có nói gì đâu.” Diệp Khuynh Lăng cũng uống một chén rượu, ánh mắt bất giác nhìn về vầng trăng phía chân trời, bất luận là lúc nào, mặt trăng đều đại diện cho khát vọng thầm kín nào đó, nhớ nhà nhớ tình nhớ người.
“Tam thiếu đang nghĩ gì thế?” ++
“Thế em đang nghĩ gì?” Diệp Khuynh Lăng không đáp mà hỏi lại.
Lâm Văn Trúc lẳng lặng đặt chén rượu xuống, “Đang nghĩ đến người nhà em…”
Người nhà? Diệp Khuynh Lăng bất giác cũng đặt chén rượu xuống, sắc mặt trang nghiêm, trầm tĩnh nhìn cô.
Cô nhìn mặt trăng phía chân trời, vẻ mặt thoạt tiên là ngây ngẩn, sau đó là buồn bã, “Nhà em luôn rất nghèo, người ở chỗ em hình như đều rất nghèo, bữa no bữa đói, hoặc là đói chết hoặc là lạnh chết, mỗi ngày đều trải qua đủ loại khí trời cực đoan, gió tạt tuyết đổ, có hôm nay không có ngày mai. Chết chóc không phải một chuyện quá khó, bởi vì mỗi ngày đều có người chết. Nhưng em không ngờ rằng, người nhà em lại chết như thế…”.
Rất nhiều người đột nhiên chạy tới, không hỏi lý do đã chém giết, coi người như gia súc, một nhát đao một người, đó là tàn sát thật sự.
Lâm Văn Trúc như nhớ lại ngày hôm đó một lần nữa, vô số tiếng kêu thảm thiết vọng lại bên tai cô, cô nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng xin tha, đó là địa ngục nhân gian.
Cô bất giác run rẩy, cô đang chạy, đám người tàn ác đó đang đuổi theo sau cô, cô chỉ cần dừng lại thì sẽ bị chúng đuổi kịp.
Sau đó thiếu niên ấy xuất hiện. ++
Cô còn nhớ hôm đó cũng rất lạnh, thiếu niên báo thù thay cô, không chỉ báo thù mà còn cùng cô đào mộ, cùng chôn người nhà cô xuống.
Cô mất cả đêm, mới đào được một nấm mồ, chôn người nhà vào trong đó.
Khi trời hửng sáng, cô tưởng là anh đã rời đi rồi, đảo mắt lại nhìn thấy anh đang dựa vào một thân cây, lẳng lặng nhìn cô.
Anh đứng yên không nhúc nhích, nghiêng người dựa vào thân cây, như hòa vào làm một với thân cây đó, lúc cô quay đầu qua nhìn thấy anh, nước mắt rơi như mưa, cô không biết anh là ai, chỉ biết rằng cô không còn nhà nữa, không còn người nhà nữa, khoảnh khắc ấy anh không rời đi, dường như cô cũng có một sức mạnh khác, có thể tiếp tục chống đỡ, có thể lựa chọn sống.
Nên làm thế nào đây? Báo thù ư, cô không có bản lĩnh ấy. Bảo anh giúp cô báo thù ư, cô cũng không thốt được thành lời, người ta đã cứu cô, cô không thể bảo anh đi tìm đường chết tiếp nữa. Bởi vì đám người đó không phải một hai người, mười hai mươi người, thậm chí không phải mấy trăm người…
Hết thôn này đến thôn khác đều đã bị tàn sát. ++
Cô bước từng bước về phía thiếu niên ấy, “Cảm ơn anh”.
“Ừm.” Anh gật đầu, “Tôi đưa em đến nơi an toàn”.
“Nơi an toàn?”
“Ừ, nơi an toàn.”
“Đám người đó…”
“Bách tính vô tội sẽ không chết oan nữa, rất mau chóng sẽ có người của quân đội đến.”
Cô gật đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt. ++
Anh thật sự đưa cô đến một nơi an toàn, để cô sống ở một nhà cũng được coi là khá giả, nhà đó không có con, hai vợ chồng ân ái, tiếc nuối duy nhất chính là họ không có một mụn con nào. Ở thời đại này, vợ chồng không có con mà còn có thể nương tựa vào nhau, không cần nhiều lời thì đã biết họ đã từng gặp phải bao nhiêu lời bàn tán và ánh mắt không tốt, đồng thời cũng có thể nghĩ ra được về nhân phẩm của họ.
Cô được giữ lại đó, trở thành con gái của đôi vợ chồng đó.
Ngày hôm sau, thiếu niên phải rời đi.
Cô muốn tiễn anh, đó là ân nhân cứu mạng của cô. “Sau này em sẽ đi tìm anh”.
“Không cần.”
“Nhưng em muốn đi gặp anh, cho dù anh có cần em hay không, chỉ cần em có thể làm chút gì đó cho anh, dù chỉ là một chút chuyện rất nhỏ, em cũng sẽ làm hết sức mình.”
“Thật sự không cần…”
Nhưng cô kiên định nhìn anh, “Em cần. Em sẽ đi tìm anh, nếu sự xuất hiện của em mang lại phiền phức cho anh, em sẽ chủ động biến mất, nhưng nếu em có thể giúp anh chuyện gì, em nhất định sẽ không thoái thác”. ++
Hình như lần đầu tiên anh cười, “Nếu tôi căn bản không nhớ em là ai thì sao?”.
“Anh có thể cho em một tín vật, khi em đưa tín vật cho anh, anh sẽ biết, là em đến tìm anh.”
Anh nhìn cô một lát, lấy một miếng ngọc bội ném cho cô, động tác tùy tiện như thế, tựa như đó là một thứ không hề quan trọng, sau đó anh cưỡi ngựa, đạp bụi mà đi.
…
Diệp Khuynh Lăng nghe xong thì cười, “Em thật sự đi tìm ân nhân cứu mạng của em à?”.
“Coi như là vậy đi! Có nhân tố rất tình cờ.”
“Vậy em tìm thấy chưa?”
“Đó đúng thật là may mắn.”
“Tam thiếu, anh từng đến Xuyên Dương chưa?”
Diệp Khuynh Lăng uống ngay một chén rượu, “Chưa từng đến, nhưng nhị ca và đại ca ta từng đến rồi, đám giặc cỏ đó hẳn là do đại ca ta đưa người tới đuổi đi đấy”.
Cơ thể Lâm Văn Trúc cứng lại.
Diệp Khuynh Lăng nói tiếp, “Em quả thực nên cảm ơn thiếu niên đó đấy, dũng cảm ghê đấy nhỉ, nếu là ta, có lẽ ta sẽ vội bỏ chạy trước tiên, đâu thể cứu người trước, rồi còn nghĩ cách dẫn đám người kia đi xa một chút để giết chứ…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook