Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 617 Hai điểm giá trị khí vận

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 617: Hai điểm giá trị khí vận

“Suỵt!”

Hắn ta giơ ngón trỏ đặt lên trên miệng, nhỏ giọng nói: "Điềm báo của Khí Vận Tiên Trụ đã xảy ra, đại biến hóa sẽ bắt đầu ngay thôi. Đế quốc Vân Đỉnh ta cũng sẽ giống như chủ thượng, khí vận tăng vọt. Thời khắc mang tính lịch sử này, tất cả mọi người phải im lặng cho ta, hãy cùng quan sát thật cẩn thận!”

Nói xong, hắn ta vung tay lên.

Lực lượng mạnh mẽ tràn ngập toàn bộ cung điện, ngăn cách tất cả âm thanh truyền đến.

Làm xong, Vân Đỉnh quốc vương và Diệt Thế liếc nhau một cái, nhếch miệng, sau đó dời đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Khí Vận Tiên Trụ.

Những cao thủ khác trong cung điện cũng lộ vẻ mặt chờ mong.

Tất cả đều cùng chờ đợi, Khí Vận Tiên Trụ sắp phát sinh biến hóa lớn!

Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người tại cung điện.

Khí Vận Tiên Trụ tản ra từng đợt dao động cường đại, từng vòng từng vòng tựa như sóng biển khuếch tán lan rộng.

Cùng lúc đó, các loại lực lượng quỷ dị như thiên cơ, tinh tượng, đại đạo bắt đầu tràn ngập bốn phía.

Sau khi điềm báo cuối cùng giằng co được một lát, cuối cùng màu sắc hỗn độn trong Khí Vận Tiên Trụ sôi trào mãnh liệt tựa như sóng nước.

"Có phản ứng rồi.”

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương căng thẳng trợn to hai mắt, quan sát thật kỹ cảnh tượng này.

Càng hưng phấn, trái tim đập càng nhanh.

Tuy nhiên.

Dưới ánh nhìn chằm chằm đầy căng thẳng của bọn hắn, sau khi Khí Vận Tiên Trụ dao động mãnh liệt thì đột nhiên lại giảm xuống một phần ba.

"Cạch!"

Tiếng động này vang lên khiến tròng mắt của Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương rớt thẳng xuống.

Bắp chân hai người run rẩy, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất.

"Sao lại như vậy được?"

Hai người đồng thanh hô to.

Sắc mặt cũng chuyển từ chờ mong sang màu đen rồi đến tím bầm.

Những đại thần khác trong triều đình nhìn cảnh này xong cũng vô cùng hoảng sợ, biểu tình của mỗi người đều khác nhau, kinh hoảng không đồng đều.

Hai vị tướng Phong Vân là người duy nhất đoán được đáp án, trên mặt hiện vẻ cay đắng.

Không đợi hai người kịp phản ứng, hai cỗ lực lượng đáng sợ lao thẳng về phía hai người.

"Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Có phải hai ngươi còn giấu diếm chúng ta chuyện gì đúng không?"

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương mỗi người tóm một kẻ, bọn hắn đỏ mắt giận dữ, gần như là gầm ra tiếng.

Thứ khốn khiếp.

Khí Vận chi lực này khó ngưng tụ biết bao nhiêu.

Cho dù là Vân Đỉnh đế quốc ở cả Tiên Giang lục địa cùng với Lăng Hư Giới đều không kẻ nào địch lại nhưng cũng chỉ mới ngưng tụ được hai phần ba khí vận.

Lần này lại thấp xuống một phần ba, hai người quả thực là tức muốn hộc máu.

“Quốc… quốc… quốc vương, Diệt Thế đại nhân, chúng thần nào dám giấu diếm hai vị, vừa nãy chúng thần còn chưa kịp nói hết!” Hai vị tướng bị xách lên, chỉ biết run rẩy nói.

"Vậy tại sao các ngươi không nói cho hết đi?"

Vân Đỉnh quốc vương vung tay tát Phong tướng ngã sấp xuống đất, hung tợn nói.

“Đúng, vì sao các ngươi không nói cho xong, nói cũng không nói hết, cần các ngươi có ích lợi gì?

Diệt Thế cũng vung tay quật ngã Vân tướng xuống đất, giọng nói tràn đầy sát ý.

Hai vị tướng Phong Vân khóc không ra nước mắt, kiên trì giải thích: "Quốc vương, Diệt Thế đại nhân, không phải chúng thần không nói mà là hai vị không cho chúng thần cơ hội được nói, chúng thần vừa mới nói một nửa đã bị hai vị cắt ngang, cứ nói một nửa lại bị hai vị cắt ngang, chúng thần cũng muốn nói một lần cho xong mà...”

"Câm miệng, ta bảo ngươi nói là nói những lời này sao?"

Vân Đỉnh quốc vương lại tát một cái lên đầu Phong tướng, lạnh lùng mở miệng.

"Đúng vậy, hỏi các ngươi chuyện này sao? Mau nói cho chúng ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Diệt Thế thở hổn hển tiếp lời.

"Vâng vâng, chúng thần nói.”

Hai vị tướng Phong Vân quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng tủi thân, cả hai lắp bắp nói: "Sau khi Hoàng Thiên tự mình chạy ra khỏi phong ấn, sau đó lại có hai người khác đi tới.”

“Đó là một đôi thanh niên nam nữ, chúng thần không rõ thực lực của bọn hắn, bọn hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó không lâu thì Hoàng Thiên quỳ xuống bái hai người là chủ nhân!

"Cái gì?"

“Hoàng Thiên bái người khác làm chủ nhân?

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương mở to hai mắt, biểu cảm không tin đó là sự thật.

Không một ai ngờ tới.

Hoàng Thiên vậy mà lại bái nhân loại làm chủ nhân.

Rốt cục bọn hắn cũng hiểu được vì sao Khí Vận Tiên Trụ lại giảm xuống như vậy.

Trước kia chủ thượng và Hoàng Thiên có quan hệ sâu xa, cho nên sau khi Hoàng Thiên xuất thế thì căn bản là để cho bọn hắn sử dụng.

Bởi vậy sau khi phong ấn của Hoàng Thiên được phá bỏ, nguyên nhân khí vận phát ra cũng là vì chuyện này.

Biến cố nằm ở chỗ Hoàng Thiên nhận kẻ khác là chủ!

“Đáng chết, đáng chết!

Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương sắc mặt tím bầm, bọn hắn siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đồng thời lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía hai người Phong Vân.

"Nói, hai người bọn hắn là ai?"

Quốc vương và Diệt Thế gằn từng chữ hỏi.

Hai vị tướng Phong Vân ngẩng đầu lên, bẩm báo với vẻ mặt đưa đám: "Chúng thần không biết!”

"Không biết?"

“Phế vật, hai tên phế vật, giữ các ngươi lại có ích lợi gì?

Quá tức giận, Vân Đỉnh quốc vương tát thẳng hai người thành đống thịt nát.

“Người đâu, vận dụng tất cả lực lượng của Vân Đỉnh đế quốc, điều tra kỹ tung tích của Hoàng Thiên, tra rõ xem hai người đó rốt cuộc là ai!

“Dám cướp đồ trong tay bản hoàng, ta muốn bọn hắn trả giá thật đắt!

Vân Đỉnh quốc vương phẫn nộ quát.

“Vâng!

Giọng nói của Vân Đỉnh quốc vương vừa dứt, vô số cao thủ trong triều đình lên tiếng đáp lời.

Sau đó các đại cao thủ, các đại bộ phận từ Vân Đỉnh đế quốc tràn ra ngoài.

Toàn bộ Vân Đỉnh đế quốc gió nổi mây vần, trở thành một vòng xoáy khổng lồ.

Mà thiên hạ nào có bức tường nào không lọt gió.

Mãnh thú tuyệt thế như Hoàng Thiên xuất thế đã nhấc lên vô số gợn sóng trong giới tu luyện giả, đương nhiên điều khiến người ta phải xôn xao thảo luận chính là đôi nam nữ trẻ tuổi đã khiến Hoàng Thiên cam nguyện bái làm chủ nhân.

“Con mẹ nó!”

Dịch Phong hùng hổ đi đường.

Ra ngoài lâu vậy rồi mà hắn chỉ thấy được thứ tư chất vô cùng kém cỏi, ngay cả hệ thống cũng lười kiểm tra, một người có tư chất bình thường cũng không có.

Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, tâm trạng Dịch Phong lại càng tệ.

Con ốc sên này chậm chạp thì không nói, tốt xấu gì cũng còn có chút tác dụng.

Mấy kẻ khác thì...

Một tên nam tử lùn tịt mặc áo bào đen ngốc hết thuốc chữa.

Một con chó trông rõ kinh.

Một tên không biết tới từ đâu, cả ngày chỉ biết bắt rận trên người chó.

Còn có một tên nhát cáy vừa ngu vừa vô tích sự.

Người bình thường có quen hắn ở Thiên Địa Môn thì còn tạm, không quen còn tưởng hắn mở rạp xiếc thú làm trò hề.

Aiz!

Phải mau chóng tìm được tên đệ tử cuối cùng, sau đó chạy đi tu tiên thôi.

Tu tiên mới có sức tìm vợ được.

Ai muốn cả ngày dắt theo đám ngốc nghếch này chứ!

“Đinh!”

"Chúc mừng túc chủ, đệ tử số sáu và số bảy của ngươi đã nổi tiếng ở trên đại lục, đặc biệt thưởng hai điểm giá trị khí vận!"

Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

"Ồ?"

"Tiểu Lục và tiểu Thất nổi tiếng rồi à?"

Dịch Phong hơi giật mình.

Nhưng tiểu Lục cùng tiểu Thất này là ai?

Suy nghĩ nửa ngày, Dịch Phong cũng không có ấn tượng gì cả, chỉ đành mặc kệ gạt qua một bên.

Còn chuyện nổi tiếng gì kia, Dịch Phong hoàn toàn không quan tâm.

Đám đệ tử phế vật này có thể làm ra chuyện gì có ích được chứ?

Chắc là đi xin cơm ở một thôn xóm nào đó rồi được người ta biết đến, hoặc là đánh một trận ngẫu nhiên với ai đó rồi thắng trận xong trở thành ác bá có tiếng.

Dù sao thì đám đệ tử ăn không chờ chết này cũng không làm được chuyện gì tốt đẹp cả.

Nhiều nhất cũng chỉ có Trì Nhất Đồng là may ra biết chút kỹ xảo, mở một quán cơm ở nơi nào đó có thể kiếm chút tiếng tăm kha khá.

Nhưng mà giá trị khí vận này… thật sự làm cho Dịch Phong có chút tò mò.

Hệ thống chưa xuất hiện thứ này bao giờ.

Đang làm gì vậy nhỉ?

Dịch Phong không nhịn được cất lời hỏi hệ thống.

“Đinh!”

Tiếng động quen thuộc vang lên, chính là âm thanh của hệ thống.

"Điểm khí vận có thể dùng để đổi lấy thứ kí chủ muốn trong cửa hàng trao đổi của hệ thống.”

"Ồ?"

Dịch Phong có chút ngạc nhiên.

Hệ thống chó má này còn có cửa hàng đổi đồ?

Dưới lòng hiếu kỳ, Dịch Phong vội vàng mở cửa hàng trao đổi của hệ thống.

Quả nhiên.

Một gian cửa hàng tràn đầy màu sắc xuất hiện trước mắt Dịch Phong, bên trong có rất nhiều đồ đạc đủ mọi kiểu dáng.

Nhưng nhìn tên của đống đồ trong đó, Dịch Phong lập tức nhíu mày.

Thật sự là không đành lòng nhìn thẳng.

Tỷ như thần thú Khẩu Thuỷ Ếch thôn phệ thiên địa.

Dao găm thanh thiên bổ gà.

Đế Vương Cua ngang ngược hoành hành...

"Đống đồ chơi gì vậy?"

Trong miệng Dịch Phong truyền ra âm thanh chửi mát.

Nhưng sau khi xem giới thiệu, Dịch Phong lập tức câm miệng.

Mặc dù cái tên hơi khoe khoang, nhưng giới thiệu ở bên trong thì thật sự rất trâu!

Ví dụ như thần thú Khẩu Thuỷ Ếch thôn phệ thiên địa, trong giới thiệu ghi nó là mãnh thú thượng cổ, thời kỳ toàn thịnh nó thật sự có thể thôn phệ thiên địa.

Ngoại trừ giới thiệu đơn giản thì còn có mấy hình ảnh đính kèm.

Dịch Phong cảm thấy những thứ này lợi hại thật sự chính là vì những hình ảnh qua loa này.

Trong hình, một con ếch đang mở miệng nuốt chửng một ngọn núi lớn.

Khí thế đó.

Tư thế đó.

Quả thực là khí phách đến cực điểm.

"Trâu thật!"

Dịch Phong không nhịn được cất giọng tán thưởng, hiện tại hắn vô cùng khát vọng có được con Khẩu Thuỷ Ếch này.

Nghĩ mà xem.

Trong tương lai hắn có thể tu luyện, sau đó lại mang theo một con mãnh thú thượng cổ Khẩu Thuỷ Ếch, vậy chẳng phải hắn sẽ tùy ý hoành hành bá đạo ở Tu Tiên Giới hay sao?

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương