Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 661 Không cần hỏi ta là ai

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 661: Không cần hỏi ta là ai

Dịch Phong đi một vòng Bình Giang thành vẫn không tìm thấy lấy một người tu luyện. Ai lấy cũng còn không quen biết người tu luyện.

Đúng là thứ rác rưởi mà...

Chính vào lúc Dịch Phong đang buồn phiền, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Đứng yên tại chỗ. Đúng rồi, khi đó khi hệ thống thưởng cho bản thân Lâu Bản Vĩ, không phải là nói rằng Lâu Bản Vĩ là cao thủ số một hay sao?

Mặc dù không biết rằng là cao thủ số một ở phạm vi nào, nhưng nói như thế nào thì cũng là danh hiệu cao nhân số một, chắc cũng có tí bản lĩnh đúng chứ? Mặc dù chưa từng thấy hắn ta có ích gì. Thử xem sao chăng? Nghĩ xong, Dịch Phong liền quay ngươi trở về võ quán.

Võ quán.

Khi Dịch Phong vừa mới rời đi, một khúc xương trắng nhô ra từ mép cánh cửa gỗ bị khóa chặt.

Một ngón tay đưa vào trong khóa, lắc lắc một lúc. Cánh cửa liền bật mở ra. Ngay sua đó, một chiếc đầu lâu thò ra từ trong chiếc khe đen xì, ngó nghiêng trái phải quan sát.

“Chủ nhân đi rồi đúng chứ?”

“Đi rồi đi rồi.” Cẩu Tử mau chóng mở cánh cửa nhỏ giúp Lâu Bản Vĩ: “Chúc mừng đại ca chúc mừng đại ca. Lại có được sự tự do.”

“Còn không nhìn xem ta là ai ư.” Lâu Bản Vĩ đắc ý nói.

Tứ chi bị tháo rời trong chốc lát liền nối lại với nhau: “Đi, nhanh nhẹn lên. Nhân lúc chủ nhân còn chưa trở về.”

Mấy người đó đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dịch Phong trở về. Sợ tới mức dựng ngược hết cả lông tơ lên. Vừa mới định bỏ đi. Trong nháy mắt liền bị Dịch Phong xuất hiện ở bên cạnh tóm lấy.

“Cái thứ chó này. Còn định bỏ trốn trước mặt ta hay sao?” hắn tóm lấy Lâu Bản Vĩ, nắm thẳng hắn ta vào bên trong võ quán.

Để bày tỏ sự thành khẩn của mình, Lâu Bản Vĩ lộn một cái đứng bật dậy từ dưới mặt đất, định xông thẳng vào trong căn phòng tối nhỏ.

Không ngờ rằng lại một lần nữa bị Dịch Phong tóm lại.

Lâu Bản Vĩ bị Dịch Phong xách bổng lên, sợ đến mức xương vừa mới nối lại đã run rẩy đến mức muốn rụng rời.

Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng mà Lâu Bản Vĩ chưa từng nghĩ tới lại thốt ra từ miệng của Dịch Phong.

“Không cần sợ, sao ta có thể làm hại ngươi được cơ chứ.” Hắn nói xong liền nhẹ nhàng thả Lâu Bản Vĩ xuống. Còn không quên phủi vết bụi mà ban nãy hắn ta ngã xuống đất dính vào.

“Ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc thì ta sẽ không nhốt ngươi lại nữa.” Hắn dịu dàng nói.

“A ba a ba.” Hốc mắt không có con mắt của Lâu Bản Vĩ bỗng lóe lên ánh sáng vui mừng.

“Giúp ta luyện tập.”

Lâu Bản Vĩ chết lặng. “Rặc rặc” một tiếng quỳ rạp xuống.

“Ngươi không phải là cao thủ số một hay sao.” Dịch Phong an ủi nói: “Để ta thử xem sao.”

“A ba a ba...” Hắn ta nhìn về phía Dịch Phong điên cuồng lắc đầu.

Dịch Phong cũng mặc kệ, giơ bàn tay lên giáng thẳng về phía Lâu Bản Vĩ.

Một chưởng giáng xuống, Lâu Bản Vĩ bắn lên tường rụng rời hết ra. Không thấy có động tĩnh gì. Chó ở bên cạnh gào rú loạn lên, Rết bò loạn lên, gấu cũng chạy tán loạn.

Âm hồn bay trong không trung cũng bị dọa sợ tới mức ngất lịm đi.

“Một đám vô dụng.” Dịch Phong mắng chửi, đi tới đá vào đống xương rụng rời của Lâu Bản Vĩ. Vẫn không thấy có động tĩnh gì. Có thế này thôi sao? Dịch Phong nổi giận.

“Còn không chịu nổi một chưởng mà cũng nhận là cao nhân số một hay sao?” Hắn tức giận mắng chửi: “Chết tiệt.”

Có mỗi thế này thôi sao, có mỗi thế này thôi sao? Mẹ nó cao nhân số một gì chứ.

Cao nhân số một ở phạm vi nào thế chứ. Trong phạm vi cái võ quán rách nát này hay sao? Dịch Phong càng nghĩ càng thấy đúng.

Lúc trước khi hệ thống mới bắt đầu khởi động thứ đầu tiên gửi đến là võ quán, sau đó chính là Lâu Bản Vĩ tự xưng mình là cao thủ số một. Thế không phải nói Lâu Bản Vĩ chính là cao thủ số một của võ quán hay sao?

Cái thứ hệ thống này dám lừa ông... Nhưng mà vẫn tốt, bản thân ngồi không cũng nhận được danh xưng Võ Đế tu vi từ cái hệ thống rách nát này. Đây là việc làm có ích duy nhất mà hệ thống tạo ra.

Dịch Phong nhìn về phía Lâu Bản Vĩ rụng rời trên mặt đất vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hắn tóm lấy khung xương ném thẳng xuống dưới giếng.

“Ta xem ngươi còn chạy thế nào được nữa.” Hắn nói xong, vừa vận khí liền đặt một tảng đá lớn chắn trên giếng: “Cái thứ vô dụng như ngươi mà cũng dám chạy lung tung bên ngoài làm chuyện ác ư.”

Nói xong, hắn cũng không quên mắng chửi về phía Chó và rết: “Quả đúng là những thứ giống nhau thường tụ tập chung mà, ở cùng với thứ vô dụng, các ngươi cũng đều biến thành thứ vô dụng ở trong đám vô dụng rồi đấy.”

Dịch Phong lại ra ngoài tìm người tu luyện.

Nhưng dùng tu vi để quan sát qua liền phát hiện tất cả người ở trong thành đều yếu ớt đến đáng thương. Quả đúng là thời đại đã thay đổi.

Dịch Phong liền hiểu ra, người ở cả cái thành này đều là thứ rác rưởi không thể tu luyện được.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, cho dùng có tìm được người tu luyện thì làm gì được cơ chứ, ở trong cái Bình Giang thành cỏn con này cho dù có người tu luyện cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Dù gì thì bản thân mình cũng là cấp bậc cao nhất ở trong số những người tu luyện, Võ Đế.

Bị hiện thực kìm nén không thể tu luyện quá lâu, lúc này bỗng nhiên biến thành sự tồn tại bất khả chiến bại trên thế giới này, không nói cho người khác biết thì quả đúng là áo gấm đi đêm.

Đúng là trời đất khó dung, trời đất khó dung mà.

Vào một ngày nào đó, Bình Giang thành đổ mưa lớn, con ngõ của võ quán cũng ít người đi lại, mọi người đều đóng cửa hàng quán, tụ tập lại nhà lão Vương nướng khoai lang buôn chuyện cho đỡ chán.

Vào đúng lúc này, cánh cửa ở của ngôi nhà bị người đẩy mở ra, một người cầm chiếc ô bước ra từ trong làn mưa.

Kiêu hãnh mà tuyệt trần, di thế mà độc lập. Cả một dáng vẻ siêu phàm thoát tục. Mấy người nhìn đến ngơ ngác.

Đến khi người đó bước vào bên trong căn nhà, mấy người đó mới phản ứng lại.

“Tiên sinh...” lần lượt đứng dậy: “Sao ngài lại tới đây thế ạ.”

“Ngồi đi ngồi đi ngồi đi.” Dịch Phong vẫy vẫy tay ngồi xuống bên bếp lửa cùng với đám đông.

“Hôm nay ta đến đây, là bởi vì có một việc đã kìm nén ở trong lòng ta rất lâu rồi.” Dịch Phong nói, gương mặt để lộ vẻ buồn phiền: “Muốn dốc bầu tâm sự với mọi người về nỗi buồn phiền của ta.”

“Tiên sinh ngài nói đi, có chuyện gì thế?” Mấy người đều dỏng tai lên lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

“Ta ý mà, thực ra không phải là người bình thường.” Hắn ảo não nói: “Chuyện này đã kìm nén trong lòng ta từ rất lâu rồi.”

Mấy người bỗng nhiên thẳng hết sống lưng lên, da đầu cũng bắt đầu run rẩy. Lẽ nào. Lẽ nào. Sự tò mò bấy lâu về thân phân phận của tiên sinh của bọn họ, lẽ nào sắp bị bóc trần rồi hay sao?

“Ta thừa nhận thực ra ta không phải là người bình thường.” Dịch Phong giang hai tay ra: “Ta là cao thủ tuyệt thế.”

“Ặc...” mấy người nhìn về phía Dịch Phong.

Mấy người gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”

“Không còn sau đó nữa.” Dịch Phong nói.

Mấy người sau đó cầm củ khoai lang còn chưa nướng chín lên, lật mặt vài cái.

“Ồ.”

“Tiên sinh lợi hại thật đấy.”

Chỉ có thế thôi à?

“Các ngươi không ngạc nhiên sao?” Dịch Phong không nhịn được mở miệng hỏi, lại nhấn mạnh lại lần nữa: “Cao thủ đấy, cao thủ tuyệt thế, tuyệt thế đấy.”

“Ngạc nhiên.” Người bán thịt lợn cầm lấy củ khoai lang cắn một miếng: “Rất ngạc nhiên.”

“...”

Dịch Phong không nói được gì thêm nữa.

Hắn thở dài một hơi, xem ra đám người này hoàn toàn không hiểu được cao thủ tuyệt thế có ý nghĩa như thế nào.

Cũng đúng, những con người bình thường chỉ biết ăn khoai lang này sao có thể biết được buồn phiền của người tu luyện cơ chứ.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi, ta cũng không nên kỳ vọng rằng các ngươi sẽ ngạc nhiên.” Dịch Phong nói xong liền đứng dậy: “Sao các ngươi lại kinh ngạc được cơ chứ.”

“Đúng là chẳng có gì hay ho mà.”

Nói xong, hắn cầm chiếc ô lên rồi rời đi.

Mấy người ăn khoai lang nhìn theo sự biến mất của Dịch Phong trong tiếng mưa rơi.

“Tiên sinh sao thế nhỉ?” Tiểu nhị của quán không khỏi mở miệng nói: “Nghe những gì tiên sinh nói chắc chắn là biết rằng ta sẽ không ngạc nhiên, thế thì chắc chắn đã biết rằng ta biết về sự lợi hại của ngài ấy, thì sao lại khiến ta ngạc nhiên được cơ chứ?”

“Ta biết rồi.” Lão già Vương vỗ vào đùi không khỏi hối hận.

“Có chuyện gì thế?” Mấy người ở bên cạnh không khỏi hỏi.

“Các ngươi quên mất rồi sao, trước đây tiên sinh đều giả vờ làm người bình thường trước mặt ta để trải nghiệm cuộc sống.” Bộ dạng của hắn vô cùng nghiêm túc phân tích nói.

“Ngay cả khi tiên sinh biết hết về thế gian vạn vật, cũng biết ta biết về sự lợi hại của ngài ấy. Nhưng dù gì từ trước đến nay vẫn luôn lấy thân phận là người bình thường để giao lưu với ta.”

“Bây giờ lại thành thật về sự lợi hại của bản thân, chẳng qua là muốn sự vui vẻ chúc tụng của người bình thường mà thôi.” Nói xong, lão già Vương vô cùng hối hận: “Ta lại không hiểu được ý của tiên sinh, không thể hiện sự vui mừng với ngài ấy.”

Mấy người cuối cùng cũng đã hiểu ra: “Ta hiểu rồi, vì thế khi rời đi tiên sinh mới thất vọng như thế. Còn nói đáng lẽ không nên kỳ vọng vào phải ứng kinh ngạc của ta, chính là bởi vì ngài ấy biết rằng chúng ta vốn đã biết về sự lợi hại của ngài ấy. Chỉ là muốn chúng ta phối hợp với ngài ấy để có được sự kinh ngạc vui mừng của những người bình thường mà thôi.”

“Vì thế nên tiên sinh mới nói ta không có gì thú vị cả.” Lão già Vương vỗ vào đùi: “Đó là vở kịch của tiên sinh, cũng là thú vui của tiên sinh mà ta lại không phối hợp.”

“Trời ơi, không ta lại không hiểu được dụng ý của tiên sinh. Đúng là ngu như lợn mà.”

“Nhưng mà bây giờ, mau lên, phái người đi đánh tiếng với tất cả những người ở bên cạnh.” Lão già Vương vội vàng nói: “Bảo bọn họ nếu như có người bị tiên sinh thành thật về thân phận, nhất định phải phối hợp với tiên sinh, giả vờ như vô cùng kinh ngạc.”

“Đúng đúng.” Tiểu nhị của quán ở bên cạnh nói: “Tiên sinh đã thất vọng một lần ở chỗ chúng ta rồi, không thể để ngài ấy lại thất vọng thêm được nữa.”

“Để ta đi, để ta đi.” Người bán thịt lợn nói, đứng bật dậy rồi lao vào trong làn mưa.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương