Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 908 Truyền thừa cổ thần

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 908: Truyền thừa cổ thần

Tại sao.

Tại sao khi trước hắn còn rất trực tiếp, rất biết trêu chọc, đến cuối cùng lại đột nhiên lạnh nhạt như vậy?

Lạt... lạt mềm buộc chặt sao?

Đồng tử Dịch Phong khẽ động.

Nữ nhân này.

Lẽ nào không phải đến để trả tiền cho ta sao?

Nếu phải vậy thì mau lấy khoản cuối ra đưa cho ta đi.

Hai người tâm tư khác nhau.

Dịch Phong ngồi đó rất lâu rất lâu cũng không thấy Thi Thanh Vũ nhắc đến tiền thật sự không ngồi yên được nữa, bèn nghĩ cách nhắc tiền.

Nhưng mà trực tiếp nhắc đến Dịch Phong vẫn cảm thấy không hay lắm.

Cho nên hắn nghĩ đến một cách uyển chuyển hơn một chút.

Hắn lơ đãng nhìn Tô Bạch, khóe môi khẽ động.

Tô Bạch thật sự là con giun trong bụng Dịch Phong, nhìn khẩu hình đã biết Dịch Phong muốn làm gì.

Một lúc sau.

Tô Bạch đã tìm được một bức tranh sơn thủy.

“Thi tông chủ, gần đây rảnh rỗi không có gì làm vừa khéo ta có được một bức họa, ta rất vừa ý họa tác này, cô có muốn xem cùng không?” Dịch Phong cười hỏi.

“Được!”

Thấy Dịch Phong chậm chạp không có động tĩnh vậy mà lên tiếng mời nàng ta thưởng họa, trong lòng Thi Thanh Vũ lập tức vui mừng, vội vàng gật đầu.

Tranh sơn thủy.

Bày ra trên bàn.

Hai người quan sát tỉ mỉ.

Nhưng Dịch Phong lại có dụng ý khác, tranh sơn thủy này không biết ở đâu ra, trong mắt hắn nhìn qua cũng chỉ bình thường không có gì đặc biệt.

Có điều không hề trở ngại hắn hành động.

“Thi tông chủ, cô xem nước trong thác này, có phải vẽ như vật sống không?” Dịch Phong nhẹ giọng hỏi.

Thi Thanh Vũ tỉ mỉ quan sát.

Cũng không nhịn tán thưởng nói: “Thác nước này quả thật vẽ rất đẹp, giống như ngài đã nói vậy, cứ như nó đang chảy trong bức tranh.”

???

Nghe thấy câu nói của Thi Thanh Vũ, sắc mặt Dịch Phong đen lại.

Gương mặt tràn ngập dấu hỏi.

Mẹ nó chứ.

Bức tranh rác rưởi như vậy, còn như vật sống à, sống cái rắm.

Hơn nữa ta bảo cô nhìn nước là thật sự muốn cô nhìn nước sao?

Trong thác nước kia Tô Bạch đã thêm vào hai chữ “trả tiền”, to như vậy thật sự không nhìn thấy à?

Sau một phen tán thưởng.

Tâm tư Thi Thanh Vũ hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh, hoàn toàn không nhìn thấy hai chữ đó.

Dịch Phong nhíu mày.

“Dịch Phong tiền bối, ngài sao vậy?” Thi Thanh Vũ vội hỏi.

“Không, không có gì.”

Dịch Phong lại lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa, trong lòng lại đang nghĩ nên làm sao đây.

Tầm mắt vô thức liếc về nơi xa, lòng hắn lại nghĩ ra một kế.

“Thi tông chủ, có hứng thú cùng tại hạ đi ngắm cảnh không?” Dịch Phong cười hỏi.

“Được!”

Thi Thanh Vũ vội vàng đồng ý.

Trong lòng như nai con nhảy loạn, không ngờ sau khi Dịch Phong cùng nàng ta thưởng họa xong lại đưa nàng ta đi ngắm cảnh.

Hai người ra khỏi đình viện.

Lại xuyên qua rừng cây nhỏ đến bên cạnh vách núi của Bách Luyện Tông.

Rìa vách núi, sương mù lượn lờ.

Cạnh vách núi, hoa thơm chim hót.

Tùy tiện hít sâu một hơi đều là không khí tươi mát trong lành.

“Thi tông chủ.”

“Hửm?”

“Cô nhìn hai ngọn núi kia...”

Thi Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn qua, tràn ngập vẻ khó hiểu sau đó nghiêng đầu nhìn Dịch Phong.

“Cô cảm thấy hai ngọn núi đó nếu gộp lại với nhau sẽ giống cái gì?” Dịch Phong cười tủm tỉm hỏi.

“Chúng nó sao?”

Thi Thanh Vũ lại đánh giá hai ngọn núi kia thêm lần nữa, sau đó trong mắt dần dần hư ảo.

Rất lâu rất lâu sau...

Sắc mặt nàng ta kinh ngạc.

Hai ngọn núi kia hợp lại với nhau chẳng phải là hình trái tim sao?

Nàng ta lập tức che môi đỏ, thân hình yêu kiều không nhịn được khẽ run.

Thì ra, thì ra Dịch Phong dùng cách này để bày tỏ tâm ý với nàng ta.

Trong mắt.

Mơ hồ lóe lên ánh sáng.

Vách núi này.

Là tông chủ của Bách Luyện Tông, không biết nàng ta đã đến đây bao nhiêu lần.

Ngày xưa, loại phong cảnh này với nàng ta mà nói rất bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng mà hôm nay nàng ta mới phát hiện vẻ đẹp chân chính của phong cảnh này!

Nhìn mặt nghiêng của Thi Thanh Vũ lộ ra biểu cảm bừng tỉnh hiểu rõ, khóe môi Dịch Phong giương lên.

Hỏi: “Cho nên Thi tông chủ, cô thấy giống cái gì?”

“Là tâm ý của ngài.”

Thi Thanh Vũ cúi đầu, cầm lòng không đậu đến gần Dịch Phong một bước, hờn dỗi nói.

????

Nghe câu nói của Thi Thanh Vũ, sắc mặt Dịch Phong lập tức đen thui.

Tâm ý?

Tâm ý của ta?

Tâm ý cái mẹ gì chứ.

Là tiên tinh!

Tiên tinh!

Tiên tinh đấy!

Hai ngọn núi này hợp lại là một viên tiên tinh lớn sống động, lẽ nào hình thái của tiên tinh cũng không biết sao?

Dịch Phong suýt nữa phát điên.

Coi như hắn đã nhìn ra nữ nhân này muốn nợ tiền không trả.

Hắn nghiêm mặt xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Thi Thanh Vũ.

Sắc mặt.

Nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Thi tông chủ, chuyện đến nước này, có vài thứ không thể không nói thẳng với cô...”

Dịch Phong nói từng câu từng chữ.

Nhìn Dịch Phong nghiêm túc trước nay chưa từng có cùng câu nói trịnh trọng của Dịch Phong, trái tim Thi Thanh Vũ bỗng nhiên giật thót.

Hắn...

Hắn muốn bày tỏ với ta sao?

Cuối cùng.

Trong vành mắt ngấn lệ của Thi Thanh Vũ, trái tim kích động vạn phần cùng ánh mắt mong đợi, Dịch Phong duỗi tay về phía nàng ta.

“Trả tiền.”

“Ba mươi vạn tiên tinh.”

“Muốn ngay bây giờ!”

“A?”

Thi Thanh Vũ mong đợi vạn phần nghe vậy lập tức đứng nguyên tại chỗ như tượng đá.

Trong đầu như bị sét đánh.

Xấu hổ khiến nàng ta hận không thể tìm cái khe chui xuống, hàm răng cắn chặt môi đỏ, môi đỏ bị cắn rách...

Cơ thể không nhịn được run rẩy.

“Ta, ta...”

Cánh môi Thi Thanh Vũ run rẩy, cưỡng ép khống chế cảm xúc của mình, lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ giao cho Dịch Phong.

“Đây là tiên tinh ngài cần.”

“Ta, ta còn có việc, đi trước một bước.”

Nói xong, nàng ta giả vờ không xảy ra chuyện gì, muốn vờ cười nhưng lại cười không nổi nhìn Dịch Phong rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Dịch Phong.

Thi Thanh Vũ cả đường trở về động phủ của mình, sắc mặt tràn ngập vẻ tự giễu và cười khổ.

Đúng vậy!

Nàng ta trong mắt hắn.

Chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, là một tông chủ của tiểu tông môn có thể tùy ý đùa giỡn mà thôi.

Thực lực không đủ.

Cấp bậc không đủ.

Hắn làm sao nhìn trúng nàng ta được?

Hai người vốn không cùng một tầng lớp...

“Đây...”

“Cảm xúc sao lại kích động như vậy?”

“Chẳng phải chỉ hỏi tiền thôi sao?”

Nhìn cảm xúc Thi Thanh Vũ không đúng lắm, gương mặt Dịch Phong tràn ngập dấu hỏi, cũng không biết tại sao lòng bàn tay cầm túi tiền có chút hụt hẫng.

Dịch Phong trở lại đình viện cũng không còn tâm tư làm chuyện khác.

Thoải mái ngủ một giấc.

Khi ngủ dậy đã là ngày hôm sau.

Sau khi súc miệng rửa mặt đơn giản xong, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ngây người ở đây lâu như vậy tiền cũng lấy được rồi, đã đến lúc nên rời đi, nhìn mười ba tiểu tạp dịch mặt đầy nước mắt, Dịch Phong an ủi.

Sau khi đồng ý với bọn hắn qua một khoảng thời gian nữa sẽ đến đón bọn hắn đi, Dịch Phong mới nhấc vò rượu bên cạnh rời đi.

Lần này rời khỏi.

Hắn không nói với ai cả.

Chỉ cần không ai biết hắn đã thật sự rời đi, vậy thì uy hiếp Chân Tiên 60+ của hắn vẫn ở đây, có lẽ có thể mang đến không ít tiện lợi cho Thi Thanh Vũ.

Mưa nhỏ róc rách.

Cả đoạn đường hắn ra khỏi sơn môn của Bách Luyện Tông.

Trên ngọn núi cao phía xa.

Hai nữ tử che dù đang đứng.

Ánh mắt nhìn bóng lưng rời đi của Dịch Phong từ xa.

“Ta sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân của ngài.”

Đôi môi nữ tử dẫn đầu khẽ nỉ non, trong mắt lóe lên thần sắc kiên định sau đó quay đầu nhìn hắc y nữ tử sau lưng.

“Giúp ta sắp xếp truyền thừa cổ thần của Bách Luyện Tông!”

“A, tông chủ?”

“Ngươi muốn tiếp nhận truyền thừa cổ thần?”

Gương mặt hắc y nữ tử tràn ngập kinh hãi: “Truyền thừa đó là thập tử vô sinh...”

Nữ tử không nói gì, chỉ là ánh mắt kiên định đi về phía tông môn...

Mà trong mấy ngày Dịch Phong nghĩ đủ mọi cách đòi tiền Thi Thanh Vũ.

Cả cửu giới đã xảy ra thay đổi cực lớn.

Mọi người hoàn toàn khinh thường sức mạnh của sương đen, chỉ mấy ngày ngắn ngủi Linh Giới đã bị nuốt chửng hơn một nửa.

Nhưng đây không phải chuyện nghiêm trọng nhất.

Nghiêm trọng nhất là sau khi tường ranh giới của Linh Giới bị đánh tan, vùng biển đen tối của Hoang Giới, Cổ Giới cùng tiên giới lần lượt xuất hiện khe nứt.

Tương đương với việc lại có thêm hai giới bước vào vết xe đổ của Linh Giới, tiên giới cũng rơi vào cảnh tràn ngập nguy cơ.

Bốn khe nứt khổng lồ, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số ma vật từ ngoại giới xông vào.

Tuy đại bộ phận ma vật này vẫn ở trong tam giới cùng vùng biển đen tối, nhưng cũng có một phần nhỏ ma vật mạnh mẽ xông vào, len lỏi trong tiên giới và những giới khác.

Cho nên các cuộc tàn sát trong thành liên tục xảy ra, thậm chí có một vài đại tông môn đều bị ma vật tấn công.

Dân chúng cửu giới lầm than, hỗn loạn không thôi.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Nhanh đến mức khiến người của cửu giới không kịp phản ứng lại, thậm chí không có quá nhiều dấu hiệu đã trở nên như vậy rồi.

Có điều.

Lấy Trận lão của Trận Giới làm đầu cùng những người canh giữ biên giới khác làm trung tâm, bọn họ cũng mau chóng phản ứng lại tổ chức liên minh trừ ma ngay lập tức.

Liên minh trừ ma vừa thành lập.

Vô số tông môn ở cửu giới đều hưởng ứng ngay.

Dù sao đứng trước vấn đề phải trái rõ ràng này, mọi người cũng biết rõ cái gì quan trọng cái gì không quan trọng.

Được vô số tông môn hưởng ứng, liên minh rất nhanh lớn mạnh.

Do Trận lão tiên giới được chọn làm minh chủ đời thứ nhất, ngoài ra lựa chọn mười cao thủ thành lập đội trưởng lão.

Vị trí của cơ cấu liên minh nằm ở ranh giới giữa bát giới và tiên giới, nơi này là vùng trung tâm nhất của cửu giới cũng là nơi có vị trí địa lý ưu việt nhất.

Rất nhanh.

Từng mệnh lệnh của liên minh trừ ma nhanh chóng được truyền đạt.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương