Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 738 Đạo cao một thước ma cao một trượng

Chương 738: Đạo cao một thước ma cao một trượng

“Không được hành động thiếu suy nghĩ.”

“Người này dễ dàng đánh bại ba người các ngươi, chắc chắn là siêu cấp cao thủ trên đảo này, người giống như vậy ở trên đảo cũng tuyệt đối không có mấy, cho nên trước tiên tạm thời đi vòng qua hắn.”

Người đàn ông cầm đầu truyền âm cho mọi người, phát ra mệnh lệnh: “Chờ tình báo tới tay của chúng ta thì lại quay lại đối phó hắn cũng không muộn!”

“Dạ!”

Mọi người gật đầu, thay đổi phương hướng vòng qua Lỗ Đạt Sanh.

Sau khi vòng qua Lỗ Đạt Sanh, chín con côn trùng trôi nổi ở giữa không trung.

“Nhớ kỹ mệnh lệnh của ta, phân công nhau thu thập tình báo.”

“Sau đó hội hợp ở bờ biển phía nam tiểu đảo, cuối cùng sẽ cùng nhau rút lui.”

“Tản!”

Cùng với truyền âm của người đàn ông cầm đầu, tám con côn trùng tức khắc phân tán ra ngoài, lấy hai người làm một tổ, phân biệt theo bốn phương tám hướng lên đảo.

“Lão Cửu, ta cảm thấy phòng ngự này của chúng ta đúng là vô địch!”

Lão Bát cùng lão Cửu bay sát qua mặt nước trong khi đang nói chuyện phiếm.

“Ừ, hiện tại ở trạng thái này, cho dù lão Đại toàn lực đánh chúng ta một kích thì cũng không thể nào tạo cho chúng ta nửa điểm thương tổn!”

“Ài, nếu mà lúc đối mặt với cái gánh phân kia cũng ở loại trạng thái này thì tốt rồi, lão Thập cũng sẽ không phải chết.”

“Đúng vậy!”

“Chờ điều tra rõ tình báo, lại báo thù cho lão Thập!”

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa bay qua.

“Ồ!”

Đúng lúc này, lão Cửu khẽ ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Lão Bát, mau nhìn này, trong mặt nước ở dưới chân chúng ta có con cá!”

Lão Bát liếc liếc mắt một cái, không quan tâm nói: “Một con cá nhỏ mà thôi, còn có thể thành tinh được hay sao, không cần phải để ý nó, lên đảo quan trọng hơn.”

Nhưng hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy con cá chép kia từ trong nước nhảy ra, một ngụm nuốt chửng lão Cửu.

“Mẹ kiếp?”

“Lão Cửu?”

Lão Bát trừng mắt hô to.

Ngay sau đó, trên mặt nước lộ ra một đôi mắt cá theo dõi hắn.

Ánh mắt này tức khắc làm cho lão Bát sởn tóc gáy.

Con cá chép kia nháy mắt lại nhảy lên, đớp một cái rồi nuốt hắn xuống.

Cho đến khi chết hắn cũng không thể hiểu được sao mình lại có thể bị một con cá chép nhỏ bình thường nuốt chửng.

. . . 

“Ta còn tưởng rằng đảo này sẽ có cơ quan gì, cũng chỉ như vậy thôi!”

“Chẳng phải là đã thuận lợi lên đảo sao.”

Bên kia, lão Lục lão Thất đã thành công lên đảo, bay ở trên gốc cây cạnh bờ biển, quan sát bốn phía.

Lúc này, hai người cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn bọn hắn chằm chằm.

Bọn họ quay đầu lại nhìn tức khắc phát hiện một con tắc kè hoa nhỏ đang nằm bò trên cây chuyển động con ngươi nhỏ tròn xoe nhìn bọn hắn chằm chằm.

“A!”

“Vật nhỏ này còn muốn ăn chúng ta hay sao?”

Lão Lục thấy thế, cười nhạo nói: “Vật nhỏ, chúng ta cũng không phải là đồ ăn của ngươi, muốn ăn chúng ta thì cũng phải nhìn xem ngươi có tiêu hóa nổi hay không.”

Tiếng nói vừa ra thì một cái đầu lưỡi lập tức xoắn tới.

Hai huynh đệ còn đang cười, đầu lưỡi đã trói buộc chặt cả hai người bọn họ, sau một hồi thì nuốt luôn vào miệng của tắc kè hoa.

Con mắt tròn xoe của tắc kè hoa xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giống như đang trợn trắng, sau đó nó lại nằm bò trên cây mà ngủ.

. . . 

“Này!”

“Lão Ngũ!”

Ngoài ra ở chỗ khác, lão Tứ lão Ngũ vừa mới lên đảo đã đụng phải một bác gái đang hóng mát dưới tàng cây, bác gái một tay đập muỗi chụp lại đã đánh lão Ngũ ngất trên mặt đất.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại, bác gái đã một chân giẫm lên rồi lại nghiền nghiền.

“Dưới cây này có thật nhiều muỗi, không hóng mát nữa không hóng mát nữa.”

Không vui mà phàn nàn một câu, bác gái mới lắc lắc thắt lưng như thùng nước hùng hùng hổ hổ rời đi.

Nhìn thấy lão Ngũ đã bị nghiền thành cặn bã, đến cả phân cũng tràn ra, lão Tứ trừng mắt.

Cảm giác da đầu như muốn nổ tung.

Đây mẹ nó rốt cuộc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Không phải đã nói là phòng ngự vô địch sao. Làm sao lại có thể bị một chân của bác gái nghiền thành bánh!?

Hắn vừa muốn tìm bác gái trả thù, bỗng nhiên phát hiện có một con gà trống ở bên cạnh đang theo dõi hắn, mào gà trên đỉnh đầu màu đỏ, con ngươi quan sát rồi kêu khanh khách vọt về phía hắn.

Đầu gà mổ xuống.

Lão Tứ trừng lớn ánh mắt.

Đau nhức truyền đến, hắn phát hiện thân mình không còn một bên.

Ngẩng đầu vừa thấy, đúng là đã bị gà trống mổ mất một nửa.

Gà trống nếm được mỹ vị, kêu khanh khách không ngừng, đầu lại mổ xuống, nửa bên còn lại của lão Tứ cũng không còn.

. . . 

Nhưng mà thảm nhất thì không ai qua được lão Nhị lão Tam.

Có một người đang mang một cái ghế nằm ở ven bờ sông, chuẩn bị uống rượu thưởng thức bức tranh phong cảnh thác nước từ trên núi chảy xuống, vừa mới đốt lên một vòng nhang muỗi mà Dịch Phong phát minh trước kia thì hai người đã vọt lại đây.

Mới dính một chút khói như vậy.

Hai con côn trùng lập tức đi đời nhà ma.

 

Chương 828: Đạo cao một thước ma cao một trượng (2)

Lúc này người đàn ông cầm đầu cũng lên đảo.

Sau khi lên đảo, hắn tìm một địa điểm âm u rồi co đầu rút cổ.

“Đảo này quả nhiên không đơn giản.”

Nhớ tới vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Bởi vì hắn bị người khác phát hiện.

Người nọ là một đứa trẻ vài tuổi để tóc ngắn, còn mặc quần yếm, lại liếc mắt một cái đã theo dõi hắn, vẫy vẫy hai tay rồi bắt lấy hắn.

Miệng còn ngọng nghịu mà hô: “Bắt côn trùng nhỏ, bắt côn trùng nhỏ.”

Hai người triền đấu rất lâu.

Người đàn ông thi triển ra tốc độ nhanh nhất, lao hết sức của chín trâu hai hổ, lúc này mới đào thoát được từ trong tay của tiểu hài tử kia.

“Tiểu hài tử?”

“Hừ, kẻ ngốc mới tin ngươi là tiểu hài tử.”

“Tiện tay cũng có chứa lực không gian, chỉ sợ so với cái gánh phân kia cũng không kém bao nhiêu.”

“Nếu ta bị bề ngoài của ngươi lừa gạt, ta đây chính là kẻ ngốc, trong cơ thể phỏng chừng là một lão quái vật đã sống rất nhiều năm!”

“Nếu không phải ta túc trí đa mưu thì chỉ sợ đã thật sự bị bề ngoài của ngươi lừa gạt.”

“Nếu nói gánh phân kia chính là trạm kiểm soát thứ nhất trên đảo này, vậy tiểu hài tử này hẳn là chính là trạm kiểm soát thứ hai!”

Người đàn ông cười lạnh.

“Tuy nói ta bị tiểu hài tử này nhìn chòng chọc, nhưng không thể nghi ngờ là đã thu hút bớt hỏa lực.”

“Nói như vậy, lão Nhị lão Tam cùng những huynh đệ khác cũng đã thuận lợi lên đảo!”

“Cũng tốt, ta không nhất định phải tự mình đi tra xét, chỉ cần thu hút được sự chú ý của tiểu hài tử này, khiến cho hắn không thể ra tay đi đối phó những người khác, làm cho bọn họ có đủ thời gian để đi tra xét tình báo cũng là lựa chọn không tồi.”

Nghĩ đến đây, người đàn ông ngồi xuống điều tức.

Trong mấy ngày kế tiếp, người đàn ông luôn thường xuất hiện ở trước mặt tiểu hài tử, thu hút hắn ra tay đối với mình, từ đó giúp các huynh đệ khác tranh thủ thời gian.

Ước chừng sau ba ngày người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười.

“Tốt lắm.”

“Sự chú ý của cao thủ cải trang thành tiểu hài tử trên đảo này quả nhiên đã bị ta thu hút.”

“Nhưng mà đạo cao một thước ma cao một trượng, ngươi cuối cùng vẫn bị ta đùa giỡn xoay quanh, nếu dự đoán không lầm thì những người khác đều đã thuận lợi đem tình báo tìm hiểu tới tay, đang ở bờ biển phía nam chờ ta.”

“Nếu như vậy, ta đây phải đi tìm bọn họ hội hợp!”

Người đàn ông mang theo sự cẩn thận trong lòng, trải qua trăm cay nghìn đắng. Rốt cuộc cũng tới bờ nam.

Bờ nam là một bãi biển rất lớn, ban ngày không thấy một bóng người. Đương nhiên cũng không có các huynh đệ của hắn.

Tóm lại chính là ngay cả lông cũng không có một cọng.

“Sao lại thế này?”

“Chẳng lẽ bọn họ gặp phải vấn đề gì?”

“Không, không có khả năng!”

“Tên cường giả giả dạng làm tiểu hài tử kia đã bị ta hãm chân lại, bọn họ không có khả năng sẽ đụng tới thứ gì nguy hiểm.”

“Đúng, bọn họ rất nhanh sẽ trở về.”

“Chờ một chút, chờ một chút là được!”

Hắn rất có tin tưởng đối với các huynh đệ của mình.

Nhưng mà vì để an toàn..., hắn chui vào bên trong một cái khe đá, cẩn thận quan sát bốn phía, chờ đợi các huynh đệ đi đến.

Lần chờ đợi này đến tận chạng vạng.

Các huynh đệ không ai tới, lại có một đám nữ nhân tới đây.

Họ tụ tập cùng nhau, tạo thành phương trận!

Đồng thời theo tiếng nhạc, các nàng vặn vẹo thắt lưng như thùng nước, so le không đồng đều mà nhảy múa.

“Hừ!”

“Một đám con kiến.”

Trong khe đá, người đàn ông khinh thường nhìn các nàng liếc mắt một cái.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn lại đột nhiên trừng to mắt kinh hãi phát hiện, khi nhóm người này nhảy múa, lại có vô số đường lực lớn không đếm được tràn ngập ở trong tay các nàng.

“Này. . . . . .”

“Này này này. . . . . .”

“Đám bà lão này?”

“Đến tột cùng, đến tột cùng là. . . . .”

Nhưng mà một sóng chưa lặng, một sóng lại nổi lên.

Một đám ông lão lại tụ tập ở một bên.

Cò kéo đàn nhị, truyền ra từng đợt ma âm, những thanh âm này quanh quẩn lọt vào tai, làm cho hắn nằm rạp xuống run rẩy.

Có người chơi cờ, quân cờ hạ xuống trong nháy mắt, giống như tiếng vỗ kinh thiên, rung động tâm linh.

Còn có người đánh ra cổ quyền chậm rì rì, nhìn như không có lực lượng, nhất cử nhất động lại giống như câu thông thiên địa.

Lúc này, bên cạnh lại có một đám tiểu hài tử chạy tới.

Đám tiểu hài tử đá bóng da, cười hì hì rất sung sướng.

Mà bàn chân bọn họ trong nháy mắt đá bóng phát ra lực, đúng là đã tác động lực không gian?

Khiến cho hắn hoảng sợ chính là khi vị tiểu hài tử cùng hắn đấu trí so dũng nhiều ngày kia ngồi yên ở bên cạnh ngơ ngác nhìn, nói rằng muốn cùng nhau đá bóng.

Những tiểu hài tử khác nói: “Ngươi quá yếu, không cho ngươi chơi.”

Ngươi quá yếu?

?

? ?

? ? ?

Vẻ mặt người đàn ông đầy dấu chấm hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương