Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
-
Chương 3: Kịch bản
Edit: Yuri
Beta: Yuri
“Chậc chậc chậc.” Cao Khải nói: “Hình tượng của anh đại Ngư sụp đổ rồi.”
“Bọn tôi quen nhau một tháng, nhưng không có hành động nào vượt ranh giới cả.”
“Nếu như có hành động gì vượt ranh giới, chắc giờ đã có tiểu Ngư luôn rồi.”
Lâm Khải nhìn Châu Ngư, nói: “Nguyên tháng trời hai người thật sự không làm gì hết?”
“Hai người chúng tôi ăn cơm, xem phim, ba mẹ cũng gặp qua, chỉ là chưa ngủ chung thôi.”
“Anh đại Ngư không có hứng thú với phụ nữ.” Cao Khải ôm lấy bả vai Châu Ngư, nói: “Anh đây là ở với anh đại Ngư bao nhiêu năm đấy.”
“Hai người không có hứng thú với nhau à?”
Cao Khải bóp bóp hai đầu vai Châu Ngư, nói: “Bọn anh là bạn bè trong sáng.”
“Ôm ôm ấp ấp là hành động của bạn bè ‘trong sáng’?”
“Anh hỏi cậu, cậu có ăn động vật nhỏ mình nuôi từ nhỏ tới lớn không?”
Lâm Khải nói: “Gà mẹ của nhà ông nội em nấu canh uống rất ngon.”
“Cậu có thấy con gà nào dễ thương như anh đại Ngư không?”
Châu Ngư đạp đùi Cao Khải một cái, nói: “Cả nhà cậu đều là gà.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Lớn lên! Lớn lên! Đọc lớn lên!”
Triệu Uông Dương cầm quyển sách Ngữ Văn đi tới đi lui trong phòng học. Tiếng cô ấy còn lớn hơn tiếng của mọi người trong lớp 10/6.
“Nhất nhật chi kế tại vu thần*, học sinh trung học nên tỉnh lúc sáu, bảy giờ. Nữ sinh thì thôi tôi không nói, tôi muốn hỏi mấy bạn nam trong lớp, các cậu cả ngày bày dáng vẻ ỉu xìu để chi vậy? Diễn hồng sắc nương tử quân à?”
*Nhất nhật chi kế tại vu thần – ý chỉ kêu mọi người quý trọng thời gian
Triệu Uông Dương đi vòng quanh lớp học, nếu như nghe thấy giọng ai đó không đủ lớn, liền trực tiếp cầm sách nện lên đầu người đó.
Y như đang đập chuột.
Sau khi hết tiết tự học buổi sáng, Lâm Khải đi theo Tề Minh tới phòng lấy nước.
Đọc bài cả tiết, Lâm Khải cảm giác giọng mình sắp rách rồi — vừa khô vừa đau.
Lâm Khải nói: “Uông Uông Uông đến thời kỳ mãn kinh à?”
“Uông Uông Uông” là biệt danh của Triệu Uông Dương, vừa có thể dễ dàng nói xấu cô ấy, vừa có thể khái quát đặc điểm giọng lớn của cô. (Uông = 汪 = Gâu)
Tề Minh nói: “Cô ấy còn chưa kết hôn đâu, làm sao có thể tới thời kỳ mãn kinh?”
“Sao cậu biết?”
“Cậu chưa nghe nói sao? Uông Uông Uông năm nay mới hai mươi bảy tuổi.”
“Không thể nào, nhìn cô ấy… có chút già dặn.”
“Dạy học khiến người ta lão hoá.”
Lâm Khải gật đầu, nói: “Tính tình nóng nảy cũng khiến người già dặn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trên bảng đen trong lớp có viết vài chữ to chỉnh tề — Đại biểu tiết thu bài tập ngữ văn.
Không biết vị đồng học nào vẽ cái đầu chó phía dưới câu đó, còn viết ba chữ: Uông Uông Uông.
Lâm Khải là đại biểu tiết Ngữ Văn. Cậu bắt đầu từ dãy đầu tiên, nói: “Thu bài tập.”
Tính hung dữ của Triệu Uông Dương ai cũng biết, những bài tập khác có thể không làm, nhưng bài tập của môn này nhất định phải làm tốt.
Lâm Khải đi tới vị trí của Trương Cường, nói: “Thu bài tập.”
Trương Cường cúi đầu, viết thoăn thoắt trên sách bài tập.
Lâm Khải gõ gõ bàn Trương Cường, lặp lại lời nói: “Thu bài tập.”
Trương Cường nói: “Anh Khải cho em con đường sống đi!”
“Cậu sống nhưng ông đây chết đấy.”
“Thu một quyển bài tập chưa làm xong cậu cũng sống không nổi!”
Lâm Khải rút quyển vở của Trương Cường, nói: “Như thế còn đỡ hơn lấy mạng đổi mạng!”
Lâm Khải đi tới bên người Tề Minh, nói: “Tề Minh, phải nộp bài tập rồi.”
Tề Minh gãi đầu, nói: “Cái đó, bài tập của tôi xảy ra một chút ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn gì?”
“Chữ trên bài tập của tôi bỗng dưng biến mất, cậu tin nổi không?”
Thằng nào tin thằng đó là thằng ngu.
Tề Minh nói: “Tôi nhớ tôi có làm rồi.”
“Bài tập của ông đây cũng đã làm trong mơ rồi.”
“Không sao,” Lâm Khải nói: “Thiếu một quyển Uông Uông Uông cũng sẽ không biết đâu, cậu mau chóng bổ sung đi. Không, là kiếm về những con chữ đã mất tích.”
“Moá nó!” Trương Cường vẻ mặt đưa đám, nói: “Quá không công bằng rồi!”
Lâm Khải ôm đống bài tập, nói: “Thế giới này vốn đã không công bằng rồi.”
Triệu Uông Dương không có ở trong phòng làm việc.
Lâm Khải ôm chồng bài tập đi vào.
Phòng làm việc của Triệu Uông Dương rất sạch sẽ, phòng làm việc của những giáo viên khác đều trang trí nhìn rất ấm áp, chỉ có phòng làm việc của Triệu Uông Dương nhìn lạnh tanh, đồ trang trí duy nhất là một cái khung ảnh trên bàn làm việc.
Trách không được đến giờ vẫn không kết hôn. Không thú vị gì hết.
Lâm Khải bỏ bài tập lên bàn làm việc.
Người trong bức hình có mái đầu húi cua, nhìn vô cùng sáng sủa.
Châu Ngư.
Thật sự là Châu Ngư.
Hai người này thật sự có quan hệ.
Triệu Uông Dương bưng ly trà ngồi xuống, hỏi: “Thu đủ bài tập chưa?”
Khi Lâm Khải đi vào quên đóng cửa!
“Đủ, đủ rồi.”
Triệu Uông Dương sờ chồng bài tập một chút, nói: “Không đủ, thiếu một quyển.”
Lâm Khải cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Không thiếu mà.”
“Tôi dạy học bao nhiêu năm, lừa tôi không nổi đâu.”
“Vậy cô nói xem thiếu quyển nào.” Lâm Khải cảm giác sau lưng chợt lạnh, cậu lập tức sửa lại lời nói: “Em cảm thấy không có thiếu.”
“Tôi không cần em cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy.”
Lâm Khải á khẩu không trả lời được.
Triệu Uông Dương nhìn Lâm Khải, nói: “Đây là vấn đề của em, em phải đi tự quyết.”
“Dạ dạ dạ, sau khi em về sẽ bắt đầu điều tra. Chỉ cần bị em tra ra, thì kết quả sẽ liên luy đến cửu tộc.”
“Đi về đi.”
Sáng hôm nay có tiết thể dục.
Tề Minh mang theo trái bóng rổ, chơi bóng rổ với vài bạn nam khác trong lớp.
Một đám nữ sinh đứng cạnh sân bóng rổ, lén lút nhìn Tề Minh chơi.
Khi Tề Minh học sơ trung đã là giáo thảo, bây giờ cũng thuận lợi trở thành giáo thảo của trường Trung Học số Hai. Người thích cậu ta giống như rau hẹ trong ruộng, một bó tới một bó, không bao giờ hết.
Một bạn nữ chà xát tay mình, ảo tưởng mình và Tề Minh mười ngón tương liên, nói: “Đẹp trai quá đi à.”
Một bạn nữ khác nắm lấy lan can ngoài sân bóng rổ, ảo tưởng đó là tấm chắn cuối cùng ngăn cản cô ấy và Tề Minh, cũng nói: “Đẹp trai quá đi à.”
Lâm Khải đứng kế bên hai bạn nữ đó, nói: “Đúng là đẹp trai thật.”
“Cậu có bệnh à!”
Lâm Khải đúng là có bệnh.
Bệnh tương tư.
Sau khi tan học, Trương Cường và những nam sinh khác đi căn tin.
Lâm Khải đi theo phía sau hỏi. Anh hỏi: “Tề Minh thích uống cái gì?”
Trương Cường cầm chai nước tăng lực lên, nói: “Cái này.”
“Cậu chắc không?”
“Lần nào cậu ta cũng mua cái này hết.” Trương Cường mở chai nước uống một ngụm, nói: “Chỉ tiếc đó là chai cuối cùng rồi.”
Tiết cuối cùng của hôm nay là tiết chủ nhiệm.
Triệu Uông Dương tổng kết tình huống lớp 10/6 ngắn gọn: “Bây giờ tôi có một tin tốt.”
Và một tin xấu? Muốn nghe cái nào trước?
“Và một tin tốt hơn. Các em muốn nghe cái nào trước?”
Không ai trả lời Triệu Uông Dương.
Triệu Uông Dương nói: “Tin tốt là tuần sau có dạ hội hoan nghênh tân sinh, tin tốt hơn nữa là mỗi lớp có thể biểu diễn hai tiết mục. Lớp chúng ta cái gì cũng làm không được, nhưng tài nghệ biểu diễn tôi tin tưởng được.”
Lâm Khải căn bản không biết tin tức này tốt chỗ nào.
Trương Cường quay đầu qua, nói: “Tôi nhớ Tề Minh biết hát đấy.”
“Tôi không những biết hát, còn biết rap và chơi bóng rổ.”
“Vậy tôi đoán cậu đã luyện tập hai năm rưỡi rồi.”
Tin tức tốt là có thể nghe Tề Minh hát.
Triệu Uông Dương chợt nhớ tới cái gì đó, nói: “Lần dạ hội này muốn hát cũng được. Tiết mục ca hát lần này chấm điểm nghiêm khác hơn, giáo viên âm nhạc đề cử hai bài cho các em: Tôi Đào Khoáng Sản Vì Tổ Quốc và Ba Trăm Sáu Mươi Lăm Ngày Yêu Nước.”
Trương Cường hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì năm ngoái có người hát bài “Dương”. Là bạn học sinh nam hát, vừa hát vừa õng ẹo.” (Dương = ngứa)
Sau khi tan học, trong lớp chỉ còn lại bốn người.
Trương Cường, Lâm Khải, Tề Minh, và Lộc Phi.
Cái tên Lộc Phi này nghe giống như nhân vật anime đội nón lá (Lộc Phi = lu fei = Luffy), trên thực tế là hoa hậu của lớp 10/6.
Lâm Khải hỏi: “Cậu giữ bọn tôi ở lại làm gì?”
Trương Cường hắng giọng, hỏi: “Các cậu có muốn diễn một vở kịch không?”
“Chúng ta?”
“Ừ!”
Lâm Khải hỏi: “Hamlet hay là Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài?”
“Không phải,” Trương Cường nói: “Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.”
Tề Minh nói: “Vậy phải cần ít nhất mười người nhỉ?”
“Ai nói phải cần mười người?”
Tề Minh xoè bàn tay ra đếm: “Công chúa Bạch Tuyết, bảy chú lùn, nhiêu đó thôi cũng đã cần tám người rồi.”
“Cậu không hiểu ý của tôi.” Trường Cường gằn từng chữ: “Công chúa Bạch Tuyết và, bảy chú lùn.”
“Có gì khác nhau à?”
“Công chúa Bạch Tuyết là một người, còn chú lùn tên là “Bảy.”
Nhà trọ
Cao Khải ngồi gọt táo trên ghế sofa. Anh nghe thấy tiếng mở cửa, hỏi: “Em tiểu Khải sao hôm nay về trễ vậy?”
“Trường em muốn tổ chức dạ hội để hoan nghênh tân sinh, bạn cùng lớp em muốn diễn một vở kịch.”
“Ồ.” Cao Khải hỏi: “Hamlet hay Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài?”
“Không phải,” Lâm Khải nói: “Bạch Tuyết Và ‘Bảy’ Chú Lùn.”
“Ai là hoàng tử? Đẹp trai không.”
“Ha ha.”
Trương Cường muốn tự làm hoàng tử để có cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với Lộc Phi. Nhưng không những Lộc Phi không đồng ý, mà Lâm Khải với Tề Minh cũng không đồng ý.
Trương Cường chỉ cao 1m68, hơn nữa mặt toàn là mụn, nếu như cậu ta làm hoàng tử, chắc chắn sẽ là hoàng tử ếch.
Cao Khải đưa trái táo đã gọt xong cho Lâm Khải, nói: “Mau ăn đi, ngọt lắm.”
Giọng điệu và động tác của Cao Khải cực kỳ giống bà phù thuỷ trong truyện Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.
Lâm Khải cầm trái táo cắn một miếng, chất lỏng ngọt ngào lấp đầy khoang miệng.
Cao Khải gác chân lên đùi hỏi: “Thế em diễn vai gì?”
“Hoàng hậu.”
“Hả?”
Lâm Khải giơ trái táo lên, nói: “Hoàng hậu trong Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trương Cường cả đêm không ngủ, thức đêm cố gắng nặn ra bản thảo.
Lâm Khải nhìn sơ qua bản thảo, nói: “Tôi phải khen ngợi những ý tưởng kỳ diệu của cậu mới được.”
“Không tệ đúng không?”
“Nếu như những biên kịch trong nước có một nửa tài nghệ của cậu, thì sẽ không có nhiều kịch nát tới vậy rồi.”
“Tề Minh, cậu thấy sao?”
“Khá tốt.”
“Không có ý kiến gì hết hả?”
“Thiếu màu sắc.”
Màu vàng. (ý chỉ dơ hoặc đen tối)
Trừ tiết mục của Lâm Khải ra, lớp 10/6 còn phải biểu diễn thêm một tiết mục nữa.
Uỷ viên học tập của lớp chủ động đảm đương trách nhiệm này, biểu diễn tiết mục đọc thơ diễn cảm. Bài thơ tên là “Tôi Đào Dầu Mỏ Trong Những Ngày Yêu Nước.”
Thông tin bổ sung:
Hồng sắc nương tử quân: Một vở ballet nổi tiếng trong lịch sử ballet của Trung Quốc, nó phá thiên hoang địa tạo nên tư thế oai hùng khi “đứng trên mũi chân” và hình tượng nương tử quân của Trung Quốc, kết hợp kỹ xảo ballet của phương Tây và vũ điệu dân tộc Trung Quốc, sáng tạo ra tinh phẩm thế kỷ của dân tộc ballet, cũng tạo nên kỳ tích thế giới, hoàn toàn dung hợp văn hoá Trung Tây trong lĩnh vực nghệ thuật ballet.
Beta: Yuri
“Chậc chậc chậc.” Cao Khải nói: “Hình tượng của anh đại Ngư sụp đổ rồi.”
“Bọn tôi quen nhau một tháng, nhưng không có hành động nào vượt ranh giới cả.”
“Nếu như có hành động gì vượt ranh giới, chắc giờ đã có tiểu Ngư luôn rồi.”
Lâm Khải nhìn Châu Ngư, nói: “Nguyên tháng trời hai người thật sự không làm gì hết?”
“Hai người chúng tôi ăn cơm, xem phim, ba mẹ cũng gặp qua, chỉ là chưa ngủ chung thôi.”
“Anh đại Ngư không có hứng thú với phụ nữ.” Cao Khải ôm lấy bả vai Châu Ngư, nói: “Anh đây là ở với anh đại Ngư bao nhiêu năm đấy.”
“Hai người không có hứng thú với nhau à?”
Cao Khải bóp bóp hai đầu vai Châu Ngư, nói: “Bọn anh là bạn bè trong sáng.”
“Ôm ôm ấp ấp là hành động của bạn bè ‘trong sáng’?”
“Anh hỏi cậu, cậu có ăn động vật nhỏ mình nuôi từ nhỏ tới lớn không?”
Lâm Khải nói: “Gà mẹ của nhà ông nội em nấu canh uống rất ngon.”
“Cậu có thấy con gà nào dễ thương như anh đại Ngư không?”
Châu Ngư đạp đùi Cao Khải một cái, nói: “Cả nhà cậu đều là gà.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Lớn lên! Lớn lên! Đọc lớn lên!”
Triệu Uông Dương cầm quyển sách Ngữ Văn đi tới đi lui trong phòng học. Tiếng cô ấy còn lớn hơn tiếng của mọi người trong lớp 10/6.
“Nhất nhật chi kế tại vu thần*, học sinh trung học nên tỉnh lúc sáu, bảy giờ. Nữ sinh thì thôi tôi không nói, tôi muốn hỏi mấy bạn nam trong lớp, các cậu cả ngày bày dáng vẻ ỉu xìu để chi vậy? Diễn hồng sắc nương tử quân à?”
*Nhất nhật chi kế tại vu thần – ý chỉ kêu mọi người quý trọng thời gian
Triệu Uông Dương đi vòng quanh lớp học, nếu như nghe thấy giọng ai đó không đủ lớn, liền trực tiếp cầm sách nện lên đầu người đó.
Y như đang đập chuột.
Sau khi hết tiết tự học buổi sáng, Lâm Khải đi theo Tề Minh tới phòng lấy nước.
Đọc bài cả tiết, Lâm Khải cảm giác giọng mình sắp rách rồi — vừa khô vừa đau.
Lâm Khải nói: “Uông Uông Uông đến thời kỳ mãn kinh à?”
“Uông Uông Uông” là biệt danh của Triệu Uông Dương, vừa có thể dễ dàng nói xấu cô ấy, vừa có thể khái quát đặc điểm giọng lớn của cô. (Uông = 汪 = Gâu)
Tề Minh nói: “Cô ấy còn chưa kết hôn đâu, làm sao có thể tới thời kỳ mãn kinh?”
“Sao cậu biết?”
“Cậu chưa nghe nói sao? Uông Uông Uông năm nay mới hai mươi bảy tuổi.”
“Không thể nào, nhìn cô ấy… có chút già dặn.”
“Dạy học khiến người ta lão hoá.”
Lâm Khải gật đầu, nói: “Tính tình nóng nảy cũng khiến người già dặn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trên bảng đen trong lớp có viết vài chữ to chỉnh tề — Đại biểu tiết thu bài tập ngữ văn.
Không biết vị đồng học nào vẽ cái đầu chó phía dưới câu đó, còn viết ba chữ: Uông Uông Uông.
Lâm Khải là đại biểu tiết Ngữ Văn. Cậu bắt đầu từ dãy đầu tiên, nói: “Thu bài tập.”
Tính hung dữ của Triệu Uông Dương ai cũng biết, những bài tập khác có thể không làm, nhưng bài tập của môn này nhất định phải làm tốt.
Lâm Khải đi tới vị trí của Trương Cường, nói: “Thu bài tập.”
Trương Cường cúi đầu, viết thoăn thoắt trên sách bài tập.
Lâm Khải gõ gõ bàn Trương Cường, lặp lại lời nói: “Thu bài tập.”
Trương Cường nói: “Anh Khải cho em con đường sống đi!”
“Cậu sống nhưng ông đây chết đấy.”
“Thu một quyển bài tập chưa làm xong cậu cũng sống không nổi!”
Lâm Khải rút quyển vở của Trương Cường, nói: “Như thế còn đỡ hơn lấy mạng đổi mạng!”
Lâm Khải đi tới bên người Tề Minh, nói: “Tề Minh, phải nộp bài tập rồi.”
Tề Minh gãi đầu, nói: “Cái đó, bài tập của tôi xảy ra một chút ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn gì?”
“Chữ trên bài tập của tôi bỗng dưng biến mất, cậu tin nổi không?”
Thằng nào tin thằng đó là thằng ngu.
Tề Minh nói: “Tôi nhớ tôi có làm rồi.”
“Bài tập của ông đây cũng đã làm trong mơ rồi.”
“Không sao,” Lâm Khải nói: “Thiếu một quyển Uông Uông Uông cũng sẽ không biết đâu, cậu mau chóng bổ sung đi. Không, là kiếm về những con chữ đã mất tích.”
“Moá nó!” Trương Cường vẻ mặt đưa đám, nói: “Quá không công bằng rồi!”
Lâm Khải ôm đống bài tập, nói: “Thế giới này vốn đã không công bằng rồi.”
Triệu Uông Dương không có ở trong phòng làm việc.
Lâm Khải ôm chồng bài tập đi vào.
Phòng làm việc của Triệu Uông Dương rất sạch sẽ, phòng làm việc của những giáo viên khác đều trang trí nhìn rất ấm áp, chỉ có phòng làm việc của Triệu Uông Dương nhìn lạnh tanh, đồ trang trí duy nhất là một cái khung ảnh trên bàn làm việc.
Trách không được đến giờ vẫn không kết hôn. Không thú vị gì hết.
Lâm Khải bỏ bài tập lên bàn làm việc.
Người trong bức hình có mái đầu húi cua, nhìn vô cùng sáng sủa.
Châu Ngư.
Thật sự là Châu Ngư.
Hai người này thật sự có quan hệ.
Triệu Uông Dương bưng ly trà ngồi xuống, hỏi: “Thu đủ bài tập chưa?”
Khi Lâm Khải đi vào quên đóng cửa!
“Đủ, đủ rồi.”
Triệu Uông Dương sờ chồng bài tập một chút, nói: “Không đủ, thiếu một quyển.”
Lâm Khải cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Không thiếu mà.”
“Tôi dạy học bao nhiêu năm, lừa tôi không nổi đâu.”
“Vậy cô nói xem thiếu quyển nào.” Lâm Khải cảm giác sau lưng chợt lạnh, cậu lập tức sửa lại lời nói: “Em cảm thấy không có thiếu.”
“Tôi không cần em cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy.”
Lâm Khải á khẩu không trả lời được.
Triệu Uông Dương nhìn Lâm Khải, nói: “Đây là vấn đề của em, em phải đi tự quyết.”
“Dạ dạ dạ, sau khi em về sẽ bắt đầu điều tra. Chỉ cần bị em tra ra, thì kết quả sẽ liên luy đến cửu tộc.”
“Đi về đi.”
Sáng hôm nay có tiết thể dục.
Tề Minh mang theo trái bóng rổ, chơi bóng rổ với vài bạn nam khác trong lớp.
Một đám nữ sinh đứng cạnh sân bóng rổ, lén lút nhìn Tề Minh chơi.
Khi Tề Minh học sơ trung đã là giáo thảo, bây giờ cũng thuận lợi trở thành giáo thảo của trường Trung Học số Hai. Người thích cậu ta giống như rau hẹ trong ruộng, một bó tới một bó, không bao giờ hết.
Một bạn nữ chà xát tay mình, ảo tưởng mình và Tề Minh mười ngón tương liên, nói: “Đẹp trai quá đi à.”
Một bạn nữ khác nắm lấy lan can ngoài sân bóng rổ, ảo tưởng đó là tấm chắn cuối cùng ngăn cản cô ấy và Tề Minh, cũng nói: “Đẹp trai quá đi à.”
Lâm Khải đứng kế bên hai bạn nữ đó, nói: “Đúng là đẹp trai thật.”
“Cậu có bệnh à!”
Lâm Khải đúng là có bệnh.
Bệnh tương tư.
Sau khi tan học, Trương Cường và những nam sinh khác đi căn tin.
Lâm Khải đi theo phía sau hỏi. Anh hỏi: “Tề Minh thích uống cái gì?”
Trương Cường cầm chai nước tăng lực lên, nói: “Cái này.”
“Cậu chắc không?”
“Lần nào cậu ta cũng mua cái này hết.” Trương Cường mở chai nước uống một ngụm, nói: “Chỉ tiếc đó là chai cuối cùng rồi.”
Tiết cuối cùng của hôm nay là tiết chủ nhiệm.
Triệu Uông Dương tổng kết tình huống lớp 10/6 ngắn gọn: “Bây giờ tôi có một tin tốt.”
Và một tin xấu? Muốn nghe cái nào trước?
“Và một tin tốt hơn. Các em muốn nghe cái nào trước?”
Không ai trả lời Triệu Uông Dương.
Triệu Uông Dương nói: “Tin tốt là tuần sau có dạ hội hoan nghênh tân sinh, tin tốt hơn nữa là mỗi lớp có thể biểu diễn hai tiết mục. Lớp chúng ta cái gì cũng làm không được, nhưng tài nghệ biểu diễn tôi tin tưởng được.”
Lâm Khải căn bản không biết tin tức này tốt chỗ nào.
Trương Cường quay đầu qua, nói: “Tôi nhớ Tề Minh biết hát đấy.”
“Tôi không những biết hát, còn biết rap và chơi bóng rổ.”
“Vậy tôi đoán cậu đã luyện tập hai năm rưỡi rồi.”
Tin tức tốt là có thể nghe Tề Minh hát.
Triệu Uông Dương chợt nhớ tới cái gì đó, nói: “Lần dạ hội này muốn hát cũng được. Tiết mục ca hát lần này chấm điểm nghiêm khác hơn, giáo viên âm nhạc đề cử hai bài cho các em: Tôi Đào Khoáng Sản Vì Tổ Quốc và Ba Trăm Sáu Mươi Lăm Ngày Yêu Nước.”
Trương Cường hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì năm ngoái có người hát bài “Dương”. Là bạn học sinh nam hát, vừa hát vừa õng ẹo.” (Dương = ngứa)
Sau khi tan học, trong lớp chỉ còn lại bốn người.
Trương Cường, Lâm Khải, Tề Minh, và Lộc Phi.
Cái tên Lộc Phi này nghe giống như nhân vật anime đội nón lá (Lộc Phi = lu fei = Luffy), trên thực tế là hoa hậu của lớp 10/6.
Lâm Khải hỏi: “Cậu giữ bọn tôi ở lại làm gì?”
Trương Cường hắng giọng, hỏi: “Các cậu có muốn diễn một vở kịch không?”
“Chúng ta?”
“Ừ!”
Lâm Khải hỏi: “Hamlet hay là Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài?”
“Không phải,” Trương Cường nói: “Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.”
Tề Minh nói: “Vậy phải cần ít nhất mười người nhỉ?”
“Ai nói phải cần mười người?”
Tề Minh xoè bàn tay ra đếm: “Công chúa Bạch Tuyết, bảy chú lùn, nhiêu đó thôi cũng đã cần tám người rồi.”
“Cậu không hiểu ý của tôi.” Trường Cường gằn từng chữ: “Công chúa Bạch Tuyết và, bảy chú lùn.”
“Có gì khác nhau à?”
“Công chúa Bạch Tuyết là một người, còn chú lùn tên là “Bảy.”
Nhà trọ
Cao Khải ngồi gọt táo trên ghế sofa. Anh nghe thấy tiếng mở cửa, hỏi: “Em tiểu Khải sao hôm nay về trễ vậy?”
“Trường em muốn tổ chức dạ hội để hoan nghênh tân sinh, bạn cùng lớp em muốn diễn một vở kịch.”
“Ồ.” Cao Khải hỏi: “Hamlet hay Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài?”
“Không phải,” Lâm Khải nói: “Bạch Tuyết Và ‘Bảy’ Chú Lùn.”
“Ai là hoàng tử? Đẹp trai không.”
“Ha ha.”
Trương Cường muốn tự làm hoàng tử để có cơ hội có thể tiếp xúc thân mật với Lộc Phi. Nhưng không những Lộc Phi không đồng ý, mà Lâm Khải với Tề Minh cũng không đồng ý.
Trương Cường chỉ cao 1m68, hơn nữa mặt toàn là mụn, nếu như cậu ta làm hoàng tử, chắc chắn sẽ là hoàng tử ếch.
Cao Khải đưa trái táo đã gọt xong cho Lâm Khải, nói: “Mau ăn đi, ngọt lắm.”
Giọng điệu và động tác của Cao Khải cực kỳ giống bà phù thuỷ trong truyện Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.
Lâm Khải cầm trái táo cắn một miếng, chất lỏng ngọt ngào lấp đầy khoang miệng.
Cao Khải gác chân lên đùi hỏi: “Thế em diễn vai gì?”
“Hoàng hậu.”
“Hả?”
Lâm Khải giơ trái táo lên, nói: “Hoàng hậu trong Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trương Cường cả đêm không ngủ, thức đêm cố gắng nặn ra bản thảo.
Lâm Khải nhìn sơ qua bản thảo, nói: “Tôi phải khen ngợi những ý tưởng kỳ diệu của cậu mới được.”
“Không tệ đúng không?”
“Nếu như những biên kịch trong nước có một nửa tài nghệ của cậu, thì sẽ không có nhiều kịch nát tới vậy rồi.”
“Tề Minh, cậu thấy sao?”
“Khá tốt.”
“Không có ý kiến gì hết hả?”
“Thiếu màu sắc.”
Màu vàng. (ý chỉ dơ hoặc đen tối)
Trừ tiết mục của Lâm Khải ra, lớp 10/6 còn phải biểu diễn thêm một tiết mục nữa.
Uỷ viên học tập của lớp chủ động đảm đương trách nhiệm này, biểu diễn tiết mục đọc thơ diễn cảm. Bài thơ tên là “Tôi Đào Dầu Mỏ Trong Những Ngày Yêu Nước.”
Thông tin bổ sung:
Hồng sắc nương tử quân: Một vở ballet nổi tiếng trong lịch sử ballet của Trung Quốc, nó phá thiên hoang địa tạo nên tư thế oai hùng khi “đứng trên mũi chân” và hình tượng nương tử quân của Trung Quốc, kết hợp kỹ xảo ballet của phương Tây và vũ điệu dân tộc Trung Quốc, sáng tạo ra tinh phẩm thế kỷ của dân tộc ballet, cũng tạo nên kỳ tích thế giới, hoàn toàn dung hợp văn hoá Trung Tây trong lĩnh vực nghệ thuật ballet.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook