Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 778 Ta bị một đàn gà tấn công

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 778: Ta bị một đàn gà tấn công

“Ngươi...”

Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm Vương Cảnh Thiên, phát hiện Vương Cảnh Thiên vậy mà không giao động chút nào.

“Nếu cứng rắn không được.”

“Hay là...”

Trong ánh mắt Vương Lạc Ly có tia sáng chợt lóe lên, nếu như cứng rắn không được thì nàng sẽ mềm mỏng vậy.

“Tiểu ca ca, thả ta đi có được không? Cả đời này ta đều sẽ ghi nhớ ơn của ngươi ở trong lòng.”

“Có được hay không?”

Vương Lạc Ly bắt đầu nũng nịu.

Với mỹ mạo của nàng, số người thèm thuồng thân thể nàng có rất nhiều, nàng không tin người thanh niên bằng tuổi trước mắt có khả năng chống đỡ được.

Nhưng Vương Cảnh Thiên hoàn toàn không phản ứng lại với nàng.

Đây là nhiệm vụ tiền bối giao, nhất định hắn ta phải kiên quyết chấp hành.

Nữ nhân gì chứ, sao có thể quan trọng bằng nhiệm vụ tiền bối giao.

Hơn nữa, trước kia hắn là công tử nhà giàu, cô nương bên trong Vạn Hoa Lâu đã thấy nhiều rồi, sao còn không nhìn ra Vương Lạc Ly đang nói láo chứ.

Đã dám lừa hắn, vậy hắn thèm vào mà thương hương tiếc ngọc.

“Đừng lừa ta nữa.”

“Đây là cái xẻng, đây là cái bay xây dựng, đây là chậu hồ, còn có xẻng và thiết chùy...”

“Tranh thủ thời gian sửa tường đi.”

Động tác của Vương Cảnh Thiên cực kỳ nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã lấy hết dụng cụ dùng để sửa tường ra, đặt trước mặt Vương Lạc Ly.

“Nếu như không sửa, chết!”

Vương Cảnh Thiên hung thần ác sát uy hiếp.

Vương Lạc Ly tuyệt đối không ngờ rằng chiêu nũng nịu của mình không hề có tác dụng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia của Vương Cảnh Thiên thì nếu mình không sửa cái tường này chỉ sợ thật sự không đi nổi.

Nàng ta cắn chặt răng.

Không thể làm gì hơn ngoài chịu khuất phục.

Dù sao nàng ta cũng nghĩ đến việc với trạng thái bây giờ của mình mà đi ra ngoài thì có khả năng rất lớn sẽ bị Hắc Thiên tông tìm thấy, chi bằng trước hết ở nơi này tránh đầu ngọn gió trước đã.

Thời gian trôi qua.

Màn đêm phủ xuống, những vì tinh tú trải đầy bầu trời.

Vương Lạc Ly vẫn đang vất vả sửa vách tường, bộ váy dài màu xanh lam trên người hiện giờ toàn bộ đã biến thành màu xám tro.

“Đáng ghét, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.”

Gương mặt Vương Lạc Ly bất đắc dĩ, vừa vặn trông thấy bên trong chuồng gà đối diện, những con gà kia nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt khinh thường.

“Hay nhỉ, các ngươi cũng dám xem thường bản cô nương, không xử lý được người khác, ta còn không xử lý được các ngươi chắc?”

“Nhìn ta chặt đám gà các ngươi ra ăn.”

Vương Lạc Ly nói xong, cầm lấy một cái bay xây dựng đi về phía cái chuồng gà.

Trì Nhất Đồng đang nằm trên ghế đu, liếc mắt nhìn Vương Lạc Ly rồi trở mình, đổi một bên khác ngủ.

Cô nương này thật thiếu thông minh.

Phá vỡ tường của hắn ta xong thì muốn tự sát bỏ trốn.

Hiện tại còn muốn đi chịu đòn bên trong chuồng gà.

Quả nhiên.

Từ bên trong chuồng gà truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

“A!”

Vương Lạc Ly trong nháy mắt đã bị một đám gà đạp ở dưới chân, phát ra tiếng kêu thảm thống khổ.

“Làm sao có thể?”

“Ta lại bị một đám gà tấn công!”

Vương Lạc Ly cực kỳ hoảng sợ, sau khi bị đánh mới biết được rằng tu vi của những con gà này đều đạt tới Chân Nguyên Tiên Cảnh, còn cao hơn so với nàng.

“Đây là chuyện gì thế này?”

Vương Lạc Ly không nhịn được lại trộm nhìn về phía chuồng gà.

“Dường như những con gà kia nhìn về phía chủ nhà hàng của chúng cực kỳ cung kính?”

Vương Lạc Ly núp ở trong góc, nhìn xem những con gà kia nhìn Trì Nhất Đồng như ánh mắt nhìn chủ nhân, không nhịn được gào lên.

“Những con gà này đều do chủ nhà hàng nuôi sao?”

“Địa Tiên nuôi được một nhóm gà Chân Nguyên Tiên Cảnh ư?”

“Không, không đúng.”

Chỉ trong nháy mắt Vương Lạc Ly đã phản ứng lại, trong đôi mắt phát ra ánh sáng kinh người, nàng đưa ra một kết luận rất kinh ngạc.

“Vị chủ nhà hàng này hoàn toàn không phải ở cảnh giới Địa Tiên, nếu không trưởng lão có Tinh Thần Tiên Cảnh của Hắc Thiên tông không thể không tìm ra nơi này.”

“Hắn ta là một vị cao nhân ẩn thế, vậy nên mới ẩn giấu tu vi của mình.”

Sau khi Vương Lạc Ly đưa ra kết luận này, trong lòng càng chấn động.

Sau đó nàng ta bắt đầu quan sát cái nhà hàng nhỏ này.

Lúc trước xông vào quá nhanh khiến nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ đến những thứ này. Bây giờ bị đánh một trận xong, nàng chợt phát hiện cái nhà hàng này không hề đơn giản, càng nghĩ càng sợ.

“Những cái bàn cái ghế này là Tiên Khí trung phẩm.”

“Cái đệm lót dưới ghế nằm là một cái Tiên Khí đỉnh cấp.”

“Nồi sắt, bồn sắt bên trên bếp lò, còn có bát đũa trên bàn cơm vậy mà toàn bộ đều là Tiên Khí đỉnh cấp.”

“Đống củi nhóm lửa là Tiên Khí trung phẩm!”

“Thẳng thừng dùng Tiên Khí trung phẩm làm củi sao?”

“Cái dao phay kia sao ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy có nguy cơ tử vong?”

“Ôi!”

Vương Lạc Ly trực tiếp đặt mông ngồi phịch ra trên đất.

Trời ạ.

Nơi này là chỗ nào chứ, thật là đáng sợ.

 

Chương 885: Ta bị một đàn gà tấn công (2)

Thậm chí khiến cho nàng có cảm giác dù trở về làm lô đỉnh cho tông chủ Hắc Thiên tông thì hình như cũng không đáng sợ như vậy.

Hơn nữa người này rốt cuộc có tu vi cấp bậc nào chứ?

Gà là Chân Nguyên Tiên Cảnh, Tiên Khí đỉnh cấp làm vật dụng hàng ngày...

Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng với cái thế giới này.

“Không được lười biếng, trước khi trời sáng ta muốn nhìn thấy tường đã được sửa xong.”

Lúc này.

Trì Nhất Đồng từ trên ghế nằm đứng lên tức giận nói.

Nữ tử này đã bị đánh một trận rồi lại còn dám lười biếng, hắn thật sự không thể chấp nhận được.

Nhỡ đâu ngày mai có khách đến ăn cơm nhưng vì nhìn thấy tường bị phá, cảm thấy nhà hàng không tốt mà đi mất thì loại tổn thất này nên tính thế nào đây?

Bất đắc dĩ, chỉ có thể đích thân mình đi đốc thúc.

“Vâng.”

Vương Lạc Ly nhìn thấy Trì Nhất Đồng đứng lên, bị mồ hôi lạnh từ phía sau làm ướt quần áo, bị dọa đến mức vội vàng đứng lên.

Đoán được Trì Nhất Đồng là cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, Vương Lạc Ly cũng không dám khinh nhờn. Nàng ta vội vàng chạy đến chỗ lỗ hổng trên tường, dốc đến mười hai phần tâm trí, cực kỳ nghiêm túc bắt đầu sửa lại vách tường.

Thậm chí cả những công cụ đó cũng đều bởi vì nàng sợ hãi cực độ mà trong nháy mắt bị phá hủy.

“Thế này còn tạm được, cần phải tự mình nhìn chằm chằm.” Trì Nhất Đồng nhếch miệng, nhìn chằm chằm một hồi thì phát hiện Vương Lạc Ly càng ngày càng thành thạo, cũng càng ngày càng nghiêm túc nên lại lần nữa nằm xuống trên ghế đu.

“Cục cục cục...”

Rất nhanh.

Sắc trời đã dần sáng lên.

Vương Lạc Ly vừa ý gật đầu một cái nhìn vách tường trước mắt còn sáng sủa hơn so với mặt của nàng, lúc này mới thở ra một hơi.

Phủi bụi trên người một cái, vừa định nói rõ mọi chuyện với Trì Nhất Đồng.

Bốn đại gia chủ Vương Diệp Tiêu Lâm Sở, còn có Vương Cảnh Thiên chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống trong nhà hàng rồi.

“Mấy người này chạy đến lúc nào vậy?”

“Thế mà lặng yên không một tiếng động, mình không hề nhận ra chút nào.”

Vương Lạc Ly ngẩn ngơ đầy mặt.

“Tiểu cô nương làm việc không tệ đâu, tường này được sửa không có chút tỳ vết nào.”

“Không tồi, còn nhẵn bóng hơn so với mặt nền lưu ly nhà ta.”

Mấy vị gia chủ cười nói, lập tức có nhân thủ lấy ra một món Tiên Khí đỉnh cấp đưa cho Trì Nhất Đồng.

Mà những cái Tiên Khí đỉnh cấp này là do bọn hắn đã bán sạch phần lớn gia sản mới đổi được.

Tuy nhiên nghĩ tới việc có thể được ăn mỹ thực của nơi này thì tất cả đều đáng giá.

“Ông chủ, cho chúng ta mỗi người một chén mì hoành thánh.”

Ngũ đại gia chủ cung kính vô cùng nói.

Rất nhanh.

Mì hoành thánh đã lên bàn, một mùi thơm tỏa ra bốn phía. Vương Lạc Ly chỉ mới ngửi một cái mà trong nháy mắt đã cảm giác được trong đan điền khô cạn dường như gặp được một cơn mưa hạn.

Linh khí thế mà bắt đầu khôi phục...

“Trời ạ.”

“Rốt cuộc một chén mì hoành thánh này là thế nào vậy? Ta mới chỉ ngửi một ít hương vị mà linh lực khô kiệt đã bắt đầu khôi phục?”

“Thế này cũng quá là kỳ diệu rồi.”

Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm bốn chén mì hoành thánh kia, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh hãi.

Linh khí trong đan điền của nàng đang chậm rãi khôi phục, sự mệt mỏi và đau đớn trên người sau cả đêm sửa tường vào lúc này cũng biến mất không thấy gì nữa.

“Ùng ục...”

Vương Lạc Ly nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào bốn chén mì hoành thánh trên bàn, chỉ cảm thấy con sâu thèm ăn từ những năm tháng ở Tích Cốc toàn bộ đã bị gọi lên.

Lập tức nàng muốn mở miệng gọi một chén mì hoành thánh.

Thế nhưng.

Nàng dường như nhớ tới cái gì, vừa rồi thứ bốn lão đầu kia thanh toán cũng không phải Tiên Tinh mà là bốn món Tiên Khí.

“Dường như là bị tiền bối kê ở góc bàn?”

Ánh mặt Vương Lạc Ly hướng về phía một cái bàn dựa vào tường, sau đó thì nhìn thấy bốn món Tiên Khí kia.

“Cái gì cơ?”

“Tiên Khí đỉnh cấp!”

Vương Lạc Ly chỉ nhìn một chút, trong nháy mắt đã bị dọa sợ, Tiên Khí đỉnh cấp cũng dùng làm đệm chân bàn, còn là tận năm món.

Không.

Không đúng.

Vương Lạc Ly trong lúc khiếp sợ, biểu cảm lại biến đổi lần nữa.

Bởi vì nàng không để ý tới một việc.

Năm lão đầu này trong suy nghĩ của mình là không có tu vi, sao lại có thể lấy ra Tiên Khí đỉnh cấp?

Không đúng chút nào.

Vương Lạc Ly nhìn chằm chằm vào năm người này, bỗng nhiên nhớ ra Vương Cảnh Thiên thế mà lại là nhi tử của một lão đầu trong đó.

Hơn nữa, còn là gia tộc gì đó.

Gia tộc ở dạng này làm sao có thể có gia chủ ở cảnh giới không cao bằng nhi tử chứ?

“Vậy cũng chỉ có một cách giải thích!”

“Năm người này toàn bộ đều là cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, vì vậy mình mới không nhận ra tu vi của năm người này.”

“Thảo nào vừa rồi không phát hiện ra năm người này tiến vào trong tiểu viện khi nào, năm người này có thực lực ở cách ta xa.”

“Năm lão đầu này cộng thêm tiền bối...”

Cả người Vương Lạc Ly choáng váng.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương