Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 665

Bầu trời đầy cát bụi, không còn một gốc cây ngọn cỏ.

Không khí bốn xung quanh tỏa ra đầy mùi máu tanh của sự tàn sát, mùi thối rữa mục nát của xác chết bao phủ dày đặc.

Những bộ xương khô la liệt trên mặt đất, bầy kền kền kéo nhau đến ăn thịt.

Dịch Phong sững sờ mất một lúc lâu, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Không phải là ở tiên giới tiên khí cũng lơ lửng như vậy sao?

Dịch Phong run lẩy bẩy nhấc chân lên. Động tác của hắn khiến cho đàn kền kền ngẩng đầu lên, con nào con nấy mắt đỏ sọc màu máu, khiến cho Dịch Phong sợ hãi nhanh chóng thu chân lại.

Tiếng đám kền kền mắt đỏ sọc màu máu thét lên vang động trời đất! Dịch Phong sợ hãi liên tục lùi lại phía sau.

Trong lúc lùi lại phía sau, chân hắn vấp phải một bộ xương khô và trượt ngã, bàn tay hắn chạm phải một thứ gì đó mềm mềm lạnh lạnh.

Cúi đầu nhìn xuống, một vật để màu đen tuyền với ba cái đuôi dài uyển chuyển nôn ra trước mặt hắn một lá thư. 

Con rắn chuyển động cắn một cái vào cánh tay của Dịch Phong. “Á á á á!!!!” Tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên, xé rách không gian âm u tối tăm.

Dịch Phong hét thất thanh, hất tung con rắn trên tay xuống đất, sau đó lấy con dao giấu trong giày ra, không chút do dự chém mạnh vào vết cắn trên cánh tay. Hắn thở hổn hển, máu liên tục chảy ra!

Hay lắm, người khác là một nam chủ nắm quốc sự trong tay, nữ nhân chết rạp dưới tay hắn, lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Hắn đã ở một thế giới khác hai mươi năm. Mới đó mà đã hai mươi năm rồi!

Còn hắn thì sao? Mỹ nữ còn chưa được gặp, chưa được đụng chạm, chẳng nhẽ hắn lại phải chết vì bị một con rắn cắn hay sao?

Cho đến khi hắn nôn ra một vũng máu trên mặt đất, Dịch Phong mới ngừng vận khí mười hai chu thiên để giải độc.

Sau khi xác nhận trong cơ thể không có độc, Dịch Phong mới tiếp tục bước vào sa mạc trong hoang mạc.

Động vật ở đây tất cả đều trở nên dị dạng. Mấy bộ xương kia cũng vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ. Đến một người còn sống hắn cũng chưa từng nhìn thấy. Xung quanh không có người nào cả.

Sau một hồi lâu đi trong sa mạc, cuối cùng Dịch Phong cũng nhìn thấy một tế đàn.

Bốn phía tế đàn được bao quanh bởi bốn cột trụ lớn cao vút tận trời, trên mỗi cột được buộc bằng một sợi dây xích màu đen.

Sợi dây xích kéo dài đến tận tế đàn và tụ lại ở chính giữa tế đàn.

Ở chính giữa tế đàn có một lồng giam được trói bởi bốn sợi dây xích.

Dịch Phong đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn tế đàn trước mặt hắn. Một cơn gió thổi đến cuốn theo đầy cát bụi và mùi mục nát thối rữa của xác chết.

Dịch Phong đưa tay lên che mặt, đầu vẫn hướng về phía tế đàn.

Đây là đâu?

Nếu có lồng giam thì quanh đây có thể có người. Chỉ cần gặp được ai đó là hắn có thể hỏi ra nơi này là đâu.

Dịch Phong bước về phía trước nhưng không có ai. Một giọng nói giống như của Hồng Chung Trấn Thiên từ bốn phía vọng lại: “Tội nhân Khương Chí, thân là chủ của một lục địa, nhưng phạm tội phản nghịch cửu thiên, bị lưu đày đến đảo Ám Ảnh.”

Giọng nói vừa dứt, sợi dây xích bắt đầu rung lên.

Trong lồng giam lóe lên một tia sáng, có một bóng người xuất hiện ở trong đó.

Cửa lồng giam đã được mở ra. Dịch Phong vui mừng khôn xiết

Ây da! Cuối cùng cũng tìm được người còn sống rồi!

Dịch Phong nhanh chóng chạy lên tế đàn. Vào lúc lồng giam vừa được mở ra, một nữ nhân mặc đồ màu đỏ từ bên trong bước ra. Tà váy nàng ta đỏ rực bay phất phơ trong gió, giống như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt giữa sa mạc.

Gương mặt lạnh lùng nhưng vô cùng tuyệt đẹp, tựa như băng tuyết lạnh lẽo trong mùa đông lạnh giá. Nóng như cái nắng thiêu đốt của tháng bảy, nhưng cũng lạnh như băng tuyết của tháng mười hai.

“Xin cho hỏi vị nữ hiệp này tới từ đâu?” Dịch Phong vội vàng bước lên tế đàn và hỏi nữ nhân mặc đồ đỏ.

Nữ nhân áo đỏ quay đầu lại, gương mặt tuyệt đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng liếc nhìn Dịch Phong một cái, sau đó quay đầu lại không nói gì.

“Này, ta chỉ muốn hỏi đây là đâu?” Hắn lại hỏi.

Nữ nhân áo đỏ vẫn không quay đầu lại, đưa mắt nhìn quanh lục địa sa mạc một lượt.

“Không phải ngươi là người câm điếc đấy chứ.” Dịch Phong vừa nhìn nữ nhân mặc đồ đỏ vừa lẩm bẩm.

Nữ nhân mặc áo đỏ vẫn không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn xa xăm xung quanh, nỗi buồn hiện lên trong ánh mặt nàng ta.

“Đáng thương quá.” Dịch Phong nhìn nữ nhân, lắc đầu thở dài: “Không những câm điếc mà ngươi còn bị mù nữa.”

“Đáng thương quá, đáng tiếc quá…” Dịch Phong nói xong, nghĩ một hồi rồi tiến về phía trước và dùng tay ra hiệu: “Này, nơi này…” Và chỉ chỉ vào đầu: “Ngươi biết không?”

Nữ nhân mặc đồ đỏ vẫn nhìn Dịch Phong với gương mặt vô tình. Nhưng sau đó nàng ta đưa tay ra và chỉ về phía bên cạnh tế đàn.

Dịch Phong đưa mắt nhìn về phía nàng ta chỉ, hắn phát hiện phía trong góc bên cạnh tế đàn có một tấm bia đá dựng nghiêng ngả. Tấm bia đá đã bị gió cát vùi lấp mất một nửa. Hơn nữa trên tấm bia cũng bị phủ bởi một lớp cát dày màu vàng.

Dịch Phong bước đến trước tấm bia đá, dùng tay phủi đi lớp cát dày phủ trên bề mặt bia. Trên bia đá lộ ra ba chữ “Đảo Ám Ảnh”

Dịch Phong quay ra phía sau bia đá và phủi đi lớp cát vàng. “Nơi đầy ải và trừng phạt cho những tử tù tiên giới.”

Dịch Phong mở to mắt, hắn tự nhéo mình một cái. Ông trời ơi, không phải chứ… Tùy cơ truyền tống đã truyền tống hắn tới nơi này để trừng phạt và đày ải.

Sau khi bình tĩnh lại, Dịch Phong chống nạnh nhìn tấm bia đá với gương mặt đầy sự hung tợn. Hắn nghiến răng phẫn nộ.

Mãi một lúc sau, Dịch Phong mới quay đầu lại nhìn nữ nhân mặc đồ đỏ: “Vị nữ hiệp này, chúng ta hãy liên minh đi.”

Nữ nhân mặc đồ đỏ cuối cùng cũng quay đầu lại phía Dịch Phong. Từ đầu đến cuối, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thẳng vào Dịch Phong. Đôi mắt lạnh lùng vẫn không có chút biểu cảm.

“Ta nói là chúng ta.” Dịch Phong chỉ chỉ vào nàng ta, rồi lại chỉ chỉ vào hắn. Rồi đột nhiên lấy hai ngón tay móc vào nhau: “Liên minh thành công!”

Hắn thả lỏng tay ra, ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải lần lượt hướng ra ngoài: “Cùng nhau tìm lối ra khỏi đây!”

Nàng ta hơi nhếch khóe miệng, nhưng trong mặt vẫn không có một chút ý cười. nàng ta vẫn trầm mặc không nói một lời nào.

“Ây dà.” Dịch Phong thở dài một tiếng, bất lực và tuyệt vọng: “Không dễ dàng gì mới tìm được một người, hóa ra lại là người câm.”

Nói xong, Dịch Phong bước xuống tế đàn với tâm trạng vô cùng thất vọng. Cát vàng quét qua thổi bay góc vạt áo của hắn. Gió cát cuồn cuộn cũng không thể ngăn bước đi của hắn chậm lại.

Lúc này, phía sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói vô cảm: “Thực lực của ngươi thế nào?”

Dịch Phong vui mừng khôn xiết, quay đầu lại nhìn nàng ta đầy kinh ngạc: “Ngươi không bị câm à!”

Nàng ta không phản ứng lại.

“Ây da, vậy thì tốt quá rồi!” Dịch Phong vừa nói vừa nhanh chóng bước quay lại tế đàn: “Lời ta nói này giờ cũng không phí công rồi!”

Dịch Phong chạy lại và nói: “Ta xin tự giới thiệu một chút, ta là Dịch Phong, tu vi tiên nhân.”

“Tiên nhân?” Nàng ta khẽ chau mày: “Sao ngươi lại có thể tới được đây?”

Dịch Phong cười khổ, sau đó kể cho nàng ta lý do vì sao hắn ta lại đến được đây, rồi hắn nhanh chóng nói: “Nữ hiệp à, mấy thứ đó không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta hãy liên minh lại để rời khỏi nơi quái quỷ này được chứ?”

Nàng ta sau khi nghe được điều này thì có hơi sững sờ, nhìn Dịch Phong với ánh mắt đầy ẩn ý. Sau đó nàng ta mới lên tiếng, giọng khàn khàn đầy sự chế giễu.

“Đảo Ám Ảnh, không gian ở đây ẩn chứa Cuồng Bạo chi lực, không có cách nào có thể tu luyện được. Ở đây, cho dù ngươi có tu vi cấp bậc nào đi nữa, thì cũng chỉ có thể phó mặc chờ chết dần chết mòn thôi. Thoát ra à, lại càng hoang đường hơn. Còn ngươi là tiên nhân, không cần thiết phải làm mấy việc tranh đấu không cần thiết đâu.”

Nói xong, nàng ra không để ý đến Dịch Phong, bước chậm rãi đến bên cạnh tế đàn, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, rồi khoanh chân ngồi xuống.

Dịch Phong thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mãi một lúc sau hắn mới ôm ngực, vẻ mặt đau khổ: “Tạo nghiệp!”

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?” Dịch Phong hỏi

Làm thế nào đây?

Nữ nhân mặc đồ đỏ nhìn Dịch Phong. Nàng ta quay đầu lại, dường như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười. Sau đó nàng ta liền bước sang một bên.

Dịch Phong chống tay vào hông, sau khi nhìn thấy bóng dáng nữ nhân mặc đồ đỏ đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn mới đi theo.

“Ta đang tìm lối thoát ra ngoài. Ngươi chuẩn bị sao rồi?” Hắn nói chắc như đinh đóng cột.

Hắn đúng là xui xẻo tám đời mới bị truyền tống đến cái nơi rách nát này.

Hắn vừa mới đến tiên giới, tuyệt đối không thể nào ở đó chờ chết được.

Nữ nhân trước mặt có thể cũng ở tiên giới, tu vi chắc chắn cao hơn hắn. Cho dù là ở đây không thể sử dụng tu vi, nhưng nàng ta chắc chắn hiểu về tiên giới này hơn hắn. Nếu như có thể thuyết phục được người nữ tử trước mắt hợp lực với hắn để tìm đường thoát, chắc chắn sẽ nhanh hơn việc một mình hắn đi tìm.

Khương Chí đi phía trước cũng không quay đầu lại, miệng chỉ nói ra hai chữ: “Chờ chết.”

“Ơ này.” Dịch Phong dừng bước, nhìn bóng lưng của Khương Chí, nhất thời không nói lời nào.

Khương Chí phía trước cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Dịch Phong: “Ở đây không thể sử dụng được pháp lực, ngươi cũng chỉ là một tiên nhân, tự thu xếp ổn thỏa đi nhé.”

Dịch Phong gật đầu.

“Yên tâm đi, ta sẽ không ở đó chờ chết đâu.” Khương Chí chặn họng.

“Ta biết bản thân cũng chỉ là một người có tu vi thấp kém, ta cũng biết ở đây không thể sử dụng được pháp lực.” Dịch Phong cũng dần dần bình tĩnh trở lại và chấp nhận sự thật.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương