Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 669 Bị tống cổ qua đó

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 669: Bị tống cổ qua đó

Nữ nhân mặc đồ đỏ cũng ho khan hai tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bước đến gần hắn. Nếu không phải vì đôi tai đang đỏ ứng thì nàng ta không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trên mặt.

“Ai là tiểu cô nương.” Nữ nhân mặc đồ đỏ lạnh lùng nói: “Xét về tuổi tác, tổ tông nhà ngươi còn phải gọi ta một tiếng tổ tông đó.”

“Nói khoác.” Dịch Phong đá bay một con cá đen ngòm còn đang cắn xé ngón chân hắn xuống: “Ngươi cũng đến bờ biển để câu cá sao?

Khương Chí chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn con cá đen nhảy xung quanh rồi chìm vào im lặng...

Người ta nói rằng biển đen nằm ngoài đảo Ám Ảnh. Dưới biển, có những con cá phệ hồn đáng sợ với hàm răng sắc nhọn. Loài cá phệ hồn này toàn thân có màu đen, hàm răng của chúng rất độc và chúng có thể ăn thịt người. Loài cá này hòa mình vào trong biển đen nên rất khó bị phát hiện. Một khi bị chúng cắn, người đó sẽ bị dính độc mà chết.

Khương Chí nhìn đàn cá nhảy lên mặt đất, càng nhìn càng cảm thấy giống trong truyền thuyết miêu tả.

“Ngươi cũng thích ăn cá sao?” Dịch Phong đứng bên cạnh thấy Khương Chí đang chăm chú nhìn, liền nhiệt tình giải thích: “Con cá này thật ngu, rất dễ bắt được chúng.”

“Rất đơn giản, chỉ cần đưa chân xuống biển là sẽ có một đàn cá bám vào cắn chân ngươi.” Dịch Phong nói xong liền đưa tay xuống biển: “Nhìn đi, chỉ cần làm thế này là được.”

Hắn vừa giơ tay lên, cánh tay của hắn đã dính đầy cá. “Đơn giản mà.” Hắn gợi ý: “Ngươi có muốn ở cùng bắt cá không?”

Nói xong, Dịch Phong nhiệt tình kéo Khương Chí đến gần: “Nào, thử đi, rất vui đó.”

Khương Chí đẩy tay Dịch Phong ra. “Không cần.” Nàng ta nói, nhìn một đống cá đang giãy chết trên cát.

Đảo Ám Ảnh này chỉ có vào không có lối ra, mặc dù nàng ta biết nơi này như vậy, nhưng có rất nhiều người ở tiên giới đều biết hoặc được nghe kể từ những người khác.

Cá phệ hồn cũng chỉ mới được nghe mọi người nhắc đến. Tuy rằng chưa nhìn thấy, nhưng Khương Chí chắc chắn đống cá chết trên bãi cát kia không phải là cá phệ hồn, nếu không Dịch Phong làm sao có thể bình an vô sự mà không bị cắn được?

Lúc này, một con cá đen đang giãy trên bãi cát đột nhiên nhảy bật lên định cắn Khương Chí.

Khương Chí giơ chân lên và bình tĩnh đá con cá ra ngoài.

“Quả nhiên là con cá ngu.” Khương Chí tự lẩm bẩm: “Cắn ngươi thì được, chứ lại dám cắn ta à.”

“Ngươi nói gì?”

Giọng của Khương Chí quá nhỏ, Dịch Phong không nghe rõ nên phải hỏi lại.

Khương Chí lắc đầu: “Không có gì.”

“Mà này, ta đã tìm được lối thoát khỏi đây rồi, ngươi có muốn đi cùng với ta không?” Dịch Phong hỏi.

Hắn chợt nghĩ ra bản thân cần chuẩn bị đồ đạc để cùng Mạn Mạn trôi dạt trên biển.

Nếu thời gian chạy quá lâu và hắn phải ở một mình suốt cả ngày, e rằng hắn sẽ mắc bệnh thần kinh mất. Có người nói chuyện vẫn tốt hơn.

Khương Chí nhìn Dịch Phong, nhướng mày nói: “Ngươi nói, ngươi đã tìm ra lối thoát rồi sao?”

“Đúng vậy.” Dịch Phong gật đầu đáp lại không chút do dự.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Dịch Phong, Khương Chí nhìn hắn đầy nghiêm túc: “Bằng cách nào?”

“Trôi dạt trên biển.” Dịch Phong chỉ vào vùng biển đen: “Nếu ngươi trôi được ra bên ngoài, thì đi càng xa sẽ càng thấy bến đỗ. Đến lúc đó, chúng ta có thể thoát ra ngoài.”

Nữ nhân mặc đồ đỏ nhìn theo hướng tay chỉ của Dịch Phong, mọi thứ đều chìm trong biển đen vô biên.

Nàng ta sững người, rồi sau đó bật cười bất lực.

Nàng ta cảm thấy nực cười về câu trả lời của nam nhân trước mặt.

“Thế giới này có vô số người bước vào, nhưng chưa từng có người nào thoát được ra.” Nàng ta nói, mắt nhìn về phía biển đen.

Quả thật, biển đen không phải vô biên vô tận. Chỉ là ở bến cuối của nó là một nhà giam lớn. Muốn ra khỏi biển đen là điều không thể.

Khương Chí nhìn biển đen từ đầu đến chân, ánh mắt sâu thẳm. Sau đó nàng ta nhìn về phía Dịch Phong tâm trạng đang vui vẻ.

Điều này đối lập rõ rệt với dáng vẻ tiều tụy phong sương của hắn.

“Chẳng phải từ lúc đến đây ngươi chưa từng sử dụng pháp lực hay sao?” Khương Chí không kìm được lên tiếng hỏi.

Dịch Phong gật đầu: “Đúng vậy. Chẳng phải ngươi từng nói nếu dùng pháp lực ở đây thì sẽ bị phản lại hay sao?”

Chẳng trách, Khương Chí đã biết rõ. Hắn cũng chỉ là một kẻ hèn mọn trong tiên giới, dùng pháp lực ở đây cũng không thể giết chết được bất kỳ một loài vật biến dị nào cả.

Trái lại, bởi vì cảnh giới quá thấp, nên sức ảnh hưởng của cuồng bạo càng nhỏ.

“Đúng vậy, ngươi chỉ là một kẻ hèn mọn trong tiên giới, ngươi đã phạm phải tội gì mà bị lưu đày ở đây?” Khương Chí lại hỏi.

Đây là nơi lưu đày cho những người phạm tội ở tiên giới.

Ở tiên giới không có gì là không quan trọng cả. Những tiên nhân phạm trọng tội sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.

Vì sao lại bị lưu đày đến đảo Ám Ảnh?

Dịch Phong nghe xong, vỗ mạnh một cái vào đùi, trên mặt đầy vẻ căm hận: “Khốn kiếp, ta bị tống cổ qua đó rồi!”

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương