Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 605 Thịnh tình khó từ

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 605: Thịnh tình khó từ

"Đại nhân, ta… ta vẫn luôn ở trong tiên trụ dựa vào khí tức mà Tiên Giang hỗn độn bia tản ra để tu luyện. Lúc ta vừa mở mắt thì đã không thấy người đâu, ta ta ta…"

Âm thanh run rẩy truyền ra từ trong miệng Đằng Tây Nguyên nhưng nghênh đón hắn lại là một cái tát vả vào miệng.

"Ngươi tên phế vật này! Ta để ngươi làm thiên định chi nhân là vì cái gì?"

"Chính là để ngươi trà trộn vào đó, nghe được chút tin tức mà ta không biết, ai cho ngươi vào tiên trụ để tu luyện?"

"Con mẹ nó ngươi còn muốn bế quan?"

Diệt Thế càng nói càng tức giận.

Với thân phận của hắn, vốn dĩ không đến mức thất thố như thế. Nhưng nhìn số người còn sót lại trong đại điện, hắn hận không thể giết chết Đằng Tây Nguyên ngay tại chỗ.

Hắn đã bày đại cục suốt mấy kỷ nguyên.

Tất cả những điều này đều là tâm huyết của hắn!

"Đại nhân, ta sai rồi, cầu xin ngài tha cho ta, cho ta một cơ hội khác, tiếp theo ta đã biết nên làm như thế nào rồi." Đằng Tây Nguyên quỳ trên mặt đất dập đầu, nói với vẻ mặt kiên định.

"Hừ!"

"Lập tức quay lại cho ta, cho ngươi thời gian thêm một tháng. Nếu vẫn không tìm được chút dấu vết nào, vậy ngươi đi chết đi!" Diệt Thế truyền ra âm thanh nặng nề.

Đằng Tây Nguyên run lên một cái rồi vội vàng lui xuống.

Đằng Tây Nguyên trở lại tiên trụ.

Trước hết hắn tạo mối quan hệ tốt với những người khác ở tiên trụ.

Lần này, hắn hoàn toàn xé đi lớp mặt nạ dối trá của mình và chân thành đối xử tốt với người khác. Mỗi một người hắn đều kết giao làm bằng hữu, ai cũng không tha.

Bởi hắn hiểu.

Chỉ có cách này mới có thể khiến người khác tin tưởng hắn. Để mỗi khi có manh mối hắn mới có thể nhận được tin tức.

Vì vậy, hắn ở Lam Sắc tiên trụ chân thành đối xử tốt với người khác, tuy tạm thời không tìm được manh mối gì nhưng lại thật sự kết giao được không ít hảo hữu.

Một ngày vào nửa tháng sau.

Cuối cùng cũng có người tới tìm hắn.

"Đằng Tây Nguyên huynh."

"Viên Thành huynh."

"Đằng huynh, tuy chúng ta quen biết chưa lâu nhưng vừa gặp đã thân. Trong lòng ta đã sớm xem huynh là bạn tâm giao, bây giờ ta có một chuyện tốt muốn chia sẻ cùng huynh, không biết huynh có nguyện ý nghe không?” Viên Thành, bằng hữu tốt của Đằng Tây Nguyên nói. 

"Ồ?"

"Là chuyện tốt gì?" Đằng Tây Nguyên vội vàng hỏi.

Viên Thành nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý, lúc này mới tiếp tục nói: "Đằng huynh, huynh có biết vì sao những người khác ở Hỗn Độn đại điện đều rời đi không? ”

“Lẽ nào huynh biết?” Đằng Tây Nguyên vội vàng hỏi.

“Không sai, ta cũng mới lấy được tin tức ngày hôm qua thôi.” Viên Thành nói tiếp: "Ta cũng thông qua một bằng hữu mới biết được. Thì ra bọn hắn đã phát hiện một nơi tốt hơn, nơi đó cao thủ tung hoành, tiên phẩm bảo vật tuỳ ý lựa chọn, hơn nữa còn có đại năng giả siêu cấp tọa trấn, những người còn lại đều nương tựa vào hắn.”

Nghe vậy, đôi mắt Đằng Tây Nguyên sáng lên.

Thầm nghĩ quả nhiên không uổng phí công sức.

Cuối cùng thì giờ khắc này hắn cũng tìm được manh mối.

Tuy nhiên, Đằng Tây Nguyên vẫn bình tĩnh như thường, hắn tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Nơi nào mà lại lợi hại như thế? Thật hay giả vậy?”

“Là thật hay giả ta cũng không biết, mấy lời này là do bằng hữu của ta kể lại. Nhưng nhiều người đã đến đó rồi, ta cũng muốn thử vận khí.” Viên Thành nói: “Mà nhớ tới Đằng huynh đối xử tốt với ta như vậy nên ta nói chuyện này với huynh. Không biết Đằng huynh có nguyện ý đi cùng ta không?”

"Được, nếu Viên Thành huynh đã nói chuyện này với ta, ta cũng đi cùng Viên Huynh xem thử một chút.”  Trong lòng Đằng Tây Nguyên rục rịch. 

Trên mặt hắn còn nở nụ cười.

Lần này đi có lẽ sẽ có thể tìm được xúc tu cổ quái ở sau lưng kia ra ngoài.

Mọi người ở Hỗn Độn đại điện biết Đằng Tây Nguyên sắp đi thì cũng nhao nhao đứng dậy hỏi thăm:

“Đằng huynh muốn đi đâu vậy?”

"Đúng vậy Đằng huynh."

"Chẳng lẽ là có chuyện quan trọng?"

Âm thanh hỏi han quan tâm của mọi người truyền đến.

"Không không không, các vị quá lo lắng rồi. Ta có chút việc riêng ở bên ngoài cần phải làm, hai ngày nữa sẽ quay lại.” Đằng Tây Nguyên vội vàng chắp tay cười nói.

“Chuyện riêng sao? Đằng huynh, chuyện riêng của huynh có phiền toái gì không?”

“Đúng vậy! Có cần chúng ta hỗ trợ không?”

“Nếu cần hỗ trợ thì huynh chỉ việc nói một câu, chúng ta có thể giúp huynh.”

"Đằng huynh là người chính trực, bình thường quan tâm tới chúng ta rất nhiều. Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng chúng ta sớm đã sớm xem Đằng huynh là bằng hữu tốt. Nếu Đằng huynh thật sự có chuyện, cũng không cần sợ phiền phức, cứ nói với chúng ta là được."

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều hỏi thăm và quan tâm Đằng Tây Nguyên.

Những lời này làm cho Đằng Tây Nguyên xấu bụng cũng cảm thấy ấm áp.

Suy ngẫm một lát, nếu không làm người xấu, làm người tốt kết giao bằng hữu rộng rãi dường như cũng là một lựa chọn tốt!

Đằng Tây Nguyên đi rồi.

Hắn đi theo Viên Thành đến Thiên Địa Môn.

Lần này chỉ có hai người.

Bởi vì hảo hữu của Viên Thành cũng không nhiều, ở Hỗn Độn đại điện tính luôn cả Đằng Tây Nguyên cũng chỉ có hai ba người.

Không lâu sau đó, hai người đã tới phía ngoài tiểu đảo cách đó không xa.

Đồng tử của Đằng Tây Nguyên lập tức co rụt lại.

“Lần này cho dù là đầm rồng hang hổ, Đằng Tây Nguyên ta nhất định cũng phải xông vào.”

“Ngược lại ta muốn nhìn xem rốt cuộc trên đảo này ẩn giấu cái gì.”

“Diệt Thế đại nhân, xin ngài cứ yên tâm!”

“Ta nhất định sẽ giúp ngài điều tra hòn đảo này một cách tường tận!”

Cuối cùng, Đằng Tây Nguyên theo Viên Thành lên đảo.

"Ha ha, hoan nghênh lên đảo."

"Không biết hai vị xưng hô như thế nào."

"Ồ, vị này là bằng hữu của ta, Viên Thành."

"Đây là hảo hữu của ta, Đằng Tây Nguyên."

"Thì ra là Viên huynh và Đằng huynh, ha ha hoan nghênh hoan nghênh! Ta và ngươi đều là người có mắt, về sau chính là người một nhà."

Sau khi lên đảo, hai người được đối đãi rất nhiệt tình.

Bởi vì nhóm người từ Hỗn Độn đại điện tới đây đã sớm tạo thành một đoàn thể nhỏ.

Thành lập đoàn thể cũng không vì mục đích gì cả.

Chỉ là mọi người đều đến từ cùng một chỗ, tự nhiên cũng sẽ có nhiều cảm giác thân thiết hơn.

Loại nhiệt tình này khiến Đằng Tây Nguyên vốn định hành động đơn độc để điều tra hòn đảo cũng trở nên ngượng ngùng, đồng thời hắn cũng kết giao bằng hữu với những người trên đảo.

Uống rượu này.

Ngắm lửa cháy này.

Vậy là hết một đêm.

Ngày hôm sau.

Rốt cuộc hắn cũng biết tin tức đại khái ở trên đảo, tại nơi này có Thiên Địa Môn.

"Sau khi thăm dò sơ lược về nơi này thì đúng là có rất nhiều cao thủ, còn có Thiên Địa Môn."

"Ta phải nhanh chóng trở về bẩm báo với đại nhân."

Thế nhưng khi hắn vừa chuẩn bị rời khỏi tiểu đảo để trở về bẩm báo tin tức, được nửa đường thì lại bị người khác kéo đi uống rượu.

"Không phải ta muốn ở lại, chỉ là thịnh tình khó từ chối, hay là ngày mai hẵng về. Nói cho Diệt Thế đại nhân biết chậm một ngày chắc cũng không ảnh hưởng đại cục."

Đằng Tây Nguyên nghĩ như vậy, sau đó đi uống rượu cùng với những người khác.

Lại uống suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, có người nhiệt tình kéo hắn đi nhặt rác.

"Đám người này hào hứng nhặt rác như thế, ắt hẳn là có ẩn tình."

"Diệt Thế đại nhân, ta lại chậm thêm một ngày. Biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng." 

Đằng Tây Nguyên nghĩ như vậy, sau đó đi nhặt rác cùng với những người khác.

Tuy nhiên.

Hắn phát hiện, ngày đầu tiên nhặt rác công lực đã đột phá.

Sau đó hắn nhặt rác liên tục bảy ngày.

Bảy ngày trôi qua.

Hắn cảm thấy hòn đảo này còn khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của hắn!

Quả thật là khiến người khác kinh hãi.

"Đối mặt với loại địch nhân này, nếu như không mau nói cho Diệt Thế đại nhân biết thì về sau sẽ càng lớn chuyện!"

"Nhưng mình nhặt rác thêm một ngày nữa đi!"

"Thực lực của mình tăng thêm một chút thì cũng có thể phục vụ ngài ấy tốt hơn!" 

Lần này nhặt rác lại thêm bảy ngày.

“Đi thôi các huynh, hôm nay rác ở Thiên Địa Môn đã được đổ hết rồi, nếu không đi thì sẽ muộn mất!”

Đằng Tây Nguyên nhìn bảo vật đầy ắp trong trữ vật giới chỉ của chính mình, vẻ mặt đầy thoả mãn.

Hiện tại hắn đã lăn lộn trên hòn đảo này đến mức phong sinh thủy khởi.

Tu vi tăng cao thì không nói, suy nghĩ cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Sống ở nơi này mỗi ngày đều không có áp lực, thỉnh thoảng uống rượu cùng bằng hữu hoặc chơi cờ với những người khác.

Quả thực cuộc sống vô cùng thoải mái và hạnh phúc!

Thời gian cứ như vậy trôi qua!

Lại hết một tháng.

Bây giờ Đằng Tây Nguyên đã hoàn toàn dung nhập vào hòn đảo, cũng đã xem bản thân là người dân ở nơi này từ lâu, Thiên Địa Môn cũng trở thành tín ngưỡng trong lòng hắn.

Ngày hôm đó.

Một lần nữa hắn lại nhìn thấy bức tranh không trọn vẹn.

Đại đạo chi lực trên tranh khiến hắn đột nhiên hiểu ra, vì thế Đằng Tây Nguyên vội vàng mở trữ vật giới chỉ cẩn thận bỏ tàn hoạ vào, sau đó tìm một nơi bế quan lĩnh hội. 

Nhưng khi hắn vừa mở trữ vật giới chỉ thì lại phát hiện, hoá ra ngọc giản truyền tống mà bấy lâu nay hắn không để ý vẫn luôn lóe lên quang mang.

Nhìn dao động này, hẳn là phải có hơn mười đạo truyền âm hắn chưa tiếp nhận.

Mà ngọc giản này chính là vật truyền âm đặc biệt giữa hắn và Diệt Thế.

"Nguy rồi, Diệt Thế đại nhân vẫn đang chờ tin của ta!"

Sau khi lấy lại tinh thần, Đằng Tây Nguyên kinh hô một tiếng.

Lúc này, trên mặt hắn mới lộ vẻ hối hận.

"Thiếu chút nữa lại quên mất, ta con mẹ nó không phải là đồ vật!" 

Nói xong, Đằng Tây Nguyên hung hăng tát mình một cái.

"Nhặt rác tốt như vậy, ta phân tâm làm cái gì. Một hồi lại tưởng mình còn là đồ chơi của tên Diệt Thế kia."

"Tiếp tục nhặt."

Hắn kiên định quát lớn một tiếng, sau đó tiếp tục nhặt rác tìm kiếm cơ duyên, đồng thời nghiền nát ngọc giản đang lóe ánh hào quang.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương