Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 640 Chỉ có vậy thôi sao?

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 640: Chỉ có vậy thôi sao?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đồng loạt lộ ra vẻ chờ mong.

Cuối cùng.

Lại phải mời mấy vị kia ra tay sao.

Còn nhớ lần trước mời bọn hắn ra tay, đến bây giờ mọi người vẫn còn nhớ như in vị Hùng Đại tiên kia đặt mông ngồi xuống một cái uy thế biết bao.

Ngô Thiên lập tức lấy ngọc giản ra truyền âm dưới ánh mắt cuồng nhiệt của mọi người.

Bắt đầu gọi người.

Tuy nhiên, hắn ta đợi cả nửa ngày cũng không có một chút hồi âm.

Điều này khiến mọi người đồng loạt biến sắc.

"Yên tâm, chớ nóng nảy."

“Bình thường sư tôn và đại ca ta không quan tâm đến chuyện thế sự, không nhìn thấy ngọc giản cũng là chuyện dễ hiểu, chẳng qua là hơi phiền toái một chút mà thôi!"

Ngô Thiên thản nhiên giải thích.

Sau đó hắn lập tức hô: "Người đâu, hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Nguyên thành, báo cáo chuyện ở nơi này cho sư tôn và đại ca ta được biết!”

“Vâng!”

Ngay lập tức có một gã cao thủ đi ra, nhận mệnh lệnh chạy tới Nguyên thành.

"Các vị."

“Hiện tại chúng ta cứ yên tâm chờ sư tôn ta đến đi!”

Ngô Thiên nhếch miệng nói, sau đó ngồi xếp bằng trên thành lâu.

Những người còn lại thấy thế, cũng học theo Ngô Thiên ngồi xếp bằng xuống.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Khi bình minh đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mở mắt ra, ai ai cũng cảm giác được một cỗ áp bách tuyệt đối đang xuất hiện.

Bọn hắn ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời đã thay đổi màu sắc.

Bầu trời đỏ au tựa như biển máu.

Từ trong biển máu ấy, một gã nam tử mặc áo bào đỏ đột nhiên xuất hiện.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, quanh thân tản ra lãnh ý, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm mọi người ở trên thành lâu.

Thấy vậy, đám người do Ngô Thiên cầm đầu đồng loạt đứng lên, ánh mắt tất cả đều lộ vẻ căng thẳng.

Ngay cả Ngô Thiên cũng nhíu mày.

Bởi vì Diệt Thế còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.

Chỉ riêng cỗ khí thế hắn phát ra đã làm cho không ít người run rẩy.

Đương nhiên, chuyện đáng sợ nhất chính là Diệt Thế tới nhưng Dịch Phong cùng Lâu Bản Vĩ lại chưa có tin tức gì.

Thế nhưng, nhớ tới bản lĩnh của Dịch Phong, lông mày Ngô Thiên lại một lần nữa giãn ra.

Từ trước đến nay, sư tôn của hắn bày mưu tính kế đã có khi nào thất bại?

Lần này chắc chắn cũng vậy!

“Ngươi là Ngô Thiên?”

Ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thế nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Ngô Thiên.

"Không sai."

Nhớ tới sau lưng mình có Dịch Phong làm chỗ dựa, Ngô Thiên cũng không e ngại, chậm rãi bước ra.

“Rất tốt.”

“Chết đi!”

Con ngươi của Diệt Thế co rụt lại, sau đó hắn nhanh chóng đánh ra một đòn thẳng về phía Ngô Thiên.

Rõ ràng.

Việc mất đi khí vận đã khiến hắn vô cùng tức giận, làm cho hắn mất hứng thú nói những lời thừa.

Thấy vậy, Ngô Thiên cũng nhanh chóng bộc lộ tu vi của bản thân.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết, dù hắn có đối đầu trực diện cũng không phải là đối thủ của Diệt Thế. Vì thế, hắn lập tức mượn lực không trung rồi bay ra xa né đòn.

Tuy nhiên.

Dù hắn né tránh nhanh đến mấy thì lực lượng của Diệt Thế vẫn đánh trúng hắn.

Ngô Thiên lập tức ngã xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn.

"Quốc vương."

"Đại nhân!"

Thấy thế, mọi người của đế quốc Ngô Thiên vô cùng lo lắng hét lên.

"Đừng hoảng hốt, hắn không giết được ta."

Ngô Thiên đứng dậy khỏi hố đất, hắn ta lau khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Diệt Thế lạnh lùng nói.

Diệt Thế nheo mắt.

"Ngươi tránh được một đòn của ta cũng coi như có bản lĩnh, nhưng ta muốn giết chết ngươi chỉ đơn giản như nghiền chết một con kiến, ngươi lấy đâu ra dũng khí để nói lời này?" Diệt Thế lạnh lùng nói.

“Há!”

"Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi là bởi vì ta có sư tôn và đại ca ta che chở."

"Sư tôn ta giỏi bày mưu tính kế, hôm nay ngươi tới nơi này cũng đều nằm trong tính toán của sư tôn ta rồi."

Ngô Thiên ưỡn ngực, nghênh ngang cất giọng không chút sợ hãi.

Nghe vậy, Diệt Thế giật giật mi mắt.

Trong lòng cũng đang tự hỏi về sư tôn và đại ca mà Ngô Thiên vừa nói.

Bắt đầu từ chuyện của Tiên Giang hỗn độn bia, hắn luôn cảm thấy có người đứng ở phía sau ngáng đường.

Có lẽ, người gây khó dễ đó chính là sư tôn và đại ca mà Ngô Thiên nói.

Điều này khiến Diệt Thế cảm thấy cần phải dè chừng.

Các giác quan nhạy cảm luôn để ý bốn phía xung quanh, đề phòng sự xuất hiện bất ngờ.

Dù sao.

Người dám gây sự trong chuyện khí vận chắc chắn không phải hạng người tầm thường, cẩn thận vẫn hơn.

Đúng lúc đó.

Từ phía chân trời, một bóng người nhanh chóng bay tới.

Tức khắc hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đôi mắt Ngô Thiên sáng rực lên.

Bởi vì người này chính là người được hắn phái đi Nguyên thành tìm Dịch Phong.

"Ha ha ha."

"Sư tôn ta cùng đại ca ta sẽ đến ngay thôi."

Lúc này, hắn ta nhìn Diệt Thế rồi phát ra tiếng cười lớn đầy ngạo nghễ.

Chuyện này lập tức khiến Diệt Thế càng nâng cao cảnh giác.

Bởi vì trừ người này ra, hắn không cảm nhận được còn có khí tức nào khác xuất hiện, chứng tỏ rất có thể kẻ kia đang ẩn núp trong bóng tối, thậm chí không hề thua kém hắn.

“Ha ha, mau nói, sư tôn cùng đại ca ta đã đi đâu rồi?”

Đợi người nọ đến gần, Ngô Thiên vội vàng hỏi.

Tuy nhiên.

Sắc mặt của người nọ vô cùng khó coi, vừa dừng lại đã quỳ hai đầu gối xuống, trong miệng ấp úng nói: "Đại, đại nhân, tiên sinh và Lâu đại nhân bọn họ đã vội vàng rời đi từ tối hôm qua, sợ là hiện tại đã rời khỏi đế quốc Ngô Thiên rồi.”

Hắn ta vừa dứt lời.

Sắc mặt Ngô Thiên chùng xuống.

Trong lòng hắn giật thót, nhất thời há hốc mồm.

Sư tôn...

Đi, đi rồi?

Tại, tại sao?

Không phải sư tôn đang bày mưu tính kế sao?

Tại sao lại đi?

Không phải sẽ bảo vệ hắn hay sao?

Những người khác của đế quốc Ngô Thiên cảm thấy hy vọng trong lòng đã tan vỡ, mặt mày ai nấy đều xám như tro tàn.

Diệt Thế đang hết sức cảnh giác nghe được lời ấy thì không nhịn được ngẩn người.

Hắn hốt hoảng nửa ngày, chỉ có vậy thôi sao?

“Hừ!”

“Lãng phí thời gian của ta, ta còn tưởng là cao thủ gì, đi chết đi!”

Diệt Thế cảm thấy bản thân bị đùa giỡn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, biển máu màu đỏ au tràn ngập không gian lập tức lao tới bao phủ Ngô Thiên.

Chỉ trong chớp mắt.

Ngô Thiên bị biển máu nồng đậm bao phủ.

Sau đó trên đỉnh đầu, một chưởng ấn màu đỏ như máu giáng xuống người hắn.

Thấy vậy.

Trong mắt Ngô Thiên tràn ngập tơ máu, vẻ mặt tràn ngập không cam lòng.

"Sư tôn."

"Tại sao?"

"Vì sao vậy?"

"Vì sao ngài lại ám chỉ ta tấn công đế quốc Vân Đỉnh, rồi lại không làm chỗ dựa cho ta, một mình bỏ đi mất, ta không cam lòng..."

Tiếng gào thét không cam lòng của Ngô Thiên truyền ra, chưởng ấn của Diệt Thế cũng đồng thời giáng xuống.

“Ầm!”

Mặt đất hiện ra một cái hố lớn.

Ngô Thiên đứng ngay trung tâm của đòn đánh ấy chính là người đứng mũi chịu sào, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, thất khiếu chảy máu, ngã thẳng xuống đất bỏ mình.

“Hừ!”

Thấy Ngô Thiên đã hoàn toàn mất đi khí tức, Diệt Thế mới hừ lạnh một tiếng. Hắn lạnh nhạt nhìn lướt qua những người khác, hóa thành một đám mây máu bỏ đi.

Rõ ràng.

Mục tiêu của hắn chỉ là Ngô Thiên, những người khác hắn hoàn toàn không có hứng thú.

"Quốc vương."

"Đại nhân!"

Mà sau khi Diệt Thế rời đi, những người khác của đế quốc Ngô Thiên mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy tới bên cạnh thi thể của Ngô Thiên.

Nhìn thấy Ngô Thiên đã tử vong, tiếng khóc than vang lên khắp bốn phía.

Vô số người quỳ trên mặt đất, vô số tiếng kêu gào cất lên…

Cả đế quốc Ngô Thiên than khóc.

Mà lúc này diệt Thế cũng đang trên đường chạy về đế quốc Vân Đỉnh.

Diệt Thế tự mình ra tay đương nhiên sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Vân Đỉnh quốc vương lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

“Hừ.”

“Dám đối nghịch với chúng ta, đây là kết cục.”

Nói xong.

Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế phấn chấn đi đến Khí Vận Tiên Trụ.

“Cái tên Ngô Thiên hại khí vận chúng ta xói mòn đã chết, chắc là khí vận bị làm xói mòn sẽ quay lại lần nữa!” Vân Đỉnh quốc vương nói.

“Ừm!”

Diệt Thế gật đầu.

Bởi vì theo lý mà nói, mượn sức có thể làm tăng khí vận, trở thành thù địch sẽ cắt giảm khí vận. Vậy người này không tồn tại, theo lý khí vận phải không tăng không giảm, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Chờ một chút đi, có khi khí vận thay đổi chậm.” Diệt Thế nhàn nhạt nói.

“Ừm!”

Vân Đỉnh quốc vương gật đầu.

Sau đó hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Khí Vận Tiên Trụ.

Cùng chờ đợi Khí Vận Tiên Trụ biến hóa.

Quả nhiên.

Sau nửa ngày, Khí Vận Tiên Trụ truyền đến dao động.

Hai người đồng thời mở mắt ra, thần sắc lập tức sáng ngời.

Điềm báo của Khí Vận Tiên Trụ trước sau vẫn phiếm quang mang mờ nhạt.

Thời gian chậm rãi qua đi, cuối cùng Khí Vận Tiên Trụ cũng chính thức bắt đầu phát sinh biến hóa.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, rốt cuộc khí vận cũng tăng đến trạng thái lúc chưa tiếp xúc với Ngô Thiên.

Thấy thế, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cuối cùng cũng khôi phục.”

Diệt Thế nhếch môi cười nói.

“Đúng vậy, không dễ dàng mà!”

Vân Đỉnh quốc vương cũng lộ ra nụ cười.

Tuy rằng công phu nhằm vào người Ngô Thiên trong khoảng thời gian này đều uổng phí nhưng bây giờ có thể bù lại khí vận bị xói mòn, cũng không phải bọn hắn không thể tiếp thu.

Chỉ cần không xói mòn, muốn Tiên Trụ viên mãn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Được rồi.”

“Chuyện của Ngô Thiên đã qua, nhanh chóng dựa theo chỉ thị của thiên thư hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo đi!” Diệt Thế nói: “Gần đây đã chậm trễ quá nhiều thời gian, nếu lại kéo dài nữa chỉ sợ sứ giả và chủ thượng sẽ không hài lòng đối với chúng ta."

“Được!”

Vân Đỉnh quốc vương trịnh trọng gật đầu, bàn tay khẽ động, lấy thiên thư chỉ dẫn từ giữa ngón tay phải ra.

Nhưng vừa mới bắt được một nửa thì hắn đã phát hiện điều gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn Khí Vận Tiên Trụ.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương