Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
-
Chương 5: Công chúa bạch tuyết và hoàng tử bạch kê
Edit: Yuri
Beta: Yuri
Lâm Khải lên sân khấu đầu tiên.
Lúc nãy ở dưới sân khấu Lộc Phi có trang điểm cho Lâm Khải. Sau khi cậu đội tóc giả lên có cảm giác kinh vi thiên nhân (hoảng sợ bất ngờ).
Lâm Khải lấy ra một cái gương nho nhỏ, vuốt vuốt tóc mình một chút, hành động đơn giản này không biết đã tác động đến trái tim của biết bao chàng trai.
Dưới sân khấu có vài nam sinh không nhịn được hô: “Nữ thần!”
“Tiểu Tịnh Tịnh, mẹ nó ngươi mau nói cho lão nương biết ai là người phụ nữ dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất trên đời.”
Âm thanh của vị “nữ thần” này có chút thô lỗ, tính tình cũng có chút nóng nảy.
Tiếng Triệu Uông Dương vang lên từ sau cánh gà: “Là công chúa Bạch Tuyết, là đứa con gái thân yêu của ngài và quốc vương.”
“Ai nói là của quốc vương?”
… (quạc quạc quạc)
Lâm Khải tiếp tục hỏi: “Nếu như công chúa Bạch Tuyết chết, có phải ta sẽ trở thành người phụ nữ đẹp nhất không?”
“Dáng dấp của ngài như thế nào chẳng lẽ ngài không biết sao?”
Lâm Khải ho khan một tiếng, lấy một cây búa từ trong túi ra.
“Vương hậu dịu dàng xinh đẹp nhất của ta, giết công chúa Bạch Tuyết rồi, ngài sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”
Lâm Khải che miệng, bắt chước tiếng cười của hoàng hậu trong phim, không tự chủ phát ra những tiếng cười như gà gáy. (Vui lòng search google “tiếng gà gáy” để biết thêm chi tiết)
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lộc Phi xách một cái giỏ nhỏ tung ta tung tăng lên sân khấu, hát một bài hát kinh điển êm tai: “Đàn ông, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng, chả có gì đặc biệt hơn người.”
Có một người đàn ông đứng giữa sân khấu.
Tề Minh mặc một bộ quân phục kiểu châu Âu, trông như một vị chiến thần được đúc thành vàng. Nhìn vô cùng đẹp trai.
Lộc Phi ném cái giỏ đi, hỏi: “Chàng là vị hoàng tử sống ở bên kia núi bên kia sông phải không?”
“Không, sống ở đó ngoại trừ Xì Trum thì chỉ có Lão Gà Mên.” Tề Minh nói: “Ta cưỡi ngựa trắng đi qua tam quan*, chỉ vì thưởng thức giọng ca của nàng.”
*Ở đây có hai nghĩa, một là đường xa, nguy hiểm, hai là tam quan trong “tam quan sụp đổ”.
Lộc Phi che miệng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Khải bước lên sâu khấu, anh nhìn Tề Mình và Lộc Phi, hỏi: “Tên dã tiểu tử này từ đâu ra vậy?”
Tề Minh hỏi: “Con gà rừng này chui ra từ đâu thế?”
Lộc Phi nhỏ giọng nói: “Đây là mẹ ta.”
Tề Minh vội vàng sửa lại lời mình, “Thật xin lỗi, phu nhân thân ái của ta, lần đầu gặp mặt xin nhận lấy lễ vật của ta, đại diện sự áy náy của ta. Đây là đặc sản của quốc gia ta, vô cùng xứng với khí chất của ngài.”
Quà của Tề Minh là một gói bột nêm.
“Chẳng lẽ ngươi là hoàng tử Bạch Kê trong truyền thuyết?”
“Vậy ngài nhất định là hoàng hậu Bạch Tuyết rồi,” Tề Minh nói: “Ta đã yêu sâu sắc con gái ngài, chỉ cần có thể để nàng ấy gả cho ta, ta nguyện ý thoả mãn tất cả yêu cầu của ngài.”
“Tất cả?”
“Đứa trẻ có thể theo họ của ngài, ta không để ý. Có thể kêu Bạch Hạc, Bạc Mã, hay Bạch Hà Mã đều được.” (Bai He, Bai Ma, Bai He Ma)
Lâm Khải đánh giá vị hoàng tử trước mặt, nói: “Nếu như vậy, ta cũng không làm khó các ngươi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Đây là sính lễ của ta.”
Sính lễ của Tề Minh là “gà tường tam bảo” – Gà tinh, gà phấn, gà tinh phấn. (Ba cái đều là bột nêm cả, nhưng mà một loại là hạt một loại là bột)
“Đây là của hồi môn của con gái ta.”
Của hồi môn của Lâm Khải là một trái táo đỏ.
Lục Phi nhận lấy trái táo, nói: “Đây là lễ nghi cao nhất của vương quốc Bạch Tuyết đấy!”
Tề Minh nhỏ giọng nói: “Vương quốc Bạch Tuyết của mấy người đúng là nghèo nàn, cổ hủ.”
Lâm Khải che miệng cười, “Một lễ nghi khác của vương quốc ta là khi đính hôn, phải ăn một trái táo.”
Lộc Phi hỏi: “Tại sao ta lại không biết?”
“Ta mới ban bố đấy, ngươi có ý kiến à?”
Lộc Phi giơ trái táo lên, cô và Tề Minh mỗi người cắn một bên.
Kết quả dĩ nhiên là hai vợ chồng “về nhà”.
Về quê quán. (Ý chỉ về trời á)
Lâm Khải che miệng lại lần nữa, phát ra những tiếng “gà gáy” bén nhọn.
Trương Cường cầm cuốc đi tới, anh nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ăn nhiều quá, no chết.”
Trương Cường xoa xoa tay, nói: “Yên tâm, ta có cách! Vì cứu người, ta không ngại dâng lên nụ hôn đầu của mình.”
Trương Cường mới vừa đến gần Lộc Phi, cô liền tỉnh dậy, hung hăng tán Trương Cường hai bạt tay.
Trương Cường bụm mắt, nói: “Không phải ngươi đã chết rồi à?”
“Ngươi quá buồn nôn, làm ta sắp ói tới nơi rồi.”
Lộc Phi đi tới trước mặt Lâm Khải, nói: “Thật không nghĩ tới, ngươi lại là người như thế!”
“Phải, ta ích kỷ, ta âm hiểm xảo trá, ta là tiện nhân, nhưng vậy thì đã sao? Ta là hoàng hậu, vĩnh viễn là hoàng hậu!”
“Không, ngươi không phải.” Tề Minh bò dậy, nói: “Ta sẽ chiêu cáo sự độc ác của ngươi với toàn dân thiên hạ.”
“Không thể nào! Tại sao ngươi có thể tỉnh lại.”
Tề Minh giơ trái táo lên, phía trên chỉ có một dấu răng.
Tề Minh nói: “Ta có bệnh sạch sẽ. Chưa ăn.”
Ánh đèn sân khấu bỗng tối đi, âm thanh của Triệu Uông Dương lại vang lên lần nữa: “Sau sự kiện đó, hoàng hậu Bạch Tuyết bị quả báo trừng phạt. Công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử Bạch Kê thành công đến với nhau, hai người còn sinh một đôi long phượng, bé trai gọi là Bạch Hà Mã, bé gái gọi là Bạch Khổng Tước.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cuối tuần, Cao Khải và Owen ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Mi Mi nằm ngủ trên đùi Owen.
Lâm Khải vác cái đầu như ổ gà của mình đi ra ngoài, khuôn mặt tiều tuỵ.
Cao Khải hỏi: “Em trai Tiểu Khải, tối hôm qua làm chuyện xấu à?”
“Không có, em là một đứa bé ngoan chăm học hành đấy.” Lâm Khải đi vào phòng vệ sinh, nói: “Em là bị một đề Toàn làm cho sắp điên rồi.”
Khi Lâm Khải về phòng, Owen đang ngồi trên ghế, nhìn đề bài Toán của anh.
Lâm Khải cầm hai hộp sữa, nói: “Vô cùng khó.”
Owen: “1?”
Lâm Khải: “173, 62, 0.5.”
“Anh không phải hỏi thông tin của em, anh đang nói đáp án của bài này là 1!”
Lâm Khải nhìn đáp án một chút, nói: “Thật sự là 1, anh tính như thế nào vậy?”
“Dễ mà.”
“Anh xác định nó dễ?”
Owen liệt vài công thức Toán học ra, lại vòng mấy vòng trên đề bài, nói: “Em tính theo cách này xem, 5 phút là ra đáp án.”
Lâm Khải tính thử theo cách của Owen, quả nhiên tính được đáp án.
“Anh giỏi thế!”
Cao Khải ngậm một hộp sữa đi tới, nói: “Owen nhà chúng ta cũng từng là học bá đấy.”
“Vậy còn anh?”
“Anh thành công chinh phục học bá.” Cao Khải nói: “Đề gì vậy để anh xem thử xem.”
Lâm Khải: “Tốt nhất là anh biết làm.”
“Đang kể chuyện cười à, lúc anh còn đi học, điểm Toán chưa bao giờ thấp hơn 90 đấy.” Cao Khải cầm bài Toán lên xem, nói: “Nếu như anh không đoán sai, đây là một bài Toán nâng cao! Có thể trực tiếp bỏ qua.”
“Giáo viên của anh dạy anh kiểu đó à?”
“Giáo viên của anh dạy anh, bài nào không hiểu để đó trước, làm bài nào biết làm trước. Mà khi anh làm xong những bài mình biết làm thì đã hết giờ thi rồi.”
Owen ngồi kế bên Lâm Khải, hướng dẫn anh làm xong bài tập. Bình thường phải cần ba bốn tiếng mới xong, bây giờ chỉ cần nửa tiếng là hoàn thành.
Lâm Khải thật sự là lau mắt mà nhìn Owen.
Cao Khải nằm trên giường Lâm Khải chơi điện thoại, nói: “Khi Owen nhà chúng ta đi dạy kèm tại nhà, một buổi học thu ba trăm tệ. Cậu được hời rồi đấy.”
*300 tệ = khoảng 995,022 vnđ
“Anh đã từng dạy kèm tại nhà?”
“Từng làm hồi học đại học,” Owen nói: “Học sinh có kinh nghiệm nhiều mới có thể làm người khác tức chết.”
“Em trai Tiểu Khải nhà chúng ta là một đứa bé ngoan ngoãn thích học tập, có phải là vô cùng tiết… Úi!”
Lâm Khải phang gối đầu ngay bụng Cao Khải, nói: “Anh im miệng!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Châu Ngư đã mất tích hai ngày rồi. Lúc ăn cơm cũng không thấy anh xuất hiện.
Bình thường, Châu Ngư là người phụ trách một ngày ba bữa cơm của mọi người, bây giờ Châu Ngư không ở đây, người nấu cơm biến thành Owen.
Cao Khải nói: “Mọi người yên tâm đi, anh đại Ngư ở trong phòng ảnh đấy.”
Lâm Khải hỏi: “Sao anh biết?”
“Bọn anh sống chung với nhau bao lâu rồi, còn em mới bao lâu?” Cao Khải nói: “Mỗi tháng, anh đại Ngư đều sẽ có vài ngày như thế, cho dù gặp anh ấy, ảnh cũng sẽ không nói chuyện với cậu.”
Owen nói: “Dượng cả tới à?”
“Yên tâm yên tâm, chỉ cần qua khỏi những ngày này, anh đại Ngư sẽ trở lại thành anh đại Ngư mà mọi người quen biết.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tới chiều, Lâm Khải thành công gặp được Châu Ngư.
Châu Ngư mặc cái áo khoác màu đen, còn đội thêm cái mũ. Anh cúi đầu đi về phía tủ lạnh, lấy ra hai miếng bánh mì và một trái dưa leo.
“Đại Ngư?”
Châu Ngư giống như không nhìn thấy Lâm Khải, kẹp dưa leo giữa hai miếng bánh mì, dùng sức cắn một miếng.
Rồm rộp.
Lâm Khải biết có thể kẹp dưa leo trong sandwich, nhưng lại không biết có thể kẹp nguyên trái dưa leo.
Châu Ngư cảm giác trong miệng không có vị gì cả, cho nên lấy ra một trái cà chua, nhét nguyên trái vào trong miệng.
Nguyên trái vào trong miệng.
Trong miệng.
Đại Ngư biến thành cá miệng rộng.
Ăn uống xong, Châu Ngư cúi đầu đi về phòng mình.
Còn mình Lâm Khải đứng ngây người tại chỗ.
Cao Khải: “Thấy chưa?”
Lâm Khải gật gật đầu.
“Cái này thì đã là gì, lần trước Đại Ngư trực tiếp nhét nguyên trái kiwi vào họng, loại chưa gọt vỏ đấy.”
“Thiệt hả?”
Cao Khải đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua, nói: “Cậu đi mua hai cân (nửa ký) kiwi là biết.”
Lâm Khải nói: “Đó là sữa chua của em!”
“Cơm cậu ăn là do bạn trai anh làm đấy.”
“Cũng có phải là anh làm đâu!:
“Sữa chua cũng không phải tiết từ trên người cậu ra.”
Cao Khải mở hộp sữa chua ra, nói: “Uống xong sữa chua rồi đi ngủ trưa, buổi tối chụp hình, đúng là tuyệt vời.”
“Buổi tối? Chụp hình?” Lâm Khải ngại phải hỏi “chụp hình gì?”
“Mẹ nó cậu đừng có mà nghĩ vớ vẩn, chụp cảnh đêm! Gần đây có một tổ kịch nhìn trúng anh, muốn anh đi diễn một nhân vật.”
“Nữ quỷ?” (Quỷ cái)
…
Lâm Khải làm xong bài tập, ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Owen ôm Mi Mi ngồi kế bên, hỏi: “Coi cái gì vậy?”
Lâm Khải: “Bộ phim mới ra gần đây nhất, Bạch Cốt Tinh* Đại Chiến Hồ Lô Oa*.”
*Bạch Cốt Tinh trong phim Tây Du Ký
*Hồ Lô Oa trong phim Hồ Lô Biến
“Hai tên đó sống cùng một thời đại à?”
“Thể loại xuyên không. Hồ Lô Oa tìm thấy Hồ Lô Bảo, thành công xuyên vượt thời không, tìm kiếm ái nhân thất lạc ba ngàn năm của mình.”
“Ái nhân của Hồ Lô Oa không phải là Tiểu Hồ Điệp sao?”
Lâm Khải hỏi: “Anh có nhớ câu thoại trong Tây Du Ký không? Ta kêu ngươi một tiếng, ngươi dám đáp ứng không.”
Owen: “Nhớ.”
“Tôn Ngộ Không không phải đã nói rồi sao, tổng cộng có hai cái hồ lô, Hồ Lô Oa là hồ lô ‘công’, cậu ta xuyên không là để kiềm hồ lô ‘thụ’.”
Owen không kiềm được vỗ tay ba cái, cái thứ nhất dành cho bộ não của biên kịch, cái thứ hai dành cho sự dũng cảm của đạo diễn, còn cái cuối cùng là dành cho ánh mắt của Lâm Khải.
Lâm Khải hỏi: “Anh quen Cao Khải như thế nào vậy?”
“Anh ấy không kể sao?”
“Không có.”
Owen cười cười, nói: “Bọn anh có quen được nhau là nhờ một cái cây.”
“Gãi ngứa cho Thần Thụ à?”
“Không phải Thần Thụ, là một cây óc chó.”
Cây óc chó này được trồng trong trường đại học của Owen.
Mặc dù cây óc chó này không phải Thần Thụ, nhưng trong lòng sinh viên, nó không khác Thần Thụ là mấy.
Óc chó bổ não, cây óc chó dĩ nhiên cũng có tác dụng này, không biết bắt đầu từ khoá học nào, trường đại học của Owen có một phong tục – trước khi thi, nhất định phải đi cầu cây óc chó phù hộ.
Chính là vào thời điểm đó, Owen gặp Cao Khải.
Cao Khải là người mẫu, chủ đề chụp hình hôm đó là phong cảnh vườn trường, anh mặc một bộ quần áo tràn đầy sức sống đứng chụp hình dưới gốc cây.
Cao Khải dương cương soái khí, chỉ cần đi ngoài đường là có thể hấp dẫn một đám con gái, anh thành công hấp dẫn một đám học sinh vây xem. Trong đó có Owen.
Owen đã sớm biết xu hướng giới tính của mình khác người ta. Nhưng mà chưa từng gặp được người thích hợp. Vào thời khắc anh gặp Cao Khải, tim anh liền lập tức run lên một chút. Sau đó liền không có cách dời bước chân của mình nữa.
Sau khi Cao Khải chụp hình xong, Owen vẫn đứng cách đó không xa.
Cao Khải là một tay già đời trên tình trường, sớm liền phát hiện ra ánh mắt của Owen, anh làm ra vẻ mình rất là “non”, hỏi: “Bạn có chuyện gì hả?”
“Tôi tới cầu nguyện.”
Cao Khải vỗ vỗ thân cây óc chó, nói: “Cầu nguyện nó?”
Ừm.
Cao Khải dùng tay lúc nãy vỗ cây óc chó đi xoa đầu Owen, nói: “Chúc bạn thi thành công.”
Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, thành tích thi của Owen vô cùng tốt. Hai người cũng nhờ đó mà trở nên quen thuộc hơn. Cho tới khi thời cơ thích hợp, Owen liền thổ lộ lòng mình với Cao Khải.
Cao Khải nhìn nhìn Owen, rồi lại nhìn bầu trời và phương xa, hỏi: “Em nghiêm túc sao?”
Owen kiên quyết gật đầu.
Cao Khải đá đá mặt đất một chút, nói: “Cho tôi thời gian suy nghĩ đi.”
Buổi tối đó, Cao Khải dồn sức uống rượu ở một quán bar. Owen nhìn dáng vẻ phiền lòng của anh, nhịn không được nắm lấy tay anh, nói: “Đừng uống nữa.”
Cao Khải là cao thủ tình trường, dĩ nhiên cũng là cao thủ uống rượu, anh nheo mắt lại, nói: “Owen, mặc dù tôi là thẳng nam, nhưng mà tôi nguyện ý vì em mà thử một chút.”
Beta: Yuri
Lâm Khải lên sân khấu đầu tiên.
Lúc nãy ở dưới sân khấu Lộc Phi có trang điểm cho Lâm Khải. Sau khi cậu đội tóc giả lên có cảm giác kinh vi thiên nhân (hoảng sợ bất ngờ).
Lâm Khải lấy ra một cái gương nho nhỏ, vuốt vuốt tóc mình một chút, hành động đơn giản này không biết đã tác động đến trái tim của biết bao chàng trai.
Dưới sân khấu có vài nam sinh không nhịn được hô: “Nữ thần!”
“Tiểu Tịnh Tịnh, mẹ nó ngươi mau nói cho lão nương biết ai là người phụ nữ dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất trên đời.”
Âm thanh của vị “nữ thần” này có chút thô lỗ, tính tình cũng có chút nóng nảy.
Tiếng Triệu Uông Dương vang lên từ sau cánh gà: “Là công chúa Bạch Tuyết, là đứa con gái thân yêu của ngài và quốc vương.”
“Ai nói là của quốc vương?”
… (quạc quạc quạc)
Lâm Khải tiếp tục hỏi: “Nếu như công chúa Bạch Tuyết chết, có phải ta sẽ trở thành người phụ nữ đẹp nhất không?”
“Dáng dấp của ngài như thế nào chẳng lẽ ngài không biết sao?”
Lâm Khải ho khan một tiếng, lấy một cây búa từ trong túi ra.
“Vương hậu dịu dàng xinh đẹp nhất của ta, giết công chúa Bạch Tuyết rồi, ngài sẽ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”
Lâm Khải che miệng, bắt chước tiếng cười của hoàng hậu trong phim, không tự chủ phát ra những tiếng cười như gà gáy. (Vui lòng search google “tiếng gà gáy” để biết thêm chi tiết)
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lộc Phi xách một cái giỏ nhỏ tung ta tung tăng lên sân khấu, hát một bài hát kinh điển êm tai: “Đàn ông, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng, chả có gì đặc biệt hơn người.”
Có một người đàn ông đứng giữa sân khấu.
Tề Minh mặc một bộ quân phục kiểu châu Âu, trông như một vị chiến thần được đúc thành vàng. Nhìn vô cùng đẹp trai.
Lộc Phi ném cái giỏ đi, hỏi: “Chàng là vị hoàng tử sống ở bên kia núi bên kia sông phải không?”
“Không, sống ở đó ngoại trừ Xì Trum thì chỉ có Lão Gà Mên.” Tề Minh nói: “Ta cưỡi ngựa trắng đi qua tam quan*, chỉ vì thưởng thức giọng ca của nàng.”
*Ở đây có hai nghĩa, một là đường xa, nguy hiểm, hai là tam quan trong “tam quan sụp đổ”.
Lộc Phi che miệng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lâm Khải bước lên sâu khấu, anh nhìn Tề Mình và Lộc Phi, hỏi: “Tên dã tiểu tử này từ đâu ra vậy?”
Tề Minh hỏi: “Con gà rừng này chui ra từ đâu thế?”
Lộc Phi nhỏ giọng nói: “Đây là mẹ ta.”
Tề Minh vội vàng sửa lại lời mình, “Thật xin lỗi, phu nhân thân ái của ta, lần đầu gặp mặt xin nhận lấy lễ vật của ta, đại diện sự áy náy của ta. Đây là đặc sản của quốc gia ta, vô cùng xứng với khí chất của ngài.”
Quà của Tề Minh là một gói bột nêm.
“Chẳng lẽ ngươi là hoàng tử Bạch Kê trong truyền thuyết?”
“Vậy ngài nhất định là hoàng hậu Bạch Tuyết rồi,” Tề Minh nói: “Ta đã yêu sâu sắc con gái ngài, chỉ cần có thể để nàng ấy gả cho ta, ta nguyện ý thoả mãn tất cả yêu cầu của ngài.”
“Tất cả?”
“Đứa trẻ có thể theo họ của ngài, ta không để ý. Có thể kêu Bạch Hạc, Bạc Mã, hay Bạch Hà Mã đều được.” (Bai He, Bai Ma, Bai He Ma)
Lâm Khải đánh giá vị hoàng tử trước mặt, nói: “Nếu như vậy, ta cũng không làm khó các ngươi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Đây là sính lễ của ta.”
Sính lễ của Tề Minh là “gà tường tam bảo” – Gà tinh, gà phấn, gà tinh phấn. (Ba cái đều là bột nêm cả, nhưng mà một loại là hạt một loại là bột)
“Đây là của hồi môn của con gái ta.”
Của hồi môn của Lâm Khải là một trái táo đỏ.
Lục Phi nhận lấy trái táo, nói: “Đây là lễ nghi cao nhất của vương quốc Bạch Tuyết đấy!”
Tề Minh nhỏ giọng nói: “Vương quốc Bạch Tuyết của mấy người đúng là nghèo nàn, cổ hủ.”
Lâm Khải che miệng cười, “Một lễ nghi khác của vương quốc ta là khi đính hôn, phải ăn một trái táo.”
Lộc Phi hỏi: “Tại sao ta lại không biết?”
“Ta mới ban bố đấy, ngươi có ý kiến à?”
Lộc Phi giơ trái táo lên, cô và Tề Minh mỗi người cắn một bên.
Kết quả dĩ nhiên là hai vợ chồng “về nhà”.
Về quê quán. (Ý chỉ về trời á)
Lâm Khải che miệng lại lần nữa, phát ra những tiếng “gà gáy” bén nhọn.
Trương Cường cầm cuốc đi tới, anh nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ăn nhiều quá, no chết.”
Trương Cường xoa xoa tay, nói: “Yên tâm, ta có cách! Vì cứu người, ta không ngại dâng lên nụ hôn đầu của mình.”
Trương Cường mới vừa đến gần Lộc Phi, cô liền tỉnh dậy, hung hăng tán Trương Cường hai bạt tay.
Trương Cường bụm mắt, nói: “Không phải ngươi đã chết rồi à?”
“Ngươi quá buồn nôn, làm ta sắp ói tới nơi rồi.”
Lộc Phi đi tới trước mặt Lâm Khải, nói: “Thật không nghĩ tới, ngươi lại là người như thế!”
“Phải, ta ích kỷ, ta âm hiểm xảo trá, ta là tiện nhân, nhưng vậy thì đã sao? Ta là hoàng hậu, vĩnh viễn là hoàng hậu!”
“Không, ngươi không phải.” Tề Minh bò dậy, nói: “Ta sẽ chiêu cáo sự độc ác của ngươi với toàn dân thiên hạ.”
“Không thể nào! Tại sao ngươi có thể tỉnh lại.”
Tề Minh giơ trái táo lên, phía trên chỉ có một dấu răng.
Tề Minh nói: “Ta có bệnh sạch sẽ. Chưa ăn.”
Ánh đèn sân khấu bỗng tối đi, âm thanh của Triệu Uông Dương lại vang lên lần nữa: “Sau sự kiện đó, hoàng hậu Bạch Tuyết bị quả báo trừng phạt. Công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử Bạch Kê thành công đến với nhau, hai người còn sinh một đôi long phượng, bé trai gọi là Bạch Hà Mã, bé gái gọi là Bạch Khổng Tước.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cuối tuần, Cao Khải và Owen ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Mi Mi nằm ngủ trên đùi Owen.
Lâm Khải vác cái đầu như ổ gà của mình đi ra ngoài, khuôn mặt tiều tuỵ.
Cao Khải hỏi: “Em trai Tiểu Khải, tối hôm qua làm chuyện xấu à?”
“Không có, em là một đứa bé ngoan chăm học hành đấy.” Lâm Khải đi vào phòng vệ sinh, nói: “Em là bị một đề Toàn làm cho sắp điên rồi.”
Khi Lâm Khải về phòng, Owen đang ngồi trên ghế, nhìn đề bài Toán của anh.
Lâm Khải cầm hai hộp sữa, nói: “Vô cùng khó.”
Owen: “1?”
Lâm Khải: “173, 62, 0.5.”
“Anh không phải hỏi thông tin của em, anh đang nói đáp án của bài này là 1!”
Lâm Khải nhìn đáp án một chút, nói: “Thật sự là 1, anh tính như thế nào vậy?”
“Dễ mà.”
“Anh xác định nó dễ?”
Owen liệt vài công thức Toán học ra, lại vòng mấy vòng trên đề bài, nói: “Em tính theo cách này xem, 5 phút là ra đáp án.”
Lâm Khải tính thử theo cách của Owen, quả nhiên tính được đáp án.
“Anh giỏi thế!”
Cao Khải ngậm một hộp sữa đi tới, nói: “Owen nhà chúng ta cũng từng là học bá đấy.”
“Vậy còn anh?”
“Anh thành công chinh phục học bá.” Cao Khải nói: “Đề gì vậy để anh xem thử xem.”
Lâm Khải: “Tốt nhất là anh biết làm.”
“Đang kể chuyện cười à, lúc anh còn đi học, điểm Toán chưa bao giờ thấp hơn 90 đấy.” Cao Khải cầm bài Toán lên xem, nói: “Nếu như anh không đoán sai, đây là một bài Toán nâng cao! Có thể trực tiếp bỏ qua.”
“Giáo viên của anh dạy anh kiểu đó à?”
“Giáo viên của anh dạy anh, bài nào không hiểu để đó trước, làm bài nào biết làm trước. Mà khi anh làm xong những bài mình biết làm thì đã hết giờ thi rồi.”
Owen ngồi kế bên Lâm Khải, hướng dẫn anh làm xong bài tập. Bình thường phải cần ba bốn tiếng mới xong, bây giờ chỉ cần nửa tiếng là hoàn thành.
Lâm Khải thật sự là lau mắt mà nhìn Owen.
Cao Khải nằm trên giường Lâm Khải chơi điện thoại, nói: “Khi Owen nhà chúng ta đi dạy kèm tại nhà, một buổi học thu ba trăm tệ. Cậu được hời rồi đấy.”
*300 tệ = khoảng 995,022 vnđ
“Anh đã từng dạy kèm tại nhà?”
“Từng làm hồi học đại học,” Owen nói: “Học sinh có kinh nghiệm nhiều mới có thể làm người khác tức chết.”
“Em trai Tiểu Khải nhà chúng ta là một đứa bé ngoan ngoãn thích học tập, có phải là vô cùng tiết… Úi!”
Lâm Khải phang gối đầu ngay bụng Cao Khải, nói: “Anh im miệng!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Châu Ngư đã mất tích hai ngày rồi. Lúc ăn cơm cũng không thấy anh xuất hiện.
Bình thường, Châu Ngư là người phụ trách một ngày ba bữa cơm của mọi người, bây giờ Châu Ngư không ở đây, người nấu cơm biến thành Owen.
Cao Khải nói: “Mọi người yên tâm đi, anh đại Ngư ở trong phòng ảnh đấy.”
Lâm Khải hỏi: “Sao anh biết?”
“Bọn anh sống chung với nhau bao lâu rồi, còn em mới bao lâu?” Cao Khải nói: “Mỗi tháng, anh đại Ngư đều sẽ có vài ngày như thế, cho dù gặp anh ấy, ảnh cũng sẽ không nói chuyện với cậu.”
Owen nói: “Dượng cả tới à?”
“Yên tâm yên tâm, chỉ cần qua khỏi những ngày này, anh đại Ngư sẽ trở lại thành anh đại Ngư mà mọi người quen biết.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tới chiều, Lâm Khải thành công gặp được Châu Ngư.
Châu Ngư mặc cái áo khoác màu đen, còn đội thêm cái mũ. Anh cúi đầu đi về phía tủ lạnh, lấy ra hai miếng bánh mì và một trái dưa leo.
“Đại Ngư?”
Châu Ngư giống như không nhìn thấy Lâm Khải, kẹp dưa leo giữa hai miếng bánh mì, dùng sức cắn một miếng.
Rồm rộp.
Lâm Khải biết có thể kẹp dưa leo trong sandwich, nhưng lại không biết có thể kẹp nguyên trái dưa leo.
Châu Ngư cảm giác trong miệng không có vị gì cả, cho nên lấy ra một trái cà chua, nhét nguyên trái vào trong miệng.
Nguyên trái vào trong miệng.
Trong miệng.
Đại Ngư biến thành cá miệng rộng.
Ăn uống xong, Châu Ngư cúi đầu đi về phòng mình.
Còn mình Lâm Khải đứng ngây người tại chỗ.
Cao Khải: “Thấy chưa?”
Lâm Khải gật gật đầu.
“Cái này thì đã là gì, lần trước Đại Ngư trực tiếp nhét nguyên trái kiwi vào họng, loại chưa gọt vỏ đấy.”
“Thiệt hả?”
Cao Khải đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua, nói: “Cậu đi mua hai cân (nửa ký) kiwi là biết.”
Lâm Khải nói: “Đó là sữa chua của em!”
“Cơm cậu ăn là do bạn trai anh làm đấy.”
“Cũng có phải là anh làm đâu!:
“Sữa chua cũng không phải tiết từ trên người cậu ra.”
Cao Khải mở hộp sữa chua ra, nói: “Uống xong sữa chua rồi đi ngủ trưa, buổi tối chụp hình, đúng là tuyệt vời.”
“Buổi tối? Chụp hình?” Lâm Khải ngại phải hỏi “chụp hình gì?”
“Mẹ nó cậu đừng có mà nghĩ vớ vẩn, chụp cảnh đêm! Gần đây có một tổ kịch nhìn trúng anh, muốn anh đi diễn một nhân vật.”
“Nữ quỷ?” (Quỷ cái)
…
Lâm Khải làm xong bài tập, ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Owen ôm Mi Mi ngồi kế bên, hỏi: “Coi cái gì vậy?”
Lâm Khải: “Bộ phim mới ra gần đây nhất, Bạch Cốt Tinh* Đại Chiến Hồ Lô Oa*.”
*Bạch Cốt Tinh trong phim Tây Du Ký
*Hồ Lô Oa trong phim Hồ Lô Biến
“Hai tên đó sống cùng một thời đại à?”
“Thể loại xuyên không. Hồ Lô Oa tìm thấy Hồ Lô Bảo, thành công xuyên vượt thời không, tìm kiếm ái nhân thất lạc ba ngàn năm của mình.”
“Ái nhân của Hồ Lô Oa không phải là Tiểu Hồ Điệp sao?”
Lâm Khải hỏi: “Anh có nhớ câu thoại trong Tây Du Ký không? Ta kêu ngươi một tiếng, ngươi dám đáp ứng không.”
Owen: “Nhớ.”
“Tôn Ngộ Không không phải đã nói rồi sao, tổng cộng có hai cái hồ lô, Hồ Lô Oa là hồ lô ‘công’, cậu ta xuyên không là để kiềm hồ lô ‘thụ’.”
Owen không kiềm được vỗ tay ba cái, cái thứ nhất dành cho bộ não của biên kịch, cái thứ hai dành cho sự dũng cảm của đạo diễn, còn cái cuối cùng là dành cho ánh mắt của Lâm Khải.
Lâm Khải hỏi: “Anh quen Cao Khải như thế nào vậy?”
“Anh ấy không kể sao?”
“Không có.”
Owen cười cười, nói: “Bọn anh có quen được nhau là nhờ một cái cây.”
“Gãi ngứa cho Thần Thụ à?”
“Không phải Thần Thụ, là một cây óc chó.”
Cây óc chó này được trồng trong trường đại học của Owen.
Mặc dù cây óc chó này không phải Thần Thụ, nhưng trong lòng sinh viên, nó không khác Thần Thụ là mấy.
Óc chó bổ não, cây óc chó dĩ nhiên cũng có tác dụng này, không biết bắt đầu từ khoá học nào, trường đại học của Owen có một phong tục – trước khi thi, nhất định phải đi cầu cây óc chó phù hộ.
Chính là vào thời điểm đó, Owen gặp Cao Khải.
Cao Khải là người mẫu, chủ đề chụp hình hôm đó là phong cảnh vườn trường, anh mặc một bộ quần áo tràn đầy sức sống đứng chụp hình dưới gốc cây.
Cao Khải dương cương soái khí, chỉ cần đi ngoài đường là có thể hấp dẫn một đám con gái, anh thành công hấp dẫn một đám học sinh vây xem. Trong đó có Owen.
Owen đã sớm biết xu hướng giới tính của mình khác người ta. Nhưng mà chưa từng gặp được người thích hợp. Vào thời khắc anh gặp Cao Khải, tim anh liền lập tức run lên một chút. Sau đó liền không có cách dời bước chân của mình nữa.
Sau khi Cao Khải chụp hình xong, Owen vẫn đứng cách đó không xa.
Cao Khải là một tay già đời trên tình trường, sớm liền phát hiện ra ánh mắt của Owen, anh làm ra vẻ mình rất là “non”, hỏi: “Bạn có chuyện gì hả?”
“Tôi tới cầu nguyện.”
Cao Khải vỗ vỗ thân cây óc chó, nói: “Cầu nguyện nó?”
Ừm.
Cao Khải dùng tay lúc nãy vỗ cây óc chó đi xoa đầu Owen, nói: “Chúc bạn thi thành công.”
Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, thành tích thi của Owen vô cùng tốt. Hai người cũng nhờ đó mà trở nên quen thuộc hơn. Cho tới khi thời cơ thích hợp, Owen liền thổ lộ lòng mình với Cao Khải.
Cao Khải nhìn nhìn Owen, rồi lại nhìn bầu trời và phương xa, hỏi: “Em nghiêm túc sao?”
Owen kiên quyết gật đầu.
Cao Khải đá đá mặt đất một chút, nói: “Cho tôi thời gian suy nghĩ đi.”
Buổi tối đó, Cao Khải dồn sức uống rượu ở một quán bar. Owen nhìn dáng vẻ phiền lòng của anh, nhịn không được nắm lấy tay anh, nói: “Đừng uống nữa.”
Cao Khải là cao thủ tình trường, dĩ nhiên cũng là cao thủ uống rượu, anh nheo mắt lại, nói: “Owen, mặc dù tôi là thẳng nam, nhưng mà tôi nguyện ý vì em mà thử một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook