là một trong những tạp chí về phong cách sống thời thượng hàng đầu trên thế giới, được thành lập ở nước Mỹ vào thế kỷ trước.

Ban đầu là một cuốn tạp chí chủ yếu chụp về cuộc sống, sau đó dần dần phát triển về mặt nội dung liên quan đến thời trang, thẩm mỹ, nghệ thuật, sức khỏe và các khía cạnh khác.

Cho đến nay, các chi nhánh đã được thành lập ở hàng chục quốc gia, xuất bản và phát hành các phiên bản tạp chí trên toàn thế giới.
Kể từ năm 1998, vào tháng 3 hằng năm sẽ mời một người mẫu nổi tiếng chụp ảnh, đưa lên trang bìa và trang bên trong của số mới vào tháng bốn, với tên gọi "April Girl", người nào nhận được danh dự này, về cơ bản nó tương đương với việc chiếm được một chỗ ngồi không thấp trong giới thời trang.
Đôi khi, danh dự quan trọng hơn so với vật chất, có sau này không nhất thiết phải có trước đây, nhưng có được trước đây, sau này chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện trở thành "April Girl", nếu như mặc không đẹp, không có khí chất, gu thời trang không thời thượng thì cho dù bạn có là siêu sao quốc tế, cũng sẽ không thèm nhìn tới.
Tuy rằng Lạc trăn không phải nữ minh tinh nổi tiếng, nhưng lại là con cưng của giới thời trang, đây là lần đầu tiên cô trở thành "April Girl" của tạp chí, trước kia, đã được mời chụp vài trang bìa, sau khi tổng biên tập của ở nước Pháp nhìn thấy bức ảnh tĩnh của cô đã nhận xét rằng "Tiếc là cô gái này có được một khuôn mặt quá đỗi tinh xảo và hoàn mỹ, nếu không, cô ấy đáng ra phải đi trên sàn T!"
Vì sao lại nói như vậy? Bởi nếu như Lạc Trăn đi catwalk, người khác sẽ chỉ nhìn vào khuôn mặt và dáng người của cô, chứ không phải nhìn vào quần áo.
Kỳ thực bây giờ Lạc Trăn có hơi xem nhẹ bản thân, bộ phim võ hiệp về đề tài Quốc Khánh trước đây sau khi công chiếu đã nhận được phản hồi rất tốt, tuy rằng vai diễn của cô chỉ mang tính chất bình hoa nhưng lại là một điểm sáng trong phim.


Không chỉ giành được cảm tình của người xem, đánh giá của giới phê bình phim cũng không tệ, thậm chí một số nhà phê bình khắt khe, sắt bén còn hay nói đùa rằng cảm giác tạo hình tổng thể của bộ phim này thật sự quá cứng nhắc, xem mà đau cả mắt, sự tồn tại của Lạc Trăn là động lực lớn nhất để cho họ xem tiếp.
Không chỉ có phim điện ảnh, mà ratings show "Chức Trường Kế" được yêu thích trong kỳ nghỉ đông và đang dần kết thúc cũng tăng vọt, độ thảo luận trên mạng cũng rất cao, bình hoa Lạc Trăn này cũng cố gắng hơn rất nhiều so với trước kia, nhận được không ít lời khen ngợi, lượng fans càng lúc càng đông, mấy lời mời đóng phim và đại ngôn chất đống trong hộp thư của Tùng Hề.

Lần gần nhất nhộn nhịp như vậy vẫn là sau khi cô bị hắt nước bẩn.
Nhưng kết quả là như nhau, cô lười vẫn hoàn lười.
Đầu tháng ba, Lạc Trăn đến studio của tạp chí q venus chụp ảnh, sau khi chụp xong người đại diện của tạp chí nói với cô rằng trong năm tới, cô sẽ nhận được tài trợ toàn thân từ một thương hiệu quốc tế xa xỉ có tiếng, có nghĩa là trong năm tới, tất cả các lịch trình công khai của cô sẽ được thương hiệu này thiết kế tạo hình đồng thời tài trợ cho trang phục và phụ kiện hoàn toàn miễn phí.
Tuy rằng không thiếu trang phục, nhưng nghe thấy vậy vẫn cực kỳ vui sướng!
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, Lạc Trăn nhớ đến chuyện của mẹ, cố ý gọi vài cuộc điện thoại đường dài, tình hình công việc của mẹ ở bên kia vẫn rất bận rộn, tuy là nói xong việc sẽ về nước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa định được thời gian.
Lúc sau, thư mời tiệc tối của Lâm Nhuế chính thức được gửi tới, Lạc Trăn cầm tấm thiệp mời nóng hổi đi tìm Vân Phi Thời, Vân Phỉ Thời ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, nhìn qua thiệp mời trong tay cô, lại nhìn bàn làm việc, từ trong một chồng văn kiện ngay ngắn rút ra một phong thư được gói tỉ mỉ đưa cho cô.
"Đúng lúc, cùng nhau."
Lạc Trăn mở ra xem, là thư mời giống nhau như đúc, lại nhìn thấy danh hiệu khách VIP, bèn bĩu môi, không hiểu vì sao hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Vân Phỉ Thời dành chút thời gian bận rộn để suy ngẫm về giọng điệu không rõ hàm ý của cô, dường như có thể hiểu được một nghĩa: Ghét giàu có.
*****

Chiếc xe thương vụ màu đen ngừng ở tiểu khu Thanh Trì, được bao quanh dưới những bóng râm, chạy vào cánh cổng được chạm khắc bằng sắt rèn, đậu ở cổng một biệt thự kiểu phương Tây ba tầng.
Bước xuống đầu tiên là hai người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang màu đen, hai người đều có gương mặt phổ thông, nếu ở trong đám đông thì chẳng thể nhận ra, điểm khác biệt chính là ánh mắt của họ sắc bén hơn rất nhiều so với người bình thường.
Tiếp đến là một cô gái có vóc dáng trung bình, khuôn mặt tròn trịa, xinh xắn, ngũ quan kết hợp với nhau trông rất dễ mến, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, đơn giản, trên vai đeo một chiếc túi màu hồng nhạt, sau khi nhanh nhẹn nhảy xuống xe thương vụ, cô ấy còn đối mặt mỉm cười ngọt ngào với người trong xe.
Người cuối cùng bước xuống xe là một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác bành tô kẻ caro đen trắng theo phong cách Anh Quốc, lộ ra cổ áo len cổ cao màu đen, mái tóc xoăn dài gợn sóng dưới lớp mũ cùng màu được xõa tự nhiên trước ngực.
Điều bắt mắt nhất, đương nhiên là gương mặt không trát phấn trang điểm cũng quá đỗi xinh đẹp, màu da trắng nõn không tì vết, lông mày lá liễu được chải chuốt vừa vặn, không cần tô thêm phấn cũng đen nhánh thanh lệ, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt có ánh sao lấp lánh, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên trông rất quyến rũ.
Những điều này hoàn toàn tương xứng với hai chữ mỹ nhân.
Cô gái mặt tròn ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự sang trọng cực kỳ xa hoa này, xong lại nhìn hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang chỉnh tề đứng bên cạnh vài lần, sau đó ghé bên tai mỹ nhân nói: "Chị Trăn, cũng may anh rể sáng suốt để cho vệ sĩ đi theo bên người, nếu không..ở nơi như thế này mà có xảy ra chuyện gì, kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay!"
Biệt thự kiểu phương Tây rộng lớn như vậy, trước cửa chính còn có bảo vệ, nếu như khách bước vào là một đại mỹ nữ như thế này, nếu như chủ nhà thật sự có chút ý đồ gì đó, sợ là không ra được khỏi cửa, chỉ có thể tùy ý bị người khác xâu xé!
Đại mỹ nữ---Lạc Trăn sờ sờ đầu của trợ lý nhỏ Doanh Doanh, "Bổ não quá mức rồi bé ơi." Không nói mục đích của chủ nhân ngôi biệt thự này mời cô đến là tốt hay xấu, nếu thật sự không phải là chuyện tốt gì, nam thần thông minh uy vũ, cơ trí, đẹp trai lại không kiểm chứng gì cả mà để cho cô đến chỗ hẹn sao?
Về phần hai vệ sĩ đi theo.....vốn là trước đây Lạc Trăn bị người ta tung ra một ít bức ảnh dễ gây hiểu nhầm để xào thành tin bôi đen, lại bị đám tay săn chụp lén, sau đó lại bị Sandy và Trương Lâm bắt tay với nhau chỉnh một chút, khoảng thời gian gần đây giống như vận may cả đời của Lạc Trăn đã dùng hết, giờ chỉ rước họa vào thân, nhân chứng sống của câu "Bạn không đi tìm rắc rối, rắc rối càng muốn đi tìm bạn." Câu châm ngôn này quả là đúng đắn.
Lạc Trăn cảm thấy, không thể cứ đứng mãi ở thế bị động, vậy nên kể từ lúc đó, Vân Phỉ Thời đã sắp xếp một ít vệ sĩ âm thầm bảo vệ Lạc Trăn, bảo vệ cô, đồng thời càng muốn dập tắt ở đầu nguồn cơn khi có dấu hiệu bị tung ra scandal giả.
Nếu không thì lúc trước Vân Phỉ Thời làm trợ lý đặc biệt cho Lạc Trăn trong đoàn phim, cánh truyền thông làm sao có thể không thu thập được tin tức dù chỉ một chút đây? Ngoại trừ lý do người nào đó "lấy quyền đè người", mấy vệ sĩ ngầm này cũng rất có tác dụng.
Mới ngày hôm kia, khi Lạc Trăn đang chuẩn bị cho chuyến đi Hong Kong gấp rút cùng Vân Phỉ Thời cũng chỉ vì cô nhận được một cuộc điện thoại của Trương Quân – đạo diễn của "Hán Võ Kỹ", Trương Quân mời cô ăn cơm, thời gian ngay vào lúc này, địa điểm cũng là ngay tại khu biệt thự xa hoa này.

Đột nhiên không có lý do gì mà Trương Quân lại hẹn Lạc Trăn đi ăn tối, suy nghĩ đầu tiên của cô khẳng định là có chuyện không tốt, sau đó lại nghĩ người này có tiếng tốt trong ngành và là một người rất ngay thẳng, nhưng suy cho cùng nhìn người biết mặt không biết lòng, cô nhờ người điều tra thử, rồi lại nói chuyện này với Vân Phỉ Thời, cuối cùng phản hồi của hai bên đều là, cái hẹn này, có thể đi.
Chỉ có điều...hôm nay Vân Phỉ Thời có một hội nghị quan trọng qua điện thoại, vì vậy nên vị cuồng bảo vệ vợ này để vệ sĩ từ bỏ việc ngụy trang âm thầm, trực tiếp bảo vệ ở bên người, phòng ngừa tai họa chưa xảy ra.
Biệt thự xa hoa trước mắt này cũng không phải là của Trương Quân, đây là một trong những thông tin Lạc Trăn biết được, Lạc Trăn cũng không quen với tên của người sở hữu, nhưng Vân Phỉ Thời nói, có thể yên tâm tham gia bữa tiệc này, vả lại cô cũng nghe ngóng bên chỗ Phó Thừa Y, Trương Quân không có vấn đề gì, mà lúc mời thái độ của Trương Quân cũng rất chân thành và kiên quyết, nên cô chọn đến đây.
Có trợ lý nhỏ đi cùng, cuối cùng Lạc Trăn cũng bước vào cổng, nhìn thấy chủ nhân của biệt thự.
Một người phụ nữ.
Một người phụ nữ trung niên có khí chất cao quý và biết chăm chút cho bản thân.
"Lạc Trăn? Ngồi xuống đi, quả nhiên còn đẹp hơn so với trên TV!" Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng, hòa nhã nghênh đón cô vào phòng khách.
Lạc Trăn cảm thấy ngọn nguồn làm cho tâm tình của mình thoải mái, có thể là bởi vì cách bài trí của căn phòng này rất hợp ý, giống như lâm viên Giang Nam trước đây, cổ kính, tao nhã, tinh xảo, trong không khí có mùi đàn hương nhàn nhạt dễ ngửi, không phải mùi thơm từ tinh chất mà là do các vật được chế tác tinh xảo từ gỗ đàn hương tỏa ra.
Vừa bước vào cửa, lại giống như bước vào một thế giới khác, cây cầu nhỏ và sông nước chảy, ô cửa mặt trăng được phủ dưới bóng cây xanh một cách thanh nhã, xuyên qua thời gian hàng ngàn năm, yên bình nằm trong một góc của đô thị phồn hoa.
Làm cho lòng của cô được yên bình tại nơi đây.
Cảm giác mờ mịt, thấp thỏm không yên trước khi vào cổng cứ như vậy mà chầm chậm tiêu tán.
Vừa ngồi xuống, người phụ nữ tự mình mang đến một chén trà bằng sứ trắng, cầu thang bằng gỗ thô sợ liền phát ra tiếng bước chân "bộp bộp bộp", không chỉ một người, nhưng bước chân cũng không nhanh không chậm.
"Lạc Trăn đến rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói êm dịu, tao nhã, Lạc Trăn đang đối diện với nụ cười nhã nhặn của người phụ nữ bỗng nhiên quay đầu lại, trên tay còn bưng chen trà gốm sứ, toàn thân cũng đã cứng đờ trong động tác đang ngoái đầu lại kia.
Doanh Doanh ở bên cạnh cũng đã kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được.

Trong những năm qua, trong lĩnh vực điện ảnh trong nước, có hai truyền thuyết.
Một là huyền thoại Phó Thừa Y - nam thần trẻ mãi không già, không phải nói nhiều.
Một người khác, có thể nói, điểm xuất phát của ông còn cao hơn so với Phó Thừa Y, thanh tựu của ông, ngay cả Phó Thừa Y cũng không thể nào bì được.
Những năm cuối trong thời kì 1970, Hollywood ở phương Tây, một người Trung Quốc đã đặt bước chân đầu tiên trong sự nghiệp điện ảnh của minh ở đó, và đó cũng là bước đầu tiên làm nên huyền thoại của lĩnh vực điện ảnh ở phương Đông.

Khi ấy tuổi còn trẻ, dựa vào một bộ phim hành động ăn khách ở Hollywood thời bấy giờ mà nổi tiếng, từ đó về sau không thể vãn hồi, cho đến nay ông là ảnh đế đoạt giải Oscar đầu tiên và duy nhất trong nước, ông là người đầu tiên viết tên tiếng Trung của minh trên Đại lộ Danh Vọng, ngay thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp điện ảnh ông không chút do dự rời khỏi Hollywood để về nước phát triển.
Ngành công nghiệp điện ảnh trong nước phát triển từ thời ban sơ đến khi đứng vững không thể không có sự giúp đỡ của ông.
Ông đã diễn xuyên suốt hơn hai mươi năm, tác phẩm nhiều không đếm xuể, cúp danh dự bày trong một phòng cũng không hết, sau khi đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp lần thứ hai ở Trung Quốc, lại không chút do dự từ bỏ danh phận diễn viên của minh, lui về phía sau màn ảnh làm đạo diễn.
Với tư cách là một đạo diễn, ông mang theo màu sắc phương Đông đi đến phương Tây một lần nữa, giành được một danh dự trước nay chưa từng có cho người Trung Quốc.
Đạo diễn quốc tế Trương Quân kính trọng gọi ông một tiếng "thầy", nam thần đời đầu Phó Thừa Y cũng từng được ông chỉ bảo, siêu sao quốc tế Vu Huệ Dư bay lên từ lòng bàn tay ông ấy.
Ông ấy là Việt Minh Hoa, một huyền thoại sống, một thần thoại có thật.
Tác giả có lời muốn nói: sắp hết bản thảo rồi!
Đáng thương nhỏ bé lại bất lực.jpg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương