Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy
-
42: Định Mệnh
Đó dường như là một câu chuyện rất lâu về trước.
Một người phụ nữ với chút thành tựu nhỏ trong sự nghiệp và một gia đình ấm êm hạnh phúc, cố gắng tìm kiếm sự cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, vào những ngày đầu tiên, mọi thứ đều đi trên một đường quỹ đạo đã định sẵn, gió yên sóng lặng.
Bỗng cho đến một ngày, xuất hiện một người, cũng có thể gọi là một nhân tố, không chút nể nang không ngừng chỉ ra nhược điểm của người phụ nữ: Vẫn chưa đủ!
Đúng vậy, trong lòng người phụ nữ, sự nghiệp và gia đình đều đã trọn vẹn, nhưng ước mơ nằm sâu thẳm trong trái tim bà còn hơn thế nữa, bà khao khát thành công lớn hơn, mà bà, với chút vốn nợ này, cuộc đời của bà đã bị giới hạn.
Đương nhiên vì quá do dự, hiển nhiên cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, ngay khoảnh khắc chần chừ ấy, tất cả những yếu tố bất ổn bị chôn vùi trong sóng yên biển lặng bấy lâu nay đột nhiên bùng nổ, sự phân vân lưỡng lự của bà, quả là □□.*
(* cái này trong nguyên tác nó ghi vậy á)
"Người thầy vỡ lòng của mẹ, một họa sĩ tài năng chưa bao giờ được tỏa sáng, ông ấy luôn vững tin rằng mẹ có thể tiến xa hơn và lâu hơn, cũng luôn nhắc nhở mẹ đừng quá hài lòng với hiện tại, ông ấy gần như đã cho mẹ một tương lai tươi sáng vô hạn, mẹ thừa nhận, mẹ đã động lòng.
"
"Nhưng mẹ vẫn còn một gia đình, một gia đình mà mẹ không thể vứt bỏ......nhưng mẹ không ngờ tới......"
Không ngờ sự chần chừ của bà sớm đã bị người chồng chung chăn chung gối phát hiện, không ngờ người thầy mà bà luôn một mực kính trọng lại động lòng với mình, không ngờ rằng tương lai tươi sáng mà ông ấy phác họa nên chỉ là một trong những kế hoạch cao chạy xa bay, cũng không ngờ tới những chuyện hiểu lầm lại trùng hợp xảy ra trước mặt chồng mình.
Thực tế đã chứng minh, khi đứng trước tình yêu, dù là người khôn ngoan đứng đầu cầm quyền một công ty lớn, cũng sẽ bị che mắt.
Ngược lại sự lưỡng lự không chắc của người vợ, bùng nổ, là tâm tư kín đáo của người chồng.
Bà còn không đủ tư cách để làm một người vợ tốt, chứ đừng nói đến việc làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Chỉ vì một phút nóng giận mà chấm dứt cuộc hôn nhân trong mấy năm trời, nhưng vẫn lén lút để lại một đường lui cho riêng mình.
Bà đã từng nghĩ đến việc giữ đứa con trai rất giống chồng mình ở bên cạnh, nhưng khi nhìn vào dung mạo rất giống chồng ấy, bà lại chần chừ do dự.
Vì thế bà đã chọn đứa con gái, nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Bà đang trả thù, trả thù cho sự thiếu tin tưởng trước kia của mình, là giận chó đánh mèo, truyền từng cơn lửa giận sang đứa con vô tội không biết gì của mình.
Bà là một người phụ nữ tồi tệ khốn nạn!
Chỉ vì trước đây quá kiêu ngạo và không cam chịu, chỉ vì một phút quyết định bồng bột, bà đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành và lột xác của chính mình.
Bà đã không thể trở thành một người vợ tốt, thậm chí còn tự mình từ bỏ cơ hội làm một người mẹ tốt.
Đến tận bây giờ, vẫn không thể nào thoát khỏi "gieo gió gặt bão".
Đêm nay, Lạc Dặc An vứt bỏ toàn bộ hình tượng nghiêm chỉnh của mình, toàn tâm toàn ý thú nhận trước mặt con gái, vô cùng tuyệt vọng.
Khi Lạc Trăn rời khỏi phòng ngủ, cuộc họp hội nghị của Vân Phỉ Thời vẫn chưa kết thúc, cô tắm lại một lần rồi chậm chạp đi đến bên giường.
TV treo tường đang bật, một chương trình gameshow đang được phát lại, thi thoảng tiếng cười của khán giả xuyên qua màn hình truyền đến tai cô, nhưng đầu óc cô không đặt ở đó, chỉ ngây ngốc ôm chiếc chăn bông.
Vân Phỉ Thời vừa bước vào phòng ngủ liền thấy bộ dáng hồn vía lên mây của bà Vân nhà mình, trên đầu cô vẫn còn đang quấn khăn tắm, hơi ẩm từ đỉnh đầu lan truyền xuống gương mặt, khuôn mặt không trang điểm của cô phiếm hồng một cách tự nhiên.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp lấp lánh kia, không có điểm tập trung, đang phản chiếu ánh đèn màu từ màn hình TV, càng thêm phần lộng lẫy sáng rực.
Tim anh run lên một cái, tiến lên cúi người vùi gương mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay mình, nhẹ giọng nói: "Không vui?"
Lục Trăn hoàn hồn trở lại, giương mắt nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh chốc lát, đột nhiên nói: "Chồng, anh thật đẹp trai!"
Vân Phỉ Thời: "...."
Anh đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng áp lực của cô gái nhỏ này rồi.
"Lau khô tóc rồi đi ngủ."
Nói vậy thôi, chứ Vân Phỉ Thời không có ý định để Lạc Trăn tự làm, tìm một chiếc khăn khô từng chút từng chút lau tóc cho cô.
Tóc của Lạc Trăn mềm mại mượt mà, khiến cho Vân Phỉ Thời yêu thích không muốn buông tay, máy sấy tóc có thể gây thương tổn tóc, nên thông thường nếu không có lịch trình vào sáng sớm ngày hôm sau, cô sẽ để tóc khô tự nhiên hoặc dùng khăn lau khô.
Tất nhiên, ngài Vân chính là người lau tóc cho bà Vân hoàng hậu.
Lạc Trăn tựa vào lòng nam thần để anh tỉ mỉ chăm sóc đầu tóc của mình, nửa ngày sau mới chống cằm chậm rì rì nói: "Đêm nay lần đầu tiên em biết, nguyên do mẹ không còn tình cảm với cha nữa."
Động tác Vân Phỉ Thời không dừng lại, chỉ lẳng lặng nghe cô tiếp tục nói: "Cha cũng vậy, haiz!"
Anh bật cười: "Haizz cái gì?"
Lạc Trăn mím môi tỏ vẻ không đồng tình: "Em cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ, thích thì cứ nói ra, chứ đâu cần phải tức giận nháo nhào nhiều năm như vậy, nếu đổi lại là em, chỉ cần em và nam thần dỗi nhau một phút một giây cũng vô cùng khó chịu, sao bọn họ có khả năng như thế! "
Nam thần xoay mặt cô lại, bàn tay giữ gáy hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn đang không ngừng lải nhải.
Cuối cùng, Lạc Trăn lưu luyến không muốn rời khỏi Vân Phỉ Thời áp mặt lên cổ anh: "Nam thần, chúng ta đừng bao giờ học theo bọn họ, nhất định phải yêu thương nhau lâu dài!"
Ngực hơi căng đầy, dường như có thứ gì đó không tự chủ sắp dâng trào ra, Vân Phỉ Thời ôm cô gái vào lòng, cảm thấy đau thế nào cũng không đủ.
"Trăn Trăn, anh còn tưởng em sẽ buồn."
"Tại sao em phải buồn?" Lạc Trăn thản nhiên nói: "Đó là chuyện của bọn họ, chính họ tự giải quyết, em sẽ không bị liên lụy đâu!"
Chương trình gameshow kết thúc, kim đồng hồ cũng chỉ đến nửa đêm.
Bên tại cô là âm thanh hít thở nhẹ nhàng đều đều, giữa mũi thoang thoảng mùi dầu gội và sữa tắm trộn lẫn với một mùi thơm không xác định, qua tấm rèm cửa đang mở hờ, khi màn đêm mờ ảo dần dần buông xuống, ánh mắt Vân Phỉ Thời càng ngập tràn muôn vàn ánh sáng rực rỡ, anh dịu dàng hỏi: "Em không trách bọn họ thờ ơ không quan tâm đến em sao?"
Một lúc sau, giọng nói êm dịu nhè nhẹ của Lạc Trăn truyền ra từ lồng ngực anh.
"Trách chứ, trước đây đã từng rất oán trách, nhưng dần dần em lại muốn buông nó xuống." Giọng cô đột nhiên trầm xuống: "Trên đời này chẳng có ai không thể sống nữa nếu thiếu đi một ai đó, không có bọn họ em vẫn có thể sống rất tốt......"
Kỳ thực cô thật sự rất đau buồn.
Gia đình ấm êm hạnh phúc đã tan vỡ chỉ trong một đêm, người cha yêu thương cô như báu vật đã không còn, người anh trai hiền lành dịu dàng cũng rời đi, còn người mẹ duy nhất lại không cho cô sự chăm sóc xứng đáng, khoảng cách ấy quá lớn, anh nên biết ơn, vì cô gái của anh không chìm vào bóng tối của quá khứ.
Lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn luôn vô cùng chói mắt, không cần bất kỳ kẻ chống lưng nào.
"Em cảm thấy mình thật sự rất may mắn, nếu bọn họ không ly hôn, em sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm mà bước chân vào giới giải trí, cũng sẽ không bao giờ gặp được anh, anh bí ẩn như vậy, chắc chắn cả đời này em sẽ không bao giờ gặp được anh......"
Vân Phỉ Thời bật cười, ném chiếc khăn rồi đè cô lên gối để hôn.
Tại sao lại không thể gặp nhau?
Có lẽ cô gái nhỏ không biết, trước đó, Thịnh Thế và Khải Phong đã là mối quan hệ hợp tác nhiều năm, mặc dù anh chưa từng lộ mặt quá nhiều ở tập đoàn.
Nhưng anh chắc rằng, một người là người đứng đầu điều hành tập đoàn lớn, một người là một thiên kim tiểu thư cao quý nắm quyền, có thể họ sẽ không gặp nhau ở các toà cao tầng ở Hoa Ngu, mà có lẽ họ sẽ gặp nhau bất ngờ trong một bữa tiệc rượu hoặc một cuộc gặp mặt, không hẹn mà gặp.
Bùi Hình Khải sẽ tự hào kiêu ngạo giới thiệu viên ngọc quý của mình với những người khác, còn cô sẽ nhận được những ánh mắt kinh ngạc ngưỡng mộ đến từ bốn phương tám hướng.
Kể cả anh.
Có lẽ trên đời này thật sự tồn tại thứ gọi là số mệnh đã định, anh tin rằng cho dù thế giới có thay đổi theo thời gian, thì định mệnh của anh, mãi mãi đều sẽ không bao giờ trốn thoát.
*****
Một đêm trôi qua Lạc Dặc An vẫn là một nữ hoàng vô cùng kiêu hãnh, khi bà thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học, Vân Phỉ Thời đã ngồi trong phòng khách, bà liếc mắt nhìn phòng ngủ chính, cửa đã đóng, nhìn cô con gái của mình được người đàn ông trước mắt cưng chiều đến hư, đến tận bây giờ vẫn còn đang ngủ.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, Vân Phỉ Thời lễ phép mời bà ăn cơm, nhưng Lạc Dặc An từ chối, bà xách theo túi xách đến quán cà phê ở khách sạn.
Đêm qua bà không tài nào ngủ được, sáng nay khi tỉnh dậy dưới mắt đều có quầng thâm đen, bị mỹ phẩm che mất, nếu lại gần nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy có vài tia máu đỏ trong mắt bà.
Một bữa ăn đơn giản nhẹ nhàng tại quán cà phê, Lạc Dặc An gọi một phần salad trộn và bánh mì nướng.
Sau khi ăn ba muỗng salad, bánh mì bị xé mất một góc, bà ngồi ngây ngốc trên chiếc ghế dài một lúc, chú ý tới sốt cà chua được phục vụ đưa tới bên cạnh.
Chiếc muỗng nhỏ múc một muỗng sốt cà chua rưới lên đĩa sứ trắng tinh, thứ nước sốt đặc sệt màu đỏ tươi cuối cùng tạo thành một bức chân dung nhỏ tinh xảo.
Trông giống như Bùi Nam Tiêu, nhưng nhìn kỹ thì sẽ không giống lắm.
Lạc Dặc An nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ trên đĩa ăn một lúc, đột nhiên sửng sốt định xóa nó đi, thì bị một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang:
"Dì đỉnh quá đi!"
Lạc Dặc An ngẩng đầu, mất ba giây để nhớ ra, người có nụ cười xinh đẹp thân thiện đang đứng trước mặt bà chính là người phụ nữ đã chủ động nói chuyện với Vân Phỉ Thời trong thang máy ngày hôm đó.
Dường như cô ta đã nhầm tưởng bà là mẹ của Vân Phỉ Thời.
Lạc Dặc An đặt muỗng xuống, nước sốt còn sót lại trong muỗng trào ra, làm loạn hình người tinh xảo trên đĩa không còn chút vết tích.
Bà còn chưa lên tiếng, hai bên má hồng hào của đối phương có chút ngượng ngùng đã lên tiếng trước: "Thật ngại quá, cháu vừa nhìn thấy dì cầm muỗng nhỏ vẽ tranh, nhất thời tò mò nên nhìn thêm vài lần, dì vẽ đẹp thật đấy!"
Lạc Dặc An khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Thái độ của bà rất khách sáo, Lam Vũ không biết đối phương đang vui hay không vui, kế hoạch ban đầu có chút chần chờ.
Lại nghĩ đến đối phương là mẹ của người đó, nếu bỏ đi như thế, thì cô ấy đã bỏ lỡ cơ hội lớn một cách vô ích.
Cô ấy là thiên hậu - một nhân vật đẳng cấp trong giới âm nhạc Trung Quốc, có vô số người hâm mộ, vinh quang hiển hách, tuyệt đối không thể lùi bước ngay lúc này!
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cũng chỉ mới trôi qua vài giây, Lam Vũ hít một hơi thật sâu, vẫn duy trì một nụ cười hoàn mỹ: "Dì ăn sáng một mình à?" Cô ấy liếc nhìn thức ăn vẫn chưa được động tới quá nhiều: "Bánh dứa ở đây có hương vị vô cùng tự nhiên, dì có thể nếm thử một chút.
Bên miệng Lạc Dặc An vẫn treo một nụ cười như cũ, không biết trong đầu đã xoay chuyển được mấy vòng, cuối cùng gật đầu nói: "Được."
Khi Lạc Trăn bị Vân Phỉ Thời đùa giỡn đánh thức ở trên giường, mặt trời đã lên cao, cô mạnh mẽ quấn chặt mình trong chăn bông để không cho Vân Phỉ Thời nhìn, một bộ dáng xấu hổ khi gặp người.
"Nếu như em không chịu ngoan ngoãn rời khỏi giường, lát nữa mẹ anh sẽ tới kêu em."
Vân Phỉ Thời ngồi ở mép giường trêu chọc cô, Lạc Trăn chậm rãi thò nửa đầu ra khỏi chăn bông, một đôi mắt mang theo hơi nước mê mang tức giận trừng anh: "Không phải là do anh sao!"
Tối hôm qua nam thần vốn luôn ân cần hiền hậu tỉ mỉ chăm sóc, không biết bị chập dây thần kinh nào, đột nhiên trở nên vô cùng thú tính, thật tiếc vì cô đang bảo vệ cơ thể của mình trong kỳ kinh nguyệt, nên không để cho đối phương đạt được ý muốn, vậy mà cuối cùng......
Lạc Trăn cảm thấy hai tay của mình mỏi nhừ, không động đậy nổi.
Khi Lạc Dặc An trở về phòng tâm trạng rất tốt, lúc này Lạc Trăn đã được Vân Phỉ Thời dỗ dành, vừa uống xong tách trà buổi sáng đã thấy nữ vương đại nhân vẫy vẫy tay với Lạc Trăn: "Mau chóng thay đồ chuẩn bị, ra ngoài đi dạo với mẹ."
Lạc Trăn cảm thấy dáng vẻ vui vẻ của mẹ có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể chỉ ra điểm cụ thể nào, vì thế cô gật đầu đồng ý, đang tính hỏi Vân Phi Thời muốn đi chung không, đột nhiên Lạc Dặc An lại nói: "Chồng của con làm gì có chuyện gì để tán dóc với nhau, đàn ông phải đi xách đồ trả tiền thì đúng hơn."
Lạc Trăn: Rất tốt! Quả không hổ danh nữ vương là nữ vương! Sau đó liền thản nhiên hướng dẫn ngài Vân cách xách đồ và thanh toán hóa đơn!
Vân Phỉ Thời mỉm cười không suy giảm: "Vinh hạnh của anh.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook